Chương 6: Dã thú ăn mềm không ăn cứng . . .
Thái hậu trở về
20/05/2015
Đã quyết định về sau sẽ tiếp xúc với dã thú trong thời gian dài, vì vậy Nguyễn Nhu không thể không đặt tên cho nó.
Nguyễn Nhu khi đặt tên cũng không chú ý, chỉ cần dễ nhớ và thuận miệng là được. Một con sư tử uy phong mạnh mẽ trong đoàn xiếc đã bị cô suốt ngày gọi "Cẩu Đản, Cẩu Đản" khiến các đồng nghiệp của cô tỏ vẻ thật bất đắc dĩ.
(#mèo: Cẩu = Chó, Đản = tròn, viên, trứng. mèo phân vân không biết nên để "Trứng Chó" hay "Chó Tròn". Tuy nhiên để tên nào thì cũng thật tội nghiệp cho chú sư tử đó =)))
Tên của dã thú rất nhanh liền có, nó tên là "Nhất Nhị Tam".
Tên này cũng có chút ý nghĩa: "Nhất" - Nó là động đầu tiên Nguyễn Nhu gặp sau khi đến thế giới này, "Nhị" - trên đầu nó có hai cái lỗ tai dài, "Tam" - Phía sau nó có ba cái đuôi to mềm mại.
Nguyễn Nhu rất hài lòng với cái tên mới này, cô còn lấy điện thoại di động ra chụp Nhất Nhị Tam một tấm rồi cài làm màn hình khóa.
Ngoài ra, Nguyễn Nhu cũng đặt tên cho giống sinh vật "Sói dữ" này một cái tên. Bởi vì bọn nó có hai cái tai dài và ba cái đuôi rất đặc thù nên cô gọi là "trường nhĩ tam vĩ thú", gọi tắt là "tam trường thú". (#Mèo: Trường nhĩ tam vĩ thú: thú tai dài ba đuôi. Tam trường thú: thú ba dài)
Hôm sau, khi Nguyễn Nhu tỉnh dậy thì trời đã sáng, không biết từ khi nào thì Nhất Nhị Tam đã mang theo cô bò ra khỏi động, đang từ từ bước đi.
Nhất Nhị Tam phát hiện ra người phụ nữ trong bụng mình đã tỉnh, nó liền đưa một bó hoa lài đã sớm chuẩn bị trước mặt cô.
Nguyễn Nhi nhận lấy bó hoa trong sự kinh ngạc - - Đây là ý gì ? Tặng hoa à ?
Tựa hồ Nhất Nhị Tam sớm biết cô sẽ thắc mắc, vì vậy nó cũng để lại một bó hoa cho mình để giải tỏa nghi hoặc của cô.
Nhất Nhị Tam quăng hoa vào trong miệng, quai hàm động đậy, nhai nát bó hoa nhài ra rồi phun phèo một phát ra ngoài, sau đó nó há to miệng ra thở một hơi vào mặt Nguyễn Nhu.
Hương hoa nhài thơm ngát cùng với hơi nóng phả vào mặt, trong nháy mắt Nguyễn Nhu hiểu được là Nhất Nhị Tam đang súc miệng. Thì ra nó cũng biết phải giữ cho khoang miệng sạch sẽ.
Cô cảm thấy buồn cười, nhưng cũng nhét hoa vào trong miệng nhai vài cái rồi phun ra ngoài, cũng bắt chước mà hà hơi vào mặt nó.
Hai lỗ tai của Nhất Nhị Tam xoắn lại với nhau, không biết là vì vui vẻ hay thỏa mãn mà nó lại đưa cho Nguyễn Nhu một quả dại, giống như là phần thưởng.
Nguyễn Nhu không biết tam trường thú một ngày ăn mấy bữa, nếu chỉ có bữa tối thì bụng của cô không chịu nổi, tóm lại mặc kệ Nhất Nhị Tam đưa cho cô cái gì cô đều phải cất kĩ, phòng khi bụng đói không có đồ ăn.
Lần này nó đưa cho cô một quả chín màu xanh, bên ngoài giống quả vải, vỏ có hình vảy cá, khi lột ra cũng lộ thịt quả màu trắng. Nguyễn Nhu từng thấy qua loại quả này trong sách, nhớ mang máng nó gọi là vải tây, dùng nấu canh rất ngon.
Đáng tiếc Nhất Nhị Tam chỉ cho cô có một quả, cùng lắm cắn hai ba phát là ăn xong, cũng không có công dụng gì.
Nguyễn Nhu khi đặt tên cũng không chú ý, chỉ cần dễ nhớ và thuận miệng là được. Một con sư tử uy phong mạnh mẽ trong đoàn xiếc đã bị cô suốt ngày gọi "Cẩu Đản, Cẩu Đản" khiến các đồng nghiệp của cô tỏ vẻ thật bất đắc dĩ.
(#mèo: Cẩu = Chó, Đản = tròn, viên, trứng. mèo phân vân không biết nên để "Trứng Chó" hay "Chó Tròn". Tuy nhiên để tên nào thì cũng thật tội nghiệp cho chú sư tử đó =)))
Tên của dã thú rất nhanh liền có, nó tên là "Nhất Nhị Tam".
Tên này cũng có chút ý nghĩa: "Nhất" - Nó là động đầu tiên Nguyễn Nhu gặp sau khi đến thế giới này, "Nhị" - trên đầu nó có hai cái lỗ tai dài, "Tam" - Phía sau nó có ba cái đuôi to mềm mại.
Nguyễn Nhu rất hài lòng với cái tên mới này, cô còn lấy điện thoại di động ra chụp Nhất Nhị Tam một tấm rồi cài làm màn hình khóa.
Ngoài ra, Nguyễn Nhu cũng đặt tên cho giống sinh vật "Sói dữ" này một cái tên. Bởi vì bọn nó có hai cái tai dài và ba cái đuôi rất đặc thù nên cô gọi là "trường nhĩ tam vĩ thú", gọi tắt là "tam trường thú". (#Mèo: Trường nhĩ tam vĩ thú: thú tai dài ba đuôi. Tam trường thú: thú ba dài)
Hôm sau, khi Nguyễn Nhu tỉnh dậy thì trời đã sáng, không biết từ khi nào thì Nhất Nhị Tam đã mang theo cô bò ra khỏi động, đang từ từ bước đi.
Nhất Nhị Tam phát hiện ra người phụ nữ trong bụng mình đã tỉnh, nó liền đưa một bó hoa lài đã sớm chuẩn bị trước mặt cô.
Nguyễn Nhi nhận lấy bó hoa trong sự kinh ngạc - - Đây là ý gì ? Tặng hoa à ?
Tựa hồ Nhất Nhị Tam sớm biết cô sẽ thắc mắc, vì vậy nó cũng để lại một bó hoa cho mình để giải tỏa nghi hoặc của cô.
Nhất Nhị Tam quăng hoa vào trong miệng, quai hàm động đậy, nhai nát bó hoa nhài ra rồi phun phèo một phát ra ngoài, sau đó nó há to miệng ra thở một hơi vào mặt Nguyễn Nhu.
Hương hoa nhài thơm ngát cùng với hơi nóng phả vào mặt, trong nháy mắt Nguyễn Nhu hiểu được là Nhất Nhị Tam đang súc miệng. Thì ra nó cũng biết phải giữ cho khoang miệng sạch sẽ.
Cô cảm thấy buồn cười, nhưng cũng nhét hoa vào trong miệng nhai vài cái rồi phun ra ngoài, cũng bắt chước mà hà hơi vào mặt nó.
Hai lỗ tai của Nhất Nhị Tam xoắn lại với nhau, không biết là vì vui vẻ hay thỏa mãn mà nó lại đưa cho Nguyễn Nhu một quả dại, giống như là phần thưởng.
Nguyễn Nhu không biết tam trường thú một ngày ăn mấy bữa, nếu chỉ có bữa tối thì bụng của cô không chịu nổi, tóm lại mặc kệ Nhất Nhị Tam đưa cho cô cái gì cô đều phải cất kĩ, phòng khi bụng đói không có đồ ăn.
Lần này nó đưa cho cô một quả chín màu xanh, bên ngoài giống quả vải, vỏ có hình vảy cá, khi lột ra cũng lộ thịt quả màu trắng. Nguyễn Nhu từng thấy qua loại quả này trong sách, nhớ mang máng nó gọi là vải tây, dùng nấu canh rất ngon.
Đáng tiếc Nhất Nhị Tam chỉ cho cô có một quả, cùng lắm cắn hai ba phát là ăn xong, cũng không có công dụng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.