Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 162: Khúc khuỷu
Thuỷ Thiên Triệt
08/07/2015
—— Trường Tôn Tư Duyên bắt Trường Tôn Vinh Cực lựa chọn, chọn Tây Lăng hay là chọn ngươi ——
Nhưng lời này rơi vào tai Thủy Lung, cái khiến nàng để ý không phải là kết quả cuối cùng, mà là…
“Đây đều là kế hoạch ngươi âm thầm bày ra à.” Thủy Lung nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông có gương mặt xa lạ, có thể làm ra cái mặt nạ chân thật như vậy, nàng chỉ biết có Nhàn công tử. Nhưng mà, mặc kệ gương mặt Túc Ương xa lạ cỡ nào, nhưng mùi vị và khí chất của hắn, Thủy Lung không thể nào nhận sai được.
Túc Ương liếc nàng một cái, sau đó liền đưa mắt nhìn chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Mấy năm trước, ta đã nói với ngươi, ta sẽ phá hủy Tây Lăng.”
“Chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.” Thủy Lung thật tình chúc mừng.
Túc Ương khẽ lắc đầu: “Không. Ta còn chưa thành công. Một ngày Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chọn Tây Lăng, Tây Lăng vẫn là thiên hạ của họ Trưởng Tôn.”
“Đem ta đặt lên vị trí của một quốc gia, thật là không biết nên khen ngươi tuệ nhãn thức châu (*) hay là nên mỉa mai ngươi.” Nói đến mỉa mai, giọng nói của nàng vẫn mềm mại như trước.
(*) Biết nhìn người, kiến thức như ngọc trai (_.__ Tịch Ngữ edit bừa)
Túc Ương lại nói: “Một Tây Lăng đã sớm mục nát, giá trị của nó vĩnh viễn không thể bằng ngươi được.”
“Đây chỉ là cách nhìn của ngươi mà thôi.” Thủy Lung nhìn hai phe đánh nhau bên dưới sắp kết thúc trận chiến, lại nhìn sắc trời một chút, thái độ như nói chuyện phím: “Bỏ hết hào quang của thân phận, ta cũng chỉ là con người thôi.”
“Nhưng thân phận của ngươi không thể vứt bỏ được, dòng máu đang chảy trong người ngươi đã định trước ngươi không thể trốn bỏ trách nhiệm.” Giọng Túc Ương nghiêm khắc, mang theo sự âm trầm không thể cự tuyệt: “Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát.”
“Không thử, làm sao biết không được?” Thủy Lung nói, thình lình bóng dáng nhảy ra ngoài, mũi chân điểm lên ngọn cây, chớp mắt liền ra ngoài hơn mười bộ. (*)
(*) Một bộ bằng 5 thước.
Túc Ương ngẩng ra, theo sát bóng dáng của nàng, vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng: “Ngươi thật sự không hiếu kỳ về lựa chọn của Trưởng Tôn Vinh Cực ư?”
Thủy Lung không hề đáp lại.
“Hắn lựa chọn Tây Lăng.”
Thủy Lung vẫn không đáp lại, bóng dáng nhanh nhẹn như thoi đưa trong rừng.
Túc Ương khẽ nhíu mày.
Nội lực của hắn hùng hậu hơn Thủy Lung, nhưng bàn về thân pháp lại không cao siêu hơn nàng, càng khiến hắn ta kinh ngạc chính là bản lĩnh che giấu và mức linh hoạt của nàng trong núi rừng.
Năm đó, Thủy Lung từ bên người hắn ta trốn thoát, cũng là lợi dụng địa hình, nhất thời không tra xét liền để để nàng trốn mất. Lần này, hắn ta có chuẩn bị, nhưng nàng khôi phục lại nội lực, bóng dáng linh hoạt mà quỷ dị, muốn bắt nàng tại trong núi rừng quả thật không dễ.
“Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát, lối ra ở nơi này đều bị ta…”
Soàn soạt ——
Trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng khiến Túc Ương ngây người, lời nói im bặt.
Chỉ thấy Thủy Lung nhanh chóng xốc bụi cỏ lên, từ đó lấy ra một vật, thuần thục bày xong tư thế cầm ở trong tay, càng nhanh chóng phóng tới phía trước.
Cảnh tượng phía trước bỗng trống trải, đó là một đoạn nhai (*), không có lối ra. Bởi vậy, đoạn nhai này đối với người bình thường ắt hẳn chết là cái chắc, nhưng đối với cao thủ khinh công, chưa hẳn có thể sống sót vượt qua. Song, không có địa hình rừng núi hỗ trợ, Thủy Lung mạo hiểm nhảy núi vẫn bị Túc Ương bắt lại thôi.
(*) Sườn núi, dốc núi.
Vì vậy, Túc Ương đoán chắc địa hình chỗ này, nên không bố trí người ở đây coi chừng.
Hắn ta nắm chắc mười phần, chỉ cần Thủy Lung chạy trốn về hướng này, hắn ta đều tóm được… Trừ phi, Thủy Lung có thể mọc cánh bay đi.
Nhưng, việc gì cũng có ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này lại cố tình xảy ra.
Thủy Lung cầm máy bay thô sơ trong tay, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Túc Ương, nhướng mày tà mị cười với hắn ta: “Đáng tiếc, cuộc so tài truy đuổi này, ngươi lại thua nữa rồi.”
Ở đoạn nhai cuồng phong gào thét, mũi chân Thủy Lung khẽ điểm, người lại giống như lông hồng nhảy xuống khoảng không.
Một giây kế tiếp, Túc Ương đứng sát bên mép đoạn nhai, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hình ảnh người bay từ thấp lên cao, từ xa đến gần, chậm rãi biến thanh một đạo hư ảnh, càng ngày càng khó bắt được.
Gió lớn thổi tóc dài của hắn ta bay lượn, ánh mắt mê loạn.
Một loại cảm giác buồn phiền tràn ngập trong lòng hắn ta.
Không bắt được, càng ngày càng khó bắt được.
Túc Ương nhìn bóng dáng mờ nhạt trên không trung, ánh mắt tối đen mù mịt.
Tuy rằng không bắt được người, mầm mống hoài nghi đã được gieo xuống, chỉ chờ mọc rễ nảy mầm.
Lần đầu tiên, tình yêu chết yểu; lần thứ hai bị phản bội. Lấy tính tình của nàng, sẽ không động tình động tâm lần nữa.
"Ám chủ." Đột nhiên, một bóng dáng từ trong rừng bay ra, quỳ gối trước mặt Túc Ương: “Thuộc hạ vô dụng, không bắt được người.”
“Hửm?” Mắt Túc Ương lóe lên tia kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng thuộc hạ nghe lệnh phong tỏa thành Kỳ Dương, lúc vào phủ Võ vương bắt người, phát hiện không thấy bóng dáng đám người Mộc tiểu chủ đâu hết.”
Túc Ương im lặng một hồi, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Từ khi nào thì… người của Chu Điểu Điện trở nên vô dụng như thế.”
Đầu của chàng trai kia như muốn vùi vào mặt đất: “Thuộc hạ vô dụng!”
Gã không thể giải thích rõ được, vì bọn họ không biết đám người Mộc Tuyết chạy trốn như thế nào. Phải biết rằng, bọn họ liên hợp với Trưởng Tôn Tư Duyên, phong tỏa thành Kỳ Dương và phủ Võ vương, cũng mưu tính đến Nhàn công tử đã dịch dung, không có buông tha cho bất cứ người nào, rốt cuộc bọn họ chạy thoát như thế nào?
Túc Ương không nói gì, ước chừng sau ba giây, mắt hắn ta lóe sáng: “…Công chúa xuất giá.”
Hôm nay, chỉ có một đội ngũ công khai rời khỏi thành Kỳ Dương, chính là đội ngũ đưa Khuynh Nhan công chúa xuất giá.
“Đi ngăn cản đội ngũ xuất giá đến Đông Vân…” Lời nói một nửa, hắn ta liền dừng lại. Giả sử bọn họ dựa vào đội ngũ xuất giá của Trưởng Tôn Thanh Thanh trốn thoát, như vậy đã qua một ngày một đêm, chờ lúc bọn hắn đuổi theo, người chắc chắn đã trốn thoát mất.
Một đôi mắt đào hoa đầy nghi hoặc, lạnh lẽo, lộ ra sát ý lạnh thấu xương: “Giết!”
“Dạ!” Chàng trai bảo vệ được mạng nhỏ, âm thầm thở dài một hơi.
Ám chủ vẫn trọng tình lại như vô tình. Đối với đám người có huyết thống còn sót lại như bọn hắn, chỉ cần không phạm vào tội lớn, sẽ không lấy mạng bọn họ. Nhưng, đối đãi với người khác lại rất tàn nhẫn, cả một đội ngũ đưa dâu, có bao nhiêu người vô tội, đều bị một câu nói nhẹ bỗng của hắn ta mà mất tính mạng.
Mặt trời lặn về tây, cách thành Kỳ Dương mấy trăm dặm, trên đường lớn cạnh núi. Đội ngũ xuất phát từ thanh Kỳ Dương đến Đông Vân đang nghỉ ngơi tại chỗ này.
“Tử Linh, công chúa vấn chưa khỏe sao?” Quan quân hộ tống đội ngũ xuất giá lần này chính là Lưu Vũ, hắn ta hưởng cung nữ bên người công chúa Trưởng Tôn Thanh Thanh hỏi thăm.
Tử Linh lắc đầu: “Đầu chúa vẫn còn khó chịu, hiện tại không thể đi tiếp.”
Lưu Vũ khó xử chau đôi mày rậm: “Nhưng hiện giờ sắc trời không còn sớm, nếu không lên đường sớm, e rằng trước khi trời tối sẽ không tìm được khách sạn để nghỉ tạm, đến lúc đó…”
“Xì xào ~” Một con hùng ưng bay qua bầu trời, kêu lên vài tiếng, Lưu Vũ thấy tốc độ kia, không nhịn được sợ hãi than: “Thật nhanh.”
Khi hắn ta ngẩng đầu, đã bỏ lỡ vẻ mặt biến đổi trong chớp mắt của Tử Linh. Chờ lúc hắn ta quay lại nhìn nàng ta, nàng ta đã khôi phục lại như thường, nói với hắn ta: “ Đã như vậy, nô tỳ sẽ nói với công chúa một chút.”
Lưu Vũ gật đầu, còn không quên dặn một câu: “Công chúa là kim chi ngọc diệp, không thích hợp qua đêm trong rừng núi.”
Tử Linh gật đầu, bước lên cỗ xe ngựa tinh xảo xa hoa. Không tới một chốc, nàng ta liền đi xuống, nói với Lưu Vũ: “Công chúa nói, có thể đi rồi.”
“Được.” Sắc mặt Lưu Vũ nhẹ nhõm, ra lệnh một tiếng, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mọi chuyện không có tốt đẹp như Lưu Vũ nghĩ, không ngờ bọn họ gặp cướp giữa đường, mặc dù không có tổn thất nhiều, cũng giải quyết xong xuôi, nhưng khiến hành trình của bọn họ bị kéo dài.
Sau cùng, khi sắc trời tối đen, bọn họ không tới khách sạn bình dân nghỉ ngơi được, đành ở trong rừng ngủ một đêm.
Trắng treo đầu ngọn cây, đám binh lính đốt đống lửa, nướng thịt tại trong rừng. Binh lính chia thành nhóm ngồi vây quanh đống lửa ăn thịt nướng, nhỏ giọng trò chuyện. Một phần khác thì ở bên ngoài canh gác, tùy thời ứng phó với chuyện ngoài ý muốn, dựa theo thời gian thay phiên nhau canh gác.
Mặc kệ là thủ linh Lưu Vũ hay những binh lính khác, đều không nhận ra mùi hương kì lạ trôi nổi trong không khí.
“Bịch.” Một tiếng vang nhỏ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một binh sĩ không hề báo trước ngã xuống đất hôn mê.
Lưu Vũ giật mình, lập tức cao giọng: “Chú ý! Đều… ách!” Lời còn chưa nói hết, hắn ta bị người nào đó đập vào gáy, ngã trên mặt đất.
Sau cùng, từng người liên tục ngã xuống, trong một chốc, rừng trở nên cực kì yên tĩnh.
"Thanh Thanh, được rồi." Cung nữ Tử Linh đi tới trước xe ngựa, vém rèm đem Trưởng Tôn Thanh Thanh ở bên trong dắt đi ra.
Lúc này, Trưởng Tôn Thanh Thanh ăn mặc phục sức rất nhẹ nhàng, đầu tóc vẫn là kiểu của tân nương, cũng không có bất kì loại trang sức đắt tiền nào. Tuy rằng trang phục mộc mạc, nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý, ung dung của nàng ta.
Tử Linh lấy miếng mặt nạ mỏng như cánh ve ra, cẩn thận đắp lên mặt cho Trưởng Tôn Thanh Thanh, chờ làm xong, trước mặt liền hiện ra một Trưởng Tôn Thanh Thanh có diện mạo xa lạ, không kiềm được nụ cười kích động: “Thanh Thanh, không sao, không sao.”
“Ừ.” Trưởng Tôn Thanh Thanh khẽ lên tiếng, đưa tay sờ mặt Tử Linh.
Hai người đều là con gái, cử chỉ cũng không có gì đặc biệt, nhưng cảm xúc khi hai người đối diện nhau, đứng chung một chỗ lại làm người ta cảm thấy quái dị không thể diễn tả thành lời.
“Hiện tại không phải là lúc thân thiết.” Tiếng ché nhạo vang lên, bóng dáng của Thủy Lung từ chỗ tối đi ra.
"Lung tỷ tỷ?"
“Tỷ!”
Hai người mặc trang phụ người hầu và tỳ nữ bước lên đón tiếp Thủy Lung.
Nếu như chỉ nhìn dung mạo, tự nhiên là những gương mặt mà Thủy Lung chẳng biết, nhưng khi nghe xưng hô của bọn họ, nàng liền đoán ra được thân phận cả hai.
Thủy Lung cười cười, vỗ vỗ đầu Bạch Thiên Hoa đang mặc đồ con gái: “Xem ra rất thuận lợi.”
Không ai chú ý, nàng lặng lẽ sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái.
“Nè, cho ngươi.” Nhàn công tử ném bao quần áo cho Thủy Lung: “Mau thay quần áo đi.” Lời vừa xong, hắn liền đưa tay đặt ở eo Mộc Tuyết.
Nhìn kĩ sẽ phát hiện tay hắn cách eo Mộc Tuyết một khoảng cực nhỏ, không có chân chính chạm vào. Nếu không, sao Mộc Tuyết không hề có phản ứng.
Lúc này, mắt của Mộc Tuyết còn quấn dải lụa trắng, căn bản không có nhìn thấy gì hết.
Thủy Lung cười như không cười nhìn hắn, tiếp nhận bao quần áo liền xoay người vào trong rừng. Một lát sau, người đi ra, nhưng lại là một công tử nhẹ nhàng, phong độ.
“Ân đức Bạch cô nương giúp đỡ, Thanh Thanh khắc cốt ghi tâm.” Trưởng Tôn Thanh Thanh đi tới trước mặt Thủy Lung, khẽ làm lễ.
Thủy Lung nhìn về phía Tử Linh: “Chỉ là một cuộc buôn bán cùng có lợi thôi, phải không, Phương Kỳ Lăng.”
Phương Kỳ Lăng, thì ra là tiểu thư phủ thượng thư của Tây Lăng.
Chuyện này phải nói tới mấy ngày trước, thủ hạ của nàng biết được tung tích của Bạch Thiên Hoa, chính là do Phương Kỳ Lăng báo tin. Phương Kỳ Lăng dùng tung tích của Bạch Thiên Hoa làm thù lao, yêu cầu Thủy Lung giúp nàng ta cướp Trưởng Tôn Thanh Thanh, đồng thời, cho các nàng ở nhờ trong thành Nam Vân, che chở cho các nàng.
Lúc biết được Trưởng Tôn Thanh Thanh và Phương Kỳ Lăng có tình cảm quấn quýt, Thủy Lung cũng giật mình trong chớp mắt, tiếp đó liền bừng tỉnh. Hèn chi, Phương Kỳ Lăng không chịu lấy chồng, hèn chi không chịu nói ra tên của ‘người đàn ông’ cùng nàng ta bỏ trốn trong lời đồn, thượng thư đại nhân cũng không tìm được tên gian phu kia, căn bản là vì người kia không phải là đàn ông, tìm ra được mới kỳ quái. Cũng khó trách ngày đó trên Quan Vân Lâu, Phương Kỳ Lăng múa xong liền rơi lệ, vì nàng ta sớm biết Trưởng Tôn Thanh Thanh sẽ xuất giá đến Đông Vân, đoạn tình cảm của các nàng người đời không ai thấu hiểu cho, có đạo lí thông thường, cũng liên quan đến đại cục của quốc gia.
Cũng không biết vì sao Phương Kỳ Lăng lại hạ quyết tâm tới tìm nàng xin giúp đỡ, rồi thuyết phục được Trưởng Tôn Thanh Thanh, coi nhẹ đại cục của quốc gia, lập kế hoạch đào hôn.
Đáp án của câu hỏi này, Thủy Lung chẳng quan tâm, nàng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.
Vốn dĩ nàng đang tìm cách đưa đám người Mộc Tuyết rời khỏi mà không ai hay biết, Phương Kỳ Lăng yêu cầu hợp tác, chuyện này chẳng khác gì đang buồn ngủ mà có người dưa gối tới.
Nàng lợi dụng năm ngày đưa dâu để lên kế hoạch và thực nghiệm, cuối cùng tìm được một kế sách vẹn toàn, nên mới có kết quả như bây giờ.
Trước khi đi, Thủy Lung nói với Trưởng Tôn Thanh Thanh: “Ngươi bỏ hết trang sức vàng bạc không đem theo à?”
Trường Tôn Thanh Thanh ngẩn người: “Vì sao phải mang theo?”
Thủy Lung cười đùa bỡn: “Thành Nam Vân không phải nơi ăn không uống không, chỗ đó giờ là nơi tấc đất tất vàng rồi.”
Mặc kệ Trưởng Tôn Thanh Thanh hay Phương Kỳ Lăng đóng giả làm Tử Linh đều ngây người. Một hồi sau, Trưởng Tôn Thanh Thanh mới đỏ mặt, xoay người đi tới trước xe ngựa, ôm bọc quần áo đi ra.
Hai người đều là người chịu muôn ngàn sự sủng ái của mọi người, một người là đệ nhất công chúa, một người là tiểu thư phủ thượng thư, toàn là kẻ chưa bao giờ lo lắng chuyện tiền bạc, nhất thời khó thay đổi được thói quen này.
“Đi thôi.” Thủy Lung đang định phóng ngựa đi, bỗng bụng dưới truyền đến cảm giác đau thắt, khiến nàng hơi biến sắc, suýt chút nữa té ngã.
Cơn đau nhức này lúc có lúc không, thiếu chút nữa khiến nàng bay sai hướng.
“Tỷ, tỷ bị thương à?” Ánh mắt sắc bén của Bạch Thiên Hoa phát hiện sự khác thường của Thủy Lung.
Thủy Lung lắc đầu. Độc tính của Ải Anh Thảo không hề có tác dụng với nàng, không nên sinh ra cảm giác đau đớn mới đúng.
Không biết từ khi nào Nhàn công tử đến trước mặt nàng lúc nào, đưa tay đắp lên bắt mạch cho nàng. Hắn khẽ nhíu mày, sau đó, vẻ mặt vi diệu.
“Thế nào?” Ánh mắt này coi là ý gì.
Sắc mặt Nhàn công tử khẽ giãn ra, đầu lông mày cũng dịu xuống, lộ ra nụ cười đáng đánh đòn: “Ngươi trúng độc.”
"Cái gì! ?" Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết giật nảy mình.
Trưởng Tôn Thanh Thanh và Phương Kỳ Lăng nghe ra cũng biến sắc.
“Độc của Ải Anh Thảo không có tác dụng với ta.” Thủy Lung bình tĩnh nói.
“Ai nói trong người ngươi là Ải Anh Thảo.” Nhàn công tử nhướng mày nói: “Rõ ràng là độc của Bát Biện Tước Điểu, à, khó trách ngươi nhận sai, hai loại cỏ độc này có hình dáng rất giống nhau, độc tính đều mạnh như nhau.”
“Độc của Ải Anh Thảo không có tác dụng với ta, Bát Biện Tước Điểu cũng thế.” Ánh mắt nàng lóe lên, Hoàng Thanh Tuyết lại nhận sai hai loại độc này sao? Nhưng so với khả năng nhận sai, nàng càng tin là do Túc Ương thầm thay đổi hơn.
Nếu hắn ta coi trọng huyết mạch của nàng, sẽ không trừng mắt nhìn nàng mang thai đâu.
“Độc này không có tác dụng với ngươi, nhưng chưa hẳn không ảnh hưởng gì với tiểu nhân vật trong bụng ngươi.”
Một trận im lặng.
Mặc kệ Thủy Lung hay đám người Mộc Tuyết đều không có thưởng thức ý tứ của hắn.
Tình huống này khiến Nhàn công tử rất hưởng thụ, hắn nghĩ nếu được nhìn thấy bộ dạng biến sắc của Thủy Lung, hắn chắc chắn rất vui vẻ.
Nhưng sau một hồi, vẻ mặt của Thủy Lung lại bình tĩnh như trước, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả ngày xưa, cười ôn hòa với Nhàn công tử: “Ngươi xác định?”
Tỷ lệ mang thai của nàng, dù ăn Tử Thân Linh cũng nhỏ đến đáng thương. Huống hồ, nàng căn bản không có dấu hiệu của phụ nữ có thai.
“Xác định.” Nhàn công tử cũng cười, cười đến mức đáng đánh: “Chưa tới một tháng.”
Thủy Lung bình tĩnh tự bắt mạch cho mình, cẩn thận cảm thụ…
“Tỷ?” Thấy Thủy Lung thả tay xuống, vẻ mặt không hề biến hóa. Bạch Thiên Hoa không thể đoán ra được suy nghĩ của nàng.
Ta có cháu trai sao, ta sắp làm cậu (*) sao? Đúng rồi! Tỷ trúng độc, vậy đứa cháu tương lai của ta sẽ không còn?
(*) Chỗ này trong bản raw là thúc thúc = chú, nhưng BTH là em trai TL nên mình tự ý đổi thành cậu nha.
Cái này, không chỉ Bạch Thiên Hoa lo lắng, đám người Mộc Tuyết cũng đang lo lắng.
Nụ cười của Nhàn công tử càng bỉ ổi, hắn đang chờ xem hình tượng sụp đổ của Thủy Lung.
“Thuốc.” Thủy Lung lạnh nhạt đưa tay về phía hắn.
Nhàn công tử ngẩn ra: “Thuốc gì?”
“Mặc kệ là thuốc gì, có thể giải quyết vấn đề hiện tại của ta là được.” Nếu đau bụng nửa ngày mà đứa nhỏ vẫn còn, như vậy chứng tỏ độc tính trong người nàng đã được phân giải không tệ lắm, không ảnh hưởng nhiều đến đứa nhỏ?
Nhàn công tử cười: “Biện pháp đơn giản nhất chính là bỏ đứa nhỏ này…”
“Nhàn công tử!” Âm thanh lạnh lẽo, giận dữ của Mộc Tuyết cắt lời hắn.
Nhàn công tử vội vàng đứng đắn lại, thầm nghĩ: Không hay rồi, lại vênh váo quá mức. Lời không thể nói lung tung, chứ đừng nói tới lời chọc Tiểu Tuyết không vui, Bạch Thủy Lung càng không dễ trêu chọc, cha của đứa nhỏ kia cực kì kinh khủng nha!
“Ha ha, nói giỡn chút thôi.” Nhàn công tử lấy một lọ sứ ra đưa cho Thủy Lung: "Đây là Tuyết Liên Nhân Tham Hoàn, mỗi ngày ăn hai viên, sớm tối một viên, dưỡng cho tốt, chờ đến thành trấn sẽ dùng thêm dược liệu, ta làm thuốc dưỡng thai cho ngươi. Đại khái mười ngày nửa tháng là được.”
Thủy Lung nhận bình sứ, hoài nghi hỏi: “Phiền toái như vậy?”
“Ngươi còn chê phiền phức?” Hiếm khi Nhàn công tử nghiêm túc: “Ngươi có biết, nếu không phát hiện sớm, chờ chúng ta đi cả đêm, đứa nhỏ này chắc chắn mười phần chết, một phần sống.”
". . ." Thủy Lung nhìn bụng của mình, im lặng mở bình sứ, đổ một viên ra cho vào miệng.
Nàng chưa từng làm mẹ. Kiếp trước, trong tổ chức của nàng có vô số đàn ông, bên cạnh căn bản không có phụ nữ có thai xuất hiện, cũng chưa từng được dạy dỗ về phương diện này, phương diện học tập này… đương nhiên là dốt đặc cán mai.
Đối với người bình thường là đau đớn khó nhịn, đối với nàng cũng chỉ là cái nhăn mày, không cách nào nhận thức tính nghiêm trọng ở trong đó.
“Bằng không, chúng ta ngồi xe ngựa đi?” Mộc Tuyết do dự nói.
Thủy Lung nhảy lên ngựa: “Bây giờ ngồi xe ngựa, chính là mục tiêu sống.”
“Yên tâm, người phụ nữ này căn bản là yêu nghiệt.” Không biết Nhàn công tử đang khen hay mỉa mai: “Vừa mang thai, vừa trúng độc còn có thể chạy trăm dặm đến chỗ của chúng ta, không phải là yêu nghiệt thì là cái gì? Yêu nghiệt mang thai chính là tiểu yêu nghiệt, trúng độc nửa ngày còn không chết…”
“Nhàn công tử!!!” Mộc Tuyết tức đến nỗi hai vai đều run lên.
“…” Lại đắc ý vênh váo!
“Lên đường.”
Thủy Lung dẫn đầu rời đi.
Nhưng lời này rơi vào tai Thủy Lung, cái khiến nàng để ý không phải là kết quả cuối cùng, mà là…
“Đây đều là kế hoạch ngươi âm thầm bày ra à.” Thủy Lung nghiêng đầu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông có gương mặt xa lạ, có thể làm ra cái mặt nạ chân thật như vậy, nàng chỉ biết có Nhàn công tử. Nhưng mà, mặc kệ gương mặt Túc Ương xa lạ cỡ nào, nhưng mùi vị và khí chất của hắn, Thủy Lung không thể nào nhận sai được.
Túc Ương liếc nàng một cái, sau đó liền đưa mắt nhìn chỗ khác, nhàn nhạt nói: “Mấy năm trước, ta đã nói với ngươi, ta sẽ phá hủy Tây Lăng.”
“Chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi.” Thủy Lung thật tình chúc mừng.
Túc Ương khẽ lắc đầu: “Không. Ta còn chưa thành công. Một ngày Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chọn Tây Lăng, Tây Lăng vẫn là thiên hạ của họ Trưởng Tôn.”
“Đem ta đặt lên vị trí của một quốc gia, thật là không biết nên khen ngươi tuệ nhãn thức châu (*) hay là nên mỉa mai ngươi.” Nói đến mỉa mai, giọng nói của nàng vẫn mềm mại như trước.
(*) Biết nhìn người, kiến thức như ngọc trai (_.__ Tịch Ngữ edit bừa)
Túc Ương lại nói: “Một Tây Lăng đã sớm mục nát, giá trị của nó vĩnh viễn không thể bằng ngươi được.”
“Đây chỉ là cách nhìn của ngươi mà thôi.” Thủy Lung nhìn hai phe đánh nhau bên dưới sắp kết thúc trận chiến, lại nhìn sắc trời một chút, thái độ như nói chuyện phím: “Bỏ hết hào quang của thân phận, ta cũng chỉ là con người thôi.”
“Nhưng thân phận của ngươi không thể vứt bỏ được, dòng máu đang chảy trong người ngươi đã định trước ngươi không thể trốn bỏ trách nhiệm.” Giọng Túc Ương nghiêm khắc, mang theo sự âm trầm không thể cự tuyệt: “Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát.”
“Không thử, làm sao biết không được?” Thủy Lung nói, thình lình bóng dáng nhảy ra ngoài, mũi chân điểm lên ngọn cây, chớp mắt liền ra ngoài hơn mười bộ. (*)
(*) Một bộ bằng 5 thước.
Túc Ương ngẩng ra, theo sát bóng dáng của nàng, vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng: “Ngươi thật sự không hiếu kỳ về lựa chọn của Trưởng Tôn Vinh Cực ư?”
Thủy Lung không hề đáp lại.
“Hắn lựa chọn Tây Lăng.”
Thủy Lung vẫn không đáp lại, bóng dáng nhanh nhẹn như thoi đưa trong rừng.
Túc Ương khẽ nhíu mày.
Nội lực của hắn hùng hậu hơn Thủy Lung, nhưng bàn về thân pháp lại không cao siêu hơn nàng, càng khiến hắn ta kinh ngạc chính là bản lĩnh che giấu và mức linh hoạt của nàng trong núi rừng.
Năm đó, Thủy Lung từ bên người hắn ta trốn thoát, cũng là lợi dụng địa hình, nhất thời không tra xét liền để để nàng trốn mất. Lần này, hắn ta có chuẩn bị, nhưng nàng khôi phục lại nội lực, bóng dáng linh hoạt mà quỷ dị, muốn bắt nàng tại trong núi rừng quả thật không dễ.
“Tiểu Long Nhi, ngươi trốn không thoát, lối ra ở nơi này đều bị ta…”
Soàn soạt ——
Trước mắt đột nhiên hiện ra cảnh tượng khiến Túc Ương ngây người, lời nói im bặt.
Chỉ thấy Thủy Lung nhanh chóng xốc bụi cỏ lên, từ đó lấy ra một vật, thuần thục bày xong tư thế cầm ở trong tay, càng nhanh chóng phóng tới phía trước.
Cảnh tượng phía trước bỗng trống trải, đó là một đoạn nhai (*), không có lối ra. Bởi vậy, đoạn nhai này đối với người bình thường ắt hẳn chết là cái chắc, nhưng đối với cao thủ khinh công, chưa hẳn có thể sống sót vượt qua. Song, không có địa hình rừng núi hỗ trợ, Thủy Lung mạo hiểm nhảy núi vẫn bị Túc Ương bắt lại thôi.
(*) Sườn núi, dốc núi.
Vì vậy, Túc Ương đoán chắc địa hình chỗ này, nên không bố trí người ở đây coi chừng.
Hắn ta nắm chắc mười phần, chỉ cần Thủy Lung chạy trốn về hướng này, hắn ta đều tóm được… Trừ phi, Thủy Lung có thể mọc cánh bay đi.
Nhưng, việc gì cũng có ngoài ý muốn, chuyện ngoài ý muốn này lại cố tình xảy ra.
Thủy Lung cầm máy bay thô sơ trong tay, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Túc Ương, nhướng mày tà mị cười với hắn ta: “Đáng tiếc, cuộc so tài truy đuổi này, ngươi lại thua nữa rồi.”
Ở đoạn nhai cuồng phong gào thét, mũi chân Thủy Lung khẽ điểm, người lại giống như lông hồng nhảy xuống khoảng không.
Một giây kế tiếp, Túc Ương đứng sát bên mép đoạn nhai, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hình ảnh người bay từ thấp lên cao, từ xa đến gần, chậm rãi biến thanh một đạo hư ảnh, càng ngày càng khó bắt được.
Gió lớn thổi tóc dài của hắn ta bay lượn, ánh mắt mê loạn.
Một loại cảm giác buồn phiền tràn ngập trong lòng hắn ta.
Không bắt được, càng ngày càng khó bắt được.
Túc Ương nhìn bóng dáng mờ nhạt trên không trung, ánh mắt tối đen mù mịt.
Tuy rằng không bắt được người, mầm mống hoài nghi đã được gieo xuống, chỉ chờ mọc rễ nảy mầm.
Lần đầu tiên, tình yêu chết yểu; lần thứ hai bị phản bội. Lấy tính tình của nàng, sẽ không động tình động tâm lần nữa.
"Ám chủ." Đột nhiên, một bóng dáng từ trong rừng bay ra, quỳ gối trước mặt Túc Ương: “Thuộc hạ vô dụng, không bắt được người.”
“Hửm?” Mắt Túc Ương lóe lên tia kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng thuộc hạ nghe lệnh phong tỏa thành Kỳ Dương, lúc vào phủ Võ vương bắt người, phát hiện không thấy bóng dáng đám người Mộc tiểu chủ đâu hết.”
Túc Ương im lặng một hồi, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: “Từ khi nào thì… người của Chu Điểu Điện trở nên vô dụng như thế.”
Đầu của chàng trai kia như muốn vùi vào mặt đất: “Thuộc hạ vô dụng!”
Gã không thể giải thích rõ được, vì bọn họ không biết đám người Mộc Tuyết chạy trốn như thế nào. Phải biết rằng, bọn họ liên hợp với Trưởng Tôn Tư Duyên, phong tỏa thành Kỳ Dương và phủ Võ vương, cũng mưu tính đến Nhàn công tử đã dịch dung, không có buông tha cho bất cứ người nào, rốt cuộc bọn họ chạy thoát như thế nào?
Túc Ương không nói gì, ước chừng sau ba giây, mắt hắn ta lóe sáng: “…Công chúa xuất giá.”
Hôm nay, chỉ có một đội ngũ công khai rời khỏi thành Kỳ Dương, chính là đội ngũ đưa Khuynh Nhan công chúa xuất giá.
“Đi ngăn cản đội ngũ xuất giá đến Đông Vân…” Lời nói một nửa, hắn ta liền dừng lại. Giả sử bọn họ dựa vào đội ngũ xuất giá của Trưởng Tôn Thanh Thanh trốn thoát, như vậy đã qua một ngày một đêm, chờ lúc bọn hắn đuổi theo, người chắc chắn đã trốn thoát mất.
Một đôi mắt đào hoa đầy nghi hoặc, lạnh lẽo, lộ ra sát ý lạnh thấu xương: “Giết!”
“Dạ!” Chàng trai bảo vệ được mạng nhỏ, âm thầm thở dài một hơi.
Ám chủ vẫn trọng tình lại như vô tình. Đối với đám người có huyết thống còn sót lại như bọn hắn, chỉ cần không phạm vào tội lớn, sẽ không lấy mạng bọn họ. Nhưng, đối đãi với người khác lại rất tàn nhẫn, cả một đội ngũ đưa dâu, có bao nhiêu người vô tội, đều bị một câu nói nhẹ bỗng của hắn ta mà mất tính mạng.
Mặt trời lặn về tây, cách thành Kỳ Dương mấy trăm dặm, trên đường lớn cạnh núi. Đội ngũ xuất phát từ thanh Kỳ Dương đến Đông Vân đang nghỉ ngơi tại chỗ này.
“Tử Linh, công chúa vấn chưa khỏe sao?” Quan quân hộ tống đội ngũ xuất giá lần này chính là Lưu Vũ, hắn ta hưởng cung nữ bên người công chúa Trưởng Tôn Thanh Thanh hỏi thăm.
Tử Linh lắc đầu: “Đầu chúa vẫn còn khó chịu, hiện tại không thể đi tiếp.”
Lưu Vũ khó xử chau đôi mày rậm: “Nhưng hiện giờ sắc trời không còn sớm, nếu không lên đường sớm, e rằng trước khi trời tối sẽ không tìm được khách sạn để nghỉ tạm, đến lúc đó…”
“Xì xào ~” Một con hùng ưng bay qua bầu trời, kêu lên vài tiếng, Lưu Vũ thấy tốc độ kia, không nhịn được sợ hãi than: “Thật nhanh.”
Khi hắn ta ngẩng đầu, đã bỏ lỡ vẻ mặt biến đổi trong chớp mắt của Tử Linh. Chờ lúc hắn ta quay lại nhìn nàng ta, nàng ta đã khôi phục lại như thường, nói với hắn ta: “ Đã như vậy, nô tỳ sẽ nói với công chúa một chút.”
Lưu Vũ gật đầu, còn không quên dặn một câu: “Công chúa là kim chi ngọc diệp, không thích hợp qua đêm trong rừng núi.”
Tử Linh gật đầu, bước lên cỗ xe ngựa tinh xảo xa hoa. Không tới một chốc, nàng ta liền đi xuống, nói với Lưu Vũ: “Công chúa nói, có thể đi rồi.”
“Được.” Sắc mặt Lưu Vũ nhẹ nhõm, ra lệnh một tiếng, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mọi chuyện không có tốt đẹp như Lưu Vũ nghĩ, không ngờ bọn họ gặp cướp giữa đường, mặc dù không có tổn thất nhiều, cũng giải quyết xong xuôi, nhưng khiến hành trình của bọn họ bị kéo dài.
Sau cùng, khi sắc trời tối đen, bọn họ không tới khách sạn bình dân nghỉ ngơi được, đành ở trong rừng ngủ một đêm.
Trắng treo đầu ngọn cây, đám binh lính đốt đống lửa, nướng thịt tại trong rừng. Binh lính chia thành nhóm ngồi vây quanh đống lửa ăn thịt nướng, nhỏ giọng trò chuyện. Một phần khác thì ở bên ngoài canh gác, tùy thời ứng phó với chuyện ngoài ý muốn, dựa theo thời gian thay phiên nhau canh gác.
Mặc kệ là thủ linh Lưu Vũ hay những binh lính khác, đều không nhận ra mùi hương kì lạ trôi nổi trong không khí.
“Bịch.” Một tiếng vang nhỏ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, một binh sĩ không hề báo trước ngã xuống đất hôn mê.
Lưu Vũ giật mình, lập tức cao giọng: “Chú ý! Đều… ách!” Lời còn chưa nói hết, hắn ta bị người nào đó đập vào gáy, ngã trên mặt đất.
Sau cùng, từng người liên tục ngã xuống, trong một chốc, rừng trở nên cực kì yên tĩnh.
"Thanh Thanh, được rồi." Cung nữ Tử Linh đi tới trước xe ngựa, vém rèm đem Trưởng Tôn Thanh Thanh ở bên trong dắt đi ra.
Lúc này, Trưởng Tôn Thanh Thanh ăn mặc phục sức rất nhẹ nhàng, đầu tóc vẫn là kiểu của tân nương, cũng không có bất kì loại trang sức đắt tiền nào. Tuy rằng trang phục mộc mạc, nhưng vẫn không che giấu được khí chất cao quý, ung dung của nàng ta.
Tử Linh lấy miếng mặt nạ mỏng như cánh ve ra, cẩn thận đắp lên mặt cho Trưởng Tôn Thanh Thanh, chờ làm xong, trước mặt liền hiện ra một Trưởng Tôn Thanh Thanh có diện mạo xa lạ, không kiềm được nụ cười kích động: “Thanh Thanh, không sao, không sao.”
“Ừ.” Trưởng Tôn Thanh Thanh khẽ lên tiếng, đưa tay sờ mặt Tử Linh.
Hai người đều là con gái, cử chỉ cũng không có gì đặc biệt, nhưng cảm xúc khi hai người đối diện nhau, đứng chung một chỗ lại làm người ta cảm thấy quái dị không thể diễn tả thành lời.
“Hiện tại không phải là lúc thân thiết.” Tiếng ché nhạo vang lên, bóng dáng của Thủy Lung từ chỗ tối đi ra.
"Lung tỷ tỷ?"
“Tỷ!”
Hai người mặc trang phụ người hầu và tỳ nữ bước lên đón tiếp Thủy Lung.
Nếu như chỉ nhìn dung mạo, tự nhiên là những gương mặt mà Thủy Lung chẳng biết, nhưng khi nghe xưng hô của bọn họ, nàng liền đoán ra được thân phận cả hai.
Thủy Lung cười cười, vỗ vỗ đầu Bạch Thiên Hoa đang mặc đồ con gái: “Xem ra rất thuận lợi.”
Không ai chú ý, nàng lặng lẽ sờ sờ chiếc nhẫn ở ngón áp út trên tay trái.
“Nè, cho ngươi.” Nhàn công tử ném bao quần áo cho Thủy Lung: “Mau thay quần áo đi.” Lời vừa xong, hắn liền đưa tay đặt ở eo Mộc Tuyết.
Nhìn kĩ sẽ phát hiện tay hắn cách eo Mộc Tuyết một khoảng cực nhỏ, không có chân chính chạm vào. Nếu không, sao Mộc Tuyết không hề có phản ứng.
Lúc này, mắt của Mộc Tuyết còn quấn dải lụa trắng, căn bản không có nhìn thấy gì hết.
Thủy Lung cười như không cười nhìn hắn, tiếp nhận bao quần áo liền xoay người vào trong rừng. Một lát sau, người đi ra, nhưng lại là một công tử nhẹ nhàng, phong độ.
“Ân đức Bạch cô nương giúp đỡ, Thanh Thanh khắc cốt ghi tâm.” Trưởng Tôn Thanh Thanh đi tới trước mặt Thủy Lung, khẽ làm lễ.
Thủy Lung nhìn về phía Tử Linh: “Chỉ là một cuộc buôn bán cùng có lợi thôi, phải không, Phương Kỳ Lăng.”
Phương Kỳ Lăng, thì ra là tiểu thư phủ thượng thư của Tây Lăng.
Chuyện này phải nói tới mấy ngày trước, thủ hạ của nàng biết được tung tích của Bạch Thiên Hoa, chính là do Phương Kỳ Lăng báo tin. Phương Kỳ Lăng dùng tung tích của Bạch Thiên Hoa làm thù lao, yêu cầu Thủy Lung giúp nàng ta cướp Trưởng Tôn Thanh Thanh, đồng thời, cho các nàng ở nhờ trong thành Nam Vân, che chở cho các nàng.
Lúc biết được Trưởng Tôn Thanh Thanh và Phương Kỳ Lăng có tình cảm quấn quýt, Thủy Lung cũng giật mình trong chớp mắt, tiếp đó liền bừng tỉnh. Hèn chi, Phương Kỳ Lăng không chịu lấy chồng, hèn chi không chịu nói ra tên của ‘người đàn ông’ cùng nàng ta bỏ trốn trong lời đồn, thượng thư đại nhân cũng không tìm được tên gian phu kia, căn bản là vì người kia không phải là đàn ông, tìm ra được mới kỳ quái. Cũng khó trách ngày đó trên Quan Vân Lâu, Phương Kỳ Lăng múa xong liền rơi lệ, vì nàng ta sớm biết Trưởng Tôn Thanh Thanh sẽ xuất giá đến Đông Vân, đoạn tình cảm của các nàng người đời không ai thấu hiểu cho, có đạo lí thông thường, cũng liên quan đến đại cục của quốc gia.
Cũng không biết vì sao Phương Kỳ Lăng lại hạ quyết tâm tới tìm nàng xin giúp đỡ, rồi thuyết phục được Trưởng Tôn Thanh Thanh, coi nhẹ đại cục của quốc gia, lập kế hoạch đào hôn.
Đáp án của câu hỏi này, Thủy Lung chẳng quan tâm, nàng chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân.
Vốn dĩ nàng đang tìm cách đưa đám người Mộc Tuyết rời khỏi mà không ai hay biết, Phương Kỳ Lăng yêu cầu hợp tác, chuyện này chẳng khác gì đang buồn ngủ mà có người dưa gối tới.
Nàng lợi dụng năm ngày đưa dâu để lên kế hoạch và thực nghiệm, cuối cùng tìm được một kế sách vẹn toàn, nên mới có kết quả như bây giờ.
Trước khi đi, Thủy Lung nói với Trưởng Tôn Thanh Thanh: “Ngươi bỏ hết trang sức vàng bạc không đem theo à?”
Trường Tôn Thanh Thanh ngẩn người: “Vì sao phải mang theo?”
Thủy Lung cười đùa bỡn: “Thành Nam Vân không phải nơi ăn không uống không, chỗ đó giờ là nơi tấc đất tất vàng rồi.”
Mặc kệ Trưởng Tôn Thanh Thanh hay Phương Kỳ Lăng đóng giả làm Tử Linh đều ngây người. Một hồi sau, Trưởng Tôn Thanh Thanh mới đỏ mặt, xoay người đi tới trước xe ngựa, ôm bọc quần áo đi ra.
Hai người đều là người chịu muôn ngàn sự sủng ái của mọi người, một người là đệ nhất công chúa, một người là tiểu thư phủ thượng thư, toàn là kẻ chưa bao giờ lo lắng chuyện tiền bạc, nhất thời khó thay đổi được thói quen này.
“Đi thôi.” Thủy Lung đang định phóng ngựa đi, bỗng bụng dưới truyền đến cảm giác đau thắt, khiến nàng hơi biến sắc, suýt chút nữa té ngã.
Cơn đau nhức này lúc có lúc không, thiếu chút nữa khiến nàng bay sai hướng.
“Tỷ, tỷ bị thương à?” Ánh mắt sắc bén của Bạch Thiên Hoa phát hiện sự khác thường của Thủy Lung.
Thủy Lung lắc đầu. Độc tính của Ải Anh Thảo không hề có tác dụng với nàng, không nên sinh ra cảm giác đau đớn mới đúng.
Không biết từ khi nào Nhàn công tử đến trước mặt nàng lúc nào, đưa tay đắp lên bắt mạch cho nàng. Hắn khẽ nhíu mày, sau đó, vẻ mặt vi diệu.
“Thế nào?” Ánh mắt này coi là ý gì.
Sắc mặt Nhàn công tử khẽ giãn ra, đầu lông mày cũng dịu xuống, lộ ra nụ cười đáng đánh đòn: “Ngươi trúng độc.”
"Cái gì! ?" Bạch Thiên Hoa và Mộc Tuyết giật nảy mình.
Trưởng Tôn Thanh Thanh và Phương Kỳ Lăng nghe ra cũng biến sắc.
“Độc của Ải Anh Thảo không có tác dụng với ta.” Thủy Lung bình tĩnh nói.
“Ai nói trong người ngươi là Ải Anh Thảo.” Nhàn công tử nhướng mày nói: “Rõ ràng là độc của Bát Biện Tước Điểu, à, khó trách ngươi nhận sai, hai loại cỏ độc này có hình dáng rất giống nhau, độc tính đều mạnh như nhau.”
“Độc của Ải Anh Thảo không có tác dụng với ta, Bát Biện Tước Điểu cũng thế.” Ánh mắt nàng lóe lên, Hoàng Thanh Tuyết lại nhận sai hai loại độc này sao? Nhưng so với khả năng nhận sai, nàng càng tin là do Túc Ương thầm thay đổi hơn.
Nếu hắn ta coi trọng huyết mạch của nàng, sẽ không trừng mắt nhìn nàng mang thai đâu.
“Độc này không có tác dụng với ngươi, nhưng chưa hẳn không ảnh hưởng gì với tiểu nhân vật trong bụng ngươi.”
Một trận im lặng.
Mặc kệ Thủy Lung hay đám người Mộc Tuyết đều không có thưởng thức ý tứ của hắn.
Tình huống này khiến Nhàn công tử rất hưởng thụ, hắn nghĩ nếu được nhìn thấy bộ dạng biến sắc của Thủy Lung, hắn chắc chắn rất vui vẻ.
Nhưng sau một hồi, vẻ mặt của Thủy Lung lại bình tĩnh như trước, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả ngày xưa, cười ôn hòa với Nhàn công tử: “Ngươi xác định?”
Tỷ lệ mang thai của nàng, dù ăn Tử Thân Linh cũng nhỏ đến đáng thương. Huống hồ, nàng căn bản không có dấu hiệu của phụ nữ có thai.
“Xác định.” Nhàn công tử cũng cười, cười đến mức đáng đánh: “Chưa tới một tháng.”
Thủy Lung bình tĩnh tự bắt mạch cho mình, cẩn thận cảm thụ…
“Tỷ?” Thấy Thủy Lung thả tay xuống, vẻ mặt không hề biến hóa. Bạch Thiên Hoa không thể đoán ra được suy nghĩ của nàng.
Ta có cháu trai sao, ta sắp làm cậu (*) sao? Đúng rồi! Tỷ trúng độc, vậy đứa cháu tương lai của ta sẽ không còn?
(*) Chỗ này trong bản raw là thúc thúc = chú, nhưng BTH là em trai TL nên mình tự ý đổi thành cậu nha.
Cái này, không chỉ Bạch Thiên Hoa lo lắng, đám người Mộc Tuyết cũng đang lo lắng.
Nụ cười của Nhàn công tử càng bỉ ổi, hắn đang chờ xem hình tượng sụp đổ của Thủy Lung.
“Thuốc.” Thủy Lung lạnh nhạt đưa tay về phía hắn.
Nhàn công tử ngẩn ra: “Thuốc gì?”
“Mặc kệ là thuốc gì, có thể giải quyết vấn đề hiện tại của ta là được.” Nếu đau bụng nửa ngày mà đứa nhỏ vẫn còn, như vậy chứng tỏ độc tính trong người nàng đã được phân giải không tệ lắm, không ảnh hưởng nhiều đến đứa nhỏ?
Nhàn công tử cười: “Biện pháp đơn giản nhất chính là bỏ đứa nhỏ này…”
“Nhàn công tử!” Âm thanh lạnh lẽo, giận dữ của Mộc Tuyết cắt lời hắn.
Nhàn công tử vội vàng đứng đắn lại, thầm nghĩ: Không hay rồi, lại vênh váo quá mức. Lời không thể nói lung tung, chứ đừng nói tới lời chọc Tiểu Tuyết không vui, Bạch Thủy Lung càng không dễ trêu chọc, cha của đứa nhỏ kia cực kì kinh khủng nha!
“Ha ha, nói giỡn chút thôi.” Nhàn công tử lấy một lọ sứ ra đưa cho Thủy Lung: "Đây là Tuyết Liên Nhân Tham Hoàn, mỗi ngày ăn hai viên, sớm tối một viên, dưỡng cho tốt, chờ đến thành trấn sẽ dùng thêm dược liệu, ta làm thuốc dưỡng thai cho ngươi. Đại khái mười ngày nửa tháng là được.”
Thủy Lung nhận bình sứ, hoài nghi hỏi: “Phiền toái như vậy?”
“Ngươi còn chê phiền phức?” Hiếm khi Nhàn công tử nghiêm túc: “Ngươi có biết, nếu không phát hiện sớm, chờ chúng ta đi cả đêm, đứa nhỏ này chắc chắn mười phần chết, một phần sống.”
". . ." Thủy Lung nhìn bụng của mình, im lặng mở bình sứ, đổ một viên ra cho vào miệng.
Nàng chưa từng làm mẹ. Kiếp trước, trong tổ chức của nàng có vô số đàn ông, bên cạnh căn bản không có phụ nữ có thai xuất hiện, cũng chưa từng được dạy dỗ về phương diện này, phương diện học tập này… đương nhiên là dốt đặc cán mai.
Đối với người bình thường là đau đớn khó nhịn, đối với nàng cũng chỉ là cái nhăn mày, không cách nào nhận thức tính nghiêm trọng ở trong đó.
“Bằng không, chúng ta ngồi xe ngựa đi?” Mộc Tuyết do dự nói.
Thủy Lung nhảy lên ngựa: “Bây giờ ngồi xe ngựa, chính là mục tiêu sống.”
“Yên tâm, người phụ nữ này căn bản là yêu nghiệt.” Không biết Nhàn công tử đang khen hay mỉa mai: “Vừa mang thai, vừa trúng độc còn có thể chạy trăm dặm đến chỗ của chúng ta, không phải là yêu nghiệt thì là cái gì? Yêu nghiệt mang thai chính là tiểu yêu nghiệt, trúng độc nửa ngày còn không chết…”
“Nhàn công tử!!!” Mộc Tuyết tức đến nỗi hai vai đều run lên.
“…” Lại đắc ý vênh váo!
“Lên đường.”
Thủy Lung dẫn đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.