Chương 19: Tôi không thể thích cậu nhưng không nỡ làm vậy (Couple phụ)
Nguyễn Như Ngà
23/06/2023
Tuấn Khải nhanh chóng chuyển sang ngồi cạnh Án Chi, ánh mắt không chuyển rời đi đâu được ngoài cô cả. Anh càng tiến sát, cô càng ngồi xa ra đến nỗi sắp rớt ra khỏi ghế luôn rồi.
Diêp Án Chi:
-Đủ rồi đừng có ngồi sát vào mình nữa.
Tuấn Khải bĩu môi nhưng vẫn nghe lời ngồi cách xa xa 1 chút, vẫn chống cằm nhìn cô. Án Chi thật ra đã ăn xong rồi nhưng cô không dám mở miệng để nói rằng mình muốn thoát khỏi cảnh này ngay lập tức, không khí ngưỡng ngùng quá mà.
Đinh Tuấn Khải:
-Cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Cho tới khi cậu gật đầu đồng ý với mình, chúng ta là bạn.
Án Chi gật đầu thầm chửi cái con người này "Bạn bè gì ở đây, đồng ý cái gì chứ? làm như chắc chắn tôi sẽ trở thành bạn gái cậu vậy. Haiz...không thể nào".
Đinh Tuấn Khải:
-Thấy chị mình bảo rằng cậu rất giỏi thiết kế thời trang. Khi nào cậu có thể cho mình xem một số bản thiết kế của cậu được không?
Diệp Án Chi:
-Được chứ! "Bà chị này cũng biết khen mình cơ đấy"
Nghĩ đến có người muốn xem bản thiết kế của mình Án Chi nở nụ cười thật tươi khiến Tuấn Khải đơ cả người ra.
Diệp Án Chi:
-Nè! Tuấn Khải, cậu không sao chứ?
Đinh Tuấn Khải:
-Không sao, tia nắng phát ra từ cậu chói quá làm hoa mắt mình tôi ý mà. (phì cười)
Án Chi ngẫm đi ngẫm lại vẫn không hiểu anh đang nói gì.
Diệp Án Chi:
-Phải rồi, cậu cũng có thể cho mình xem bản thiết kế của cậu được chứ? Có qua thì cũng phải có lại.
Nói đến đây Tuấn Khải liến quay mặt đi chỗ khác, gãi đầu ấp úng.
Diệp Án Chi:
-Không được sao?
Đinh Tuấn Khải:
-Không phải. Nếu có thì mình đã cho cậu xem luôn rồi nhưng mà mình thật sự mình không có bản thiết kế nào cả.
Diệp Án Chi:
-Hả?
Đinh Tuấn Khải:
-Mình...nói thật đó mình thi vào khoa thiết kế thời trang này chỉ mong muốn gặp được cậu thôi...tất cả là vì cậu hết.
Diệp Án Chi:
-Vì mình?
Đinh Tuấn Khải:
-Đúng vậy!
Anh nghĩ rằng Án Chi sẽ cảm thấy vui hay xúc động vì lí do này của anh nhưng không Án Chi lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi, có chút tức giận. Nhưng những gì Tuấn Khải nói không phải là đùa, đó là sự thật.
Diệp Án Chi:
-Cậu đã từng suy nghĩ kĩ chưa?
Đinh Tuấn Khải:
-Mình...suy nghĩ gì chứ? (bối rối)
Diệp Án Chi:
-Cậu có thích thời trang không?
Đinh Tuấn Khải:
-Hì hì. Thứ cậu thích thì mình cũng sẽ thích.
Diệp Án Chi:
-Cậu định bán cả tương lai vào ngành nghề này chỉ vì...mình ư?
Đinh Tuấn Khải:
-Phải! (nghiêm túc)
Diệp Án Chi:
-Chỉ sợ một ngày nào đó cậu sẽ phải hối hận (lo lắng)
Tuấn Khải suy nghĩ một lúc lâu, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đinh Tuấn Khải:
-Mình sẽ không hối hận đâu. Cậu là người mình thích, hi sinh một chút cho tình yêu thì có sao đâu chứ.
Diệp Án Chi:
-Nhưng mà...
Đinh Tuấn Khải:
-Đến một ngày nào đó cậu sẽ hiểu tại sao mình làm vậy thôi. Ừm...nghe qua thiết kế thời trang mình cũng thấy khá thú vị, mắt thẩm mĩ của mình cũng không phải dạng vừa nha. Mình vẫn đang cố gắng tìm hiểu về chúng đây, nhưng mà giờ mình nghĩ có một cách học nhanh hơn rồi.
Diệp Án Chi:
-Cách gì?
Anh sát mặt lại gần Án Chi khiến cô không kịp phản ứng.
Đinh Tuấn Khải:
-Là cậu dạy kèm cho mình. Bắt buộc nha!
Nói rồi anh đứng dậy rời đi để lại một mình Án Chi vẫn chưa quên được cái khuôn mặt sát lại gần cô khi nãy "Đúng là...cũng đẹp trai, chỉ một chút thôi" Phải chỉ một chút thôi còn đâu toàn là đáng yêu không à.
Trong lúc trở về phòng Án Chi không thể nào thoát khỏi những lời nói của Tuấn Khải khi nãy "Đúng là ngốc mà, cậu nghĩ cậu làm vậy thì được gì chứ. Khiến mình thích cậu sao? Vậy tương lai cậu thì thế nào? Nhỡ mình không thích cậu thì sao? Thì tất cả những gì cậu đang làm bây giờ đều vô ích, cậu thật sự không biết suy nghĩ gì hết. Sao có thể quyết định qua loa như vậy? Sao có thể lấy lí do đơn giản như thế mà bước vào một con đường không rõ lối đi này? Mình sẽ không thích cậu đâu, mình không thể thích một người như thế. Nhưng mà nếu như vậy thì chẳng phải mình đang phá hủy tương lai của một người sao?". Cô bất lực thở dài, trong lòng không thể nào cố gắng mặc kệ đi tất cả. Cô cũng không phải lần đầu có người tỏ tình, hồi trung học có cả hàng đống nam sinh theo đuổi cô nhưng cô đều không mấy quan tâm vì cô chỉ cho rằng đó chỉ là cái thích đơn thuần của tuổi trẻ vô lo vô nghĩ nhưng mà lần này...Đinh Tuấn Khải – cái tên sẽ khiến cô phiền não dài dài.
Diêp Án Chi:
-Đủ rồi đừng có ngồi sát vào mình nữa.
Tuấn Khải bĩu môi nhưng vẫn nghe lời ngồi cách xa xa 1 chút, vẫn chống cằm nhìn cô. Án Chi thật ra đã ăn xong rồi nhưng cô không dám mở miệng để nói rằng mình muốn thoát khỏi cảnh này ngay lập tức, không khí ngưỡng ngùng quá mà.
Đinh Tuấn Khải:
-Cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Cho tới khi cậu gật đầu đồng ý với mình, chúng ta là bạn.
Án Chi gật đầu thầm chửi cái con người này "Bạn bè gì ở đây, đồng ý cái gì chứ? làm như chắc chắn tôi sẽ trở thành bạn gái cậu vậy. Haiz...không thể nào".
Đinh Tuấn Khải:
-Thấy chị mình bảo rằng cậu rất giỏi thiết kế thời trang. Khi nào cậu có thể cho mình xem một số bản thiết kế của cậu được không?
Diệp Án Chi:
-Được chứ! "Bà chị này cũng biết khen mình cơ đấy"
Nghĩ đến có người muốn xem bản thiết kế của mình Án Chi nở nụ cười thật tươi khiến Tuấn Khải đơ cả người ra.
Diệp Án Chi:
-Nè! Tuấn Khải, cậu không sao chứ?
Đinh Tuấn Khải:
-Không sao, tia nắng phát ra từ cậu chói quá làm hoa mắt mình tôi ý mà. (phì cười)
Án Chi ngẫm đi ngẫm lại vẫn không hiểu anh đang nói gì.
Diệp Án Chi:
-Phải rồi, cậu cũng có thể cho mình xem bản thiết kế của cậu được chứ? Có qua thì cũng phải có lại.
Nói đến đây Tuấn Khải liến quay mặt đi chỗ khác, gãi đầu ấp úng.
Diệp Án Chi:
-Không được sao?
Đinh Tuấn Khải:
-Không phải. Nếu có thì mình đã cho cậu xem luôn rồi nhưng mà mình thật sự mình không có bản thiết kế nào cả.
Diệp Án Chi:
-Hả?
Đinh Tuấn Khải:
-Mình...nói thật đó mình thi vào khoa thiết kế thời trang này chỉ mong muốn gặp được cậu thôi...tất cả là vì cậu hết.
Diệp Án Chi:
-Vì mình?
Đinh Tuấn Khải:
-Đúng vậy!
Anh nghĩ rằng Án Chi sẽ cảm thấy vui hay xúc động vì lí do này của anh nhưng không Án Chi lộ ra vẻ mặt có chút sợ hãi, có chút tức giận. Nhưng những gì Tuấn Khải nói không phải là đùa, đó là sự thật.
Diệp Án Chi:
-Cậu đã từng suy nghĩ kĩ chưa?
Đinh Tuấn Khải:
-Mình...suy nghĩ gì chứ? (bối rối)
Diệp Án Chi:
-Cậu có thích thời trang không?
Đinh Tuấn Khải:
-Hì hì. Thứ cậu thích thì mình cũng sẽ thích.
Diệp Án Chi:
-Cậu định bán cả tương lai vào ngành nghề này chỉ vì...mình ư?
Đinh Tuấn Khải:
-Phải! (nghiêm túc)
Diệp Án Chi:
-Chỉ sợ một ngày nào đó cậu sẽ phải hối hận (lo lắng)
Tuấn Khải suy nghĩ một lúc lâu, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đinh Tuấn Khải:
-Mình sẽ không hối hận đâu. Cậu là người mình thích, hi sinh một chút cho tình yêu thì có sao đâu chứ.
Diệp Án Chi:
-Nhưng mà...
Đinh Tuấn Khải:
-Đến một ngày nào đó cậu sẽ hiểu tại sao mình làm vậy thôi. Ừm...nghe qua thiết kế thời trang mình cũng thấy khá thú vị, mắt thẩm mĩ của mình cũng không phải dạng vừa nha. Mình vẫn đang cố gắng tìm hiểu về chúng đây, nhưng mà giờ mình nghĩ có một cách học nhanh hơn rồi.
Diệp Án Chi:
-Cách gì?
Anh sát mặt lại gần Án Chi khiến cô không kịp phản ứng.
Đinh Tuấn Khải:
-Là cậu dạy kèm cho mình. Bắt buộc nha!
Nói rồi anh đứng dậy rời đi để lại một mình Án Chi vẫn chưa quên được cái khuôn mặt sát lại gần cô khi nãy "Đúng là...cũng đẹp trai, chỉ một chút thôi" Phải chỉ một chút thôi còn đâu toàn là đáng yêu không à.
Trong lúc trở về phòng Án Chi không thể nào thoát khỏi những lời nói của Tuấn Khải khi nãy "Đúng là ngốc mà, cậu nghĩ cậu làm vậy thì được gì chứ. Khiến mình thích cậu sao? Vậy tương lai cậu thì thế nào? Nhỡ mình không thích cậu thì sao? Thì tất cả những gì cậu đang làm bây giờ đều vô ích, cậu thật sự không biết suy nghĩ gì hết. Sao có thể quyết định qua loa như vậy? Sao có thể lấy lí do đơn giản như thế mà bước vào một con đường không rõ lối đi này? Mình sẽ không thích cậu đâu, mình không thể thích một người như thế. Nhưng mà nếu như vậy thì chẳng phải mình đang phá hủy tương lai của một người sao?". Cô bất lực thở dài, trong lòng không thể nào cố gắng mặc kệ đi tất cả. Cô cũng không phải lần đầu có người tỏ tình, hồi trung học có cả hàng đống nam sinh theo đuổi cô nhưng cô đều không mấy quan tâm vì cô chỉ cho rằng đó chỉ là cái thích đơn thuần của tuổi trẻ vô lo vô nghĩ nhưng mà lần này...Đinh Tuấn Khải – cái tên sẽ khiến cô phiền não dài dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.