Chương 149: Bàn bạc.
Lãng Hảo Phong Xuyên
30/06/2023
Chỉ thấy đôi mắt nâu của hắn lập lòe, khóe môi nở ra nụ cười.
- Đúng vậy, ta cũng khá hài lòng với vẻ bề ngoài này! Mới thấy Khánh Chi công chúa đúng là có mắt nhìn!
Nhã Tịnh nhếch môi, chắc chắn hắn đang cà khịa nàng. Bởi mặt nạ này là một mặt nạ hoàn toàn là kẻ có nhan sắc bình thường.
- Chỉ cần các chủ thích, vậy ta cũng xem như hài lòng rồi! Hiện chúng ta bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa! Ngay trong hôm nay, ta mong muốn chúng ta có thể bàn chuyện!
Chỉ thấy hắn nhếch môi, nhìn nàng có vẻ như gấp gáp khẽ phất quạt.
- Không nghĩ tới đại công chúa lại vội vã như vậy, liệu rằng có ẩn tình gì sao?
- Nơi đó thay đổi trụ sở chính liên tục, chắc chắn là rất khó tìm được trụ sở chính. Ta đã từng cho người trà trộn vào Ám Vệ nhưng tuyệt đối chưa từng liên lạc được. Chắc chắn bọn chúng đã nắm trong tay một số hành động của chúng ta. Người cử đi lành ít giữ nhiều, ta muốn việc đầu tiên là hiểu rõ tổ chức của bọn chúng và...
Và tại sao lại nhắm tới nàng. Nhưng Nhã Tịnh không nói ra, bởi lẽ đây là hợp tác chúng.
- Và ngọn nguồn của chúng.
Vội bổ sung thêm, nàng lại lấy một tờ da báo ra. Bên trong là một sơ đồ như nhánh cây.
- Người ta cho đi làm gián điệp chỉ kịp gửi cho ta bản đồ này trước khi mất liên lạc. Ta nghĩ đây là một nhánh nhỏ trong tổ chức của chúng.
- Tả hữu hộ vệ, hộ vệ, đội trưởng hộ vệ, con rối?
Hắn nhìn qua, vừa đọc vừa nhíu mày, nàng cũng từ từ giải thích cho hắn.
- Con rối chính là những binh lính dưới quyền, bọn chúng coi là con rối.
- Thật ra ta đã từng xem qua bản đồ này, nhưng có vẻ hơi khác. Ta thấy một nhánh của chúng khi được báo lại chính là bọn chúng chia ra. Khi nhận tin ở Tư Đồ quốc, mỗi quốc chúng sẽ phân bổ khác nhau. Tư Đồ quốc gồm: Hắc bạch vô thường, phía dưới là tên của các loại độc, phía dưới nữa là các tên của các loại thảo dược cực độc, cuối cùng chính là các độc nhân. Khi ta xem sơ đồ đó, ta đã từng nghĩ Tư Đồ quốc chính là trụ sở chính của Ám Vệ!
- Có nghĩa là, từ các quốc gia. Người của chúng sẽ có những tên gọi khác nhau? Và có nghiệp vụ khác nhau? Nhưng, bọn chúng dùng chung ký hiệu, chúng ta có thể từ đó lần mò? Ta từng ở Lang quốc một thời gian, có lẽ người dùng biết. Nhưng ở đó ta không điều tra được nhánh của chúng, dù cho các cửa hàng cũng như cái bang đã nhúng tay vào. Ta e, Lang quốc chính là sào huyệt của chúng. Ta đang nghĩ, ta muốn tới đó xem thử?
- Người, chắc chắn có thể tới đó hay sao?
Khi mà Kinh thành đang có việc, vậy mà người có thể tới Lang quốc? Nới chiến sự triền miên ở đó, mặc kệ phụ mẫu đang gặp nguy hiểm?
- Ta không chắc, nhưng ta tin tưởng ngài! Ta hiểu, ngài nói câu đó chắc biết kinh thành đang có chuyện gì, vậy nên lần này để ngài cải trang giống nạn dân như vậy. Là muốn ngài có thể giả vờ là nạn dân chạy nạn tới Lang quốc. Chắc chắn, hắn sẽ không làm khó dễ cho người ciat Khánh Quốc. Hắn sẽ chỉ nghi ngờ thân phận của ngài, lúc đó hãy đưa ra ba viên xúc xắc bị vỡ này và nói "Tiền chỗ người, ta chưa lấy hết!" hắn sẽ tự hiểu.
Vừa nghe nàng nói, hắn nhếch lên nụ cười ma mị.
- Đúng là Khánh Chi công chúa, trại chủ Vô Tình sơn trang vận đào hóa cũng thật lớn!
Nhã Tịnh biết hắn đang châm chọc mình, nhưng nàng biết điều gì quan trọng hơn lúc này.
- Các chủ không cần châm biếm ta, số thánh nữ dâng cho người kẻ thừa sống thiếu chết cũng không ít. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi!
Tám lạng nửa cân, không phải cũng đều như nhau hay sao! Haha, đúng là miệng lưỡi không chịu thua thiệt.
- Đây cũng không phải lúc chúng ta đọ những điều như vậy, chưa kể, chúng ta còn địch lớn trước mắt.
- Vậy, ý người ta sẽ tới Lang quốc một mình, còn người sẽ tới kinh thành?
- Không sai, chúng ta chia nhau hành động. Việc người tới Lang quốc chúng ta sẽ giữ bảo mật, nhưng người cũng không nên làm điều gì để bị chú ý. Vì ta và Ám Vệ đã nướng giếng chạm nước sông, nếu ta không làm gì chúng sẽ nghi ngờ. Một bên ta sẽ làm phiền chúng, ngài cứ từ từ thâm nhập điều tra.
- Ta hiểu rồi!
- Vì thời gian không còn nhiều, ta mong người hãy đi tới Lang quốc ngay bây giờ. Còn ta sẽ trở về Kinh thành, ta gửi người bảng ngôn ngữ riêng mà ta tự chế tạo và cách sử dụng chúng. Chỉ như vậy, khi chúng ta trao đổi, nếu có bị rò rỉ thông tin cũng sẽ không ai đọc và hiểu được!
Nhận lấy đồ từ tay nàng, hắn như suy nghĩ gì đó nhếch môi cười.
- Ta cũng có họ Dạ Nguyệt, nhưng không phải Dạ Nguyệt Tu Kiệt mà người mong nhớ, ta là Dạ Nguyệt Tần Lãng. Ta không rõ người biết tên ta hay chưa, nhưng ta hi vọng rằng chúng ta sau này có thể là hảo bằng hữu của nhau!
Nhã Tịnh nhìn hắn, ánh mắt nàng lại như từ hắn nhìn ra một kẻ khác. Đúng vậy, là một người lạnh lẽo trong tuyết, trong trẻo dưới trăng. Là người, nàng không dám chạm, chỉ dám cất giấu trong tim này. Không dám lộ ra, cũng không dám để hắn biết. Hết lần này, tới lần khác. Để hắn thất vọng, hết lần này tới lần khác, để hắn toàn thân thương tích mà rời đi. Nàng chẳng phải chưa từng rung động. Nhưng, nàng không có lựa chọn. Bảo vệ hắn, đó là điều duy nhất nàng làm được, để hắn rời xa mình. Từng ký ức vụn vặt nhỏ bé, cất giấu nơi trái tim kia là đủ rồi.
- Thần sẽ lui trước, không lâu sau, chúng ta sẽ gặp lại!
Nhìn hắn rời đi, nàng quay lưng.
- Báo cho đại tướng quân, mọi người bây giờ hãy tới biên giới Tây Vực củng cố thành lũy, một số ở lại đây canh phòng! Kinh thành có việc, tạm thời ta sẽ trở về đó!
Lời nói vừa dứt, đám quân lính đứng sau liền nhận lệnh rồi nghe theo nàng đi báo từng kẻ một.
- Ngươi đã lấy được chúng chưa?
Tên đeo mặt nạ đen, trên chiếc ghế bằng vàng trạm khắc tỷ mỉ nhếch môi lười biếng nhìn xuống.
- Thưa các chủ, ta đã thấy nhưng có kẻ nhanh hơn đã lấy chúng đi!
- Có vẻ như có kẻ đã biết được bí mật đó! Hãy điều tra thêm là ai!
- Thần nhận lệnh!
Chỉ là hắn vừa đi, một nữ nhân bước tới, chạm lấy vai tên "các chủ" kia.
- Đại nhân, chàng thật lạnh nhạt với ta! Đã bao lâu rồi chứ?
- Không phải vì nàng ta mới gây sự với nàng ta sao? Ta đã trả thù cho nàng rồi, không phải sao?
- Như vậy vẫn chưa đủ, đại nhân. Ta đã cho chàng tất cả những gì chàng muốn, vậy vẫn chưa đủ sao? Ta muốn hơn nữa, muốn để nàng ta ôm đớn đau khi nhìn người thân chết dần trước mắt mình sau đó chết đi! Chết trong đau đớn.
- Đúng vậy, ta cũng khá hài lòng với vẻ bề ngoài này! Mới thấy Khánh Chi công chúa đúng là có mắt nhìn!
Nhã Tịnh nhếch môi, chắc chắn hắn đang cà khịa nàng. Bởi mặt nạ này là một mặt nạ hoàn toàn là kẻ có nhan sắc bình thường.
- Chỉ cần các chủ thích, vậy ta cũng xem như hài lòng rồi! Hiện chúng ta bây giờ cũng không còn nhiều thời gian nữa! Ngay trong hôm nay, ta mong muốn chúng ta có thể bàn chuyện!
Chỉ thấy hắn nhếch môi, nhìn nàng có vẻ như gấp gáp khẽ phất quạt.
- Không nghĩ tới đại công chúa lại vội vã như vậy, liệu rằng có ẩn tình gì sao?
- Nơi đó thay đổi trụ sở chính liên tục, chắc chắn là rất khó tìm được trụ sở chính. Ta đã từng cho người trà trộn vào Ám Vệ nhưng tuyệt đối chưa từng liên lạc được. Chắc chắn bọn chúng đã nắm trong tay một số hành động của chúng ta. Người cử đi lành ít giữ nhiều, ta muốn việc đầu tiên là hiểu rõ tổ chức của bọn chúng và...
Và tại sao lại nhắm tới nàng. Nhưng Nhã Tịnh không nói ra, bởi lẽ đây là hợp tác chúng.
- Và ngọn nguồn của chúng.
Vội bổ sung thêm, nàng lại lấy một tờ da báo ra. Bên trong là một sơ đồ như nhánh cây.
- Người ta cho đi làm gián điệp chỉ kịp gửi cho ta bản đồ này trước khi mất liên lạc. Ta nghĩ đây là một nhánh nhỏ trong tổ chức của chúng.
- Tả hữu hộ vệ, hộ vệ, đội trưởng hộ vệ, con rối?
Hắn nhìn qua, vừa đọc vừa nhíu mày, nàng cũng từ từ giải thích cho hắn.
- Con rối chính là những binh lính dưới quyền, bọn chúng coi là con rối.
- Thật ra ta đã từng xem qua bản đồ này, nhưng có vẻ hơi khác. Ta thấy một nhánh của chúng khi được báo lại chính là bọn chúng chia ra. Khi nhận tin ở Tư Đồ quốc, mỗi quốc chúng sẽ phân bổ khác nhau. Tư Đồ quốc gồm: Hắc bạch vô thường, phía dưới là tên của các loại độc, phía dưới nữa là các tên của các loại thảo dược cực độc, cuối cùng chính là các độc nhân. Khi ta xem sơ đồ đó, ta đã từng nghĩ Tư Đồ quốc chính là trụ sở chính của Ám Vệ!
- Có nghĩa là, từ các quốc gia. Người của chúng sẽ có những tên gọi khác nhau? Và có nghiệp vụ khác nhau? Nhưng, bọn chúng dùng chung ký hiệu, chúng ta có thể từ đó lần mò? Ta từng ở Lang quốc một thời gian, có lẽ người dùng biết. Nhưng ở đó ta không điều tra được nhánh của chúng, dù cho các cửa hàng cũng như cái bang đã nhúng tay vào. Ta e, Lang quốc chính là sào huyệt của chúng. Ta đang nghĩ, ta muốn tới đó xem thử?
- Người, chắc chắn có thể tới đó hay sao?
Khi mà Kinh thành đang có việc, vậy mà người có thể tới Lang quốc? Nới chiến sự triền miên ở đó, mặc kệ phụ mẫu đang gặp nguy hiểm?
- Ta không chắc, nhưng ta tin tưởng ngài! Ta hiểu, ngài nói câu đó chắc biết kinh thành đang có chuyện gì, vậy nên lần này để ngài cải trang giống nạn dân như vậy. Là muốn ngài có thể giả vờ là nạn dân chạy nạn tới Lang quốc. Chắc chắn, hắn sẽ không làm khó dễ cho người ciat Khánh Quốc. Hắn sẽ chỉ nghi ngờ thân phận của ngài, lúc đó hãy đưa ra ba viên xúc xắc bị vỡ này và nói "Tiền chỗ người, ta chưa lấy hết!" hắn sẽ tự hiểu.
Vừa nghe nàng nói, hắn nhếch lên nụ cười ma mị.
- Đúng là Khánh Chi công chúa, trại chủ Vô Tình sơn trang vận đào hóa cũng thật lớn!
Nhã Tịnh biết hắn đang châm chọc mình, nhưng nàng biết điều gì quan trọng hơn lúc này.
- Các chủ không cần châm biếm ta, số thánh nữ dâng cho người kẻ thừa sống thiếu chết cũng không ít. Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi!
Tám lạng nửa cân, không phải cũng đều như nhau hay sao! Haha, đúng là miệng lưỡi không chịu thua thiệt.
- Đây cũng không phải lúc chúng ta đọ những điều như vậy, chưa kể, chúng ta còn địch lớn trước mắt.
- Vậy, ý người ta sẽ tới Lang quốc một mình, còn người sẽ tới kinh thành?
- Không sai, chúng ta chia nhau hành động. Việc người tới Lang quốc chúng ta sẽ giữ bảo mật, nhưng người cũng không nên làm điều gì để bị chú ý. Vì ta và Ám Vệ đã nướng giếng chạm nước sông, nếu ta không làm gì chúng sẽ nghi ngờ. Một bên ta sẽ làm phiền chúng, ngài cứ từ từ thâm nhập điều tra.
- Ta hiểu rồi!
- Vì thời gian không còn nhiều, ta mong người hãy đi tới Lang quốc ngay bây giờ. Còn ta sẽ trở về Kinh thành, ta gửi người bảng ngôn ngữ riêng mà ta tự chế tạo và cách sử dụng chúng. Chỉ như vậy, khi chúng ta trao đổi, nếu có bị rò rỉ thông tin cũng sẽ không ai đọc và hiểu được!
Nhận lấy đồ từ tay nàng, hắn như suy nghĩ gì đó nhếch môi cười.
- Ta cũng có họ Dạ Nguyệt, nhưng không phải Dạ Nguyệt Tu Kiệt mà người mong nhớ, ta là Dạ Nguyệt Tần Lãng. Ta không rõ người biết tên ta hay chưa, nhưng ta hi vọng rằng chúng ta sau này có thể là hảo bằng hữu của nhau!
Nhã Tịnh nhìn hắn, ánh mắt nàng lại như từ hắn nhìn ra một kẻ khác. Đúng vậy, là một người lạnh lẽo trong tuyết, trong trẻo dưới trăng. Là người, nàng không dám chạm, chỉ dám cất giấu trong tim này. Không dám lộ ra, cũng không dám để hắn biết. Hết lần này, tới lần khác. Để hắn thất vọng, hết lần này tới lần khác, để hắn toàn thân thương tích mà rời đi. Nàng chẳng phải chưa từng rung động. Nhưng, nàng không có lựa chọn. Bảo vệ hắn, đó là điều duy nhất nàng làm được, để hắn rời xa mình. Từng ký ức vụn vặt nhỏ bé, cất giấu nơi trái tim kia là đủ rồi.
- Thần sẽ lui trước, không lâu sau, chúng ta sẽ gặp lại!
Nhìn hắn rời đi, nàng quay lưng.
- Báo cho đại tướng quân, mọi người bây giờ hãy tới biên giới Tây Vực củng cố thành lũy, một số ở lại đây canh phòng! Kinh thành có việc, tạm thời ta sẽ trở về đó!
Lời nói vừa dứt, đám quân lính đứng sau liền nhận lệnh rồi nghe theo nàng đi báo từng kẻ một.
- Ngươi đã lấy được chúng chưa?
Tên đeo mặt nạ đen, trên chiếc ghế bằng vàng trạm khắc tỷ mỉ nhếch môi lười biếng nhìn xuống.
- Thưa các chủ, ta đã thấy nhưng có kẻ nhanh hơn đã lấy chúng đi!
- Có vẻ như có kẻ đã biết được bí mật đó! Hãy điều tra thêm là ai!
- Thần nhận lệnh!
Chỉ là hắn vừa đi, một nữ nhân bước tới, chạm lấy vai tên "các chủ" kia.
- Đại nhân, chàng thật lạnh nhạt với ta! Đã bao lâu rồi chứ?
- Không phải vì nàng ta mới gây sự với nàng ta sao? Ta đã trả thù cho nàng rồi, không phải sao?
- Như vậy vẫn chưa đủ, đại nhân. Ta đã cho chàng tất cả những gì chàng muốn, vậy vẫn chưa đủ sao? Ta muốn hơn nữa, muốn để nàng ta ôm đớn đau khi nhìn người thân chết dần trước mắt mình sau đó chết đi! Chết trong đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.