Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 44:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Nhìn căn phòng trống rỗng, Giang Nhược đắc ý búng tay một cái.
Đúng rồi, còn phải tới tư khố của cẩu hoàng đế nữa chứ!
Tư khố của cẩu hoàng đế chắc chắn còn nhiều thứ quý hơn!
Giang Nhược thả bước nhẹ nhàng ra khỏi quốc khố, dựa theo trí nhớ lần trước, đi đến tư khố của Tiêu Quân Trạch.
Trên đường đi, nàng gặp phải mấy toán lính tuần tra.
Tư khố nằm rất gần tẩm điện của Tiêu Quân Trạch, cho nên thị vệ tuần tra đặc biệt đông.
Mỗi lần gặp một đội tuần tra, Giang Nhược liền trốn vào không gian, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng nàng cũng tới được cửa tư khố.
Vừa bước vào kho tư, Giang Nhược cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chần chừ thêm lời, nàng nhanh chóng thu sạch tài vật trong tư khố vào không gian.
Đêm nay đúng là trúng mánh lớn, đợi đến khi tới Tễ Châu, nàng muốn mua núi, mua ruộng, mua hẳn tám mỹ nam...
Ha ha, nàng nhất định sẽ trở thành một “phú bà” sung sướng nhất thiên hạ.
Trên đường trở ra, Giang Nhược không đi qua cổng cung mà hướng đến khu vực hậu cung.
Ai bảo nàng đã nhớ rõ vị trí của Phượng Nghi Cung và Ninh Khang Cung cơ chứ!
Hắc hắc! Ngày ấy dâng trà không phải là dâng suông, nếu không lấy chút “phí phục vụ” thì quả là thiệt thòi quá.
Sợ Ám Nhị ở ngoài cung chờ lâu, nàng liền tăng tốc nhanh hơn chút nữa.
Trong hậu cung không có thị vệ tuần tra, ngoài mấy tên thái giám buồn ngủ lờ đờ, quả thật chẳng khác nào thông thoáng không trở ngại!
Giang Nhược liền vận khí, nhảy qua tường rồi nhẹ nhàng đáp xuống trong viện.
Vàng bạc, ngọc ngà, châu báu, các loại vải vóc quý giá trong kho của Hoàng hậu và Thái hậu – nàng bất chấp tất cả, gom hết sạch vào không gian của mình.
Dù chỉ là một chút lợi nhỏ cũng không bỏ qua, muỗi dù nhỏ vẫn là thịt mà, nàng chẳng chê vào đâu được!
Ở bên ngoài cung, Ám Nhị đang vò đầu bứt tai, trong đầu toàn là hình ảnh vương phi nhà mình bị bắt, bị tra khảo, bị đánh cho đến tróc da chảy máu...
Vương phi ơi! Ngài mau ra đi!
Nếu ngài còn không ra, thuộc hạ đành phải xông vào cứu ngài!
Hắn mỏi mòn ngóng nhìn về phía cửa cung, chợt thấy một bàn tay nhỏ vẫy vẫy. Không chần chừ, Ám Nhị liền rút kiếm, lao về phía cửa cung.
Trong lòng hắn lúc này như đang rơi lệ: Vương phi, tổ tông, cô nãi nãi của ta, cuối cùng ngài cũng ra rồi.
Mấy tên thị vệ vừa bị Ám Nhị đùa giỡn giờ đây không còn buồn ngủ nữa. Thấy tên thích khách lại xuất hiện, bọn chúng lập tức nổi giận...
Liều mạng khiêu khích bọn họ thế này, đúng là không biết sống chết!
Mẹ kiếp, đêm nay bằng mọi giá phải bắt được tên thích khách phá đám giấc ngủ của bọn họ.
“Bắt lấy tên thích khách này! Ngày mai chúng ta vào cung lĩnh thưởng!” Đội trưởng thị vệ nghiến răng nói.
Những tên thị vệ khác liền cầm lấy vũ khí, đồng loạt xông tới tấn công Ám Nhị.
Ám Nhị cười khẩy, nhếch môi châm chọc: “Muốn bắt ta? Cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không!”
Nhân lúc mấy tên thị vệ không chú ý, Giang Nhược lặng lẽ men theo tường, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Trong lúc giao chiến, tên đội trưởng thị vệ bất chợt nhìn thấy bóng dáng Giang Nhược lướt qua, nhưng bóng đen ấy nhanh chóng biến mất, khiến hắn cũng không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
Thấy Giang Nhược đã vào con hẻm nhỏ, Ám Nhị lập tức ra tay mạnh mẽ, đá từng tên thị vệ ngã xuống đất, rồi nghênh ngang rời đi.
Lúc này, đội trưởng thị vệ mới nhận ra có điều bất thường, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Vừa rồi... bóng đen kia là thật.
Hóa ra bọn chúng hợp tác, dùng mưu "điệu hổ ly sơn" để đánh lừa bọn ta!
Nếu trong cung không có biến động gì, chứng tỏ kẻ đột nhập không phải đến để ám sát Hoàng thượng.
Đúng rồi, hắn không nhìn thấy gì cả!
Tên đội trưởng thị vệ sợ rằng chuyện này sẽ khiến hắn bị khiển trách, nên quyết định giấu kín sự việc vừa rồi.
Đúng rồi, còn phải tới tư khố của cẩu hoàng đế nữa chứ!
Tư khố của cẩu hoàng đế chắc chắn còn nhiều thứ quý hơn!
Giang Nhược thả bước nhẹ nhàng ra khỏi quốc khố, dựa theo trí nhớ lần trước, đi đến tư khố của Tiêu Quân Trạch.
Trên đường đi, nàng gặp phải mấy toán lính tuần tra.
Tư khố nằm rất gần tẩm điện của Tiêu Quân Trạch, cho nên thị vệ tuần tra đặc biệt đông.
Mỗi lần gặp một đội tuần tra, Giang Nhược liền trốn vào không gian, cứ lặp đi lặp lại như vậy vài lần, cuối cùng nàng cũng tới được cửa tư khố.
Vừa bước vào kho tư, Giang Nhược cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không chần chừ thêm lời, nàng nhanh chóng thu sạch tài vật trong tư khố vào không gian.
Đêm nay đúng là trúng mánh lớn, đợi đến khi tới Tễ Châu, nàng muốn mua núi, mua ruộng, mua hẳn tám mỹ nam...
Ha ha, nàng nhất định sẽ trở thành một “phú bà” sung sướng nhất thiên hạ.
Trên đường trở ra, Giang Nhược không đi qua cổng cung mà hướng đến khu vực hậu cung.
Ai bảo nàng đã nhớ rõ vị trí của Phượng Nghi Cung và Ninh Khang Cung cơ chứ!
Hắc hắc! Ngày ấy dâng trà không phải là dâng suông, nếu không lấy chút “phí phục vụ” thì quả là thiệt thòi quá.
Sợ Ám Nhị ở ngoài cung chờ lâu, nàng liền tăng tốc nhanh hơn chút nữa.
Trong hậu cung không có thị vệ tuần tra, ngoài mấy tên thái giám buồn ngủ lờ đờ, quả thật chẳng khác nào thông thoáng không trở ngại!
Giang Nhược liền vận khí, nhảy qua tường rồi nhẹ nhàng đáp xuống trong viện.
Vàng bạc, ngọc ngà, châu báu, các loại vải vóc quý giá trong kho của Hoàng hậu và Thái hậu – nàng bất chấp tất cả, gom hết sạch vào không gian của mình.
Dù chỉ là một chút lợi nhỏ cũng không bỏ qua, muỗi dù nhỏ vẫn là thịt mà, nàng chẳng chê vào đâu được!
Ở bên ngoài cung, Ám Nhị đang vò đầu bứt tai, trong đầu toàn là hình ảnh vương phi nhà mình bị bắt, bị tra khảo, bị đánh cho đến tróc da chảy máu...
Vương phi ơi! Ngài mau ra đi!
Nếu ngài còn không ra, thuộc hạ đành phải xông vào cứu ngài!
Hắn mỏi mòn ngóng nhìn về phía cửa cung, chợt thấy một bàn tay nhỏ vẫy vẫy. Không chần chừ, Ám Nhị liền rút kiếm, lao về phía cửa cung.
Trong lòng hắn lúc này như đang rơi lệ: Vương phi, tổ tông, cô nãi nãi của ta, cuối cùng ngài cũng ra rồi.
Mấy tên thị vệ vừa bị Ám Nhị đùa giỡn giờ đây không còn buồn ngủ nữa. Thấy tên thích khách lại xuất hiện, bọn chúng lập tức nổi giận...
Liều mạng khiêu khích bọn họ thế này, đúng là không biết sống chết!
Mẹ kiếp, đêm nay bằng mọi giá phải bắt được tên thích khách phá đám giấc ngủ của bọn họ.
“Bắt lấy tên thích khách này! Ngày mai chúng ta vào cung lĩnh thưởng!” Đội trưởng thị vệ nghiến răng nói.
Những tên thị vệ khác liền cầm lấy vũ khí, đồng loạt xông tới tấn công Ám Nhị.
Ám Nhị cười khẩy, nhếch môi châm chọc: “Muốn bắt ta? Cũng phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không!”
Nhân lúc mấy tên thị vệ không chú ý, Giang Nhược lặng lẽ men theo tường, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Trong lúc giao chiến, tên đội trưởng thị vệ bất chợt nhìn thấy bóng dáng Giang Nhược lướt qua, nhưng bóng đen ấy nhanh chóng biến mất, khiến hắn cũng không chắc mình có nhìn nhầm hay không.
Thấy Giang Nhược đã vào con hẻm nhỏ, Ám Nhị lập tức ra tay mạnh mẽ, đá từng tên thị vệ ngã xuống đất, rồi nghênh ngang rời đi.
Lúc này, đội trưởng thị vệ mới nhận ra có điều bất thường, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Vừa rồi... bóng đen kia là thật.
Hóa ra bọn chúng hợp tác, dùng mưu "điệu hổ ly sơn" để đánh lừa bọn ta!
Nếu trong cung không có biến động gì, chứng tỏ kẻ đột nhập không phải đến để ám sát Hoàng thượng.
Đúng rồi, hắn không nhìn thấy gì cả!
Tên đội trưởng thị vệ sợ rằng chuyện này sẽ khiến hắn bị khiển trách, nên quyết định giấu kín sự việc vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.