Chương 15: ĐẠI BẢO BỐI CHÚNG TA XUẤT PHÁT
Phù Phong Lưu Ly
06/12/2015
Maldives[1] không giống như thế gian (ý nói nơi đó như thiên đường), Lâm Mộc nằm trên sân thượng của phòng (như biệt thự trên không) hưởng thụ cái mát của gió đêm, cười mỉm chi lăn đến trên người Hạ Thành :“Thành Thành, em muốn ngâm nước!
Hạ Thành hôn hắn:“Được !”
Lâm Mộc ưỡn ngực: “Hôm nay em muốn chứng minh với anh: Em không phải tiểu rồng!”
Hạ Thành nghe xong vui ơi là vui: “Ân, mau đi xuống làm cho anh xem!” Nói xong tại chóp mũi hắn hôn hôn.
Lâm Mộc tinh thần sáng láng đứng lên, đi đến bên bờ của một bãi biển xinh đẹp, quay đầu hướng Hạ Thành cười hì hì, bỗng nhiên giống một viên đạn pháo bắn ra,“Phù phù” Một tiếng nhảy vào trong nước, bắn lên tung tóe bọt nước.
Hạ Thành đi qua ngồi xuống, phát hiện Lâm Mộc đã biến mất vô tung.
Gió đêm quất vào mặt, một mảnh yên tĩnh, tinh quang (ngôi sao) chiếu trên mặt nước gợn sóng lấp lánh.
Hạ Thành nhìn trái nhìn phải không thấy Lâm Mộc xuất hiện, trong lòng dần dần khẩn trương đứng lên, đang chuẩn bị xuống nước tìm một chút, trong tai bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc:“Thành Thành.”
Thanh âm này không thể phân biệt là từ hướng nào truyền đến , lại giống như trống rỗng xuất hiện ở trong đầu, Hạ Thành sửng sốt một chút, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm xung quanh , trong tai lại nghe đến Lâm Mộc nói:“Nhìn lên bầu trời!”
Hạ Thành ngẩng đầu, hơi hơi nghi hoặc.
Bầu trời đêm như tấm tơ lụa màu đen, vạn dặm không mây, những ngôi sao điểm xuyết, thập phần xinh đẹp, Hạ Thành thưởng thức thật lâu, lại không biết Lâm Mộc bàn tính cái gì trong lúc đang suy đoán, bầu trời đêm bỗng nhiên chợt lóe một hào quang rực rỡ, lướt qua trong nháy mắt.
Hạ Thành trong lòng vừa động, không chút nháy mắt nhìn chằm chằm, không bao lâu, sao trên trời dần dần bị che lấp, tựa hồ bao phủ một tầng sương mù, chính giữa sương mù có đám mây chậm rãi hội tụ.
Hạ Thành hơi cân nhắc nhịn không được tiếu ý gia tăng, ánh mắt càng nhìn chăm chú.
Giữa sương mù lấp lánh ánh sáng nhạt, tiếp theo chỉ thấy giữa tầng mây có long vĩ (đuôi rồng) nhẹ nhàng vung, nhanh chóng biến mất không thấy.
Hạ Thành cười khẽ: Đều nói thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thấy đầu không thấy đuôi), Lâm Mộc thì ngược lại, thấy đuôi không thấy đầu.
Tầng mây dần dần biến mất, giữa khe hở bỗng nhiên lộ ra một cái đầu quen thuộc, thẳng tắp hướng bên dưới nhìn xuống.
Hạ Thành ánh mắt lập tức liền thẳng .
Trời cao như vậy, hắn thế nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt (mặt rồng) Lâm Mộc, có thể nghĩ hiện tại Lâm Mộc hình thể có bao nhiêu đại, phỏng chừng lưng long có thể làm sân bay ……
Hạ Thành âm thầm nuốt ngụm nước miếng, quyết định về sau không nói hắn là mini long (tiểu rồng), đang lúc miên man suy nghĩ, mơ hồ nhìn thấy Lâm Mộc hướng mình nhếch miệng cười, trong lòng nhảy dựng, vội vàng đứng lên tả hữu xem, một bên hướng hắn ra dấu :“Nguy hiểm! coi chừng bị người nhìn thấy!”
Thanh âm này cố ý đè thấp, thế nhưng Lâm Mộc có thể nghe được, thè lưỡi rất nhanh biến mất không thấy.
Hạ Thành vừa thả lỏng, lại nghe đến xa xa “Rầm” Một tiếng, đưa mắt nhìn về nơi xa, quả nhiên nhìn thấy một điểm kim quang ở bãi đằng kia, chẳng qua là công phu trong nháy mắt, Lâm Mộc rất nhanh từ đáy nước lặn xuống trở về, hình thể đã thu nhỏ lại rất nhiều, đong đưa cái đuôi khuấy động tứ chi bơi lội rất vui thích.
Hạ Thành cười đi qua ngồi xổm xuống, chờ hắn bơi lại gần, cầm hai long giác (sừng rồng) trên mặt nước, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Nói không chừng ngôi nhà gỗ ở gần đây có một nhà khoa học lập dị, coi chừng hắn đem em bắt giữ để nghiên cứu ngaz!”
Lâm Mộc lộ trên mặt nước, rất nhanh hóa thành hình người, lôi kéo tay hắn sờ trên mặt, nói :“Bắt không được ! đúng rồi, Thành Thành, anh muốn hay không xuống dưới? Em chở anh đi ngắm nhìn, chơi đùa dưới nước !”
Hạ Thành vừa nghe vui vẻ, bỡn cợt nói: “Chủ động mời anh kỵ (cưỡi) em sao?”
Lâm Mộc hai tròng mắt tối đen trong bóng đêm sáng ngời trong suốt , có chút ngượng ngùng cười rộ lên ‘hì hì’.
Hạ Thành nhảy vào trong nước, ôm chặt thân thể trần trụi của hắn trên môi hắn hung hăng hôn một cái: “Cảm giác thật sự là quá mới lạ !”
Lâm Mộc 2 cánh tay ướt sũng ôm trên cổ Hạ Thành, nói :“Em mang anh đi đến nơi thật xa, Thành Thành anh có sợ không?”
“Có Mộc Mộc anh không sợ gì cả.” Hạ Thành nói là lời thật, hắn đối Lâm Mộc tín nhiệm vô điều kiện, tựa như Lâm Mộc tín nhiệm hắn.
Lâm Mộc hai mắt sáng lên, cái đuôi quấn lấy hắn thật cao hứng cọ cọ, trên môi hắn “Hút” Một ngụm.
Hạ Thành cùng hắn thân mật một phen, buông ra ôm ấp cùng hắn lặn xuống nước, xuyên thấu qua mặt nước trong veo chính mắt thấy hắn biến thành rồng, còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy hắn chủ động từ dưới nước vùng lên.
Hạ Thành ổn ổn thân mình, dựa vào một cái long giác ngồi xuống, cúi người trên mũi hắn sờ sờ, cười nói: “Đại bảo bối nhi, xuất phát !”
Lâm Mộc cao hứng vẫy vẫy đuôi rồng, chở bác sĩ Hạ yêu thương chậm rãi rời khỏi mặt nước.
Chú thích:
[1]Maldives, quốc đảo nằm gần đường xích đạo trong khu vực Nam Á, phía Nam – Tây Nam Ấn Độ luôn là giấc mơ của nhiêu người khi nghĩ đến du lịch biển. Với 1.192 đảo san hô tập trung thành 26 nhóm đảo và khoảng 200 đảo có người sinh sống, “đặc sản” du lịch của Maldives là những khu nghỉ dưỡng sang trọng nổi tiếng thế giới với những bangalow nằm ngay trên những rạn san hô sặc sỡ. Được mệnh danh là “Thiên đường của thiên đường”
Hạ Thành hôn hắn:“Được !”
Lâm Mộc ưỡn ngực: “Hôm nay em muốn chứng minh với anh: Em không phải tiểu rồng!”
Hạ Thành nghe xong vui ơi là vui: “Ân, mau đi xuống làm cho anh xem!” Nói xong tại chóp mũi hắn hôn hôn.
Lâm Mộc tinh thần sáng láng đứng lên, đi đến bên bờ của một bãi biển xinh đẹp, quay đầu hướng Hạ Thành cười hì hì, bỗng nhiên giống một viên đạn pháo bắn ra,“Phù phù” Một tiếng nhảy vào trong nước, bắn lên tung tóe bọt nước.
Hạ Thành đi qua ngồi xuống, phát hiện Lâm Mộc đã biến mất vô tung.
Gió đêm quất vào mặt, một mảnh yên tĩnh, tinh quang (ngôi sao) chiếu trên mặt nước gợn sóng lấp lánh.
Hạ Thành nhìn trái nhìn phải không thấy Lâm Mộc xuất hiện, trong lòng dần dần khẩn trương đứng lên, đang chuẩn bị xuống nước tìm một chút, trong tai bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc:“Thành Thành.”
Thanh âm này không thể phân biệt là từ hướng nào truyền đến , lại giống như trống rỗng xuất hiện ở trong đầu, Hạ Thành sửng sốt một chút, nhanh chóng quay đầu tìm kiếm xung quanh , trong tai lại nghe đến Lâm Mộc nói:“Nhìn lên bầu trời!”
Hạ Thành ngẩng đầu, hơi hơi nghi hoặc.
Bầu trời đêm như tấm tơ lụa màu đen, vạn dặm không mây, những ngôi sao điểm xuyết, thập phần xinh đẹp, Hạ Thành thưởng thức thật lâu, lại không biết Lâm Mộc bàn tính cái gì trong lúc đang suy đoán, bầu trời đêm bỗng nhiên chợt lóe một hào quang rực rỡ, lướt qua trong nháy mắt.
Hạ Thành trong lòng vừa động, không chút nháy mắt nhìn chằm chằm, không bao lâu, sao trên trời dần dần bị che lấp, tựa hồ bao phủ một tầng sương mù, chính giữa sương mù có đám mây chậm rãi hội tụ.
Hạ Thành hơi cân nhắc nhịn không được tiếu ý gia tăng, ánh mắt càng nhìn chăm chú.
Giữa sương mù lấp lánh ánh sáng nhạt, tiếp theo chỉ thấy giữa tầng mây có long vĩ (đuôi rồng) nhẹ nhàng vung, nhanh chóng biến mất không thấy.
Hạ Thành cười khẽ: Đều nói thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thấy đầu không thấy đuôi), Lâm Mộc thì ngược lại, thấy đuôi không thấy đầu.
Tầng mây dần dần biến mất, giữa khe hở bỗng nhiên lộ ra một cái đầu quen thuộc, thẳng tắp hướng bên dưới nhìn xuống.
Hạ Thành ánh mắt lập tức liền thẳng .
Trời cao như vậy, hắn thế nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt (mặt rồng) Lâm Mộc, có thể nghĩ hiện tại Lâm Mộc hình thể có bao nhiêu đại, phỏng chừng lưng long có thể làm sân bay ……
Hạ Thành âm thầm nuốt ngụm nước miếng, quyết định về sau không nói hắn là mini long (tiểu rồng), đang lúc miên man suy nghĩ, mơ hồ nhìn thấy Lâm Mộc hướng mình nhếch miệng cười, trong lòng nhảy dựng, vội vàng đứng lên tả hữu xem, một bên hướng hắn ra dấu :“Nguy hiểm! coi chừng bị người nhìn thấy!”
Thanh âm này cố ý đè thấp, thế nhưng Lâm Mộc có thể nghe được, thè lưỡi rất nhanh biến mất không thấy.
Hạ Thành vừa thả lỏng, lại nghe đến xa xa “Rầm” Một tiếng, đưa mắt nhìn về nơi xa, quả nhiên nhìn thấy một điểm kim quang ở bãi đằng kia, chẳng qua là công phu trong nháy mắt, Lâm Mộc rất nhanh từ đáy nước lặn xuống trở về, hình thể đã thu nhỏ lại rất nhiều, đong đưa cái đuôi khuấy động tứ chi bơi lội rất vui thích.
Hạ Thành cười đi qua ngồi xổm xuống, chờ hắn bơi lại gần, cầm hai long giác (sừng rồng) trên mặt nước, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Nói không chừng ngôi nhà gỗ ở gần đây có một nhà khoa học lập dị, coi chừng hắn đem em bắt giữ để nghiên cứu ngaz!”
Lâm Mộc lộ trên mặt nước, rất nhanh hóa thành hình người, lôi kéo tay hắn sờ trên mặt, nói :“Bắt không được ! đúng rồi, Thành Thành, anh muốn hay không xuống dưới? Em chở anh đi ngắm nhìn, chơi đùa dưới nước !”
Hạ Thành vừa nghe vui vẻ, bỡn cợt nói: “Chủ động mời anh kỵ (cưỡi) em sao?”
Lâm Mộc hai tròng mắt tối đen trong bóng đêm sáng ngời trong suốt , có chút ngượng ngùng cười rộ lên ‘hì hì’.
Hạ Thành nhảy vào trong nước, ôm chặt thân thể trần trụi của hắn trên môi hắn hung hăng hôn một cái: “Cảm giác thật sự là quá mới lạ !”
Lâm Mộc 2 cánh tay ướt sũng ôm trên cổ Hạ Thành, nói :“Em mang anh đi đến nơi thật xa, Thành Thành anh có sợ không?”
“Có Mộc Mộc anh không sợ gì cả.” Hạ Thành nói là lời thật, hắn đối Lâm Mộc tín nhiệm vô điều kiện, tựa như Lâm Mộc tín nhiệm hắn.
Lâm Mộc hai mắt sáng lên, cái đuôi quấn lấy hắn thật cao hứng cọ cọ, trên môi hắn “Hút” Một ngụm.
Hạ Thành cùng hắn thân mật một phen, buông ra ôm ấp cùng hắn lặn xuống nước, xuyên thấu qua mặt nước trong veo chính mắt thấy hắn biến thành rồng, còn chưa lấy lại tinh thần liền thấy hắn chủ động từ dưới nước vùng lên.
Hạ Thành ổn ổn thân mình, dựa vào một cái long giác ngồi xuống, cúi người trên mũi hắn sờ sờ, cười nói: “Đại bảo bối nhi, xuất phát !”
Lâm Mộc cao hứng vẫy vẫy đuôi rồng, chở bác sĩ Hạ yêu thương chậm rãi rời khỏi mặt nước.
Chú thích:
[1]Maldives, quốc đảo nằm gần đường xích đạo trong khu vực Nam Á, phía Nam – Tây Nam Ấn Độ luôn là giấc mơ của nhiêu người khi nghĩ đến du lịch biển. Với 1.192 đảo san hô tập trung thành 26 nhóm đảo và khoảng 200 đảo có người sinh sống, “đặc sản” du lịch của Maldives là những khu nghỉ dưỡng sang trọng nổi tiếng thế giới với những bangalow nằm ngay trên những rạn san hô sặc sỡ. Được mệnh danh là “Thiên đường của thiên đường”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.