Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ
Chương 95: Lần Đầu Lộ Ra Dã Tâm
Nhâm Ngã Tiếu
05/05/2023
Khương Tử Ngọc trừng mắt liếc hắn một cái, rất không vừa lòng, Từ Thiên Cơ khiêu khích trừng trở lại, hắn là một đời giáo chủ.
- Ngươi chờ đó cho ta, luôn có một ngày, ta sẽ để cho Quy Nguyên thần giáo thần phục ta, để cái tên nhà ngươi theo tachinh chiến bát phương.
Khương Tử Ngọc rống to.
Từ Thiên Cơ móc móc lỗ tai, nói:
- Tiểu Ngụy Vương của ta, trừ phi ngươi làm hoàng đế, mà cho dù phụ vương của ngươi muốn lập ngươi làm Thái Tử, ngươi còn phải chờ bao nhiêu năm mới có thể thượng vị, khi đó nói không chừng ta đã vào mộ anh hùng.
Danh tiếng mộ anh hùng đã truyền ra, rất nhiều võ lâm cao thủ mượn danh nghĩa thắp hương tới nhìn, Kiếm Si, Đao Cuồng hai mộ bia đủ để cho giang hồ nhân sĩ hướng về, Từ Thiên Cơ dự định về sau cũng chôn ở chỗ này, không mất uy danh võ lâm bá chủ một đời.
- Được, Tử Ngọc, ngươi đừng vội, vi sư hiện tại giảng cho ngươi một chút.
Giọng Khương Trường Sinh bay tới, Khương Tử Ngọc nghe được chạy tới, nghiêm túc lắng nghe.
- Nếu ngươi muốn thực hiện khát vọng trong lòng, khi nào ra sân hết sức then chốt.
Khương Trường Sinh ung dung nói:
- Đại hạ tương khuynh, mới vừa ngăn cơn sóng dữ, đó mới là thời điểm công tích lớn nhất, cũng là thời điểm ngươi tiếp cận hoàng vị nhất, bây giờ ngươi đầu quân, đại khái chỉ là chịu chết, cho dù có kiến công cũng là công nhỏ, lại chờ mấy năm, khi đó ngươi và Bình An đều có được anh dũng vạn phu mạc đương, như thế mới có thể thu nạp càng nhiều tướng lĩnh.
Khương Tử Ngọc nhíu mày, đạo lý thì hắn hiểu, chẳng qua là hắn sợ đợi không được.
- Một phần vạn mấy năm này, Đại Cảnh đại bại, làm sao bây giờ?
- Bại lại như thế nào, mười ba châu lớn biết bao, vong quốc cũng không phải mấy năm có thể vong.
- Nếu Cổ Hãn giết tới Kinh Thành, giết tới dưới chân thiên tử thì sao?
- Vậy vi sư dạy ngươi như thế nào chân chính ngăn cơn sóng dữ.
Khương Tử Ngọc bị lời nói phong khinh vân đạm của Khương Trường Sinh rung động, thực lực cường đại hạng gì mới có thể nói ra lời tràn ngập tự tin như thế, còn làm cho hắn không thể phản bác.
Sau khi bị Khương Trường Sinh giáo dục một phen, Khương Tử Ngọc chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ đầu quân, sau đó hắn luyện công càng thêm chăm chỉ.
Ngay cùng tháng, hoàng đế hạ lệnh, để cháu nữ của hình bộ thượng thư Dương Triệt và Ngụy vương lập xuống hôn ước, tin tức truyền khắp toàn thành, dẫn tới bách tính nghị luận ầm ĩ, những năm nay cảm giác tồn tại của hoàng đế rất yếu, Thái Tử có thể nói là độc tài triều chính, hoàng đế lại định ra việc hôn nhân cho Ngụy vương, để cho người ta miên man bất định.
- Thái tử điện hạ thật sự càng ngày càng quá phận, quá thất lễ, bệ hạ vẫn còn, hắn lại dám nói mình muốn ngự giá thân chinh, sao hắn lại không tự xưng trẫm?
Trần Lễ tức giận nói:
- Vẫn là thái tử điện hạ năm đó tốt hơn, mặc dù không tập võ, nhưng chính là có tài Đế Vương.
Vong Trần đang quét rác nghe nói như thế, trong lòng chua xót, nhưng cũng không còn không cam lòng, hắn đã thành thói quen tháng ngày tu đạo trong quan, thanh nhàn nhưng không vô vị, còn thiếu lục đục với nhau sao.
Khương Tử Ngọc thì đi vào hoàng cung học tập, cho nên Trần Lễ càng thêm không chút kiêng kỵ chửi Khương Vũ.
Khương Trường Sinh tĩnh toạ dưới gốc Địa Linh thụ, mắt cũng không trợn, mạn bất kinh tâm nói:
- Ngươi đã không vừa lòng như thế, về sau hiệu lực vì Tử Ngọc đi, bệ hạ vì Tử Ngọc mà quyết định hôn sự, ngươi hẳn là có thể suy nghĩ thấu triệt?
Trần Lễ cau mày nói:
- Bệ hạ muốn lôi kéo phe phái cho Ngụy vương? Đợi thái tử điện hạ trở về, sợ là sẽ không vừa lòng.
Trong đình viện trừ hai người bọn họ thì chỉ còn lại có Vong Trần, Từ Thiên Cơ, Bình An đang ở diễn võ trường tập võ luận bàn cùng đệ tử khác, Trần Lễ đã quen thuộc Vong Trần, mặc dù không rõ ràng lai lịch của Vong Trần, nhưng dáng dấp Vong Trần quá xấu, thâm cư không ra ngoài, không cần lo lắng hắn ra ngoài nói lung tung.
Khương Trường Sinh mở to mắt, nói:
- Ta sẽ duy trì Ngụy vương.
Sau khi đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ sáu, hắn không còn giả vờ.
Hoàng hậu nương nương, Dương gia đã thành công lôi kéo, tiếp theo chính là Trần gia.
Mặc dù thực lực của Khương Trường Sinh siêu quần, nhưng muốn Khương Tử Ngọc thuận lợi đăng cơ, vẫn cần bồi dưỡng lực lượng cho Khương Tử Ngọc, Khương Trường Sinh cũng không muốn thủ hắn cả một đời.
Mà hắn mạnh hơn, trời đất bao la, mong muốn củng cố hoàng quyền, há có thể dựa vào lực lượng một người.
Trái tim Trần Lễ đập nhanh hơn, lúc trước hắn phát giác được thái độ Khương Trường Sinh biến hóa, không nghĩ tới lần này Khương Trường Sinh triệt để như vậy.
Vong Trần cũng không có biện pháp, hắn cũng cảm thấy Khương Tử Ngọc có tài năng của Đế Vương.
Trần Lễ do dự nói:
- Bây giờ Đại Cảnh Giang Sơn lung lay sắp đổ, chúng ta giờ phút này đoạt quyền, sợ là không tốt?
Khương Trường Sinh nói:
- Vậy ngươi cho rằng bây giờ được Thái Tử dẫn đầu, Đại Cảnh thật sự có hi vọng?
Vẻ mặt Trần Lễ âm tình biến ảo, hắn xác thực rất bất mãn Thái Tử, nhưng việc này quá mức trọng đại.
- Bây giờ Tử Ngọc còn đang trưởng thành, nếu như Trần gia gia nhập vào, ngày sau hắn đăng cơ, đãi ngộ Trần gia há kém hơn hiện tại? Trần Lễ, thời gian không nhiều lắm, Trần gia năm đó là lựa chọn quá muộn.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, ý vị thâm trường nói.
Quen biết gần ba mươi năm, Trần Lễ vẫn lần đầu tiên thấy ánh mắt Khương Trường Sinh có dã tâm như thế.
Hắn không khỏi hoài nghi động cơ của Khương Trường Sinh, nhịn không được hỏi:
- Trường Sinh, chỉ bởi vì Ngụy vương chính là đồ đệ của ngươi?
Khương Trường Sinh nói:
- Ta truy cầu Tiên đạo, biết Thiên Mệnh, Thiên Mệnh không ở Vũ, ở Tử Ngọc.
Đơn giản là nói bậy.
Trần Lễ muốn nghi vấn, nhưng nghĩ tới Khương Trường Sinh hai lần độ lôi kiếp, bây giờ đã qua bốn mươi, lại trẻ tuổi như người mười tám tuổi, đủ loại dấu hiệu biểu thị Khương Trường Sinh có lẽ thật không phải là phàm nhân.
- Ngươi chờ đó cho ta, luôn có một ngày, ta sẽ để cho Quy Nguyên thần giáo thần phục ta, để cái tên nhà ngươi theo tachinh chiến bát phương.
Khương Tử Ngọc rống to.
Từ Thiên Cơ móc móc lỗ tai, nói:
- Tiểu Ngụy Vương của ta, trừ phi ngươi làm hoàng đế, mà cho dù phụ vương của ngươi muốn lập ngươi làm Thái Tử, ngươi còn phải chờ bao nhiêu năm mới có thể thượng vị, khi đó nói không chừng ta đã vào mộ anh hùng.
Danh tiếng mộ anh hùng đã truyền ra, rất nhiều võ lâm cao thủ mượn danh nghĩa thắp hương tới nhìn, Kiếm Si, Đao Cuồng hai mộ bia đủ để cho giang hồ nhân sĩ hướng về, Từ Thiên Cơ dự định về sau cũng chôn ở chỗ này, không mất uy danh võ lâm bá chủ một đời.
- Được, Tử Ngọc, ngươi đừng vội, vi sư hiện tại giảng cho ngươi một chút.
Giọng Khương Trường Sinh bay tới, Khương Tử Ngọc nghe được chạy tới, nghiêm túc lắng nghe.
- Nếu ngươi muốn thực hiện khát vọng trong lòng, khi nào ra sân hết sức then chốt.
Khương Trường Sinh ung dung nói:
- Đại hạ tương khuynh, mới vừa ngăn cơn sóng dữ, đó mới là thời điểm công tích lớn nhất, cũng là thời điểm ngươi tiếp cận hoàng vị nhất, bây giờ ngươi đầu quân, đại khái chỉ là chịu chết, cho dù có kiến công cũng là công nhỏ, lại chờ mấy năm, khi đó ngươi và Bình An đều có được anh dũng vạn phu mạc đương, như thế mới có thể thu nạp càng nhiều tướng lĩnh.
Khương Tử Ngọc nhíu mày, đạo lý thì hắn hiểu, chẳng qua là hắn sợ đợi không được.
- Một phần vạn mấy năm này, Đại Cảnh đại bại, làm sao bây giờ?
- Bại lại như thế nào, mười ba châu lớn biết bao, vong quốc cũng không phải mấy năm có thể vong.
- Nếu Cổ Hãn giết tới Kinh Thành, giết tới dưới chân thiên tử thì sao?
- Vậy vi sư dạy ngươi như thế nào chân chính ngăn cơn sóng dữ.
Khương Tử Ngọc bị lời nói phong khinh vân đạm của Khương Trường Sinh rung động, thực lực cường đại hạng gì mới có thể nói ra lời tràn ngập tự tin như thế, còn làm cho hắn không thể phản bác.
Sau khi bị Khương Trường Sinh giáo dục một phen, Khương Tử Ngọc chỉ có thể bỏ đi ý nghĩ đầu quân, sau đó hắn luyện công càng thêm chăm chỉ.
Ngay cùng tháng, hoàng đế hạ lệnh, để cháu nữ của hình bộ thượng thư Dương Triệt và Ngụy vương lập xuống hôn ước, tin tức truyền khắp toàn thành, dẫn tới bách tính nghị luận ầm ĩ, những năm nay cảm giác tồn tại của hoàng đế rất yếu, Thái Tử có thể nói là độc tài triều chính, hoàng đế lại định ra việc hôn nhân cho Ngụy vương, để cho người ta miên man bất định.
- Thái tử điện hạ thật sự càng ngày càng quá phận, quá thất lễ, bệ hạ vẫn còn, hắn lại dám nói mình muốn ngự giá thân chinh, sao hắn lại không tự xưng trẫm?
Trần Lễ tức giận nói:
- Vẫn là thái tử điện hạ năm đó tốt hơn, mặc dù không tập võ, nhưng chính là có tài Đế Vương.
Vong Trần đang quét rác nghe nói như thế, trong lòng chua xót, nhưng cũng không còn không cam lòng, hắn đã thành thói quen tháng ngày tu đạo trong quan, thanh nhàn nhưng không vô vị, còn thiếu lục đục với nhau sao.
Khương Tử Ngọc thì đi vào hoàng cung học tập, cho nên Trần Lễ càng thêm không chút kiêng kỵ chửi Khương Vũ.
Khương Trường Sinh tĩnh toạ dưới gốc Địa Linh thụ, mắt cũng không trợn, mạn bất kinh tâm nói:
- Ngươi đã không vừa lòng như thế, về sau hiệu lực vì Tử Ngọc đi, bệ hạ vì Tử Ngọc mà quyết định hôn sự, ngươi hẳn là có thể suy nghĩ thấu triệt?
Trần Lễ cau mày nói:
- Bệ hạ muốn lôi kéo phe phái cho Ngụy vương? Đợi thái tử điện hạ trở về, sợ là sẽ không vừa lòng.
Trong đình viện trừ hai người bọn họ thì chỉ còn lại có Vong Trần, Từ Thiên Cơ, Bình An đang ở diễn võ trường tập võ luận bàn cùng đệ tử khác, Trần Lễ đã quen thuộc Vong Trần, mặc dù không rõ ràng lai lịch của Vong Trần, nhưng dáng dấp Vong Trần quá xấu, thâm cư không ra ngoài, không cần lo lắng hắn ra ngoài nói lung tung.
Khương Trường Sinh mở to mắt, nói:
- Ta sẽ duy trì Ngụy vương.
Sau khi đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ sáu, hắn không còn giả vờ.
Hoàng hậu nương nương, Dương gia đã thành công lôi kéo, tiếp theo chính là Trần gia.
Mặc dù thực lực của Khương Trường Sinh siêu quần, nhưng muốn Khương Tử Ngọc thuận lợi đăng cơ, vẫn cần bồi dưỡng lực lượng cho Khương Tử Ngọc, Khương Trường Sinh cũng không muốn thủ hắn cả một đời.
Mà hắn mạnh hơn, trời đất bao la, mong muốn củng cố hoàng quyền, há có thể dựa vào lực lượng một người.
Trái tim Trần Lễ đập nhanh hơn, lúc trước hắn phát giác được thái độ Khương Trường Sinh biến hóa, không nghĩ tới lần này Khương Trường Sinh triệt để như vậy.
Vong Trần cũng không có biện pháp, hắn cũng cảm thấy Khương Tử Ngọc có tài năng của Đế Vương.
Trần Lễ do dự nói:
- Bây giờ Đại Cảnh Giang Sơn lung lay sắp đổ, chúng ta giờ phút này đoạt quyền, sợ là không tốt?
Khương Trường Sinh nói:
- Vậy ngươi cho rằng bây giờ được Thái Tử dẫn đầu, Đại Cảnh thật sự có hi vọng?
Vẻ mặt Trần Lễ âm tình biến ảo, hắn xác thực rất bất mãn Thái Tử, nhưng việc này quá mức trọng đại.
- Bây giờ Tử Ngọc còn đang trưởng thành, nếu như Trần gia gia nhập vào, ngày sau hắn đăng cơ, đãi ngộ Trần gia há kém hơn hiện tại? Trần Lễ, thời gian không nhiều lắm, Trần gia năm đó là lựa chọn quá muộn.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, ý vị thâm trường nói.
Quen biết gần ba mươi năm, Trần Lễ vẫn lần đầu tiên thấy ánh mắt Khương Trường Sinh có dã tâm như thế.
Hắn không khỏi hoài nghi động cơ của Khương Trường Sinh, nhịn không được hỏi:
- Trường Sinh, chỉ bởi vì Ngụy vương chính là đồ đệ của ngươi?
Khương Trường Sinh nói:
- Ta truy cầu Tiên đạo, biết Thiên Mệnh, Thiên Mệnh không ở Vũ, ở Tử Ngọc.
Đơn giản là nói bậy.
Trần Lễ muốn nghi vấn, nhưng nghĩ tới Khương Trường Sinh hai lần độ lôi kiếp, bây giờ đã qua bốn mươi, lại trẻ tuổi như người mười tám tuổi, đủ loại dấu hiệu biểu thị Khương Trường Sinh có lẽ thật không phải là phàm nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.