Vú Em Là Thú Nhân

Chương 4: Bị dã thú vỗ mông. . .

Thái hậu trở về

20/05/2015

Nguyễn Nhu thừa nhận mình hy vọng dã thú đánh thắng "sói dữ" lông đốm. Bởi vì nếu so sánh tụi nó với nhau thì cô có "quen biết" với dã thú một chút.

Trước kia khi là Tuần thú sư, Nguyễn Nhu vẫn tự hào rằng cô có thể thuần phục thành công một con ngựa hoang khó tính chĩ trong vòng mười phút. Nhưng đối với loài sinh vật hoàn toàn chưa nhận thức như vầy, khả năng cô thành công cũng không lớn. Cũng không chắc dã thú có ăn thịt cô hay không, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng sống sót, cô sũng nhất định phải thử.

Dã thú chiến đấu với "sói dữ" lông đốm qua mười lăm phút mới kết thúc. Theo Nguyễn Nhu quan sát thì thực lực hai bên cũng không cách biệt lớn, chẳng qua "sói dữ" lông đốm đã tiêu hao khá nhiều thể lực cho những lần đánh trước đó, vốn dĩ đã chịu không nổi, giờ lại nhảy ra một đối thủ mạnh mẽ như vậy, có thể chiến đấu iên trì mười lăm phút cũng đã là giỏi.

Sau khi dã thú chiến thắng, nó liền rống lên vài tiếng thị uy, sau đó không còn con "sói dữ" nào dám khiêu chiến nữa. Cuối cùng, Nguyễn Nhu không nghi ngờ gì trở thành vật sở hữu của nó.

Cô bị dã thú mang đi mà không nhịn được cảm thán, chậc chậc chậc, không nghĩ tới đây cũng là "ông chủ" gian xảo, khi lên tràng cố tình chọn lúc người khác mệt mỏi rồi mới lên. . .

Bởi vì Nguyễn Nhu là con mồi cuối cùng, cho nên sau khi giương mắt nhìn cô bị dã thú mang đi rồi thì một đám "sói dữ" cũng lục tục giải tán.

Dã thú vẫn như cũ nhét Nguyễn Nhu vào túi của mình, xách theo vài con mồi chậm rì rì đi về sào huyệt của mình.

Dọc theo đường đi, Nguyễn Nhu nhìn thấy không ít quá trình "sói dữ" tiến vào sào huyệt của nó -- bọn nó đều ở dưới đất, Nguyễn Nhu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nó nahnh chóng tiến vào một chỗ dưới đất rồi biến mất tăm, cô nghĩ chắc là bọn nó đào hang động làm chỗ ẩn náu.

Sau đó Nguyễn Nhu cũng bị dã thú mang vào một cái động tương tự như vậy. Trong động, ánh trăng không thể soi vào được, bốn phía không có tí ánh sáng nào, tối thui đến nỗi đưa tay không thấy được năm ngón.

Nguyễn Nhu chĩ có thể dựa vào thính giác để phán đoán chuyện phát sinh kế tiếp. Cô và những con mồi khác đều bị dã thú vất trên mặt đất, còn chính nó thì đi vào một góc không biết làm cái gì.

Nguyễn Nhu mơ hồ nghe được âm thanh cục đá va chạm vào nhau cạch cạch, tiếng đánh vang lên ba lần, đột nhiên trng bóng tối có chút ánh sáng. Theo bản năng, Nguyễn Nhu nhìn về phía nguồn sáng, chỉ thấy dã thú đang ma sát tảng đá để dẫn lửa làm cháy đống củi.

Động tác của nó rất thành thạo, nhìn là biết không phải lần đầu tiên làm chuyện này. Củi rất nhanh bị đốt cháy, ngọn lửa đỏ hồng bập bùng trong bóng đêm, xua đi vài phần tăm tối.

Dã thú và Nguyễn Nhu cách nhau năm mét, cái đuôi của nó duỗi ra một khoảng cách như vậy, cuốn quanh eo Nguyễn Nhu, không tốn chút sức nào kéo cô về phía mình. Cũng trong lúc đó, hai cái đuôi còn lại của nó cũng duỗi ra cuốn hai con mồi còn lại mang đến gần.

Tim Nguyễn Nhu đập điên cuồng, dã thú bắt đầu ăn tối hả ? Nó chuẩn bị ăn mình à?

Không chờ dã thú ra tay, Nguyễn Nhu hành động trước một bước, cô gục người phục trên mặt đất, hướng về phía hắn bày ra tư thế thuần phục, trong cổ họng phát ra âm thanh đáng thương nức nở.

Loại động tác này ở trong thế giới động vật đại biểu cho việc ở thế yếu, nhưng nếu ở trước kẻ khác phái cũng thường đại biểu cho thỉnh cầu giao phối. Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm làm tuần thú sư, đối mặt với tình thế trước mắt thì hành động của Nguyễn Nhu chính là phương pháp cầu xin tha thứ.

Nghe tiếng Nguyễn Nhu phát ra tiếng nức nở, dã thú liền quay đầu lại nhìn cô, nhìn chằm chằm cả nửa phút mà vẫn không hiểu ý cô là gì, vì vậy nó liền móc trong túi ra một quả dại đưa cho cô.

. . . . . . Nó nghĩ rằng cô muốn ăn.



Nguyễn Nhu có chút vô lực cầm lấy trái cây, trong lòng cũng ngu luôn rồi. Thật ra cô cũng không hiểu hành vi vừa rồi của dã thú đại biểu cho điều gì. Nếu nó chỉ coi cô như đồ ăn, chuẩn bị ăn cô luôn thì cần gì đưa trái cây cho cô? . . . Nếu không phải coi cô là đồ ăn. . . tóm lại không có khả năng nó chọn cô làm bạn chứ.

Nói như vậy cũng không đúng, những động vật khi tìm phối ngẫu thường không bồi dưỡng tình cảm. Đại đa số giống đực khi nhìn thấy giống cái thích hợp liền trực tiếp tiến lên bày tỏ ý muốn cầu hoan, còn chuyện kế tiếp là chờ giống cái đáp lại. Huống chi, động vật bình thường đều không chọn ngoại tộc đến làm bạn.

Một khi đã như vậy thì Nguyễn Nhu hẳn không phải là bạn của dã thú. Thái độ của nó với Nguyễn Nhu không lạnh cũng không nhạt, không giống như sẽ lập tức ăn cô, cũng không phải nhiệt tình xum xoe.

Nguyễn Nhu lại bắt đầu đưa ra giả thiết - - chớ không phải nó thấy cô quá gầy, không có chút thịt nào, muốn nuôi mập lên rồi giết thịt?

. . . Cũng không phải là không có lý, nếu nó đã biết "thức ăn tươi sống ăn mới ngon", thì sao lại không biết "thức ăn ngon nuôi cho mập thì ăn càng ngon" chứ.

Trong khi Nguyễn Nhu đang suy nghĩ miên man thì dã thú đã nướng gần chín con heo rừng, có thể ăn được rồi.

Nó cũng không chia cho Nguyễn Nhu chút nào, ngược lại cô lại thở phào nhẹ nhõm. Cô không đói bụng, càng không muốn ăn đồ ăn không có tí vệ sinh và hương vị nào như vậy. Trong khi dã thú đang cắn xé con mồi, Nguyễn Nhu chỉ im lặng ngồi bên cạnh nhìn., trong lòng suy nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra thì mình nên ứng đối thế nào.

. . . Nhưng khiến Nguyễn Nhu muốn rớt tròng mắt chính là, khi nó ăn no liền ợ một phát, sau đó đem thịt heo thừa và xương heo tất cả để trước mặt cô !

- -Đây là ý gì vậy?

Đầu óc Nguyễn Nhu đơ luôn, nó muốn cô ăn đồ ăn thừa của nó sao ?

T^T. . . Cô có thể từ chối không vậy. . .?

Nguyễn Nhu nhăn mặt, đẩy thịt và xương heo đến trước mặt nó. Dã thú ngừng một chút, nửa giây sau học theo bộ dạng của Nguyễn Nhu mà đẩy đồ ăn thừa lại cho cô. Nguyễn Nhu lại không chút do dự đẩy chúng trở về.

Động tác như vậy duy trì năm sáu lần, rốt cục dạ thú cũng biết Nguyễn Nhu ghét bỏ đồ ăn thừa của nó, nó hình như hơi tức giận vì cô khó ăn như vậy.

Nguyễn Nhu còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì dã thú đột nhiên vươn một cái đuôi cuốn lấy cô nâng lên, cái đuôi thứ hai cũng tét vào mông cô một cái thật mạnh, cái đuôi thứ ba thì cuốn một miếng thịt heo thừa trên mặt đất lên.

"Aaaa. . ." Nguyễn Nhu ăn đau liền thét lên.

May mà dã thú không có dựng thẳng lông lên, nếu không một phát này tét xuống chắc mông cô máu không rồi.

Dã thú đưa thịt heo tới bên miệng Nguyễn Nhu, thập thoáng có thể thấy tia máu trong thịt heo, xông vào mũi là cỗ mùi tanh hôi. Nguyễn Nhu phản xạ có điều kiện liền quay mặt đi tránh miếng thịt heo, kết quả là lại bị dã thú tét mông một phát nữa. Nó xuống tay thật không lưu tình gì cả, bây giờ mà tụt quần ra xem thì chắc chắn đã đỏ cả quả mông lên rồi.

Nguyễn Nhu đau đến muốn khóc. . . Từ trước tới giờ đều là cô thuần hóa thú, từ khi nào rơi vào tình trạng bị thú thuần hóa thế này. . .

Bị dã thú tét cho năm phát, khi hắn đưa thịt heo đến bên miệng cô lần nữa, rốt cuộc Nguyễn Nhu cũng "nể mặt" nó mà cắn một miếng, có thể tránh được lần thứ sáu bị tét mông.



Thịt rất khó ăn, không phải khó ăn vừa vừa đâu, huống chi tên dã thú không có lương tâm này để phần cho cô toàn là móng heo với mông heo.

Cắn miếng thịt thứ nhất, trong lòng Nguyễn Nhu liền nghĩ: Trên thế giới này còn có thứ gì có thể khó ăn hơn cái này sao?

Cắn miếng thịt thứ hai, cô đã chảy nước mắt rồi, trời ạ, thật sự là khóc rồi...

Cô thật sự chảy nước mắt, không phải bị dọa sợ, mà là vì bị bắt ăn thịt. Từ nhỏ đến lớn Nguyễn Nhu nổi danh to gan lớn mật, chưa từng bị cái gì hù dọa cả, nhưng mâu thuẫn một điều là cô là một cô bé rất hay khóc nhè. Vừa gặp chuyện không vừa ý thì nước mắt liền ào ào tuôn ra, chỉ có cách khóc đã một hồi thì tâm tình mới tốt lên được.

Nguyễn Nhu vừa nhai thịt heo khó ăn vừa khóc đến đần độn u mê. Dã thú dùng ánh mắt cực vô tội và tò mò nhìn cô, không biết rõ là tình huống gì đang xảy ra.

Vì sao mắt cô ấy có thể chảy nước ?

Còn chảy hoài không ngừng nghỉ ?

Vừa khéo dã thú có chút khát nước, nếu cứ trơ mắt nhìn nước chảy xuống bên má cô như vậy thì thật sự quá lãng phí tài nguyên. Thế là nó há to miệng, đầu lưỡi giống lưỡi ếch, co dãn lè ra ngoài liếm nước mắt trên má Nguyễn Nhu rồi nhanh chóng thụt vào.

(Thái Hậu: Dã thú coi nữ chủ là cái bình nước phải không. . .)

Nguyễn Nhu bị dã thú liếm cho hết hồn, cô không nghĩ tới lưỡi của nó cũng giống như tứ chi của nó, có thể co rút thật tự nhiên.

Dã thú lại liếm cô một phát nữa, đầu lưỡi ướt át liếm cô khiến trên mí mắt cô dính toàn nước miếng.

Nguyễn Nhu sợ run, quay đầu nhìn dã thú - - nó vừa mới liếm nước mắt cô, là đang an ủi cô sao? ( Nguyễn Nhục đồng học, cô suy nghĩ quá nhiều)

Cô biết phương thức biểu đạt tình cảm của từng động vật rất khác nhau. Lúc trước trong đoàn xiếc thú, khi tiểu bạch hổ thấy cô khóc, nó sẽ ân cần đi vòng quanh cô; trong khi đó các con vật cưng trong nhà cô thấy cô khóc sẽ lủi vòng lòng cô nằm. Cho nên nói, hành vi vừa rồi của dã thú có thể lý giải là đang an ủi cô không?

Vì thế, nó cũng có chút nhân tính?

Nghĩ như vậy, Nguyễn Nhu lại không nhịn được mà đánh giá toàn thân nó. Theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, nếu chỉ nhìn tứ chi phát triển và răng nanh sắc bén của nó, Nguyễn Nhu chắc chắc sẽ liệt nó vào danh sách động vật nguy hiểm như hổ báo sư tử. Nhưng khi ánh mắt cô dời đến bộ lông mại màu vàng và hai lỗ tai dài run run, tựa hồ nó cũng không khủng bố như vậy. . . Huống chi nó còn có thể giống con người, đứng thẳng hai chân mà chạy, biết sử dụng lửa nướng đồ ăn, chỉ hai điểm này thì sư tử hổ báo vĩnh viễn không sánh được.

Cuối cùng Nguyễn Nhu phân loại nó vào cùng cấp độ với ngựa và chó săn, thân thiết hơn hổ báo nhiều. Nếu nó không ăn thịt cô, thì có lẽ cô có thể trở thành bạn của nó.

Mà bây giờ nó có đầy đủ đồ ăn, trước khi cô bị nuôi cho trắng trẻo mập mạp thì nó hẳn sẽ chưa ăn thịt cô.

Nguyễn Nhu dần dần ngưng khóc, bệnh nghề nghiệp lúc này phát huy tác dụng rất tốt, ít ra cô cũng tìm lại được cuộc sống thú vị rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vú Em Là Thú Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook