Chương 17
Thái hậu trở về
20/05/2015
Ban ngày phát sinh sự tình lông đốm đánh lén khiến Nguyễn Nhu vô cùng cảm khái.
Ở thế kỉ hai mươi mốt, sinh mạng của con người là quý giá nhất, nhưng đến thế giới chim bay thú chạy nắm quyền này, sinh mạng con người lại chẳng là gì cả.
Con người cũng là động vật ăn thịt, kẻ ăn thịt tất nhiên phải mạnh hơn động vật bị ăn thịt. Năng lực của cô yếu hơn so với bất kì kẻ nào ở đây, vì vậy chỉ có thể bị xếp vào vị trí của đồ ăn.
Kể cả Nhất Nhị Tam ban đầu cũng nuôi dưỡng cô như đồ ăn, Nguyễn Nhu không biết bây giờ hắn có còn coi cô là đồ ăn dự trữ không, vì thế, cô quyết định làm một cái thí nghiệm.
Lúc ăn tối, cô làm ra một biểu hiện không giống với hành động thường ngày : tranh giành đồ ăn với Nhất Nhị Tam.
Đối hành vi giành đồ ăn của Nguyễn Nhu, Nhất Nhị Tam không khỏi kinh ngạc. Dù sao thì thường ngày cô rất không thích đồ ăn hắn nướng, chỉ khi nào hắn mạnh mẽ nhét thịt vào miệng cô, cô mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Thế mà hôm nay cô lại chủ động giật đồ ăn của hắn, đúng là vô cùng bất thường.
Nguyễn Nhu vừa ăn thịt nướng của Nhất Nhị Tam, vừa dè dặt đánh giá hắn vài lần, luôn luôn chú ý hành động và tâm tình của hắn.
Động vật đều rất mẫn cảm với đồ ăn và địa bàn của mình, một khi có người đến cướp đoạt hoặc xâm lược, bọn nó sẽ không nể tình mà xông lên đọ sức, dùng vũ lực xua đuổi kẻ đó đi.
Nguyễn Nhu thật sự sợ Nhất Nhị Tam bị cô giật đồ ăn sẽ kích động, vừa xịt máu mũi vừa đuổi cô ra khỏi động. May mà hắn cũng không làm như vậy, chỉ im lặng nhìn cô ăn, ba cái đuôi quấn trên người cô vuốt ve qua lại, giống như thúc giục cô ăn nhanh lên.
Mải cho đến khi Nguyễn Nhu kì kèo mè nheo ăn hết một phần ba con mồi, Nhất Nhị Tam rốt cục nhịn không được, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ trầm đục. Nhưng tiếng động này không mang hàm ý nguy hiểm gì, chẳng qua là đợi lâu nên không nhịn được.
Nguyễn Nhu thấy vậy liền đưa thịt thừa lại cho hắn. Tuy rằng bây giờ cô no muốn chết nhưng tam tình lại vô cùng sung sướng.
Nhất Nhị Tam không bài xích việc cô ăn trước hắn, vậy chứng tỏ hắn thân cận với cô hơn con mồi bình thường rất nhiều, đây tuyệt đối là hiện tượng tốt.
Hôm đó Nguyễn Nhu vì chuyện này mà vui vẻ cả đêm, thế cho nên khi Nhất Nhị Tam leo lên giường ngủ, cô cũng nóng lòng theo sát hắn bò vào vỏ trứng, hơn nữa còn tự mình đa tình nghĩ rằng bây giờ có quan hệ tốt với Nhất Nhị Tam, hắn chắc chắn sẽ không đuổi cô đi đâu!
Kết quả thì sao?
... Nhất Nhị Tam vẫn rất nguyên tắc mà ném cô ra ngoài vỏ trứng.
Nguyễn Nhu ngồi dưới đất thở dài. Aizz . . . Quả nhiên có một số việc không thể nóng lòng cầu thành mà. . .
Ở thế kỉ hai mươi mốt, sinh mạng của con người là quý giá nhất, nhưng đến thế giới chim bay thú chạy nắm quyền này, sinh mạng con người lại chẳng là gì cả.
Con người cũng là động vật ăn thịt, kẻ ăn thịt tất nhiên phải mạnh hơn động vật bị ăn thịt. Năng lực của cô yếu hơn so với bất kì kẻ nào ở đây, vì vậy chỉ có thể bị xếp vào vị trí của đồ ăn.
Kể cả Nhất Nhị Tam ban đầu cũng nuôi dưỡng cô như đồ ăn, Nguyễn Nhu không biết bây giờ hắn có còn coi cô là đồ ăn dự trữ không, vì thế, cô quyết định làm một cái thí nghiệm.
Lúc ăn tối, cô làm ra một biểu hiện không giống với hành động thường ngày : tranh giành đồ ăn với Nhất Nhị Tam.
Đối hành vi giành đồ ăn của Nguyễn Nhu, Nhất Nhị Tam không khỏi kinh ngạc. Dù sao thì thường ngày cô rất không thích đồ ăn hắn nướng, chỉ khi nào hắn mạnh mẽ nhét thịt vào miệng cô, cô mới miễn cưỡng ăn vài miếng. Thế mà hôm nay cô lại chủ động giật đồ ăn của hắn, đúng là vô cùng bất thường.
Nguyễn Nhu vừa ăn thịt nướng của Nhất Nhị Tam, vừa dè dặt đánh giá hắn vài lần, luôn luôn chú ý hành động và tâm tình của hắn.
Động vật đều rất mẫn cảm với đồ ăn và địa bàn của mình, một khi có người đến cướp đoạt hoặc xâm lược, bọn nó sẽ không nể tình mà xông lên đọ sức, dùng vũ lực xua đuổi kẻ đó đi.
Nguyễn Nhu thật sự sợ Nhất Nhị Tam bị cô giật đồ ăn sẽ kích động, vừa xịt máu mũi vừa đuổi cô ra khỏi động. May mà hắn cũng không làm như vậy, chỉ im lặng nhìn cô ăn, ba cái đuôi quấn trên người cô vuốt ve qua lại, giống như thúc giục cô ăn nhanh lên.
Mải cho đến khi Nguyễn Nhu kì kèo mè nheo ăn hết một phần ba con mồi, Nhất Nhị Tam rốt cục nhịn không được, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ trầm đục. Nhưng tiếng động này không mang hàm ý nguy hiểm gì, chẳng qua là đợi lâu nên không nhịn được.
Nguyễn Nhu thấy vậy liền đưa thịt thừa lại cho hắn. Tuy rằng bây giờ cô no muốn chết nhưng tam tình lại vô cùng sung sướng.
Nhất Nhị Tam không bài xích việc cô ăn trước hắn, vậy chứng tỏ hắn thân cận với cô hơn con mồi bình thường rất nhiều, đây tuyệt đối là hiện tượng tốt.
Hôm đó Nguyễn Nhu vì chuyện này mà vui vẻ cả đêm, thế cho nên khi Nhất Nhị Tam leo lên giường ngủ, cô cũng nóng lòng theo sát hắn bò vào vỏ trứng, hơn nữa còn tự mình đa tình nghĩ rằng bây giờ có quan hệ tốt với Nhất Nhị Tam, hắn chắc chắn sẽ không đuổi cô đi đâu!
Kết quả thì sao?
... Nhất Nhị Tam vẫn rất nguyên tắc mà ném cô ra ngoài vỏ trứng.
Nguyễn Nhu ngồi dưới đất thở dài. Aizz . . . Quả nhiên có một số việc không thể nóng lòng cầu thành mà. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.