Chương 8: Được dã thú bao nuôi ...
Thái hậu trở về
20/05/2015
Bởi vì Nhất Nhị Tam không mang theo con mồi về điểm tụ hợp cho nên nó không được phép tham gia chiến đấu đoạt đồ ăn.
Trong lòng Nguyễn Nhu có chút xíu xiu áy náy. Bởi vì vốn dĩ khi trở về chỗ tụ hợp, Nhất Nhị Tam có thể tùy tiện săn một con mồi nào đấy, nhưng bởi vì phải giúp cô khuân vác mấy cây nấm trứng nên mới lãng phí thời gian, đành phải tay trắng trở về.
May mà Nhất Nhị Tam vừa mới ăn con gấu trúc nên không thấy đói, hơn nữa đêm qua đánh thắng được con báo nhỏ vẫn để trong động chưa ăn, vì vậy Nhất Nhị Tam cũng không vì nguyên nhân không được tham chiến mà ảo não.
Nguyễn Nhu ở trong hang động cố gắng ghép năm cái nấm trứng lại với nhau. Nhất Nhị Tam cũng tò mò ngồi bên cạnh nhìn nhìn, đến sau khi Nguyễn Nhu ghép "giường" xong, nó liền học bộ dáng của cô nhảy mạnh lên giường, xoạc người thành hình chữ đại, dồn tất cả sức nặng lên giường.
"Giường" mới đột nhiên bị nó đè lên, Nguyễn Nhu đau lòng gào khóc inh ỏi, vội vàng vươn tay đẩy Nhất Nhị Tam xuống, trách mắng: "Mày có giường vỏ trứng rồi còn nằm ké giường của tao làm gì !!!"
Nhất Nhị Tam ngồi dưới đất ô ô kêu vài tiếng, ánh mắt vẫn duy trì vẻ khát vọng nhìn giường lớn của Nguyễn Nhu.
Nguyễn Nhu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó... Nhất Nhị Tam có thể nghe hiểu tiếng người không? ... Nếu lấy chỉ số thông minh của ocn tinh tinh trước kia thì có thể hiểu được.
tuy rằng làm vậy có hơi ngu ngốc, nhưng Nguyễn Nhu vẫn dùng ánh mắt cực nghiêm chỉnh mà nhìn Nhất Nhị Tam, còn dùng giọng nói đứng đắn nói: "Mày có hiểu tao nói gì không vậy?"
"..." sau một lúc lâu Nhất Nhị Tam vẫn không phản ứng gì.
Nguyễn Nhu vẫn không buông tha, tiếp tục nói: "Nếu nghe hiểu lời tao thì vẫy một cái đuôi, nếu nghe không hiểu thì vẫy hai cái đuôi xem nào."
Nhất Nhị Tam không chút nào do dự vẫy hai cái đuôi...
Biểu tình của Nguyễn Nhu vô cùng mâu thuẫn, nó như vậy là có ý gì? ... Rõ ràng nghe hiểu còn bày đặt vẫy hai cái đuôi? Chơi nhau à?
Loài tam trường thú này quả thật quá giảo hoạt rồi... Nguyễn Nhu quyết định dùng cùng một phương pháp khi kết giao với con người, dùng cách này dò xét nó xem.
"Yaaaaa ... ! Cánh của mày chảy máu rồi kìa!" Nguyễn Nhu kinh ngạc hét lên.
Nghe vậy, Nhất Nhị Tam vội quay đầu lại khẩn trương nhìn cánh mình, cố tìm kiếm vết thương trên hai chiếc cánh, hiển nhiên là bị Nguyễn Nhu lừa gạt.
Nguyễn Nhu thầm cười trộm, sau khi thử xong, cô chắc chắn là Nhất Nhị Tam nghe hiểu được tiếng người, nhưng lại giả vờ nghe không hiểu.
Bưởi tối khi đi ngủ, Nguyễn Nhu cởi hết quần áo mang ra ngoài phơi, vốn còn hơi lo lắng ban đêm Nhất Nhị Tam nổi lên thú tính chạy tới quấy rầy mình. Nhưng sự thật là cô suy nghĩ quá nhiều, Nhất Nhị Tam chỉ tò mò một chút với bộ ngực tròn tròn của cô, sau khi chọc vài cái liền cảm thấy không thú vị, lại chạy về giường vỏ trứng của mình nắm sấp xuống mà ngủ.
Trong lòng Nguyễn Nhu có chút xíu xiu áy náy. Bởi vì vốn dĩ khi trở về chỗ tụ hợp, Nhất Nhị Tam có thể tùy tiện săn một con mồi nào đấy, nhưng bởi vì phải giúp cô khuân vác mấy cây nấm trứng nên mới lãng phí thời gian, đành phải tay trắng trở về.
May mà Nhất Nhị Tam vừa mới ăn con gấu trúc nên không thấy đói, hơn nữa đêm qua đánh thắng được con báo nhỏ vẫn để trong động chưa ăn, vì vậy Nhất Nhị Tam cũng không vì nguyên nhân không được tham chiến mà ảo não.
Nguyễn Nhu ở trong hang động cố gắng ghép năm cái nấm trứng lại với nhau. Nhất Nhị Tam cũng tò mò ngồi bên cạnh nhìn nhìn, đến sau khi Nguyễn Nhu ghép "giường" xong, nó liền học bộ dáng của cô nhảy mạnh lên giường, xoạc người thành hình chữ đại, dồn tất cả sức nặng lên giường.
"Giường" mới đột nhiên bị nó đè lên, Nguyễn Nhu đau lòng gào khóc inh ỏi, vội vàng vươn tay đẩy Nhất Nhị Tam xuống, trách mắng: "Mày có giường vỏ trứng rồi còn nằm ké giường của tao làm gì !!!"
Nhất Nhị Tam ngồi dưới đất ô ô kêu vài tiếng, ánh mắt vẫn duy trì vẻ khát vọng nhìn giường lớn của Nguyễn Nhu.
Nguyễn Nhu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó... Nhất Nhị Tam có thể nghe hiểu tiếng người không? ... Nếu lấy chỉ số thông minh của ocn tinh tinh trước kia thì có thể hiểu được.
tuy rằng làm vậy có hơi ngu ngốc, nhưng Nguyễn Nhu vẫn dùng ánh mắt cực nghiêm chỉnh mà nhìn Nhất Nhị Tam, còn dùng giọng nói đứng đắn nói: "Mày có hiểu tao nói gì không vậy?"
"..." sau một lúc lâu Nhất Nhị Tam vẫn không phản ứng gì.
Nguyễn Nhu vẫn không buông tha, tiếp tục nói: "Nếu nghe hiểu lời tao thì vẫy một cái đuôi, nếu nghe không hiểu thì vẫy hai cái đuôi xem nào."
Nhất Nhị Tam không chút nào do dự vẫy hai cái đuôi...
Biểu tình của Nguyễn Nhu vô cùng mâu thuẫn, nó như vậy là có ý gì? ... Rõ ràng nghe hiểu còn bày đặt vẫy hai cái đuôi? Chơi nhau à?
Loài tam trường thú này quả thật quá giảo hoạt rồi... Nguyễn Nhu quyết định dùng cùng một phương pháp khi kết giao với con người, dùng cách này dò xét nó xem.
"Yaaaaa ... ! Cánh của mày chảy máu rồi kìa!" Nguyễn Nhu kinh ngạc hét lên.
Nghe vậy, Nhất Nhị Tam vội quay đầu lại khẩn trương nhìn cánh mình, cố tìm kiếm vết thương trên hai chiếc cánh, hiển nhiên là bị Nguyễn Nhu lừa gạt.
Nguyễn Nhu thầm cười trộm, sau khi thử xong, cô chắc chắn là Nhất Nhị Tam nghe hiểu được tiếng người, nhưng lại giả vờ nghe không hiểu.
Bưởi tối khi đi ngủ, Nguyễn Nhu cởi hết quần áo mang ra ngoài phơi, vốn còn hơi lo lắng ban đêm Nhất Nhị Tam nổi lên thú tính chạy tới quấy rầy mình. Nhưng sự thật là cô suy nghĩ quá nhiều, Nhất Nhị Tam chỉ tò mò một chút với bộ ngực tròn tròn của cô, sau khi chọc vài cái liền cảm thấy không thú vị, lại chạy về giường vỏ trứng của mình nắm sấp xuống mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.