Chương 103: Cuộc sống khó khăn của Tiểu Bảo
Lãng Hảo Phong Xuyên
30/06/2023
Tại bên kia, Nhã Tịnh được báo, Đoạn tình sơn trang của nàng ở Lang Quốc đã bị dẹp bỏ! Khẽ nhếch môi, tay nàng xoay bầu rượu nghiêng đầu. Tính khí
của hắn vẫn nóng nảy như vậy nhỉ? Đem tay kề lên má, tiếng khèn vẫn nổi
lên gọi bầy cừu về lại. Nàng nghiêng đầu nhìn nhưng chú cừu trắng đang
chạy về chuồng cười.
- Không sao, người ở đó nên cẩn trọng một chút! Nhóm một đã bị đánh bật, vậy nhóm hai nổi lên thôi! Ta thấy Lang Quốc bây giờ khá rảnh mà! Kiếm cho hắn chút việc làm, khá là tốt ấy chứ? Nhưng lần này, chúng ta sẽ không lấy một điểm làm gốc nữa, nơi nào có kẻ xấu, nơi đó có chúng ta! Vậy chúng ta mới giảm thiểu thiệt hại, còn cứu được nhiều người dân hơn!
Người ở dưới nghe vậy khẽ cúi đầu, ánh mắt lấp lánh vui vẻ nói.
- Quả nhiên là đại đương gia suy nghĩ sâu rộng, chúng ta hiểu rồi!
Nói đoạn, nhóm người kia lập tức lui đi. Một người khác lại tiến vào, Nhã Tịnh nhìn qua người đó hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Ta nghe nói, sắp tới có một đoàn người đi qua khu chúng ta về Lang Quốc. Bọn chúng đều là những tên quan lại cướp bóc của dân chúng ngoại ô và dân tị nạn. Lần này, người sẽ ra tay chứ?
- Được, nếu đã vậy ta sẽ đích thân ra tay. Đúng rồi, rượu hoa đào ta ngâm từ năm trước có thể uống rồi, ngươi hãy chuẩn bị một chút! Nói A Hoa đêm nay không cần chờ ta về, ta có hẹn với vài người bạn rồi!
Vừa thấy nàng đi xuống, một bóng dáng mập mạp chạy tới ôm chân nàng.
- Mẫu thân, A Hoa tỷ tỷ lại trêu con rồi! Tỷ ấy cho con mặc y phục của nữ tử!
Thiệu Huy khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem dây lên y phục nàng, Nhã Tịnh mỉm cười xoa má thằng bé nói.
- Tiểu Bảo, con khóc rất xấu trai đấy! Con mà khóc nữa, ta đưa con theo Ý Hiên ca ca. Lúc đó y sẽ còn làm gì, con biết chứ?
Nghe nàng nói vậy, Thiệu Huy nhanh chóng lau đi nước mũi tèm lem, mặt cố ra vẻ không sao nở nụ cười.
- Nếu vậy con không chơi với A Hoa tỷ nữa, mẫu thân người dạy con binh pháp đi! Lão sư phụ suốt ngày bắt con lấy nước về cho người tắm thôi, không dạy con gì cả!
Diễm An từ sau nàng đi ra, vừa thấy Thiệu Huy sắp kể tới tội mình vội lao ra giữ lấy thằng bé nở nụ cười.
- Ay yo, tỷ tỷ không cần bận tâm! Tiểu Bảo cứ giao cho ta chăm là được, ta đưa thằng bé đi lấy tiền bảo kê! Tỷ bận việc cứ đi đi!
Tiểu Bảo bị cô cô của mình bịp miệng chẳng thể nói gì, đem ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Nhã Tịnh bỗng nhớ tới một thời có câu.
"Sau này khi con gặp khó khăn, cứ tìm tới bạn của mẹ! Các cô chú nhất định sẽ chăm sóc con!"
Quả nhiên, tình yêu bao la thật!
Tiểu Bảo nếu nghe xong chỉ có thể khóc ngất! A Hoa mỗi ngày đều chờ thời biến nhóc thành một nữ nhân, hồi trước Tiểu Bảo còn không hay biết! Sau này bị mọi người đều trêu chọc, thằng bé mới nhận ra bản thân bị chơi rồi! Diễm An cô cô lại chẳng cần phải nói, mỗi ngày đều ép bé học mở khóa, học trộm, học lừa đảo! Theo Ý Hiên thúc thì mỗi ngày đều bị dạy vẽ mặt, đôi khi chính mặt Tiểu Bảo cũng bị vẽ lên thành bộ dáng xấu xí. Khiến cho cậu mỗi ngày đều trở thành chủ đề bàn tán của sơn trại! Theo Lão sư phụ, tiểu Bảo muốn học võ để sau này chiến thắng tất cả! Như vậy sẽ không ai bắt nạt, lại không ngờ tới Lão sư phụ mỗi ngày đều chè chén, còn kêu cậu đi xách nước tới cây. Tâm hồn mới lớn của một đứa bé như cậu, sớm đã trai sạn rồi!
Thiệu Huy ngồi trên cây lớn, nhìn về phía xa xăm thở dài! Cậu ước rằng có ai tới đây quản đám người này giúp cậu, thiếu cậu đi, e rằng nhóm người kia sẽ lật trời lên mất!
Nhìn lại mẫu thân, đại đương gia của "Đoạn tình sơn trang" có chi nhánh khắp ba nước và nhiều nhất là ở Lang quốc. Tiểu Bảo tuy có cái đầu nhỏ, nhưng nghi hoặc rất lớn. Rốt cuộc Lang Quốc có thù hằn gì với mẫu thân sao?
Đêm trăng tròn rất đẹp, Lang Minh Triết nhấp lấy rượu cay khóe mắt sớm đã nhòe đi. Rốt cuộc là nàng ở đâu?
- Phu quân!
Tiếng vọng xa xưa hiện về.
- Phu nhân! Nàng về đi, được không?
Hắn đã cho người truy tìm tiểu Bảo cũng không có tung tích, phải chăng chỉ cần hắn tìm được hài nhi, nàng sẽ trở về? Hắn không chắc cũng khó mà dám chắc! Hắn sợ, sợ nàng sẽ lại hiểu lầm mình. Năm năm trôi qua rồi! Nàng còn muốn hành hạ ta bao lâu nữa đây? Nhã Tịnh, ta nhớ nàng!
Cuối cùng ngày đó cũng tới, trong một đêm gió lộng, đoàn xe ngựa chậm chạp chạy trong đêm. Chậc, bọn chúng nghĩ ban đêm sẽ an toàn hơn sao? Lại câu nói cũ, Nhã Tịnh từ trên cao sà xuống, đem kiếm chỉ tới xe ngựa đang chạy. Phu xe thấy vậy cũng nhanh chóng dừng xe, nhìn hắc y nhân trước mặt hắn ta tỏ vẻ sợ hãi.
- Ngươi là ai?
Lại câu thoại quen thuộc vang lên.
- Đường là do ta mở, các ngươi muốn đi qua, không phải nên đưa ta chút lộ phí sao?
Tên phu xe kia thấy tình hình bất ổn, liền đem pháo sáng đốt lên. Nhã Tịnh nhìn chùm pháo sáng rực trên bầu trời khẽ nhếch môi.
- Ngươi gọi cứu viện cũng vậy thôi, ta đây đã giăng bẫy khắp nơi rồi! Người của ngươi tới cũng vô dụng thôi!
Nói rồi nàng lấy đao phi tới, phu xe kia cũng rút đao lao về phía nàng. Tiếng vũ khí vang lên choang choang trong đêm tối, đánh thức những kẻ đang ngủ say. Một đám quân không rõ lai lịch từ sau chạy lên, Nhã Tịnh huýt sáo, một nhóm người từ phía nàng cũng chạy tới.
Nàng vung đao, mỗi nhát đều là sát chiêu, nhìn võ công của tên kia, ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ! Chỉ tiếc, năm năm nay không chỉ có một mình Lưu Kỷ sư phụ dạy nàng võ công, nàng đi tới đâu chiêu thầy tới đó, ngoài quản lý công vụ, chơi cùng A Bảo ra chính là mỗi ngày đều luyện tập tới hộc máu. Dăm ba tên cao thủ! Một trưởng đầy nội lực, nàng đánh bay tên kia đập vào gốc cây trực tiếp ngất xỉu!
Tiến tới xe ngựa, nàng vén rèm che lên liền kinh ngạc không thôi! Thả rèm che xuống, Nhã Tịnh xoa xoa mắt rồi lại lật lên.
Đám người kia cũng nhanh chóng bị người của nàng tiêu diệt, nhìn qua đám binh lính và tên cao thủ kia nàng nói.
- Mau đưa chúng về sơn trại!
Về tới nơi đã là sớm hôm sau, nàng gọi hết nhóm A Hoa tới chỉ vào cái kiệu đang chảy một số thứ nước bất thường kia nói.
- Mọi người mở rèm ra xem, mỗi người hai lần mở! Nhìn kỹ vào! Ta cứ ngỡ ta đã gặp một sự việc vô cùng thần bí!
A Hoa nghe nàng nói vậy, với cái mũi tinh tường, A Hoa biết chẳng có chuyện tốt liền nhìn qua Diễm An nở nụ cười.
- Mấy khi có chuyện thú vị như vậy, An An! Ngươi không biết sợ là gì, hay ngươi thử đi!
Nhìn A Hoa không có mặt mũi như vậy, Diễm An biết thừa cũng chẳng có chuyện gì tốt mỉm cười nói.
- Không cần, ta cũng không có hứng thú lắm! Ý Hiên, không phải huynh rất tò mò sao? Thử đi!
Lão sư phụ nhìn đám người không có tiền đồ trước mắt bĩu môi.
- Để ta lên!
Nhóm người giống như chỉ chờ có vậy, ai nấy đều tránh ra làm một đường thẳng để lão sư phụ tiến lên. Tiểu Bảo chứng kiến xong đành thở dài, riết rồi cậu không biết đây là sơn trại hay gánh hài nữa!
- Không sao, người ở đó nên cẩn trọng một chút! Nhóm một đã bị đánh bật, vậy nhóm hai nổi lên thôi! Ta thấy Lang Quốc bây giờ khá rảnh mà! Kiếm cho hắn chút việc làm, khá là tốt ấy chứ? Nhưng lần này, chúng ta sẽ không lấy một điểm làm gốc nữa, nơi nào có kẻ xấu, nơi đó có chúng ta! Vậy chúng ta mới giảm thiểu thiệt hại, còn cứu được nhiều người dân hơn!
Người ở dưới nghe vậy khẽ cúi đầu, ánh mắt lấp lánh vui vẻ nói.
- Quả nhiên là đại đương gia suy nghĩ sâu rộng, chúng ta hiểu rồi!
Nói đoạn, nhóm người kia lập tức lui đi. Một người khác lại tiến vào, Nhã Tịnh nhìn qua người đó hỏi.
- Có chuyện gì sao?
- Ta nghe nói, sắp tới có một đoàn người đi qua khu chúng ta về Lang Quốc. Bọn chúng đều là những tên quan lại cướp bóc của dân chúng ngoại ô và dân tị nạn. Lần này, người sẽ ra tay chứ?
- Được, nếu đã vậy ta sẽ đích thân ra tay. Đúng rồi, rượu hoa đào ta ngâm từ năm trước có thể uống rồi, ngươi hãy chuẩn bị một chút! Nói A Hoa đêm nay không cần chờ ta về, ta có hẹn với vài người bạn rồi!
Vừa thấy nàng đi xuống, một bóng dáng mập mạp chạy tới ôm chân nàng.
- Mẫu thân, A Hoa tỷ tỷ lại trêu con rồi! Tỷ ấy cho con mặc y phục của nữ tử!
Thiệu Huy khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem dây lên y phục nàng, Nhã Tịnh mỉm cười xoa má thằng bé nói.
- Tiểu Bảo, con khóc rất xấu trai đấy! Con mà khóc nữa, ta đưa con theo Ý Hiên ca ca. Lúc đó y sẽ còn làm gì, con biết chứ?
Nghe nàng nói vậy, Thiệu Huy nhanh chóng lau đi nước mũi tèm lem, mặt cố ra vẻ không sao nở nụ cười.
- Nếu vậy con không chơi với A Hoa tỷ nữa, mẫu thân người dạy con binh pháp đi! Lão sư phụ suốt ngày bắt con lấy nước về cho người tắm thôi, không dạy con gì cả!
Diễm An từ sau nàng đi ra, vừa thấy Thiệu Huy sắp kể tới tội mình vội lao ra giữ lấy thằng bé nở nụ cười.
- Ay yo, tỷ tỷ không cần bận tâm! Tiểu Bảo cứ giao cho ta chăm là được, ta đưa thằng bé đi lấy tiền bảo kê! Tỷ bận việc cứ đi đi!
Tiểu Bảo bị cô cô của mình bịp miệng chẳng thể nói gì, đem ánh mắt đáng thương nhìn nàng. Nhã Tịnh bỗng nhớ tới một thời có câu.
"Sau này khi con gặp khó khăn, cứ tìm tới bạn của mẹ! Các cô chú nhất định sẽ chăm sóc con!"
Quả nhiên, tình yêu bao la thật!
Tiểu Bảo nếu nghe xong chỉ có thể khóc ngất! A Hoa mỗi ngày đều chờ thời biến nhóc thành một nữ nhân, hồi trước Tiểu Bảo còn không hay biết! Sau này bị mọi người đều trêu chọc, thằng bé mới nhận ra bản thân bị chơi rồi! Diễm An cô cô lại chẳng cần phải nói, mỗi ngày đều ép bé học mở khóa, học trộm, học lừa đảo! Theo Ý Hiên thúc thì mỗi ngày đều bị dạy vẽ mặt, đôi khi chính mặt Tiểu Bảo cũng bị vẽ lên thành bộ dáng xấu xí. Khiến cho cậu mỗi ngày đều trở thành chủ đề bàn tán của sơn trại! Theo Lão sư phụ, tiểu Bảo muốn học võ để sau này chiến thắng tất cả! Như vậy sẽ không ai bắt nạt, lại không ngờ tới Lão sư phụ mỗi ngày đều chè chén, còn kêu cậu đi xách nước tới cây. Tâm hồn mới lớn của một đứa bé như cậu, sớm đã trai sạn rồi!
Thiệu Huy ngồi trên cây lớn, nhìn về phía xa xăm thở dài! Cậu ước rằng có ai tới đây quản đám người này giúp cậu, thiếu cậu đi, e rằng nhóm người kia sẽ lật trời lên mất!
Nhìn lại mẫu thân, đại đương gia của "Đoạn tình sơn trang" có chi nhánh khắp ba nước và nhiều nhất là ở Lang quốc. Tiểu Bảo tuy có cái đầu nhỏ, nhưng nghi hoặc rất lớn. Rốt cuộc Lang Quốc có thù hằn gì với mẫu thân sao?
Đêm trăng tròn rất đẹp, Lang Minh Triết nhấp lấy rượu cay khóe mắt sớm đã nhòe đi. Rốt cuộc là nàng ở đâu?
- Phu quân!
Tiếng vọng xa xưa hiện về.
- Phu nhân! Nàng về đi, được không?
Hắn đã cho người truy tìm tiểu Bảo cũng không có tung tích, phải chăng chỉ cần hắn tìm được hài nhi, nàng sẽ trở về? Hắn không chắc cũng khó mà dám chắc! Hắn sợ, sợ nàng sẽ lại hiểu lầm mình. Năm năm trôi qua rồi! Nàng còn muốn hành hạ ta bao lâu nữa đây? Nhã Tịnh, ta nhớ nàng!
Cuối cùng ngày đó cũng tới, trong một đêm gió lộng, đoàn xe ngựa chậm chạp chạy trong đêm. Chậc, bọn chúng nghĩ ban đêm sẽ an toàn hơn sao? Lại câu nói cũ, Nhã Tịnh từ trên cao sà xuống, đem kiếm chỉ tới xe ngựa đang chạy. Phu xe thấy vậy cũng nhanh chóng dừng xe, nhìn hắc y nhân trước mặt hắn ta tỏ vẻ sợ hãi.
- Ngươi là ai?
Lại câu thoại quen thuộc vang lên.
- Đường là do ta mở, các ngươi muốn đi qua, không phải nên đưa ta chút lộ phí sao?
Tên phu xe kia thấy tình hình bất ổn, liền đem pháo sáng đốt lên. Nhã Tịnh nhìn chùm pháo sáng rực trên bầu trời khẽ nhếch môi.
- Ngươi gọi cứu viện cũng vậy thôi, ta đây đã giăng bẫy khắp nơi rồi! Người của ngươi tới cũng vô dụng thôi!
Nói rồi nàng lấy đao phi tới, phu xe kia cũng rút đao lao về phía nàng. Tiếng vũ khí vang lên choang choang trong đêm tối, đánh thức những kẻ đang ngủ say. Một đám quân không rõ lai lịch từ sau chạy lên, Nhã Tịnh huýt sáo, một nhóm người từ phía nàng cũng chạy tới.
Nàng vung đao, mỗi nhát đều là sát chiêu, nhìn võ công của tên kia, ít nhất cũng thuộc hàng cao thủ! Chỉ tiếc, năm năm nay không chỉ có một mình Lưu Kỷ sư phụ dạy nàng võ công, nàng đi tới đâu chiêu thầy tới đó, ngoài quản lý công vụ, chơi cùng A Bảo ra chính là mỗi ngày đều luyện tập tới hộc máu. Dăm ba tên cao thủ! Một trưởng đầy nội lực, nàng đánh bay tên kia đập vào gốc cây trực tiếp ngất xỉu!
Tiến tới xe ngựa, nàng vén rèm che lên liền kinh ngạc không thôi! Thả rèm che xuống, Nhã Tịnh xoa xoa mắt rồi lại lật lên.
Đám người kia cũng nhanh chóng bị người của nàng tiêu diệt, nhìn qua đám binh lính và tên cao thủ kia nàng nói.
- Mau đưa chúng về sơn trại!
Về tới nơi đã là sớm hôm sau, nàng gọi hết nhóm A Hoa tới chỉ vào cái kiệu đang chảy một số thứ nước bất thường kia nói.
- Mọi người mở rèm ra xem, mỗi người hai lần mở! Nhìn kỹ vào! Ta cứ ngỡ ta đã gặp một sự việc vô cùng thần bí!
A Hoa nghe nàng nói vậy, với cái mũi tinh tường, A Hoa biết chẳng có chuyện tốt liền nhìn qua Diễm An nở nụ cười.
- Mấy khi có chuyện thú vị như vậy, An An! Ngươi không biết sợ là gì, hay ngươi thử đi!
Nhìn A Hoa không có mặt mũi như vậy, Diễm An biết thừa cũng chẳng có chuyện gì tốt mỉm cười nói.
- Không cần, ta cũng không có hứng thú lắm! Ý Hiên, không phải huynh rất tò mò sao? Thử đi!
Lão sư phụ nhìn đám người không có tiền đồ trước mắt bĩu môi.
- Để ta lên!
Nhóm người giống như chỉ chờ có vậy, ai nấy đều tránh ra làm một đường thẳng để lão sư phụ tiến lên. Tiểu Bảo chứng kiến xong đành thở dài, riết rồi cậu không biết đây là sơn trại hay gánh hài nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.