Chương 26: Vong Tình cốc
Lã Phi Khanh
21/05/2013
Đến khi Hàn Tùng Bá tỉnh lại mở mắt ra thấy mình đang nằm trong một động đã từ bề che kín toàn là vách núi. Chàng thiếu hiệp ngồi lên đưa mắt nhìn quanh khắp. Thì ra đây là một cái động cốc chu vi khá rộng, có bàn ghế đá, giường đá chàng vừa nằm, còn phái trong sâu thằm. Đúng đây là một cái cốc chưa hiểu tên gọi cốc gì.
Hàn Tùng Bá nghe trong mình trở lại bình thường lấy làm kinh ngạc. Hồi tưởng lại chuyện đã qua lúc chàng đấu nhau cùng hai lão Đại ma đầu Đại chưởng pháp và Đại tổng quản Địa Ma cung. Chàng giết chết lão Đại tổng quản kế bị lão Đại chưởng pháp đánh chàng bất tỉnh sao giờ lại nằm trong cốc này?
Không cần phải nghĩ ngợi lâu Hàn Tùng Bá cũng đoán được phải có một vị ân nhân nào đó tới kịp mang chàng đến đây dùng linh đan cứu tỉnh. Nhưng là vị ân nhân nào đây? Đương nhiên vị ân nhân này công lực quỷ thần vô lượng mới thoát nổi vòng vây của chúng cao thủ, môn đồ Địa Ma cung và mang chàng về đây một cách an toàn.
Hàn Tùng Bá bước xuống chiếc giường đá, tiến ra ngoài cửa hang cốc đưa mắt nhìn qua. Bất giác chàng đã phải hãi hùng lên vì nhận ra ngoài sơn cốc có rất nhiều đó hoa ma nằm rải rác trên sân cỏ. Cõ lẽ đó là bọn người tới đây bị giết lâu ngày rã mục chỉ còn lại bố xương theo tháng năm nắng mưa, ẩm mốc mới phát ra thứ ánh sáng ma quái đó.
- Tiểu tử ngươi tỉnh lại rồi đấy à?
Hàn Tùng Bá giật mình quay lại nhìn. Một vị quái nhân mặc y phục màu xanh lâu năm đã phai màu, gương mặt tuấn tú, nhưng râu tóc để dài không chải, đứng sau lưng chàng từ bao giờ chẳng hề hay biết. Thân thủ quái nhân không khác nào một chiếc bóng vong linh nhẹ như mây khói không gây một tiếng động nhỏ.
Hiểu ngay quái nhân này là vị ân nhân, Hàn Tùng Bá vội vòng tay cung kính :
- Vâng! Tại hạ biết cao danh.
Quái nhân trổ một loạt cười quái gở :
- Cao danh à! Ha.. ha... ha.. ha... ha tiểu tử ngươi cứ gọi ta là Vong Tình Quái Khách là đủ rồi.
Hàn Tùng Bá kinh dị :
- Thưa tiền bối...
Vong Tình Quái Khách cắt ngang :
- Tiểu tử hãy theo ta.
Vong Tình Quái Khách đi trước không dám cái lời Hàn Tùng Bá theo sau. Hai người đi thẳng ra phía sau cốc, ở đây đá có sẵn thức ăn bốc khói trên chiếc bàn đá. Đó là một con gà rừng luộc, có lẽ quái nhân vừa mới nấu xong. Trên bàn có một bầu rượu và một cái chung, nhưng chẳng có chén đũa chi cả.
- Tiểu tử ngồi xuống đó!
Vong Tình Quái Khách trỏ tay ngay chiếc ghế đá, trong khi hắn ngồi xuống một chiếc ghế khác. Hàn Tùng Bá lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá. Vong Tình Quái Khách dùng chỉ lực bổ đôi con gà rừng luộc, trao cho Hàn Tùng Bá một nửa :
- Ăn đi tiểu tử!
Hàn Tùng Bá ấp úng :
- Tiền bối...
- Đừng nói năng gì cả hãy ăn đi. Chắc chắn ngươi đã đói bụng lắm rồi.
Hàn Tùng Bá cầm nửa con gà. Vong Tình Quái Khách đã ăn một cách hết sức tự nhiên. Được vài miêng, Vong Tình Quái Khách đặt mảnh thịt gà xuống bàn, rót chum rượu nói :
- Tiên chủ, hậu khách ta uống rồi tới người.
Quái khách uống cạn chum rượu, rót chum khác đưa sang Hàn Tùng Bá. Chẳng dám trái lệnh, Hàn Tùng Bá uống cạn chum rượu, nghe mùi ngon ngọt thơm lừng. Không rõ đây là thứ rượu gì, vừa uống cạn chung nghe tinh thần sảng khoái vô cùng.
Vong Tình Quái Khách rót chum thứ nhì uống cạn lại rót trao cho Hàn Tùng Bá một chum. Thù tạc với nhau một lúc hai người đã cạn bầu rượu và ăn hết con gà luộc.
Vong Tình Quái Khách nhìn Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử ta vừa đãi người ngụm rượu trường tâm tửu. Đây là một thứ rượu gồm các món chí bảo trên chốn giang hồ, giúp cho ngươi thêm phần nội lực và cường tráng hơn xưa. Giờ ngươi hãy ngủ đi một giấc, đêm mai ta sẽ có chuyện cần bảo ngươi.
Quái khách đứng lên tiến ra phía trước, trỏ ngón tay vào chiếc giường đá :
- Ngươi hãy nằm xuống đó nghỉ ngơi, trường tâm tửu sẽ cho ngươi ngủ một giấc thật dài, đến chiều mai ngươi mới thức giấc.
Hàn Tùng Bá như một đứa bé ngoan ngoãn, lại nữa men rượu đã làm cho chàng mờ hết thần trí nên khi vừa nằm xuống chiếc giường đá là chàng đã thiếp đi trong giấc ngủ rồi. Như lời Vong Tình Quái Khách đã nói đến chiều hôm sau Hàn Tùng Bá mới tỉnh giấc.
Quái khách trỏ về phía sau :
- Tiểu tử ngươi hãy ra phía sau thạch trì tắm rửa rồi cùng ta dùng bữa.
Hàn Tùng Bá vâng dạ ra phía sau trông thấy một thạch trì nước xanh tận đáy. Chàng tắm gội xong trở ra đã thấy Vong Tình Quái Khách dọn cơm ra với hai món thịt rừng chẳng hiểu đã săn được từ bao giờ. Hàn Tùng Bá cảm thấy nao nao trong lòng về cách đối xử của Vong Tình Quái Khách. Quái khách đối với chàng vừa là một vị ân nhân vừa như một người cha dù tính tình hơi bãng lãng như lúc tỉnh lúc mê.
Trăng vừa lên, Vong Tình Quái Khách bảo Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử hãy theo ta lên ngọn núi kia.
Hàn Tùng Bá không hiểu Vong Tình Quái Khách định làm gì nhưng vẫn lẳng lặng đi theo lên đỉnh núi cao nhất trong hàng loạt đỉnh núi. Khi đã đứng trên đỉnh núi rồi, Vong Tình Quái Khách nhìn Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử! Giờ ta truyền cho ngươi vài chiêu thức sở đắc để ngươi hộ thân trên bước giang hồ không còn phải kiêm sợ bọn ma đầu, hắc đạo...
Hàn Tùng Bá thoảng thốt :
- Tiền bối...
Vong Tình Quái Khách cắt ngang :
- Im! Nghe đây. Đêm nay ta truyền cho ngươi chiêu “Truy Phong Phật Thủ”, qua đêm sau ngươi luyện thêm chiêu “Bạt Hải Di San”. Hãy cố cho thành.
Không đời cho Hàn Tùng Bá kịp nói năng gì, Vong Tình Quái Khách tiếp :
- Giờ hãy nghe ta đọc khẩu quyết và cách thức luyện chiêu “Truy Phong Phật Thủ” đây.
Nghe Vong Tình Quái Khách nói tới chiêu thức “Bạt Hải Di San” bất giác Hàn Tùng Bá rúng động trong lòng. Chàng còn nhớ lúc ở Tống gia trang sư thúc Tống Phùng Chân có bảo thân phụ chàng Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm năm xưa nhờ chiêu “Bạt Hải Di San” và thanh “Cang Tương thần kiếm” đã trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, giờ sao Vong Tình Quái Khách lại biết sử dụng chiêu này.
Nhưng Hàn Tùng Bá không kịp nghĩ thêm thì Vong Tình Quái Khách đã đọc câu khẩu quyết chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” ba lần và cách luyện công. Quái khách truyền lệnh :
- Tiểu tử, hãy bắt đầu luyện chiêu thức. Hẹn cho ngươi tới lúc trăng xế qua phải tựu thành, bằng không sẽ gặp thảm họa.
Hàn Tùng Bá đáp mau :
- Vâng!
Hai tiếng thảm họa khiến cho Hàn Tùng Bá rúng động tận trái tim. Chàng hiểu Vong Tình Quái Khách muốn bảo nếu lúc trăng xế mà không luyện thành chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc sẽ bị chân nguyên tẩu tán mà chết hay phế toàn bộ võ công nên trong lòng liền khẩn trương lên. Hàn Tùng Bá ngồi xuống phiến đá bằng phẳng, mồm đọc khẩu quyết chiêu “Truy Phong Phật Thủ”, song chưởng cất lên ngực, vận chân khí bắt đầu khởi luyện công phu.
Trăng lên cao dần.
Trên đỉnh núi cao, Hàn Tùng Bá chú hết tâm lực vào luyện chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ”, trong khi Vong Tình Quái Khách đứng đó năm trượng, quét mắt nhìn xuống chân núi đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào để kịp thời ứng phó với tình hình.
Lát lâu, Vong Tình Quái Khách quay nhìn trở lại để xem tình trạng Hàn Tùng Bá coi có gì thay đổi hay chưa. Thời khắc trầm lặng đi qua. Vầng trăng đã đứng trên đỉnh đầu, Hàn Tùng Bá đã hiện lên nét lo âu, cặp lông mày hơi nhíu lại. Trăng xế qua, Hàn Tùng Bá vẫn im lìm, chẳng thấy có triệu chứng gì cả.
Giờ phút quyết định vận mạng đã đến!
Quả thật là nguy hiểm cho Hàn Tùng Bá trong cuộc luyện chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” không thấy xuất hiện, quả thật lo sợ vô cùng.
Hàn Tùng Bá vận toàn bộ chân khí đẩy lên song chưởng, tinh thần ngưng tụ quyết liều một lần cuối cùng. Chỉ vì khi vận dụng tất cả chân nguyên mà không thành tựu sẽ chẳng còn nội lực tiếp tục được nữa, dĩ nhiên đành phải bỏ cuộc. Và nếu bỏ cuộc nửa chừng như thế kẻ luyện công sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc tàn phế võ công sẵn có hoặc ngã ra chết liền tại chỗ hay toàn thân bại liệt.
Hàn Tùng Bá nghe trong mình trở lại bình thường lấy làm kinh ngạc. Hồi tưởng lại chuyện đã qua lúc chàng đấu nhau cùng hai lão Đại ma đầu Đại chưởng pháp và Đại tổng quản Địa Ma cung. Chàng giết chết lão Đại tổng quản kế bị lão Đại chưởng pháp đánh chàng bất tỉnh sao giờ lại nằm trong cốc này?
Không cần phải nghĩ ngợi lâu Hàn Tùng Bá cũng đoán được phải có một vị ân nhân nào đó tới kịp mang chàng đến đây dùng linh đan cứu tỉnh. Nhưng là vị ân nhân nào đây? Đương nhiên vị ân nhân này công lực quỷ thần vô lượng mới thoát nổi vòng vây của chúng cao thủ, môn đồ Địa Ma cung và mang chàng về đây một cách an toàn.
Hàn Tùng Bá bước xuống chiếc giường đá, tiến ra ngoài cửa hang cốc đưa mắt nhìn qua. Bất giác chàng đã phải hãi hùng lên vì nhận ra ngoài sơn cốc có rất nhiều đó hoa ma nằm rải rác trên sân cỏ. Cõ lẽ đó là bọn người tới đây bị giết lâu ngày rã mục chỉ còn lại bố xương theo tháng năm nắng mưa, ẩm mốc mới phát ra thứ ánh sáng ma quái đó.
- Tiểu tử ngươi tỉnh lại rồi đấy à?
Hàn Tùng Bá giật mình quay lại nhìn. Một vị quái nhân mặc y phục màu xanh lâu năm đã phai màu, gương mặt tuấn tú, nhưng râu tóc để dài không chải, đứng sau lưng chàng từ bao giờ chẳng hề hay biết. Thân thủ quái nhân không khác nào một chiếc bóng vong linh nhẹ như mây khói không gây một tiếng động nhỏ.
Hiểu ngay quái nhân này là vị ân nhân, Hàn Tùng Bá vội vòng tay cung kính :
- Vâng! Tại hạ biết cao danh.
Quái nhân trổ một loạt cười quái gở :
- Cao danh à! Ha.. ha... ha.. ha... ha tiểu tử ngươi cứ gọi ta là Vong Tình Quái Khách là đủ rồi.
Hàn Tùng Bá kinh dị :
- Thưa tiền bối...
Vong Tình Quái Khách cắt ngang :
- Tiểu tử hãy theo ta.
Vong Tình Quái Khách đi trước không dám cái lời Hàn Tùng Bá theo sau. Hai người đi thẳng ra phía sau cốc, ở đây đá có sẵn thức ăn bốc khói trên chiếc bàn đá. Đó là một con gà rừng luộc, có lẽ quái nhân vừa mới nấu xong. Trên bàn có một bầu rượu và một cái chung, nhưng chẳng có chén đũa chi cả.
- Tiểu tử ngồi xuống đó!
Vong Tình Quái Khách trỏ tay ngay chiếc ghế đá, trong khi hắn ngồi xuống một chiếc ghế khác. Hàn Tùng Bá lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá. Vong Tình Quái Khách dùng chỉ lực bổ đôi con gà rừng luộc, trao cho Hàn Tùng Bá một nửa :
- Ăn đi tiểu tử!
Hàn Tùng Bá ấp úng :
- Tiền bối...
- Đừng nói năng gì cả hãy ăn đi. Chắc chắn ngươi đã đói bụng lắm rồi.
Hàn Tùng Bá cầm nửa con gà. Vong Tình Quái Khách đã ăn một cách hết sức tự nhiên. Được vài miêng, Vong Tình Quái Khách đặt mảnh thịt gà xuống bàn, rót chum rượu nói :
- Tiên chủ, hậu khách ta uống rồi tới người.
Quái khách uống cạn chum rượu, rót chum khác đưa sang Hàn Tùng Bá. Chẳng dám trái lệnh, Hàn Tùng Bá uống cạn chum rượu, nghe mùi ngon ngọt thơm lừng. Không rõ đây là thứ rượu gì, vừa uống cạn chung nghe tinh thần sảng khoái vô cùng.
Vong Tình Quái Khách rót chum thứ nhì uống cạn lại rót trao cho Hàn Tùng Bá một chum. Thù tạc với nhau một lúc hai người đã cạn bầu rượu và ăn hết con gà luộc.
Vong Tình Quái Khách nhìn Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử ta vừa đãi người ngụm rượu trường tâm tửu. Đây là một thứ rượu gồm các món chí bảo trên chốn giang hồ, giúp cho ngươi thêm phần nội lực và cường tráng hơn xưa. Giờ ngươi hãy ngủ đi một giấc, đêm mai ta sẽ có chuyện cần bảo ngươi.
Quái khách đứng lên tiến ra phía trước, trỏ ngón tay vào chiếc giường đá :
- Ngươi hãy nằm xuống đó nghỉ ngơi, trường tâm tửu sẽ cho ngươi ngủ một giấc thật dài, đến chiều mai ngươi mới thức giấc.
Hàn Tùng Bá như một đứa bé ngoan ngoãn, lại nữa men rượu đã làm cho chàng mờ hết thần trí nên khi vừa nằm xuống chiếc giường đá là chàng đã thiếp đi trong giấc ngủ rồi. Như lời Vong Tình Quái Khách đã nói đến chiều hôm sau Hàn Tùng Bá mới tỉnh giấc.
Quái khách trỏ về phía sau :
- Tiểu tử ngươi hãy ra phía sau thạch trì tắm rửa rồi cùng ta dùng bữa.
Hàn Tùng Bá vâng dạ ra phía sau trông thấy một thạch trì nước xanh tận đáy. Chàng tắm gội xong trở ra đã thấy Vong Tình Quái Khách dọn cơm ra với hai món thịt rừng chẳng hiểu đã săn được từ bao giờ. Hàn Tùng Bá cảm thấy nao nao trong lòng về cách đối xử của Vong Tình Quái Khách. Quái khách đối với chàng vừa là một vị ân nhân vừa như một người cha dù tính tình hơi bãng lãng như lúc tỉnh lúc mê.
Trăng vừa lên, Vong Tình Quái Khách bảo Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử hãy theo ta lên ngọn núi kia.
Hàn Tùng Bá không hiểu Vong Tình Quái Khách định làm gì nhưng vẫn lẳng lặng đi theo lên đỉnh núi cao nhất trong hàng loạt đỉnh núi. Khi đã đứng trên đỉnh núi rồi, Vong Tình Quái Khách nhìn Hàn Tùng Bá :
- Tiểu tử! Giờ ta truyền cho ngươi vài chiêu thức sở đắc để ngươi hộ thân trên bước giang hồ không còn phải kiêm sợ bọn ma đầu, hắc đạo...
Hàn Tùng Bá thoảng thốt :
- Tiền bối...
Vong Tình Quái Khách cắt ngang :
- Im! Nghe đây. Đêm nay ta truyền cho ngươi chiêu “Truy Phong Phật Thủ”, qua đêm sau ngươi luyện thêm chiêu “Bạt Hải Di San”. Hãy cố cho thành.
Không đời cho Hàn Tùng Bá kịp nói năng gì, Vong Tình Quái Khách tiếp :
- Giờ hãy nghe ta đọc khẩu quyết và cách thức luyện chiêu “Truy Phong Phật Thủ” đây.
Nghe Vong Tình Quái Khách nói tới chiêu thức “Bạt Hải Di San” bất giác Hàn Tùng Bá rúng động trong lòng. Chàng còn nhớ lúc ở Tống gia trang sư thúc Tống Phùng Chân có bảo thân phụ chàng Vô Địch Thần Kiếm Hàn Cầm năm xưa nhờ chiêu “Bạt Hải Di San” và thanh “Cang Tương thần kiếm” đã trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, giờ sao Vong Tình Quái Khách lại biết sử dụng chiêu này.
Nhưng Hàn Tùng Bá không kịp nghĩ thêm thì Vong Tình Quái Khách đã đọc câu khẩu quyết chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” ba lần và cách luyện công. Quái khách truyền lệnh :
- Tiểu tử, hãy bắt đầu luyện chiêu thức. Hẹn cho ngươi tới lúc trăng xế qua phải tựu thành, bằng không sẽ gặp thảm họa.
Hàn Tùng Bá đáp mau :
- Vâng!
Hai tiếng thảm họa khiến cho Hàn Tùng Bá rúng động tận trái tim. Chàng hiểu Vong Tình Quái Khách muốn bảo nếu lúc trăng xế mà không luyện thành chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc sẽ bị chân nguyên tẩu tán mà chết hay phế toàn bộ võ công nên trong lòng liền khẩn trương lên. Hàn Tùng Bá ngồi xuống phiến đá bằng phẳng, mồm đọc khẩu quyết chiêu “Truy Phong Phật Thủ”, song chưởng cất lên ngực, vận chân khí bắt đầu khởi luyện công phu.
Trăng lên cao dần.
Trên đỉnh núi cao, Hàn Tùng Bá chú hết tâm lực vào luyện chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ”, trong khi Vong Tình Quái Khách đứng đó năm trượng, quét mắt nhìn xuống chân núi đề phòng chuyện bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào để kịp thời ứng phó với tình hình.
Lát lâu, Vong Tình Quái Khách quay nhìn trở lại để xem tình trạng Hàn Tùng Bá coi có gì thay đổi hay chưa. Thời khắc trầm lặng đi qua. Vầng trăng đã đứng trên đỉnh đầu, Hàn Tùng Bá đã hiện lên nét lo âu, cặp lông mày hơi nhíu lại. Trăng xế qua, Hàn Tùng Bá vẫn im lìm, chẳng thấy có triệu chứng gì cả.
Giờ phút quyết định vận mạng đã đến!
Quả thật là nguy hiểm cho Hàn Tùng Bá trong cuộc luyện chiêu thức “Truy Phong Phật Thủ” không thấy xuất hiện, quả thật lo sợ vô cùng.
Hàn Tùng Bá vận toàn bộ chân khí đẩy lên song chưởng, tinh thần ngưng tụ quyết liều một lần cuối cùng. Chỉ vì khi vận dụng tất cả chân nguyên mà không thành tựu sẽ chẳng còn nội lực tiếp tục được nữa, dĩ nhiên đành phải bỏ cuộc. Và nếu bỏ cuộc nửa chừng như thế kẻ luyện công sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc tàn phế võ công sẵn có hoặc ngã ra chết liền tại chỗ hay toàn thân bại liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.