Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 236: Thủy Lung cứu con
Thuỷ Thiên Triệt
30/08/2018
"Chúng còn có đồng bọn.?"
Vệ Tố cảm thấy hộ vệ đang kháng cự, liền để hắn dựa vào thân cây bên cạnh, nói với Cơ Nhi và A Oán nói: "Bên bờ biển có một con thuyền, nơi đó còn có người."
Dựa theo những người ám sát đến, Vệ Tố đã biết mục tiêu lần này của đám người kia rõ ràng là hai đứa bé này. Hắn không nghĩ đến lý do, nếu là đúng đối phó với hai đứa bé, tự nhiên cũng là kẻ thù của hắn.
"Thuyền?" Đôi mắt Cơ Nhi sáng lên, nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cao hứng không giấu giếm. Bé cũng không định giấu, nơi này không có người ngoài.
"Cướp." A Oán biết bé nghĩ gì, điều Cơ Nhi nghĩ cũng chính là điều bé nghĩ.
"Được." Vệ Tố kỳ quái nhìn hai đứa bé, thuyền thì có cái gì mà cao hứng, chẳng lẽ bọn chúng chưa từng ngồi thuyền sao.
Hộ vệ và người bị hôn mê kia bị thả tại chỗ, hai đứa bé và Vệ Tố cùng đồng thời đi ra bờ biển.
Bên cạnh núi rừng là đá ngầm và nước biển, trong không khí mùi biển mằn mặn (D: V~ cả mằn mặn, hơi bị thoát ý quá. He he. Bà con cam thủng), ánh trăng trong nước gợn ánh sáng trong vắt, làm lộ ra màu xanh đậm thần bí và màu sáng bạc hoa mỹ, khiến cho hai đứa bé chưa từng nhìn thấy biển cực kỳ thích.
Mẫu thân ngay tại này phiến nhìn không tới tận cùng Thâm Lam trung a!
Trong lòng A Oán và Cơ Nhi hiện lên ý nghĩ giống nhau như đúc.
Vệ Tố không bỏ qua vẻ mặt của hai đứa bé một khắc nào, hắn tự nhiên lý giải những thứ này thành niềm vui lần đầu được xem biển, thấy hai đứa bé cười đến ngây thơ trong sáng, lại vẫn nghĩ thầm: Quả nhiên là đệ đệ muội muội, tuổi còn nhỏ, nhìn thấy cái gì thích là không thể giấu nổi vẻ mặt, ưm... Bộ dạng này thật đáng yêu nha, về sau bọn chúng thích cái gì, ta đều sẽ cho bọn chúng.
Hai đứa bé không biết suy nghĩ mới nảy ra trong đầu Vệ Tố, đôi mắt chúng rất nhanh tìm ra con thuyền mà Vệ Tố nói.
Con thuyền này không lớn không nhỏ, lại cực kỳ rắn chắc, nên là có thể tự do đi lại trên biển một thời gian.
"Ra tay đi." A Oán dấu tay, cơ quan ở tay trái bắn ra châm nhỏ, đánh bại nam nhân vừa đi ra.
Lần này những người bên trong lập tức cảnh giác, nhưng mà lúc phát hiện ra đám người Cơ Nhi thì đã không kịp nữa.
Hai đứa bé và một đứa trẻ lớn giống như ba chú khỉ linh hoạt, nhanh chóng đi vào trong thuyền, dựa vào xuất sắc tài nghệ đánh nhau với vài người trong thuyền.
Bây giờ và trước đó cũng giống nhau, từng người đánh không lại chóng nuốt độc tự sát, phản ứng của chúng không giống như thế lực bình thường có thể bồi dưỡng ra được. Còn có hai cái cá lọt lưới đúng lúc trốn vào trong biển, trong nháy mắt liền biến mất.
Ba người Cơ Nhi đứng ở trên boong thuyền nhìn mặt biển không có chút bọt khí nào, vẻ mặt đều lạnh xuống.
Từ nhỏ chúng đã chịu các loại huấn luyện tinh anh, nhưng mà lần này tuyệt đối là lần đầu tiên chúng tự hành tẩu giang hồ, lần đầu tiên đối mặt nguy hiểm bọn chúng không bị thương, nhưng mà xử lí sự việc không hoàn mỹ.
Ánh mắt Vệ Tố chớp lóe, bỗng nhiên đánh ra một chưởng xuống mặt biển.
Ầm ầm!
Trên mặt biển nổ một tiếng vang thật lớn, nước biển nổ tung.
"Ồ?" A Oán biết hắn làm như vậy là có nguyên nhân, cũng giống như chơi trò chơi, cũng vung một chưởng lên mặt biển.
Ầm ầm - - ầm tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, ước chừng qua 2 phút, nội lực của ba người giống như liên miên không dứt, trên mặt biển cũng nổi lên hai bóng hắc y nhân.
Chỉ là hiển nhiên hai người kia đã chết, không phải bị nổ chết, mà là biết rõ trốn không thoát, tự sát mà chết.
Kết quả như vậy cũng không có biện pháp, hai đứa bé và đứa trẻ lớn hơn liếc nhau, vẻ mặt đều muốn nói "Cứ như vậy thôi".
Cơ Nhi đặt hai ngón tay trên môi, huýt một tiếng sáo.
Sau đó bóng dáng Bạch Hổ đi ra khỏi rừng cây, sau lưng nó là hộ vệ và Lý Anh đang khiêng người hôn mê.
"Uh`m?" A Oán và Cơ Nhi kinh ngạc nhìn Lý Anh.
Tên thứ nhất nhảy lên thuyền chính là Bạch Hổ, sau đó là Lý Anh tiếp tục thân phận cu li, đỡ hộ vệ khiêng tên sát thủ đã hôn mê nhảy lên, sau đó nói với A Oán và Cơ Nhi: "Hai vị Tiểu Chủ Tử, ta đến chậm ~ "
"Ngươi tới để làm chi." A Oán không chút do dự nói, giọng nói nhàn nhạt, giống như việc Lý Anh đến là chuyện vô cùng đáng ngạc nhiên.
Lý Anh đầu đầy vạch đen. Kỳ thật hắn cũng không hiểu mình tới để làm chi, chỉ là sau khi thấy Bạch Hổ mang ba người rời đi, hắn liền không tự chủ được theo sau, đáng tiếc tốc độ của hắn căn bản là không kịp Bạch Hổ, nhưng vẫn nhìn ra được phương hướng và giọng của Bạch Hổ mới đuổi tới rừng cây này, vượt qua hành trình của hai đứa bé.
Thấy hai đứa bé đứng trên thuyền, hắn hiểu rõ nếu như mình chậm một bước, thật sự đã bị bỏ lại rồi.
Hai đứa có mới nới cũ này! Lý Anh oán thầm, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thương cảm vì bị phản bội.
"Tất nhiên là ta theo hai vị Tiểu Chủ Tử, hầu hạ hai vị Tiểu Chủ Tử a." Nội tâm Lý Anh hoạt động rất mãnh liệt, nhưng ngoài mặt thì không nhanh không chậm trả lời.
Cơ Nhi nghiêng đầu, "Ngươi thật tâm, thật sự muốn đi theo chúng ta sao"
Giọng nói thanh thúy êm tai, truyền vào nội tâm người, khiến Lý Anh sửng sốt, biết được hóa ra bọn chúng đều biết rất rõ ràng, cặp mắt ngây thơ chất phác sạch sẽ kia, cũng không hoàn toàn là đơn thuần sạch sẽ, tựa như có thể nhìn thấu lòng người cũng không là người khác ảo giác.
Lý Anh mấp máy môi, nhất thời nói không ra lời.
Thật ra chính hắn cũng chưa rõ, đến trước mặt hai tiểu gia hỏa, hắn cũng không minh bạch, vì sao hắn lại làm như vậy.
Chỉ là lúc ở trên đường, hắn có nghĩ tới, hai đứa bé có thể nào đột nhiên nhớ tới mình, sau đó trở về tìm chính mình, nếu mình cứ như vậy mà đi, hai đứa bé thương tâm thì làm sao, thương tâm là sau đó, vạn nhất chúng tức giận mang thù, kêu gọi toàn bộ giang hồ đánh mình thì sao? Hai đứa bé này vừa nhìn là đã biết thế lực lớn mạnh, căn bản không phải là con tôm nhỏ trên giang hồ như hắn có thể đắc tội được!
Cho dù lý do là gì, Lý Anh đến chính là đến.
"Bạch Trứng Tròn, lên thuyền." Trẻ con chính là trẻ con, một vấn đề đem Lý Anh ra xoắn xuýt một hồi, đương sự đã không thèm để ý, quay người lại đã dặn dò một chuyện khác.
"Ôi chao, ai, ôi?" Lý Anh ngẩn ngơ, hắn vừa định nói là mình không định như vậy, đúng là hai đứa bé cộng thêm Vệ Tố đều không có chú ý vấn đề này, xoay người đi vào trong thuyền.
Chúng làm việc và nghỉ ngơi đều cực kỳ quy luật, hôm nay thức đêm đã đủ nhiều, nên ngủ.
"Phốc ~" Bạch Hổ cũng thảnh thơi thảnh thơi theo vào trong thuyền.
Trên sàn tàu bên ngoài mái đình của thuyền chỉ còn lại Lý Anh và một tên sát thủ đang hôn mê, một tên hộ vệ trọng thương. Ánh mắt Lý Anh rơi vào người hộ vệ, thấy hắn tựa vào bên cạnh các mái, vẻ mặt muốn tiến vào mà không có sức lực, môi mấp máy cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, cắn răng nói: "Không phải là lái thuyền sao, có cái gì khó. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy thật sao."
Tự cho bản thân một động lực, Lý Anh nắm dây cương thuyền lên, một đao tử chặt đứt, mơ hồ cảm giác được có cái gì trọng vật chìm vào đáy nước. (D: Anh được, chặt đứt neo để xem có bị hai tên kia xử ko)
Lý Anh chỉ dừng một chút sau đó cũng không có để ý, bắt đầu đi điều chỉnh buồm, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu, "Có phải ta đã bỏ quên cái gì hay không?" Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra là cái gì, cũng vứt ra sau đầu.
Một buổi tối cứ như vậy đi qua, lúc ánh mặt trời soi sáng khắp nơi trên biển, một con thuyền lẻ loi trôi nổi ở trên mặt biển.
Lý Anh là bị một cái tát đánh tỉnh, hắn tức giận trừng hai mắt, cao giọng mắng: "Là tên khốn khiếp nào!?" Trong tầm mắt xuất hiện một cái đầu lão hổ vĩ đại, ánh mắt thú màu xanh sắc lạnh, nhìn vào cũng có thể đóng băng trái tim người, khiến cho Lý Anh cũng không phòng bị nên sợ hãi.
"Khụ khụ, hóa ra là hổ đại gia." Ước chừng ba giây sau, Lý Anh mới phản ứng kịp, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hai mắt Bạch Hổ nheo lại, lộ ra tươi cười như người, ném cho Lý Anh một ánh mắt tán thưởng. Nhưng mà, đừng tưởng rằng có thể trốn tránh khỏi cái chụp của Hổ gia! Hổ Gia đúng là rất không công chính nha!
Lý Anh thấy bộ dạng cười mà giận dữ của Hổ gia, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dụi dụi mắt đứng lên, chủ động nói với Bạch Hổ: "Hổ đại gia, ngươi đến đây làm gì vậy?"
"Lộc cộc - -" âm thanh vang lên, một cái bát lớn bị Bạch Hổ dùng móng vuốt ném qua.
Thịt! Hổ Gia đói bụng, điểm tâm đâu!?
Năng lực lý giải của Lý Anh không tệ, nhìn thấy một màn này không chút do dự nói: "Ta đi tìm tiểu nhị... Ách!" Lời nói đột nhiên ngừng lại.
Hắn quay đầu nhìn chung quanh, mọi chỗ lọt vào trong tầm mắt đều là mặt biển, đừng nói là tiểu nhị ngay cả một cây cỏ cũng không nhìn thấy.
"A a a a!" một tiếng hét tên tâm liệt phế vang lên.
A Oán và Cơ Nhi cùng với Vệ Tố gần như cùng từ trong gác mái thuyền đi ra, sắc mặt tối đen, giọng nói Vệ Tố âm trầm truyền tới, "Ngươi làm quỷ kêu sao?"
Nếu Lý Anh không phải người của hai đúa bé, hắn tuyệt đối sẽ đạp tên này xuống biển cho cá ăn!
Vẻ mặt Lý Anh bi phẫn nghiêng đầu nhìn về phía ba người, sau đó lại bị vẻ mặt của ba đứa bé dọa cho sợ run người, cả người như tiểu oán phụ.
Bộ dạng Vệ Tố vốn nguy hiểm, một vẻ mặt âm lãnh dọa người thì cũng thôi đi, hai tiểu hài tử lại một chút thay đổi cũng không có, toàn thân tản ra khí thế nguy hiểm, khiến người ta quên mất dung mạo xinh đẹp của chúng.
"... Tiểu Chủ Tử..." Lý Anh rất muốn khóc, hắn không dám nói, thật không dám nói.
Hắn ấp úng không nói gì, hai đứa bé và Vệ Tố cũng dần dần chú ý đến tình huống hiện tại.
"Mỏ neo đâu?" Cơ Nhi nghi ngờ hỏi.
A Oán nhìn về phía Lý Anh, Lý Anh tránh né ánh mắt bé, A Oán hé miệng, quai hàm có chút phồng lên, bé không phát hiện hành động đó vô cùng đáng yêu. Đám lão gia hỏa trên núi Thăng Tiên luôn thích lăn qua lăn lại bọn chúng, thật sự khiến chúng sinnh ra vẻ mặt hờn dỗi, so với vẻ mặt bình thường còn đáng yêu thú vị hơn.
Vệ Tố trực tiếp ép hỏi Lý Anh, "Ngươi làm ngươi không biết?"
Lý Anh cảm thấy mình không nói một lời vô nghĩa nào, tuyệt đối sẽ bị người ta hủy diệt. Hắn ấp úng mở miệng, "Tiểu Chủ Tử... Cũng không có mục đích gì."
Tuy nhiên lời nói lại tận lực trốn tránh trách nhiệm, giảm bớt sai lầm của bản thân, nhưng mà trong lòng hắn lại hận không thể chụp chết chính mình, trẻ con không thể tưởng được những thứ này thì thôi, vì sao đêm qua hắn cũng không ngờ được, vì sao không suy nghĩ gì mà đã...
"Mỏ neo! Không thể nào!" Lý Anh đột nhiên kêu sợ hãi, bước nhanh chạy đến một bên nắm lên đêm qua bị hắn chặt đứt dây thừng, sau đó khóc không ra nước mắt.
Rốt cục hắn cũng đã hiểu rõ, hôm qua hắn đã ném mỏ neo thuyền đi!
Hiện tại bọn họ không biết đang ở nơi nào trên biển, thuyền không có mỏ neo cố định không biết đã bị phiêu đi nơi nào. Trên thuyền cũng không biết có còn đồ ăn và nước ngọt hay không... Cho dù có, nếu vận khí không tốt, nếu ở trên biển phiêu dạt mười ngày nửa tháng mà không tìm được bờ, chúng có mạnh đến đâu cũng sẽ chết!?
Lý Anh run rẩy run rẩy nhìn về phía ba đứa bé, lại nhìn về phía hổ gia bề ngoài thần võ, hộ vệ bị thương toàn thân... Trừ bỏ tên sát thủ vẫn hôn mê như cũ, có vẻ như nơi này mạng của mỗi người đều giá trị hơn hắn nhiều!
"Ngươi dám trách tội chủ tử của mình?" Một tiếng quát âm độc vang lên.
Vệ Tố nhìn Lý Anh chằm chằm ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.
Lý Anh cả kinh, vội vàng nói: "Không dám!" Đồng thời quỳ gối xuống đất.
Bởi vì chuyện nguy hại này thật sự rất lớn, hắn cũng thật sự sợ.
"Thực sự là chúng ta suy xét không chu toàn." Cơ Nhi bình tĩnh nói, hắn ngậm miệng, vẻ mặt thật sự không có ý trốn tránh trách nhiệm.
Bé như vậy ngược lại khiến cho Lý Anh áy náy, lòng tràn đầy cảm giác có tội. Mặc dù người ta yêu nghiệt nhưng cũng vẫn là đứa bé, đứa lớn nhất cũng chưa tới sáu bảy tuổi (Lý Anh không biết tuổi thật của hai đứa bé), mình là người lớn mà lại không dám thừa nhận sai, việc trước tiên lại là trốn tránh trách nhiệm.
Vệ Tố vẫn bất mãn như cũ nói: "Chính là trách nhiệm của ngươi, làm cấp dưới không có tư cách trách cứ chủ tử! Huống chi, nếu sự tình gì chủ tử cũng phải tự mình suy xét hoàn mỹ, thì còn cần một đám gia hỏa các ngươi làm gì!"
"Ta vào khoang thuyền xem." Tuy chưa thực sự biết về thuyền và biển, nhưng mà phương diện tri thức này A Oán không thiếu kiến thức.
Ước chừng 3 phút sau, A Oán ra khỏi khoang thuyền, mở miệng nói: "Ta thấy, trong khoang thuyền có nước và đồ ăn, chúng ta có thể duy trì tối đa trong mười ngày."
Không ai hoài nghi quyết định của bé, Cơ Nhi hỏi: "Nếu ăn bình thường, có thể mấy ngày?"
"Ba ngày." A Oán nói.
Thái độ của hai đứa bé thu hút sự chú ý của Lý Anh, khiến hắn không thể bình tĩnh, chẳng qua nội tâm lại càng cảm thấy hổ thẹn.
Hai đứa bé đối mặt với tình huống này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, hắn đường đường là một nam nhân mà còn tâm phiền ý loạn, thật sự là quá mất mặt.
"Bạch Trứng Tròn, đi làm cơm." A Oán dùng cẳng chân đá đá Lý Anh.
"Vâng!" Lý Anh trả lời rất nhanh, hành động cũng rất nhanh.
Hắn vừa đi, A Oán và Cơ Nhi liền cùng đi tới bên người sát thủ.
Người này trước đó muốn lấy chuyện Trào Phượng để kích động người, tuy nhiên dung mạo của hắn không giống, nhưng mà hai má đã cầm máu làm thân phận hắn bại lộ.
Động tác của hai đứa bé rất nhanh và thuần thục, trói tay chân của hắn lại, sau đó kiểm tra thân thể hắn, nắm cằm của hắn lên, Cơ Nhi rút ra một cái ngân châm, đâm vào một huyệt đạo trên người nam nhân.
"Uh`m?" Nam nhân bị đau thân thể run lên, sau đó từ từ mở to mắt.
Rơi vào tầm mắt là hai đứa trẻ con, nam nhân không chút do dự cắn lưỡi, bắt mạch, trong khống chế lực nghịch lưu trong cơ thể... Tất cả có thể muốn chết hành vi hắn đều đã ở trong một cái nháy mắt làm, đúng là không có một cái thành công, phát hiện điểm này hậu nam nhân khổ đại cừu thâm xem trước mặt lưỡng tiểu hài tử, tâm nói: Các ngươi là sát thủ tổ chức bồi dưỡng xuất lai à, vì cái gì gì đều biết đạo!?
"Nói, ai phái ngươi tới, muốn làm gì chúng ta." Cơ Nhi mới mở miệng liền hỏi trắng ra.
Nam nhân trợn trừng mắt, lộ ra vẻ mặt trào phúng, nếu cái miệng của hắn có thể nói được, hắn nhất định sẽ nói: "Tiểu bằng hữu, đừng ngây thơ, ngay cả mạng lão tử cũng không giữ được, còn có thể nói cho ngươi những thứ này sao?"
Tuy nhiên miệng hắn lại không thể nói chuyện, chẳng qua vẻ mặt của hắn trái lại cực kỳ hoàn mỹ thể hiện ra những lời hắn muốn nói.
"A Tố, giao cho ngươi." Cơ Nhi không chút do dự đem người ném cho Vệ Tố.
"Ồ?" Vệ Tố ngẩn ra, hắn lại muốn xem hai đứa bé sẽ dùng thủ đoạn gì để bức hắn nói ra chân tướng. Nếu biện pháp không tốt, hắn sẽ xem xét dạy cho chúng một chút hình pháp hữu dụng.
Cơ Nhi đương nhiên nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, là biết nhất định ngươi am hiểu cái này."
"... Ta cảm không phải là muội đang khích lệ ta." Vệ Tố cảm thấy được lời này nói thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ta đang khen ngươi." Cơ Nhi nói thật.
Vệ Tố vừa thấy vẻ mặt này của bé liền cảm thấy được đáng yêu thú vị, không thèm để ý lời bé thật hay giả, gật gật đầu tự tin nói với bé: "Giao cho ta đi!"
Loại chuyện lo lắng này sao có thể để cho Tiên nữmuội muội làm chứ, cho dù Cơ Nhi không nói, hắn cũng sẽ tiến lên hỗ trợ.
Sau nửa canh giờ, Lý Anh bưng đồ ăn đi tới, liền nhìn thấy một nam nhân bị treo ngoài boong tàu.
Bởi vì biết thân phận hắn, Lý Anh cũng không ngoài ý muốn, trong đầu lại không nhịn được run rẩy run rẩy, nghĩ thầm, rằng nếu họ không may mắn, thật sự trôi nổi ở trên biển không thấy bờ, trước khi chết hắn có thể bị bọn trẻ treo lơ lửng như vậy hay không?
Đáp án của vấn đề này phải đến lúc đó mới biết, Lý Anh hi vọng vĩnh viễn cũng không có một ngày như thế.
Bưng đồ ăn lên bàn, tổng cộng bốn món mì xào. Theo thứ tự là A Oán, Cơ Nhi, Vệ Tố và hộ vệ bị thương.
Bởi vì làm sai, Lý Anh quyết định nhịn đói một bữa, dù sao người ta một ngày không ăn cơm cũng sẽ không vấn đề gì.
Chỉ là nguyện ý đói bụng, nhưng có người lại không muốn.
A Oán và Cơ Nhi đều không ăn cơm, vẻ mặt mất hứng nhìn Lý Anh.
Lý Anh bị bọn hắn nhìn đến kinh hồn táng đảm, không biết mình lại làm sai chỗ nào, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Chủ Tử? Có vấn đề gì sao?" Sau đó hắn liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, khó xử nói: "Tài nấu nướng của ta chỉ như vậy, thật sự không có biện pháp, Tiểu Chủ Tử chịu khó một chút?
"Còn Bạch Đế?" Cơ Nhi căn bản không để ý đến hắn.
"Ôi chao, ai, ôi?" Lý Anh nhìn về phía Bạch Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nói: "Lão hổ vài ngày không ăn cơm cũng sẽ không có vấn đề..."
Bốp!
A Oán cắt ngang lời hắn nói, "Chuẩn bị cho Bạch Đế, còn có của ngươi! Còn nói lời vô nghĩa, sẽ ném ngươi vào biển!"
Giọng nói non nớt chân thật đáng tin, Lý Anh nhìn ánh đôi mắt đen nhánh của bé, bên trong lóe lên tia sáng làm hắn giật mình, cảm thấy A Oán là thật sự tức giận.
Không phải lúc này là đặc biệt đối đãi sao, rõ ràng lão hổ nhịn đói... Hắn cũng không muốn ăn, mà đưa cho hai bé, vì sao còn tức giận. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ biết hành động theo cảm tính!
Lý Anh không có phản bác A Oán, xoay người đi chuẩn bị.
Giọng nói cường thế mà non nớt của A Oán vẫn vang lên, "Hiện tại ngươi là đồ của chúng ta, chúng ta không cho ngươi chết, đừng làm trái lời ta một lần nữa, nếu không ta sẽ thật sự ném ngươi đi!"
Bé mới không thèm giải thích nhiều với Lý Anh, không phải người của chúng, không có tư cách nói chúng, chúng cũng không cần nghe!
Nhưng mà bọn họ sai lầm rồi, cũng là do bọn họ lựa chọn, không cần người ngoài tới ra vẻ giáo dục!
Hai đứa bé thừa hưởng tính duy ngã độc tôn của cha mẹ từ trong trứng.
Vâng! Lý Anh cúi đầu đáp lời, bước nhanh vào khoang thuyền, vẻ mặt tối tăm.
Lão tử vì bản thân sao? Cư nhiên nói lão tử như vậy! Được thôi, cuối cùng chết cũng không sao cả, có bầy yêu nghiệt các ngươi đi cùng, lão tử chết cũng đáng rồi!
Trong đầu Lý Anh tỏa ra một cỗ tức giận, quyết định không muốn lo lắng nữa.
Một ngày, hai ngày... Mười ngày, nửa tháng!
Một con thuyền lẻ loi, trôi nổi trên biển lớn mênh mông không bờ không bến, thân thuyền có phần rách nát, nhìn qua giống như đã trải qua sóng gió lớn.
Con thuyền này chính là con thuyền mà A Oán và Cơ Nhi đang ở.
Hiện tại, chúng đã trôi nổi trên biển nửa tháng, tất cả là nửa tháng. Năm ngày trước chúng sai lầm ăn hết thức ăn trong khoang thuyền, nhưng mà điều này cũng không khiến chúng bỏ mạng, sự thật hơn nửa tháng qua, trừ gặp một cơn bão ra, tình hình của chúng cũng không tính là quá bi thảm.
Toàn bộ điều này là vì A Oán và Cơ Nhi được Thủy Lung dạy cho rất nhiều kỹ năng tồn tại trên biển, dựa vào những kỹ năng này, chúng ăn cá và nước ngọt sau khi loại bỏ nước biển, nhẫn nhịn qua được mười ngày.
Chẳng qua là ông trời dường như không muốn chúng gặp may, khiến chúng gặp khó khăn lớn nhất - - gió dạt chúng tới nơi nào không tới lại dạt chúng vào đây!
Nơi này gió êm sóng lặng, mặt nước biển bình lặng thăm thẳm như một tấm gương, có thể nhìn rõ mây trắng trên trời, làm cho thị giác con người rồi loạn, giống như mình đang trôi nổi giữa không trung.
Cảnh sắc rất đẹp, rất đẹp, nhưng cũng an tĩnh đến mức có thể bức điên người.
Người trên chiếc thuyền này không lẽ điên rồi?
Chỉ thấy hai đứa bé giống nhau như giả trang ngồi trên mặt biển xanh thẳm, vẻ mặt bình tĩnh cầm cùng cần câu câu cá, gió biển thổi phất qua mái tóc và quần áo trẻ con, nhìn từ xa cho người ta cảm giác hài hòa thích ý.
"..." Cách đó không xa Lý Anh há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói ra được câu gì.
Mấy ngày này đã sớm làm phai mờ từng cơn từng cơn lửa giận của hắn, nếu không phải có hai đứa bé, hắn đã sớm chết từ mấy ngày trước rồi. Hai đứa bé chưa từng giảm bớt đồ ăn của hắn, biểu hiện cũng vẫn rất bình tĩnh... Điều này làm cho hắn rốt cục bội phục, thật sự bội phục hai đứa bé nhỏ hơn mình rất nhiều này.
Lúc này, dù cho hai bé ném hắn vào trong biển cho cá ăn, hắn cũng không hề oán hận.
"Biết rõ không câu được cá, còn ngồi như vậy là có ý gì?" Vệ Tố xoay người ngồi vào bên cạnh chúng.
Hắn cũng biết cần câu của hai đứa bé không có mồi câu, ngay cả móc câu cũng không có. Trước đó bắt được cá, đều dùng tên nam nhân sống chết không chịu mở miệng kia ra dụ cá, dụng mùi máu tươi dụ dỗ các loại cá ăn thịt đến.
Dù sao hắn cũng không còn là người hữu dụng, dùng hắn làm mồi dụ cá cũng không có chút băn khoăn.
"Ngươi không hiểu." Cơ Nhi ra vẻ người lớn nói với hắn.
Vệ Tố cảm thấy vẻ mặt bé thật muốn trêu đùa, muốn đưa tay véo má bé, lại bị bé nhạy cảm phát hiện được, ném qua một ánh mắt, khiến Vệ Tố ngại ngùng thả tay xuống, ánh mắt lại có chút không cam lòng.
Lâu như vậy, hắn cảm giác Tiên muội muội và tiên đệ đệ rất quen thuộc, đúng là không có biện pháp có quá nhiều hành vi thân cận.
"Ta không biết cái gì?" Vệ Tố nhàm chán nói: "Ngồi ở chỗ này vẫn không nhúc nhích rất thú vị sao, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ làm sao để rời khỏi nơi này."
"Ngươi nghĩ được rồi?" A Oán quay đầu nhìn hắn một cái, kéo cần câu, động tác nhỏ rất thuần thục, cái loại này giống hệt phong thái của một lão nhân tám mươi tuổi, loại cảm giác này lại cứ đặt ở trên người một đứa bé vài tuổi, sẽ chỉ làm người khác vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu.
"Không có." Vệ Tố cực kỳ buồn rầu, nhưng mà vừa nhìn thấy hai đứa bá là có thể thả lỏng tâm tình rồi.
"Cho nên không cần suy nghĩ." A Oán làm bộ làm tịch tóm lấy cái dây câu, thật giống như tóm lấy một con cá nhỏ xuống, sau đó lại ném dây câu ra.
Vệ Tố không đồng ý nói: "vì không muốn nghĩ cho nên càng nghĩ tới."
Cơ Nhi nói: "Có Một biện pháp là gặp được thuyền tiếp viện chúng ta." Chúng đã sớm được mẫu thân nói cho biết nơi không có gió rất nguy hiểm, ai biết xui xẻo như vậy, bọn họ vậy mà thật sự đụng phải.
Cơ Nhi cau đôi mày thanh tú lại, nói tiếp: "Hoặc là có một con cá lớn, đẩy thuyền của chúng ta ra ngoài."
"Tin trước đáng tin cậy hơn." Bây giờ cũng không phải thoại bản, làm sao có thể có loại chuyện này phát sinh, thật sự có cá có thể đẩy thuyền, cũng nhất định không tới giúp bọn họ, chỉ biết đem nhóm người trên thuyền lật xuống, sau đó ăn luôn bọn họ.
Cơ Nhi không nói, A Oán cũng không mở miệng.
Vệ Tố nhìn vẻ mặt của hai đứa bé, tuy không rõ ràng, nhưng là hắn vẫn nhận ra tinh thần hai bé không được như lúc trước, không khỏi bắt đầu phiền não, lấy tay đánh vào lan can hai nhát “cộc,cộc”.
"Này, ngươi làm thế là muốn dọa cá chạy sao!" A Oán bất mãn oán giận.
Vệ Tố phì cười, bóc trần lời nói dối của bé, "Người thấy chỗ nào có cá."
"Hừ, trong lòng ngươi nghĩ tới tự nhiên sẽ có." A Oán cãi lại hắn.
Vệ Tố nghe giọng điệu trẻ con đó, không khỏi không nói gì, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Thôi, các ngươi không nghĩ đến, ta cũng đã nghĩ tới."
"Dù sao bây giờ cái gì cũng đã nghĩ đến, nghĩ như thế nào cũng chưa dùng." Cơ Nhi thu cần câu, giữ chặt tay áo Vệ Tố, mang theo chút hứng thú nói: "Chúng ta cùng chơi cờ đi."
"Bây giờ mà muội vẫn còn tâm tư để chơi?" Vệ Tố không oán giận, chỉ là thật sự cảm thấy tò mò, vì sao hai bé lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như không hề óc việc gì, "Các ngươi không sợ chết sao?"
"Đương nhiên sợ." Cơ Nhi trợn trừng mắt.
bé mới không cần chết nha, bé mới lớn có chừng này, thế giới rộng lớn như vậy bé còn chưa được nhìn hết, bao nhiêu đồ ăn ngon còn chưa được nếm qua, bé còn muốn cùng mẫu thân làm hải tặc, muốn cùng phụ thân luyện võ, muồn trưởng thành còn lăn qua lăn lại với các gia gia ở trên núi!
"Kia..."
Cơ Nhi biết hắn muốn nói gì, lôi kéo tay áo hắn lên sàn tàu, nói: "Biện pháp cũng chỉ có hai cái, mặc kệ muốn thể nào cũng không làm gì được. Phiền cũng chờ, không phiền cũng chờ, đương nhiên làm tìm chuyện làm cho mình vui vẻ cao hứng rồi."
Chúng đâu có không phiền, chúng còn muốn được gặp cha mẹ sớm một chút nha!
Cũng không biết mẫu thân bây giờ thế nào, có lo lắng cho chúng hay không!
Trên núi, các gia gia đã dạy chúng, càng là những tình huống như thế này thì càng phải bình tĩnh mới được.
Vì sao chúng muốn câu cá? Đương nhiên không phải cảm thấy câu cá vui, chỉ là muốn để cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Cơ Nhi nói chẳng những khiến cho Vệ Tố xúc động, khiến cho Lý Anh và tên hộ vệ kia càng xúc động không kém.
Hộ vệ và Lý Anh liếc nhau, đều nhìn thấy ánh mắt hổ thẹn của nhau, ngay cả so với đứa bé bọn họ cũng không bằng, chỉ biết ở trong này sốt ruột, càng sốt ruột càng phiền não, càng phiền não càng phí tinh thần, phí hoài sức lục bản thân nghĩ ra tuyệt vọng.
"Cơ Nhi nói rất đúng!" Ánh mắt Vệ Tố nhìn Cơ như có lửa, quả nhiên là nữ tử khiến hắn nhất kiến chung tình, thật sự là quá thần kỳ rồi! (D: Anh tố, anh mới có bao nhiêu cái xuân xanh vậy??????)
Cơ Nhi bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, nắm một tay đấm thẳng lên đôi mắt hắn, lưu lại một con mắt gấu mèo.
"Oa hu!" Vệ Tố kêu đau một tiếng, nghi hoặc nhìn Cơ Nhi, "Không phải nói chơi cờ sao? Sao lại đột nhiên đánh người vậy?"
"Đột nhiên ta muốn chơi đánh nhau rồi." Cơ Nhi hất cằm, vô cùng đương nhiên nói.
Vệ Tố có thể...
Vệ Tố có thể nói cái gì? Cái gì cũng không thể nói, người ta muốn chơi, hắn đương nhiên cùng chơi! Chỉ là, vì sao mỗi lần đều phải vẽ mặt chứ, vì cái gì chứ!
Cứ như vậy chúng lưu lại vùng biển không gió nửa tháng nữa, lại nói phong cảnh có đẹp hơn nữa thì nhìn nửa tháng cũng sẽ chán ngấy, nhất là ở cái khu không có gió, mọi phong cảnh đều đứng im như thế này.
"A a a a a!"
Bây giờ là ban đêm, Vệ Tố không ngủ được liền đứng trên sàn tàu, miệng gào lên thật to, rất nhanh liền biến mất trên biển mênh mông.
Hắn đứng trên sàn tàu, hung ác nham hiểm nhìn mặt biển yên tĩnh, trong lòng có một ham muốn phá hủy dâng lên.
Nếu không thích sự bình tĩnh này thì phá nó đi!
Vệ Tố hung hăng đánh lên mặt biển một chưởng, biến mặt biển thành một cột nước, cột nước dâng lên lại hạ xuống, tràn ra một đạo ánh sáng, khiến cho mặt biển không còn đơn điệu.
Thấy một màn như vậy, nộ khí trong lòng Vệ Tố tan không ít. Bỗng nhiên, đôi mắt hắn sáng ngời lên, nói với hai đứa bé mới đi từ khoang tàu ra: "Cơ Nhi, A Oán, ta nghĩ ra biện pháp rồi!"
Vẻ mặt vốn không vui của hai bé bị câu này của hắn làm cho sửng sốt, Lý Anh và hộ vệ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.
Vệ Tố chỉ vào mặt biển, lại đánh ra một chưởng, lần này hắn đã tính toán cẩn thận, vị trí đánh ra cũng chính xác, cột nước hạ xuống sinh những cơn sóng đưa thuyền của bọn họ dời đi một đoạn.
Tuy nhiên chỉ là dời đi được một chút, lại khiến cho ánh mắt Lý Anh và hộ vệ đều sáng lên.
Điều này cho thấy biện pháp của Vệ Tố thật sự hữu dụng, ít nhất bọn họ cũng không cần vô nghĩa tiếp tục dừng lại ở chỗ này tiếp tục chờ nữa.
"Không được." A Oán nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Vệ Tố nhíu mày, vì sao lại không được? Chỉ cần liên tục không ngừng đánh ra, sẽ sinh ra sóng lớn hơn nữa, một ngày nào đó sẽ đưa chúng ta ra ngoài. Chỉ là... việc này cực kỳ tiêu hao nội lực, khôi phục cũng cần thời gian, tiêu hao như vậy không tốt cho thân thể, A Oán và Cơ Nhi còn nhỏ.
"Một mình ta làm là được, tuy nhiên sẽ hơi mất thời gian một chút."
"Không được!" Cơ Nhi cũng nói giống như A Oán.
Giữa trán Vệ Tố ngưng tụ lệ khí, nếu là người khác đã sớm bị hắn phát hỏa, nhưng đối với hai bé hắn đặc biệt có tính nhẫn nại, "Vì sao không được?" Hắn thật sự hỏi.
"Mẫu thân từng nói qua, biển có rất nhiều quái vật." Cơ Nhi giải thích nói: "So với giao thú còn lớn hơn, lại phiền toái hơn. Nhất là những nơi không có gió như thế này, tuyệt đối không thể làm ra động tĩnh lớn, nếu không sẽ rất nguy hiểm..."
Lời bé còn chưa nói xong, thân thuyền đột nhiên lay động.
Một cái lay động nhẹ nhàng này, khiến cho con thuyền xuất hiện một bầu không khí yên lặng đến quỷ dị, mọi người ngươi trừng ta ta trừng ngươi, người nào cũng không nói gì.
Khoảng chừng mười giây sau, Lý Anh phát ra một tiếng cười gượng, "Ha ha ha, đây là dư âm chưa tan?"
Mấy người trừng mắt hắn.
Dư âm chưa tan? Làm sao có thể! Vệ Tố đánh ra ba con sóng, căn bản là không có khả năng khiến cho thân thuyền lắc lư như vậy.
"Ngoao ô... Hu hu!" Bạch Hổ gầm gừ trong cổ họng, thân thể cong lên, giống như tùy thời có thể tấn công chém giết. Đôi mắt thú màu xanh sắc lạnh lóe lên tia hàn băng, tràn ngập cẩn thận và e dè.
Trực giác của dã thú trước nguy hiểm luôn mẫn cảm lại thường.
Ba đứa bé bắt đầu chú tâm đến điều khiến cho Bạch Hổ dè chừng, nếu không phải người, vậy chỉ có thể là...
"Cẩn thận..."! A Oán còn chưa nhắc xong, thân thuyền đột nhiên lên xuống kịch liệt, làm cho bọn họ phản ứng không kịp, thân thể bay lên trời.
May mắn mấy người cũng không phải tầm thường, giwuax không trung ổn định thân thể rồi rơi xuống thuyền. Chỉ là hai chân còn chưa kịp đứng vững, bọn họ còn chưa kịp thở mộ hơi, thân thuyền đã bắt đầu không ngừng run run, một cai đuôi vĩ đại xuất hiện ở bên kia thuyề, hung hăng đánh vào thân thuyền, muốn đánh nát thân thuyền.
"Cơ Nhi!" A Oán gào to với Cơ Nhi.
"Ta không sao!" Cơ Nhi quỳ rạp trên mặt đất, nhìn cái đuôi sắp rơi xuống biển, nắm chặt lấy.
Vẻ mặt của hai bé đều cực kỳ trấn định, nhưng mà trong lúc giúp nhau đều không hẹn mà phát hiện sự run rẩy của đối phương.
Lần đầu tiên chúng nhìn thất sinh vật biển, lần đầu tiên ra biển, lần đầu tiên biết trên nguy hiểm trên biển đáng sợ thế nào.
"Giết nó!" A Oán nói với Cơ Nhi.
"Uh`m." Cơ Nhi gật đầu.
Bởi vì nếu không giết nó, nhất định nó sẽ giết chúng.
Không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết!
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Bên kia, truyền đến tiếng kêu của Vệ Tố.
Nếu hiện tại chỉ có một mình hắn, hắn tuyệt đối sẽ không khóc, cũng tuyệt đối không khó coi như vậy, hiện tại nước mắt tràn ngập hốc mắt, cố nén không chảy xuống.
Hắn chết thì không sao, họa này là do hắn gây ra, thật sự không thể để hai đứa bé cùng chết với hắn!
Tầm mắt Vệ Tố vì có nước mắt mà trở nên mơ hồ, lại ngoan độc bức người, hắn lấy đoản kiếm trao đổi với hai đứa bé rtong tay áo ra, bước nhanh hướng cái đuôi kia phóng dao.
"Chúng ta còn chưa có chết, ngươi khóc tang sao!" Cơ Nhi mất hứng kêu to, không chậm trễ vọt tới.
Ba đứa bé cùng không mà vẫn không hết cái đuôi, cái đuôi màu xanh đen còn có vảy dày, vô cùng chắc chắn và hung dữ.
Nuhwng àm hung khí trong tay ba đứa bé cũng không phải loại hàng tầm thường, tùy tiện lia qua cũng có thể làm cái đuôi bị thương.
"Grào..ào!" Quái vậy không biết tên dưới đáy biển gầm rú, đau đớn màng tai, khiến ba bé đồng loạt lui về một bước, khóe miệng đều đã chảy ra máu.
Cái đuôi bị thương hiển nhiên đã chọc giận quái vật biển, nó chỉ lộ ra cái đuôi hung hăng lắc lư, xem ra muốn đập vào trong nước. Một khi để cho nó lẩn đi, sau đó nhất định sẽ là màn đánh lén đáng sợ.
Đột nhiên, cai đuôi đang định rút vào biển bị chặt đứt, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lại khiến cái đuôi bị bẻ gãy, còn kém một chút nữa là sẽ khiến cái đuôi đứt lìa.
Máu tươi hòa vào nước mưa rơi xuống, thấm vào toàn bộ người trên thuyền.
Lúc này cho dù muốn sạch sẽ cũng không được nữa.
"Hống hống hống!" sóng âm không ngừng vang lên liên tục, đau đớn không ngờ như vậy, cũng giống như người bị chặt đứt một chân, một chân, lại không bị chặt đứt hoàn toàn, vẫn treo đau đớn ở đó!
"Bốp bốp bốp" là thân thuyền chịu va chạm đến mức dần vỡ ra, trên thuyền bọn họ bị lắc lư trái phải, sắc mặt rất khó coi.
Bọn họ biết, nếu thuyền bị hủy, cho dù chúng có giết được quái vậy, bọn chúng cũng không còn cách nào sống sót được trên biển.
Rốt cục, sau một hồi thuyền lắc lư, sau đó từ từ chìm xuống, cuối cùng đã bắt đầu mất dấu.
"Cơ Nhi, đưa bích loa đan cho ta." A Oán gọi Cơ Nhi thật to.
Cơ Nhi giống như không nghe thấy, thân thể nhảy lên liên hồi giữa giữa không trung, trên thực tế là đứng ở giữa những sợi tơ ngọc trúc. Tơ ngọc trúc quấn quanh thuyền, nhân lúc thân thuyền còn chưa hoàn toàn chìm xuống, hắn lợi dụng cánh buồm cao, nổi lên trong không trung, trước cái đuôi bị chặt đứt của quái vật biển, cũng có vô số tơ ngọc trúc.
Bích loa đan là độc dược bậc nhất bọn họ mang theo người, nếu thả một viên vào nước, có thể độc chết cả một làng.
Nhưng mà thuốc này phải nuốt vào mới có hiệu quả.
A Oán bảo Cơ Nhi cho hắn, hiển nhiên là muốn tự mình đi mạo hiểm. Nhưng mà Cơ Nhi không có đáp ứng.
Một viên độc dược nho nhỏ, có thể độc chết quái vật biển vĩ đại này hay không, bọn họ không thể xác định, nhưng mà khẳng định có thể khiến cho nó chịu ảnh hưởng, lão gia gia trên núi Thăng Tiên trân quý cũng không phải đồ bình thường!
Quái vật biển dường như biết người khiến nó bị thương nặng là Cơ Nhi, lúc ấy liền đuổi theo Cơ Nhi.
Cái đầu Vĩ đại mà hung dữ, giống rắn lại giống ba ba, miệng đầy mùi biển thổi vào khiến Cơ Nhi choáng váng.
Ánh mắt bé co rút, xẹt qua một tia sợ hãi nhưng vẫn kiên định, thừa dịp quái vật biển nhằm về phía mình, lấy Bích Loa đan đã chuẩn bị sẵn ném vào cái miệng khổng lồ, sau đó thân thể lui về phía sau.
"Hống!" Quái vật biển vừa muốn nuốt bé, lại bị đau đớn.
Bởi vì trước mặt Cơ Nhi quấn quanh tơ ngọc trúc, nếu còn dám tiếp tục lao tới chỗ bé, tuyệt đối sẽ trọng thương.
Quái vật biển cũng là biết đau, động tác của nó ngừng lại, một đôi mắt xanh lục sắc lạnh nhìn Cơ Nhi chằm chằm, dùng thân thể không ngừng quấy động nước biển, khiến cho thuyền vừa kéo lên cứ như vậy bị nước biển nuốt sống.
Không có chống đỡ, tác dụng của tơ ngọc trúc cũng mất đi.
Không ngờ nó còn nhớ tới Cơ Nhi, lúc này quơ lấy cái đuôi chụp vào Cơ Nhi.
"Ưm!" Cơ Nhi trơ mắt nhìn, đã không kịp né tránh, sóng mắt kịch liệt run rẩy, nước mắt tràn ngập hốc mắt.
Bốp!
Cái đuôi phát vĩ đại đạp vào nước, không đạp trúng Cơ Nhi.
Bé được Vệ Tố đúng lúc ôm lấy.
Nội lực hùng hậu, chỉ cần ở trong nước thi triển thân pháp bí tịch tinh diệu khống chế, có thể đạp chân trên mặt nước.
Trưởng Tôn Vinh Cực đã từng chiến đấu với giao thú, hiện giờ Vệ Tố cũng làm được.
Hắn ôm Cơ Nhi đứng trên mặt biển, miệng phun ra một búng máu, dưới chân cũng trầm xuống khẽ lung lay.
Mặt biển không phải mặt đất, đứng thẳng mặt biển tiêu hao rất nhiều công lực, lấy bản lĩnh của Vệ Tố cũng không duy trì được lâu.
Đuôi của quái vật biển lại quét tới.
Ánh mắt Vệ Tố ngoan độc ánh lên một tia bất đắc dĩ được ăn cả ngã về không, ôm Cơ Nhi phi thân né tránh, ném bé ra ngoài, bản thân lại nhảy lên lưng quái vật, thần tốc chạy lên đầu quái vật, đồng thời dùng kiếm trong tay áo đâm vào lớp vảy của nó.
Chỉ là kiếm trong tay áo đủ sắc bén nhưng lại không đủ dài, đánh quái vật biển cũng không lớn.
Hắn cho rằng hắn như vậy là có thể hấp dẫn sự chú ý của quái vật biển, nào biết quái vật biển nhận định Cơ Nhi, bơi trong biển với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới bên dưới Cơ Nhi, há miệng rộng sắp nuốt Cơ Nhi vào trong miệng.
"Không - -!"
"Cơ Nhi - -!"
Vệ Tố và A Oán đồng thời thét lên.
"Nương! Nương, mẫu thân! Phụ thân! Phụ thân! Hu hu!" Giờ khắc này, Cơ Nhi không nhịn được nữa gọi tên hai người luôn khát vọng được gặp giấu trong lòng, nước mắt tràn ngập hốc mắt, trên tay cũng không chậm bắn ra một sợi tơ ngọc trúc, vẫn không buông tay hy vọng sống sót.
"Cục cục hí - -!" (Anh Hói này, kêu tiếng ko dịch được, để vậy cho bà con cười chơi!! Ha ha)
Một tiếng chim kêu chói tai xuyên bầu trời phóng xuống, bóng đen giống như tia chớp, trong đêm đen không thấy được, trong nháy mắt từ trên trời cao phóng xuống, móng vuốt bắt lấy vạt áo Cơ Nhi.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, đoạt lấy Cơ Nhi từ trong miệng thú!
"Súc sinh!"
Một giọng nữ lạnh băng, giống như giọng nói có thể làm hàn băng rơi xuống trong đêm, dao động mà lọt vào tai người khác.
Ánh mắt Cơ Nhi và A Oán cùng sáng ngời, tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Một bóng dáng màu hồng rơi xuống, một bước đạp nước biển trong nháy mắt đã là trăm mét vọt tới.
Vệ Tố cảm thấy hộ vệ đang kháng cự, liền để hắn dựa vào thân cây bên cạnh, nói với Cơ Nhi và A Oán nói: "Bên bờ biển có một con thuyền, nơi đó còn có người."
Dựa theo những người ám sát đến, Vệ Tố đã biết mục tiêu lần này của đám người kia rõ ràng là hai đứa bé này. Hắn không nghĩ đến lý do, nếu là đúng đối phó với hai đứa bé, tự nhiên cũng là kẻ thù của hắn.
"Thuyền?" Đôi mắt Cơ Nhi sáng lên, nghĩ đến điều gì, vẻ mặt cao hứng không giấu giếm. Bé cũng không định giấu, nơi này không có người ngoài.
"Cướp." A Oán biết bé nghĩ gì, điều Cơ Nhi nghĩ cũng chính là điều bé nghĩ.
"Được." Vệ Tố kỳ quái nhìn hai đứa bé, thuyền thì có cái gì mà cao hứng, chẳng lẽ bọn chúng chưa từng ngồi thuyền sao.
Hộ vệ và người bị hôn mê kia bị thả tại chỗ, hai đứa bé và Vệ Tố cùng đồng thời đi ra bờ biển.
Bên cạnh núi rừng là đá ngầm và nước biển, trong không khí mùi biển mằn mặn (D: V~ cả mằn mặn, hơi bị thoát ý quá. He he. Bà con cam thủng), ánh trăng trong nước gợn ánh sáng trong vắt, làm lộ ra màu xanh đậm thần bí và màu sáng bạc hoa mỹ, khiến cho hai đứa bé chưa từng nhìn thấy biển cực kỳ thích.
Mẫu thân ngay tại này phiến nhìn không tới tận cùng Thâm Lam trung a!
Trong lòng A Oán và Cơ Nhi hiện lên ý nghĩ giống nhau như đúc.
Vệ Tố không bỏ qua vẻ mặt của hai đứa bé một khắc nào, hắn tự nhiên lý giải những thứ này thành niềm vui lần đầu được xem biển, thấy hai đứa bé cười đến ngây thơ trong sáng, lại vẫn nghĩ thầm: Quả nhiên là đệ đệ muội muội, tuổi còn nhỏ, nhìn thấy cái gì thích là không thể giấu nổi vẻ mặt, ưm... Bộ dạng này thật đáng yêu nha, về sau bọn chúng thích cái gì, ta đều sẽ cho bọn chúng.
Hai đứa bé không biết suy nghĩ mới nảy ra trong đầu Vệ Tố, đôi mắt chúng rất nhanh tìm ra con thuyền mà Vệ Tố nói.
Con thuyền này không lớn không nhỏ, lại cực kỳ rắn chắc, nên là có thể tự do đi lại trên biển một thời gian.
"Ra tay đi." A Oán dấu tay, cơ quan ở tay trái bắn ra châm nhỏ, đánh bại nam nhân vừa đi ra.
Lần này những người bên trong lập tức cảnh giác, nhưng mà lúc phát hiện ra đám người Cơ Nhi thì đã không kịp nữa.
Hai đứa bé và một đứa trẻ lớn giống như ba chú khỉ linh hoạt, nhanh chóng đi vào trong thuyền, dựa vào xuất sắc tài nghệ đánh nhau với vài người trong thuyền.
Bây giờ và trước đó cũng giống nhau, từng người đánh không lại chóng nuốt độc tự sát, phản ứng của chúng không giống như thế lực bình thường có thể bồi dưỡng ra được. Còn có hai cái cá lọt lưới đúng lúc trốn vào trong biển, trong nháy mắt liền biến mất.
Ba người Cơ Nhi đứng ở trên boong thuyền nhìn mặt biển không có chút bọt khí nào, vẻ mặt đều lạnh xuống.
Từ nhỏ chúng đã chịu các loại huấn luyện tinh anh, nhưng mà lần này tuyệt đối là lần đầu tiên chúng tự hành tẩu giang hồ, lần đầu tiên đối mặt nguy hiểm bọn chúng không bị thương, nhưng mà xử lí sự việc không hoàn mỹ.
Ánh mắt Vệ Tố chớp lóe, bỗng nhiên đánh ra một chưởng xuống mặt biển.
Ầm ầm!
Trên mặt biển nổ một tiếng vang thật lớn, nước biển nổ tung.
"Ồ?" A Oán biết hắn làm như vậy là có nguyên nhân, cũng giống như chơi trò chơi, cũng vung một chưởng lên mặt biển.
Ầm ầm - - ầm tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, ước chừng qua 2 phút, nội lực của ba người giống như liên miên không dứt, trên mặt biển cũng nổi lên hai bóng hắc y nhân.
Chỉ là hiển nhiên hai người kia đã chết, không phải bị nổ chết, mà là biết rõ trốn không thoát, tự sát mà chết.
Kết quả như vậy cũng không có biện pháp, hai đứa bé và đứa trẻ lớn hơn liếc nhau, vẻ mặt đều muốn nói "Cứ như vậy thôi".
Cơ Nhi đặt hai ngón tay trên môi, huýt một tiếng sáo.
Sau đó bóng dáng Bạch Hổ đi ra khỏi rừng cây, sau lưng nó là hộ vệ và Lý Anh đang khiêng người hôn mê.
"Uh`m?" A Oán và Cơ Nhi kinh ngạc nhìn Lý Anh.
Tên thứ nhất nhảy lên thuyền chính là Bạch Hổ, sau đó là Lý Anh tiếp tục thân phận cu li, đỡ hộ vệ khiêng tên sát thủ đã hôn mê nhảy lên, sau đó nói với A Oán và Cơ Nhi: "Hai vị Tiểu Chủ Tử, ta đến chậm ~ "
"Ngươi tới để làm chi." A Oán không chút do dự nói, giọng nói nhàn nhạt, giống như việc Lý Anh đến là chuyện vô cùng đáng ngạc nhiên.
Lý Anh đầu đầy vạch đen. Kỳ thật hắn cũng không hiểu mình tới để làm chi, chỉ là sau khi thấy Bạch Hổ mang ba người rời đi, hắn liền không tự chủ được theo sau, đáng tiếc tốc độ của hắn căn bản là không kịp Bạch Hổ, nhưng vẫn nhìn ra được phương hướng và giọng của Bạch Hổ mới đuổi tới rừng cây này, vượt qua hành trình của hai đứa bé.
Thấy hai đứa bé đứng trên thuyền, hắn hiểu rõ nếu như mình chậm một bước, thật sự đã bị bỏ lại rồi.
Hai đứa có mới nới cũ này! Lý Anh oán thầm, đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thương cảm vì bị phản bội.
"Tất nhiên là ta theo hai vị Tiểu Chủ Tử, hầu hạ hai vị Tiểu Chủ Tử a." Nội tâm Lý Anh hoạt động rất mãnh liệt, nhưng ngoài mặt thì không nhanh không chậm trả lời.
Cơ Nhi nghiêng đầu, "Ngươi thật tâm, thật sự muốn đi theo chúng ta sao"
Giọng nói thanh thúy êm tai, truyền vào nội tâm người, khiến Lý Anh sửng sốt, biết được hóa ra bọn chúng đều biết rất rõ ràng, cặp mắt ngây thơ chất phác sạch sẽ kia, cũng không hoàn toàn là đơn thuần sạch sẽ, tựa như có thể nhìn thấu lòng người cũng không là người khác ảo giác.
Lý Anh mấp máy môi, nhất thời nói không ra lời.
Thật ra chính hắn cũng chưa rõ, đến trước mặt hai tiểu gia hỏa, hắn cũng không minh bạch, vì sao hắn lại làm như vậy.
Chỉ là lúc ở trên đường, hắn có nghĩ tới, hai đứa bé có thể nào đột nhiên nhớ tới mình, sau đó trở về tìm chính mình, nếu mình cứ như vậy mà đi, hai đứa bé thương tâm thì làm sao, thương tâm là sau đó, vạn nhất chúng tức giận mang thù, kêu gọi toàn bộ giang hồ đánh mình thì sao? Hai đứa bé này vừa nhìn là đã biết thế lực lớn mạnh, căn bản không phải là con tôm nhỏ trên giang hồ như hắn có thể đắc tội được!
Cho dù lý do là gì, Lý Anh đến chính là đến.
"Bạch Trứng Tròn, lên thuyền." Trẻ con chính là trẻ con, một vấn đề đem Lý Anh ra xoắn xuýt một hồi, đương sự đã không thèm để ý, quay người lại đã dặn dò một chuyện khác.
"Ôi chao, ai, ôi?" Lý Anh ngẩn ngơ, hắn vừa định nói là mình không định như vậy, đúng là hai đứa bé cộng thêm Vệ Tố đều không có chú ý vấn đề này, xoay người đi vào trong thuyền.
Chúng làm việc và nghỉ ngơi đều cực kỳ quy luật, hôm nay thức đêm đã đủ nhiều, nên ngủ.
"Phốc ~" Bạch Hổ cũng thảnh thơi thảnh thơi theo vào trong thuyền.
Trên sàn tàu bên ngoài mái đình của thuyền chỉ còn lại Lý Anh và một tên sát thủ đang hôn mê, một tên hộ vệ trọng thương. Ánh mắt Lý Anh rơi vào người hộ vệ, thấy hắn tựa vào bên cạnh các mái, vẻ mặt muốn tiến vào mà không có sức lực, môi mấp máy cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, cắn răng nói: "Không phải là lái thuyền sao, có cái gì khó. Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy qua heo chạy thật sao."
Tự cho bản thân một động lực, Lý Anh nắm dây cương thuyền lên, một đao tử chặt đứt, mơ hồ cảm giác được có cái gì trọng vật chìm vào đáy nước. (D: Anh được, chặt đứt neo để xem có bị hai tên kia xử ko)
Lý Anh chỉ dừng một chút sau đó cũng không có để ý, bắt đầu đi điều chỉnh buồm, vừa đi vừa lầm bầm lầu bầu, "Có phải ta đã bỏ quên cái gì hay không?" Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra là cái gì, cũng vứt ra sau đầu.
Một buổi tối cứ như vậy đi qua, lúc ánh mặt trời soi sáng khắp nơi trên biển, một con thuyền lẻ loi trôi nổi ở trên mặt biển.
Lý Anh là bị một cái tát đánh tỉnh, hắn tức giận trừng hai mắt, cao giọng mắng: "Là tên khốn khiếp nào!?" Trong tầm mắt xuất hiện một cái đầu lão hổ vĩ đại, ánh mắt thú màu xanh sắc lạnh, nhìn vào cũng có thể đóng băng trái tim người, khiến cho Lý Anh cũng không phòng bị nên sợ hãi.
"Khụ khụ, hóa ra là hổ đại gia." Ước chừng ba giây sau, Lý Anh mới phản ứng kịp, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Hai mắt Bạch Hổ nheo lại, lộ ra tươi cười như người, ném cho Lý Anh một ánh mắt tán thưởng. Nhưng mà, đừng tưởng rằng có thể trốn tránh khỏi cái chụp của Hổ gia! Hổ Gia đúng là rất không công chính nha!
Lý Anh thấy bộ dạng cười mà giận dữ của Hổ gia, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dụi dụi mắt đứng lên, chủ động nói với Bạch Hổ: "Hổ đại gia, ngươi đến đây làm gì vậy?"
"Lộc cộc - -" âm thanh vang lên, một cái bát lớn bị Bạch Hổ dùng móng vuốt ném qua.
Thịt! Hổ Gia đói bụng, điểm tâm đâu!?
Năng lực lý giải của Lý Anh không tệ, nhìn thấy một màn này không chút do dự nói: "Ta đi tìm tiểu nhị... Ách!" Lời nói đột nhiên ngừng lại.
Hắn quay đầu nhìn chung quanh, mọi chỗ lọt vào trong tầm mắt đều là mặt biển, đừng nói là tiểu nhị ngay cả một cây cỏ cũng không nhìn thấy.
"A a a a!" một tiếng hét tên tâm liệt phế vang lên.
A Oán và Cơ Nhi cùng với Vệ Tố gần như cùng từ trong gác mái thuyền đi ra, sắc mặt tối đen, giọng nói Vệ Tố âm trầm truyền tới, "Ngươi làm quỷ kêu sao?"
Nếu Lý Anh không phải người của hai đúa bé, hắn tuyệt đối sẽ đạp tên này xuống biển cho cá ăn!
Vẻ mặt Lý Anh bi phẫn nghiêng đầu nhìn về phía ba người, sau đó lại bị vẻ mặt của ba đứa bé dọa cho sợ run người, cả người như tiểu oán phụ.
Bộ dạng Vệ Tố vốn nguy hiểm, một vẻ mặt âm lãnh dọa người thì cũng thôi đi, hai tiểu hài tử lại một chút thay đổi cũng không có, toàn thân tản ra khí thế nguy hiểm, khiến người ta quên mất dung mạo xinh đẹp của chúng.
"... Tiểu Chủ Tử..." Lý Anh rất muốn khóc, hắn không dám nói, thật không dám nói.
Hắn ấp úng không nói gì, hai đứa bé và Vệ Tố cũng dần dần chú ý đến tình huống hiện tại.
"Mỏ neo đâu?" Cơ Nhi nghi ngờ hỏi.
A Oán nhìn về phía Lý Anh, Lý Anh tránh né ánh mắt bé, A Oán hé miệng, quai hàm có chút phồng lên, bé không phát hiện hành động đó vô cùng đáng yêu. Đám lão gia hỏa trên núi Thăng Tiên luôn thích lăn qua lăn lại bọn chúng, thật sự khiến chúng sinnh ra vẻ mặt hờn dỗi, so với vẻ mặt bình thường còn đáng yêu thú vị hơn.
Vệ Tố trực tiếp ép hỏi Lý Anh, "Ngươi làm ngươi không biết?"
Lý Anh cảm thấy mình không nói một lời vô nghĩa nào, tuyệt đối sẽ bị người ta hủy diệt. Hắn ấp úng mở miệng, "Tiểu Chủ Tử... Cũng không có mục đích gì."
Tuy nhiên lời nói lại tận lực trốn tránh trách nhiệm, giảm bớt sai lầm của bản thân, nhưng mà trong lòng hắn lại hận không thể chụp chết chính mình, trẻ con không thể tưởng được những thứ này thì thôi, vì sao đêm qua hắn cũng không ngờ được, vì sao không suy nghĩ gì mà đã...
"Mỏ neo! Không thể nào!" Lý Anh đột nhiên kêu sợ hãi, bước nhanh chạy đến một bên nắm lên đêm qua bị hắn chặt đứt dây thừng, sau đó khóc không ra nước mắt.
Rốt cục hắn cũng đã hiểu rõ, hôm qua hắn đã ném mỏ neo thuyền đi!
Hiện tại bọn họ không biết đang ở nơi nào trên biển, thuyền không có mỏ neo cố định không biết đã bị phiêu đi nơi nào. Trên thuyền cũng không biết có còn đồ ăn và nước ngọt hay không... Cho dù có, nếu vận khí không tốt, nếu ở trên biển phiêu dạt mười ngày nửa tháng mà không tìm được bờ, chúng có mạnh đến đâu cũng sẽ chết!?
Lý Anh run rẩy run rẩy nhìn về phía ba đứa bé, lại nhìn về phía hổ gia bề ngoài thần võ, hộ vệ bị thương toàn thân... Trừ bỏ tên sát thủ vẫn hôn mê như cũ, có vẻ như nơi này mạng của mỗi người đều giá trị hơn hắn nhiều!
"Ngươi dám trách tội chủ tử của mình?" Một tiếng quát âm độc vang lên.
Vệ Tố nhìn Lý Anh chằm chằm ánh mắt càng thêm hung ác nham hiểm.
Lý Anh cả kinh, vội vàng nói: "Không dám!" Đồng thời quỳ gối xuống đất.
Bởi vì chuyện nguy hại này thật sự rất lớn, hắn cũng thật sự sợ.
"Thực sự là chúng ta suy xét không chu toàn." Cơ Nhi bình tĩnh nói, hắn ngậm miệng, vẻ mặt thật sự không có ý trốn tránh trách nhiệm.
Bé như vậy ngược lại khiến cho Lý Anh áy náy, lòng tràn đầy cảm giác có tội. Mặc dù người ta yêu nghiệt nhưng cũng vẫn là đứa bé, đứa lớn nhất cũng chưa tới sáu bảy tuổi (Lý Anh không biết tuổi thật của hai đứa bé), mình là người lớn mà lại không dám thừa nhận sai, việc trước tiên lại là trốn tránh trách nhiệm.
Vệ Tố vẫn bất mãn như cũ nói: "Chính là trách nhiệm của ngươi, làm cấp dưới không có tư cách trách cứ chủ tử! Huống chi, nếu sự tình gì chủ tử cũng phải tự mình suy xét hoàn mỹ, thì còn cần một đám gia hỏa các ngươi làm gì!"
"Ta vào khoang thuyền xem." Tuy chưa thực sự biết về thuyền và biển, nhưng mà phương diện tri thức này A Oán không thiếu kiến thức.
Ước chừng 3 phút sau, A Oán ra khỏi khoang thuyền, mở miệng nói: "Ta thấy, trong khoang thuyền có nước và đồ ăn, chúng ta có thể duy trì tối đa trong mười ngày."
Không ai hoài nghi quyết định của bé, Cơ Nhi hỏi: "Nếu ăn bình thường, có thể mấy ngày?"
"Ba ngày." A Oán nói.
Thái độ của hai đứa bé thu hút sự chú ý của Lý Anh, khiến hắn không thể bình tĩnh, chẳng qua nội tâm lại càng cảm thấy hổ thẹn.
Hai đứa bé đối mặt với tình huống này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, hắn đường đường là một nam nhân mà còn tâm phiền ý loạn, thật sự là quá mất mặt.
"Bạch Trứng Tròn, đi làm cơm." A Oán dùng cẳng chân đá đá Lý Anh.
"Vâng!" Lý Anh trả lời rất nhanh, hành động cũng rất nhanh.
Hắn vừa đi, A Oán và Cơ Nhi liền cùng đi tới bên người sát thủ.
Người này trước đó muốn lấy chuyện Trào Phượng để kích động người, tuy nhiên dung mạo của hắn không giống, nhưng mà hai má đã cầm máu làm thân phận hắn bại lộ.
Động tác của hai đứa bé rất nhanh và thuần thục, trói tay chân của hắn lại, sau đó kiểm tra thân thể hắn, nắm cằm của hắn lên, Cơ Nhi rút ra một cái ngân châm, đâm vào một huyệt đạo trên người nam nhân.
"Uh`m?" Nam nhân bị đau thân thể run lên, sau đó từ từ mở to mắt.
Rơi vào tầm mắt là hai đứa trẻ con, nam nhân không chút do dự cắn lưỡi, bắt mạch, trong khống chế lực nghịch lưu trong cơ thể... Tất cả có thể muốn chết hành vi hắn đều đã ở trong một cái nháy mắt làm, đúng là không có một cái thành công, phát hiện điểm này hậu nam nhân khổ đại cừu thâm xem trước mặt lưỡng tiểu hài tử, tâm nói: Các ngươi là sát thủ tổ chức bồi dưỡng xuất lai à, vì cái gì gì đều biết đạo!?
"Nói, ai phái ngươi tới, muốn làm gì chúng ta." Cơ Nhi mới mở miệng liền hỏi trắng ra.
Nam nhân trợn trừng mắt, lộ ra vẻ mặt trào phúng, nếu cái miệng của hắn có thể nói được, hắn nhất định sẽ nói: "Tiểu bằng hữu, đừng ngây thơ, ngay cả mạng lão tử cũng không giữ được, còn có thể nói cho ngươi những thứ này sao?"
Tuy nhiên miệng hắn lại không thể nói chuyện, chẳng qua vẻ mặt của hắn trái lại cực kỳ hoàn mỹ thể hiện ra những lời hắn muốn nói.
"A Tố, giao cho ngươi." Cơ Nhi không chút do dự đem người ném cho Vệ Tố.
"Ồ?" Vệ Tố ngẩn ra, hắn lại muốn xem hai đứa bé sẽ dùng thủ đoạn gì để bức hắn nói ra chân tướng. Nếu biện pháp không tốt, hắn sẽ xem xét dạy cho chúng một chút hình pháp hữu dụng.
Cơ Nhi đương nhiên nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, là biết nhất định ngươi am hiểu cái này."
"... Ta cảm không phải là muội đang khích lệ ta." Vệ Tố cảm thấy được lời này nói thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ta đang khen ngươi." Cơ Nhi nói thật.
Vệ Tố vừa thấy vẻ mặt này của bé liền cảm thấy được đáng yêu thú vị, không thèm để ý lời bé thật hay giả, gật gật đầu tự tin nói với bé: "Giao cho ta đi!"
Loại chuyện lo lắng này sao có thể để cho Tiên nữmuội muội làm chứ, cho dù Cơ Nhi không nói, hắn cũng sẽ tiến lên hỗ trợ.
Sau nửa canh giờ, Lý Anh bưng đồ ăn đi tới, liền nhìn thấy một nam nhân bị treo ngoài boong tàu.
Bởi vì biết thân phận hắn, Lý Anh cũng không ngoài ý muốn, trong đầu lại không nhịn được run rẩy run rẩy, nghĩ thầm, rằng nếu họ không may mắn, thật sự trôi nổi ở trên biển không thấy bờ, trước khi chết hắn có thể bị bọn trẻ treo lơ lửng như vậy hay không?
Đáp án của vấn đề này phải đến lúc đó mới biết, Lý Anh hi vọng vĩnh viễn cũng không có một ngày như thế.
Bưng đồ ăn lên bàn, tổng cộng bốn món mì xào. Theo thứ tự là A Oán, Cơ Nhi, Vệ Tố và hộ vệ bị thương.
Bởi vì làm sai, Lý Anh quyết định nhịn đói một bữa, dù sao người ta một ngày không ăn cơm cũng sẽ không vấn đề gì.
Chỉ là nguyện ý đói bụng, nhưng có người lại không muốn.
A Oán và Cơ Nhi đều không ăn cơm, vẻ mặt mất hứng nhìn Lý Anh.
Lý Anh bị bọn hắn nhìn đến kinh hồn táng đảm, không biết mình lại làm sai chỗ nào, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Chủ Tử? Có vấn đề gì sao?" Sau đó hắn liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, khó xử nói: "Tài nấu nướng của ta chỉ như vậy, thật sự không có biện pháp, Tiểu Chủ Tử chịu khó một chút?
"Còn Bạch Đế?" Cơ Nhi căn bản không để ý đến hắn.
"Ôi chao, ai, ôi?" Lý Anh nhìn về phía Bạch Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nói: "Lão hổ vài ngày không ăn cơm cũng sẽ không có vấn đề..."
Bốp!
A Oán cắt ngang lời hắn nói, "Chuẩn bị cho Bạch Đế, còn có của ngươi! Còn nói lời vô nghĩa, sẽ ném ngươi vào biển!"
Giọng nói non nớt chân thật đáng tin, Lý Anh nhìn ánh đôi mắt đen nhánh của bé, bên trong lóe lên tia sáng làm hắn giật mình, cảm thấy A Oán là thật sự tức giận.
Không phải lúc này là đặc biệt đối đãi sao, rõ ràng lão hổ nhịn đói... Hắn cũng không muốn ăn, mà đưa cho hai bé, vì sao còn tức giận. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ biết hành động theo cảm tính!
Lý Anh không có phản bác A Oán, xoay người đi chuẩn bị.
Giọng nói cường thế mà non nớt của A Oán vẫn vang lên, "Hiện tại ngươi là đồ của chúng ta, chúng ta không cho ngươi chết, đừng làm trái lời ta một lần nữa, nếu không ta sẽ thật sự ném ngươi đi!"
Bé mới không thèm giải thích nhiều với Lý Anh, không phải người của chúng, không có tư cách nói chúng, chúng cũng không cần nghe!
Nhưng mà bọn họ sai lầm rồi, cũng là do bọn họ lựa chọn, không cần người ngoài tới ra vẻ giáo dục!
Hai đứa bé thừa hưởng tính duy ngã độc tôn của cha mẹ từ trong trứng.
Vâng! Lý Anh cúi đầu đáp lời, bước nhanh vào khoang thuyền, vẻ mặt tối tăm.
Lão tử vì bản thân sao? Cư nhiên nói lão tử như vậy! Được thôi, cuối cùng chết cũng không sao cả, có bầy yêu nghiệt các ngươi đi cùng, lão tử chết cũng đáng rồi!
Trong đầu Lý Anh tỏa ra một cỗ tức giận, quyết định không muốn lo lắng nữa.
Một ngày, hai ngày... Mười ngày, nửa tháng!
Một con thuyền lẻ loi, trôi nổi trên biển lớn mênh mông không bờ không bến, thân thuyền có phần rách nát, nhìn qua giống như đã trải qua sóng gió lớn.
Con thuyền này chính là con thuyền mà A Oán và Cơ Nhi đang ở.
Hiện tại, chúng đã trôi nổi trên biển nửa tháng, tất cả là nửa tháng. Năm ngày trước chúng sai lầm ăn hết thức ăn trong khoang thuyền, nhưng mà điều này cũng không khiến chúng bỏ mạng, sự thật hơn nửa tháng qua, trừ gặp một cơn bão ra, tình hình của chúng cũng không tính là quá bi thảm.
Toàn bộ điều này là vì A Oán và Cơ Nhi được Thủy Lung dạy cho rất nhiều kỹ năng tồn tại trên biển, dựa vào những kỹ năng này, chúng ăn cá và nước ngọt sau khi loại bỏ nước biển, nhẫn nhịn qua được mười ngày.
Chẳng qua là ông trời dường như không muốn chúng gặp may, khiến chúng gặp khó khăn lớn nhất - - gió dạt chúng tới nơi nào không tới lại dạt chúng vào đây!
Nơi này gió êm sóng lặng, mặt nước biển bình lặng thăm thẳm như một tấm gương, có thể nhìn rõ mây trắng trên trời, làm cho thị giác con người rồi loạn, giống như mình đang trôi nổi giữa không trung.
Cảnh sắc rất đẹp, rất đẹp, nhưng cũng an tĩnh đến mức có thể bức điên người.
Người trên chiếc thuyền này không lẽ điên rồi?
Chỉ thấy hai đứa bé giống nhau như giả trang ngồi trên mặt biển xanh thẳm, vẻ mặt bình tĩnh cầm cùng cần câu câu cá, gió biển thổi phất qua mái tóc và quần áo trẻ con, nhìn từ xa cho người ta cảm giác hài hòa thích ý.
"..." Cách đó không xa Lý Anh há miệng thở dốc, nhưng cũng không nói ra được câu gì.
Mấy ngày này đã sớm làm phai mờ từng cơn từng cơn lửa giận của hắn, nếu không phải có hai đứa bé, hắn đã sớm chết từ mấy ngày trước rồi. Hai đứa bé chưa từng giảm bớt đồ ăn của hắn, biểu hiện cũng vẫn rất bình tĩnh... Điều này làm cho hắn rốt cục bội phục, thật sự bội phục hai đứa bé nhỏ hơn mình rất nhiều này.
Lúc này, dù cho hai bé ném hắn vào trong biển cho cá ăn, hắn cũng không hề oán hận.
"Biết rõ không câu được cá, còn ngồi như vậy là có ý gì?" Vệ Tố xoay người ngồi vào bên cạnh chúng.
Hắn cũng biết cần câu của hai đứa bé không có mồi câu, ngay cả móc câu cũng không có. Trước đó bắt được cá, đều dùng tên nam nhân sống chết không chịu mở miệng kia ra dụ cá, dụng mùi máu tươi dụ dỗ các loại cá ăn thịt đến.
Dù sao hắn cũng không còn là người hữu dụng, dùng hắn làm mồi dụ cá cũng không có chút băn khoăn.
"Ngươi không hiểu." Cơ Nhi ra vẻ người lớn nói với hắn.
Vệ Tố cảm thấy vẻ mặt bé thật muốn trêu đùa, muốn đưa tay véo má bé, lại bị bé nhạy cảm phát hiện được, ném qua một ánh mắt, khiến Vệ Tố ngại ngùng thả tay xuống, ánh mắt lại có chút không cam lòng.
Lâu như vậy, hắn cảm giác Tiên muội muội và tiên đệ đệ rất quen thuộc, đúng là không có biện pháp có quá nhiều hành vi thân cận.
"Ta không biết cái gì?" Vệ Tố nhàm chán nói: "Ngồi ở chỗ này vẫn không nhúc nhích rất thú vị sao, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ làm sao để rời khỏi nơi này."
"Ngươi nghĩ được rồi?" A Oán quay đầu nhìn hắn một cái, kéo cần câu, động tác nhỏ rất thuần thục, cái loại này giống hệt phong thái của một lão nhân tám mươi tuổi, loại cảm giác này lại cứ đặt ở trên người một đứa bé vài tuổi, sẽ chỉ làm người khác vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu.
"Không có." Vệ Tố cực kỳ buồn rầu, nhưng mà vừa nhìn thấy hai đứa bá là có thể thả lỏng tâm tình rồi.
"Cho nên không cần suy nghĩ." A Oán làm bộ làm tịch tóm lấy cái dây câu, thật giống như tóm lấy một con cá nhỏ xuống, sau đó lại ném dây câu ra.
Vệ Tố không đồng ý nói: "vì không muốn nghĩ cho nên càng nghĩ tới."
Cơ Nhi nói: "Có Một biện pháp là gặp được thuyền tiếp viện chúng ta." Chúng đã sớm được mẫu thân nói cho biết nơi không có gió rất nguy hiểm, ai biết xui xẻo như vậy, bọn họ vậy mà thật sự đụng phải.
Cơ Nhi cau đôi mày thanh tú lại, nói tiếp: "Hoặc là có một con cá lớn, đẩy thuyền của chúng ta ra ngoài."
"Tin trước đáng tin cậy hơn." Bây giờ cũng không phải thoại bản, làm sao có thể có loại chuyện này phát sinh, thật sự có cá có thể đẩy thuyền, cũng nhất định không tới giúp bọn họ, chỉ biết đem nhóm người trên thuyền lật xuống, sau đó ăn luôn bọn họ.
Cơ Nhi không nói, A Oán cũng không mở miệng.
Vệ Tố nhìn vẻ mặt của hai đứa bé, tuy không rõ ràng, nhưng là hắn vẫn nhận ra tinh thần hai bé không được như lúc trước, không khỏi bắt đầu phiền não, lấy tay đánh vào lan can hai nhát “cộc,cộc”.
"Này, ngươi làm thế là muốn dọa cá chạy sao!" A Oán bất mãn oán giận.
Vệ Tố phì cười, bóc trần lời nói dối của bé, "Người thấy chỗ nào có cá."
"Hừ, trong lòng ngươi nghĩ tới tự nhiên sẽ có." A Oán cãi lại hắn.
Vệ Tố nghe giọng điệu trẻ con đó, không khỏi không nói gì, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Thôi, các ngươi không nghĩ đến, ta cũng đã nghĩ tới."
"Dù sao bây giờ cái gì cũng đã nghĩ đến, nghĩ như thế nào cũng chưa dùng." Cơ Nhi thu cần câu, giữ chặt tay áo Vệ Tố, mang theo chút hứng thú nói: "Chúng ta cùng chơi cờ đi."
"Bây giờ mà muội vẫn còn tâm tư để chơi?" Vệ Tố không oán giận, chỉ là thật sự cảm thấy tò mò, vì sao hai bé lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như không hề óc việc gì, "Các ngươi không sợ chết sao?"
"Đương nhiên sợ." Cơ Nhi trợn trừng mắt.
bé mới không cần chết nha, bé mới lớn có chừng này, thế giới rộng lớn như vậy bé còn chưa được nhìn hết, bao nhiêu đồ ăn ngon còn chưa được nếm qua, bé còn muốn cùng mẫu thân làm hải tặc, muốn cùng phụ thân luyện võ, muồn trưởng thành còn lăn qua lăn lại với các gia gia ở trên núi!
"Kia..."
Cơ Nhi biết hắn muốn nói gì, lôi kéo tay áo hắn lên sàn tàu, nói: "Biện pháp cũng chỉ có hai cái, mặc kệ muốn thể nào cũng không làm gì được. Phiền cũng chờ, không phiền cũng chờ, đương nhiên làm tìm chuyện làm cho mình vui vẻ cao hứng rồi."
Chúng đâu có không phiền, chúng còn muốn được gặp cha mẹ sớm một chút nha!
Cũng không biết mẫu thân bây giờ thế nào, có lo lắng cho chúng hay không!
Trên núi, các gia gia đã dạy chúng, càng là những tình huống như thế này thì càng phải bình tĩnh mới được.
Vì sao chúng muốn câu cá? Đương nhiên không phải cảm thấy câu cá vui, chỉ là muốn để cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Cơ Nhi nói chẳng những khiến cho Vệ Tố xúc động, khiến cho Lý Anh và tên hộ vệ kia càng xúc động không kém.
Hộ vệ và Lý Anh liếc nhau, đều nhìn thấy ánh mắt hổ thẹn của nhau, ngay cả so với đứa bé bọn họ cũng không bằng, chỉ biết ở trong này sốt ruột, càng sốt ruột càng phiền não, càng phiền não càng phí tinh thần, phí hoài sức lục bản thân nghĩ ra tuyệt vọng.
"Cơ Nhi nói rất đúng!" Ánh mắt Vệ Tố nhìn Cơ như có lửa, quả nhiên là nữ tử khiến hắn nhất kiến chung tình, thật sự là quá thần kỳ rồi! (D: Anh tố, anh mới có bao nhiêu cái xuân xanh vậy??????)
Cơ Nhi bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, nắm một tay đấm thẳng lên đôi mắt hắn, lưu lại một con mắt gấu mèo.
"Oa hu!" Vệ Tố kêu đau một tiếng, nghi hoặc nhìn Cơ Nhi, "Không phải nói chơi cờ sao? Sao lại đột nhiên đánh người vậy?"
"Đột nhiên ta muốn chơi đánh nhau rồi." Cơ Nhi hất cằm, vô cùng đương nhiên nói.
Vệ Tố có thể...
Vệ Tố có thể nói cái gì? Cái gì cũng không thể nói, người ta muốn chơi, hắn đương nhiên cùng chơi! Chỉ là, vì sao mỗi lần đều phải vẽ mặt chứ, vì cái gì chứ!
Cứ như vậy chúng lưu lại vùng biển không gió nửa tháng nữa, lại nói phong cảnh có đẹp hơn nữa thì nhìn nửa tháng cũng sẽ chán ngấy, nhất là ở cái khu không có gió, mọi phong cảnh đều đứng im như thế này.
"A a a a a!"
Bây giờ là ban đêm, Vệ Tố không ngủ được liền đứng trên sàn tàu, miệng gào lên thật to, rất nhanh liền biến mất trên biển mênh mông.
Hắn đứng trên sàn tàu, hung ác nham hiểm nhìn mặt biển yên tĩnh, trong lòng có một ham muốn phá hủy dâng lên.
Nếu không thích sự bình tĩnh này thì phá nó đi!
Vệ Tố hung hăng đánh lên mặt biển một chưởng, biến mặt biển thành một cột nước, cột nước dâng lên lại hạ xuống, tràn ra một đạo ánh sáng, khiến cho mặt biển không còn đơn điệu.
Thấy một màn như vậy, nộ khí trong lòng Vệ Tố tan không ít. Bỗng nhiên, đôi mắt hắn sáng ngời lên, nói với hai đứa bé mới đi từ khoang tàu ra: "Cơ Nhi, A Oán, ta nghĩ ra biện pháp rồi!"
Vẻ mặt vốn không vui của hai bé bị câu này của hắn làm cho sửng sốt, Lý Anh và hộ vệ cũng ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.
Vệ Tố chỉ vào mặt biển, lại đánh ra một chưởng, lần này hắn đã tính toán cẩn thận, vị trí đánh ra cũng chính xác, cột nước hạ xuống sinh những cơn sóng đưa thuyền của bọn họ dời đi một đoạn.
Tuy nhiên chỉ là dời đi được một chút, lại khiến cho ánh mắt Lý Anh và hộ vệ đều sáng lên.
Điều này cho thấy biện pháp của Vệ Tố thật sự hữu dụng, ít nhất bọn họ cũng không cần vô nghĩa tiếp tục dừng lại ở chỗ này tiếp tục chờ nữa.
"Không được." A Oán nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Vệ Tố nhíu mày, vì sao lại không được? Chỉ cần liên tục không ngừng đánh ra, sẽ sinh ra sóng lớn hơn nữa, một ngày nào đó sẽ đưa chúng ta ra ngoài. Chỉ là... việc này cực kỳ tiêu hao nội lực, khôi phục cũng cần thời gian, tiêu hao như vậy không tốt cho thân thể, A Oán và Cơ Nhi còn nhỏ.
"Một mình ta làm là được, tuy nhiên sẽ hơi mất thời gian một chút."
"Không được!" Cơ Nhi cũng nói giống như A Oán.
Giữa trán Vệ Tố ngưng tụ lệ khí, nếu là người khác đã sớm bị hắn phát hỏa, nhưng đối với hai bé hắn đặc biệt có tính nhẫn nại, "Vì sao không được?" Hắn thật sự hỏi.
"Mẫu thân từng nói qua, biển có rất nhiều quái vật." Cơ Nhi giải thích nói: "So với giao thú còn lớn hơn, lại phiền toái hơn. Nhất là những nơi không có gió như thế này, tuyệt đối không thể làm ra động tĩnh lớn, nếu không sẽ rất nguy hiểm..."
Lời bé còn chưa nói xong, thân thuyền đột nhiên lay động.
Một cái lay động nhẹ nhàng này, khiến cho con thuyền xuất hiện một bầu không khí yên lặng đến quỷ dị, mọi người ngươi trừng ta ta trừng ngươi, người nào cũng không nói gì.
Khoảng chừng mười giây sau, Lý Anh phát ra một tiếng cười gượng, "Ha ha ha, đây là dư âm chưa tan?"
Mấy người trừng mắt hắn.
Dư âm chưa tan? Làm sao có thể! Vệ Tố đánh ra ba con sóng, căn bản là không có khả năng khiến cho thân thuyền lắc lư như vậy.
"Ngoao ô... Hu hu!" Bạch Hổ gầm gừ trong cổ họng, thân thể cong lên, giống như tùy thời có thể tấn công chém giết. Đôi mắt thú màu xanh sắc lạnh lóe lên tia hàn băng, tràn ngập cẩn thận và e dè.
Trực giác của dã thú trước nguy hiểm luôn mẫn cảm lại thường.
Ba đứa bé bắt đầu chú tâm đến điều khiến cho Bạch Hổ dè chừng, nếu không phải người, vậy chỉ có thể là...
"Cẩn thận..."! A Oán còn chưa nhắc xong, thân thuyền đột nhiên lên xuống kịch liệt, làm cho bọn họ phản ứng không kịp, thân thể bay lên trời.
May mắn mấy người cũng không phải tầm thường, giwuax không trung ổn định thân thể rồi rơi xuống thuyền. Chỉ là hai chân còn chưa kịp đứng vững, bọn họ còn chưa kịp thở mộ hơi, thân thuyền đã bắt đầu không ngừng run run, một cai đuôi vĩ đại xuất hiện ở bên kia thuyề, hung hăng đánh vào thân thuyền, muốn đánh nát thân thuyền.
"Cơ Nhi!" A Oán gào to với Cơ Nhi.
"Ta không sao!" Cơ Nhi quỳ rạp trên mặt đất, nhìn cái đuôi sắp rơi xuống biển, nắm chặt lấy.
Vẻ mặt của hai bé đều cực kỳ trấn định, nhưng mà trong lúc giúp nhau đều không hẹn mà phát hiện sự run rẩy của đối phương.
Lần đầu tiên chúng nhìn thất sinh vật biển, lần đầu tiên ra biển, lần đầu tiên biết trên nguy hiểm trên biển đáng sợ thế nào.
"Giết nó!" A Oán nói với Cơ Nhi.
"Uh`m." Cơ Nhi gật đầu.
Bởi vì nếu không giết nó, nhất định nó sẽ giết chúng.
Không muốn chết, tuyệt đối không muốn chết!
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Bên kia, truyền đến tiếng kêu của Vệ Tố.
Nếu hiện tại chỉ có một mình hắn, hắn tuyệt đối sẽ không khóc, cũng tuyệt đối không khó coi như vậy, hiện tại nước mắt tràn ngập hốc mắt, cố nén không chảy xuống.
Hắn chết thì không sao, họa này là do hắn gây ra, thật sự không thể để hai đứa bé cùng chết với hắn!
Tầm mắt Vệ Tố vì có nước mắt mà trở nên mơ hồ, lại ngoan độc bức người, hắn lấy đoản kiếm trao đổi với hai đứa bé rtong tay áo ra, bước nhanh hướng cái đuôi kia phóng dao.
"Chúng ta còn chưa có chết, ngươi khóc tang sao!" Cơ Nhi mất hứng kêu to, không chậm trễ vọt tới.
Ba đứa bé cùng không mà vẫn không hết cái đuôi, cái đuôi màu xanh đen còn có vảy dày, vô cùng chắc chắn và hung dữ.
Nuhwng àm hung khí trong tay ba đứa bé cũng không phải loại hàng tầm thường, tùy tiện lia qua cũng có thể làm cái đuôi bị thương.
"Grào..ào!" Quái vậy không biết tên dưới đáy biển gầm rú, đau đớn màng tai, khiến ba bé đồng loạt lui về một bước, khóe miệng đều đã chảy ra máu.
Cái đuôi bị thương hiển nhiên đã chọc giận quái vật biển, nó chỉ lộ ra cái đuôi hung hăng lắc lư, xem ra muốn đập vào trong nước. Một khi để cho nó lẩn đi, sau đó nhất định sẽ là màn đánh lén đáng sợ.
Đột nhiên, cai đuôi đang định rút vào biển bị chặt đứt, miệng vết thương rất nhỏ, nhưng lại khiến cái đuôi bị bẻ gãy, còn kém một chút nữa là sẽ khiến cái đuôi đứt lìa.
Máu tươi hòa vào nước mưa rơi xuống, thấm vào toàn bộ người trên thuyền.
Lúc này cho dù muốn sạch sẽ cũng không được nữa.
"Hống hống hống!" sóng âm không ngừng vang lên liên tục, đau đớn không ngờ như vậy, cũng giống như người bị chặt đứt một chân, một chân, lại không bị chặt đứt hoàn toàn, vẫn treo đau đớn ở đó!
"Bốp bốp bốp" là thân thuyền chịu va chạm đến mức dần vỡ ra, trên thuyền bọn họ bị lắc lư trái phải, sắc mặt rất khó coi.
Bọn họ biết, nếu thuyền bị hủy, cho dù chúng có giết được quái vậy, bọn chúng cũng không còn cách nào sống sót được trên biển.
Rốt cục, sau một hồi thuyền lắc lư, sau đó từ từ chìm xuống, cuối cùng đã bắt đầu mất dấu.
"Cơ Nhi, đưa bích loa đan cho ta." A Oán gọi Cơ Nhi thật to.
Cơ Nhi giống như không nghe thấy, thân thể nhảy lên liên hồi giữa giữa không trung, trên thực tế là đứng ở giữa những sợi tơ ngọc trúc. Tơ ngọc trúc quấn quanh thuyền, nhân lúc thân thuyền còn chưa hoàn toàn chìm xuống, hắn lợi dụng cánh buồm cao, nổi lên trong không trung, trước cái đuôi bị chặt đứt của quái vật biển, cũng có vô số tơ ngọc trúc.
Bích loa đan là độc dược bậc nhất bọn họ mang theo người, nếu thả một viên vào nước, có thể độc chết cả một làng.
Nhưng mà thuốc này phải nuốt vào mới có hiệu quả.
A Oán bảo Cơ Nhi cho hắn, hiển nhiên là muốn tự mình đi mạo hiểm. Nhưng mà Cơ Nhi không có đáp ứng.
Một viên độc dược nho nhỏ, có thể độc chết quái vật biển vĩ đại này hay không, bọn họ không thể xác định, nhưng mà khẳng định có thể khiến cho nó chịu ảnh hưởng, lão gia gia trên núi Thăng Tiên trân quý cũng không phải đồ bình thường!
Quái vật biển dường như biết người khiến nó bị thương nặng là Cơ Nhi, lúc ấy liền đuổi theo Cơ Nhi.
Cái đầu Vĩ đại mà hung dữ, giống rắn lại giống ba ba, miệng đầy mùi biển thổi vào khiến Cơ Nhi choáng váng.
Ánh mắt bé co rút, xẹt qua một tia sợ hãi nhưng vẫn kiên định, thừa dịp quái vật biển nhằm về phía mình, lấy Bích Loa đan đã chuẩn bị sẵn ném vào cái miệng khổng lồ, sau đó thân thể lui về phía sau.
"Hống!" Quái vật biển vừa muốn nuốt bé, lại bị đau đớn.
Bởi vì trước mặt Cơ Nhi quấn quanh tơ ngọc trúc, nếu còn dám tiếp tục lao tới chỗ bé, tuyệt đối sẽ trọng thương.
Quái vật biển cũng là biết đau, động tác của nó ngừng lại, một đôi mắt xanh lục sắc lạnh nhìn Cơ Nhi chằm chằm, dùng thân thể không ngừng quấy động nước biển, khiến cho thuyền vừa kéo lên cứ như vậy bị nước biển nuốt sống.
Không có chống đỡ, tác dụng của tơ ngọc trúc cũng mất đi.
Không ngờ nó còn nhớ tới Cơ Nhi, lúc này quơ lấy cái đuôi chụp vào Cơ Nhi.
"Ưm!" Cơ Nhi trơ mắt nhìn, đã không kịp né tránh, sóng mắt kịch liệt run rẩy, nước mắt tràn ngập hốc mắt.
Bốp!
Cái đuôi phát vĩ đại đạp vào nước, không đạp trúng Cơ Nhi.
Bé được Vệ Tố đúng lúc ôm lấy.
Nội lực hùng hậu, chỉ cần ở trong nước thi triển thân pháp bí tịch tinh diệu khống chế, có thể đạp chân trên mặt nước.
Trưởng Tôn Vinh Cực đã từng chiến đấu với giao thú, hiện giờ Vệ Tố cũng làm được.
Hắn ôm Cơ Nhi đứng trên mặt biển, miệng phun ra một búng máu, dưới chân cũng trầm xuống khẽ lung lay.
Mặt biển không phải mặt đất, đứng thẳng mặt biển tiêu hao rất nhiều công lực, lấy bản lĩnh của Vệ Tố cũng không duy trì được lâu.
Đuôi của quái vật biển lại quét tới.
Ánh mắt Vệ Tố ngoan độc ánh lên một tia bất đắc dĩ được ăn cả ngã về không, ôm Cơ Nhi phi thân né tránh, ném bé ra ngoài, bản thân lại nhảy lên lưng quái vật, thần tốc chạy lên đầu quái vật, đồng thời dùng kiếm trong tay áo đâm vào lớp vảy của nó.
Chỉ là kiếm trong tay áo đủ sắc bén nhưng lại không đủ dài, đánh quái vật biển cũng không lớn.
Hắn cho rằng hắn như vậy là có thể hấp dẫn sự chú ý của quái vật biển, nào biết quái vật biển nhận định Cơ Nhi, bơi trong biển với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã tới bên dưới Cơ Nhi, há miệng rộng sắp nuốt Cơ Nhi vào trong miệng.
"Không - -!"
"Cơ Nhi - -!"
Vệ Tố và A Oán đồng thời thét lên.
"Nương! Nương, mẫu thân! Phụ thân! Phụ thân! Hu hu!" Giờ khắc này, Cơ Nhi không nhịn được nữa gọi tên hai người luôn khát vọng được gặp giấu trong lòng, nước mắt tràn ngập hốc mắt, trên tay cũng không chậm bắn ra một sợi tơ ngọc trúc, vẫn không buông tay hy vọng sống sót.
"Cục cục hí - -!" (Anh Hói này, kêu tiếng ko dịch được, để vậy cho bà con cười chơi!! Ha ha)
Một tiếng chim kêu chói tai xuyên bầu trời phóng xuống, bóng đen giống như tia chớp, trong đêm đen không thấy được, trong nháy mắt từ trên trời cao phóng xuống, móng vuốt bắt lấy vạt áo Cơ Nhi.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, đoạt lấy Cơ Nhi từ trong miệng thú!
"Súc sinh!"
Một giọng nữ lạnh băng, giống như giọng nói có thể làm hàn băng rơi xuống trong đêm, dao động mà lọt vào tai người khác.
Ánh mắt Cơ Nhi và A Oán cùng sáng ngời, tất cả mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra.
Một bóng dáng màu hồng rơi xuống, một bước đạp nước biển trong nháy mắt đã là trăm mét vọt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.