Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 229: Hai tiểu gia hỏa. (1)
Thuỷ Thiên Triệt
20/05/2018
"Ngươi cũng thật chật vật." Giọng nói trào phúng của nam tử vang lên.
Lâm Chi Tiếu thoải mái cười, nói: "Không có biện pháp, người thua luôn luôn có vẻ chật vật." Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại nhìn khuôn mặt người nọ, "Thật không ngờ là ngươi. . . A..., không đúng, trước khi tới, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi."
Ánh mặt trời giữa trưa thật chói mắt, nhất là ở trên đỉnh núi cao.
Nam tử áo tím tắm trong ánh mặt trời kia so với nữ tử còn diễm lệ tinh xảo hơn, cũng càng tỏa ra có vẻ sắc bén bức người hơn.
Mi mắt hắn chớp chớp, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, môi son cong lên một nụ cười, đúng làm cho người ta nhìn thấy vừa ghê người lại cực kì tươi đẹp, không hề mang chút khí chất nữ tử, ngược lại khí thế bức người.
Lâm Chi Tiếu rất hiểu hắn, rõ ràng người này thích làm các động tác trêu ngươi, ngay cả nói chuyện cũng như vậy, trên thực tế lại không có bao nhiêu ác ý.
"Nhìn lại chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, ta nhớ rõ huynh đối xử tốt với ta." Giọng nói vui đùa.
Nam tử bĩu môi nói: "Không thiếu cho huynh ăn."
Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn phương xa.
Lâm Chi Tiếu thấy hắn tâm tư bất định, ánh mắt xa xăm, khe khẽ thở dài.
Bạch Thủy Lung không tận lực trêu chọc, đã khiến cho một đám nam nhân vì nàng nóng ruột nóng gan, nếu nàng có tâm họa thế, chẳng phải là thiên hạ đại loạn sao.
"Xin khuyên ngươi một câu, không cần nhớ Bạch Thủy. . ."
Lời của hắn bị cắt ngang, "Nếu là ta. . . Ta sẽ làm tốt hơn so với bọn họ, ta không phản bội nàng."
"Này, ngươi. . ." Ánh mắt Lâm Chi Tiếu kinh ngạc, hắn cho rằng tình cảm của người này đối bạch Thủy Lung không sâu mới đúng, dù sao bọn họ . . Chưa từng chung sống hòa bình.
"Nếu nàng có thể rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, vì sao ta không thể đưa tay bắt lấy một lần?" Nam tử cười lạnh nói, đôi mắt phượng giống như có ánh đao bóng kiếm.
Lâm Chi Tiếu há miệng thở dốc.
Giọng nói lạnh lùng của nam tử lại vang lên, "Vốn dĩ ta cũng nghĩ, thấy nàng bị phản bội, nhìn nàng bị thương, ta sẽ cao hứng, lúc trước ai khiến nàng cố ý phải gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực! nhưng. . . Kết quả là. . ." Tay níu chặt vạt áo trước ngực, mi mắt khép lại thành một đường, kia khóe môi tươi cười đầy trào phúng và chua sót tự giễu, "Phẫn nộ, phiền toái, đau lòng. . . Nhưng không cao hứng." (D: mọi người có đoán ra người nói chuyện với Lâm Chi Tiếu này là ai không?????)
"Ta hận không thể đánh cho Trưởng Tôn Vinh Cực răng rơi đầy đất!" Hắn bỗng lớn tiếng nói, vẻ mặt hung ác.
Lâm Chi Tiếu không biết nên cười hay là nên im lặng, "Vậy vì sao ngươi không làm như vậy?"
Nam nhân cứng đờ.
Lâm Chi Tiếu nghi hoặc.
Một hồi lâu không thấy nam tử đáp lại.
Lâm Chi Tiếu suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên nghĩ ra "Ngươi đánh không lại hắn."
". . ." Nam tử nhìn về phía Lâm Chi Tiếu ánh mắt hắn hận không thể giết người.
Lâm Chi Tiếu sờ sờ cái mũi, ngượng ngập cười một tiếng cũng không bị ánh mắt nam tử dọa. Đợi một hồi, hắn lại thở dài một hơi, "Kỳ thật ta cũng thật không ngờ, Trưởng Tôn Vinh Cực v sẽ đối xử với Bạch Thủy như thế."
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lắc đầu cười khổ nói: "Nếu không phải hắn. . . Ta thật sự hoài nghi có phải có người khác giả trang hắn hay không, đúng, ai có thể sắm vai Trưởng Tôn Vinh Cực giống như vậy?"
"Trên đời này cũng có người nhìn sai việc." Nam tử bĩu môi cười nhạo.
Lâm Chi Tiếu nói: "Vốn là không có, hiện tại lại từng chuyện phát sinh trên người tại các ngươi. Ta nhìn lầm Trưởng Tôn Vinh Cực rồi, nhìn lầm Bạch Thủy Lung rồi, cũng nhìn lầm ngươi rồi. . ." Quay đầu nhìn về phía các đệ tử Quỷ Môn ở phía xa, "Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi sẽ có quan hệ với người Ngõa Thứ, còn có thể làm Môn chủ Quỷ Môn."
". . ." Nam tử mấp máy môi, giống như muốn giải thích cái gì đó nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Hai người lần lượt trầm mặc, nhìn vân kiệu trắng như mây đã không nhìn thấy ở phương xa, nhưng mà tâm tư lại không biện pháp thu hồi.
Nam tử đột nhiên hỏi: "Ngươi thấy Thánh Tôn như thế nào?"
"Nhìn không rõ." Lâm Chi Tiếu không chút do dự nói.
Người kia, giống như biển lớn lại giống như bầu trời mênh mông, tùy thời tùy khắc đều có thể thay đổi, rất nhiều lúc nhìn thấy tưởng đã rõ ràng như gương, lại làm cho người ta cảm thấy nội tâm có một điểm dơ bẩn lại không cách nào giấu đi, nhưng. . . Hắn không tin, không tin thật sự không ai có thể sạch sẽ hoàn toàn như vậy, nếu hắn thật sự sạch sẽ như vậy, đã sớm bị thói đời ăn không còn một mảnh, đâu còn có thể đùa bỡn Ám Đế trong lòng bàn tay. Nếu hắn không thật sự sạch sẽ như vậy, sao lại có thể làm cho người ta cảm thấy được hắn sạch sẽ không thể sinh ra chút chán ghét nào, chỉ có thể nói người này quá đáng sợ, rất cao thâm.
"Ta đã nói đúng, hắn đối bạch Thủy Lung như thế nào." Sao Hắn lại không biết Thánh Tôn bí hiểm.
"Cảm giác với Trưởng Tôn Vinh Cực vô cùng. . ." Lời đang nói ra lại dừng lại, Lâm Chi Tiếu nhớ chuyện phát sinh hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy được bản thân không có cách tự tin phân tích chuyện này lần nữa, lắc đầu nói: "Đừng hỏi ta, ta nói ta nhìn không rõ, làm sao có thể đoán hết tâm tư của hắn được? Nhất là loại tâm tư tình cảm phức tạp này."
"Chậc." Không hỏi được đáp án mình muốn, nam tử tức giận nhưng không trách tội.
. . .
Mùa thay đổi, vạn vật hồi xuân.
Non xanh nước biếc như họa, một nơi rừng xanh ít có dấu vết con người, núi non trùng điệp tràn ngập sương khói khi mỏng khi dày.
"A nha nha nha ~" Bỗng một giọng nói thanh thúy, so với chim oanh hót càng êm tai hơn truyền tới, tiếng vọng trong núi thật lâu không dứt, làm cho khung cảnh núi sông như vẽ càng tăng thêm linh khí.
Khói sóng mênh mông bỗng nhiên bị phá tan, chỉ có thể nhìn thấy một con vật to lớn màu trắng nhanh như gió thổi chạy qua, bốn chân đạp trên đường núi gập ghềnh còn vững vàng nhanh chóng hơn đi đường bằng, trong nháy mắt đã từ đỉnh núi cao ngất nhảy xuống giữa bãi đất ven rừng.
"Bạch Đế, lên cây đi!" Giọng nói của đứa trẻ đầy hào hứng, khiến cho ai nghe thấy cũng muốn nhìn một xem đứa trẻ có giọng nói linh động như vậy hình dáng ra sao, có tiên đồng đáng yêu tinh quý như trong truyền thuyết hay không.
Sinh vật có cái đầu trắng to lớn giống như hiểu được tiếng người, bốn chận nhảy qua một hố nhỏ, thân thể to lớn thực sự nhảy cao lên 4 thước*, nhảy lên một thân cây to lớn, lại không chút nào tạm dừng tiếp tục toát ra, tiện dễ dàng tại cây cối trong lúc đó bay vọt, thật nhỏ nhánh cây bị nó bị đâm cho loạng choạng phát xuất xào xạc thanh âm.
* 1 xích, 1 thước = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm - Em rốt toán, mọi người tính hộ đi. Hic.
"A Oán*." Vẫn là giọng nói đáng yêu của đứa trẻ kia, "Chúng ta cứ xuống núi như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?"
*Chữ妴“oán” này mình sợt gu gồ nó ra là đồng âm với từ oán trong oán hận ấy. Nên mình lấy luôn, nhưng không biết nghĩa (妴 (yuan4) đồng âm với 怨(yuan4): Oán hận)
"Cơ Nhi ~" Vẫn là giọng nói đó, nhưng nghe lại giống như hai người đang nói chuyện. Lúc người này gọi 'Cơ Nhi', giọng nói có chút xao động, làm cho người ta vừa nghe thấy đã biết hắn cố ý, "Đừng sợ, có ca ca ở đây... ~ "
"Đừng gọi muội là Cơ Nhi!" giọng nói tức giận trời sinh dễ nghe làm cho người ta nghe thấy càng cảm thấy đáng yêu, "Huynh chớ đắc ý, ngày mai mới lượt muội gọi là huynh là Cơ Nhi rồi !"
"Hừ hừ ~ thì cũng phải ngày mai hẵng hay! Uy uy, muội là bé gái, không thể hung dữ như vậy, phải dịu dàng!"
"Người ta như vậy không phải hung dữ, là đáng yêu!"
"Đúng ~ Cơ Nhi muội muội của ta thật già mồm cãi láo ~ "
". . . Đáng giận!"
Nghe cuộc đối thoại nhanh chóng này, có thể biết được không phải một đứa bé giả trang hai người nói chuyện vui vẻ, mà là thực sự có hai đứa bé đấu khẩu, mà giọng nói của hai đứa bé giống nhau như đúc.
Núi rừng dần dần xa, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, con vật màu trắng to lớn chạy ra khỏi núi rừng.
Lúc này tốc độ của nó mới chậm lại, đủ để người ta thấy rõ diện mạo và thân hình nó.
Đây là một con hổ rất to, con hổ to lớn màu trắng.(D: có lẽ là ‘mèo cưng’ của chị Lung ở hiện đại cũng xuyên không luôn rồi. Nếu thế thì anh Cực ăn giấm cả ngày)
Trên trán có một chữ ‘vương’ màu xám bạc hơi thẫm, trên người cũng có những đốm vằn rất có quy luật, khiến cho nó trông rất oai hùng. Nếu trong loài hổ cũng chia ra xấu đẹp thì con hổ lớn này sẽ đứng vào hàng tuyệt sắc, mọi con hổ dù là giống đực hay cái đều sẽ yêu quý thần phục nó.
Nhìn kỹ lại, trên lưng lão hổ trắng to lớn này lại có hai đứa bé ngồi.
Hai đứa bé khoảng 5 tuổi, dáng người nho nhỏ ngồi trên lưng Bạch Hổ có vẻ đáng yêu mà lại lộ ra vài phần quỷ dị.
Dưới ánh mặt trời, da của hai đứa bé trắng trẻo muốn lẫn vào trong tuyết, dùng từ óng ánh trong suốt để hình dung cũng không quá. Điều làm người ta giật mình nhất là hai đứa bé xinh xắn hệt như tiên đồng hạ phàm.
Đây là một đôi song sinh, đứa bé gái phía trước mặc váy màu vàng nhạt, đằng sau ôm nó là một bé trai mặc áo choàng màu vàng.
Vẻ đẹp vừa sáng ngời vừa đáng yêu của hai đứa hài tử nổi bật lên tinh quý vô cùng.
Lúc này, bé trai ở phía sau lấy ra một tờ bản đồ, cẩn thận nhìn.
"Không phải xem qua một lần rồi sao." Cơ nhi ở phía trước Cơ Nhi nói với A Oán.
A Oán nghiêm trang nói: "Bộ này mới có cảm giác."
Cơ Nhi trợn trừng mắt, lấy tay vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, "Bạch Đế, nhanh lên chạy đi..., trước khi trời tối phải tìm được nơi để tru tạm."
Bạch Hổ hít hít mũi, gật gật đầu, nhấc chân lên phóng như bay.
Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, nhất là lúc nó thật sự chạy như điên, lại càng nhanh như gió, căn bản là không thấy rõ thân hình nó, làm cho người ta không khỏi nhớ tới thần thú Bạch Hổ cưỡi gió trong thoại bản.
"Là bọn chúng?" Hai đứa bé trên lưng Bạch Hổ nhanh chóng tan biến không thấy đâu, một bóng dáng từ trong rừng đi ra.
Lý Anh là khách độc hành (đi du hành thế gian một mình đó), trong chốn giang hồ tối không thiếu người một mình hành tẩu như tội phạm chạy trốn giống hắn, bọn họ có tốt có xấu, trong đó Lý Dĩnh không coi là tốt cũng không tính tệ nhất.
Hắn xuất hiện ở nơi này là vì bị người đuổi giết, sau đó bị lạc.
Vùng rừng núi này nhìn thì bình thường, nhưng lúc đi vào lại không biết đâu là cuối. Hắn đã bị lạc ở đây trọn vẹn mười ngày, nếu không phải trong rừng ở ngọn núi này có động vật, gần đây lại có mấy trận mưa xuân, nói không chừng hắn đã chết trong đó rồi.
Hôm nay hắn lại tìm đường ra một lần nữa, trong lúc vô ý nghe được giọng trẻ con, lúc đầu còn tưởng là ảo cảm giác, nhưng khốn khổ mười ngày này khiến hắn không thể không đi theo giọng nói của đứa bé kia. Lúc hắn lần theo một giọng nói đi đến, nhìn thấy một bóng trắng như gió, khinh công đáng kiêu ngạo của hắn cũng đuổi không kịp, chỉ có thể dựa vào âm thanh còn vọng lại chưa tiêu tán và sựu dao động của nhánh cây mà đi theo, ai biết làm như vậy lại giúp hắn ra khỏi rừng.
Cái này thật đúng là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng!
Cùng ra khỏi rừng, hắn đã nghĩ người có được Linh Thú bậc này nhất định là cao nhân, lúc nghe được giọng nói của đứa bé liền cho rằng đứa bé này là con cao nhân, đúng lúc cao nhân mang theo con ra ngoài.
Vốn đang nghĩ xem có nên đi ra hấp dẫn lực chú ý của cao nhân hay không, ai biết trên lưng Bạch Hổ căn bản không cao nhân nào, chỉ có hai đứa bé choai choai không lớn không nhỏ.
Mặc dù kiến thức của hắn không được tốt lắm, nhưng cũng nhận ra được thân phận của hai đứa bé nhất định không phải bình thường, lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ xem cuối cùng nên đi ra hay là không đi ra, thì Bạch Hổ đã lại hóa thành cuồng phong một lần nữa rời đi.
Thôi, trẻ con như vậy nhất định có bối cảnh lớn, ai biết chỗ tối có giấu ám vệ hay không, nếu họ cho rằng mình có ý đồ bất chính mà xử chết mình thì không hay rồi.
Lý Dĩnh thoải mái nhớ lại, thi triển khinh công bay vọt về phía trước. Không phải hắn muốn đi theo hai đứa bé kia, chỉ là trước mắt lộ chỉ còn một đường này, huống chi với tốc độ của Bạch Hổ hiện giờ cũng đã đi xa từ lâu rồi.
(D: Chỗ thì Lý Anh, chỗ thì Lí Dĩnh,mình hơi bị khó hiểu nha. Chỉ có điều hai chữ này phát âm gần giống nhau, có khi nào nhầm không nhỉ)
Nhưng mà hắn mới khởi hành không bao lâu, đã nghe được tiếng rống to - -
"Ngoao ô - -! Ngoao ô!"
Tiếng rống này đủ lớn, nhưng mà tiếng kêu cuối cùng truyền tới lại làm cho Lý Dĩnh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Này, này tới cùng tiếng kêu của loài vật nào! ?
Không phải hắn chưa từng tiếng mèo con kêu, nhưng mà cực kỳ rõ ràng tiếng mèo kêu không đinh tai nhức óc như vậy.
Đúng là bởi vì tò mò hắn mới muốn đi xem! Lý Anh tự nói với mình như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đi đên nơi âm thanh phát ra.
Trong tầm mắt, hơn mười người trưởng thành vây quanh một con bạch hổ cực lớn, trên lưng Bạch Hổ còn có hai đứa bé. Nhìn Bạch Hổ hít hít mũi, khẽ kêu lên như càu nhàu, đôi mắt nó màu lam tràn đầy lạnh lẽo và nguy hiểm, làm cho người ta nhìn thấy mà rợn người.
"Ngoao ô!" Nhưng mà đợi cho này Bạch Hổ há mồm, nhả ra tiếng kêu mềm mại trẻ con, khiến cho mọi người không thể không đổ mồ hôi một phen.
Lý Dĩnh nâng trán, thật sự là tiếng kêu của Bạch Hổ này, tới cùng tên trời đánh nào phung phí của trời như vậy a! Một mãnh thú to lớn tự nhiên lại bị bồi dưỡng ra tiếng kêu như vậy! Quá đáng tiếc, thật quá đáng buồn rồi !
Hai tên gia hỏa lãng phí của giời đang chậm rì rì từ trên lưng Bạch Hổ trợt xuống.
"Thối quá thối quá." Cơ Nhi bịt mũi ghét bỏ nói.
"Cơ Nhi ngoan, tới đây~ cho muội cái khăn." Cũng không biết A Oán rút đâu ra một khăn cho muội muội bịt mũi.
Cơ Nhi cau mày, bộ dáng kia khiến người xem đau lòng muốn chết, cho dù là nam nhân cũng như vậy.
"Này, các ngươi!" A Oán ngửa đầu nhìn mọi người trước mặt, thân thể nho nhỏ thân tỏa ra quý khí, khiến mọi người một trận kinh hãi. Nơi rừng sâu núi thẳm này ở đâu ra đứa bé xuất sắc như vậy!
"Các ngươi cản đường chúng ta rồi !" Giọng nói của trẻ con, lại quỷ dị tràn ngập nguy hiểm.
Lúc ánh mắt đứa bé nhìn đến, mười mấy đại nam nhân không thể khống chế lui về phía sau một bước. Chờ khi bọn chúng kịp phản ứng lại, không khỏi thẹn quá hóa giận - - bọn chúng lại bị một đứa bé mới vài tuổi dọa!
"Này, tiểu tử, nhìn ngươi còn nhỏ tuổi nên ta nhân nhượng, để con hổ này lại, chúng ta sẽ tha cho các ngươi." Một nam tử mặc áo xanh, diện mạo ôn hòa, không biết có phải thủ lĩnh của nhóm người này hay không. Lúc này lại bày ra một bộ mặt hung ác, để cho diện mạo vốn dĩ đẹp lập tức trở nên hung dữ, đôi mắt hung ác đánh giá hai đứa bé, cười lạnh hai tiếng, "Nếu các ngươi không nghe lời. . . Ha ha, nhìn diện mạươi các ng, đưa đi thanh lâu sở quán, qua vài năm nhất định có thể đứng đầu bảng."
"A Oán, thanh lâu sở quán là cái gì?" Cơ Nhi nghi ngờ hỏi A Oán.
"Dù sao cũng không phải nơi tốt đẹp gì!" Bị bọn hắn nói như vậy xuất lai, khẳng định không phải nơi tốt rồi!
"Ha ha ha ha!" Nghe thấy hai đứa bé nói như vậy, đám người lập tức bật cười.
Lý Anh đang ẩn nấp nóng vội, nghĩ thầmÁm vệ của hai đứa bé này đâu rồi? Sao còn không xuất hiện?
Hắn có biết đâu rằng, hai đứa trẻ vụng trộm trốn đi, làm gì có ám vệ. Quan trọng hơn là, chung chịu sự giáo dục không giống người thường.
"Tự nhiên lại giữ chặt không buông như vậy!" Trong lòng Lý Anh thầm mắng.
Hắn nhận ra nhóm người này, chín là thủ phạm đuổi giết hắn phải trốn vào rừng, vốn cho là mười ngày này bọn chúng phải đi rồi, ai biết vẫn ở bên ngoài, rõ ràng là chờ hắn rơi vào lưới.
Ra mặt, hay là không ra mặt?
Lý Anh tự nhận chính mình không phải người tốt, hắn cân nhắc việc ra mặt hay không, một là vì hai đứa bé quá đáng yêu, động đến một tia đồng tình của hắn. Thứ hai là vì vừa nhìn đã biết thân phận của hai đứa bé này bất phàm, nếu cứu bọn chúng nói không chừng còn có thể chiếm được chỗ tốt.
Lý Anh còn chưa nghĩ rõ ràng, trước mắt cục diện cũng đã thay đổi.
Nam tử thủ lính hét lên thê thảm, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Chỉ thấy mười mấy nam nhân không biết vì sao đột nhiên mặt mũi thống khổ ngã trên mặt đất, không lâu sau cả đám tắt thở, hóa thành một bãi nước màu xanh lạnh băng, phía trên còn tỏa ra làn khói trắng.
Lý Anh đã sớm bị dọa đến đứng không vững, trong không khí truyền từng đợt mùi nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi khịt mũi, lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra hương vị kia là từ mấy bãi nước xanh kia bay đến.
. . . Ai vậy làm? Này hai đứa bé này?
"Này ~ Cơ Nhi, không thúi sao?" A Oán quay đầu nhìn Cơ Nhi, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu.
Lúc này còn đâu bọn người hung hăng tàn khốc lúc nãy, chỉ còn lại mấy bãi nước hôi thối.
"A Oán thật là lợi hại a...." Cơ Nhi rất hào phóng khen.
. . . Ta đi, hai đứa bé này thật đáng sợ! ?
Lý Anh run lẩy bẩy, muốn yên lặng rời đi.
Chỉ là không được như mong muốn, giọng nói non nớt của đứa bé vang lên: "Thúc thúc trên cây, ngươi theo dõi chúng ta sao?"
Lý Anh nhìn trái nhìn phải, lại nhìn nhìn dưới chân mình, phát hiện nhánh cây dưới chân mình, từ từ quay đầu nhìn hai đứa bé.
Cành cây tươi tốt xum xuê không thể che được, ba ánh mắt đối diện nhìn nhau.
Điều này khiến cho Lý Anh biết rõ, người mà hai đứa bé kia gọi là mình.
Ta có thể giả vờ không nghe thấy có được hay không?
"A Oán, tam gia gia từng nói, nếu có người lạ theo dõi chúng ta. . ."
"Một là có ý đồ bất chính, hai là có ý đồ bất chính, ba vẫn là ý đồ bất chính!"
"Cho nên, vị này thúc thúc có ý đồ bất chính với chúng ta? Là ý đồ bất chính nha?"
"Cơ Nhi yên tâm, huynh tin tưởng trước lúc hắn kịp chạy trốn chúng ta sẽ giải quyết xong hắn."
Giọng nói của hai đứa bé giống nhau như đúc, không coi ai ra gì thương lượng với nhau, vẻ mặt đều vô cùng thật, không phải cố ý dọa người.
Lâm Chi Tiếu thoải mái cười, nói: "Không có biện pháp, người thua luôn luôn có vẻ chật vật." Rốt cuộc hắn cũng quay đầu lại nhìn khuôn mặt người nọ, "Thật không ngờ là ngươi. . . A..., không đúng, trước khi tới, người đầu tiên ta nghĩ đến chính là ngươi."
Ánh mặt trời giữa trưa thật chói mắt, nhất là ở trên đỉnh núi cao.
Nam tử áo tím tắm trong ánh mặt trời kia so với nữ tử còn diễm lệ tinh xảo hơn, cũng càng tỏa ra có vẻ sắc bén bức người hơn.
Mi mắt hắn chớp chớp, ánh mắt xẹt qua một tia sáng, môi son cong lên một nụ cười, đúng làm cho người ta nhìn thấy vừa ghê người lại cực kì tươi đẹp, không hề mang chút khí chất nữ tử, ngược lại khí thế bức người.
Lâm Chi Tiếu rất hiểu hắn, rõ ràng người này thích làm các động tác trêu ngươi, ngay cả nói chuyện cũng như vậy, trên thực tế lại không có bao nhiêu ác ý.
"Nhìn lại chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, ta nhớ rõ huynh đối xử tốt với ta." Giọng nói vui đùa.
Nam tử bĩu môi nói: "Không thiếu cho huynh ăn."
Nói xong, ánh mắt hắn lại nhìn phương xa.
Lâm Chi Tiếu thấy hắn tâm tư bất định, ánh mắt xa xăm, khe khẽ thở dài.
Bạch Thủy Lung không tận lực trêu chọc, đã khiến cho một đám nam nhân vì nàng nóng ruột nóng gan, nếu nàng có tâm họa thế, chẳng phải là thiên hạ đại loạn sao.
"Xin khuyên ngươi một câu, không cần nhớ Bạch Thủy. . ."
Lời của hắn bị cắt ngang, "Nếu là ta. . . Ta sẽ làm tốt hơn so với bọn họ, ta không phản bội nàng."
"Này, ngươi. . ." Ánh mắt Lâm Chi Tiếu kinh ngạc, hắn cho rằng tình cảm của người này đối bạch Thủy Lung không sâu mới đúng, dù sao bọn họ . . Chưa từng chung sống hòa bình.
"Nếu nàng có thể rời khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, vì sao ta không thể đưa tay bắt lấy một lần?" Nam tử cười lạnh nói, đôi mắt phượng giống như có ánh đao bóng kiếm.
Lâm Chi Tiếu há miệng thở dốc.
Giọng nói lạnh lùng của nam tử lại vang lên, "Vốn dĩ ta cũng nghĩ, thấy nàng bị phản bội, nhìn nàng bị thương, ta sẽ cao hứng, lúc trước ai khiến nàng cố ý phải gả cho Trưởng Tôn Vinh Cực! nhưng. . . Kết quả là. . ." Tay níu chặt vạt áo trước ngực, mi mắt khép lại thành một đường, kia khóe môi tươi cười đầy trào phúng và chua sót tự giễu, "Phẫn nộ, phiền toái, đau lòng. . . Nhưng không cao hứng." (D: mọi người có đoán ra người nói chuyện với Lâm Chi Tiếu này là ai không?????)
"Ta hận không thể đánh cho Trưởng Tôn Vinh Cực răng rơi đầy đất!" Hắn bỗng lớn tiếng nói, vẻ mặt hung ác.
Lâm Chi Tiếu không biết nên cười hay là nên im lặng, "Vậy vì sao ngươi không làm như vậy?"
Nam nhân cứng đờ.
Lâm Chi Tiếu nghi hoặc.
Một hồi lâu không thấy nam tử đáp lại.
Lâm Chi Tiếu suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên nghĩ ra "Ngươi đánh không lại hắn."
". . ." Nam tử nhìn về phía Lâm Chi Tiếu ánh mắt hắn hận không thể giết người.
Lâm Chi Tiếu sờ sờ cái mũi, ngượng ngập cười một tiếng cũng không bị ánh mắt nam tử dọa. Đợi một hồi, hắn lại thở dài một hơi, "Kỳ thật ta cũng thật không ngờ, Trưởng Tôn Vinh Cực v sẽ đối xử với Bạch Thủy như thế."
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, lắc đầu cười khổ nói: "Nếu không phải hắn. . . Ta thật sự hoài nghi có phải có người khác giả trang hắn hay không, đúng, ai có thể sắm vai Trưởng Tôn Vinh Cực giống như vậy?"
"Trên đời này cũng có người nhìn sai việc." Nam tử bĩu môi cười nhạo.
Lâm Chi Tiếu nói: "Vốn là không có, hiện tại lại từng chuyện phát sinh trên người tại các ngươi. Ta nhìn lầm Trưởng Tôn Vinh Cực rồi, nhìn lầm Bạch Thủy Lung rồi, cũng nhìn lầm ngươi rồi. . ." Quay đầu nhìn về phía các đệ tử Quỷ Môn ở phía xa, "Ta chưa từng nghĩ tới, ngươi sẽ có quan hệ với người Ngõa Thứ, còn có thể làm Môn chủ Quỷ Môn."
". . ." Nam tử mấp máy môi, giống như muốn giải thích cái gì đó nhưng vẫn không phát ra âm thanh.
Hai người lần lượt trầm mặc, nhìn vân kiệu trắng như mây đã không nhìn thấy ở phương xa, nhưng mà tâm tư lại không biện pháp thu hồi.
Nam tử đột nhiên hỏi: "Ngươi thấy Thánh Tôn như thế nào?"
"Nhìn không rõ." Lâm Chi Tiếu không chút do dự nói.
Người kia, giống như biển lớn lại giống như bầu trời mênh mông, tùy thời tùy khắc đều có thể thay đổi, rất nhiều lúc nhìn thấy tưởng đã rõ ràng như gương, lại làm cho người ta cảm thấy nội tâm có một điểm dơ bẩn lại không cách nào giấu đi, nhưng. . . Hắn không tin, không tin thật sự không ai có thể sạch sẽ hoàn toàn như vậy, nếu hắn thật sự sạch sẽ như vậy, đã sớm bị thói đời ăn không còn một mảnh, đâu còn có thể đùa bỡn Ám Đế trong lòng bàn tay. Nếu hắn không thật sự sạch sẽ như vậy, sao lại có thể làm cho người ta cảm thấy được hắn sạch sẽ không thể sinh ra chút chán ghét nào, chỉ có thể nói người này quá đáng sợ, rất cao thâm.
"Ta đã nói đúng, hắn đối bạch Thủy Lung như thế nào." Sao Hắn lại không biết Thánh Tôn bí hiểm.
"Cảm giác với Trưởng Tôn Vinh Cực vô cùng. . ." Lời đang nói ra lại dừng lại, Lâm Chi Tiếu nhớ chuyện phát sinh hôm nay, bỗng nhiên cảm thấy được bản thân không có cách tự tin phân tích chuyện này lần nữa, lắc đầu nói: "Đừng hỏi ta, ta nói ta nhìn không rõ, làm sao có thể đoán hết tâm tư của hắn được? Nhất là loại tâm tư tình cảm phức tạp này."
"Chậc." Không hỏi được đáp án mình muốn, nam tử tức giận nhưng không trách tội.
. . .
Mùa thay đổi, vạn vật hồi xuân.
Non xanh nước biếc như họa, một nơi rừng xanh ít có dấu vết con người, núi non trùng điệp tràn ngập sương khói khi mỏng khi dày.
"A nha nha nha ~" Bỗng một giọng nói thanh thúy, so với chim oanh hót càng êm tai hơn truyền tới, tiếng vọng trong núi thật lâu không dứt, làm cho khung cảnh núi sông như vẽ càng tăng thêm linh khí.
Khói sóng mênh mông bỗng nhiên bị phá tan, chỉ có thể nhìn thấy một con vật to lớn màu trắng nhanh như gió thổi chạy qua, bốn chân đạp trên đường núi gập ghềnh còn vững vàng nhanh chóng hơn đi đường bằng, trong nháy mắt đã từ đỉnh núi cao ngất nhảy xuống giữa bãi đất ven rừng.
"Bạch Đế, lên cây đi!" Giọng nói của đứa trẻ đầy hào hứng, khiến cho ai nghe thấy cũng muốn nhìn một xem đứa trẻ có giọng nói linh động như vậy hình dáng ra sao, có tiên đồng đáng yêu tinh quý như trong truyền thuyết hay không.
Sinh vật có cái đầu trắng to lớn giống như hiểu được tiếng người, bốn chận nhảy qua một hố nhỏ, thân thể to lớn thực sự nhảy cao lên 4 thước*, nhảy lên một thân cây to lớn, lại không chút nào tạm dừng tiếp tục toát ra, tiện dễ dàng tại cây cối trong lúc đó bay vọt, thật nhỏ nhánh cây bị nó bị đâm cho loạng choạng phát xuất xào xạc thanh âm.
* 1 xích, 1 thước = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm - Em rốt toán, mọi người tính hộ đi. Hic.
"A Oán*." Vẫn là giọng nói đáng yêu của đứa trẻ kia, "Chúng ta cứ xuống núi như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?"
*Chữ妴“oán” này mình sợt gu gồ nó ra là đồng âm với từ oán trong oán hận ấy. Nên mình lấy luôn, nhưng không biết nghĩa (妴 (yuan4) đồng âm với 怨(yuan4): Oán hận)
"Cơ Nhi ~" Vẫn là giọng nói đó, nhưng nghe lại giống như hai người đang nói chuyện. Lúc người này gọi 'Cơ Nhi', giọng nói có chút xao động, làm cho người ta vừa nghe thấy đã biết hắn cố ý, "Đừng sợ, có ca ca ở đây... ~ "
"Đừng gọi muội là Cơ Nhi!" giọng nói tức giận trời sinh dễ nghe làm cho người ta nghe thấy càng cảm thấy đáng yêu, "Huynh chớ đắc ý, ngày mai mới lượt muội gọi là huynh là Cơ Nhi rồi !"
"Hừ hừ ~ thì cũng phải ngày mai hẵng hay! Uy uy, muội là bé gái, không thể hung dữ như vậy, phải dịu dàng!"
"Người ta như vậy không phải hung dữ, là đáng yêu!"
"Đúng ~ Cơ Nhi muội muội của ta thật già mồm cãi láo ~ "
". . . Đáng giận!"
Nghe cuộc đối thoại nhanh chóng này, có thể biết được không phải một đứa bé giả trang hai người nói chuyện vui vẻ, mà là thực sự có hai đứa bé đấu khẩu, mà giọng nói của hai đứa bé giống nhau như đúc.
Núi rừng dần dần xa, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống, con vật màu trắng to lớn chạy ra khỏi núi rừng.
Lúc này tốc độ của nó mới chậm lại, đủ để người ta thấy rõ diện mạo và thân hình nó.
Đây là một con hổ rất to, con hổ to lớn màu trắng.(D: có lẽ là ‘mèo cưng’ của chị Lung ở hiện đại cũng xuyên không luôn rồi. Nếu thế thì anh Cực ăn giấm cả ngày)
Trên trán có một chữ ‘vương’ màu xám bạc hơi thẫm, trên người cũng có những đốm vằn rất có quy luật, khiến cho nó trông rất oai hùng. Nếu trong loài hổ cũng chia ra xấu đẹp thì con hổ lớn này sẽ đứng vào hàng tuyệt sắc, mọi con hổ dù là giống đực hay cái đều sẽ yêu quý thần phục nó.
Nhìn kỹ lại, trên lưng lão hổ trắng to lớn này lại có hai đứa bé ngồi.
Hai đứa bé khoảng 5 tuổi, dáng người nho nhỏ ngồi trên lưng Bạch Hổ có vẻ đáng yêu mà lại lộ ra vài phần quỷ dị.
Dưới ánh mặt trời, da của hai đứa bé trắng trẻo muốn lẫn vào trong tuyết, dùng từ óng ánh trong suốt để hình dung cũng không quá. Điều làm người ta giật mình nhất là hai đứa bé xinh xắn hệt như tiên đồng hạ phàm.
Đây là một đôi song sinh, đứa bé gái phía trước mặc váy màu vàng nhạt, đằng sau ôm nó là một bé trai mặc áo choàng màu vàng.
Vẻ đẹp vừa sáng ngời vừa đáng yêu của hai đứa hài tử nổi bật lên tinh quý vô cùng.
Lúc này, bé trai ở phía sau lấy ra một tờ bản đồ, cẩn thận nhìn.
"Không phải xem qua một lần rồi sao." Cơ nhi ở phía trước Cơ Nhi nói với A Oán.
A Oán nghiêm trang nói: "Bộ này mới có cảm giác."
Cơ Nhi trợn trừng mắt, lấy tay vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, "Bạch Đế, nhanh lên chạy đi..., trước khi trời tối phải tìm được nơi để tru tạm."
Bạch Hổ hít hít mũi, gật gật đầu, nhấc chân lên phóng như bay.
Tốc độ của Bạch Hổ rất nhanh, nhất là lúc nó thật sự chạy như điên, lại càng nhanh như gió, căn bản là không thấy rõ thân hình nó, làm cho người ta không khỏi nhớ tới thần thú Bạch Hổ cưỡi gió trong thoại bản.
"Là bọn chúng?" Hai đứa bé trên lưng Bạch Hổ nhanh chóng tan biến không thấy đâu, một bóng dáng từ trong rừng đi ra.
Lý Anh là khách độc hành (đi du hành thế gian một mình đó), trong chốn giang hồ tối không thiếu người một mình hành tẩu như tội phạm chạy trốn giống hắn, bọn họ có tốt có xấu, trong đó Lý Dĩnh không coi là tốt cũng không tính tệ nhất.
Hắn xuất hiện ở nơi này là vì bị người đuổi giết, sau đó bị lạc.
Vùng rừng núi này nhìn thì bình thường, nhưng lúc đi vào lại không biết đâu là cuối. Hắn đã bị lạc ở đây trọn vẹn mười ngày, nếu không phải trong rừng ở ngọn núi này có động vật, gần đây lại có mấy trận mưa xuân, nói không chừng hắn đã chết trong đó rồi.
Hôm nay hắn lại tìm đường ra một lần nữa, trong lúc vô ý nghe được giọng trẻ con, lúc đầu còn tưởng là ảo cảm giác, nhưng khốn khổ mười ngày này khiến hắn không thể không đi theo giọng nói của đứa bé kia. Lúc hắn lần theo một giọng nói đi đến, nhìn thấy một bóng trắng như gió, khinh công đáng kiêu ngạo của hắn cũng đuổi không kịp, chỉ có thể dựa vào âm thanh còn vọng lại chưa tiêu tán và sựu dao động của nhánh cây mà đi theo, ai biết làm như vậy lại giúp hắn ra khỏi rừng.
Cái này thật đúng là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu thành rừng!
Cùng ra khỏi rừng, hắn đã nghĩ người có được Linh Thú bậc này nhất định là cao nhân, lúc nghe được giọng nói của đứa bé liền cho rằng đứa bé này là con cao nhân, đúng lúc cao nhân mang theo con ra ngoài.
Vốn đang nghĩ xem có nên đi ra hấp dẫn lực chú ý của cao nhân hay không, ai biết trên lưng Bạch Hổ căn bản không cao nhân nào, chỉ có hai đứa bé choai choai không lớn không nhỏ.
Mặc dù kiến thức của hắn không được tốt lắm, nhưng cũng nhận ra được thân phận của hai đứa bé nhất định không phải bình thường, lúc hắn vẫn còn đang suy nghĩ xem cuối cùng nên đi ra hay là không đi ra, thì Bạch Hổ đã lại hóa thành cuồng phong một lần nữa rời đi.
Thôi, trẻ con như vậy nhất định có bối cảnh lớn, ai biết chỗ tối có giấu ám vệ hay không, nếu họ cho rằng mình có ý đồ bất chính mà xử chết mình thì không hay rồi.
Lý Dĩnh thoải mái nhớ lại, thi triển khinh công bay vọt về phía trước. Không phải hắn muốn đi theo hai đứa bé kia, chỉ là trước mắt lộ chỉ còn một đường này, huống chi với tốc độ của Bạch Hổ hiện giờ cũng đã đi xa từ lâu rồi.
(D: Chỗ thì Lý Anh, chỗ thì Lí Dĩnh,mình hơi bị khó hiểu nha. Chỉ có điều hai chữ này phát âm gần giống nhau, có khi nào nhầm không nhỉ)
Nhưng mà hắn mới khởi hành không bao lâu, đã nghe được tiếng rống to - -
"Ngoao ô - -! Ngoao ô!"
Tiếng rống này đủ lớn, nhưng mà tiếng kêu cuối cùng truyền tới lại làm cho Lý Dĩnh lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Này, này tới cùng tiếng kêu của loài vật nào! ?
Không phải hắn chưa từng tiếng mèo con kêu, nhưng mà cực kỳ rõ ràng tiếng mèo kêu không đinh tai nhức óc như vậy.
Đúng là bởi vì tò mò hắn mới muốn đi xem! Lý Anh tự nói với mình như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đi đên nơi âm thanh phát ra.
Trong tầm mắt, hơn mười người trưởng thành vây quanh một con bạch hổ cực lớn, trên lưng Bạch Hổ còn có hai đứa bé. Nhìn Bạch Hổ hít hít mũi, khẽ kêu lên như càu nhàu, đôi mắt nó màu lam tràn đầy lạnh lẽo và nguy hiểm, làm cho người ta nhìn thấy mà rợn người.
"Ngoao ô!" Nhưng mà đợi cho này Bạch Hổ há mồm, nhả ra tiếng kêu mềm mại trẻ con, khiến cho mọi người không thể không đổ mồ hôi một phen.
Lý Dĩnh nâng trán, thật sự là tiếng kêu của Bạch Hổ này, tới cùng tên trời đánh nào phung phí của trời như vậy a! Một mãnh thú to lớn tự nhiên lại bị bồi dưỡng ra tiếng kêu như vậy! Quá đáng tiếc, thật quá đáng buồn rồi !
Hai tên gia hỏa lãng phí của giời đang chậm rì rì từ trên lưng Bạch Hổ trợt xuống.
"Thối quá thối quá." Cơ Nhi bịt mũi ghét bỏ nói.
"Cơ Nhi ngoan, tới đây~ cho muội cái khăn." Cũng không biết A Oán rút đâu ra một khăn cho muội muội bịt mũi.
Cơ Nhi cau mày, bộ dáng kia khiến người xem đau lòng muốn chết, cho dù là nam nhân cũng như vậy.
"Này, các ngươi!" A Oán ngửa đầu nhìn mọi người trước mặt, thân thể nho nhỏ thân tỏa ra quý khí, khiến mọi người một trận kinh hãi. Nơi rừng sâu núi thẳm này ở đâu ra đứa bé xuất sắc như vậy!
"Các ngươi cản đường chúng ta rồi !" Giọng nói của trẻ con, lại quỷ dị tràn ngập nguy hiểm.
Lúc ánh mắt đứa bé nhìn đến, mười mấy đại nam nhân không thể khống chế lui về phía sau một bước. Chờ khi bọn chúng kịp phản ứng lại, không khỏi thẹn quá hóa giận - - bọn chúng lại bị một đứa bé mới vài tuổi dọa!
"Này, tiểu tử, nhìn ngươi còn nhỏ tuổi nên ta nhân nhượng, để con hổ này lại, chúng ta sẽ tha cho các ngươi." Một nam tử mặc áo xanh, diện mạo ôn hòa, không biết có phải thủ lĩnh của nhóm người này hay không. Lúc này lại bày ra một bộ mặt hung ác, để cho diện mạo vốn dĩ đẹp lập tức trở nên hung dữ, đôi mắt hung ác đánh giá hai đứa bé, cười lạnh hai tiếng, "Nếu các ngươi không nghe lời. . . Ha ha, nhìn diện mạươi các ng, đưa đi thanh lâu sở quán, qua vài năm nhất định có thể đứng đầu bảng."
"A Oán, thanh lâu sở quán là cái gì?" Cơ Nhi nghi ngờ hỏi A Oán.
"Dù sao cũng không phải nơi tốt đẹp gì!" Bị bọn hắn nói như vậy xuất lai, khẳng định không phải nơi tốt rồi!
"Ha ha ha ha!" Nghe thấy hai đứa bé nói như vậy, đám người lập tức bật cười.
Lý Anh đang ẩn nấp nóng vội, nghĩ thầmÁm vệ của hai đứa bé này đâu rồi? Sao còn không xuất hiện?
Hắn có biết đâu rằng, hai đứa trẻ vụng trộm trốn đi, làm gì có ám vệ. Quan trọng hơn là, chung chịu sự giáo dục không giống người thường.
"Tự nhiên lại giữ chặt không buông như vậy!" Trong lòng Lý Anh thầm mắng.
Hắn nhận ra nhóm người này, chín là thủ phạm đuổi giết hắn phải trốn vào rừng, vốn cho là mười ngày này bọn chúng phải đi rồi, ai biết vẫn ở bên ngoài, rõ ràng là chờ hắn rơi vào lưới.
Ra mặt, hay là không ra mặt?
Lý Anh tự nhận chính mình không phải người tốt, hắn cân nhắc việc ra mặt hay không, một là vì hai đứa bé quá đáng yêu, động đến một tia đồng tình của hắn. Thứ hai là vì vừa nhìn đã biết thân phận của hai đứa bé này bất phàm, nếu cứu bọn chúng nói không chừng còn có thể chiếm được chỗ tốt.
Lý Anh còn chưa nghĩ rõ ràng, trước mắt cục diện cũng đã thay đổi.
Nam tử thủ lính hét lên thê thảm, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.
Chỉ thấy mười mấy nam nhân không biết vì sao đột nhiên mặt mũi thống khổ ngã trên mặt đất, không lâu sau cả đám tắt thở, hóa thành một bãi nước màu xanh lạnh băng, phía trên còn tỏa ra làn khói trắng.
Lý Anh đã sớm bị dọa đến đứng không vững, trong không khí truyền từng đợt mùi nhàn nhạt, khiến hắn không khỏi khịt mũi, lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ra hương vị kia là từ mấy bãi nước xanh kia bay đến.
. . . Ai vậy làm? Này hai đứa bé này?
"Này ~ Cơ Nhi, không thúi sao?" A Oán quay đầu nhìn Cơ Nhi, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu.
Lúc này còn đâu bọn người hung hăng tàn khốc lúc nãy, chỉ còn lại mấy bãi nước hôi thối.
"A Oán thật là lợi hại a...." Cơ Nhi rất hào phóng khen.
. . . Ta đi, hai đứa bé này thật đáng sợ! ?
Lý Anh run lẩy bẩy, muốn yên lặng rời đi.
Chỉ là không được như mong muốn, giọng nói non nớt của đứa bé vang lên: "Thúc thúc trên cây, ngươi theo dõi chúng ta sao?"
Lý Anh nhìn trái nhìn phải, lại nhìn nhìn dưới chân mình, phát hiện nhánh cây dưới chân mình, từ từ quay đầu nhìn hai đứa bé.
Cành cây tươi tốt xum xuê không thể che được, ba ánh mắt đối diện nhìn nhau.
Điều này khiến cho Lý Anh biết rõ, người mà hai đứa bé kia gọi là mình.
Ta có thể giả vờ không nghe thấy có được hay không?
"A Oán, tam gia gia từng nói, nếu có người lạ theo dõi chúng ta. . ."
"Một là có ý đồ bất chính, hai là có ý đồ bất chính, ba vẫn là ý đồ bất chính!"
"Cho nên, vị này thúc thúc có ý đồ bất chính với chúng ta? Là ý đồ bất chính nha?"
"Cơ Nhi yên tâm, huynh tin tưởng trước lúc hắn kịp chạy trốn chúng ta sẽ giải quyết xong hắn."
Giọng nói của hai đứa bé giống nhau như đúc, không coi ai ra gì thương lượng với nhau, vẻ mặt đều vô cùng thật, không phải cố ý dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.