Chương 26
Lê Khả Lâm
17/01/2024
Mưa là chuyện của trời của đất.. là hiện tượng thường tình với nhân
gian. Nhưng có lẽ vì đã quá lâu trời mới mưa nên tim của Diệp Thảo cứ
đánh trống nhịp theo từng giọt nước trời rơi xuống mái hiên. Nàng vui
lắm khi cuối cùng cây cỏ của nhân gian cũng được tưới tắm.
Điều đó đồng nghĩa với việc màu xanh sẽ trở lại.. mùa màng sẽ lại bắt đầu có thu. Và bọn trẻ sẽ được cha mẹ chúng cho đi học trở lại.. Một cảm giác vui sướng tột cùng ùa đến, rồi len lỏi vào từng thớ thịt làm Diệp Thảo phải trở mình tới mấy bận mới có thể ngủ được.
Nhưng thức khuya thì sẽ dậy trễ nên mãi đến khi một bên vai bị tỷ Nhân đập mạnh, Diệp Thảo mới từ từ mở mắt ra được. Và thứ ánh sáng dìu dịu của buổi bình minh đập vào con ngươi đã làm Diệp Thảo giật thót.
- Đã là giữa giờ Mẹo rồi sao?
Vội vã hỏi, tâm can Diệp Thảo được thêm một phen sợ run khi đối phương đáp trả nàng bằng cái gật đầu dứt khoát. Gật đầu.. gật đầu ư? Chỉ gật đầu thôi thì giải quyết được gì?
Tại sao lại không gọi Diệp Thảo nàng dậy sớm hơn? Cảm giác uất ức làm cái suy nghĩ kia được dẹp chạy ngang qua đầu. Và cũng vì cái suy nghĩ đó mà gương mặt trái xoan của Diệp Thảo chợt đỏ ửng. Tỷ Nhân phải gọi nàng dậy ư? Tại sao trong khi tỷ ấy còn đang bị thương ở tay..
Ôm sự hối lỗi trong lòng, Diệp Thảo vội tung chăn ngồi dậy. Nàng cuống quýt chỉnh trang lại quần áo mà không quên nói lời cảm ơn với tỷ Nhân.
- Cảm ơn tỷ! Nếu không có tỷ chắc Thảo ngủ tới tận trưa luôn đó!
Đôi bàn tay của tỷ Nhân vội vàng đưa tới đưa lui để đáp lại lời của Diệp Thảo. Và cái cử động cuối cùng của đôi bàn tay ấy là chỉ về phía chỗ nằm của con Lành. Vẫn là hình ảnh cái chăn đắp lên hết đầu như hồi lúc Diệp Thảo chuẩn bị đi ngủ, điều này chứng tỏ con Lành cũng giống Diệp Thảo: Dậy trễ.
Đưa mắt nhìn sang tỷ Nhân để hỏi ý kiến, bởi những gì mà con Lành nói khi tối, Diệp Thảo còn nhớ rất là rõ. Nhưng khi ánh mắt của cô gái trẻ vừa lia tới chỗ đứng của tỷ Nhân thì đã nhìn thấy ngay đôi bàn tay đang huơ loạn xạ.
- Gọi Lành dậy hả?
Vừa hỏi Diệp Thảo vừa ném ánh mắt lo sợ về phía tỷ Nhân, nhưng rốt cuộc cô gái trẻ vẫn phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn kia vì phía đối diện đã cổ vũ nàng bằng một cái gật đầu dứt khoát.
Có điều khi bàn tay của Diệp Thảo vừa mới chạm vào một bên của cái chăn thì lí trí đã bắt nàng phải túm lấy một góc của tấm vải thô mà kéo vội xuống. Miệng há hốc Diệp Thảo trợn mắt nhìn mớ củi được xếp lại thành hàng ở chỗ nằm của con Lành.
Chuyện này là thế nào? Diệp Thảo định lên tiếng hỏi tỷ Nhân nhưng miệng chưa kịp cử động thì bên ngoài đã vang lên tiếng thét của ai đó. Con Lành nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất đã thét lên một tiếng kinh sợ, rồi đứa con gái đó đã vội lùi ra phía sau để nới rộng khoảng cách giữa mình và cái thân người đẫm máu kia.
Mặt trời đã treo ở đỉnh của ngọn tre. Nhưng bọn Diệp Thảo vẫn phải ngồi thu lu ở một góc, đợi người của Trịnh Thừa Trịnh đại nhân làm xong việc khám nghiệm thì mới được rời vị trí.
Ngồi trên một cái ghế cạnh chỗ của Diệp Thảo, bà Ba Miên đưa ống tay áo lên lau nước mắt. Những giọt nước mắt thương xót người đã mất và cũng là những giọt nước mắt của sự kinh sợ.
Kinh sợ.. đương nhiên rồi. Và người có cảm giác đó không chỉ có mình bà Ba Miên mà cả Diệp Thảo, bà vú hay chính những gã nam nhân trong Nguyễn gia cũng đang rất kinh sợ.
Cố giấu đôi bàn tay đang run lên từng chập trong gấu áo, Diệp Thảo len lén đưa mắt nhìn về phía con Lành. Vẫn là thân người đẫm nước mưa và bùn đất, con Lành từ khi nãy đến giờ vẫn ngồi đúng một tư thế cùng với ánh mắt thất thần nhìn về chỗ đặt cỗ thi thể kia.
Chầm chậm buông ra một tiếng thở dài, Diệp Thảo cũng học theo con Lành nhìn về chỗ đặt cỗ thi thể. Nàng nhớ rất rõ chuyện lúc ấy. Khi mà ở trong kho củi nghe thấy tiếng thét của con Lành thì nàng và tỷ Nhân đã lao vội ra ngoài.
Có điều cả hai đều không nhanh bằng Lê Bá Thông. Gã đàn ông đó đã đến trước bọn Diệp Thảo một bước. Nhưng gã cũng như Diệp Thảo hay tỷ Nhân đều không thể nhúc nhích tay chân khi lờ mờ đoán được cái thân người đang đẫm máu và nằm sấp dưới đất kia là ai.
- Là.. là..
Diệp Thảo sợ hãi đến mức nói lắp. Và nàng buộc phải túm lấy cánh tay của tỷ Nhân mới có thể đứng vũng được. Nhưng người bị Diệp Thảo tự vào đó cũng có khá hơn nàng là mấy đâu. Tỷ Nhân cũng run lên từng chập và cánh tay còn lại của cô gái đó đã đưa loạn lên không trung.
- Tỷ nói người đó là bà..
Là bà Hai sao? Đang cố dịch những cử động tay của tỷ Nhân thành lời nói, Diệp Thảo phải ngừng ngay lại bởi tiếng thét như chói tay của con Lành. Thì ra bên kia Lê Bá Thông đã dạn tay chạm vào và lật cái thân người đẫm máu kia lại.
- Bà Hai..
Con Lành vừa gào lên vừa muốn bò lại bên bà Hai Cần. Nhưng bàn tay của nó mới nhấc lên khỏi mặt đất đã phải đặt ngay xuống lại vị trí cũ. Vì ở phía đối diện Lê Bá Thông đã lạnh lùng chĩa con dao găm về phía con Lành cùng câu nói:
- Đứng yên! Nếu bây không muốn nhận cái tội danh giết bà Hai.
Khỏi nói con Lành đã sợ đến mức nào. Đứa con gái đó trong phút chốc như bị rút hết sinh lực. Người con Lành cứ vậy mà nhũn ra, còn mặt mũi thì thất thần như một kẻ ngốc.
Con Lành trong lúc thần trí bấn loạn đó chỉ biết lải nhải cái câu:
- Không phải con. Con không có làm.
Và sau đó là hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn về cỗ thi thể đẫm máu của bà Hai.
Điều đó đồng nghĩa với việc màu xanh sẽ trở lại.. mùa màng sẽ lại bắt đầu có thu. Và bọn trẻ sẽ được cha mẹ chúng cho đi học trở lại.. Một cảm giác vui sướng tột cùng ùa đến, rồi len lỏi vào từng thớ thịt làm Diệp Thảo phải trở mình tới mấy bận mới có thể ngủ được.
Nhưng thức khuya thì sẽ dậy trễ nên mãi đến khi một bên vai bị tỷ Nhân đập mạnh, Diệp Thảo mới từ từ mở mắt ra được. Và thứ ánh sáng dìu dịu của buổi bình minh đập vào con ngươi đã làm Diệp Thảo giật thót.
- Đã là giữa giờ Mẹo rồi sao?
Vội vã hỏi, tâm can Diệp Thảo được thêm một phen sợ run khi đối phương đáp trả nàng bằng cái gật đầu dứt khoát. Gật đầu.. gật đầu ư? Chỉ gật đầu thôi thì giải quyết được gì?
Tại sao lại không gọi Diệp Thảo nàng dậy sớm hơn? Cảm giác uất ức làm cái suy nghĩ kia được dẹp chạy ngang qua đầu. Và cũng vì cái suy nghĩ đó mà gương mặt trái xoan của Diệp Thảo chợt đỏ ửng. Tỷ Nhân phải gọi nàng dậy ư? Tại sao trong khi tỷ ấy còn đang bị thương ở tay..
Ôm sự hối lỗi trong lòng, Diệp Thảo vội tung chăn ngồi dậy. Nàng cuống quýt chỉnh trang lại quần áo mà không quên nói lời cảm ơn với tỷ Nhân.
- Cảm ơn tỷ! Nếu không có tỷ chắc Thảo ngủ tới tận trưa luôn đó!
Đôi bàn tay của tỷ Nhân vội vàng đưa tới đưa lui để đáp lại lời của Diệp Thảo. Và cái cử động cuối cùng của đôi bàn tay ấy là chỉ về phía chỗ nằm của con Lành. Vẫn là hình ảnh cái chăn đắp lên hết đầu như hồi lúc Diệp Thảo chuẩn bị đi ngủ, điều này chứng tỏ con Lành cũng giống Diệp Thảo: Dậy trễ.
Đưa mắt nhìn sang tỷ Nhân để hỏi ý kiến, bởi những gì mà con Lành nói khi tối, Diệp Thảo còn nhớ rất là rõ. Nhưng khi ánh mắt của cô gái trẻ vừa lia tới chỗ đứng của tỷ Nhân thì đã nhìn thấy ngay đôi bàn tay đang huơ loạn xạ.
- Gọi Lành dậy hả?
Vừa hỏi Diệp Thảo vừa ném ánh mắt lo sợ về phía tỷ Nhân, nhưng rốt cuộc cô gái trẻ vẫn phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn kia vì phía đối diện đã cổ vũ nàng bằng một cái gật đầu dứt khoát.
Có điều khi bàn tay của Diệp Thảo vừa mới chạm vào một bên của cái chăn thì lí trí đã bắt nàng phải túm lấy một góc của tấm vải thô mà kéo vội xuống. Miệng há hốc Diệp Thảo trợn mắt nhìn mớ củi được xếp lại thành hàng ở chỗ nằm của con Lành.
Chuyện này là thế nào? Diệp Thảo định lên tiếng hỏi tỷ Nhân nhưng miệng chưa kịp cử động thì bên ngoài đã vang lên tiếng thét của ai đó. Con Lành nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất đã thét lên một tiếng kinh sợ, rồi đứa con gái đó đã vội lùi ra phía sau để nới rộng khoảng cách giữa mình và cái thân người đẫm máu kia.
Mặt trời đã treo ở đỉnh của ngọn tre. Nhưng bọn Diệp Thảo vẫn phải ngồi thu lu ở một góc, đợi người của Trịnh Thừa Trịnh đại nhân làm xong việc khám nghiệm thì mới được rời vị trí.
Ngồi trên một cái ghế cạnh chỗ của Diệp Thảo, bà Ba Miên đưa ống tay áo lên lau nước mắt. Những giọt nước mắt thương xót người đã mất và cũng là những giọt nước mắt của sự kinh sợ.
Kinh sợ.. đương nhiên rồi. Và người có cảm giác đó không chỉ có mình bà Ba Miên mà cả Diệp Thảo, bà vú hay chính những gã nam nhân trong Nguyễn gia cũng đang rất kinh sợ.
Cố giấu đôi bàn tay đang run lên từng chập trong gấu áo, Diệp Thảo len lén đưa mắt nhìn về phía con Lành. Vẫn là thân người đẫm nước mưa và bùn đất, con Lành từ khi nãy đến giờ vẫn ngồi đúng một tư thế cùng với ánh mắt thất thần nhìn về chỗ đặt cỗ thi thể kia.
Chầm chậm buông ra một tiếng thở dài, Diệp Thảo cũng học theo con Lành nhìn về chỗ đặt cỗ thi thể. Nàng nhớ rất rõ chuyện lúc ấy. Khi mà ở trong kho củi nghe thấy tiếng thét của con Lành thì nàng và tỷ Nhân đã lao vội ra ngoài.
Có điều cả hai đều không nhanh bằng Lê Bá Thông. Gã đàn ông đó đã đến trước bọn Diệp Thảo một bước. Nhưng gã cũng như Diệp Thảo hay tỷ Nhân đều không thể nhúc nhích tay chân khi lờ mờ đoán được cái thân người đang đẫm máu và nằm sấp dưới đất kia là ai.
- Là.. là..
Diệp Thảo sợ hãi đến mức nói lắp. Và nàng buộc phải túm lấy cánh tay của tỷ Nhân mới có thể đứng vũng được. Nhưng người bị Diệp Thảo tự vào đó cũng có khá hơn nàng là mấy đâu. Tỷ Nhân cũng run lên từng chập và cánh tay còn lại của cô gái đó đã đưa loạn lên không trung.
- Tỷ nói người đó là bà..
Là bà Hai sao? Đang cố dịch những cử động tay của tỷ Nhân thành lời nói, Diệp Thảo phải ngừng ngay lại bởi tiếng thét như chói tay của con Lành. Thì ra bên kia Lê Bá Thông đã dạn tay chạm vào và lật cái thân người đẫm máu kia lại.
- Bà Hai..
Con Lành vừa gào lên vừa muốn bò lại bên bà Hai Cần. Nhưng bàn tay của nó mới nhấc lên khỏi mặt đất đã phải đặt ngay xuống lại vị trí cũ. Vì ở phía đối diện Lê Bá Thông đã lạnh lùng chĩa con dao găm về phía con Lành cùng câu nói:
- Đứng yên! Nếu bây không muốn nhận cái tội danh giết bà Hai.
Khỏi nói con Lành đã sợ đến mức nào. Đứa con gái đó trong phút chốc như bị rút hết sinh lực. Người con Lành cứ vậy mà nhũn ra, còn mặt mũi thì thất thần như một kẻ ngốc.
Con Lành trong lúc thần trí bấn loạn đó chỉ biết lải nhải cái câu:
- Không phải con. Con không có làm.
Và sau đó là hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn về cỗ thi thể đẫm máu của bà Hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.