Chương 7: Đau Đớn
Nhóc Lê Minh
21/03/2021
Năm ngày sau, trong Chiến Vương phủ, Tần Liệt nhận được tin tức hai ngày trước hắn đột nhiên xuất hiện ở Hằng Châu, mượn đi binh phù hiệu lệnh năm vạn quân binh của tướng quân Tề Dật, còn nhân tiện cầm luôn bản đồ phòng bố binh trận biên quan Hằng Châu. Trong lúc đó hắn chưa từng rời khỏi kinh thành.
Hoàng thượng muốn hắn một cái công đạo. Bất đắc dĩ hắn phải đích thân đến Hằng Châu một chuyến.
Binh phù và bản đồ phòng bố bị mất, Tề Dật liền bị giam giữ để tra hỏi.
Tề Dật quỳ dưới chân Tần Liệt thành khẩn khai báo lại toàn bộ sự việc.
"Bẩm Vương gia kẻ đó dung mạo, giọng nói, dáng dấp giống ngài như đúc, ngay cả phong thái cũng giống."
Tưởng phó tướng bên cạnh cũng quỳ xuống nói hộ cho Tề Dật:
"Thưa Vương gia, thần cũng thấy qua con ngựa của kẻ giả mạo Ngài, ngoại trừ phong thái không giống lắm thì ngay cả chỏm lông màu máu trước trán cũng giống."
"Đều đứng lên cả đi".
Sau khi nghe xong, Tần Liệt lập tức nghi ngờ một người.
"Tử Y."
"Có nô tài".
"Lập tức liên lạc với Thanh Y."
"Vâng, nô tài làm ngay."
Một ngày sau, một con chim bồ câu bay tới, Tử Y đưa tay ra đón, chim bồ câu lập tức hạ xuống trên tay hắn. Nhanh chóng gỡ cuộn giấy trên chân nó xuống.
" Là thư hồi âm của Tứ Vương gia".
Tần Liệt cầm lấy đọc, nội dung trên giấy viết hành tung mấy ngày này của Lãnh Mộ Hiên.
Thời gian, địa điểm rất trùng hợp.
Ba ngày trước khi hổ phù cùng bản đồ bị mất, Lãnh Mộ Hiên liền rời khỏi kinh thành. Sau khi hắn nhận được tin hổ phù cùng bản đồ bị mất được một ngày thì phát hiện ra Lãnh Mộ Hiên từng xuất Hiện ở Hằng Châu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hổ phù cùng bản đồ chắc chắn đang nằm trong tay hắn.
Nhưng sao Lãnh Mộ Hiên lại muốn có hai thứ đó? Hoặc là nói, hắn là làm việc cho kẻ nào?
Xưa này chưa từng nghe nói Lãnh Mộ Hiên có thế lực nào sau lưng. Hắn ta luôn một thân một mình, làm việc hết sức tùy ý.
Ở Tây viện Vương phủ
Sau khi Tần Liệt rời Vương phủ thì ngay ngày hôm sau Tô Nguyệt Như bắt đầu đau đớn kịch liệt toàn thân. Mồ hôi bắt đầu rơi như mưa.
Lúc này nàng lập tức ra lệnh cho Tử Cầm và Tử Vũ: "Bất kì kẻ nào đến gần căn phòng này, giết". Nàng cắn răng nhịn xuống đau đớn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất nhìn sâu vào mắt các nàng. Sau đó toàn lực đẩy hai nàng ra khỏi phòng. "Kể cả hai người".
Tử Cầm và Tử Vũ bị Tô Nguyệt Như đẩy ra khỏi phòng, lòng đau như cắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang khép chặt. Hai hàng nước mắt kìm giữ đã lâu rốt cục không nhịn được nữa mà ào ào rơi xuống.
Tử Cầm không kiên cường bằng Tử Vũ nên nàng trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. Hai nàng không dám khóc ra tiếng mà chỉ âm thầm rơi lệ.
Từ lúc đi theo Tô Nguyệt Như Tử Cầm và Tử Vũ luôn biết mỗi ngày Tô Nguyệt Như Đều phải chịu đựng một loại đau đớn. Nhưng Tô Nguyệt Như rất giỏi che giấu cảm xúc, nên lâu dần các nàng cũng không để ý lắm.
Chỉ là gần đây hình như loại đau đớn ấy ngày càng trở nên nghiêm trọng lên. Đôi khi các nàng trông thấy Tô Nguyệt Như nghiến chặt răng, trên trán mơ hồ nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
Tử Cầm và Tử Vũ từng nhiều lần khuyên nàng tìm đại phu, nhưng nàng nói đây là bệnh cũ của nàng, nàng tự mình biết phải làm thế nào.
Tô Nguyệt Như không thích người bên cạnh nhiều lời, nên các nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nàng chịu đau đớn, rồi lo lắng suông trong lòng mà không giúp gì được.
Hôm nay các nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tô Nguyệt Như đóng chặt tất cả cánh cửa, rồi sau đó nhanh chóng dọn ra một khoảng trống chính giữa căn phòng. Kéo tấm nệm trên giường xuống trải lên đất, y phục trên người bị nàng toàn bộ cởi ra, trên bả vai bên ngực trái, lộ ra một vòng tròn màu máu đỏ rực. Nàng đau đớn cuộn tròn thân mình trên đệm.
Hiện giờ nàng sẽ phải một lần nữa vượt qua sự đau đớn giống như mười năm trước.
Máu trong người nàng giống như sôi lên, thiêu cháy từng tấc da thịt nàng. Cảm giác nóng rát này dày vò nàng suốt một ngày một đêm.
Da của nàng bắt đầu chậm rãi khô đi rồi từ từ nứt ra. Đầu tiên là vài đường nứt vừa lớn vừa dài. Sau đó, giống như một cái cây, từ một cái thân lớn mọc ra các cành, từ các cành lớn lại mọc ra các cành nhỏ rồi từ những cành nhỏ mọc ra nhiều cành nhỏ hơn nữa. Cho đến khi hoàn toàn vỡ vụn. Quá trình này lại diễn ra trong một ngày.
Sau khi da cũ của nàng bị vỡ ra, toàn thân nàng sẽ đỏ như máu, có thể nhìn thấy rõ ràng lớp gân máu dưới da.
Suốt hai ngày này, Tử Cầm và Tử Vũ vẫn một mực canh giữ bên ngoài không hề nghỉ ngơi.
Sao các nàng có thể nghỉ ngơi được.
Chủ tử của các nàng ở bên trong căn phòng này hai ngày này giống như trong địa ngục.
Âm thanh rên rỉ thống khổ dãy dụa không ngừng truyền ra. Mặc dù Tô Nguyệt Như đã cố đè nén âm thanh xuống mức thấp nhất để không làm kinh động người khác nhưng Tử Cầm và Tử Vũ là người luyện võ, các nàng lại đứng ngay ngoài cửa, động tĩnh lớn như vậy làm sao các nàng không nghe cho được.
Nếu như không phải vì quá đau đớn khiến Tô Nguyệt Như không thể kìm nén nổi, nàng nhất định sẽ không rên ra.
Hai mắt Tử cầm và Tử vũ đỏ rực như sắp bắn ra máu. Các nàng đứng canh gác trước cửa phòng chủ tử mà giống như tu la đến từ địa ngục.
Hai nàng hoàn toàn không biết mình đã doạ sợ không ít nha hoàn trong Tây viện.
Chương đại tổng quản nhận được tin của nha hoàn bên tây viện liền cảm thấy không ổn. Lập tức chạy đến Tây viện.
Ông ta cũng đã biết tin đồn Tô Nguyệt Như từ nhỏ thân thể bệnh tật yếu ớt, nêú như nàng có mệnh hệ gì thì ông phải ăn nói với Vương gia thế nào được. Trước khi rời phủ Vương gia còn căn dặn ông chú ý đến động tĩnh bên Tây viện, vậy mà vương gia mới đi được mấy ngày Tây viện đã xảy ra chuyện rồi.
Vừa đi vào đã thấy Tử Cầm và Tử Vũ như hung thần ác sát đứng ngoài cửa phòng.
Chương quản gia tức giận đùng đùng.
" Diệp Cầm, Diệp Vũ! Hai người các ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?".
Tử Vũ hai bàn tay dấu trong tay áo siết thành nắm đấm. Cặp mắt đỏ au cố nén không cho rơi lệ. Nàng hơi cụp mi nói:
"Chương quản gia yên tâm, không có chuyện gì đâu. Ông hãy mang mọi người rời đi đi, sức khoẻ vương phi không tốt, đừng làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi."
"Hai người thân tín của vương phi thì phải chăm sóc thật tốt cho ngài ấy. Nếu ngài ấy cảm thấy trong người không khoẻ chỗ nào thì lập tức báo cho ta, ta sẽ cho mời thái y đến."
Mặc dù căn dặn như vậy nhưng ông hoàn toàn không yên tâm chút nào. Ông cứ thấy hai người này không thích hợp chỗ nào ấy.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng, cũng là ngày nàng phải chịu thống khổ lớn nhất. Đó là loại đau đớn toàn thân xương cốt tan ra, hoà vào trong máu thịt. Sự đau đớn thấm vào từng tế bào.
Từng tiếng kêu tê tâm liệt phế như muốn xé tan bầu trời.
Tử Cầm run lên. Sư kiên cường vốn ít ỏi bị tiếng kêu kia đánh sập hoàn toàn. Nàng lao về phía cửa phòng, muốn vào trong nhưng lại bị Tử Vũ ôm lấy từ sau lưng.
"Tử Cầm, ngươi bình tĩnh lại đi. Chủ tử nhất định sẽ không sao. "
Chủ tử đã căn dặn không cho kẻ nào xông vào chắc chắn có mục đích của nàng. Nếu bây giờ các nàng xông vào, làm hỏng việc của nàng, vậy các nàng cũng không còn tư cách gì bên cạnh nàng nữa.
Bóng đêm dần buông xuống. Trăng dần lên cao. Theo thời gian ấy tiếng gào đau đớn khiến người nghe thấy tuyệt vọng cũng dần dần yếu đi.
Tô Nguyệt Như toàn thân mềm nhũn như một bãi nước. Xương cốt trong người nàng đã hoàn toàn bị hoà tan. Trên bả vai trái của nàng, vòng tròn màu máu phát ra ánh sáng đỏ làm người chói mắt.
Nàng dùng hết chút sức lực còn lại gọi Tử Vũ vào.
Tử Vũ sau khi nghe theo lệnh của Tô. Nguyệt Như, thả nàng xuống ôn tuyền của Tần Liệt liền rời đi. Trở về bên cạnh Tử Cầm, cùng nhau ngây người trước cửa phòng Tô Nguyệt Như.
Mắt nàng nhìn xuống đôi tay của mình nhưng hồn đã bay đi mất.
Nàng vô cũng hoảng sợ khi nhìn thấy thảm trạng của Tô Nguyệt Như. Rốt cục chủ tử bị bệnh gì? Sao lại thành ra như vậy?
Chương quản gia một lần nữa tới Tây viện xem thì thấy Tử Cầm và Tử Vũ như hai con rối gỗ ngây người trước cửa phòng. Trong tròng mắt đầy dẫy tơ máu, quầng mắt thâm đen, sắc mặt tiều tụy đầy mệt mỏi. Đây là mấy ngày không ngủ rồi a.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại thành ra như vậy?".
" Vương phi thế nào rồi?".
"Vương phi không có việc gì. Ngài ấy vẫn đang nghỉ ngơi. Nếu có việc gì Chương tổng quản cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ báo lại cho vương phi sau".lần này là Tử Cầm trả lời.
"Đã khuya thế này rồi sao các ngươi không đi nghỉ ngơi đi, đứng đây làm cái gì? Các người nhìn xem biến mình thành cái bộ dáng gì rồi?".
Chương tổng quản nói xong liền rời đi.
Cũng ba ngày rồi không ngủ, các nàng cũng rất mệt mỏi. Chủ tử đã không có việc gì, tâm trạng cũng thả lỏng không ít. Cũng nên đi nghỉ ngơi. Vài ngày tới Vương gia sẽ không thể về phủ, sẽ không có người quấy rầy nàng.
Mấy ngày này Lãnh Mộ Hiên phải sống cuộc sống chạy trốn chui lủi thê thảm như một con chuột. Hắn quả thật là một thần y thảm bại nhất thiên hạ.
Việc trộm đồ của hắn mục đích duy nhất chính là kéo dài thời gian rời phủ của Tần Liệt. Cũng kéo dài được mấy ngày thời gian rồi, nếu hắn không sớm chút trả vật về chủ cũ thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắt. Hắn cũng không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.
Lần này Lãnh Mộ Hiên không giả trang thành Tần Liệt nữa mà là lẻn vào phòng của Tướng quân Tề Dật để đồ về chỗ cũ.
Hắn cũng không ngu. Một chiêu không thể sử dụng hai lần. Lần đầu là do yêú tố bất ngờ nên bọn chúng mới bị lừa. Bị ăn thiệt một lần chắc chắn chúng sẽ rất phòng bị. Nếu hắn lại giả trang thành Tần Liệt lần nữa, thì hắn sẽ bị bắt lại ngay.
Hắn thật không hiểu sao nàng lại vừa bảo hắn trộm đi chưa được mấy ngày lại kêu hắn trả về như vậy. Giống như chơi cái trò con nít. Thật đúng là thích hành người mà.
Nhưng mà lần này Lãnh Mộ Hiên lại không được may mắn lắm.
Hắn rõ ràng đã trả đồ lại rồi mà, sao vẫn tiếp tục đuổi bắt hắn? Lần này Tần Liệt còn tự mình đuổi bắt. Hắn chạy trốn không được bao lâu thì bị tóm.
"Bảo trọng!",hắn nhớ lại câu chúc phúc của Tô Nguyệt Như mà âm thầm rơi lệ.
Hoàng thượng muốn hắn một cái công đạo. Bất đắc dĩ hắn phải đích thân đến Hằng Châu một chuyến.
Binh phù và bản đồ phòng bố bị mất, Tề Dật liền bị giam giữ để tra hỏi.
Tề Dật quỳ dưới chân Tần Liệt thành khẩn khai báo lại toàn bộ sự việc.
"Bẩm Vương gia kẻ đó dung mạo, giọng nói, dáng dấp giống ngài như đúc, ngay cả phong thái cũng giống."
Tưởng phó tướng bên cạnh cũng quỳ xuống nói hộ cho Tề Dật:
"Thưa Vương gia, thần cũng thấy qua con ngựa của kẻ giả mạo Ngài, ngoại trừ phong thái không giống lắm thì ngay cả chỏm lông màu máu trước trán cũng giống."
"Đều đứng lên cả đi".
Sau khi nghe xong, Tần Liệt lập tức nghi ngờ một người.
"Tử Y."
"Có nô tài".
"Lập tức liên lạc với Thanh Y."
"Vâng, nô tài làm ngay."
Một ngày sau, một con chim bồ câu bay tới, Tử Y đưa tay ra đón, chim bồ câu lập tức hạ xuống trên tay hắn. Nhanh chóng gỡ cuộn giấy trên chân nó xuống.
" Là thư hồi âm của Tứ Vương gia".
Tần Liệt cầm lấy đọc, nội dung trên giấy viết hành tung mấy ngày này của Lãnh Mộ Hiên.
Thời gian, địa điểm rất trùng hợp.
Ba ngày trước khi hổ phù cùng bản đồ bị mất, Lãnh Mộ Hiên liền rời khỏi kinh thành. Sau khi hắn nhận được tin hổ phù cùng bản đồ bị mất được một ngày thì phát hiện ra Lãnh Mộ Hiên từng xuất Hiện ở Hằng Châu.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hổ phù cùng bản đồ chắc chắn đang nằm trong tay hắn.
Nhưng sao Lãnh Mộ Hiên lại muốn có hai thứ đó? Hoặc là nói, hắn là làm việc cho kẻ nào?
Xưa này chưa từng nghe nói Lãnh Mộ Hiên có thế lực nào sau lưng. Hắn ta luôn một thân một mình, làm việc hết sức tùy ý.
Ở Tây viện Vương phủ
Sau khi Tần Liệt rời Vương phủ thì ngay ngày hôm sau Tô Nguyệt Như bắt đầu đau đớn kịch liệt toàn thân. Mồ hôi bắt đầu rơi như mưa.
Lúc này nàng lập tức ra lệnh cho Tử Cầm và Tử Vũ: "Bất kì kẻ nào đến gần căn phòng này, giết". Nàng cắn răng nhịn xuống đau đớn, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhất nhìn sâu vào mắt các nàng. Sau đó toàn lực đẩy hai nàng ra khỏi phòng. "Kể cả hai người".
Tử Cầm và Tử Vũ bị Tô Nguyệt Như đẩy ra khỏi phòng, lòng đau như cắt nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang khép chặt. Hai hàng nước mắt kìm giữ đã lâu rốt cục không nhịn được nữa mà ào ào rơi xuống.
Tử Cầm không kiên cường bằng Tử Vũ nên nàng trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất. Hai nàng không dám khóc ra tiếng mà chỉ âm thầm rơi lệ.
Từ lúc đi theo Tô Nguyệt Như Tử Cầm và Tử Vũ luôn biết mỗi ngày Tô Nguyệt Như Đều phải chịu đựng một loại đau đớn. Nhưng Tô Nguyệt Như rất giỏi che giấu cảm xúc, nên lâu dần các nàng cũng không để ý lắm.
Chỉ là gần đây hình như loại đau đớn ấy ngày càng trở nên nghiêm trọng lên. Đôi khi các nàng trông thấy Tô Nguyệt Như nghiến chặt răng, trên trán mơ hồ nổi gân xanh, mồ hôi đầm đìa.
Tử Cầm và Tử Vũ từng nhiều lần khuyên nàng tìm đại phu, nhưng nàng nói đây là bệnh cũ của nàng, nàng tự mình biết phải làm thế nào.
Tô Nguyệt Như không thích người bên cạnh nhiều lời, nên các nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nàng chịu đau đớn, rồi lo lắng suông trong lòng mà không giúp gì được.
Hôm nay các nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Tô Nguyệt Như đóng chặt tất cả cánh cửa, rồi sau đó nhanh chóng dọn ra một khoảng trống chính giữa căn phòng. Kéo tấm nệm trên giường xuống trải lên đất, y phục trên người bị nàng toàn bộ cởi ra, trên bả vai bên ngực trái, lộ ra một vòng tròn màu máu đỏ rực. Nàng đau đớn cuộn tròn thân mình trên đệm.
Hiện giờ nàng sẽ phải một lần nữa vượt qua sự đau đớn giống như mười năm trước.
Máu trong người nàng giống như sôi lên, thiêu cháy từng tấc da thịt nàng. Cảm giác nóng rát này dày vò nàng suốt một ngày một đêm.
Da của nàng bắt đầu chậm rãi khô đi rồi từ từ nứt ra. Đầu tiên là vài đường nứt vừa lớn vừa dài. Sau đó, giống như một cái cây, từ một cái thân lớn mọc ra các cành, từ các cành lớn lại mọc ra các cành nhỏ rồi từ những cành nhỏ mọc ra nhiều cành nhỏ hơn nữa. Cho đến khi hoàn toàn vỡ vụn. Quá trình này lại diễn ra trong một ngày.
Sau khi da cũ của nàng bị vỡ ra, toàn thân nàng sẽ đỏ như máu, có thể nhìn thấy rõ ràng lớp gân máu dưới da.
Suốt hai ngày này, Tử Cầm và Tử Vũ vẫn một mực canh giữ bên ngoài không hề nghỉ ngơi.
Sao các nàng có thể nghỉ ngơi được.
Chủ tử của các nàng ở bên trong căn phòng này hai ngày này giống như trong địa ngục.
Âm thanh rên rỉ thống khổ dãy dụa không ngừng truyền ra. Mặc dù Tô Nguyệt Như đã cố đè nén âm thanh xuống mức thấp nhất để không làm kinh động người khác nhưng Tử Cầm và Tử Vũ là người luyện võ, các nàng lại đứng ngay ngoài cửa, động tĩnh lớn như vậy làm sao các nàng không nghe cho được.
Nếu như không phải vì quá đau đớn khiến Tô Nguyệt Như không thể kìm nén nổi, nàng nhất định sẽ không rên ra.
Hai mắt Tử cầm và Tử vũ đỏ rực như sắp bắn ra máu. Các nàng đứng canh gác trước cửa phòng chủ tử mà giống như tu la đến từ địa ngục.
Hai nàng hoàn toàn không biết mình đã doạ sợ không ít nha hoàn trong Tây viện.
Chương đại tổng quản nhận được tin của nha hoàn bên tây viện liền cảm thấy không ổn. Lập tức chạy đến Tây viện.
Ông ta cũng đã biết tin đồn Tô Nguyệt Như từ nhỏ thân thể bệnh tật yếu ớt, nêú như nàng có mệnh hệ gì thì ông phải ăn nói với Vương gia thế nào được. Trước khi rời phủ Vương gia còn căn dặn ông chú ý đến động tĩnh bên Tây viện, vậy mà vương gia mới đi được mấy ngày Tây viện đã xảy ra chuyện rồi.
Vừa đi vào đã thấy Tử Cầm và Tử Vũ như hung thần ác sát đứng ngoài cửa phòng.
Chương quản gia tức giận đùng đùng.
" Diệp Cầm, Diệp Vũ! Hai người các ngươi làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?".
Tử Vũ hai bàn tay dấu trong tay áo siết thành nắm đấm. Cặp mắt đỏ au cố nén không cho rơi lệ. Nàng hơi cụp mi nói:
"Chương quản gia yên tâm, không có chuyện gì đâu. Ông hãy mang mọi người rời đi đi, sức khoẻ vương phi không tốt, đừng làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi."
"Hai người thân tín của vương phi thì phải chăm sóc thật tốt cho ngài ấy. Nếu ngài ấy cảm thấy trong người không khoẻ chỗ nào thì lập tức báo cho ta, ta sẽ cho mời thái y đến."
Mặc dù căn dặn như vậy nhưng ông hoàn toàn không yên tâm chút nào. Ông cứ thấy hai người này không thích hợp chỗ nào ấy.
Ngày thứ ba là ngày cuối cùng, cũng là ngày nàng phải chịu thống khổ lớn nhất. Đó là loại đau đớn toàn thân xương cốt tan ra, hoà vào trong máu thịt. Sự đau đớn thấm vào từng tế bào.
Từng tiếng kêu tê tâm liệt phế như muốn xé tan bầu trời.
Tử Cầm run lên. Sư kiên cường vốn ít ỏi bị tiếng kêu kia đánh sập hoàn toàn. Nàng lao về phía cửa phòng, muốn vào trong nhưng lại bị Tử Vũ ôm lấy từ sau lưng.
"Tử Cầm, ngươi bình tĩnh lại đi. Chủ tử nhất định sẽ không sao. "
Chủ tử đã căn dặn không cho kẻ nào xông vào chắc chắn có mục đích của nàng. Nếu bây giờ các nàng xông vào, làm hỏng việc của nàng, vậy các nàng cũng không còn tư cách gì bên cạnh nàng nữa.
Bóng đêm dần buông xuống. Trăng dần lên cao. Theo thời gian ấy tiếng gào đau đớn khiến người nghe thấy tuyệt vọng cũng dần dần yếu đi.
Tô Nguyệt Như toàn thân mềm nhũn như một bãi nước. Xương cốt trong người nàng đã hoàn toàn bị hoà tan. Trên bả vai trái của nàng, vòng tròn màu máu phát ra ánh sáng đỏ làm người chói mắt.
Nàng dùng hết chút sức lực còn lại gọi Tử Vũ vào.
Tử Vũ sau khi nghe theo lệnh của Tô. Nguyệt Như, thả nàng xuống ôn tuyền của Tần Liệt liền rời đi. Trở về bên cạnh Tử Cầm, cùng nhau ngây người trước cửa phòng Tô Nguyệt Như.
Mắt nàng nhìn xuống đôi tay của mình nhưng hồn đã bay đi mất.
Nàng vô cũng hoảng sợ khi nhìn thấy thảm trạng của Tô Nguyệt Như. Rốt cục chủ tử bị bệnh gì? Sao lại thành ra như vậy?
Chương quản gia một lần nữa tới Tây viện xem thì thấy Tử Cầm và Tử Vũ như hai con rối gỗ ngây người trước cửa phòng. Trong tròng mắt đầy dẫy tơ máu, quầng mắt thâm đen, sắc mặt tiều tụy đầy mệt mỏi. Đây là mấy ngày không ngủ rồi a.
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao hai người lại thành ra như vậy?".
" Vương phi thế nào rồi?".
"Vương phi không có việc gì. Ngài ấy vẫn đang nghỉ ngơi. Nếu có việc gì Chương tổng quản cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ báo lại cho vương phi sau".lần này là Tử Cầm trả lời.
"Đã khuya thế này rồi sao các ngươi không đi nghỉ ngơi đi, đứng đây làm cái gì? Các người nhìn xem biến mình thành cái bộ dáng gì rồi?".
Chương tổng quản nói xong liền rời đi.
Cũng ba ngày rồi không ngủ, các nàng cũng rất mệt mỏi. Chủ tử đã không có việc gì, tâm trạng cũng thả lỏng không ít. Cũng nên đi nghỉ ngơi. Vài ngày tới Vương gia sẽ không thể về phủ, sẽ không có người quấy rầy nàng.
Mấy ngày này Lãnh Mộ Hiên phải sống cuộc sống chạy trốn chui lủi thê thảm như một con chuột. Hắn quả thật là một thần y thảm bại nhất thiên hạ.
Việc trộm đồ của hắn mục đích duy nhất chính là kéo dài thời gian rời phủ của Tần Liệt. Cũng kéo dài được mấy ngày thời gian rồi, nếu hắn không sớm chút trả vật về chủ cũ thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị bắt. Hắn cũng không muốn sống những ngày tháng như thế này nữa.
Lần này Lãnh Mộ Hiên không giả trang thành Tần Liệt nữa mà là lẻn vào phòng của Tướng quân Tề Dật để đồ về chỗ cũ.
Hắn cũng không ngu. Một chiêu không thể sử dụng hai lần. Lần đầu là do yêú tố bất ngờ nên bọn chúng mới bị lừa. Bị ăn thiệt một lần chắc chắn chúng sẽ rất phòng bị. Nếu hắn lại giả trang thành Tần Liệt lần nữa, thì hắn sẽ bị bắt lại ngay.
Hắn thật không hiểu sao nàng lại vừa bảo hắn trộm đi chưa được mấy ngày lại kêu hắn trả về như vậy. Giống như chơi cái trò con nít. Thật đúng là thích hành người mà.
Nhưng mà lần này Lãnh Mộ Hiên lại không được may mắn lắm.
Hắn rõ ràng đã trả đồ lại rồi mà, sao vẫn tiếp tục đuổi bắt hắn? Lần này Tần Liệt còn tự mình đuổi bắt. Hắn chạy trốn không được bao lâu thì bị tóm.
"Bảo trọng!",hắn nhớ lại câu chúc phúc của Tô Nguyệt Như mà âm thầm rơi lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.