Chương 3
Biển Bình Trúc
04/01/2023
2/1/2023
Việc có thêm một hàng xóm mới cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Ngu Niệm, mọi thứ vẫn như cũ là buổi sáng 7 giờ đi học, buổi chiều 5 rưỡi tan trường.
Buổi sáng thứ hai, Hà Hội Liên tới gõ cửa phòng cô, cất bữa trưa vào cặp sách: "Con trai dì Hạ chuyển tới trường con học, thằng bé mới tới, mọi thứ hãy còn xa lạ, mấy hôm nay con cố gắng dẫn nó đi tìm hiểu."
Xa lạ sao? Phố Tây Lâm hỗn độn như vậy mà cậu trông còn thông thuộc hơn cả mình.
Ngu Niệm nghe lời gật gật đầu, uống một ngụm sữa bò rồi đi ra ngoài. Hà Hội Liên đuổi theo đưa cho cô hai quả trứng gà: "Không được bỏ bữa sáng." Xong rồi còn không quên dặn dò, "Phải ăn đó nhé!"
Ngu Niệm nhìn trứng trong tay, nhấp môi dưới. Yêu thích và chán ghét luôn song hành cùng nhau, một người khi đặc biệt thích một thứ gì đó, lâu dần sẽ hình thành sự tương phản. Trứng gà xếp vị trí đầu trong những điều đó.
Đẩy cửa sắt ra, dừng lại ở chiếc xe đạp màu đen hiệu Pinarello, Cố Kiêu ngồi lên yên xe, dẫm chân lên bàn đạp, chân có chút dài, mặc dù đang thân thể đang ở độ tuổi phát triển, nhưng cậu đã cao bằng những người trưởng thành.
Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, làm người xem thôi mà cũng thấy thỏa mãn. Theo như cách nói của Ngu Chuẩn đó là đôi chân này hợp để chơi. Ngu Niệm không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới cụm từ này.
Có thể do ngại đồng phục xấu, cậu cởi áo khoác ra, treo ở tay lái xe. Quần có hơi ngắn, làm lộ ra mắt cá chân. Nhìn qua thấy cậu giống như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt không mở to được. Chắc là đã đứng đợi cô được một lúc.
Nghĩ đến lời mẹ, Ngu Niệm nắm quai ba lô, đi qua: "Cậu....."
Cố Kiêu nghe được tiếng gọi, lông mi nhếch lên, nhìn cô. Bộ dáng của cậu không có tí tinh thần, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một vẻ lề mề, chậm chạp.
Ngu Niệm trầm mặc một chút, lại hỏi: "Cậu có biết đường đi đến trường không?" Hôm qua Cố Kiêu 3 giờ mới ngủ, tổng cộng mới nghỉ ngơi được chưa đến 4 tiếng, hiện tại cả người đầy vẻ u ám.
Thuận miệng đáp một câu: "Biết." Giọng mũi có hơi nặng. Ngu Niệm hỏi: "Vậy đi hướng nào?"
Cố Kiêu chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ giống nhiều sóng biển ập đến, trí lực dường như càng lúc càng tan rã. Cậu cũng lười suy nghĩ, xoa xoa tóc: "Kia." Sau đó kéo mũ áo hoodie lên, ghé đầu vào xe ngủ. Âm thanh mát lạnh, khàn khàn nhiễm chút buồn ngủ, mang theo vào phần lười biếng, tựa hồ đang làm nũng.
Ngu Niệm thật sự rất muốn mặc kệ cậu, nhưng lại không có cách nào, ai bảo mẹ cô cố ý bảo mình chiếu cố con trai dì Hạ, muốn cô đi học cùng Cố Kiêu chứ. Cô vươn tay, đẩy nhẹ cậu một chút: "Cố Kiêu." Không động tĩnh. Cô lại đẩy một chút: "Cố Kiêu." Vẫn không có tiếng đáp lại.
Ngu Niệm trấn tĩnh tiến lên, giơ ngón trỏ đến trước mũi cậu xem xét. May mắn, vẫn còn thở. Người sau không biết mở mắt như nào, lặng im nhìn cô
Đôi mắt trong trẻo hẹp dài, mang một chút buồn ngủ, đuôi mắt không hề nhếch mà lại mềm mại rũ xuống, chắc là mới vừa ngáp xong, lông mi cong vút ướt nhẹ, thiếu đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, trong nháy mắt giống như một chú chó săn biến thành một con mèo nhỏ. Khiến người ta có ảo giác, giấy tiếp theo cậu sẽ làm nũng.
Ngu Niệm chần chờ một lát, đưa trứng gà trong tay cho cậu: "Cậu đi xe buýt cùng mình đi." Cũng may thiếu niên nghe lời, có thể là do quá mệt nhọc, đầu óc đang lơ mơ, nên cậu cũng lười phản bác. Cất xe về, đi cùng cô đến trạm xe buýt.
Xe vừa mới dừng lại, nơi bọn họ đang đứng cũng gần trạm đầu, cho nên lúc này trên xe không nhiều người lắm. Ngu Niệm tìm đại một vị trí gần cửa sổ, Cố Kiêu lên xe sau, đến ngồi bên cạnh cô. Ngu Niệm bình thường cũng ít nói, huống chi hai người cũng mới chỉ chạm mặt nhau vài lần, chỉ có thể tạm thời coi như hàng xóm xa lạ. Trên xe không ai nói chuyện.
Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, bầu không khí không còn u ám cả ngày như đợt vừa rồi. Ánh mặt trời khó có lúc lại ló rạng, Ngu Niệm nhìn trời xanh, mây trắng giống như kẹo bông gòn ở bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì trạm cuối là trường học, do vậy trên xe chủ yếu là học sinh, hơn nữa nữ sinh chiếm đa số. Ngu Niệm vừa lên xe đã nhận ra, luôn có tầm mắt nữ sinh hướng về đây. Mục tiêu là cái vị đang ngồi bên cạnh cô.
Trong những giọng nói cố tình đè thấp, Ngu Niệm vẫn có thể nghe được một hai câu.
"Nhìn quần áo thì chắc là cùng trường chúng ta, đẹp trai quá đi."
"Còn đẹp hơn Sơ Dương nữa."
"Nhưng mà tớ thích Sơ Dương hơn, cậu ấy như này trông tính tình có vẻ không tốt."
"Không biết cậu ấy học lớp mấy, có muốn đi hỏi không?"
"Thôi, bên cạnh hẳn là bạn gái người ta."
"........Thời buổi này ai đẹp thì đều có bạn gái."
Cố Kiêu hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, nhưng mà sắc mặt không quá đẹp, mặc dù chỉ ngồi mà không nói một lời, Ngu Niệm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở "Lão tử ngủ không đủ, hiện tại tâm tình cực kỳ không tốt" phát ra từ cậu.
Những ánh mắt, lời nói kia thật ra cô có thể xem nhẹ, tuy nhiên sự nghi hoặc, tò mò hướng về phía cô vẫn làm người ta không được tự nhiên cho lắm. Suy nghĩ một lúc lâu, Ngu Niệm lấy khẩu trang từ cặp sách ra đeo lên.
Xe dừng ở trạm cuối, mọi người lục tục đi xuống.
Cố Kiêu vẫn bất động ngồi ở chỗ kia, còn chưa tỉnh. Ngu Niệm không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể đánh thức cậu: "Cố Kiêu." Lông mi run lên, người kia nghi hoặc nhìn cô một cái. Ngu Niệm nói: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi." Cố Kiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây thậm chí cỏ thể thấy sân thể dục của nhị trung.
Cố Kiêu mặc áo khóa vào rồi đi xuống, Ngu Niệm theo phía sau. Lúc này, ở ngoài chỉ có toàn học sinh, thậm chí những người đã đi làm còn chưa ra cửa. Ngày hôm qua mới có mưa, vì vậy hôm nay dù có mặt trời cũng không khác tí gì, trời vẫn se lạnh.
Ngu Niệm vừa mới xuống xe, bất chợt có một luồng khí lạnh ập vào mặt, cô lập tức đưa tay vào trong túi áo. "Cậu đến phòng hiệu trưởng, sẽ có thầy giáo dẫn cậu tới lớp học."
Thiếu niên gật gật đầu, lại hỏi cô: "Cậu học lớp nào?"
Ngu Niệm im lặng một hồi: "Lớp 12."
Cả khối bao gồm 12 lớp.
Ngu Niệm nhìn thời gian: "Mình đến lớp trước."
Cố Kiêu gật gật đầu, rồi sau đó lại gọi cô lại: "Lại đây một chút."
Ngu Niệm nghi ngờ nhìn cậu: "Cái gì?"
Người kia kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Lại đây."
Tuy rằng không biết cậu muốn làm gì, Ngu Niệm vẫn nghe lời đi tới. Không hiểu cô ngủ kiểu gì mà tóc xù hết lên, cậu nhẹ nâng tay vuốt chỗ tóc đó xuống.
Cố Kiêu rũ mắt, lùi lại một bước: "Được rồi."
Ngu Niệm ngây ngốc nhìn cậu.
Bị cặp mắt to kia nhìn tới, trong lòng ngứa nhẹ, Cố Kiêu không nhịn được, nhéo nhéo mặt cô: "Tới lớp học đi."
Ngu Niệm lúc này mới bừng tỉnh: "Ừ."
Cũng không còn sớm nữa, đến trễ sẽ bị phạt
Ngu Niệm chạy một mạch tới dãy phòng học, Cố Kiêu đứng tại chỗ, vê nhẹ ngón tay. Cảm xúc cũng không tệ lắm. Môi hơi nhếch, cậu nhìn hướng cô gái mới chạy đi.
- ------
Ngu Niệm đeo cặp sách lên lầu, sờ vào mặt mình một cách khó hiểu.
Mới vào phòng học, Trì Vận đang vùi đầu làm bài tập, nhìn thấy cô, tay cũng không dừng lại: "Cậu làm bài tập chưa?"
Ngu Niệm chớp chớp mắt. Trì Vận bất đắc dĩ thở dài, sớm biết là như vậy, cô nàng đáng nhẽ không nên hỏi.
Ngu Niệm có một nguyên tắc đặc biệt, đó là không làm bài tập. Cũng không phải không làm, mà là không bao giờ làm xong.
Trì Vận nhìn đám sương ngoài cửa sổ, hôm nay trời lạnh, có nắng nhưng nhiệt độ vẫn thấp.
Đến tiết thứ ba mới là giờ Ngữ văn, may mắn trải qua được hai tiết trước, Ngu Niệm định dùng thời gian nghỉ để làm bài tập, nhưng vẫn chả được bao nhiêu.
Cô giáo Ngữ văn đã tới lớp, có lẽ là do đang thời kì tiền mãn kinh, tính tình trở nên thất thường, thấy bài tập của Ngu Niệm vẫn chưa xong, liền lôi cô ra ngoài phạt một trận. "Chẳng nhẽ bài tập nhiều vậy sao? 10 bài tập về nhà, 2 bài thi, cả lớp có 40 người, lúc nào cũng là em thiếu!"
Ngu Niệm kéo cổ tay áo, im lặng cúi đầu. Cô giáo Ngữ văn nhìn cô một lúc, rốt cuộc không nhẫn tâm mắng tiếp, cô gái nhỏ ngoan ngoãn, khi tới trường cũng luôn yên tĩnh, nghe lời, tưởng chừng như là một mầm non tốt, ai mà ngờ được bài thi chung đầu tiên của cả khối kết quả lại xếp từ dưới lên, bài tập cũng ít khi nộp đúng hạn.
Lượng bài tập của cấp 3 rất nhiều, nhưng cũng là chuẩn bị trước cho kỳ thi đại học, nếu không làm thì thi đỗ thế nào được?
Cô giáo nhìn đồng hồ: "Như cũ, chạy đủ 10 vòng rồi về." Ngu Niệm gật gật đầu, nghe lời đi xuống tầng.
Lúc này đang là giờ học, sân thể dục không có người, chỉ thỉnh thoảng có một vài học sinh đi ngang qua. Ngu Niệm tự dưng nghe được âm thanh bàn tán của mấy nữ sinh: "Học sinh mới chuyển tới trường mình đẹp trai quá! Đôi chân kia thậm chí dài đến eo của hiệu trưởng."
Người bên cạnh hưng phấn phụ họa: "Mới nãy tớ vừa đi qua cậu ấy, không biết có phải cậu ấy liếc tớ một cái hay không?"
"Cậu nằm mơ đi."
Các cô bạn đó đi càng ngày càng xa, giọng nói cũng dần thu nhỏ.
- ------
Lớp 1 ngoài những người giỏi nhất, còn lại là những học sinh nhà có tiền được xin vào. Có cha mẹ nào không muốn con mình ở một môi trường học tập tốt cơ chứ. Vậy nên nghiêm túc mà nói, lớp 1 mới là nơi tốt xẫu lẫn lộn.
Ngồi ở phía sau chính là mấy học sinh thưởng ngày hất mặt lên trời, bởi vì có cha mẹ làm to nên ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt vài phần.
Trong lớp học chia thành hai thế giới, ở phía đầu chăm chỉ học tập, còn phía cuối thì chuyên tâm ngủ, thậm chí còn vừa chơi game vừa chửi bậy.
Việc hiệu trưởng có mặt cũng phần nào làm giảm bớt khung cảnh hỗn tạp đó, ông gõ gõ cửa phòng học, chào hỏi chủ nhiệm lớp: "Đây là học sinh mới chuyển đến mà đợt trước tôi có nói qua."
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, nhìn qua thiếu niên phía sau, ăn mặc quy củ, cũng không nhuộm tóc, còn có vẻ rất lễ phép, chỉ là đôi mắt hơi nhíu lại, giống như lúc nào cũng vậy. Tuy nhiên trong lòng cũng kiên định một chút.
Những học sinh phía trước nghe được lời nói của hiệu trưởng, nhớ ra rằng trước đây có nói đến một học sinh sắp chuyển tới từ trường A, nơi mà học phí chỉ có thể hình dung bằng cụm "giá trên trời".
Có lẽ là do đánh nhau nên mới bị đuổi học. Nhưng học sinh này lại có thành tích tốt, hơn nữa là cực kì giỏi. Ngoài ra thì trường cũng mới xây dựng thêm 2 khu dạy học, mà tiền lại là do ba cậu quyên góp. Cho nên thầy chủ nhiệm có hơi thấp thỏm, sợ rằng đây lại là một phú nhị đại lấy tiền đè người.
Những người như vậy đều khó quản thúc, bình thường bị chiều hư, động một tí là phá phách. Mặc dù vậy, khi nhìn thấy người trong lòng cũng an tâm hơn chút, cảm thấy cậu sẽ nghe lời.
Tiễn hiệu trưởng đi, thầy chủ nhiệm hắng giọng: "Hôm nay tôi muốn giới thiệu bạn học mới cho lớp chúng ta." Vừa dứt lời, thầy giáo nhìn ra ngoài cửa, cười hiền: "Em vào lớp và tự giới thiệu đi."
Phía cuối lớp học có người bị đánh thức, mang theo ánh mắt đánh giá nhìn ra ngoài cửa, cười một cách trào phúng: "Lại có thêm một đứa chạy việc." Vừa nói xong, Hoàng Cần dùng chân đạp chiếc ghế của bàn trên: "Này mắt hí, có đứa thay thế mày rồi kìa, cảm kích không." Cậu học sinh ngồi phía trước mắt có vấn đề, bọn Hoàng Cần luôn gọi cậu là mắt hí, thường ngày cũng hay trêu trọc.
Tiếng bước chân vang nhỏ, thiếu niên xuất hiện ở phòng học. Vai rộng chân dài, tóc mái phất phơ, lông mi cũng chưa mở to, áo khoác đồng phục không kéo quá, toàn thân mang một vẻ kiêu ngạo không thể kiểm chế, cậu miễn cưỡng nâng đôi mắt, chống lại cơn buồn ngủ, tự giới thiệu: "Cố Kiêu." Giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
Ngoại trừ âm thanh kinh ngạc của mấy nữ sinh, những tiếng cười trào phúng ở phía sau càng thêm rõ ràng. "Hoan nghênh bạn học mới tới sẽ bắt đầu chạy việc cho chúng ta từ ngày mai."
Chủ nhiệm lớp gõ gõ sách giáo khoa xuống bàn: "Trật tự." Sau đó nhìn Cố Kiêu, "Tháng tới có một bài kiểm tra, lớp học sẽ đổi chỗ ngồi sau, bây giờ em ngồi tạm bên cạnh Hoàng Cần."
Hoàng Cần huýt sáo, cà lơ phất phơ ngồi ở tại chỗ, hai chân tùy tiện dạng ra. Cố Kiêu không nói chuyện, ngồi xuống liền ghé vào mặt bàn mà ngủ.
Chủ nhiệm đi lấy bài thi ở văn phòng, ở phía trước lớp học có tiếng xì xào, thỉnh thoảng có nữ sinh lén liếc nhìn Cố Kiêu.
Hoàng Cần hừ lạnh một tiếng, dùng chân đá liên tiếp vào ghế cậu: "Mày ngủ cái mẹ gì." Người kia không động đậy. Thấy không có động tĩnh gì, cậu ta bực tức hơn, lấy sách Cố Kiêu ném xuống đất: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, bị điếc hay gì?"
Cố Kiêu lười biếng ngồi dậy: "Vừa nãy có phải tao quên nói hay không."
Hoàng Cần nghi hoặc nhíu mày: "Cái gì?"
Vô duyên vô cớ bị tỉnh giấc, ánh mắt Cố Kiêu vẫn còn tơ máu, không khí quanh người lạnh xuống đầy đáng sợ. Thiếu niên nắm cổ áo Hoàng Cần, xách lên, dùng đôi mắt thâm thúy cúi xuống nhìn thẳng mặt cậu ta, mang theo một loại cảm giác áp bách, giọng nói cũng trầm xuống, "Mày đang làm phiền giấc ngủ của lão tử đấy."
Việc có thêm một hàng xóm mới cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Ngu Niệm, mọi thứ vẫn như cũ là buổi sáng 7 giờ đi học, buổi chiều 5 rưỡi tan trường.
Buổi sáng thứ hai, Hà Hội Liên tới gõ cửa phòng cô, cất bữa trưa vào cặp sách: "Con trai dì Hạ chuyển tới trường con học, thằng bé mới tới, mọi thứ hãy còn xa lạ, mấy hôm nay con cố gắng dẫn nó đi tìm hiểu."
Xa lạ sao? Phố Tây Lâm hỗn độn như vậy mà cậu trông còn thông thuộc hơn cả mình.
Ngu Niệm nghe lời gật gật đầu, uống một ngụm sữa bò rồi đi ra ngoài. Hà Hội Liên đuổi theo đưa cho cô hai quả trứng gà: "Không được bỏ bữa sáng." Xong rồi còn không quên dặn dò, "Phải ăn đó nhé!"
Ngu Niệm nhìn trứng trong tay, nhấp môi dưới. Yêu thích và chán ghét luôn song hành cùng nhau, một người khi đặc biệt thích một thứ gì đó, lâu dần sẽ hình thành sự tương phản. Trứng gà xếp vị trí đầu trong những điều đó.
Đẩy cửa sắt ra, dừng lại ở chiếc xe đạp màu đen hiệu Pinarello, Cố Kiêu ngồi lên yên xe, dẫm chân lên bàn đạp, chân có chút dài, mặc dù đang thân thể đang ở độ tuổi phát triển, nhưng cậu đã cao bằng những người trưởng thành.
Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, làm người xem thôi mà cũng thấy thỏa mãn. Theo như cách nói của Ngu Chuẩn đó là đôi chân này hợp để chơi. Ngu Niệm không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới cụm từ này.
Có thể do ngại đồng phục xấu, cậu cởi áo khoác ra, treo ở tay lái xe. Quần có hơi ngắn, làm lộ ra mắt cá chân. Nhìn qua thấy cậu giống như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt không mở to được. Chắc là đã đứng đợi cô được một lúc.
Nghĩ đến lời mẹ, Ngu Niệm nắm quai ba lô, đi qua: "Cậu....."
Cố Kiêu nghe được tiếng gọi, lông mi nhếch lên, nhìn cô. Bộ dáng của cậu không có tí tinh thần, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một vẻ lề mề, chậm chạp.
Ngu Niệm trầm mặc một chút, lại hỏi: "Cậu có biết đường đi đến trường không?" Hôm qua Cố Kiêu 3 giờ mới ngủ, tổng cộng mới nghỉ ngơi được chưa đến 4 tiếng, hiện tại cả người đầy vẻ u ám.
Thuận miệng đáp một câu: "Biết." Giọng mũi có hơi nặng. Ngu Niệm hỏi: "Vậy đi hướng nào?"
Cố Kiêu chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ giống nhiều sóng biển ập đến, trí lực dường như càng lúc càng tan rã. Cậu cũng lười suy nghĩ, xoa xoa tóc: "Kia." Sau đó kéo mũ áo hoodie lên, ghé đầu vào xe ngủ. Âm thanh mát lạnh, khàn khàn nhiễm chút buồn ngủ, mang theo vào phần lười biếng, tựa hồ đang làm nũng.
Ngu Niệm thật sự rất muốn mặc kệ cậu, nhưng lại không có cách nào, ai bảo mẹ cô cố ý bảo mình chiếu cố con trai dì Hạ, muốn cô đi học cùng Cố Kiêu chứ. Cô vươn tay, đẩy nhẹ cậu một chút: "Cố Kiêu." Không động tĩnh. Cô lại đẩy một chút: "Cố Kiêu." Vẫn không có tiếng đáp lại.
Ngu Niệm trấn tĩnh tiến lên, giơ ngón trỏ đến trước mũi cậu xem xét. May mắn, vẫn còn thở. Người sau không biết mở mắt như nào, lặng im nhìn cô
Đôi mắt trong trẻo hẹp dài, mang một chút buồn ngủ, đuôi mắt không hề nhếch mà lại mềm mại rũ xuống, chắc là mới vừa ngáp xong, lông mi cong vút ướt nhẹ, thiếu đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, trong nháy mắt giống như một chú chó săn biến thành một con mèo nhỏ. Khiến người ta có ảo giác, giấy tiếp theo cậu sẽ làm nũng.
Ngu Niệm chần chờ một lát, đưa trứng gà trong tay cho cậu: "Cậu đi xe buýt cùng mình đi." Cũng may thiếu niên nghe lời, có thể là do quá mệt nhọc, đầu óc đang lơ mơ, nên cậu cũng lười phản bác. Cất xe về, đi cùng cô đến trạm xe buýt.
Xe vừa mới dừng lại, nơi bọn họ đang đứng cũng gần trạm đầu, cho nên lúc này trên xe không nhiều người lắm. Ngu Niệm tìm đại một vị trí gần cửa sổ, Cố Kiêu lên xe sau, đến ngồi bên cạnh cô. Ngu Niệm bình thường cũng ít nói, huống chi hai người cũng mới chỉ chạm mặt nhau vài lần, chỉ có thể tạm thời coi như hàng xóm xa lạ. Trên xe không ai nói chuyện.
Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, bầu không khí không còn u ám cả ngày như đợt vừa rồi. Ánh mặt trời khó có lúc lại ló rạng, Ngu Niệm nhìn trời xanh, mây trắng giống như kẹo bông gòn ở bên ngoài cửa sổ.
Bởi vì trạm cuối là trường học, do vậy trên xe chủ yếu là học sinh, hơn nữa nữ sinh chiếm đa số. Ngu Niệm vừa lên xe đã nhận ra, luôn có tầm mắt nữ sinh hướng về đây. Mục tiêu là cái vị đang ngồi bên cạnh cô.
Trong những giọng nói cố tình đè thấp, Ngu Niệm vẫn có thể nghe được một hai câu.
"Nhìn quần áo thì chắc là cùng trường chúng ta, đẹp trai quá đi."
"Còn đẹp hơn Sơ Dương nữa."
"Nhưng mà tớ thích Sơ Dương hơn, cậu ấy như này trông tính tình có vẻ không tốt."
"Không biết cậu ấy học lớp mấy, có muốn đi hỏi không?"
"Thôi, bên cạnh hẳn là bạn gái người ta."
"........Thời buổi này ai đẹp thì đều có bạn gái."
Cố Kiêu hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh, nhưng mà sắc mặt không quá đẹp, mặc dù chỉ ngồi mà không nói một lời, Ngu Niệm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở "Lão tử ngủ không đủ, hiện tại tâm tình cực kỳ không tốt" phát ra từ cậu.
Những ánh mắt, lời nói kia thật ra cô có thể xem nhẹ, tuy nhiên sự nghi hoặc, tò mò hướng về phía cô vẫn làm người ta không được tự nhiên cho lắm. Suy nghĩ một lúc lâu, Ngu Niệm lấy khẩu trang từ cặp sách ra đeo lên.
Xe dừng ở trạm cuối, mọi người lục tục đi xuống.
Cố Kiêu vẫn bất động ngồi ở chỗ kia, còn chưa tỉnh. Ngu Niệm không có cách nào đi ra ngoài, chỉ có thể đánh thức cậu: "Cố Kiêu." Lông mi run lên, người kia nghi hoặc nhìn cô một cái. Ngu Niệm nói: "Đến nơi rồi, xuống xe thôi." Cố Kiêu cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đây thậm chí cỏ thể thấy sân thể dục của nhị trung.
Cố Kiêu mặc áo khóa vào rồi đi xuống, Ngu Niệm theo phía sau. Lúc này, ở ngoài chỉ có toàn học sinh, thậm chí những người đã đi làm còn chưa ra cửa. Ngày hôm qua mới có mưa, vì vậy hôm nay dù có mặt trời cũng không khác tí gì, trời vẫn se lạnh.
Ngu Niệm vừa mới xuống xe, bất chợt có một luồng khí lạnh ập vào mặt, cô lập tức đưa tay vào trong túi áo. "Cậu đến phòng hiệu trưởng, sẽ có thầy giáo dẫn cậu tới lớp học."
Thiếu niên gật gật đầu, lại hỏi cô: "Cậu học lớp nào?"
Ngu Niệm im lặng một hồi: "Lớp 12."
Cả khối bao gồm 12 lớp.
Ngu Niệm nhìn thời gian: "Mình đến lớp trước."
Cố Kiêu gật gật đầu, rồi sau đó lại gọi cô lại: "Lại đây một chút."
Ngu Niệm nghi ngờ nhìn cậu: "Cái gì?"
Người kia kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Lại đây."
Tuy rằng không biết cậu muốn làm gì, Ngu Niệm vẫn nghe lời đi tới. Không hiểu cô ngủ kiểu gì mà tóc xù hết lên, cậu nhẹ nâng tay vuốt chỗ tóc đó xuống.
Cố Kiêu rũ mắt, lùi lại một bước: "Được rồi."
Ngu Niệm ngây ngốc nhìn cậu.
Bị cặp mắt to kia nhìn tới, trong lòng ngứa nhẹ, Cố Kiêu không nhịn được, nhéo nhéo mặt cô: "Tới lớp học đi."
Ngu Niệm lúc này mới bừng tỉnh: "Ừ."
Cũng không còn sớm nữa, đến trễ sẽ bị phạt
Ngu Niệm chạy một mạch tới dãy phòng học, Cố Kiêu đứng tại chỗ, vê nhẹ ngón tay. Cảm xúc cũng không tệ lắm. Môi hơi nhếch, cậu nhìn hướng cô gái mới chạy đi.
- ------
Ngu Niệm đeo cặp sách lên lầu, sờ vào mặt mình một cách khó hiểu.
Mới vào phòng học, Trì Vận đang vùi đầu làm bài tập, nhìn thấy cô, tay cũng không dừng lại: "Cậu làm bài tập chưa?"
Ngu Niệm chớp chớp mắt. Trì Vận bất đắc dĩ thở dài, sớm biết là như vậy, cô nàng đáng nhẽ không nên hỏi.
Ngu Niệm có một nguyên tắc đặc biệt, đó là không làm bài tập. Cũng không phải không làm, mà là không bao giờ làm xong.
Trì Vận nhìn đám sương ngoài cửa sổ, hôm nay trời lạnh, có nắng nhưng nhiệt độ vẫn thấp.
Đến tiết thứ ba mới là giờ Ngữ văn, may mắn trải qua được hai tiết trước, Ngu Niệm định dùng thời gian nghỉ để làm bài tập, nhưng vẫn chả được bao nhiêu.
Cô giáo Ngữ văn đã tới lớp, có lẽ là do đang thời kì tiền mãn kinh, tính tình trở nên thất thường, thấy bài tập của Ngu Niệm vẫn chưa xong, liền lôi cô ra ngoài phạt một trận. "Chẳng nhẽ bài tập nhiều vậy sao? 10 bài tập về nhà, 2 bài thi, cả lớp có 40 người, lúc nào cũng là em thiếu!"
Ngu Niệm kéo cổ tay áo, im lặng cúi đầu. Cô giáo Ngữ văn nhìn cô một lúc, rốt cuộc không nhẫn tâm mắng tiếp, cô gái nhỏ ngoan ngoãn, khi tới trường cũng luôn yên tĩnh, nghe lời, tưởng chừng như là một mầm non tốt, ai mà ngờ được bài thi chung đầu tiên của cả khối kết quả lại xếp từ dưới lên, bài tập cũng ít khi nộp đúng hạn.
Lượng bài tập của cấp 3 rất nhiều, nhưng cũng là chuẩn bị trước cho kỳ thi đại học, nếu không làm thì thi đỗ thế nào được?
Cô giáo nhìn đồng hồ: "Như cũ, chạy đủ 10 vòng rồi về." Ngu Niệm gật gật đầu, nghe lời đi xuống tầng.
Lúc này đang là giờ học, sân thể dục không có người, chỉ thỉnh thoảng có một vài học sinh đi ngang qua. Ngu Niệm tự dưng nghe được âm thanh bàn tán của mấy nữ sinh: "Học sinh mới chuyển tới trường mình đẹp trai quá! Đôi chân kia thậm chí dài đến eo của hiệu trưởng."
Người bên cạnh hưng phấn phụ họa: "Mới nãy tớ vừa đi qua cậu ấy, không biết có phải cậu ấy liếc tớ một cái hay không?"
"Cậu nằm mơ đi."
Các cô bạn đó đi càng ngày càng xa, giọng nói cũng dần thu nhỏ.
- ------
Lớp 1 ngoài những người giỏi nhất, còn lại là những học sinh nhà có tiền được xin vào. Có cha mẹ nào không muốn con mình ở một môi trường học tập tốt cơ chứ. Vậy nên nghiêm túc mà nói, lớp 1 mới là nơi tốt xẫu lẫn lộn.
Ngồi ở phía sau chính là mấy học sinh thưởng ngày hất mặt lên trời, bởi vì có cha mẹ làm to nên ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt vài phần.
Trong lớp học chia thành hai thế giới, ở phía đầu chăm chỉ học tập, còn phía cuối thì chuyên tâm ngủ, thậm chí còn vừa chơi game vừa chửi bậy.
Việc hiệu trưởng có mặt cũng phần nào làm giảm bớt khung cảnh hỗn tạp đó, ông gõ gõ cửa phòng học, chào hỏi chủ nhiệm lớp: "Đây là học sinh mới chuyển đến mà đợt trước tôi có nói qua."
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu, nhìn qua thiếu niên phía sau, ăn mặc quy củ, cũng không nhuộm tóc, còn có vẻ rất lễ phép, chỉ là đôi mắt hơi nhíu lại, giống như lúc nào cũng vậy. Tuy nhiên trong lòng cũng kiên định một chút.
Những học sinh phía trước nghe được lời nói của hiệu trưởng, nhớ ra rằng trước đây có nói đến một học sinh sắp chuyển tới từ trường A, nơi mà học phí chỉ có thể hình dung bằng cụm "giá trên trời".
Có lẽ là do đánh nhau nên mới bị đuổi học. Nhưng học sinh này lại có thành tích tốt, hơn nữa là cực kì giỏi. Ngoài ra thì trường cũng mới xây dựng thêm 2 khu dạy học, mà tiền lại là do ba cậu quyên góp. Cho nên thầy chủ nhiệm có hơi thấp thỏm, sợ rằng đây lại là một phú nhị đại lấy tiền đè người.
Những người như vậy đều khó quản thúc, bình thường bị chiều hư, động một tí là phá phách. Mặc dù vậy, khi nhìn thấy người trong lòng cũng an tâm hơn chút, cảm thấy cậu sẽ nghe lời.
Tiễn hiệu trưởng đi, thầy chủ nhiệm hắng giọng: "Hôm nay tôi muốn giới thiệu bạn học mới cho lớp chúng ta." Vừa dứt lời, thầy giáo nhìn ra ngoài cửa, cười hiền: "Em vào lớp và tự giới thiệu đi."
Phía cuối lớp học có người bị đánh thức, mang theo ánh mắt đánh giá nhìn ra ngoài cửa, cười một cách trào phúng: "Lại có thêm một đứa chạy việc." Vừa nói xong, Hoàng Cần dùng chân đạp chiếc ghế của bàn trên: "Này mắt hí, có đứa thay thế mày rồi kìa, cảm kích không." Cậu học sinh ngồi phía trước mắt có vấn đề, bọn Hoàng Cần luôn gọi cậu là mắt hí, thường ngày cũng hay trêu trọc.
Tiếng bước chân vang nhỏ, thiếu niên xuất hiện ở phòng học. Vai rộng chân dài, tóc mái phất phơ, lông mi cũng chưa mở to, áo khoác đồng phục không kéo quá, toàn thân mang một vẻ kiêu ngạo không thể kiểm chế, cậu miễn cưỡng nâng đôi mắt, chống lại cơn buồn ngủ, tự giới thiệu: "Cố Kiêu." Giọng nói mang theo một chút khàn khàn.
Ngoại trừ âm thanh kinh ngạc của mấy nữ sinh, những tiếng cười trào phúng ở phía sau càng thêm rõ ràng. "Hoan nghênh bạn học mới tới sẽ bắt đầu chạy việc cho chúng ta từ ngày mai."
Chủ nhiệm lớp gõ gõ sách giáo khoa xuống bàn: "Trật tự." Sau đó nhìn Cố Kiêu, "Tháng tới có một bài kiểm tra, lớp học sẽ đổi chỗ ngồi sau, bây giờ em ngồi tạm bên cạnh Hoàng Cần."
Hoàng Cần huýt sáo, cà lơ phất phơ ngồi ở tại chỗ, hai chân tùy tiện dạng ra. Cố Kiêu không nói chuyện, ngồi xuống liền ghé vào mặt bàn mà ngủ.
Chủ nhiệm đi lấy bài thi ở văn phòng, ở phía trước lớp học có tiếng xì xào, thỉnh thoảng có nữ sinh lén liếc nhìn Cố Kiêu.
Hoàng Cần hừ lạnh một tiếng, dùng chân đá liên tiếp vào ghế cậu: "Mày ngủ cái mẹ gì." Người kia không động đậy. Thấy không có động tĩnh gì, cậu ta bực tức hơn, lấy sách Cố Kiêu ném xuống đất: "Tao đang nói chuyện với mày đấy, bị điếc hay gì?"
Cố Kiêu lười biếng ngồi dậy: "Vừa nãy có phải tao quên nói hay không."
Hoàng Cần nghi hoặc nhíu mày: "Cái gì?"
Vô duyên vô cớ bị tỉnh giấc, ánh mắt Cố Kiêu vẫn còn tơ máu, không khí quanh người lạnh xuống đầy đáng sợ. Thiếu niên nắm cổ áo Hoàng Cần, xách lên, dùng đôi mắt thâm thúy cúi xuống nhìn thẳng mặt cậu ta, mang theo một loại cảm giác áp bách, giọng nói cũng trầm xuống, "Mày đang làm phiền giấc ngủ của lão tử đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.