Chương 29
Nguyễn Như Ngà
23/06/2023
Mới sáng sớm, mặt trời còn chưa kịp lên nữa. Sung Khi đã vội vàng sửa soạn, khoác trên mình chiếc áo sơ mi rộng rãi với chiếc quần suông dài đơn giản và chiếc cặp nhỏ như mọi khi. Nhưng cô không đến trường mà rẽ vào tiệm làm. Trời lúc này vẫn còn nhá nhem tối, cô lấy chiếc chừa khóa dự phòng mà Băng Nghiên đưa cho cô ra, định mở cửa thì phát hiện ra cửa không khóa "Học trưởng đến trước cả mình luôn sao?". Sung Khi bước vào để gọn cặp sách sang một bên, rồi tiến vào nhà kho. Cô từ từ mở cửa ra, quả nhiên Băng Nghiên đã đứng chờ sẵn.
Lâm Sung Khi:
-Chào buổi sáng học trưởng....Ồ wao!
Cô nhìn quanh, phòng kho bây giờ đã trở thành một nhà bếp riêng cho cô rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Đến rồi. Có hài lòng không...
Sung Khi vẫn còn kinh ngạc, trước mắt cô là một chiếc bàn rộng rãi đầy đủ dụng cụ làm bánh. Xung quanh còn có tủ lạnh lớn, những chiếc lò nướng, các tủ đựng đồ được gắn lên tường cao,....hiện đại và gọn gàng, đúng chuẩn ý cô rồi.
Lâm Sung Khi:
-Tuyệt vời! Hơn cả tưởng tượng nữa...Anh chuẩn bị chu đáo quá.
Cố Băng Nghiên:
-Thế thì tốt. Tôi chỉ xây dựng theo những gì trên mạng nói thôi.
Lâm Sung Khi:
-Nhưng mà...Nhìn đống đồ này có vẻ rất tốn tiền. Anh..
Cố Băng Nghiên:
-Không cần phải lo. Nếu cô thấy ngại thì sử dụng căn phòng này thật tốt coi như trả tôi cũng được.
Sung Khi gật đầu, ban đầu cô định tự mình đi mua mấy thứ cần thiết thôi mà Băng Nghiên đã bảo để việc này cho anh. Cô có từ chối vì sợ anh không biết rõ nhưng với lời thuyết phục tuy ngắn mà chắc nịch của anh "Nếu như tôi không có đủ hiểu biết về mấy thứ này, tôi đã không ngỏ lời giúp đỡ. Việc nấu của cô, còn chuẩn bị là của tôi. Như vậy mới công bằng" nên Sung Khi cũng đành giao lại cho anh mà ai ngờ thành ra được cái lò bếp vượt chí tưởng tượng này đây "Không hiểu công bằng ở chỗ nào trong khi việc gì cũng đến tay anh ấy. Thôi thì không được để phụ lòng học trưởng mình phải phát huy cho thật tốt." Sung Khi hít một hơi thật sâu, theo thói quen buộc gọn tóc lên trước khi vào việc, rồi bắt tay vào bước đầu tiên. Đập trứng, đổ sữa, nhào bột, thêm đường, đánh kem, trộn bột,...Các thao tác nhanh gọn của cô chẳng mấy chốc cũng làm xong. Thật ra là mất rất nhiều thời gian và cũng vất nữa nhưng cô cũng thành thạo với việc làm bánh này rồi nên không có gì quá khó khăn cả, đồ dùng thì cũng đủ hết. Ngay cả bột mì, gia vị, trứng, sữa bơ...hay trái cây, Băng Nghiên cũng đều chuẩn bị đủ cả với số lượng lớn cho cô tha hồ mà sáng chế.
Sung Khi cả buổi chỉ chú ý vào mấy tờ giấy ghi chú những bước quan trọng mà cô viết sẵn, còn Băng Nghiên anh ngồi im một chỗ. Cơ bản thì anh cũng muốn làm giúp cô một phần nhưng Sung Khi đã từ chối. Anh vẫn quan sát cô như bao lần "Buộc tóc lên như vậy lại càng giống hơn nữa".
Sung Khi chỉ còn vài việc nữa thôi là xong rồi, đủ các loại bánh được đưa từ lò ra thơm phúc. Và đương nhiên Băng Nghiên ngồi lâu cũng chán muốn đứng dậy giúp cô bê khay bánh ra thôi mà cũng không được nữa. Sau lần cô không may đổ nước sôi lên tay anh thì cô không còn cho anh động vào bất kì mấy cái có nhiệt độ cao nữa, nhưng chính ra thì phải là cô chứ nhỉ...Đến lúc đánh kem, do Băng Nghiên cũng biết một chút thông qua pha chế hằng ngày nên anh có thể làm dù gì thì ngồi không cũng chán. Đúng là lúc đầu chỉ là đánh kem nhưng sau đó anh lại làm hộ luôn nhiều việc khác nữa, còn đứng xem cô làm như thế nào rồi bắt trước theo. Không biết làm chỗ nào thì hỏi như thật rồi học luôn. Sung Khi còn chẳng để ý anh đứng cạnh mình nặn bột từ khi nào nữa. Tất cả đã xong, khi nào có người gọi thì chỉ cần lấy từ trong tủ bảo quản ra trang trí là được rồi.
Lâm Sung Khi:
-Xong rồi. Cảm ơn anh đã phụ giúp.
Cố Băng Nghiên:
-Không có gì, coi như được một buổi đào tạo làm bánh.
Sung Khi bật cười khi quay sang nhìn anh, bột dính lên đầy mặt anh. Chưa kể cả quần áo và tóc tai.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng à em không nghĩ là anh muốn nhìn bộ dạng lúc này của mình đâu.
Băng Nghiên nhìn xuống thân mình, thì đúng thật như một chiếc dẻ lau. Sung Khi lấy tạm một chiếc khăn sạch rồi trực tiếp giơ lên lau mặt cho anh. Băng Nghiên có chút bất ngờ nhưng sau rồi anh lại tình nguyện cúi người xuống để cho cô lau. Sung Khi lúc này mới nhận ra việc này có chút kì quặc mới dừng lại đưa khăn cho anh.
Lâm Sung Khi:
-Ừm...Anh tự lau đi...có khi lại dễ hơn.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần nữa, ra khỏi đây thôi. Sắp ngạt thờ bởi bột mì mất rồi.
Cả hai dọn dẹp nốt mớ còn lại, cũng sắp đến giờ vào học rồi. Sung Khi vừa quay người cất cái khăn thì *Bụp!...ào*. Cô giật mình quay lại, màn sương mờ ảo bao quanh dần hiện ra bóng dáng ai đó...đúng là một thảm họa bão tuyết dành cho Băng Nghiên mà. Gói bột không được đứng vững trong tủ đổ ào vào người anh, trông anh lúc này như cây thông phủ toàn tuyết vậy. Sung Khi cố gắng nhịn cười tiến đến phủi quần áo giúp anh. Băng Nghiên thì đứng hình một hồi lâu.
Lâm Sung Khi:
-Em dọn dẹp xong đống bột mì vương vãi đó rồi. Chúng ta về thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Tôi thề sẽ không bao giờ động vô mấy gói bột gì đó nữa. Phì...(Anh cố gắng lấy hơi thật mạnh thở ra cho bay đi bột trên mặt mình, còn lắc đầu như một chú cún rũ tóc xuống nữa).
Lâm Sung Khi:
-Được rồi, được rồi. Ra ngoài nào. (vừa cười vừa đẩy anh ra ngoài)
Tối hôm đó, Sung Khi hồi hợp chờ những người khách tới không quên gợi ý rằng tiệm đã có thêm chút đồ ngọt. Họ cũng gọi thử và đều nói chúng rất ngon và đặc biệt rất hợp với đồ uống ở đây. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời như vậy, cô chỉ sợ công sức của Băng Nghiên chuẩn bị điều kiện cho cô lại khiến anh thất vọng. Cứ vậy số người ghé qua tiệm ngày càng đông, không hôm nào là vắng khách cả. Ban đầu cả hai đều bận rộn đặc biệt Sung Khi, cô phải cân bằng việc đi làm và việc học nhưng sau rồi cũng dần dần mà quen thôi.
Lâm Sung Khi:
-Chào buổi sáng học trưởng....Ồ wao!
Cô nhìn quanh, phòng kho bây giờ đã trở thành một nhà bếp riêng cho cô rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Đến rồi. Có hài lòng không...
Sung Khi vẫn còn kinh ngạc, trước mắt cô là một chiếc bàn rộng rãi đầy đủ dụng cụ làm bánh. Xung quanh còn có tủ lạnh lớn, những chiếc lò nướng, các tủ đựng đồ được gắn lên tường cao,....hiện đại và gọn gàng, đúng chuẩn ý cô rồi.
Lâm Sung Khi:
-Tuyệt vời! Hơn cả tưởng tượng nữa...Anh chuẩn bị chu đáo quá.
Cố Băng Nghiên:
-Thế thì tốt. Tôi chỉ xây dựng theo những gì trên mạng nói thôi.
Lâm Sung Khi:
-Nhưng mà...Nhìn đống đồ này có vẻ rất tốn tiền. Anh..
Cố Băng Nghiên:
-Không cần phải lo. Nếu cô thấy ngại thì sử dụng căn phòng này thật tốt coi như trả tôi cũng được.
Sung Khi gật đầu, ban đầu cô định tự mình đi mua mấy thứ cần thiết thôi mà Băng Nghiên đã bảo để việc này cho anh. Cô có từ chối vì sợ anh không biết rõ nhưng với lời thuyết phục tuy ngắn mà chắc nịch của anh "Nếu như tôi không có đủ hiểu biết về mấy thứ này, tôi đã không ngỏ lời giúp đỡ. Việc nấu của cô, còn chuẩn bị là của tôi. Như vậy mới công bằng" nên Sung Khi cũng đành giao lại cho anh mà ai ngờ thành ra được cái lò bếp vượt chí tưởng tượng này đây "Không hiểu công bằng ở chỗ nào trong khi việc gì cũng đến tay anh ấy. Thôi thì không được để phụ lòng học trưởng mình phải phát huy cho thật tốt." Sung Khi hít một hơi thật sâu, theo thói quen buộc gọn tóc lên trước khi vào việc, rồi bắt tay vào bước đầu tiên. Đập trứng, đổ sữa, nhào bột, thêm đường, đánh kem, trộn bột,...Các thao tác nhanh gọn của cô chẳng mấy chốc cũng làm xong. Thật ra là mất rất nhiều thời gian và cũng vất nữa nhưng cô cũng thành thạo với việc làm bánh này rồi nên không có gì quá khó khăn cả, đồ dùng thì cũng đủ hết. Ngay cả bột mì, gia vị, trứng, sữa bơ...hay trái cây, Băng Nghiên cũng đều chuẩn bị đủ cả với số lượng lớn cho cô tha hồ mà sáng chế.
Sung Khi cả buổi chỉ chú ý vào mấy tờ giấy ghi chú những bước quan trọng mà cô viết sẵn, còn Băng Nghiên anh ngồi im một chỗ. Cơ bản thì anh cũng muốn làm giúp cô một phần nhưng Sung Khi đã từ chối. Anh vẫn quan sát cô như bao lần "Buộc tóc lên như vậy lại càng giống hơn nữa".
Sung Khi chỉ còn vài việc nữa thôi là xong rồi, đủ các loại bánh được đưa từ lò ra thơm phúc. Và đương nhiên Băng Nghiên ngồi lâu cũng chán muốn đứng dậy giúp cô bê khay bánh ra thôi mà cũng không được nữa. Sau lần cô không may đổ nước sôi lên tay anh thì cô không còn cho anh động vào bất kì mấy cái có nhiệt độ cao nữa, nhưng chính ra thì phải là cô chứ nhỉ...Đến lúc đánh kem, do Băng Nghiên cũng biết một chút thông qua pha chế hằng ngày nên anh có thể làm dù gì thì ngồi không cũng chán. Đúng là lúc đầu chỉ là đánh kem nhưng sau đó anh lại làm hộ luôn nhiều việc khác nữa, còn đứng xem cô làm như thế nào rồi bắt trước theo. Không biết làm chỗ nào thì hỏi như thật rồi học luôn. Sung Khi còn chẳng để ý anh đứng cạnh mình nặn bột từ khi nào nữa. Tất cả đã xong, khi nào có người gọi thì chỉ cần lấy từ trong tủ bảo quản ra trang trí là được rồi.
Lâm Sung Khi:
-Xong rồi. Cảm ơn anh đã phụ giúp.
Cố Băng Nghiên:
-Không có gì, coi như được một buổi đào tạo làm bánh.
Sung Khi bật cười khi quay sang nhìn anh, bột dính lên đầy mặt anh. Chưa kể cả quần áo và tóc tai.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng à em không nghĩ là anh muốn nhìn bộ dạng lúc này của mình đâu.
Băng Nghiên nhìn xuống thân mình, thì đúng thật như một chiếc dẻ lau. Sung Khi lấy tạm một chiếc khăn sạch rồi trực tiếp giơ lên lau mặt cho anh. Băng Nghiên có chút bất ngờ nhưng sau rồi anh lại tình nguyện cúi người xuống để cho cô lau. Sung Khi lúc này mới nhận ra việc này có chút kì quặc mới dừng lại đưa khăn cho anh.
Lâm Sung Khi:
-Ừm...Anh tự lau đi...có khi lại dễ hơn.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần nữa, ra khỏi đây thôi. Sắp ngạt thờ bởi bột mì mất rồi.
Cả hai dọn dẹp nốt mớ còn lại, cũng sắp đến giờ vào học rồi. Sung Khi vừa quay người cất cái khăn thì *Bụp!...ào*. Cô giật mình quay lại, màn sương mờ ảo bao quanh dần hiện ra bóng dáng ai đó...đúng là một thảm họa bão tuyết dành cho Băng Nghiên mà. Gói bột không được đứng vững trong tủ đổ ào vào người anh, trông anh lúc này như cây thông phủ toàn tuyết vậy. Sung Khi cố gắng nhịn cười tiến đến phủi quần áo giúp anh. Băng Nghiên thì đứng hình một hồi lâu.
Lâm Sung Khi:
-Em dọn dẹp xong đống bột mì vương vãi đó rồi. Chúng ta về thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Tôi thề sẽ không bao giờ động vô mấy gói bột gì đó nữa. Phì...(Anh cố gắng lấy hơi thật mạnh thở ra cho bay đi bột trên mặt mình, còn lắc đầu như một chú cún rũ tóc xuống nữa).
Lâm Sung Khi:
-Được rồi, được rồi. Ra ngoài nào. (vừa cười vừa đẩy anh ra ngoài)
Tối hôm đó, Sung Khi hồi hợp chờ những người khách tới không quên gợi ý rằng tiệm đã có thêm chút đồ ngọt. Họ cũng gọi thử và đều nói chúng rất ngon và đặc biệt rất hợp với đồ uống ở đây. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe được những lời như vậy, cô chỉ sợ công sức của Băng Nghiên chuẩn bị điều kiện cho cô lại khiến anh thất vọng. Cứ vậy số người ghé qua tiệm ngày càng đông, không hôm nào là vắng khách cả. Ban đầu cả hai đều bận rộn đặc biệt Sung Khi, cô phải cân bằng việc đi làm và việc học nhưng sau rồi cũng dần dần mà quen thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.