Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 75: Quý nữ tuyên bố
Thuỷ Thiên Triệt
04/12/2014
Sau khi thái hậu đi, Thủy Lung cũng không có vội rời khỏi.
Nàng nhìn xung quanh tẩm cung này, giống như không nhìn. Phát hiện xung quanh tẩm cung này rất sạch sẽ, rõ ràng cho thấy nơi này được quét dọn mỗi ngày, một chút bụi bặm cũng không có.
Chậm rãi bước tới trước bàn trang điểm, Thủy Lung mở ngăn kéo của bàn trang điểm, thấy vật trang sức để ở bên trong. Vật trang sức không nhiều lắm, mỗi thứ đều rất quý giá, màu sắc của đá quý vô cùng tốt, điêu khắc cũng vô cùng tốt.
Thủy Lung đưa tay vuốt ve lên trang sức, cảm thấy những trang sức này đều có chút tuổi tác, cũng không phải là những trang sức được lưu hành trong mấy năm gần đây, mặc kệ là thủ công hay là điêu khắc đều lộ ra nét tự nhiên, hơn nữa dáng vẻ của trang sức này và trang phục của thái hậu tựa hồ không có ăn khớp.
Nàng rút ngón tay về, đóng ngăn tủ lại, vẻ mặt không chút biến đổi. Làm cho nàng cảm thấy nhàm chán, tùy ý nhìn khắp nơi một chút.
Thủy Lung biết hiện tại không phải là lúc nghiên cứu bà thái hậu biến thái này, huống chi nàng chả hề biết gì nhiều về thái hậu, muốn điều tra đối phương cũng không biết bên bắt đầu từ đâu. Chỉ có một sợi lông tơ quấy nhiễu khiến đáy lòng nàng cảm thấy kì lạ, đối với thái hậu nàng không thể yên lòng được, càng thêm thận trọng.
Từ trong cung điện bước ra, khi cung nữ bên ngoài nhìn thấy nàng, vốn là vẻ mặt lạnh lùng càng thêm lạnh, rõ ràng đối với Bạch Thủy Lung có một loại sợ hãi và kính nể.
“Nô tỳ Vũ Ương gặp qua quận chúa Hoa Dương.” Một gã cung nữ trung niên mặc cung trang màu xanh lam đậm và vàng nhạt đi tới trước mặt Thủy Lung, dịu dàng cung kính cúi đầu với Thủy Lung, nói: “Thái hậu nương nương có lệnh, sai nô tỳ đi theo quận chúa Hoa Dương, làm thỏa mãn mọi nhu cầu của quận chúa.
Tuy nói là thỏa mãn mọi yêu cầu, nhưng mặc kệ là ai nghe câu nói này cũng đều không thể tin.
“Thái hậu đang ở cùng Võ vương?” Thủy Lung tùy ý hỏi.
Vũ Ương không kiêu căng không xua nịnh nói: “Nô tỳ không biết.”
Thật sự là không biết hay giả bộ không biết, Thủy Lung cũng không có ý định tìm tòi, gật đầu nói: “Theo ta đi chung quanh dạo chơi một chút.”
“Vâng.”
Vũ Ương bước chậm theo phía sau Thủy Lung nửa bước, đi dạo khắp Tường Minh Cung.
Dọc đường đi, Thủy Lung đem mọi cảnh trí trong Tường Minh Cung ghi nhớ.
Vị thái hậu này thật không hổ danh là hoàng hậu từng được tiên hoàng yêu chiều nhất, người mẹ mà đương kim hoàng thượng kính yêu. Lúc đầu, cung điện của bà nhìn không có xa hoa, thực ra khắp nơi đều lộ ra cao quý, trong vườn hoa trồng đều là hoa cỏ hiếm thấy ở Tây Lăng, hòn non bộ vây quanh như thật như ảo, ngọc đình tiểu tạ như trong tranh vẽ.
“Con đường này có thể rời khỏi Tường Minh Cung sao?” Đi một đoạn đường, Thủy Lung nhìn về Vũ Ương đang ở phía sau hỏi.
Vũ Ương: “Hồi quận chúa Hoa Dương nói, muốn rời khỏi Tường Minh Cung chỉ có hai cửa là cửa chính và cửa sau, nơi này cách cửa sau rất gần.” Dừng một chút, sau đó nàng nói tiếp: “Nếu quận chúa Hoa Dương muốn rời khỏi Tường Minh Cung đi tham quan ở nơi khác, nô tỳ biết sau khi ra khỏi cửa sau đi về phía bên trái, có thể đi vườn hoa trong hoàng cung. Hiện tại, là mùa hoa nở đẹp nhất, quận chúa Hoa Dương có muốn đi xem không?”
Cái tên cung nữ Vũ Ương này đúng là không thể so với các cung nữ bình thường, Thủy Lung phát hiện bước đi của nàng ta lúc đi đường rất nhẹ nhàng, ổn định, chắc chắn võ công không kém, thái độ của nàng ta đối với nàng không kiêu ngạo không xua nịnh, rõ ràng không sợ nàng.
Lúc này nghe lời đề nghị của nàng ta, Thủy Lung suy nghĩ một chút nhưng không có cự tuyệt.
Quả nhiên đi không bao lâu liền ra khỏi cung Tường Minh, sau khi ra cửa sau của cung Tường Minh, không tới một chung trà, Thủy Lung liền nhìn thấy một mảnh trắng và xanh đan xen vây quanh cái hồ lớn.
Xung quanh hồ là những cành liễu xanh biếc đu đưa theo làn gió.
Thủy Lung còn chưa có hoàn toàn đi vào, liền nghe tiếng nói cười thân thiết của bọn con gái, mơ hồ nghe thấy vài xưng hô như ‘Khuynh Nhan công chúa, ‘Chu tiểu thư’, ‘Minh Nguyệt quận chúa’, ‘Thư quý phi’ vân vân.
Rõ ràng là một cuộc họp mặt của quý nữ trong cung và phi tần.
Thủy Lung có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Vũ Ương một cái. Thật là trùng hợp như thế hay là có người sắp đặt?
Vẻ mặt Vũ Ương kinh ngạc, giống như không ngờ sẽ gặp nhiều nữ tử như vậy, nhưng mà chỉ thoáng kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, đối với Thủy Lung hỏi: “Quận chúa Hoa Dương, người xem?”
Tây Lăng ai mà không biết, thân phận của Bạch Thủy Lung tôn quý, căn bản không có biện pháp hòa hợp vào đám quý nữ của Tây Lăng, hơn nữa nhóm quý nữ này có quan hệ rất tốt, nhiều quý nữ có ấn tượng cực kì xấu với Bạch Thủy Lung, không có ai muốn có quan hệ thân thiết với nàng.
Thanh âm của Vũ Ương không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn bị một số người có mặt ở đó nghe được.
Không biết có phải hay không do Thủy Lung xuất hiện, tiếng cười bên trong đột nhiên ngừng lại một cách kì lạ, sau đó, một gã cung nữ mặc quần áo tương tự Vũ Ương đi ra, khom lưng hàng lễ đối với Thủy Lung, nói: “Nô tỳ gặp qua quận chúa Hoa Dương, nô tỳ nhận mệnh của Khuynh Nhan công chúa, mời quận chúa Hoa Dương vào vườn hoa cùng moiji người họp mặt.”
Lời nói của cung nữ này kết hợp với nét mặt kiêu căng của ả, tạo thành một loại khiêu khích đặc thù. Thủy Lung cũng không có trả lời, cung nữ đó nói thêm: “Công chúa đã lên tiếng chẳng lẽ quận chúa không chịu nể mặt.”
Giọng điệu khiêu khích đã quá rõ ràng, cũng không biết là Khuynh Nhan công chúa ra lệnh hay là cái cô cung nữ này đã quen thói kiêu căng?
Thủy Lung ngoéo khóe môi, không chút do dự hướng vào vườn hoa sen mà đi.
Nàng không tiếng động hành động, gã cung nữ kia tự cho là nàng im lặng thỏa hiệp, khiến cho ngạo khí trên người càng thêm rõ ràng.
Gã cung nữ này chính là người thân tín bên cạnh Khuynh Nhan công chúa, nhìn cung nữ đó liền biết chức vụ của ả cùng Vũ Ương là tương đương, nhưng dung mạo so với Vũ Ương trẻ hơn rất nhiều, còn trẻ như vậy mà có thể ở trong chốn thâm cung này leo lên vị trí cao như thế, thảo nào tính cách kiêu ngạo như thế, có thể thấy được bình thường rất sống rất sung sướng.
Thủy Lung đi vào vườn sen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hơn mười cô gái ngồi dưới bóng râm bên hồ sen.
Trước mặt các nàng là một cái bàn thấp, ngồi trên chiếu, mỗi người đều ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, hoặc là thanh nhã thuần khiết, hoặc là diêm dúa lòe loẹt… Mấy cái chiếu lót, có chỗ một người ngồi, có chỗ hai người ngồi, có chỗ ba người ngồi, giống như là tùy ý mà ngồi.
Nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện cái chiếu lót này tuy là tùy ý trải ra, nhưng thực ra nó có phân biệt địa vị cao thấp, nữ tử mặc quần áo lộng lẫy ngồi một mình kia, chỗ ngồi rõ ràng được mọi người vờn quanh giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, có cảm giác mọi nữ tử chung quanh đều làm nền cho nữ tử đó.
“Hoa Dương, ngươi tới rồi à. Vào ngồi.” Nữ tử mặc quần áo lộng lẫy ngồi một mình kia cười nói.
Nữ tử này ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt như hoa đào, ngũ quan linh lung, giữa trán có một sự kiêu ngạo bẩm sinh, nhìn như tùy ý ngồi ngay ngắn trên chiếu lót, nhưng lại mang đến cảm giác vui tai vui mắt cho người nhìn, xiêm y hoa mỹ trên người nàng ta không những không che lấp đi vẻ xinh đẹp của nàng ta, ngược lại càng làm nổi bật nét kiêu ngạo của nàng ta, cả người tràn đầy khí chất của hoàng gia.
Loại khí chất của hoàng gia này, quả thật người bình thường không thể có được. Bởi vì địa vị của bọn họ đã tập thành thói quen, hành động hay thái độ đều cao hơn người khác một bậc.
Nữ tử này chính là Khuynh Nhan công chúa mà cung nữ kia nhắc tới, Trưởng Tôn Thanh Thanh.
Mà Thủy Lung là nhất phẩn quận chúa, so với nàng ta thì Thủy Lung cao hơn một bậc, thế mà vị công chúa như nàng ta lại có can đảm đem Thủy Lung đổi xử bình đẳng, thậm chí là còn coi Thủy Lung như loại người thấp hơn nàng ta một bậc. (Ngữ: Con này bại não chắc rồi.)
Thủy Lung bình tĩnh đi tới bên cạnh nàng ta ngồi xuống, nhưng không có thay giày trắng mà cung nữ lấy đến, nàng mới vừa đi một chặng đường đế giày chung quy vẫn bị dính bẩn, giẫm lên chiếu liền để lại dấu ấn màu đen.
Đáy mắt Trưởng Tôn Thanh Thanh chợt lóe tức giận rồi biến mất, hướng cung nữ kia khoát khoát tay.
Cung nữ hiểu rõ lấy khăn tay lau đi vết bẩn.
“Quận chúa Hoa Dương, vào chiếu này thì phải đổi giày mới có thể ngồi, chẳng lẽ ngươi không biết.” Người ngồi bên trái phía dưới lên tiếng.
Thủy Lung liếc mắt nhìn nàng một cái, mơ hồ cảm giác hình như đã gặp nàng ta ở chỗ nào đó: “Ngươi là ai?”
Nàng ta cười khẽ, nụ cười ngọt ngào động lòng người: “Ta là Chu Giáng Ngọc, là con gái của Chu gia Hộ quốc công.”
Nụ cười, cử chỉ của nàng ta cùng với các quý nữ khuê các không quá giống nhau, không có ưu nhã tự phụ, phần lớn là giống như nhân sĩ trên giang hồ. Lời nói cùng hành động như vậy, không chỉ không làm cho nàng ta phai màu, ngược lại càng giúp cho nàng ta càng thêm hoạt bát đáng yêu, làm lòng người rung động.
Chu Giáng Tử.
Cái tên này chợt lóe lên trong đầu Thủy Lung, một hồi mới nhớ ra đã gặp nữ tử này ở chỗ nào.
Ban đầu trong cuộc săn bắn, chính là nữ tử này muốn cùng Trưởng Tôn Vinh Cực cùng nhau cưỡi chung một con ngựa, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực cự tuyệt, hoàn toàn không hề thương hương tiếc ngọc đánh bay nàng ta.
“À! Ta biết ngươi.” Thủy Lung híp mắt, lạnh nhạt nói: “Là người bị Võ vương ghét bỏ.”
Một lời nhẹ nhàng được thốt ra, lại giống như thanh kiếm sắc bén đam thẳng vào đáy lòng Chu Giáng Tử, khiến khuôn mặt nàng ta bị sượng.
Tuy chuyện này không có công khai, nhưng trong giới quý tộc có không ít người biết, bởi vì Chu Giáng Tử là người có nhân duyên tốt, cho nên mọi người không có đem nàng ta ra làm trò cười, ngược lại còn vì nàng bị tổn thương mà cảm thấy bất công, hết lòng an ủi nàng ta.
Hiện tại lại bị Thủy Lung – Võ vương phi tương lai bới móc ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Chu Giáng Ngọc lại giống như đang khinh thường nàng ta, nét mặt cười nhợt nhạt giống như đang xem thường, khiến thân thể mềm mại của nàng ta khẽ run.
Bạch Thủy Lung đang giẫm đạp lên tự tôn của nàng ta! (Ngữ: Mi có tự tôn sao O__O)
Khuôn mặt Chu Giáng Tử đỏ bừng lên, không có quậy cũng không có cãi ầm lên, lông mi nồng đậm rung rung, ánh mắt tràn đầy bị thương: “Quận chúa Hoa Dương, chuyện cũ cần gì phải nhắc lại.” Nàng ta nhẹ nhàng rũ mắt xuống, răng cắn môi dưới, một lúc sau liền thoải mái tươi cười: “Võ vương gia là long chương phượng tư, khí độ bất phàm, khiến người khác phải hâm mộ, nếu có thể được Võ vương gia ưu ái, cho dù bị ghét bỏ một hai lần… ta cũng nguyện ý.”
Làm trò trước mặt ta, khen ngợi vị hôn phu của ta, thậm chí còn bày tỏ tâm ý của bản thân, lời nói ý tứ cũng không có ý định buông tha mà cố chấp theo đuổi. Cho dù thời đại này từ xưa đến nay nam tử cổ đại luôn luôn có ba vợ bốn nàng hầu, hành vi như vậy đều là hành động khiêu khích vô cùn rõ ràng.
Nhưng vẻ mặt Chu Giáng Tử lại hết sức trong sạch, không có một chút ý tứ khiêu khích Thủy Lung, khiến người ta không khỏi cảm thấy nàng ta chỉ là đơn thuần biểu lộ suy nghĩ của mình, đơn thuần theo đuổi người mà mình quý mến.
Bên phải một quý phi ăn mặc đẹp đẽ cười khanh khách nói: “Xin quận chúa Hoa Dương đừng trách, nha đầu Giáng Tử từ nhỏ gặp nạn phải đi lánh nạn, phải sinh hoạt ở trong giang hồ một đoạn thời gian, lây nhiễm tập tính của người trong giang hồ, từ trước đến nay luôn nghĩ sao nói vậy, nhưng không hề có ác ý, tâm tư đơn thuần như một đứa trẻ.”
“Thư quý phi nói đúng, Giáng Tử nàng nha, tâm tư quá đơn thuần, luôn luôn có lòng tốt nhắc nhở người ta, rõ ràng là không có ác ý, lại bị người có lòng dạ đen tối hiểu lầm, cố tình kiếm chuyện với nàng ta.” Nữ tử mặc quần áo xanh ngồi bên cạnh Chu Giáng Tử đáp lời.
“Nghiên Nghiên.” Chu Giáng Tử khẽ kéo ống tay áo của nữ tử quần áo xanh kia.
Nữ tử áo xanh cười trấn an nàng ta, nói: “Giáng Tử, đừng lo lắng, Khuynh Nhan công chúa từ trước tới nay đều là người công bằng chính trực, đương nhiên sẽ không để cho ngươi bị ủy khuất.”
Nếu bàn về địa vị, thì ở đây không ai ngoài Trưởng Tôn Thanh Thanh.
Chỉ vì Trưởng Tôn Lạc Dần yêu thương công chúa này nhất.
Trưởng Tôn Thanh Thanh nghe Lý Lệ Nghiên nói thế, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như cười lại không có chút ấm áp.
Nàng sinh sống trong hoàng cung đã lâu, làm sao nàng không nhìn ra Lý Lệ Nghiên đang lợi dụng thân phận của nàng làm chỗ dựa hơi? Thật sự là một chiêu cáo mượn oai hùm vô cùng khôn ngoan.
Nàng nhìn xung quanh tẩm cung này, giống như không nhìn. Phát hiện xung quanh tẩm cung này rất sạch sẽ, rõ ràng cho thấy nơi này được quét dọn mỗi ngày, một chút bụi bặm cũng không có.
Chậm rãi bước tới trước bàn trang điểm, Thủy Lung mở ngăn kéo của bàn trang điểm, thấy vật trang sức để ở bên trong. Vật trang sức không nhiều lắm, mỗi thứ đều rất quý giá, màu sắc của đá quý vô cùng tốt, điêu khắc cũng vô cùng tốt.
Thủy Lung đưa tay vuốt ve lên trang sức, cảm thấy những trang sức này đều có chút tuổi tác, cũng không phải là những trang sức được lưu hành trong mấy năm gần đây, mặc kệ là thủ công hay là điêu khắc đều lộ ra nét tự nhiên, hơn nữa dáng vẻ của trang sức này và trang phục của thái hậu tựa hồ không có ăn khớp.
Nàng rút ngón tay về, đóng ngăn tủ lại, vẻ mặt không chút biến đổi. Làm cho nàng cảm thấy nhàm chán, tùy ý nhìn khắp nơi một chút.
Thủy Lung biết hiện tại không phải là lúc nghiên cứu bà thái hậu biến thái này, huống chi nàng chả hề biết gì nhiều về thái hậu, muốn điều tra đối phương cũng không biết bên bắt đầu từ đâu. Chỉ có một sợi lông tơ quấy nhiễu khiến đáy lòng nàng cảm thấy kì lạ, đối với thái hậu nàng không thể yên lòng được, càng thêm thận trọng.
Từ trong cung điện bước ra, khi cung nữ bên ngoài nhìn thấy nàng, vốn là vẻ mặt lạnh lùng càng thêm lạnh, rõ ràng đối với Bạch Thủy Lung có một loại sợ hãi và kính nể.
“Nô tỳ Vũ Ương gặp qua quận chúa Hoa Dương.” Một gã cung nữ trung niên mặc cung trang màu xanh lam đậm và vàng nhạt đi tới trước mặt Thủy Lung, dịu dàng cung kính cúi đầu với Thủy Lung, nói: “Thái hậu nương nương có lệnh, sai nô tỳ đi theo quận chúa Hoa Dương, làm thỏa mãn mọi nhu cầu của quận chúa.
Tuy nói là thỏa mãn mọi yêu cầu, nhưng mặc kệ là ai nghe câu nói này cũng đều không thể tin.
“Thái hậu đang ở cùng Võ vương?” Thủy Lung tùy ý hỏi.
Vũ Ương không kiêu căng không xua nịnh nói: “Nô tỳ không biết.”
Thật sự là không biết hay giả bộ không biết, Thủy Lung cũng không có ý định tìm tòi, gật đầu nói: “Theo ta đi chung quanh dạo chơi một chút.”
“Vâng.”
Vũ Ương bước chậm theo phía sau Thủy Lung nửa bước, đi dạo khắp Tường Minh Cung.
Dọc đường đi, Thủy Lung đem mọi cảnh trí trong Tường Minh Cung ghi nhớ.
Vị thái hậu này thật không hổ danh là hoàng hậu từng được tiên hoàng yêu chiều nhất, người mẹ mà đương kim hoàng thượng kính yêu. Lúc đầu, cung điện của bà nhìn không có xa hoa, thực ra khắp nơi đều lộ ra cao quý, trong vườn hoa trồng đều là hoa cỏ hiếm thấy ở Tây Lăng, hòn non bộ vây quanh như thật như ảo, ngọc đình tiểu tạ như trong tranh vẽ.
“Con đường này có thể rời khỏi Tường Minh Cung sao?” Đi một đoạn đường, Thủy Lung nhìn về Vũ Ương đang ở phía sau hỏi.
Vũ Ương: “Hồi quận chúa Hoa Dương nói, muốn rời khỏi Tường Minh Cung chỉ có hai cửa là cửa chính và cửa sau, nơi này cách cửa sau rất gần.” Dừng một chút, sau đó nàng nói tiếp: “Nếu quận chúa Hoa Dương muốn rời khỏi Tường Minh Cung đi tham quan ở nơi khác, nô tỳ biết sau khi ra khỏi cửa sau đi về phía bên trái, có thể đi vườn hoa trong hoàng cung. Hiện tại, là mùa hoa nở đẹp nhất, quận chúa Hoa Dương có muốn đi xem không?”
Cái tên cung nữ Vũ Ương này đúng là không thể so với các cung nữ bình thường, Thủy Lung phát hiện bước đi của nàng ta lúc đi đường rất nhẹ nhàng, ổn định, chắc chắn võ công không kém, thái độ của nàng ta đối với nàng không kiêu ngạo không xua nịnh, rõ ràng không sợ nàng.
Lúc này nghe lời đề nghị của nàng ta, Thủy Lung suy nghĩ một chút nhưng không có cự tuyệt.
Quả nhiên đi không bao lâu liền ra khỏi cung Tường Minh, sau khi ra cửa sau của cung Tường Minh, không tới một chung trà, Thủy Lung liền nhìn thấy một mảnh trắng và xanh đan xen vây quanh cái hồ lớn.
Xung quanh hồ là những cành liễu xanh biếc đu đưa theo làn gió.
Thủy Lung còn chưa có hoàn toàn đi vào, liền nghe tiếng nói cười thân thiết của bọn con gái, mơ hồ nghe thấy vài xưng hô như ‘Khuynh Nhan công chúa, ‘Chu tiểu thư’, ‘Minh Nguyệt quận chúa’, ‘Thư quý phi’ vân vân.
Rõ ràng là một cuộc họp mặt của quý nữ trong cung và phi tần.
Thủy Lung có chút suy nghĩ liếc mắt nhìn Vũ Ương một cái. Thật là trùng hợp như thế hay là có người sắp đặt?
Vẻ mặt Vũ Ương kinh ngạc, giống như không ngờ sẽ gặp nhiều nữ tử như vậy, nhưng mà chỉ thoáng kinh ngạc một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, đối với Thủy Lung hỏi: “Quận chúa Hoa Dương, người xem?”
Tây Lăng ai mà không biết, thân phận của Bạch Thủy Lung tôn quý, căn bản không có biện pháp hòa hợp vào đám quý nữ của Tây Lăng, hơn nữa nhóm quý nữ này có quan hệ rất tốt, nhiều quý nữ có ấn tượng cực kì xấu với Bạch Thủy Lung, không có ai muốn có quan hệ thân thiết với nàng.
Thanh âm của Vũ Ương không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn bị một số người có mặt ở đó nghe được.
Không biết có phải hay không do Thủy Lung xuất hiện, tiếng cười bên trong đột nhiên ngừng lại một cách kì lạ, sau đó, một gã cung nữ mặc quần áo tương tự Vũ Ương đi ra, khom lưng hàng lễ đối với Thủy Lung, nói: “Nô tỳ gặp qua quận chúa Hoa Dương, nô tỳ nhận mệnh của Khuynh Nhan công chúa, mời quận chúa Hoa Dương vào vườn hoa cùng moiji người họp mặt.”
Lời nói của cung nữ này kết hợp với nét mặt kiêu căng của ả, tạo thành một loại khiêu khích đặc thù. Thủy Lung cũng không có trả lời, cung nữ đó nói thêm: “Công chúa đã lên tiếng chẳng lẽ quận chúa không chịu nể mặt.”
Giọng điệu khiêu khích đã quá rõ ràng, cũng không biết là Khuynh Nhan công chúa ra lệnh hay là cái cô cung nữ này đã quen thói kiêu căng?
Thủy Lung ngoéo khóe môi, không chút do dự hướng vào vườn hoa sen mà đi.
Nàng không tiếng động hành động, gã cung nữ kia tự cho là nàng im lặng thỏa hiệp, khiến cho ngạo khí trên người càng thêm rõ ràng.
Gã cung nữ này chính là người thân tín bên cạnh Khuynh Nhan công chúa, nhìn cung nữ đó liền biết chức vụ của ả cùng Vũ Ương là tương đương, nhưng dung mạo so với Vũ Ương trẻ hơn rất nhiều, còn trẻ như vậy mà có thể ở trong chốn thâm cung này leo lên vị trí cao như thế, thảo nào tính cách kiêu ngạo như thế, có thể thấy được bình thường rất sống rất sung sướng.
Thủy Lung đi vào vườn sen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hơn mười cô gái ngồi dưới bóng râm bên hồ sen.
Trước mặt các nàng là một cái bàn thấp, ngồi trên chiếu, mỗi người đều ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, hoặc là thanh nhã thuần khiết, hoặc là diêm dúa lòe loẹt… Mấy cái chiếu lót, có chỗ một người ngồi, có chỗ hai người ngồi, có chỗ ba người ngồi, giống như là tùy ý mà ngồi.
Nhưng mà cẩn thận quan sát sẽ phát hiện cái chiếu lót này tuy là tùy ý trải ra, nhưng thực ra nó có phân biệt địa vị cao thấp, nữ tử mặc quần áo lộng lẫy ngồi một mình kia, chỗ ngồi rõ ràng được mọi người vờn quanh giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, có cảm giác mọi nữ tử chung quanh đều làm nền cho nữ tử đó.
“Hoa Dương, ngươi tới rồi à. Vào ngồi.” Nữ tử mặc quần áo lộng lẫy ngồi một mình kia cười nói.
Nữ tử này ước chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt như hoa đào, ngũ quan linh lung, giữa trán có một sự kiêu ngạo bẩm sinh, nhìn như tùy ý ngồi ngay ngắn trên chiếu lót, nhưng lại mang đến cảm giác vui tai vui mắt cho người nhìn, xiêm y hoa mỹ trên người nàng ta không những không che lấp đi vẻ xinh đẹp của nàng ta, ngược lại càng làm nổi bật nét kiêu ngạo của nàng ta, cả người tràn đầy khí chất của hoàng gia.
Loại khí chất của hoàng gia này, quả thật người bình thường không thể có được. Bởi vì địa vị của bọn họ đã tập thành thói quen, hành động hay thái độ đều cao hơn người khác một bậc.
Nữ tử này chính là Khuynh Nhan công chúa mà cung nữ kia nhắc tới, Trưởng Tôn Thanh Thanh.
Mà Thủy Lung là nhất phẩn quận chúa, so với nàng ta thì Thủy Lung cao hơn một bậc, thế mà vị công chúa như nàng ta lại có can đảm đem Thủy Lung đổi xử bình đẳng, thậm chí là còn coi Thủy Lung như loại người thấp hơn nàng ta một bậc. (Ngữ: Con này bại não chắc rồi.)
Thủy Lung bình tĩnh đi tới bên cạnh nàng ta ngồi xuống, nhưng không có thay giày trắng mà cung nữ lấy đến, nàng mới vừa đi một chặng đường đế giày chung quy vẫn bị dính bẩn, giẫm lên chiếu liền để lại dấu ấn màu đen.
Đáy mắt Trưởng Tôn Thanh Thanh chợt lóe tức giận rồi biến mất, hướng cung nữ kia khoát khoát tay.
Cung nữ hiểu rõ lấy khăn tay lau đi vết bẩn.
“Quận chúa Hoa Dương, vào chiếu này thì phải đổi giày mới có thể ngồi, chẳng lẽ ngươi không biết.” Người ngồi bên trái phía dưới lên tiếng.
Thủy Lung liếc mắt nhìn nàng một cái, mơ hồ cảm giác hình như đã gặp nàng ta ở chỗ nào đó: “Ngươi là ai?”
Nàng ta cười khẽ, nụ cười ngọt ngào động lòng người: “Ta là Chu Giáng Ngọc, là con gái của Chu gia Hộ quốc công.”
Nụ cười, cử chỉ của nàng ta cùng với các quý nữ khuê các không quá giống nhau, không có ưu nhã tự phụ, phần lớn là giống như nhân sĩ trên giang hồ. Lời nói cùng hành động như vậy, không chỉ không làm cho nàng ta phai màu, ngược lại càng giúp cho nàng ta càng thêm hoạt bát đáng yêu, làm lòng người rung động.
Chu Giáng Tử.
Cái tên này chợt lóe lên trong đầu Thủy Lung, một hồi mới nhớ ra đã gặp nữ tử này ở chỗ nào.
Ban đầu trong cuộc săn bắn, chính là nữ tử này muốn cùng Trưởng Tôn Vinh Cực cùng nhau cưỡi chung một con ngựa, lại bị Trưởng Tôn Vinh Cực cự tuyệt, hoàn toàn không hề thương hương tiếc ngọc đánh bay nàng ta.
“À! Ta biết ngươi.” Thủy Lung híp mắt, lạnh nhạt nói: “Là người bị Võ vương ghét bỏ.”
Một lời nhẹ nhàng được thốt ra, lại giống như thanh kiếm sắc bén đam thẳng vào đáy lòng Chu Giáng Tử, khiến khuôn mặt nàng ta bị sượng.
Tuy chuyện này không có công khai, nhưng trong giới quý tộc có không ít người biết, bởi vì Chu Giáng Tử là người có nhân duyên tốt, cho nên mọi người không có đem nàng ta ra làm trò cười, ngược lại còn vì nàng bị tổn thương mà cảm thấy bất công, hết lòng an ủi nàng ta.
Hiện tại lại bị Thủy Lung – Võ vương phi tương lai bới móc ra, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vào tai Chu Giáng Ngọc lại giống như đang khinh thường nàng ta, nét mặt cười nhợt nhạt giống như đang xem thường, khiến thân thể mềm mại của nàng ta khẽ run.
Bạch Thủy Lung đang giẫm đạp lên tự tôn của nàng ta! (Ngữ: Mi có tự tôn sao O__O)
Khuôn mặt Chu Giáng Tử đỏ bừng lên, không có quậy cũng không có cãi ầm lên, lông mi nồng đậm rung rung, ánh mắt tràn đầy bị thương: “Quận chúa Hoa Dương, chuyện cũ cần gì phải nhắc lại.” Nàng ta nhẹ nhàng rũ mắt xuống, răng cắn môi dưới, một lúc sau liền thoải mái tươi cười: “Võ vương gia là long chương phượng tư, khí độ bất phàm, khiến người khác phải hâm mộ, nếu có thể được Võ vương gia ưu ái, cho dù bị ghét bỏ một hai lần… ta cũng nguyện ý.”
Làm trò trước mặt ta, khen ngợi vị hôn phu của ta, thậm chí còn bày tỏ tâm ý của bản thân, lời nói ý tứ cũng không có ý định buông tha mà cố chấp theo đuổi. Cho dù thời đại này từ xưa đến nay nam tử cổ đại luôn luôn có ba vợ bốn nàng hầu, hành vi như vậy đều là hành động khiêu khích vô cùn rõ ràng.
Nhưng vẻ mặt Chu Giáng Tử lại hết sức trong sạch, không có một chút ý tứ khiêu khích Thủy Lung, khiến người ta không khỏi cảm thấy nàng ta chỉ là đơn thuần biểu lộ suy nghĩ của mình, đơn thuần theo đuổi người mà mình quý mến.
Bên phải một quý phi ăn mặc đẹp đẽ cười khanh khách nói: “Xin quận chúa Hoa Dương đừng trách, nha đầu Giáng Tử từ nhỏ gặp nạn phải đi lánh nạn, phải sinh hoạt ở trong giang hồ một đoạn thời gian, lây nhiễm tập tính của người trong giang hồ, từ trước đến nay luôn nghĩ sao nói vậy, nhưng không hề có ác ý, tâm tư đơn thuần như một đứa trẻ.”
“Thư quý phi nói đúng, Giáng Tử nàng nha, tâm tư quá đơn thuần, luôn luôn có lòng tốt nhắc nhở người ta, rõ ràng là không có ác ý, lại bị người có lòng dạ đen tối hiểu lầm, cố tình kiếm chuyện với nàng ta.” Nữ tử mặc quần áo xanh ngồi bên cạnh Chu Giáng Tử đáp lời.
“Nghiên Nghiên.” Chu Giáng Tử khẽ kéo ống tay áo của nữ tử quần áo xanh kia.
Nữ tử áo xanh cười trấn an nàng ta, nói: “Giáng Tử, đừng lo lắng, Khuynh Nhan công chúa từ trước tới nay đều là người công bằng chính trực, đương nhiên sẽ không để cho ngươi bị ủy khuất.”
Nếu bàn về địa vị, thì ở đây không ai ngoài Trưởng Tôn Thanh Thanh.
Chỉ vì Trưởng Tôn Lạc Dần yêu thương công chúa này nhất.
Trưởng Tôn Thanh Thanh nghe Lý Lệ Nghiên nói thế, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như cười lại không có chút ấm áp.
Nàng sinh sống trong hoàng cung đã lâu, làm sao nàng không nhìn ra Lý Lệ Nghiên đang lợi dụng thân phận của nàng làm chỗ dựa hơi? Thật sự là một chiêu cáo mượn oai hùm vô cùng khôn ngoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.