Chương 87: Phản kích. (2)
Độc Du
04/09/2014
Một chuỗi nổ lớn kịch liệt chấn động vang dội, Kiếm Châu đều bị đao mang bổ ra bay bạt đi.
Tuy nhiên lúc này, cự ly Mộ Hàn cùng với hắn lại dài ra đến năm sáu thước. Mộ Tinh Lăng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chân khí ngưng tụ thành trường đao điên cuồng mà huơ huơ trên không trung vài cái.
- Mộ Hàn!
Cơ hồ là từ kẽ hàm răng phun ra hai chữ này, Mộ Tinh Lăng lại lần nữa nhằm hướng Mộ Hàn đuổi theo về phía trước.
Nhận thấy được động tĩnh phía sau của Mộ Tinh Lăng, trên khóe môi của Mộ Hàn không nhịn được lộ ra một nụ cười vui vẻ. Khơi thông Đạo Văn, lợi dụng Kiếm Châu để đối địch, quả nhiên đã làm cho hắn dễ dàng đi rất nhiều.
- Cái gì?
Phút chốc, trong lòng Mộ Hàn nổi lên một tia báo động.
Cứ theo dấu hiệu mà Văn Phổ trong đầu hiển lộ ra , ở phía trước khoảng năm thước rõ ràng có người tồn tại. Có điều là trong tầm mắt của Mộ Hàn, nơi đó cũng là trống rỗng không có đến nửa bóng người.
- Mộ Thiên Phong? Thì ra ngươi ẩn núp ở chỗ này!
Trong lòng Mộ Hàn âm thầm cười lạnh, trên mặt cũng là bình tĩnh thản nhiên như không, bước chân càng không ngừng xông lên đi về phía trước. Cự li giữa hai người thu nhỏ lại rất nhanh.
Bốn thước! Ba thước!
Hai thước
Nhưng phiến không gian kia trước sau không có chút xíu động tĩnh, Mộ Hàn lại giống như nhìn thấy được nụ cười hung ác trên mặt Mộ Thiên Phong.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lại là còn cách một thước, hai nắm đấm của Mộ Hàn không có bất cứ dấu hiệu gì bất chợt giơ lên, đột nhiên nện thẳng tay về hướng không trung ở phía trước. Chỉ trong nháy mắt, năm âm thanh Lôi Âm đinh tai nhức óc phóng ra từ song quyền liền bùng phát dữ dội. Kình đạo mạnh mẽ liền như đột nhiên tìm được những cơn sóng lớn tìm được lối ra, lấy thế dời núi lấp biển gào thét phóng đến.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mộ Thiên Phong thân mặc hắc bào trong nháy mắt bị tách rời khỏi hư không, như chiếc diều bị đứt dây mà quẳng đi ra ngoài.
Mặc dù thân trên không trung, tay phải của hắn cũng vẫn duy trì thế công kích. Trên đầu ngón trỏ và ngón giữa đang chụm lại song song thậm chí vẫn còn lượn lờ những tầng sương đen sì đậm đặc. Mộ Thiên Phong trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi, giống như cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra Mộ Hàn có thể phát hiện hành tung của mình, nhưng lại ra tay đoạt trước một bước.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay lập tức sau đó, Mộ Thiên Phong liên tiếp nện xuống mặt đất, huyết khí trong cơ thể cực kì nhộn nhạo, khuôn mặt phồng to đến đỏ bừng. Rồi hắn lại như một con cá chép đang cố gắng nhảy dựng lên
- Mộ Hàn, ngươi
Hắn nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn liền như hình với bóng đã lần theo dấu vết tới, lại là hai quyền nện ra.
Mộ Thiên Phong cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà bước lui về phía sau. Thế nhưng lại chợt phát hiện Mộ Hàn không ngờ thu hồi nắm đấm, vẻ mặt cổ quái đang nhìn mình.
- Không tốt!
Mộ Thiên Phong trong lòng thất thần giật thột một cái, trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy thì chợt nghe được bang bang hai tiếng vang lên. Hai viên "Trục Ảnh Kiếm Châu" cực kì mạnh mẽ nện vào sau lưng hắn, kiếm khí sắc bén xuyên qua làn da mà vào. Huyết khí của Mộ Thiên Phong đang được mạnh mẽ áp chế lại lần nữa tựa như dòng nước bắt đầu sôi sục, máu tươi phun tung toé ra.
- Mộ Thiên Phong, ngươi còn nhớ rõ những lời mà ta đã nói rồi chứ?
Mộ Hàn thân như con cá đang lượn, ở trên không trung tránh né sáu vệt sáng đỏ xuyên qua không gian mà đến. Nhưng lại giống như biết trước khiến cho ba viên Kiếm Châu vừa nhô ra từ mặt đất bắn nhanh tới, rồi như tia chớp mà rơi ở trên người Mộ Thiên Phong. Hắn cười lạnh nói
- Ta đã nói rồi, người cuối cùng hối hận phải là ngươi!
Lời nói chưa dứt, một cước đã đá ra.
Một cước này , Mộ Hàn cơ hồ dùng tới toàn lực, không có chút xíu lưu tình. Nếu như bị đạp trúng, Mộ Thiên Phong không chết thì cũng phải trọng thương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thế nhưng đúng lúc mũi chân của Mộ Hàn sắp sửa đụng chạm đến eo lưng đối phương thì một cỗ lực chống đối mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra bốn phương tám hướng, lại bất chợt liền hất văng chân phải ra, tiện đà mặt đất thật giống như nứt ra một khe hẹp dài. Trong nháy mắt liền vội vàng nuốt chửng Mộ Thiên Phong đi vào.
- Đáng tiếc !
Mộ Hàn hơi có chút tiếc nuối lắc đầu, đối với kết quả như vậy lại sớm có dự liệu, cao thủ Mộ gia không có khả năng trơ mắt nhìn mình đạp chết Mộ Thiên Phong.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua khe nứt đang khép lại. Sau đó Mộ Hàn liền khẽ động thân hình, lại vọt tới khu vực có nhiều Kiếm Châu xuất hiện nhất kia.
THế nhưng một màn vừa rồi đó lại khiến cho tất cả mọi người bên trong không gian này phải trợn mắt há hốc mồm.
Tình cảnh Mộ Tinh Lăng và Mộ Thiên Phong liên thủ truy kích Mộ Hàn , mọi người đều chú ý tới. nhưng lại cũng không có lưu ý. Có điều bọn họ không nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Mộ Thiên Phong đã đạt tới Yên Hà Cảnh cấp Võ Cảnh Ngũ Trọng, tạm thời ở trong các đệ tử trẻ tuổi lại vô song về thuật ẩn nấp. Cuối cùng lại thành người bị loại bỏ sớm nhất!
- Bịch!
Ở lối vào mê cung, Mộ Thiên Phong té ngã trên mặt đất, giãy dụa vài cái rồi mới đứng lên được. Nhưng hắn lại vẫn cứ lảo đà lảo đảo có chút đứng không vững, trông cực kỳ chật vật.
Ở chung quanh đó cũng không thiếu đệ tử Mộ gia sau khi bị đào thải lúc trước vẫn còn không chịu rời đi. Khi nhìn thấy hắn thì trong ánh mắt đều không nhịn được mà toát ra sự ngạc nhiên và khó có thể tin nổi.
Bọn họ không nghĩ tới người đầu tiên trong đợt thứ hai bị đào thải lại đúng là Mộ Thiên Phong.
Hắn chính là tu sĩ Yên Hà Cảnh đó!
Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc ở chung quanh, Mộ Thiên Phong chỉ cảm thấy hai gò má nóng bỏng. Một cỗ cảm giác bị đè nén lăng nhục lớn lao làm cho hắn hận không thể tìm được cái kẽ nứt nào để chui vào.
Chỉ là sau khi cảm giác bị đè nén lăng nhục này trôi qua, trong lồng ngực Mộ Thiên Phong dâng lên sự phẫn nộ đúng là khó có thể ức chế .
Hắn lại bị bại như vậy mà không hiểu ra sao cả !
Hơn nữa, lại còn lấy tu vi Yên Hà Cảnh mà thua ở trong tay Mộ Hàn chỉ ở cấp Đại Thông Cảnh! Có điều là trước khi đợt thứ hai chính thức bắt đầu, hắn vẫn còn lớn lối không biết xấu hổ nói muốn cho Mộ Hàn hối hận.
Đối chiếu với kết cục giờ phút này, đó thật sự là sự châm chọc cực lớn.
Không thể tiến vào viện Duệ Phong từ trong khảo nghiệm Tuyển Phong, nếu mà hắn còn muốn trở thành đệ tử của viện Duệ Phong thì nhất định sẽ phải qua được khảo nghiệm càng khó khăn gian nan hơn.
- Mộ Hàn, ta cùng với ngươi không đội trời chung!
Mộ Thiên Phong hung hăng xiết chặt nắm đấm, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay
- Mộ Hàn này té ra cũng có chút thủ đoạn, có thể mượn lực của 'Trục Ảnh Kiếm Châu' để hóa giải nguy cơ cho chính mình. Hiện nay, thời gian đã qua đi gần một nửa, nếu hắn muốn lọt vào tốp mười người đứng đầu thì sợ là có chút khó khăn
Tuy nhiên lúc này, cự ly Mộ Hàn cùng với hắn lại dài ra đến năm sáu thước. Mộ Tinh Lăng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chân khí ngưng tụ thành trường đao điên cuồng mà huơ huơ trên không trung vài cái.
- Mộ Hàn!
Cơ hồ là từ kẽ hàm răng phun ra hai chữ này, Mộ Tinh Lăng lại lần nữa nhằm hướng Mộ Hàn đuổi theo về phía trước.
Nhận thấy được động tĩnh phía sau của Mộ Tinh Lăng, trên khóe môi của Mộ Hàn không nhịn được lộ ra một nụ cười vui vẻ. Khơi thông Đạo Văn, lợi dụng Kiếm Châu để đối địch, quả nhiên đã làm cho hắn dễ dàng đi rất nhiều.
- Cái gì?
Phút chốc, trong lòng Mộ Hàn nổi lên một tia báo động.
Cứ theo dấu hiệu mà Văn Phổ trong đầu hiển lộ ra , ở phía trước khoảng năm thước rõ ràng có người tồn tại. Có điều là trong tầm mắt của Mộ Hàn, nơi đó cũng là trống rỗng không có đến nửa bóng người.
- Mộ Thiên Phong? Thì ra ngươi ẩn núp ở chỗ này!
Trong lòng Mộ Hàn âm thầm cười lạnh, trên mặt cũng là bình tĩnh thản nhiên như không, bước chân càng không ngừng xông lên đi về phía trước. Cự li giữa hai người thu nhỏ lại rất nhanh.
Bốn thước! Ba thước!
Hai thước
Nhưng phiến không gian kia trước sau không có chút xíu động tĩnh, Mộ Hàn lại giống như nhìn thấy được nụ cười hung ác trên mặt Mộ Thiên Phong.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Lại là còn cách một thước, hai nắm đấm của Mộ Hàn không có bất cứ dấu hiệu gì bất chợt giơ lên, đột nhiên nện thẳng tay về hướng không trung ở phía trước. Chỉ trong nháy mắt, năm âm thanh Lôi Âm đinh tai nhức óc phóng ra từ song quyền liền bùng phát dữ dội. Kình đạo mạnh mẽ liền như đột nhiên tìm được những cơn sóng lớn tìm được lối ra, lấy thế dời núi lấp biển gào thét phóng đến.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Mộ Thiên Phong thân mặc hắc bào trong nháy mắt bị tách rời khỏi hư không, như chiếc diều bị đứt dây mà quẳng đi ra ngoài.
Mặc dù thân trên không trung, tay phải của hắn cũng vẫn duy trì thế công kích. Trên đầu ngón trỏ và ngón giữa đang chụm lại song song thậm chí vẫn còn lượn lờ những tầng sương đen sì đậm đặc. Mộ Thiên Phong trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin nổi, giống như cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra Mộ Hàn có thể phát hiện hành tung của mình, nhưng lại ra tay đoạt trước một bước.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Ngay lập tức sau đó, Mộ Thiên Phong liên tiếp nện xuống mặt đất, huyết khí trong cơ thể cực kì nhộn nhạo, khuôn mặt phồng to đến đỏ bừng. Rồi hắn lại như một con cá chép đang cố gắng nhảy dựng lên
- Mộ Hàn, ngươi
Hắn nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn liền như hình với bóng đã lần theo dấu vết tới, lại là hai quyền nện ra.
Mộ Thiên Phong cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà bước lui về phía sau. Thế nhưng lại chợt phát hiện Mộ Hàn không ngờ thu hồi nắm đấm, vẻ mặt cổ quái đang nhìn mình.
- Không tốt!
Mộ Thiên Phong trong lòng thất thần giật thột một cái, trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy thì chợt nghe được bang bang hai tiếng vang lên. Hai viên "Trục Ảnh Kiếm Châu" cực kì mạnh mẽ nện vào sau lưng hắn, kiếm khí sắc bén xuyên qua làn da mà vào. Huyết khí của Mộ Thiên Phong đang được mạnh mẽ áp chế lại lần nữa tựa như dòng nước bắt đầu sôi sục, máu tươi phun tung toé ra.
- Mộ Thiên Phong, ngươi còn nhớ rõ những lời mà ta đã nói rồi chứ?
Mộ Hàn thân như con cá đang lượn, ở trên không trung tránh né sáu vệt sáng đỏ xuyên qua không gian mà đến. Nhưng lại giống như biết trước khiến cho ba viên Kiếm Châu vừa nhô ra từ mặt đất bắn nhanh tới, rồi như tia chớp mà rơi ở trên người Mộ Thiên Phong. Hắn cười lạnh nói
- Ta đã nói rồi, người cuối cùng hối hận phải là ngươi!
Lời nói chưa dứt, một cước đã đá ra.
Một cước này , Mộ Hàn cơ hồ dùng tới toàn lực, không có chút xíu lưu tình. Nếu như bị đạp trúng, Mộ Thiên Phong không chết thì cũng phải trọng thương.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Thế nhưng đúng lúc mũi chân của Mộ Hàn sắp sửa đụng chạm đến eo lưng đối phương thì một cỗ lực chống đối mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra bốn phương tám hướng, lại bất chợt liền hất văng chân phải ra, tiện đà mặt đất thật giống như nứt ra một khe hẹp dài. Trong nháy mắt liền vội vàng nuốt chửng Mộ Thiên Phong đi vào.
- Đáng tiếc !
Mộ Hàn hơi có chút tiếc nuối lắc đầu, đối với kết quả như vậy lại sớm có dự liệu, cao thủ Mộ gia không có khả năng trơ mắt nhìn mình đạp chết Mộ Thiên Phong.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua khe nứt đang khép lại. Sau đó Mộ Hàn liền khẽ động thân hình, lại vọt tới khu vực có nhiều Kiếm Châu xuất hiện nhất kia.
THế nhưng một màn vừa rồi đó lại khiến cho tất cả mọi người bên trong không gian này phải trợn mắt há hốc mồm.
Tình cảnh Mộ Tinh Lăng và Mộ Thiên Phong liên thủ truy kích Mộ Hàn , mọi người đều chú ý tới. nhưng lại cũng không có lưu ý. Có điều bọn họ không nghĩ tới kết quả lại là như vậy. Mộ Thiên Phong đã đạt tới Yên Hà Cảnh cấp Võ Cảnh Ngũ Trọng, tạm thời ở trong các đệ tử trẻ tuổi lại vô song về thuật ẩn nấp. Cuối cùng lại thành người bị loại bỏ sớm nhất!
- Bịch!
Ở lối vào mê cung, Mộ Thiên Phong té ngã trên mặt đất, giãy dụa vài cái rồi mới đứng lên được. Nhưng hắn lại vẫn cứ lảo đà lảo đảo có chút đứng không vững, trông cực kỳ chật vật.
Ở chung quanh đó cũng không thiếu đệ tử Mộ gia sau khi bị đào thải lúc trước vẫn còn không chịu rời đi. Khi nhìn thấy hắn thì trong ánh mắt đều không nhịn được mà toát ra sự ngạc nhiên và khó có thể tin nổi.
Bọn họ không nghĩ tới người đầu tiên trong đợt thứ hai bị đào thải lại đúng là Mộ Thiên Phong.
Hắn chính là tu sĩ Yên Hà Cảnh đó!
Nhận thấy được ánh mắt kinh ngạc ở chung quanh, Mộ Thiên Phong chỉ cảm thấy hai gò má nóng bỏng. Một cỗ cảm giác bị đè nén lăng nhục lớn lao làm cho hắn hận không thể tìm được cái kẽ nứt nào để chui vào.
Chỉ là sau khi cảm giác bị đè nén lăng nhục này trôi qua, trong lồng ngực Mộ Thiên Phong dâng lên sự phẫn nộ đúng là khó có thể ức chế .
Hắn lại bị bại như vậy mà không hiểu ra sao cả !
Hơn nữa, lại còn lấy tu vi Yên Hà Cảnh mà thua ở trong tay Mộ Hàn chỉ ở cấp Đại Thông Cảnh! Có điều là trước khi đợt thứ hai chính thức bắt đầu, hắn vẫn còn lớn lối không biết xấu hổ nói muốn cho Mộ Hàn hối hận.
Đối chiếu với kết cục giờ phút này, đó thật sự là sự châm chọc cực lớn.
Không thể tiến vào viện Duệ Phong từ trong khảo nghiệm Tuyển Phong, nếu mà hắn còn muốn trở thành đệ tử của viện Duệ Phong thì nhất định sẽ phải qua được khảo nghiệm càng khó khăn gian nan hơn.
- Mộ Hàn, ta cùng với ngươi không đội trời chung!
Mộ Thiên Phong hung hăng xiết chặt nắm đấm, móng tay bấm thật sâu vào lòng bàn tay
- Mộ Hàn này té ra cũng có chút thủ đoạn, có thể mượn lực của 'Trục Ảnh Kiếm Châu' để hóa giải nguy cơ cho chính mình. Hiện nay, thời gian đã qua đi gần một nửa, nếu hắn muốn lọt vào tốp mười người đứng đầu thì sợ là có chút khó khăn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.