Chương 6
Phương Linh Hugo
16/12/2022
Hoàng Phượng bưng mặt chạy ra ngoài, Vừa chạy cô vừa khóc. Thiên Long ngay sau đó cũng chạy theo cô tuy nhiên anh không quên nhờ vệ sĩ cất tiền dùm mình. Anh lặng lẽ theo sau cho đến khi cô dừng lại bên bờ biển. Anh không biết lý do vì sao cô khóc, lại không biết dỗ dành phụ nữ thế nào vì vậy anh chỉ còn cách lặng lẽ ngồi một bên nghe cô khóc.
Còn Hoàng Phượng lúc này cảm giác như có ngàn vạn con dao đang cứa vào tim mình khiến cô vô cùng đau đớn. Cô không nghĩ Nguyên Vũ lại có thể làm như vậy với một cô gái ngay bên cạnh cô như vậy.
Nghĩ tới tương lai mù mịt của mình và Nguyên Vũ cô càng khóc to hơn. Liệu anh có tin cô vì anh mà giữ mình không? Liệu cô có rộng lượng tới mức xem như anh chưa từng làm gì tổn thương cô hay không?
Hoàng Phượng đặt trường hợp khi gặp lại Nguyên Vũ cô sẽ như thế nào? Hờn dỗi anh, cô nghĩ mình không đủ tư cách. Xin lỗi anh, cô nghĩ mình không sai sao phải xin lỗi anh? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô không nghĩ tâm mình đủ rộng để tha thứ cho người mình yêu khi tận mắt chứng kiến người đó có hành động kích tình với một cô gái khác ngay trước mặt mình như vậy.
Thôi thì để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy. Nghĩ tới đây Hoàng Phượng mới ngừng khóc.
Thấy cô nín khóc Thiên Long giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
“Cô khóc xong rồi à?”
Nghe giọng nói của Thiên Long Hoàng Phượng giật mình nhìn sang bên cạnh, lúc này cô mới biết anh đang ngồi cách cô không xa. Cô lấy tay quệt nước mắt, nước mũi xấu hổ đáp:
“Anh ngồi đây từ lúc nào?”
“Hai tiếng.”
Câu trả lời ngắn gọn của Thiên Long càng khiến Hoàng Phượng càng xấu hổ. Cô không nghĩ anh có thể ngồi đây hai tiếng nghe cô khóc. Nhưng nghĩ tới anh là một phần nguyên nhân khiến cho mối quan hệ của cô và Nguyên Vũ trở nên nghiêm trọng, cô hờ hững đáp:
“Tôi cũng không ép anh ngồi đây đợi tôi.”
Thiên Long nhún vai tỏ vẻ bất lực:
“Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ là đối tượng tình nghi số một nên tôi mới ngồi đây với cô.”
Thiên Long ngồi xích lại gần Hoàng Phượng nhìn cô cợt nhả nói:
“Nếu cô thấy mình thua thiệt thì tôi cũng có thể làm cho cô sung sướng như hai cô gái đồng nghiệp của cô thậm chí còn sung sướng hơn bọn họ nữa.”
Hoàng Phượng vung tay đập mạnh vào người Thiên Long:
“Anh dám?”
Thiên Long xoa xoa vị trí vừa bị Hoàng Phượng đập nói:
“Đương nhiên, nếu cô cho phép thì tôi không bao giờ từ chối cả.”
Anh rướn người áp sát gương mặt đẹp như thiên thần của cô nói:
“Ngay bây giờ tôi cũng có thể bắt đầu.”
Hoàng Phượng vội đẩy người Thiên Long ra xa:
“Nếu anh muốn thì vào trong đấy mà làm.”
Thiên Long vẫn nhìn Hoàng Phượng cười cợt nhã nói:
“Bạn tình của tôi ngồi ở đây tôi vào đấy làm với ai?”
Hoàng Phượng bật cười thành tiếng:
“Anh xem phim người lớn trực tiếp rồi tự xử.”
Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long đưa hai tay lên bắt chéo nhau làm động tác bó tay. Thật ra khi chứng kiến cô khóc không hiểu vì sao anh có cảm giác ngực trái của mình rất đau, hiện tại nhìn thấy cô tươi cười trở lại anh cũng vui lây.
Hai người đang ngồi trên cây cầu bằng gỗ bắc dọc bờ biển, vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố biển Nha Trang. Ánh sáng từ những chiếc đèn đủ sắc màu càng tô thêm vẻ đẹp lung linh của thành phố biển xinh đẹp này.
Hai người không ai nói chuyện khiến không khí rơi vào trầm mặc. Một hồi lâu sau Thiên Long lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Cô học ngành gì?”
Hoàng Phượng thành thật trả lời:
“Tôi học kỹ thuật xây dựng.”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng nói thì bật cười thành tiếng. Anh không nghĩ một cô gái trông liễu yếu đào tơ như cô lại chọn học ngành chủ yếu chỉ có phái nam lựa chọn do đặc thù công việc.
“Còn tôi đang nghiên cứu về phong thủy.”
Thực tế Thiên Long học ngành quản trị kinh doanh tại Anh. Khi anh tiếp nhận tập đoàn bất động sản Thiên Long từ tay ba của mình, nhiều sản phẩm bất động sản được thiết kế rất đẹp nhưng khi giới thiệu tới khách hàng thì không đánh giá cao vì phong thủy không đẹp. Vì lý do đó mà anh đang nghiên cứu thêm về lĩnh vực phong thủy thậm chí còn mời thầy phong thủy về giảng dạy phổ cập cho đội ngũ kỹ sư của tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Mảnh đất Thiên Long vừa giành được từ tay ông David Nguyễn là anh vận dụng kiến thức của một nhà phong thủy học để nhìn nhận vì vậy anh đã trả giá rất cao để có được nó.
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng tỏ vẻ phấn khích:
“Anh đang nghiên cứu về phong thật sao?”
Nhận được cái gật đầu của Thiên Long Hoàng Phượng tiếp tục nói:
“Trường tôi học không có bộ môn phong thủy học nhưng tôi rất quan tâm lĩnh vực này vì vậy tôi có dự định sau khi tốt nghiệp sẽ học thêm một khoá ngắn hạn trước khi đi làm.”
Thiên Long chỉ tay về mảnh đất mà Hoàng Phượng vừa giúp anh có được hỏi cô:
“Cô nhìn mảnh đất rộng lớn bên thành phố, là một kỹ sư cô sẽ xây dựng gì ở đó?”
Hoàng Phượng nhìn theo hướng tay của Thiên Long, vì buổi tối khu này không được thắp điện nên chỉ thấy một vùng đất rộng chìm trong bóng tối. Cô quay qua nhìn Thiên Long cười gượng:
“Anh nói vậy chẳng khác nào nói tôi thầy bói xem voi cả.”
Thiên Long vì đang vui chiến thắng mà không nghĩ tới hiện tại là giữa đêm không thể nhìn rõ mảnh đất, anh biết rất rõ mảnh đất không có nghĩa là Hoàng Phượng cũng biết. Vì vậy anh lên tiếng giải thích:
“Mảnh đất đó rộng hơn hai mươi héc ta, sau lưng là núi, trước mặt là biển, còn có suối nước nóng chảy bên trái của mảnh đất.”
Hoàng Phượng không thể tin một mảnh đất lại hội tụ tất cả những gì tốt đẹp nhất trong phong thủy như vậy.
“Anh vừa nói mảnh đất đó còn có cả suối nước nóng hả?”
Thiên Long gật đầu xác nhận, chuyện có suối nước nóng cũng chỉ một mình anh biết. Anh đã đi dọc bãi biển và phát hiện có mạch nước nóng ngầm chảy ra từ vị trí tay trái của mảnh đất.
Hoàng Phượng như chìm đắm vào giấc mơ trả lời câu hỏi của Thiên Long:
“Nếu là trước đây tôi sẽ xây rào bao quanh mảnh đất đó lại sau đó xây một căn biệt thự lớn đẹp như trong truyện cổ tích để tôi và người đó sống.”
Trước đây cô đã từng có lúc nghĩ sẽ sống một đời hạnh phúc cùng Nguyên Vũ, nhưng hiện tại cô không còn tin vào anh vĩnh như tin vào tình yêu nữa.
“Còn bây giờ thì sao?”
Hoàng Phượng đưa tay gạt nước mắt rồi hít một hơi thật sâu chỉnh lại cảm xúc của mình nói tiếp:
“Còn bây giờ nếu xây dựng theo mô hình khu dân cư cao cấp kết hợp với khai thác phục vụ du lịch tôi nghĩ sẽ đạt được hiệu quả kinh tế cao nhất. Vừa thu hồi vốn nhanh vừa khai thác lâu dài.”
Thiên Long nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt sùng bái, anh không ngờ một cô gái bao lại có thể am hiểu về nền kinh tế thị trường như vậy. Những lời cô vừa nói cũng chính là mục tiêu của anh nếu anh dành được mảnh đất. Và sự thật mảnh đất này đã thuộc về anh trong đó có công rất lớn của cô.
Có một điều khiến anh đau đầu đó là làm sao để phân khu hợp lý vì một khi anh khai thác du lịch lượng khách đổ về đây sẽ rất đông nếu phân khu không tốt sẽ ảnh hưởng tới khu dân cư.
Anh còn đang suy nghĩ thì Hoàng Phượng tiếp tục nói.
“Nếu tôi là chủ mảnh đất trước hết tôi sẽ dẫn suối nước nóng về tất cả các vị trí trong mảnh đất theo ý muốn sau đó phân khu dân cư cao cấp riêng, khu du lịch giải trí riêng làm sao để không ảnh hưởng tới nhau nhưng vẫn đảm bảo đầy đủ các yếu tố ở mỗi khu gồm núi, suối nước nóng và bãi biển.”
Thiên Long như vừa được Hoàng Phượng khai thông bế tắc, anh nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Nếu tôi là chủ mảnh đất, tôi sẽ xây tặng cô một biệt thự tại một vị trí đẹp nhất.”
Hoàng Phượng cũng không ngại nói lên ước mơ của mình:
“Tôi thích biệt thự gần biển, có thể nghe tiếng sóng biển, có thể ngắm mặt trời mọc, có thể tắm biển, đi dạo dọc bờ biển nhưng tôi cũng thích có suối nước nóng vì ngâm mình trong suối nước nóng tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”
Nghe Hoàng Phượng nói mong muốn của mình, Thiên Long nhìn cô thật lâu rồi mới rời đi.
Thiên Long nắm tay Hoàng Phượng, hai người di chuyển về hướng đông của hòn đảo rồi cùng ngồi buông thõng chân xuống dưới cầu.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Phượng khiến Thiên Long không thể rời mắt.
Càng về khuya thời tiết càng trở lạnh. Hoàng Phượng thì mặc mỏng manh một chiếc đầm công chúa còn Thiên Long mặc bộ đồ vest rất lịch lãm.
Cơn gió vừa tạt qua khiến Hoàng Phượng lạnh tới mức rùng mình, cô vừa xoa xoa hai cánh tay trần của mình vừa nhìn Thiên Long với ánh mắt đầy oán trách:
“Anh có phải đàn ông không đó?”
Giọng nói của Hoàng Phượng phát ra cũng run run vì lạnh.
Thiên Long nâng môi cười nửa miệng:
“Đàn ông hay đàn gì thì đều biết lạnh cả, nếu tôi nhường cho cô thì tôi cũng sẽ bị lạnh bởi vậy tôi không dại gì mà thể hiện ga lăng ở đây. Nhưng nếu cô cần sưởi ấm tôi có cách này hay hơn mà không khiến tôi hay cô bị thiệt.”
Dứt lời Thiên Long đứng dậy đi tới ngồi xuống phía sau Hoàng Phượng, hai chân của anh cũng buông thõng xuống chiếc cầu gỗ như cô. Anh dùng áo vest bọc cô vào lòng rồi ôm cô thật chặt:
“Ấm chưa?”
Hoàng Phượng còn chưa hết bất ngờ với hành động của Thiên Long lại nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên, hơn nữa hơi thở nóng rực của anh phả vào tai khiến cô có cảm giác ngứa ngáy khó chịu:
“Anh đang cố tình lợi dụng tôi đấy!”
Thiên Long ôm Hoàng Phượng chặt hơn, anh còn cọ cọ gương mặt của mình vào vành tai của cô nói:
“Tôi đã nói trước là cách này cả tôi và cô đều có lợi, không ai lợi dụng ai hết.”
Cảm giác ấm áp khiến Hoàng Phượng vô cùng dễ chịu. Cô cảm nhận được trái tim của Thiên Long đang đập vô cùng mạnh mẽ. Không hiểu sao cô rất thích cảm giác này.
Cô ngả đầu tựa vào vai anh nhìn lên bầu trời đầy sao nói.
“Anh biết không, đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi ngắm trăng lại cùng một người lạ.”
Đó là lời nói thật lòng của Hoàng Phượng vì trước đây cô nghĩ chuyện này lãng xẹt.
Thiên Long nhìn theo ánh mắt của Hoàng Phượng nói:
“Đây không phải lần đầu tiên tôi ngắm trăng nhưng lần này tôi mới phát hiện ra vẻ đẹp của nó. Có thể do tôi ngắm trăng cùng một người đẹp nên cảm giác có khác những lần trước.”
Hoàng Phượng thúc nhẹ cùi trỏ vào ngực của Thiên Long nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng lên bầu trời:
“Anh định tán tỉnh tôi đấy à? Nói cho anh biết tôi có người yêu rồi đấy.”
Thiên Long siết chặt vòng tay ôm Hoàng Phượng nói:
“Tôi đâu có nói cô bỏ người người yêu của cô để đi theo tôi.”
Hoàng Phượng xấu hổ vì trí tưởng bở của mình bị Thiên Long vạch trần.
Nhìn cô gái xinh đẹp đang xấu hổ trong vòng tay mình, Thiên Long cảm thấy rất thú vị. Giây phút này anh cảm giác bình yên đến lạ, không có những muộn phiền trong cuộc sống, cũng không có những lo toan đấu đá trên thương trường.
Trong khung cảnh đêm trăng gió mát vô cùng lãng mạn, hai người nói chuyện với nhau như hai người bạn tri kỷ, anh một câu tôi một câu cho tới khi trời rạng sáng.
Nhìn thấy mặt trời từ từ nhô lên từ dưới biển Hoàng Phượng hét lớn:
“Anh thấy gì không, mặt trời mọc kìa.”
Hoàng Phượng sợ không nhìn thấy rõ còn vùng dậy khỏi vòng tay của Thiên Long rồi kéo anh cùng đứng dậy. Cô chỉ tay về phía mặt trời phấn khích nói:
“Hôm trước tôi ra biển để ngắm mặt trời mọc nhưng vì dậy muộn tôi đã không được thấy. Anh nhì đi, trông nó thật tuyệt.”
Lúc này mặt trời đang từ từ nhô lên từ mặt biển, nhìn cảnh hình ảnh một nửa mặt trời nhô lên khỏi mặt biển giống như quả cầu lửa Thiên Long chỉ có thể thốt lên một câu:
“Đúng vậy, thật tuyệt.”
Đây cũng là lần đầu tiên Thiên Long được ngắm Mặt Trời mọc từ biển, quả thực rất đẹp.
Thiên Long lén lấy điện thoại chụp hình Hoàng Phượng đanh ngắm mặt trời mọc, anh cũng tranh thủ chụp selfie cùng cô.
Khi mặt trời lên khá cao, Hoàng Phượng quay lại thì thấy Thiên Long đang đứng phía sau thất thần nhìn cô. Cô khó xử lên tiếng:
“Hợp đồng phục vụ anh của tôi đã xong, tôi muốn vào đất liền ngay bây giờ.
Cô nhấn mạnh hai từ “phục vụ” khiến Thiên Long đen mặt vì sự thật anh chỉ có tiếng mà không có miếng.
Còn Hoàng Phượng muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô không muốn chạm mặt Nguyên Vũ vào lúc này. Vì theo quy định của đảo sáu giờ sáng mới có tàu vào đất liền nếu không cô đã rời khỏi đây ngay từ lúc ông David Nguyễn cho người hủy bản hợp đồng giữa bọn họ.
Thiên Long cũng không làm khó Hoàng Phượng vì cô đã góp công rất lớn giúp anh có được mảnh đất đẹp như mơ. Anh giúp cô lấy hành lý, vệ sĩ cũng trả lại điện thoại và máy chụp hình cho cô.
Lúc đưa cô lên tàu về đất liền anh ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô. Gặp một lần tôi làm một lần bất kể lúc đó cô là của ai, sẽ không có bất cứ thương lượng, không có bất kỳ thỏa thuận nào hết.”
Lời nói ngang ngược của Thiên Long khiến Hoàng Phượng đứng hình. Cái gì mà gặp một lần làm một lần, anh ta nghĩ cô là búp bê tình dục hay sao?
Tới khi Hoàng Phượng phản ứng lại thì tàu đã chạy được một đoạn cách anh khá xa. Cô hướng ánh mắt oán hận nhìn về phía Thiên Long, đón ánh mắt của cô anh còn không quên tặng cho cô một nụ hôn gió.
Ngoài cái tên Thiên Long cô hoàn toàn không biết bất cứ thông tin nào khác về anh, làm sao để cô trả món nợ mười hai tỷ đồng cho anh được?
Hai người mãi nói chuyện mà Hoàng Phượng quên mất xin số tài khoản của Thiên Long hay cách thức liên lạc với anh để trả. Anh ta còn nói kiểu mình là bố của thiên hạ nếu gặp lại cô, thử hỏi cô có mười lá gan cô có dám tìm gặp anh để trả nợ không?
Bốn người Ông David Nguyễn, Ngọc Hà, Nguyên Vũ và Thư Kỳ đang ngồi ở căn chòi trước biệt thự chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy Thiên Long đi từ bên ngoài về ông David Nguyễn không quên trêu chọc:
“Có vẻ như bờ biển mới là địa điểm hành sự mà hai người yêu thích nhỉ?”
Thiên Long đi đến chỗ mọi người thản nhiên kéo ghế ngồi xuống vị trí gần Nguyên Vũ. Anh cười đáp lại lời của ông David Nguyễn:
“Mỗi người một sở thích, nếu như hai người thích có người khác chứng giám cho cuộc vui của mình thì chúng tôi muốn trời đất chứng giám cho cuộc vui của mình.”
Nghe Thiên Long thừa nhận chuyện quan hệ cùng với bạn gái của mình Nguyên Vũ như muốn phát điên, anh siết chặt nắm đấm khiến gân xanh trên mu bàn tay của anh nổi lên một tầng. Những lời đồn thổi anh nghe được về Thiên Long trước đây rằng anh không gần gũi được với phụ nữ chỉ toàn là những lời giả dối.
Thiên Long không để ý sắc mặt của Nguyên Vũ lúc này, anh còn giơ ngón tay cái trước mặt của anh ta thể hiện sự ngưỡng mộ:
“Mặc dù tôi thắng cậu có được mảnh đất nhưng chuyện kia tôi thực sự nể phục cậu, tôi còn phải học hỏi cậu nhiều.”
Lời nói của Thiên Long càng khiến Nguyên Vũ khó chịu.
Ông David Nguyễn nói với Thiên Long:
“Ăn sáng xong chúng ta qua thành phố Nha Trang để làm thủ tục sang nhượng mảnh đất.”
Nói rồi ông đặt tay lên đùi Ngọc Hà vừa vuốt ve vừa nhìn cô đầy tình tứ nói tiếp:
“Bà xã của tôi bên Mỹ có vẻ đánh hơi được tôi ở bên này không ngoan nên hù dọa nếu tôi nếu ngày hôm nay tôi không xong việc bả sẽ bay về Việt Nam ngay và luôn.”
Thiên Long cười lớn:
“Hèn gì ông bỏ cuộc chơi sớm thế.”
Ông David Nguyễn tiếp lời Thiên Long:
“Tôi định cùng các cậu chơi thêm vài ngày nhưng thú thực tôi rất sợ vợ.”
Câu nói của ông David Nguyễn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Ông là một người thành đạt, giàu có. Nhưng quan điểm của ông vẫn là vui có chừng, dừng đúng lúc.
Mọi người cũng không quan tâm đến lý do Hoàng Phượng không có mặt để ăn sáng vì trong đầu họ nghĩ buổi tối Thiên Long vận động quá năng xuất khiến cô không thể dậy nổi, đặc biệt anh còn là người chiến thắng trung cuộc. Đêm đầu tiên tiếng rên rỉ vang ra từ biệt thự của hai người suốt đêm là một bằng chứng.
Khi tất cả mọi người cùng lên thuyền để vào đất liền, không nhìn thấy Hoàng Phượng đâu ông David Nguyễn mới hỏi Thiên Long:
“Cậu còn quay lại đảo à?”
Thiên Long giơ va li hành lý của mình lên lắc đầu:
“Không có.”
Sau khi đứng tên chủ sở hữu mảnh đất anh sẽ có cả tá việc cần phải làm: Lên ý tưởng thiết kế, thiết kế, xin giấy phép xây dựng, giấy phép khai thác mạch nước nóng ngầm, chọn nhà thầu xây dựng…
Ông David Nguyễn chỉ về phía đảo nói tiếp:
“Cô bạn đồng hành cùng cậu không về cùng sao?”
Câu hỏi này cũng là câu hỏi mà Nguyên Vũ và Ngọc Hà mong chờ nhất.
Lúc Thiên Long xuất hiện Nguyên Vũ không thấy Hoàng Phượng anh đã muốn hỏi câu hỏi này rồi nhưng anh lấy tư cách gì để hỏi. Mặc dù rất tức giận nhưng anh rất lo lắng khi không thấy cô.
Ngọc Hà so với Nguyên Vũ còn lo lắng cho Hoàng Phượng gấp vạn lần. Mặc dù những ngày ở trên đảo bọn họ có cơ hội giáp mặt nhau không ít nhưng theo hợp đồng đã ký không ai dám bắt chuyện với nhau. Thêm nữa lại vì cô mà Hoàng Phượng dấn thân vào công việc này, cô rất muốn gặp bạn của mình để xem bạn của mình có ổn hay không.
Thiên Long thành thật trả lời:
“Cô ấy lên chuyến tàu đầu tiên vào đất liền rồi, lúc ăn sáng chỉ có một mình tôi mọi người không để ý sao?”
Nghe Thiên Long nói Nguyên Vũ cười khẩy. Có lẽ cô không dám đối mặt với anh nên mới lên đường về trước.
Còn Ngọc Hà thì lo lắng nếu Hoàng Phượng về thẳng Hà Nội đồng nghĩa với Hoàng Phượng rất giận cô, nếu Hoàng Phượng ở lại Nha Trang đợi cô trở về đồng nghĩa với tình bạn của bọn họ vẫn còn. Phượng nhiên cô không muốn mất đi tình bạn thân thiết giữa bọn họ.
Ông David Nguyễn đáp lại lời của Thiên Long:
“Không phải tôi không để ý mà tôi nghĩ buổi tối cậu làm việc nhiệt tình quá khiến cô ấy không dậy nổi.”
Nghe ông David Nguyễn nói Thiên Long chỉ còn biết lấy tay đỡ trán, mấy ngày qua hay nói cách khác từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ anh chưa biết mùi vị của phụ nữ thế nào, đến cả nụ hôn của anh với Hoàng Phượng cũng là nụ hôn đầu nhưng vậy mà mọi người cứ mặc định suy nghĩ anh với Hoàng Phượng quan hệ với nhau nhiều lắm.
Còn Hoàng Phượng lúc này cảm giác như có ngàn vạn con dao đang cứa vào tim mình khiến cô vô cùng đau đớn. Cô không nghĩ Nguyên Vũ lại có thể làm như vậy với một cô gái ngay bên cạnh cô như vậy.
Nghĩ tới tương lai mù mịt của mình và Nguyên Vũ cô càng khóc to hơn. Liệu anh có tin cô vì anh mà giữ mình không? Liệu cô có rộng lượng tới mức xem như anh chưa từng làm gì tổn thương cô hay không?
Hoàng Phượng đặt trường hợp khi gặp lại Nguyên Vũ cô sẽ như thế nào? Hờn dỗi anh, cô nghĩ mình không đủ tư cách. Xin lỗi anh, cô nghĩ mình không sai sao phải xin lỗi anh? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô không nghĩ tâm mình đủ rộng để tha thứ cho người mình yêu khi tận mắt chứng kiến người đó có hành động kích tình với một cô gái khác ngay trước mặt mình như vậy.
Thôi thì để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy. Nghĩ tới đây Hoàng Phượng mới ngừng khóc.
Thấy cô nín khóc Thiên Long giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
“Cô khóc xong rồi à?”
Nghe giọng nói của Thiên Long Hoàng Phượng giật mình nhìn sang bên cạnh, lúc này cô mới biết anh đang ngồi cách cô không xa. Cô lấy tay quệt nước mắt, nước mũi xấu hổ đáp:
“Anh ngồi đây từ lúc nào?”
“Hai tiếng.”
Câu trả lời ngắn gọn của Thiên Long càng khiến Hoàng Phượng càng xấu hổ. Cô không nghĩ anh có thể ngồi đây hai tiếng nghe cô khóc. Nhưng nghĩ tới anh là một phần nguyên nhân khiến cho mối quan hệ của cô và Nguyên Vũ trở nên nghiêm trọng, cô hờ hững đáp:
“Tôi cũng không ép anh ngồi đây đợi tôi.”
Thiên Long nhún vai tỏ vẻ bất lực:
“Nếu cô xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ là đối tượng tình nghi số một nên tôi mới ngồi đây với cô.”
Thiên Long ngồi xích lại gần Hoàng Phượng nhìn cô cợt nhả nói:
“Nếu cô thấy mình thua thiệt thì tôi cũng có thể làm cho cô sung sướng như hai cô gái đồng nghiệp của cô thậm chí còn sung sướng hơn bọn họ nữa.”
Hoàng Phượng vung tay đập mạnh vào người Thiên Long:
“Anh dám?”
Thiên Long xoa xoa vị trí vừa bị Hoàng Phượng đập nói:
“Đương nhiên, nếu cô cho phép thì tôi không bao giờ từ chối cả.”
Anh rướn người áp sát gương mặt đẹp như thiên thần của cô nói:
“Ngay bây giờ tôi cũng có thể bắt đầu.”
Hoàng Phượng vội đẩy người Thiên Long ra xa:
“Nếu anh muốn thì vào trong đấy mà làm.”
Thiên Long vẫn nhìn Hoàng Phượng cười cợt nhã nói:
“Bạn tình của tôi ngồi ở đây tôi vào đấy làm với ai?”
Hoàng Phượng bật cười thành tiếng:
“Anh xem phim người lớn trực tiếp rồi tự xử.”
Nghe Hoàng Phượng nói Thiên Long đưa hai tay lên bắt chéo nhau làm động tác bó tay. Thật ra khi chứng kiến cô khóc không hiểu vì sao anh có cảm giác ngực trái của mình rất đau, hiện tại nhìn thấy cô tươi cười trở lại anh cũng vui lây.
Hai người đang ngồi trên cây cầu bằng gỗ bắc dọc bờ biển, vị trí này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố biển Nha Trang. Ánh sáng từ những chiếc đèn đủ sắc màu càng tô thêm vẻ đẹp lung linh của thành phố biển xinh đẹp này.
Hai người không ai nói chuyện khiến không khí rơi vào trầm mặc. Một hồi lâu sau Thiên Long lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.
“Cô học ngành gì?”
Hoàng Phượng thành thật trả lời:
“Tôi học kỹ thuật xây dựng.”
Thiên Long nghe Hoàng Phượng nói thì bật cười thành tiếng. Anh không nghĩ một cô gái trông liễu yếu đào tơ như cô lại chọn học ngành chủ yếu chỉ có phái nam lựa chọn do đặc thù công việc.
“Còn tôi đang nghiên cứu về phong thủy.”
Thực tế Thiên Long học ngành quản trị kinh doanh tại Anh. Khi anh tiếp nhận tập đoàn bất động sản Thiên Long từ tay ba của mình, nhiều sản phẩm bất động sản được thiết kế rất đẹp nhưng khi giới thiệu tới khách hàng thì không đánh giá cao vì phong thủy không đẹp. Vì lý do đó mà anh đang nghiên cứu thêm về lĩnh vực phong thủy thậm chí còn mời thầy phong thủy về giảng dạy phổ cập cho đội ngũ kỹ sư của tập đoàn bất động sản Thiên Long.
Mảnh đất Thiên Long vừa giành được từ tay ông David Nguyễn là anh vận dụng kiến thức của một nhà phong thủy học để nhìn nhận vì vậy anh đã trả giá rất cao để có được nó.
Nghe Thiên Long nói Hoàng Phượng tỏ vẻ phấn khích:
“Anh đang nghiên cứu về phong thật sao?”
Nhận được cái gật đầu của Thiên Long Hoàng Phượng tiếp tục nói:
“Trường tôi học không có bộ môn phong thủy học nhưng tôi rất quan tâm lĩnh vực này vì vậy tôi có dự định sau khi tốt nghiệp sẽ học thêm một khoá ngắn hạn trước khi đi làm.”
Thiên Long chỉ tay về mảnh đất mà Hoàng Phượng vừa giúp anh có được hỏi cô:
“Cô nhìn mảnh đất rộng lớn bên thành phố, là một kỹ sư cô sẽ xây dựng gì ở đó?”
Hoàng Phượng nhìn theo hướng tay của Thiên Long, vì buổi tối khu này không được thắp điện nên chỉ thấy một vùng đất rộng chìm trong bóng tối. Cô quay qua nhìn Thiên Long cười gượng:
“Anh nói vậy chẳng khác nào nói tôi thầy bói xem voi cả.”
Thiên Long vì đang vui chiến thắng mà không nghĩ tới hiện tại là giữa đêm không thể nhìn rõ mảnh đất, anh biết rất rõ mảnh đất không có nghĩa là Hoàng Phượng cũng biết. Vì vậy anh lên tiếng giải thích:
“Mảnh đất đó rộng hơn hai mươi héc ta, sau lưng là núi, trước mặt là biển, còn có suối nước nóng chảy bên trái của mảnh đất.”
Hoàng Phượng không thể tin một mảnh đất lại hội tụ tất cả những gì tốt đẹp nhất trong phong thủy như vậy.
“Anh vừa nói mảnh đất đó còn có cả suối nước nóng hả?”
Thiên Long gật đầu xác nhận, chuyện có suối nước nóng cũng chỉ một mình anh biết. Anh đã đi dọc bãi biển và phát hiện có mạch nước nóng ngầm chảy ra từ vị trí tay trái của mảnh đất.
Hoàng Phượng như chìm đắm vào giấc mơ trả lời câu hỏi của Thiên Long:
“Nếu là trước đây tôi sẽ xây rào bao quanh mảnh đất đó lại sau đó xây một căn biệt thự lớn đẹp như trong truyện cổ tích để tôi và người đó sống.”
Trước đây cô đã từng có lúc nghĩ sẽ sống một đời hạnh phúc cùng Nguyên Vũ, nhưng hiện tại cô không còn tin vào anh vĩnh như tin vào tình yêu nữa.
“Còn bây giờ thì sao?”
Hoàng Phượng đưa tay gạt nước mắt rồi hít một hơi thật sâu chỉnh lại cảm xúc của mình nói tiếp:
“Còn bây giờ nếu xây dựng theo mô hình khu dân cư cao cấp kết hợp với khai thác phục vụ du lịch tôi nghĩ sẽ đạt được hiệu quả kinh tế cao nhất. Vừa thu hồi vốn nhanh vừa khai thác lâu dài.”
Thiên Long nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt sùng bái, anh không ngờ một cô gái bao lại có thể am hiểu về nền kinh tế thị trường như vậy. Những lời cô vừa nói cũng chính là mục tiêu của anh nếu anh dành được mảnh đất. Và sự thật mảnh đất này đã thuộc về anh trong đó có công rất lớn của cô.
Có một điều khiến anh đau đầu đó là làm sao để phân khu hợp lý vì một khi anh khai thác du lịch lượng khách đổ về đây sẽ rất đông nếu phân khu không tốt sẽ ảnh hưởng tới khu dân cư.
Anh còn đang suy nghĩ thì Hoàng Phượng tiếp tục nói.
“Nếu tôi là chủ mảnh đất trước hết tôi sẽ dẫn suối nước nóng về tất cả các vị trí trong mảnh đất theo ý muốn sau đó phân khu dân cư cao cấp riêng, khu du lịch giải trí riêng làm sao để không ảnh hưởng tới nhau nhưng vẫn đảm bảo đầy đủ các yếu tố ở mỗi khu gồm núi, suối nước nóng và bãi biển.”
Thiên Long như vừa được Hoàng Phượng khai thông bế tắc, anh nhìn Hoàng Phượng bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Nếu tôi là chủ mảnh đất, tôi sẽ xây tặng cô một biệt thự tại một vị trí đẹp nhất.”
Hoàng Phượng cũng không ngại nói lên ước mơ của mình:
“Tôi thích biệt thự gần biển, có thể nghe tiếng sóng biển, có thể ngắm mặt trời mọc, có thể tắm biển, đi dạo dọc bờ biển nhưng tôi cũng thích có suối nước nóng vì ngâm mình trong suối nước nóng tự nhiên rất tốt cho sức khỏe.”
Nghe Hoàng Phượng nói mong muốn của mình, Thiên Long nhìn cô thật lâu rồi mới rời đi.
Thiên Long nắm tay Hoàng Phượng, hai người di chuyển về hướng đông của hòn đảo rồi cùng ngồi buông thõng chân xuống dưới cầu.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của Hoàng Phượng khiến Thiên Long không thể rời mắt.
Càng về khuya thời tiết càng trở lạnh. Hoàng Phượng thì mặc mỏng manh một chiếc đầm công chúa còn Thiên Long mặc bộ đồ vest rất lịch lãm.
Cơn gió vừa tạt qua khiến Hoàng Phượng lạnh tới mức rùng mình, cô vừa xoa xoa hai cánh tay trần của mình vừa nhìn Thiên Long với ánh mắt đầy oán trách:
“Anh có phải đàn ông không đó?”
Giọng nói của Hoàng Phượng phát ra cũng run run vì lạnh.
Thiên Long nâng môi cười nửa miệng:
“Đàn ông hay đàn gì thì đều biết lạnh cả, nếu tôi nhường cho cô thì tôi cũng sẽ bị lạnh bởi vậy tôi không dại gì mà thể hiện ga lăng ở đây. Nhưng nếu cô cần sưởi ấm tôi có cách này hay hơn mà không khiến tôi hay cô bị thiệt.”
Dứt lời Thiên Long đứng dậy đi tới ngồi xuống phía sau Hoàng Phượng, hai chân của anh cũng buông thõng xuống chiếc cầu gỗ như cô. Anh dùng áo vest bọc cô vào lòng rồi ôm cô thật chặt:
“Ấm chưa?”
Hoàng Phượng còn chưa hết bất ngờ với hành động của Thiên Long lại nghe giọng nói trầm ấm của anh vang lên, hơn nữa hơi thở nóng rực của anh phả vào tai khiến cô có cảm giác ngứa ngáy khó chịu:
“Anh đang cố tình lợi dụng tôi đấy!”
Thiên Long ôm Hoàng Phượng chặt hơn, anh còn cọ cọ gương mặt của mình vào vành tai của cô nói:
“Tôi đã nói trước là cách này cả tôi và cô đều có lợi, không ai lợi dụng ai hết.”
Cảm giác ấm áp khiến Hoàng Phượng vô cùng dễ chịu. Cô cảm nhận được trái tim của Thiên Long đang đập vô cùng mạnh mẽ. Không hiểu sao cô rất thích cảm giác này.
Cô ngả đầu tựa vào vai anh nhìn lên bầu trời đầy sao nói.
“Anh biết không, đây là lần đầu tiên trong đời tôi ngồi ngắm trăng lại cùng một người lạ.”
Đó là lời nói thật lòng của Hoàng Phượng vì trước đây cô nghĩ chuyện này lãng xẹt.
Thiên Long nhìn theo ánh mắt của Hoàng Phượng nói:
“Đây không phải lần đầu tiên tôi ngắm trăng nhưng lần này tôi mới phát hiện ra vẻ đẹp của nó. Có thể do tôi ngắm trăng cùng một người đẹp nên cảm giác có khác những lần trước.”
Hoàng Phượng thúc nhẹ cùi trỏ vào ngực của Thiên Long nhưng ánh mắt của cô vẫn hướng lên bầu trời:
“Anh định tán tỉnh tôi đấy à? Nói cho anh biết tôi có người yêu rồi đấy.”
Thiên Long siết chặt vòng tay ôm Hoàng Phượng nói:
“Tôi đâu có nói cô bỏ người người yêu của cô để đi theo tôi.”
Hoàng Phượng xấu hổ vì trí tưởng bở của mình bị Thiên Long vạch trần.
Nhìn cô gái xinh đẹp đang xấu hổ trong vòng tay mình, Thiên Long cảm thấy rất thú vị. Giây phút này anh cảm giác bình yên đến lạ, không có những muộn phiền trong cuộc sống, cũng không có những lo toan đấu đá trên thương trường.
Trong khung cảnh đêm trăng gió mát vô cùng lãng mạn, hai người nói chuyện với nhau như hai người bạn tri kỷ, anh một câu tôi một câu cho tới khi trời rạng sáng.
Nhìn thấy mặt trời từ từ nhô lên từ dưới biển Hoàng Phượng hét lớn:
“Anh thấy gì không, mặt trời mọc kìa.”
Hoàng Phượng sợ không nhìn thấy rõ còn vùng dậy khỏi vòng tay của Thiên Long rồi kéo anh cùng đứng dậy. Cô chỉ tay về phía mặt trời phấn khích nói:
“Hôm trước tôi ra biển để ngắm mặt trời mọc nhưng vì dậy muộn tôi đã không được thấy. Anh nhì đi, trông nó thật tuyệt.”
Lúc này mặt trời đang từ từ nhô lên từ mặt biển, nhìn cảnh hình ảnh một nửa mặt trời nhô lên khỏi mặt biển giống như quả cầu lửa Thiên Long chỉ có thể thốt lên một câu:
“Đúng vậy, thật tuyệt.”
Đây cũng là lần đầu tiên Thiên Long được ngắm Mặt Trời mọc từ biển, quả thực rất đẹp.
Thiên Long lén lấy điện thoại chụp hình Hoàng Phượng đanh ngắm mặt trời mọc, anh cũng tranh thủ chụp selfie cùng cô.
Khi mặt trời lên khá cao, Hoàng Phượng quay lại thì thấy Thiên Long đang đứng phía sau thất thần nhìn cô. Cô khó xử lên tiếng:
“Hợp đồng phục vụ anh của tôi đã xong, tôi muốn vào đất liền ngay bây giờ.
Cô nhấn mạnh hai từ “phục vụ” khiến Thiên Long đen mặt vì sự thật anh chỉ có tiếng mà không có miếng.
Còn Hoàng Phượng muốn rời khỏi đây ngay lập tức, cô không muốn chạm mặt Nguyên Vũ vào lúc này. Vì theo quy định của đảo sáu giờ sáng mới có tàu vào đất liền nếu không cô đã rời khỏi đây ngay từ lúc ông David Nguyễn cho người hủy bản hợp đồng giữa bọn họ.
Thiên Long cũng không làm khó Hoàng Phượng vì cô đã góp công rất lớn giúp anh có được mảnh đất đẹp như mơ. Anh giúp cô lấy hành lý, vệ sĩ cũng trả lại điện thoại và máy chụp hình cho cô.
Lúc đưa cô lên tàu về đất liền anh ghé sát tai cô nói nhỏ:
“Tốt nhất đừng để tôi gặp lại cô. Gặp một lần tôi làm một lần bất kể lúc đó cô là của ai, sẽ không có bất cứ thương lượng, không có bất kỳ thỏa thuận nào hết.”
Lời nói ngang ngược của Thiên Long khiến Hoàng Phượng đứng hình. Cái gì mà gặp một lần làm một lần, anh ta nghĩ cô là búp bê tình dục hay sao?
Tới khi Hoàng Phượng phản ứng lại thì tàu đã chạy được một đoạn cách anh khá xa. Cô hướng ánh mắt oán hận nhìn về phía Thiên Long, đón ánh mắt của cô anh còn không quên tặng cho cô một nụ hôn gió.
Ngoài cái tên Thiên Long cô hoàn toàn không biết bất cứ thông tin nào khác về anh, làm sao để cô trả món nợ mười hai tỷ đồng cho anh được?
Hai người mãi nói chuyện mà Hoàng Phượng quên mất xin số tài khoản của Thiên Long hay cách thức liên lạc với anh để trả. Anh ta còn nói kiểu mình là bố của thiên hạ nếu gặp lại cô, thử hỏi cô có mười lá gan cô có dám tìm gặp anh để trả nợ không?
Bốn người Ông David Nguyễn, Ngọc Hà, Nguyên Vũ và Thư Kỳ đang ngồi ở căn chòi trước biệt thự chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy Thiên Long đi từ bên ngoài về ông David Nguyễn không quên trêu chọc:
“Có vẻ như bờ biển mới là địa điểm hành sự mà hai người yêu thích nhỉ?”
Thiên Long đi đến chỗ mọi người thản nhiên kéo ghế ngồi xuống vị trí gần Nguyên Vũ. Anh cười đáp lại lời của ông David Nguyễn:
“Mỗi người một sở thích, nếu như hai người thích có người khác chứng giám cho cuộc vui của mình thì chúng tôi muốn trời đất chứng giám cho cuộc vui của mình.”
Nghe Thiên Long thừa nhận chuyện quan hệ cùng với bạn gái của mình Nguyên Vũ như muốn phát điên, anh siết chặt nắm đấm khiến gân xanh trên mu bàn tay của anh nổi lên một tầng. Những lời đồn thổi anh nghe được về Thiên Long trước đây rằng anh không gần gũi được với phụ nữ chỉ toàn là những lời giả dối.
Thiên Long không để ý sắc mặt của Nguyên Vũ lúc này, anh còn giơ ngón tay cái trước mặt của anh ta thể hiện sự ngưỡng mộ:
“Mặc dù tôi thắng cậu có được mảnh đất nhưng chuyện kia tôi thực sự nể phục cậu, tôi còn phải học hỏi cậu nhiều.”
Lời nói của Thiên Long càng khiến Nguyên Vũ khó chịu.
Ông David Nguyễn nói với Thiên Long:
“Ăn sáng xong chúng ta qua thành phố Nha Trang để làm thủ tục sang nhượng mảnh đất.”
Nói rồi ông đặt tay lên đùi Ngọc Hà vừa vuốt ve vừa nhìn cô đầy tình tứ nói tiếp:
“Bà xã của tôi bên Mỹ có vẻ đánh hơi được tôi ở bên này không ngoan nên hù dọa nếu tôi nếu ngày hôm nay tôi không xong việc bả sẽ bay về Việt Nam ngay và luôn.”
Thiên Long cười lớn:
“Hèn gì ông bỏ cuộc chơi sớm thế.”
Ông David Nguyễn tiếp lời Thiên Long:
“Tôi định cùng các cậu chơi thêm vài ngày nhưng thú thực tôi rất sợ vợ.”
Câu nói của ông David Nguyễn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ. Ông là một người thành đạt, giàu có. Nhưng quan điểm của ông vẫn là vui có chừng, dừng đúng lúc.
Mọi người cũng không quan tâm đến lý do Hoàng Phượng không có mặt để ăn sáng vì trong đầu họ nghĩ buổi tối Thiên Long vận động quá năng xuất khiến cô không thể dậy nổi, đặc biệt anh còn là người chiến thắng trung cuộc. Đêm đầu tiên tiếng rên rỉ vang ra từ biệt thự của hai người suốt đêm là một bằng chứng.
Khi tất cả mọi người cùng lên thuyền để vào đất liền, không nhìn thấy Hoàng Phượng đâu ông David Nguyễn mới hỏi Thiên Long:
“Cậu còn quay lại đảo à?”
Thiên Long giơ va li hành lý của mình lên lắc đầu:
“Không có.”
Sau khi đứng tên chủ sở hữu mảnh đất anh sẽ có cả tá việc cần phải làm: Lên ý tưởng thiết kế, thiết kế, xin giấy phép xây dựng, giấy phép khai thác mạch nước nóng ngầm, chọn nhà thầu xây dựng…
Ông David Nguyễn chỉ về phía đảo nói tiếp:
“Cô bạn đồng hành cùng cậu không về cùng sao?”
Câu hỏi này cũng là câu hỏi mà Nguyên Vũ và Ngọc Hà mong chờ nhất.
Lúc Thiên Long xuất hiện Nguyên Vũ không thấy Hoàng Phượng anh đã muốn hỏi câu hỏi này rồi nhưng anh lấy tư cách gì để hỏi. Mặc dù rất tức giận nhưng anh rất lo lắng khi không thấy cô.
Ngọc Hà so với Nguyên Vũ còn lo lắng cho Hoàng Phượng gấp vạn lần. Mặc dù những ngày ở trên đảo bọn họ có cơ hội giáp mặt nhau không ít nhưng theo hợp đồng đã ký không ai dám bắt chuyện với nhau. Thêm nữa lại vì cô mà Hoàng Phượng dấn thân vào công việc này, cô rất muốn gặp bạn của mình để xem bạn của mình có ổn hay không.
Thiên Long thành thật trả lời:
“Cô ấy lên chuyến tàu đầu tiên vào đất liền rồi, lúc ăn sáng chỉ có một mình tôi mọi người không để ý sao?”
Nghe Thiên Long nói Nguyên Vũ cười khẩy. Có lẽ cô không dám đối mặt với anh nên mới lên đường về trước.
Còn Ngọc Hà thì lo lắng nếu Hoàng Phượng về thẳng Hà Nội đồng nghĩa với Hoàng Phượng rất giận cô, nếu Hoàng Phượng ở lại Nha Trang đợi cô trở về đồng nghĩa với tình bạn của bọn họ vẫn còn. Phượng nhiên cô không muốn mất đi tình bạn thân thiết giữa bọn họ.
Ông David Nguyễn đáp lại lời của Thiên Long:
“Không phải tôi không để ý mà tôi nghĩ buổi tối cậu làm việc nhiệt tình quá khiến cô ấy không dậy nổi.”
Nghe ông David Nguyễn nói Thiên Long chỉ còn biết lấy tay đỡ trán, mấy ngày qua hay nói cách khác từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ anh chưa biết mùi vị của phụ nữ thế nào, đến cả nụ hôn của anh với Hoàng Phượng cũng là nụ hôn đầu nhưng vậy mà mọi người cứ mặc định suy nghĩ anh với Hoàng Phượng quan hệ với nhau nhiều lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.