Vương Phi Khó Nuông Chiều: Kiêu Ngạo Vương Gia Xin Tự Trọng!
Chương 1: Xuyên qua, đại hôn
Thiên Nhiễm Quân Tiếu
22/06/2016
“Ta muốn…”
“Anh Anh…”
Trong phòng, một quang cảnh kiều diễm, một tấm tơ lụa trên giường lớn, một người đàn ông đang tùy ý trì sính người phụ nữ nằm dưới mình!
Người đàn ông tùy ý nhào nắn hai viên anh đào trước ngực người phụ nữ, nhìn tiểu nương tử ướt át phía dưới, một bên làm pít-tông vận động, còn một bên thì thở hổn hển nói, “Tiểu yêu tinh, bản vương đút ngươi mấy lần, ngươi còn không thỏa mãn!”
Ở gian phòng kế bên, chính là chính thất của hắn, giờ khắc này bị bệnh nằm trên giường.
Hắn ở phòng bên cạnh, chính là cũng nữ nhân chưa xuất giá hoan ái, vui sướng!
Nhớ tới vẻ mặt nữ nhân phòng bên kia, sợ là không biết xinh đẹp đến cỡ nào, khóe miệng người đàn ông không chỉ có ý cười, dưới thân động tác càng thêm kịch liệt mấy phần, nữ nhân kia cũng phối hợp kêu to…
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Ngoài Vương phủ một hồi trống chiên vang trời, đội rước dâu xếp thành hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, mười dặm toàn mang sắc đỏ vui tươi. Hai bên đường phố dân chúng kéo đến xem đầy, đều vì thiếp của Trữ vương gia mà đến.
Trữ vương gia lập thiếp, lại dùng nghi thức giống như cưới chính thất.
Toàn thành bàn tán sôi nổi, nhớ lúc Trữ vương gia cưới vương phi, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đơn giàn’ để hình dung, toàn bộ đội rước dâu chưa đến mười người.
Trước mắt, bây giờ lập thiếp nhưng lại muốn dùng trọn cả thành Đồng Khánh này.
Phía trước là một đội tuấn mã, Trữ vương gia một thân hỷ phục đỏ rực làm toát lên vẻ tuấn lãng bất phàm, ngày xưa thì một mặt lạnh như băng bây giờ lại lộ vẻ vui mừng, tràn đầy nhu tình. Khuôn mặt tuấn lãng lúc này không giấu được ý cười hạnh phúc, tay ghìm chặt cương ngựa, cẩn thận đi về phía cổng Vương phủ.
Đã đến Vương phủ, hắn tự mình đi tới, vung mành kiệu lên, ôn nhu đem tân nương tử dắt ra, tiến vào cửa lớn Vương phủ. Tiếng pháo, tiếng chiêng trống, phi thường náo nhiệt.
“Giờ lành đã đến!”
Tân lang tân nương đứng ở đại sảnh, một cặp trời đất tạo nên — hoàn khố Thế tử phi.
Người kia mỹ lệ đi vào, so với hỷ phục diễm lệ mấy phần. Rõ ràng thân thể suy nhược, nhưng lại cố gắng gượng đến được đây.
Trữ vương gia tay nắm thành quyền, nữ nhân chết bầm lại dám tới quấy rối ngày đại hôn của hắn.
Trên đường trở về, Bái Thanh vỗ vỗ mu bàn tay sưng đỏ của Diệp Tống, đau lòng phẫn nộ nói, “Tiểu thư, nô tỳ thấy Nam thị rõ ràng cố ý làm đổ chén trà. Sao người không chịu nói ra?”
Diệp Tống liếc nàng một chút, tựa tiếu phi tiếu mà nói, “Nói ra có người tin ta sao?”
“Đáng ghét!”
Diệp Tống nặn nặn búi tóc của Bái Thanh, “Ta không vội mà ngươi gấp cài gì. Nghĩ tới Tô Thần khuất khỏi mắt ta ta liền vui sướng, đi, cùng ta uống rượu mừng nào!”
Bái Thanh bị Diệp Tống đẩy về phía trước, lén lút nhìn nàng, lúng túng nói, “Tiểu thư… Người không giống như trước kia a…”
“Anh Anh…”
Trong phòng, một quang cảnh kiều diễm, một tấm tơ lụa trên giường lớn, một người đàn ông đang tùy ý trì sính người phụ nữ nằm dưới mình!
Người đàn ông tùy ý nhào nắn hai viên anh đào trước ngực người phụ nữ, nhìn tiểu nương tử ướt át phía dưới, một bên làm pít-tông vận động, còn một bên thì thở hổn hển nói, “Tiểu yêu tinh, bản vương đút ngươi mấy lần, ngươi còn không thỏa mãn!”
Ở gian phòng kế bên, chính là chính thất của hắn, giờ khắc này bị bệnh nằm trên giường.
Hắn ở phòng bên cạnh, chính là cũng nữ nhân chưa xuất giá hoan ái, vui sướng!
Nhớ tới vẻ mặt nữ nhân phòng bên kia, sợ là không biết xinh đẹp đến cỡ nào, khóe miệng người đàn ông không chỉ có ý cười, dưới thân động tác càng thêm kịch liệt mấy phần, nữ nhân kia cũng phối hợp kêu to…
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Ngoài Vương phủ một hồi trống chiên vang trời, đội rước dâu xếp thành hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, mười dặm toàn mang sắc đỏ vui tươi. Hai bên đường phố dân chúng kéo đến xem đầy, đều vì thiếp của Trữ vương gia mà đến.
Trữ vương gia lập thiếp, lại dùng nghi thức giống như cưới chính thất.
Toàn thành bàn tán sôi nổi, nhớ lúc Trữ vương gia cưới vương phi, chỉ có thể dùng hai chữ ‘đơn giàn’ để hình dung, toàn bộ đội rước dâu chưa đến mười người.
Trước mắt, bây giờ lập thiếp nhưng lại muốn dùng trọn cả thành Đồng Khánh này.
Phía trước là một đội tuấn mã, Trữ vương gia một thân hỷ phục đỏ rực làm toát lên vẻ tuấn lãng bất phàm, ngày xưa thì một mặt lạnh như băng bây giờ lại lộ vẻ vui mừng, tràn đầy nhu tình. Khuôn mặt tuấn lãng lúc này không giấu được ý cười hạnh phúc, tay ghìm chặt cương ngựa, cẩn thận đi về phía cổng Vương phủ.
Đã đến Vương phủ, hắn tự mình đi tới, vung mành kiệu lên, ôn nhu đem tân nương tử dắt ra, tiến vào cửa lớn Vương phủ. Tiếng pháo, tiếng chiêng trống, phi thường náo nhiệt.
“Giờ lành đã đến!”
Tân lang tân nương đứng ở đại sảnh, một cặp trời đất tạo nên — hoàn khố Thế tử phi.
Người kia mỹ lệ đi vào, so với hỷ phục diễm lệ mấy phần. Rõ ràng thân thể suy nhược, nhưng lại cố gắng gượng đến được đây.
Trữ vương gia tay nắm thành quyền, nữ nhân chết bầm lại dám tới quấy rối ngày đại hôn của hắn.
Trên đường trở về, Bái Thanh vỗ vỗ mu bàn tay sưng đỏ của Diệp Tống, đau lòng phẫn nộ nói, “Tiểu thư, nô tỳ thấy Nam thị rõ ràng cố ý làm đổ chén trà. Sao người không chịu nói ra?”
Diệp Tống liếc nàng một chút, tựa tiếu phi tiếu mà nói, “Nói ra có người tin ta sao?”
“Đáng ghét!”
Diệp Tống nặn nặn búi tóc của Bái Thanh, “Ta không vội mà ngươi gấp cài gì. Nghĩ tới Tô Thần khuất khỏi mắt ta ta liền vui sướng, đi, cùng ta uống rượu mừng nào!”
Bái Thanh bị Diệp Tống đẩy về phía trước, lén lút nhìn nàng, lúng túng nói, “Tiểu thư… Người không giống như trước kia a…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.