Chương 202: Khô lâu đạo khí. (3)
Độc Du
06/09/2014
- Cùng là trung phẩm đạo khí, nhưng mà đầu lâu này còn mạnh hơn cả ‘ lưu kim ’, nếu như lấy nó làm tấm chắn, cho dù là ‘ lưu kim ’ cũng khó xuyên thấu nó được.
Ý niệm trong đầu Mộ Hàn vận chuyể thật nhanh, hắn cực kỳ thỏa mãn với đầu lâu vừa được luyện thành. Chỉ nửa canh giờ nhưng mà Mộ Hàn tiêu hao tâm lực và pháp lực quá lớn, hắn nghỉ ngơi tốt, cánh tay khẽ nhúc nhích, hắn lại cầm vân đao lên tiếp tục công việc.
Xùy!
Mũi đao và xương cốt lại va chạm với nhau, khói nhẹ bốc lên trong phòng. Lần này Mộ Hàn lựa chọn xương thái dương...
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, tên Mộ Hàn kia còn không có rời khỏi Vô Cực quán, nghe bằng hữu của ta trong Vô Cực Thiên Tông truyền tin tức về, hình như hắn đang luyện chế đạo khí.
Trong Vũ Long quán, nghe được Cố Tranh nói lời này Cơ Vân Trúc lại tức giận sôi lên, Cơ Vân Yên thì nhíu mày không nói.
- Hỗn đản này rốt cuộc luyện chế đạo khí gì, tại sao dùng thời gian dài như vậy?
Trong mũi Cơ Vân Trúc nặng nề hừ một tiếng, bởi vì nghiến răng quá đột nhiên hàm răng run lên, chuyện nhục nhã trong "Vực Giới Sát Tràng" đã qua vài ngày, nhưng mà tức giận và nhục nhã trong lòng của nàng không có yếu vớt, ngược lại càng trở nên đậm đặc.
Cơ Vân Yên híp hai mắt, lãnh ý trong mắt lóe lên.
Trong Cổ Linh Thành này, kẻ nào cũng không được đánh nhau, nàng cũng không có hứng thú đi khiêu chiến quy củ này, chỉ cần Mộ Hàn vừa rời khỏi Vô Cực quán, nàng có biện phấp mang Mộ Hàn ra khỏi Cổ Linh Thành. Nhưng bây giờ Mộ Hàn vẫn ở trong Vô Cực quán không có đi ra, chuyện này làm nàng vô kế khả thi.
Vô Cực quán chính là đại bản doanh của Vô Cực Thiên Tông trong Cổ Linh Thành này.
Trong quán chẳng những tụ tập nhiều đệ tử Vô Cực Thiên Tông bên trong, càng có vài vị trưởng lão cường đại của Vô Cực Thiên Tông, thậm chí cũng như Vũ Long Thiên Tông Vũ Long Quán, đều có một lão ngoan đồng Vạn Lưu Cảnh tọa trấn. Mặc dù nàng có thực lực "Huyền Thai thất trọng thiên" cũng không dám giở trò gần Vô Cực quán.
Sau một lúc lâu Cơ Vân Yên thở sâu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chờ một chút, tên Mộ Hàn có lẽ không thể nào ra khỏi Cổ Linh Thành trong một hai năm, nhưng hắn tuyệt đối không thể không ra khỏi Vô Cực quán!
Nhưng mà Cơ Vân Yên không nghĩ vậy, nàng cho rằng Mộ Hàn không thể ở trong quán quá một tháng.
- Nhị tỷ, ta không chịu được.
Đôi mắt Cơ Vân Trúc đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, khoa chân múa tay hét ầm lên. Một tháng qua đi, chẳng những Mộ Hàn không có đi ra Vô Cực quán, thậm chí còn không bước ra khỏi phòng, thời gian này nàng tức giận và uất hận không có nơi phát.
Nhìn thấy bộ dạng muội muội như vậy, Cơ Vân Yên cũng thở sâu, chẳng thể làm gì
Chờ đợi lâu như vậy, đừng nói là Cơ Vân Trúc khó có thể chịu được, ngay cả nàng cũng phập phồng không yên, nếu đổi thành nơi khác, nàng sớm giết tới tận cửa, nhưng hoàn cảnh Cổ Linh Thành đặc thù cho nên nàng cố nén xúc động trong lòng, ngày qua ngày chờ đợi thời cơ.
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, tin tức tốt!
Đúng lúc này Cố Tranh đột nhiên đi nhanh vào, trên gương mặt tục tằng đầy hưng phấn.
- A? Tin tức tốt gì?
Đôi mắt dễ thương của Cơ Vân Yên nâng lên, trầm giọng nói.
Cơ Vân Trúc hoàn toàn nhịn không được, hai bước đã đi tới trước mặt Cố Tranh, giống như hận không thể vươn tay ra trực tiếp moi lời trong bụng của hắn ra vậy:
- Nói mau, các ngươi nghe được cái gì?
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, đạo khí của Mộ Hàn sắp luyện chế thành công.
Cố Tranh không dám lãnh đạm, vội vàng nói:
- Có đệ tử Vô Cực Thiên Tông lúc đi ngang qua cửa phòng của hắn, từng chính tai nghe được hắn ở bên trong hô to ‘ một khối cuối cùng ’. Mộ Hàn sau hôm đi ra khỏi ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ đã đi tới phiên chợ, dùng một bình ‘ đạo tâm ngọc lộ’ đổi một ít xương cốt Quỷ Tướng Huyền Thai cảnh. Hắn nói ‘ một khối cuối cùng ’ khẳng định chính là xương cốt khô lâu! Mộ Hàn vì luyện chế đạo khí này ở trong phòng hơn một tháng, một khi hoàn thành xong xương cốt này, nhất định sẽ ra khỏi Vô Cực quán hít thở không khí.
- Ngươi nói không sai.
Cơ Vân Yên đôi mắt lưu chuyển, trầm ngâm một lát, vươn người đứng lên, mỉm cười nói:
- Hắn lúc này điên cuồng luyện chế đạo khí, nghĩ đến hắn cũng biết chúng ta không bỏ qua cho hắn, lúc này mới dùng vũ khí bổ cứu. Dùng thực lực của hắn tốn thời gian một tháng tối đa cũng chỉ luyện chế vài món trung phẩm đạo khí, cho rằng dựa vào thứ này có thể giúp hắn bảo trụ tính mệnh? Thật sự là buồn cười! Tiểu muội, chúng ta đi tới bên ngoài Vô Cực quán trông coi, thời điểm ngươi hả giận sắp tới rồi.
Nàng còn chưa nói hết, Cơ Vân Trúc đã không chờ được lao ra khỏi phòng, Cơ Vân Yên nhịn không được cười lắc đầu, cũng lập tức theo sau.
- Hai trăm linh sáu bức Văn Phổ, hai trăm linh sáu kiện trung phẩm đạo khí, rốt cục đại công cáo thành!
Trong Vô Cực Quán, Mộ Hàn cũng cầm một đốt xương ngón chân lên quan sát, cảm giác như trút được gánh nặng tự nhiên sinh ra. Trong đoạn thời gian này Mộ Hàn không có đi tính toán bao nhiêu ngày, chỉ không ngừng khắc họa Văn Phổ, rèn luyện đạo văn.
Ngoài cửa sổ trời sáng tối luân phiên nhau.
Sau khi luyện chế thành công từng khối xương thành trung phẩm đạo khí, chân khí, pháp lực và năng lực luyện chế đạo khí của Mộ Hàn tăng lên thật nhanh. Lúc ban đầu Mộ Hàn một ngày chỉ có thể luyện chế bốn kiện trung phẩm đạo khí, mà đến bây giờ Mộ Hàn một ngày luyện chế mười kiện trung phẩm đạo khí.
Đây là tốc độ phi thường khủng bố.
Mặc dù bảo Mộ Thanh Long là co phẩm Đạo Văn Sư đi luyện chế trung phẩm đạo khí, một ngày có thể luyện ra ba kiện tựu là phi thường không tệ, không có khả năng đạt tới trình độ như Mộ Hàn.
Nhưng mà hắn bảo trì tốc độ luyện chế đạo khí cao và lâu như vậy, tuy Mộ Hàn vẫn dùng "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" khôi phục, nhưng mà càng ngày càng mệt mỏi.
Thời điểm ngón tay vừa rời khỏi khối xương, Mộ Hàn thậm chí không kịp nhìn tuyệt tác của mình, hai mắt nhắm lại và bắt đầu vận chuyển công pháp, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không muốn, không còn suy nghĩ gì, toàn bộ buông lỏng tâm thần.
Trong trạng thái hòa hoãn như thế, mệt mỏi tích lũy thời gian dài cũng chậm rãi biến mất.
Thật lâu hai mắt Mộ Hàn rốt cục mở ra.
- Rõ ràng đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh phong!
Cảm thụ được chân khí trong người bành trướng mênh mông, Mộ Hàn cũng bắt đầu vui vẻ. Luyện chế đạo khí đúng là biện pháp tu luyện tốt, nếu như dùng thủ đoạn bình thường hấp thu linh khí không gián đoạn, Mộ Hàn muốn đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh phong cần tốn thời gian gấp đôi.
Qua một lát, lực chú ý của Mộ Hàn đặt lên đống xương khô, tâm thần của hắn hưng phấn.
Sau khi rèn luyện mỗi khối xương cốt thành trung phẩm đạo khí, thân thể của khô lâu cao thấp đều có lưu quang lờ mờ, tuyết trắng óng ánh, nhìn qua giống như do thủy tinh tạo thành.
Nâng khô lâu lên, bàn tay của Mộ Hàn chạm nhẹ vào đỉnh đầu của nó.
Ý niệm trong đầu Mộ Hàn vận chuyể thật nhanh, hắn cực kỳ thỏa mãn với đầu lâu vừa được luyện thành. Chỉ nửa canh giờ nhưng mà Mộ Hàn tiêu hao tâm lực và pháp lực quá lớn, hắn nghỉ ngơi tốt, cánh tay khẽ nhúc nhích, hắn lại cầm vân đao lên tiếp tục công việc.
Xùy!
Mũi đao và xương cốt lại va chạm với nhau, khói nhẹ bốc lên trong phòng. Lần này Mộ Hàn lựa chọn xương thái dương...
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, tên Mộ Hàn kia còn không có rời khỏi Vô Cực quán, nghe bằng hữu của ta trong Vô Cực Thiên Tông truyền tin tức về, hình như hắn đang luyện chế đạo khí.
Trong Vũ Long quán, nghe được Cố Tranh nói lời này Cơ Vân Trúc lại tức giận sôi lên, Cơ Vân Yên thì nhíu mày không nói.
- Hỗn đản này rốt cuộc luyện chế đạo khí gì, tại sao dùng thời gian dài như vậy?
Trong mũi Cơ Vân Trúc nặng nề hừ một tiếng, bởi vì nghiến răng quá đột nhiên hàm răng run lên, chuyện nhục nhã trong "Vực Giới Sát Tràng" đã qua vài ngày, nhưng mà tức giận và nhục nhã trong lòng của nàng không có yếu vớt, ngược lại càng trở nên đậm đặc.
Cơ Vân Yên híp hai mắt, lãnh ý trong mắt lóe lên.
Trong Cổ Linh Thành này, kẻ nào cũng không được đánh nhau, nàng cũng không có hứng thú đi khiêu chiến quy củ này, chỉ cần Mộ Hàn vừa rời khỏi Vô Cực quán, nàng có biện phấp mang Mộ Hàn ra khỏi Cổ Linh Thành. Nhưng bây giờ Mộ Hàn vẫn ở trong Vô Cực quán không có đi ra, chuyện này làm nàng vô kế khả thi.
Vô Cực quán chính là đại bản doanh của Vô Cực Thiên Tông trong Cổ Linh Thành này.
Trong quán chẳng những tụ tập nhiều đệ tử Vô Cực Thiên Tông bên trong, càng có vài vị trưởng lão cường đại của Vô Cực Thiên Tông, thậm chí cũng như Vũ Long Thiên Tông Vũ Long Quán, đều có một lão ngoan đồng Vạn Lưu Cảnh tọa trấn. Mặc dù nàng có thực lực "Huyền Thai thất trọng thiên" cũng không dám giở trò gần Vô Cực quán.
Sau một lúc lâu Cơ Vân Yên thở sâu, âm thanh lạnh lùng nói:
- Chờ một chút, tên Mộ Hàn có lẽ không thể nào ra khỏi Cổ Linh Thành trong một hai năm, nhưng hắn tuyệt đối không thể không ra khỏi Vô Cực quán!
Nhưng mà Cơ Vân Yên không nghĩ vậy, nàng cho rằng Mộ Hàn không thể ở trong quán quá một tháng.
- Nhị tỷ, ta không chịu được.
Đôi mắt Cơ Vân Trúc đỏ bừng, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, khoa chân múa tay hét ầm lên. Một tháng qua đi, chẳng những Mộ Hàn không có đi ra Vô Cực quán, thậm chí còn không bước ra khỏi phòng, thời gian này nàng tức giận và uất hận không có nơi phát.
Nhìn thấy bộ dạng muội muội như vậy, Cơ Vân Yên cũng thở sâu, chẳng thể làm gì
Chờ đợi lâu như vậy, đừng nói là Cơ Vân Trúc khó có thể chịu được, ngay cả nàng cũng phập phồng không yên, nếu đổi thành nơi khác, nàng sớm giết tới tận cửa, nhưng hoàn cảnh Cổ Linh Thành đặc thù cho nên nàng cố nén xúc động trong lòng, ngày qua ngày chờ đợi thời cơ.
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, tin tức tốt!
Đúng lúc này Cố Tranh đột nhiên đi nhanh vào, trên gương mặt tục tằng đầy hưng phấn.
- A? Tin tức tốt gì?
Đôi mắt dễ thương của Cơ Vân Yên nâng lên, trầm giọng nói.
Cơ Vân Trúc hoàn toàn nhịn không được, hai bước đã đi tới trước mặt Cố Tranh, giống như hận không thể vươn tay ra trực tiếp moi lời trong bụng của hắn ra vậy:
- Nói mau, các ngươi nghe được cái gì?
- Vân Yên sư tỷ, Vân Trúc sư muội, đạo khí của Mộ Hàn sắp luyện chế thành công.
Cố Tranh không dám lãnh đạm, vội vàng nói:
- Có đệ tử Vô Cực Thiên Tông lúc đi ngang qua cửa phòng của hắn, từng chính tai nghe được hắn ở bên trong hô to ‘ một khối cuối cùng ’. Mộ Hàn sau hôm đi ra khỏi ‘ Vực Giới Sát Tràng ’ đã đi tới phiên chợ, dùng một bình ‘ đạo tâm ngọc lộ’ đổi một ít xương cốt Quỷ Tướng Huyền Thai cảnh. Hắn nói ‘ một khối cuối cùng ’ khẳng định chính là xương cốt khô lâu! Mộ Hàn vì luyện chế đạo khí này ở trong phòng hơn một tháng, một khi hoàn thành xong xương cốt này, nhất định sẽ ra khỏi Vô Cực quán hít thở không khí.
- Ngươi nói không sai.
Cơ Vân Yên đôi mắt lưu chuyển, trầm ngâm một lát, vươn người đứng lên, mỉm cười nói:
- Hắn lúc này điên cuồng luyện chế đạo khí, nghĩ đến hắn cũng biết chúng ta không bỏ qua cho hắn, lúc này mới dùng vũ khí bổ cứu. Dùng thực lực của hắn tốn thời gian một tháng tối đa cũng chỉ luyện chế vài món trung phẩm đạo khí, cho rằng dựa vào thứ này có thể giúp hắn bảo trụ tính mệnh? Thật sự là buồn cười! Tiểu muội, chúng ta đi tới bên ngoài Vô Cực quán trông coi, thời điểm ngươi hả giận sắp tới rồi.
Nàng còn chưa nói hết, Cơ Vân Trúc đã không chờ được lao ra khỏi phòng, Cơ Vân Yên nhịn không được cười lắc đầu, cũng lập tức theo sau.
- Hai trăm linh sáu bức Văn Phổ, hai trăm linh sáu kiện trung phẩm đạo khí, rốt cục đại công cáo thành!
Trong Vô Cực Quán, Mộ Hàn cũng cầm một đốt xương ngón chân lên quan sát, cảm giác như trút được gánh nặng tự nhiên sinh ra. Trong đoạn thời gian này Mộ Hàn không có đi tính toán bao nhiêu ngày, chỉ không ngừng khắc họa Văn Phổ, rèn luyện đạo văn.
Ngoài cửa sổ trời sáng tối luân phiên nhau.
Sau khi luyện chế thành công từng khối xương thành trung phẩm đạo khí, chân khí, pháp lực và năng lực luyện chế đạo khí của Mộ Hàn tăng lên thật nhanh. Lúc ban đầu Mộ Hàn một ngày chỉ có thể luyện chế bốn kiện trung phẩm đạo khí, mà đến bây giờ Mộ Hàn một ngày luyện chế mười kiện trung phẩm đạo khí.
Đây là tốc độ phi thường khủng bố.
Mặc dù bảo Mộ Thanh Long là co phẩm Đạo Văn Sư đi luyện chế trung phẩm đạo khí, một ngày có thể luyện ra ba kiện tựu là phi thường không tệ, không có khả năng đạt tới trình độ như Mộ Hàn.
Nhưng mà hắn bảo trì tốc độ luyện chế đạo khí cao và lâu như vậy, tuy Mộ Hàn vẫn dùng "Tử Ngọc Sinh Yên Quyết" khôi phục, nhưng mà càng ngày càng mệt mỏi.
Thời điểm ngón tay vừa rời khỏi khối xương, Mộ Hàn thậm chí không kịp nhìn tuyệt tác của mình, hai mắt nhắm lại và bắt đầu vận chuyển công pháp, cái gì cũng không làm, cái gì cũng không muốn, không còn suy nghĩ gì, toàn bộ buông lỏng tâm thần.
Trong trạng thái hòa hoãn như thế, mệt mỏi tích lũy thời gian dài cũng chậm rãi biến mất.
Thật lâu hai mắt Mộ Hàn rốt cục mở ra.
- Rõ ràng đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh phong!
Cảm thụ được chân khí trong người bành trướng mênh mông, Mộ Hàn cũng bắt đầu vui vẻ. Luyện chế đạo khí đúng là biện pháp tu luyện tốt, nếu như dùng thủ đoạn bình thường hấp thu linh khí không gián đoạn, Mộ Hàn muốn đạt tới Vũ Hóa Cảnh đỉnh phong cần tốn thời gian gấp đôi.
Qua một lát, lực chú ý của Mộ Hàn đặt lên đống xương khô, tâm thần của hắn hưng phấn.
Sau khi rèn luyện mỗi khối xương cốt thành trung phẩm đạo khí, thân thể của khô lâu cao thấp đều có lưu quang lờ mờ, tuyết trắng óng ánh, nhìn qua giống như do thủy tinh tạo thành.
Nâng khô lâu lên, bàn tay của Mộ Hàn chạm nhẹ vào đỉnh đầu của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.