Vũ Trụ Đã Mất

Chương 11

Duy Tửu

18/03/2024

“Anh muốn tán tỉnh tôi hay chỉ muốn ngủ cùng tôi thôi?”

Khi hỏi câu này, Diệp Hiệu không hề tỏ ra vui vẻ gì cả, trông cũng không giống như đang đùa.

Dù Cố Yến Thanh biết cô sẽ cho anh một đáp án đáng kinh ngạc nhưng không ngờ sẽ là câu trả lời khác người như vậy.

Đây là lần đầu tiên Cố Yến Thanh theo đuổi một cô gái, anh thoáng cười bất đắc dĩ, cuối cùng lắc đầu.

Diệp Hiệu khẽ run lên, bỗng thấy khó chịu, cô lập tức xin lỗi: “Là do tôi bộp chộp quá, xin lỗi anh.”

Dứt lời, cô lúng túng đứng dậy rồi ra khỏi phòng riêng.

Cố Yến Thanh đi theo sau lưng cô, đưa thẻ ra trước khi cô lấy điện thoại của mình: “Để tôi trả cho, cô không thể liên tục đả kích lòng tự trọng của một người đàn ông được.”

Diệp Hiệu không hiểu: “Nó liên quan gì đến việc này?”

Cố Yến Thanh cảm thấy không tiện giải thích: “Cô cứ nghĩ do tôi cố chấp đi.”

Nhân viên phục vụ nhìn họ, thầm nhủ cô gái này thẳng thắng quá, đa phần phái nam đều rất sĩ diện nên thường giành trả tiền khi ăn cơm với phái nữ. Chỉ cần không bị ngu thì đều sẽ thuận nước lấy thẻ của bên nam, không cần nhập mật mã, phục vụ quét thẻ xong bèn giao cả thẻ và hóa đơn cho Cố Yến Thanh.

Thật ra Diệp Hiệu muốn mời bữa cơm này chỉ vì cô áy náy khi nãy mình đã hẹp hòi.

Hai người ra khỏi nhà hàng Nhật Bản, những viên đá nhỏ ven đường trông hơn ươn ướt cho thấy vừa có một trận mưa ngang qua nơi đây.

Một cậu bé đang đứng trên ván trượt để trượt ván trước nhà hàng, ba mẹ của cậu bé đang quyến luyến chào tạm biệt với bạn bè ở trước nhà hàng. Diệp Hiệu vừa thấy cậu bé đã bắt đầu cảnh giác, thấy cậu bé tay chân vụng về nhưng lại muốn lao vùn vụt trên ván trượt thì biết chắc chắn cậu bé sẽ té ngã.

Thế là Diệp Hiệu bước xuống bậc thang còn cẩn thận né cậu bé ra, ấy vậy mà cậu bé vẫn giẫm lên bàn chân của cô khiến cả hai đồng loạt ngã ra sau. May mắn thay Cố Yến Thanh nhanh tay kéo tay của cô, lòng bàn tay anh vừa ấm vừa rộng mà ngón tay còn thon dài và tràn trề sức lực.

Diệp Hiệu thở dài một hơi như chấp nhận số phận.

Cuối cùng ba mẹ của cậu bé cũng kết thúc chủ đề và chú ý tới con mình.

Diệp Hiệu vừa nhấc chân lên trước thì đã nghe anh nói: “Cô hiểu cũng không sai nhưng tôi muốn định nghĩa theo một cách khác.”

Diệp Hiệu hỏi: “Cái gì?”

Cố Yến Thanh: “Tôi đang theo đuổi em.”

Diệp Hiệu: “...”

Gương mặt cô thoáng trở nên nghiêm trọng, không biết là vì không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh hay là vì chưa tin anh nữa.

Cố Yến Thanh thẳng thắn: “Không thể phủ nhận việc tôi theo đuổi em bao gồm những việc tôi muốn làm cùng em, có điều việc tôi nghiêm túc muốn trở thành bạn trai của em.”

Diệp Hiệu lắng nghe anh nói, cô không đỏ mặt bẽn lẽn như bao cô gái được tỏ tình khác mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết rồi khiến tình cảnh nghiêm túc lúc này bỗng vi diệu đến khó tả.

“Vì sao?”

Cố Yến Thanh nhíu mày: “Vì sao lại theo đuổi em đúng không?”

“Ừ.”

Cố Yến Thanh vừa định nói anh vừa gặp cô đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên nhưng ý nghĩa của nó khá hời hợt, cảm giác của anh đối với cô phức tạp hơn thế nhiều, không thể nói rõ chỉ trong dăm ba câu.

Diệp Hiệu là một người rất đặc biệt, ví dụ lúc trước cô còn rất trầm lặng và hiền hòa nhưng không hiểu một tuần vừa qua cô đã quyết định thế nào mà bỗng trở nên lạnh lùng với anh.

Anh trả lời: “Sau này tôi sẽ từ từ giải thích với em.”

Diệp Hiệu không hỏi tiếp nữa.

Nói cho cùng Cố Yến Thanh không hổ là người khiến người ta có ấn tượng tốt đầu tiên, anh có ngoại hình lẫn phong thái thân thiện, nhìn lần thứ hai vẫn khiến người khác động lòng.

Nhưng đối với Diệp Hiệu, việc “đổ” trước sự điển trai của anh và tin tưởng anh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

“Bạn trai...” Cô cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của hai chữ này rồi nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi anh có nhắc đến muốn làm một số việc cùng tôi, đó là việc gì?”

“...” Câu hỏi này thật sự còn hóc búa hơn câu trước.

Cố Yến Thanh thấy logic của cô rất kỳ quái, nguyên nhân là vì anh tỏ tình nên tra hỏi anh ư? Nhưng dáng vẻ thẳng thắng của cô lại đáng yêu một cách kỳ lạ.



Anh nhìn Diệp Hiệu như nhìn một đứa trẻ, sau đó cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Có rất nhiều, tùy theo ý muốn của em. Có thể làm ở nơi đông người như học tập, làm việc, du lịch... Hoặc cũng có những việc không thích hợp làm ở nơi đông người như một số việc không thể miêu tả nào đó.”

“Không thể miêu tả?” Diệp Hiệu cảm thấy hứng thú với bốn chữ này, cô trả lời: “Tôi cần suy nghĩ vài hôm.”

Cố Yến Thanh: “Được.”

Hai người quay về trường học, Cố Yến Thanh nhìn áo cardigan hở cổ mỏng manh trên người cô thì định khoác áo của mình lên cho cô, có điều cô đã từ chối.

Vừa đến cổng trường, anh bèn hỏi một câu: “Em muốn lưu số điện thoại hay wechat của tôi không? Em không định liên lạc với tôi à?”

Diệp Hiệu không suy nghĩ gì, vẫn tiếp tục từ chối: “Chúng ta sẽ gặp lại, lỡ đâu... Còn phải xóa kết bạn với nhau nữa, quá phiền phức.”

Cố Yến Thanh: “...”

...

Quá trình đơn giản và diễn ra nhanh chóng, khác với quá trình của người bình thường như thể đang âm mưu làm điều gì đó.

Khi quay lại xe, Cố Yến Thanh lấy điện thoại ra rồi gửi mấy bức ảnh qua wechat của Diệp Hiệu, đó là ảnh chụp phong cảnh quê hương của cô.

Ngày mai là thứ bảy, anh không bận gì nhiều nên định chiều mai đi thăm một người bạn, có điều anh đã bị Trình Hàn nhờ vả đến nhà anh ấy để trông chừng Trình Hạ, tối qua cô bé ở nhà một mình.

Cố Yến Thanh lấy làm lạ: “Rốt cuộc trong nhà cậu có ai quản thúc em gái cậu không thế?”

Trình Hàn bất đắc dĩ trả lời: “Cậu giúp tôi lần này đi.”

Trình Hàn và Trình Hạ là anh em cùng mẹ khác cha, ba của Trình Hạ tên Tống Cương, là chồng thứ hai của Trình Chi Hòe. Hôn nhân của hai người không hạnh phúc nên đã ly hôn, Trình Hạ được phán đi theo người mẹ với khả năng kinh tế cao hơn này.

Tiếc thay tiền tài của Trình Chi Hòe là đánh đổi bằng sự hy sinh thời gian ở bên gia đình nên đa phần Trình Hạ chỉ sống cùng vú nuôi.

Cố Yến Thanh ấn chuông cửa, rất nhanh đã nghe tiếng bước chân chạy trên sàn nhà.

Nhưng khi Trình Hạ thấy người đến là anh thì khó nén nỗi thất vọng: “Tại sao lại là anh?”

Cố Yến Thanh bước vào: “Em nghĩ là anh?”

Trình Hạ nói: “Hồi đầu tuần ba em có bảo sẽ đến đón em đi chơi nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu, có lẽ ông ấy lại cho em leo cây rồi.” Trước đó gia đình mới của Tống Cương vừa có thêm một cậu con trai nên có lẽ rất bận.

Cố Yến Thanh hỏi: “Ba của em nói dẫn em đi đâu?”

Trình Hạ: “Ông ấy bảo dẫn em đi rất nhiều nơi.”

Cố Yến Thanh thoáng nhìn cô bé với mái tóc y hệt ổ gà, vẻ mặt ngủ gà ngủ gật, lôi thôi lếch thếch: “Em làm bài tập xong chưa?”

Trình Hạ: “Tối qua em đã thức làm xong đến tận khuya.”

Cố Yến Thanh nói tiếp: “Anh cho em hai mươi phút rửa mặt và thay quần áo, anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Trình Hạ lập tức hét toáng lên: “Ôi! Có cô gái nào chuẩn bị xong xuôi chỉ trong vòng hai mươi phút đâu chứ? Anh có biết không thế?”

Biểu cảm của anh vẫn y như vậy: “Mười giờ mà em vẫn chưa xuống thì anh sẽ đi ngay.”

Trình Hạ: “Em biết rồi!”

Trình Hạ cho rằng Cố Yến Thanh sẽ dẫn mình đi coi phim, chơi trò chơi hoặc ăn uống gì đó, không ngờ anh lại tống cô bé vào viện bảo tàng, còn mình nhởn nhơ rời đi.

Anh nói: “Em tự chăm mình nhé, khi nào đói thì đi ăn, trước khi tan tầm sẽ có người đến đón em.”

Trình Hạ: “Anh không đi cùng em sao?”

Cố Yến Thanh: “Anh còn có việc.”

Cố Yến Thanh nhắn Trình Hàn tan ca đi đón em gái của mình, anh có chuyện quan trọng cần phải làm.

Buổi chiều trôi qua rất thuận lợi, khi anh quay về còn cầm theo một tập tranh.

Tâm trạng của Cố Yến Thanh rất tốt, nghĩ mình còn chuyện muốn nói với Trình Hàn nên bèn quay lại viện bảo tàng để đón cặp anh em nọ. Do hôm nay có tiết văn hóa nên buổi học tuyên truyền diễn ra đến tận tám giờ tối, nên thời gian đóng cửa cũng được lùi lại.



Đám người nhàm chán ngồi nghe, Cố Yến Thanh mua được một tập tranh xung quanh viện bảo tàng nói về phong cảnh và tập tục bản địa. Anh đứng trước quầy hàng đợi dì quản lý đóng dấu viện bảo tàng vào từng trang giấy.

Trình Hạ quen được bạn mới nên hai người đang ríu rít trò chuyện.

Trình Hàn: “Cậu mua thứ này làm gì?”

Cố Yến Thanh: “Để tặng người ta.”

Trình Hàn ngẫm nghĩ rồi trêu chọc: “Đừng nói cậu tặng nó cho Diệp Hiệu đấy nhé.”

Cố Yến Thanh: “Đúng là tặng cho cô ấy.”

“...”

Cố Yến Thanh: “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Một câu thành sấm khiến Trình Hàn không cười nổi nữa. Do tính chất công việc nên những năm qua Cố Yến Thanh không yêu đương hay hẹn hò gì cả, Trình Hàn không ngờ bạn mình sẽ theo đuổi một cô gái lạnh như tảng băng ấy: “Tại sao có thể như vậy?”

Cố Yến Thanh hỏi ngược lại: “Tại sao lại không?”

Trình Hàn im bặt, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi phải nói cho cậu biết Diệp Hiệu chỉ tỏ ra dễ tính, dịu dàng, tốt bụng thôi, cậu không nên coi em ấy như những cô gái chưa trải sự đời.”

Cố Yến Thanh chống khuỷu tay vào quầy hàng, nhoẻn miệng cười: “Cô ấy rất đặc biệt trong mắt tôi.”

Trình Hàn lén bàn luận sau lưng người khác nên vô thức nói nhỏ: “Em ấy rất đẹp, cũng không bất ngờ lắm.”

Cố Yến Thanh: “Đúng là như vậy nhưng sức hút của cô ấy không nằm ở mỗi bề ngoài.”

Cố Yến Thanh nói chuyện này với Trình Hàn là vì tôn trọng bạn mình, có điều nếu anh thất bại, hy vọng họ vẫn sẽ thẳng thắng và bình thản đối diện nhau.

“Cậu tặng gì không tặng lại tặng một tập tranh, chỉ có hai trăm tệ thôi.”

Cố Yến Thanh: “Đây là món quà đính kèm.”

Quan trọng là hồi chiều anh đã mua một tập tranh khác, tuần trước anh đã nhờ một người bạn họa sĩ vẽ một tác phẩm về những công trình và các danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở quê hương của Diệp Hiệu.

Thời gian quá cận nên người bạn họa sĩ đó vẽ cả ngày lẫn đêm mà cũng chỉ được mấy bức, anh ấy còn nói kháy Cố Yến Thanh rằng họa sĩ tầm cỡ như anh ấy lại bị ép bắt buộc nhận hàng.

Giá trị của nó nằm ở việc chỉ có duy nhất một phiên bản trên toàn thế giới, là tác phẩm có một không hai.

Thành phố S là một thành phố đẹp đẽ, nhân văn với lịch sử lâu đời, đất rộng người đông. Một hôm nọ, khi họ ăn tối trong đô thị khu đại học, Diệp Hiệu đã nhắc đến vấn đề này bằng thái độ hờ hững. Cô nói anh nên thuộc về cuộc sống thành thị chứ không thuộc về cô, cổ chỉ chui rúc trong một thôn nhỏ nghèo khổ và xa xôi mà thôi.

Trước khi lên trung học phổ thông, cô chưa từng đến nội thành thành phố S lần nào.

Cố Yến Thanh không cảm thấy vậy, cô xứng đáng với những thứ tốt nhất, anh muốn theo đuổi nên tất nhiên phải dành tặng cô món quà tốt nhất trong phạm vi năng lực của mình.

Đây là món quà mà anh dành cho cô, nó liên quan đến quê hương của cô, được vẽ nên bằng từng nét bút, chỉ thuộc về mỗi mình cô.

Tất nhiên anh sẽ không nói những chuyện này cho Trình Hàn biết.

Trình Hàn nói: “Trình Hạ không sợ ai hết nhưng lại sợ Diệp Hiệu, cậu nói xem có lạ không cơ chứ, từ đó suy ra cậu là người rất gan dạ.”

Cố Yến Thanh lườm anh ấy: “Cậu đang nói tôi đó à?”

“Chứ không thì nói ai?”

Cố Yến Thanh phớt lờ lời chọc ghẹo của anh ấy, anh cười như có như không: “Cậu phải hiểu một chuyện, con trai cần phải giữa mình trong sạch từ khi còn bé, không ngừng hoàn thiện bản thân, bằng không lúc gặp được người tốt nhất thì không có can đảm bày tỏ lòng mình.”

Trình Hàn kinh ngạc: “Ôi mẹ nó.”

Đây là lời mà một người nghiêm túc, chững chạc và lịch sự nên nói sao?

Cố Yến Thanh cầm hai tập tranh đã đóng gói kỹ càng lên, nhân viên giao hàng chuyển phát nhanh mà anh đặt đã đến, anh chàng đó hứa hẹn sáng mai sẽ giao tận tay người nhận hàng.

Dì đứng ở quầy hàng nghe vậy thì liên tục ca ngợi, bảo rằng năm chữ người đàn ông tuyệt vời không đủ hình dung về anh, đây là đức tính mà một người đàn ông nên có.

Trình Hàn nói: “Dì đừng nghe cậu ấy, cậu ấy là phóng viên, đừng tin mấy lời lung tung đó.”

Dì bán hàng biện bạch cho Cố Yến Thanh: “Nói bậy, phóng viên chỉ nói sự thật.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Trụ Đã Mất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook