Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 205: Ai mới thực sự là phúc hắc

Thẩm Du

16/09/2017

Không đợi mọi người phản ứng, heo nhỏ đã hành động trước, nhảy lên chạy ra ngoài thẳng hướng nơi phát ra âm thanh.

Những người khác ngay lập tức đuổi theo, mọi người đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện nên rất ăn ý nhau, sư đệ có khinh công tốt nhất, nhưng nếu nói về năng lực đối ứng thì cả thiên hạ không ai có thể so sánh với Hách Liên Dạ, hai người bọn họ có thể cùng chạy đến nơi đó trước là tốt nhất.

Bình thường Hách Liên Dạ đều luôn đứng cạnh Ngư Ngư như hình với bóng, nhưng bây giờ thời gian là quan trọng nhất, y mang theo một người không có nội lực như Ngư Ngư, chắc chắn sẽ bị giảm tốc độ, cho nên không có thời gian thương lượng mà cũng không thể thương lượng. Nam tử áo trắng - người nội thương còn chưa khỏi hẳn, tuy trạng thái không tốt nhưng võ công vẫn tốt nên thong thả đi chậm, mang theo Ngư Ngư đuổi theo.

Hà Nghiêm mang Trình Ti Nghiên đuổi theo. Còn thiếu niên áo đỏ cầm giải dược mà không biết Ngư Ngư lấy ở đâu ra, lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn mất hồn đuổi theo.

Ngư Ngư là một đứa bé lạc quan, cho dù Tam sư huynh thực sự là loại "Ta không tốt thì người khác cũng không được tốt", muốn chặt đứt hết đường về nhà của nàng, nàng cũng vẫn vui vẻ, cho nên bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện với nam tử áo trắng: "Anh xem, bên cạnh sư đệ là tổ tiên phong, bên cạnh Hà Nghiêm là tổ hậu cần đảm bảo."

Dừng một chút, hết sức nghiêm túc lại hữu hảo tổng kết: "Chúng ta xem như là người một nhà."

"... Nhưng cô có thể tuỳ tiện ăn thịt." Giọng nói bình tĩnh của nam tử áo trắng vang lên, hai người bọn họ được đối xử rất khác nhau, căn bản không phải là một loại.....

".... Anh thừa nhận mình là người nhà của sư đệ?" Ngư Ngư bị sự tự nhận của nam tử áo trắng làm giật mình.

Nam tử áo trắng xoay khuôn mặt không cảm xúc như trích tiên sang: "Người nhà là cái gì?"

Ngư Ngư: "..."

Trong lúc nói chuyện, họ cũng không chạy chậm lại, lúc cách mục tiêu chỉ còn năm sáu trăm mét, Ngư Ngư đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm: "A"

Khoảng cảnh xa như vậy cũng vẫn có thể nghe thấy, có thể thấy tiếng kêu này thảm thiết cỡ nào.

Nam tử áo trắng đề khí* mau chóng chạy nhanh hơn, mang theo Ngư Ngư đến mục tiêu, cũng chính là cạnh rừng liễu tự tay Ôn Ngôn gieo trồng.

(* đề khí: dẫn khí ra, ai đọc nhiều truyện kiếm hiệp rồi chắc cũng nhìn thấy từ này nhiều)

Vượt qua rừng liễu, chính là khu vực nguy hiểm, không phải người xuyên không thì không thể tời gần.

Hách Liên Dạ và sư đệ đã chạy tới, Hách Liên Dạ khẽ nhíu mày nhìn trước mắt, sư đệ thì mặt không thay đổi nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên mặt đất.

Xem ra, tiếng kêu vừa rồi là tiếng của hắn.

"Trương Tam." Sư đệ mở miệng gọi người, chứng thực thân phận của nam nhân kia - chính là kẻ vẫn luôn gây rối - Tam sư huynh.

Tam sư huynh không đáp, thực tế, bây giờ gã ta hoàn toàn không dám lộn xộn, bởi vì......

Gã kêu thảm thiết là vì heo nhỏ, tuy rằng chân nó ngắn nhưng nó lại chạy nhanh nhất.... Vừa rồi đột nhiên phi ra, nhằm vào chân của Tam sư huynh cắn một cái.

Trước kia Ngư Ngư đã từng thí nghiệm, không biết răng nanh của heo nhỏ có độc hay là có bí mật gì khác, những thức bị nó cắn qua, sẽ từ vết cắn của nó khuếch tán ra tạo thành một lỗ nhỏ.

Mà heo nhỏ cắn chân Tam sư huynh xong thì linh hoạt nhảy lên trên đầu Tam sư huynh, há miệng, giống như tuỳ lúc đều có thể cắn tiếp.

Dùng thực lực của heo nhỏ, loại cảm giác sợ hãi này giống như treo máy khoan điện trên đầu, kết nối với nguồn điện, máy khoan ong ong vang lên, chiếu thẳng vào sọ người.... Nghĩ lại liền cảm thấy cực kì sợ hãi .

Cho nên, Tam sư huynh không dám động đậy, chỉ sợ heo nhỏ hơi mất hứng thì thực sự cắn xuống.

Hách Liên Dạ không vội nói chuyện, không biết y đã nhìn thấy gì, cùng ngầm trao đổi ánh mắt với Ngư Ngư, hướng về phía heo nhỏ vỗ vỗ tay: "Nhóc con kia, trở về."

Heo nhỏ không để ý đến y.

Ngư Ngư đành phải nhịn cười giang hai tay về phíanos: "Ngoan, nghe lời, về nhà chị và Hà Nghiêm làm bàn trang điểm cho em."

.... Một con heo cần bàn trang điểm làm gì! Nó cũng không cần trải đầu! Hà Nghiên suy sụp.

Nhưng hình như heo nhỏ đã động tâm với đề nghị này…

Nhưng cứ bỏ qua cho Tam sư huynh như vậy, nó lại có chút không vui, cho nên nhấc chân nhỏ, đi về phía trước, đi đến trên trán của Tam sư huynh, thử đo khoảng cách, sau đó vỗ móng vuốt xuongs..

Ta cho ngươi làm mấy chuyện xấu này, cho ngươi đi hại người này! Tên khốn kiếp!

Trên trán Tam sư huynh lập tức xuất hiện một dấu móng heo.....

Một trảo này nhóc con kia cực kì uy vũ, đáng tiếc.... cả người nó ều tròn vo, sợ móng heo quá ngắn đánh không đến, lại hết sức vươn người về phía trước, vỗ một trảo xuống, chính nó cũng đứng không vững, bịch một tiếng lăn từ trên đầu Tam sư huynh xuống.

... Chân ngấn rất đáng thương.

Hỏi: Khi một động vật nhỏ có tạo hình phong cách thật sĩ diện cũng thật thông thái vô ý ngã xuống, nên làm thế nào?

Đáp: Cho dù ngã xuống, cũng phải thật cá tính thật phong cách, trực tiếp lăn xuống thì đó là thịt viên! Heo nhỏ của chúng ta ngã, không giống vậy!

Tốc độ phản ứng của heo nhỏ cực nhanh, lúc lăn đến gần bả vai của Tam sư huynh thì hồi thần, nhanh nhẹn bắt lấy tóc của Tam sư huynh.

Tam sư huynh không dám đắc tội con heo nhỏ có thể cắn đầu gã thành một cái động bất cứ lúc nào.... Lập tức phối hợp xoay người.

Heo nhỏ lại không muốn trực tiếp xuống đất, móng nắm chặt tóc chuyển một cái, thân thể nho nhỏ tròn vo lập tức xoay tròn, áo choàng nhỏ ở phía sau tung bay trong không trung, ám văn Liên Tâm thảo thể hiện "thân phận" dưới áo choàng hiện lên trước mắt mọi người, giống như đại hiệp mang tuyệt kỹ từ trên trời hạ xuống, heo nhỏ cứ thể mà ra hiện tư thế đẹp trai xoay tròn hạ xuống…



Tư thế gặp nguy không loạn này, cách ăn mặc khiêm tốn lại ẩn dấu "quý khí" này, thật sự là.... rất phóng khoáng, rất phong lưu....

Mọi người nhìn đến cơ mặt sắp co rút lại, heo nhỏ cũng rất "khiêm tốn" không hề kiêu ngạo, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ đi đến bên cạnh Ngư Ngư, khí thế kia, quả thực chính là khí thế khi Tướng quân chiến thắng trở về.

Ngư Ngư yên lặng rơi lệ, ôm lấy heo nhỏ, giúp nó lau móng, xong xuôi heo nhỏ mới hài lòng nhảy lên, đứng trên vai Ngư Ngư.

"... Đó là gì... vậy?" Lần đầu thiếu niên áo đỏ ra giang hồ, bị Ngư Ngư lừa hai lần, lại vừa mới gặp phải kích thích khi biết sư phụ mình là một tiểu cô nương, hiện tại đầu sắp không đủ dùng, hoá đá nhìn động vật nhỏ như cục thịt kia.

"... Heo."

Thiếu niên áo đỏ dùng ánh mắt "Cô cho rằng ta chưa nhìn thấy heo à?!" nhìn Ngư Ngư.

Nhưng nó thực sự là heo mà!

Trừ bỏ việc rưng rưng nhìn trời, Ngư Ngư không biết mình có thể làm gì nữa.

Nàng cũng không biết thú cưng của mình sao lại thần kì vậy, lúc đầu nàng quả thực chỉ là nhìn nó rất đáng yêu mà thôi.....

Không có sự uy hiếp của heo nhỏ, Tam sư huynh kiêu ngạo trở lại, đứng từ trên đất dậy, băng bó qua loa vết thương trên đùi, sau đó thì cười lạnh chỉ về một nơi nào đó cách đây không xa: "Các ngươi cũng đã thấy, rất nhiều hoả dược đã bị ta ném vào trong rừng liễu."

Thực ra Tam sư huynh đã muốn cho nổ hồ từ lâu rồi, nhưng khi vận chuyển hoả dược, không cẩn thận làm nổ mấy bao.

"Người đốt lửa đã đứng ở bên cạnh cấm địa, ngươi đừng quên, khinh công của môn phái chúng ta là đệ nhất thiên hạ, trước khi ngươi đuổi đến nơi để ngăn cản hắn cũng đủ thời gian hắn châm ngòi nổ!"

"Còn nữa, võ công của hắn thực sự không bằng ngươi, nhưng động tác mau hơn ngươi, chỉ cần ngươi động thủ với hắn, hắn sẽ lập tức đốt lửa!"

"Điều kiện của ta rất đơn giản, các ngươi giao Giang Ngư Ngư ra, để nàng ta dựa theo phương thức mà sư phụ đã từng nói, giúp chúng ta mở phong giới của cấm địa này, để chúng ta có thể rời khỏi thời không này!"

"Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không đồng ý." Tam sư huynh cười lạnh: "Vậy thì tất cả mọi người cũng đừng nghĩ chuyện đã kết thúc, các ngươi phá huỷ kế hoạch của ta, ta sẽ chặt đứt đường trở về của các ngươi!"

"Lúc đó Huyền Cơ lão nhân chỉ lừa mấy người thôi, cánh cửa thời không có quy tắc của nó, không ai có thể phá vỡ." Hiếm khi có lúc Ngư Ngư đúng đắn, giải thích với Tam sư huynh.

Nhưng chắc chắn Tam sư huynh sẽ không tin, thái độ của Ngư Ngư, ngược lại lại khiến hắn càn rỡ cười to: "Thật sự hiếm gặp mà, Giang cô nương thế mà cũng có lúc dùng thái độ nói chuyện tốt như vậy! Thế nào? Sợ sao?"

Ngư Ngư cau mày, cực kì không vui khi có người chửi bới mình: "Thái độ của tôi vẫn luôn rất tốt, nhất là khi nói chuyện với thủ hạ bại tướng, ngay cả khi tôi muốn rút gân của bọn họ cũng nhẹ giọng thông báo trước một tiếng."

"Rút gân của bọn ta? Ha hả, cô nghĩ rằng ta sợ cô sao!" Tam sư huynh cảm thấy mình đã nắm chắc được phần thắng, cực kì đắc ý cười: "Thủ hạ bại tướng."

Ngư Ngư là đứa trẻ tốt tính, không tức cũng không gấp gáp, chỉ là cố làm lơ, lúc sau thì gật đầu: "Đã đến giờ, dược hiệu phát tác."

"... Dược gì?"

Tam sư huynh đương nhiên không phải một mình tới, gã dẫn theo rất nhiều thủ hạ, có người nghe nói đến sự lợi hại của Ngư Ngư, vừa rồi lại nhìn thấy heo nhỏ dũng mãnh phi thường, vốn dĩ đã rất khẩn trương rồi, nghe thấy câu này thì lập tức kinh hoàng hỏi.

"Độc dược, bây giờ đang có gió đông, từ chỗ của ta, thuận theo hướng gió, trong vòng mười dặm, tất cả mọi người đều trúng độc."

Tam sư huynh cười lạnh: "Giang cô nương, ta khuyên cô nên bịa ra một lí do khác, tìm một cái cớ đáng tin hơn."

"Không tin mấy người thử ấn dưới sườn bên trái ba tấc, xem có phải đau đến tim cũng muốn nứt ra không, nhưng các người cẩn thận, nếu quá ba tấc, tim sẽ bị vỡ vụn."

Thái độ của Ngư Ngư rất bình tĩnh, khiến người ta không thể không tin, đều kinh hoàng ấn lên vị trí nàng nói.

Nơi bọn họ đứng là ở bên cạnh rừng liễu, cách người cầm kíp thuốc nổ, có thể tùy ý đốt rừng liễu bất cứ lúc nào một đoạn.

Nhưng trước đó Ngư Ngư đã nói là trong vòng mười dặm sẽ trúng độc... cho nên người đó cũng bị hoảng sợ, hơi cúi người kiểm tra.

Hách Liên Dạ tìm đúng thời cơ, cầm túi nước trong tay, ngưng tụ nội lực vung mạnh một chưởng qua, túi nước nổ tung, sau một loạt tiếng “rắc rắc rắc”, toàn bộ cánh tay phải của người đó đều bị đông cứng ở trong băng, cây đuốc trong tay gã cũng bị đông lạnh, hoàn toàn dập tắt lửa.

Để chắc chắn, Hách Liên Dạ còn bay qua bắt lấy người đó.

"Thành công ~" Ngư Ngư vừa lòng vỗ tay, kích động cầm lấy mấy quả đào đã được rửa sạch, đặt trên cánh tay bị đông thành khối băng của người đó, chờ đào được ướp lạnh.

Mọi người: "...."

Vậy, vậy là xong rồi sao?

Cho nên, hoàn toàn không hề có độc dược, vừa rồi Ngư Ngư chỉ cố ý nói như vậy, để cho người phụ trách đốt lửa phân tâm?

Về sau, lúc liên thủ hại người, hai người các ngươi có thể báo trước một tiếng hay không, bằng không chúng ta không theo kịp... (T_T)

Quả đào cần phải mất một lúc mới lạnh, mắt Ngư Ngư trông mong chờ đợi, đột nhiên nhớ đến một chuyện: "À đúng rồi."

Nàng lấy từ trong túi ra một bình sứ, lấy thuốc viên ra, phát thuốc cho từng người một: "Thực ra trong không khí có độc thật, nhưng là do Huyền Cơ lão nhân tạo ra, gọi là Minh âm tán, tôi nhìn thấy trong sách thuốc hắn để lại."

Tam sư huynh bỏ ra nhiều công sức để sắp xếp xong tất cả để uy hiếp họ thì bị Ngư Ngư nhẹ nhàng phá giải, gã âm thầm hạ độc, cũng bị Ngư Ngư nhận ra rồi giải trừ, trên gã không hiện ra bất kì cảm xúc nào, trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên quỷ dị cười to.

"Ha ha... Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư, các ngươi nghĩ vậy là thắng? Một đám người chết đến nơi còn không biết, lão tử lập tức cho các ngươi biết ai là người có thể cười đến cuối cùng!"

Trong tất cả bọn họ, chỉ có Ngư Ngư và Trình Ti Nghiên là không có võ công, nhưng hiện tại Ngư Ngư đang chiếm thân thể của Trình Ti Nghiên, thân thể này đã uống Huyền Cơ đan, bách độc xâm nhập.



Cho nên phát hiện không đúng trước, là Trình Ti Nghiên.

Trong bụng đột nhiên quặn đau như cắt, Trình Ti Nghiên đau đến co người lại, sắc mặt thay đổi hẳn: "Đây, đây là dược gì?"

"Thế nào, dược hiệu bắt đầu có tác dụng? Đừng nóng vội, tiểu sư muội, đây mới chỉ là bắt đầu!"

"Ngươi đã làm gì?"

"Được rồi, bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết ta đã làm gì? Hách Liên Dạ thông minh đệ nhất thiên hạ? Lão tử cho các ngươi mở mang kiến thức như thế nào mới thật sự là thông minh, cái gì mới thực sự là trí kế bách xuất*!"

(* mưu kế chồng đất, nhiều mưu lắm kế)

Tam sư huynh đắc ý đến không còn từ nào để hình dung, chỉ vào nam tử áo trắng: "Hơn một tháng trước, ta thừa dịp hắn trọng thương chưa lành lại ở một mình, trộm chìa khoá mật thất trên người hắn, còn đánh ngất hắn rồi ném vào cấm địa, không nghĩ tới, ta cầm chìa khoá lại kinh động đến cơ quan trong cấm địa, chẳng những không lấy được bảo bối sư phụ để lại, thủ hạ giúp ta mở thạch thất còn bị cơ quan lấy đi một chân, chuyện này, các ngươi đều nhớ đúng không? Nhưng các ngươi nghĩ đó là sự thực sao?"

"Ta nói cho các ngươi biết, tất cả đều là giả, đều là sắp xếp của ta! Các ngươi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới đúng không? Quyển sách thuốc được các ngươi coi như bảo bối đã bị ta tráo đổi, đương nhiên, ta biết y thuật của Giang Ngư Ngư cô rất cao minh, cho nên phần lớn nội dung trong đó đều là thật, chỉ có một loại giải dược của một loại độc dược bị ta thay đổi nội dung."

"Thật không khéo, các ngươi vừa ăn, chính là giải dược giả kia! Lão tử đã sắp xếp hơn một tháng trước, chờ các ngươi sa vào bẫy! Bây giờ các ngươi chờ chết đi!" Sắc mặt tam sư huynh dữ tợn nguyền rủa xong, lại càn rỡ cười ha hả.

Trình Ti Nghiên giãy dụa đi về phía hắn, miễn cưỡng nói: "Tam sư huynh quả nhiên lợi hại, đây mới thực sự là tính toán không bỏ sót một ke hở nào." Sau đó vươn tay về phía hắn: "Bây giờ có thể đưa giải dược thật cho ta không?"

"Dựa vào cái gì?"

"Ngươi... Không phải chúng ta cùng một phe sao?"

"Tiểu sư muội, muội quá ngây thơ rồi, trước kia là muốn muội lừa Giang Ngư Ngư đến nên ta mới nói cùng trên cùng một chuyến tuyến với muội. Bây giờ, ngươi chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, vậy thì vì cái gì ta còn phải cứu muội?"

Tam sư huynh khinh thường nhìn Trình Ti Nghiên: "Loại người ngu xuẩn chỉ biết háo sắc như cô, nên sớm chết đi!"

"Ngươi....."

"Anh đừng đắc ý quá sớm." Lần đầu tiên, sắc mặt Ngư Ngư khó coi như vậy, kéo Trình Ti Nghiên đang chuẩn bị nhào về phía Tam sư huynh trở lại, ngửa cổ về phía sau, hướng về phía Tam sư huynh nói: "Vừa rồi là tôi gạt người, nhưng hiện tại là nói thật, anh không nghĩ khoảng cách gần như vậy tôi sẽ không hạ độc được sao? Bây giờ, ưu thế đang nghiêng về phía tôi!"

"Cô chiếm ưu thế? Ha ha ha, Giang Ngư Ngư, luôn nói cô thông minh, nói cô không kém Hách Liên Dạ là bao, nhưng ta thấy cô và Hách Liên Dạ đều ngu như nhau, khờ dại như nhau!

Đột nhiên lại có một giọng nói quen thuộc từ đằng xa truyền đến.

"Cô thật sự cho rằng, trước khi chưa rõ thắng thua, ta sẽ tùy tiện bại lộ sự thật? Các ngươi thật đúng là ngu xuẩn mà!"

Trong lúc nói chuyện, một người áo đen cười lớn hiện thân ở phía xa, phắt một cái đi đến trước mặt bọn họ, mặt dài cằm vuông, mắt tam giác, đây rõ là dung mạo của Tam sư huynh.

"Tam sư huynh." "Tam sư huynh" Vẫn luôn khoe khoang đắc ý tháo mặt nạ dịch dung xuống, lộ ra một khuôn mặt xấu xí, cung kính theo sát vấn an nam nhân mới xuất hiện, sau đó thì lui qua một bên.

"Thế nào, không ngờ chứ?" Nam nhân mới xuất hiện cực kỳ đắc ý, "Lão tử sắp xếp một thế thân mê hoặc các ngươi, trúng độc? Ha ha, lão tử sao có thể trúng độc!"

Tam sư huynh đứng ở phía sau sư đệ, võ công rất cao, nếu như có lòng phòng bị, cho dù nói ngay trước mặt quả thật cũng sẽ không hít khí độc.

"Chút thủ đoạn này của các ngươi, lão tử đã sớm tính đến rồi! Hách Liên Dạ thông minh đệ nhất thiên hạ? Ha ha, vẫn không phải ngã trong tay lão tử, bị lão tử đùa giỡn đến xoay vòng vòng sao! Giang Ngư Ngư, bây giờ cô quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đồng ý..."

Tam sư huynh nói được nửa thì không nói nữa, bởi vì Ngư Ngư vẫn luôn tức giận trừng mắt nhìn hắn chuyển động, nhưng lại không phải quỳ xuống cầu xin tha thứ giống như hắn hy vọng, mà là... Trở về lấy quả đào đã được ướp lạnh xong, phân cho đám người nam tử áo trắng một người một quả, sau đó tự mình cũng bắt đầu ăn...

"Cô..." Tam sư huynh vừa muốn ra lệnh cho Ngư Ngư trở về, lại thấy luồng không khí quanh thân có chút không đúng, sống lưng bay lên từng luồng khí lạnh, giống như có vật gì đáng sợ đang nhìn mình chằm chằm vậy.

Tam sư huynh chợt quay đầu, phát hiện Hách Liên Dạ ăn giải dược giả, ngũ tạng lục phủ đều đau đến xoắn thành cục, hoàn toàn không có sức lực chuyển động lúc này sắc mặt lại bình thường, thảnh thơi đứng sau lưng gã, hết sức bình tĩnh cười cười.

"Ngươi, ngươi ngươi... "

Hách Liên Dạ lười nghe hắn nói nhiều, giơ tay lên điểm huyệt đạo của Tam sư huynh, sau đó thì... trở lại bên cạnh Ngư Ngư, ăn đào...

Tam sư huynh cho là mình thắng đám người Hách Liên Dạ, đắc ý đến mức hận không thể khoe khoang ba ngày ba đêm, thao thao bất tuyệt mình âm thầm chuẩn bị như thế nào, Hách Liên Dạ bắt lấy Tam sư huynh, nhưng hoàn toàn chẳng muốn nói nhiều.

Bởi vì chẳng có ai để gã vào mắt cả ~ một người quả thật không đáng nhắc tới ~

Muốn bắt Tam sư huynh, chỉ khó chính là Tam sư huynh vẫn luôn như con rùa đen rụt cổ núp trong bóng tối, bất kể làm cái gì đều phái thủ hạ, cho nên hôm nay Hách Liên Dạ và Ngư Ngư mới liên thủ đào bẫy lần nữa, lừa gạt Tam sư huynh chân chính ra ngoài.

Bọn Hà Nghiêm sững sờ nhìn quả đào trong tay, máy móc cắn mấy cái, còn qua hồi lâu vẫn không hoàn hồn lại...

Chuyện... phát triển thế nào vậy?

Bọn họ vẫn luôn không cảm thấy thân thể đau chỗ nào, còn tưởng rằng nội lực của bọn họ thâm hậu, cho nên độc tính tác dụng mạn, thật ra... là vì bọn họ hoàn toàn không bị trúng độc sao?

Nhưng Ngư Ngư làm sao làm được?

... Không phải đã nói lúc đào bẫy phải nói cho bọn họ biết trước sao! Nếu không bọn họ thật sự không hiểu nổi... (┬_┬)

Nhưng không có Hách Liên Dạ và Ngư Ngư thông minh, thật ra cũng không tính là chuyện mất mặt gì... Bởi vì chỉ số thông minh của hai người hoàn toàn trái ngược với người bình thường...

Cho nên đợi Ngư Ngư ăn đào xong, giải thích rõ với bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook