Chương 48: Cái giá phải trả.
Soc 2k
20/11/2024
Nạp Lan Tuấn vẻ mặt chán ghét nhìn về phía hai mẫu tử đang ôm nhau ở dưới kia lắc đầu nói :
"Phu nhân dạy con không nghiêm, dung túng cho hạ nhân cấu kết làm càn tịch thu lại quyền quản lý giao cho
Hoa di nương, thời gian này nếu không có việc gì thì hai mẫu tử bà ở yên trong phủ đi ".
Lưu Tường Hân cảm thấy bàng hoàng, bà ta không nghĩ rằng chuyện này lại rơi trên đầu bà ta, bị mất đi quyền quản lý không phải mất đi quyền hành hay sao, bà ta hớt hải nói :
"Lão gia chuyện này sao lại trách thiếp chứ, thiếp đâu có làm gì sai ?".
Ánh mắt Nạp Lan Tuấn khinh thường nói :
"Sai, ở đâu cũng sai, người Lưu gia các người hôm nay dám không cho ta mặt mũi, có lẽ các ngươi coi trọng mình quá rồi ".
Lưu Tường Hân thấy ông ta như vậy không dám nói thêm gì nữa, trong lòng có biết bao nhiêu tức giận nữ nhi ngu xuẩn khiến bà ta bị ảnh hưởng.
Nạp Lan Tĩnh liền nhẹ nhàng đi lên nói :
"Phụ thân nữ nhi có một ý này không biết phụ thân có đồng ý hay không "?
Nạp Lan Tuấn vẻ mặt hiền từ hỏi :
"Nhị nha đầu con nói đi ?".
Nạp Lan Tĩnh hướng mắt sang nhìn Nạp Lan Vinh rồi nói :
"Phụ thân nữ nhi thấy nhị đệ cũng là mầm mống tốt, nếu đệ ấy có thể theo con đường làm quan thì không phải tiền đồ sẽ tốt hơn sao, sau này phủ Tây Bá hầu càng có chỗ đứng trong triều ".
Nạp Lan Tuấn nhìn về phía nhi tử cũng có chút tiếc nuối nói :
"Vinh nhi tuy cũng tốt nhưng lại là thứ tử, ta sợ con đường của nó sẽ khó khăn khong ai muốn cất nhắc".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười nói :
"Phụ thân quên là mối quan hệ của con với Lương Vương hay sao, nếu phụ thân đồng ý con có thể nói qua với huynh ấy ".
Ánh mắt Nạp Lan Tuấn sáng rực, đúng thế nếu là Lương Vương cất nhắc thì ai dám nói gì chứ, nhị nha đầu đúng là phúc tinh của phủ mà.
Điệp di nương thấy vậy liền vội nói :
"Nhị nha đầu nếu vậy con có thể xin thêm cho tam đệ con đi cùng được hay không, ta cũng muốn tam đệ con ra ngoài rèn luyện ".
Nạp Lan Tĩnh không suy nghĩ lắc đầu nói :
"Tam đệ so với nhị đệ hơn kém nhau rất nhiều, với lại trước mắt ta chỉ có thể xin cho nhị đệ thôi, xin nhiều quá
Lương Vương lại nghĩ ta lợi dụng huynh ấy ".
Nạp Lan Tuấn thấy vậy cau mày quay qua Điệp di nương quát :
"Nữ nhân ngu xuẩn biết cái gì chứ, còn không lui xuống, muốn để Lương Vương cười chê hay sao ".
Hoa di nương thấy vậy liền huých tay nhi tử nói :
"Còn không cảm tạ phụ thân cùng nhị tỷ của con đi ".
Nạp Lan Vinh thấy vậy vội đi lên quỳ gối cung kính nói :
"Đa tạ phụ thân cùng nhị tỷ đã chiếu cố, nhi tử sẽ cố gắng không để hai người thất vọng đâu ".
Nạp Lan Tuấn cười to nói :
"Tốt, tốt tất cả trở về phòng mình đi, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi ".
Nạp Lan Tĩnh được A Đại dìu trở về, Lưu Tường Hân cũng không nán lại cùng nhi tử trở về.
Bà ta nhìn Nạp Lan Tĩnh ánh mắt dò xét, vì sao nha đầu kia lại cất nhắc tên Nạp Lan Vinh đó, nàng ta có ý đồ gì chứ, thế tử duy nhất của hầu phủ chỉ có thể là của nhi tử bà thôi, đừng ai có thể mong cướp lấy
Nạp Lan Tĩnh trở về phòng mà cảm thấy mệt mỏi, ngày hôm nay thành công hơn mong đợi của nàng.
Đầu tiên phá tan mưu kế của Nạp Lan Tuệ khiến cho ả ta gậy ông đập lưng ông nhận hết mưu kế của mình.
Thứ hai là âm thầm chia rẽ Lưu gia cùng Nạp Lan gia, làm cho quyền lực của đại phu nhân yếu đi, từ từ kéo Nạp Lan Tự xuống nước.
Thứ ba là thành công để Hoa di nương giành quyền quản lý và để nhị đệ đi theo Lương Vương bắt đầu gây dựng công danh của riêng mình, ai bảo thứ nữ và thứ tử không được coi trọng chứ .
Nàng đang mải suy nghĩ mà không phát hiện ra trong phòng đã có người đứng đó từ trước, mãi đến khi Y lên tiếng nàng mới giật mình :
"Sao muội trở về muộn vậy, chuyện ngày hôm nay muội có bị thiệt thòi không, Tây bá hầu có đòi lại công đạo cho muội hay không ?".
Nạp Lan Tĩnh bị một loạt câu hỏi làm cho ngớ người, biết người đến là ai nàng chỉ lắc đầu cười nhanh chóng đóng cửa lại nhẹ nhàng nói :
"Huynh đến từ bao giờ, mà huynh vào phủ bằng cách nào vậy, thị vệ cùng hạ nhân bên ngoài nhiều như vậy cơ mà ?".
Lương Vương mỉm cười nói :
"Những người đó làm sao mà coi được ta chứ, huynh đi rồi cứ thấy lo lắng cho muội, ngày hôm nay đại tỷ kia của nàng bày kế hại nàng rõ ràng như thế, ta sợ ả ta làm liều nàng sẽ nguy hiểm.
Cũng may nàng may mắn thoát được mưu kế của ả ta nếu không ta thật sự không dám nghĩ nữa, hay như này ngày mai ta sẽ đưa hai nha hoàn có võ công đến đây bảo vệ nàng, như thế ta cũng yên tâm hơn ".
Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy vẻ lo lắng hiện lên trên đôi mắt của chàng, nàng mỉm cười nói :
"Không sao đâu, sau chuyện này muội tin đại tỷ sẽ không hành động ngu xuẩn thế đâu, muội biết huynh lo cho muội nhưng nếu đưa người đến đây e rằng không được thảo đáng cho lắm sợ mọi người lại đồn đại linh tinh ảnh hưởng đến huynh ".
"Phu nhân dạy con không nghiêm, dung túng cho hạ nhân cấu kết làm càn tịch thu lại quyền quản lý giao cho
Hoa di nương, thời gian này nếu không có việc gì thì hai mẫu tử bà ở yên trong phủ đi ".
Lưu Tường Hân cảm thấy bàng hoàng, bà ta không nghĩ rằng chuyện này lại rơi trên đầu bà ta, bị mất đi quyền quản lý không phải mất đi quyền hành hay sao, bà ta hớt hải nói :
"Lão gia chuyện này sao lại trách thiếp chứ, thiếp đâu có làm gì sai ?".
Ánh mắt Nạp Lan Tuấn khinh thường nói :
"Sai, ở đâu cũng sai, người Lưu gia các người hôm nay dám không cho ta mặt mũi, có lẽ các ngươi coi trọng mình quá rồi ".
Lưu Tường Hân thấy ông ta như vậy không dám nói thêm gì nữa, trong lòng có biết bao nhiêu tức giận nữ nhi ngu xuẩn khiến bà ta bị ảnh hưởng.
Nạp Lan Tĩnh liền nhẹ nhàng đi lên nói :
"Phụ thân nữ nhi có một ý này không biết phụ thân có đồng ý hay không "?
Nạp Lan Tuấn vẻ mặt hiền từ hỏi :
"Nhị nha đầu con nói đi ?".
Nạp Lan Tĩnh hướng mắt sang nhìn Nạp Lan Vinh rồi nói :
"Phụ thân nữ nhi thấy nhị đệ cũng là mầm mống tốt, nếu đệ ấy có thể theo con đường làm quan thì không phải tiền đồ sẽ tốt hơn sao, sau này phủ Tây Bá hầu càng có chỗ đứng trong triều ".
Nạp Lan Tuấn nhìn về phía nhi tử cũng có chút tiếc nuối nói :
"Vinh nhi tuy cũng tốt nhưng lại là thứ tử, ta sợ con đường của nó sẽ khó khăn khong ai muốn cất nhắc".
Nạp Lan Tĩnh mỉm cười nói :
"Phụ thân quên là mối quan hệ của con với Lương Vương hay sao, nếu phụ thân đồng ý con có thể nói qua với huynh ấy ".
Ánh mắt Nạp Lan Tuấn sáng rực, đúng thế nếu là Lương Vương cất nhắc thì ai dám nói gì chứ, nhị nha đầu đúng là phúc tinh của phủ mà.
Điệp di nương thấy vậy liền vội nói :
"Nhị nha đầu nếu vậy con có thể xin thêm cho tam đệ con đi cùng được hay không, ta cũng muốn tam đệ con ra ngoài rèn luyện ".
Nạp Lan Tĩnh không suy nghĩ lắc đầu nói :
"Tam đệ so với nhị đệ hơn kém nhau rất nhiều, với lại trước mắt ta chỉ có thể xin cho nhị đệ thôi, xin nhiều quá
Lương Vương lại nghĩ ta lợi dụng huynh ấy ".
Nạp Lan Tuấn thấy vậy cau mày quay qua Điệp di nương quát :
"Nữ nhân ngu xuẩn biết cái gì chứ, còn không lui xuống, muốn để Lương Vương cười chê hay sao ".
Hoa di nương thấy vậy liền huých tay nhi tử nói :
"Còn không cảm tạ phụ thân cùng nhị tỷ của con đi ".
Nạp Lan Vinh thấy vậy vội đi lên quỳ gối cung kính nói :
"Đa tạ phụ thân cùng nhị tỷ đã chiếu cố, nhi tử sẽ cố gắng không để hai người thất vọng đâu ".
Nạp Lan Tuấn cười to nói :
"Tốt, tốt tất cả trở về phòng mình đi, ngày hôm nay đã quá mệt mỏi rồi ".
Nạp Lan Tĩnh được A Đại dìu trở về, Lưu Tường Hân cũng không nán lại cùng nhi tử trở về.
Bà ta nhìn Nạp Lan Tĩnh ánh mắt dò xét, vì sao nha đầu kia lại cất nhắc tên Nạp Lan Vinh đó, nàng ta có ý đồ gì chứ, thế tử duy nhất của hầu phủ chỉ có thể là của nhi tử bà thôi, đừng ai có thể mong cướp lấy
Nạp Lan Tĩnh trở về phòng mà cảm thấy mệt mỏi, ngày hôm nay thành công hơn mong đợi của nàng.
Đầu tiên phá tan mưu kế của Nạp Lan Tuệ khiến cho ả ta gậy ông đập lưng ông nhận hết mưu kế của mình.
Thứ hai là âm thầm chia rẽ Lưu gia cùng Nạp Lan gia, làm cho quyền lực của đại phu nhân yếu đi, từ từ kéo Nạp Lan Tự xuống nước.
Thứ ba là thành công để Hoa di nương giành quyền quản lý và để nhị đệ đi theo Lương Vương bắt đầu gây dựng công danh của riêng mình, ai bảo thứ nữ và thứ tử không được coi trọng chứ .
Nàng đang mải suy nghĩ mà không phát hiện ra trong phòng đã có người đứng đó từ trước, mãi đến khi Y lên tiếng nàng mới giật mình :
"Sao muội trở về muộn vậy, chuyện ngày hôm nay muội có bị thiệt thòi không, Tây bá hầu có đòi lại công đạo cho muội hay không ?".
Nạp Lan Tĩnh bị một loạt câu hỏi làm cho ngớ người, biết người đến là ai nàng chỉ lắc đầu cười nhanh chóng đóng cửa lại nhẹ nhàng nói :
"Huynh đến từ bao giờ, mà huynh vào phủ bằng cách nào vậy, thị vệ cùng hạ nhân bên ngoài nhiều như vậy cơ mà ?".
Lương Vương mỉm cười nói :
"Những người đó làm sao mà coi được ta chứ, huynh đi rồi cứ thấy lo lắng cho muội, ngày hôm nay đại tỷ kia của nàng bày kế hại nàng rõ ràng như thế, ta sợ ả ta làm liều nàng sẽ nguy hiểm.
Cũng may nàng may mắn thoát được mưu kế của ả ta nếu không ta thật sự không dám nghĩ nữa, hay như này ngày mai ta sẽ đưa hai nha hoàn có võ công đến đây bảo vệ nàng, như thế ta cũng yên tâm hơn ".
Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy vẻ lo lắng hiện lên trên đôi mắt của chàng, nàng mỉm cười nói :
"Không sao đâu, sau chuyện này muội tin đại tỷ sẽ không hành động ngu xuẩn thế đâu, muội biết huynh lo cho muội nhưng nếu đưa người đến đây e rằng không được thảo đáng cho lắm sợ mọi người lại đồn đại linh tinh ảnh hưởng đến huynh ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.