Chương 170: Không ngờ tới
Lãng Hảo Phong Xuyên
30/06/2023
Qua đêm nàng vừa tỉnh, trời mới ngớt mưa vẫn còn có chút lạnh lẽo. Nhã Tịnh khoác một lớp áo mỏng ngồi bên cửa sổ xem những bức thư mới được gửi
tới.Nam nhân kia vừa nấu xong cháo, hơi cháo nóng hổi vẫn lượn lờ quanh bầu không khí tỏa hương thơm khó cưỡng.
- Cô nương, ta đã nấu cháo xong. Cô nương mau ăn kẻo nguội.
Nàng vươn tay đốt nức thư kia đi, tay khẽ xoa vào nhau. Từng hạt mưa đang vương trên lá như những giọt sương nhẹ rơi xuống mà vỡ tan. Những vết thương cũ thường vào những ngày này mà tái phát kiến nàng đau tới mức ngay cả đi lại cũng có chút chậm chạp.
- Ta đã biết, sẽ ra ngay.
Chờ nàng ra, một bàn thức ăn đạm bạc liền xuất hiện trước mắt, nam nhân kia nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng.
- Ta nghĩ cô nương mới ốm xong không nên ăn đồ quá dầu mỡ, hôm nay ăn đạm bạc chút. Chờ sau khi cô nương đỡ, ta sẽ làm một bàn thịnh soạn hơn.
Nhã Tịnh không kìm được tò mò nhìn qua nam nhân kia, thực ra nam nhân nơi đây nếu không phải ngự trù hay đầu bếp sẽ không ai biết nấu ăn cả, họ vẫn có niếm tin chỉ nữ nhân mới phải vào bếp hầu hạ chồng con. Đương nhiên trừ Khánh quốc nàng đã cải tạo qua. Nam nhân kia luôn đeo mặt nạ từ khi hai người gặp tới giờ, nàng lười hỏi ra sự thật, cũng lười có thêm mối quan hệ với mấy kẻ không rõ thông tin lắm. Nàng không muốn bị tư bản dắt mũi tòng quân nữa đâu!
Chỉ là tên này cũng thật kỳ quái, không hỏi nàng tên gì, nàng không hỏi, hắn không hỏi, chỉ duy nhất là hắn bám theo nàng không buông mà thôi. Nàng đi chợ, hắn đi chợ, nàng đi sòng bạc, hắn theo sau. Thật là...
- Ngươi là ngự trù nhà phú hộ nào sao?
Nam nhân kia tay khẽ khựng lại, hắn cúi đầu mỉm cười.
- Ta học nấu ăn vì người trong lòng ta, nàng ấy nhìn qua thì có vẻ không kén ăn nhưng thực chất lại khác. Bụng dạ nàng yếu còn hay thích ăn đồ cay, uống rượu. Thi thoảng sẽ đau bụng, còn ghét ăn cà tím, cá cũng lười ăn vì lười gỡ xương. Ta học nấu ăn vì nàng ấy, hi vọng nàng ấy chỉ cần sống yên vui. Mọi thứ còn lại, ta đều có thể cố gắng làm.
- Giặt y phục, rửa chân, quét dọn thì sao?
- Ta có tiền để thuê gia nhân, ta chỉ muốn nấu ăn cho mình nàng.
- Có ai nói ngươi rất si tình chưa?
- Có rồi, chỉ là họ còn nói nàng ấy nhìn không ra. Vẫn luôn lao vào những điểu khiến ta chẳng thể đuổi theo được.
Hắn vừa nói, ánh mắt liền cụp xuống, nàng có chút thương cảm cho hắn, nhấp một ngụm cháo nàng nhìn qua bên ngoài.
- Vậy ngươi từ bỏ nàng sao?
- Không, ta không từ bỏ nàng. Ta muốn dùng một cách khác để tiến tới cạnh nàng ấy. Từ từ ở bên nàng ấy. Vậy còn cô nương? Ta thấy cô nương không giống một người đã từng yêu.
- Có thể nói như vậy, không phải ta chưa từng yêu. Chỉ là ái tình kia đối với ta quá mệt mỏi. Không giấu gì huynh, ta đã tùng động lòng, một lần. À, là hai lần. Lần đầu giống như tiếng sét ái tình, ta phải lòng một sơn tặc. Hắn và ta ở cạnh nhau khá vui vẻ và hòa hợp, chỉ là khi đó ta lựa chọn rời đi. Ta khi đó chỉ nghĩ rằng hắn không có cảm tình với ta, thân phận ta cũng không phù hợp. Chờ tới khi ta đủ phù hợp, ta sẽ xuất hiện trước hắn, cho hắn biết tâm ý của mình. Đáng tiếc không như mơ, ta phải lòng phu quân đầu tiên của ta. Có lẽ là lâu ngày sinh tình, cũng có thể là khi đó ta chẳng còn ai để dựa dẫm. Yêu hắn, ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu cho ta quay lại với hắn thì ta thà chọn một kiếp sống khác. Ta có hai người phu quân, nhưng đối với người phu quân thứ hai kia của ta, ta không muốn nợ tình cảm hắn mà thôi. Cuối cùng hắn lại có ý xấu, muốn cho ta tan cửa nát nhà, may mắn. Ta mới phục thù xong, cho hắn không còn nhà để về.
Nam nhân kia nghe nàng kể, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
- Nếu nam nhân đầu tiên kia, ngày đó khi cô nương rời đi mạnh mẽ giữ cô nương ở lại. Cô nương có nguyện ý hay không?
Nhã Tịnh khẽ cười, lúc đó sẽ chẳng ai để ý tới một con tốt như nàng, đó là cái tên giả nàng nhớ nhất, cái tên cho nàng gặp hắn Hào Kiện. Cũng là khoảng thời gian yên bình nhất nàng có.
- Nếu là ta lúc đó, ta sẽ không ở lại. Vẫn sẽ lựa chọn rời đi.
Rời đi để lập nghiệp lớn của riêng ta, khi đó ta sẽ thành trại chủ của một băng sơn tặc khác để xuất hiện trước hắn. Nhưng nàng chưa từng nói điều này cho ai biết, cũng không bao giờ để ai biết.
Nhưng mọi thứ chưa từng theo ý nàng muốn, dù là khi đó hay bây giờ.
- Có lẽ việc ngươi nấu ăn cho ta cả đời cũng không nói ra được, nếu không sẽ hủy hoại danh si tình của ngươi mất.
Không sao, ta không ngại. Dù sao ta cũng nghe được đáp án ta muốn rồi, ta sẽ không quan tâm mấy nữa.
Nhã Tịnh chẹp môi, nàng đã ăn xong liền nhìn qua hắn.
- Vết thương của ngươi đã đỡ, ta cũng có việc của riêng ta. Một tuần nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, ngươi có tính như nào chưa?
Nàng vừa ăn xong hắn liền đứng dậy dọn bát khá thuần thục, nàng khẽ cười.
- Ta tinh đi theo cô nương, dù sao cô nương cũng có ơn đối với ta, hiện ta cũng không còn chỗ nào để đi và ở.
Nhã Tịnh nhìn qua hắn, đây chính là điều nàng e ngại.
- Nhưng ta không hứng thú nam nhân, ta thích nữ nhân nha!
Như vậy, chắc đủ sốc rồi nhỉ?
- Nói thật thì, ta đang cải nam trang thôi, thật ra ta cũng là nữ nhân, cũng thích nữ nhân nha.
Không ngờ tới đúng không? Có mà chạy đằng trời...
- Cô nương, ta đã nấu cháo xong. Cô nương mau ăn kẻo nguội.
Nàng vươn tay đốt nức thư kia đi, tay khẽ xoa vào nhau. Từng hạt mưa đang vương trên lá như những giọt sương nhẹ rơi xuống mà vỡ tan. Những vết thương cũ thường vào những ngày này mà tái phát kiến nàng đau tới mức ngay cả đi lại cũng có chút chậm chạp.
- Ta đã biết, sẽ ra ngay.
Chờ nàng ra, một bàn thức ăn đạm bạc liền xuất hiện trước mắt, nam nhân kia nở nụ cười dịu dàng nhìn nàng.
- Ta nghĩ cô nương mới ốm xong không nên ăn đồ quá dầu mỡ, hôm nay ăn đạm bạc chút. Chờ sau khi cô nương đỡ, ta sẽ làm một bàn thịnh soạn hơn.
Nhã Tịnh không kìm được tò mò nhìn qua nam nhân kia, thực ra nam nhân nơi đây nếu không phải ngự trù hay đầu bếp sẽ không ai biết nấu ăn cả, họ vẫn có niếm tin chỉ nữ nhân mới phải vào bếp hầu hạ chồng con. Đương nhiên trừ Khánh quốc nàng đã cải tạo qua. Nam nhân kia luôn đeo mặt nạ từ khi hai người gặp tới giờ, nàng lười hỏi ra sự thật, cũng lười có thêm mối quan hệ với mấy kẻ không rõ thông tin lắm. Nàng không muốn bị tư bản dắt mũi tòng quân nữa đâu!
Chỉ là tên này cũng thật kỳ quái, không hỏi nàng tên gì, nàng không hỏi, hắn không hỏi, chỉ duy nhất là hắn bám theo nàng không buông mà thôi. Nàng đi chợ, hắn đi chợ, nàng đi sòng bạc, hắn theo sau. Thật là...
- Ngươi là ngự trù nhà phú hộ nào sao?
Nam nhân kia tay khẽ khựng lại, hắn cúi đầu mỉm cười.
- Ta học nấu ăn vì người trong lòng ta, nàng ấy nhìn qua thì có vẻ không kén ăn nhưng thực chất lại khác. Bụng dạ nàng yếu còn hay thích ăn đồ cay, uống rượu. Thi thoảng sẽ đau bụng, còn ghét ăn cà tím, cá cũng lười ăn vì lười gỡ xương. Ta học nấu ăn vì nàng ấy, hi vọng nàng ấy chỉ cần sống yên vui. Mọi thứ còn lại, ta đều có thể cố gắng làm.
- Giặt y phục, rửa chân, quét dọn thì sao?
- Ta có tiền để thuê gia nhân, ta chỉ muốn nấu ăn cho mình nàng.
- Có ai nói ngươi rất si tình chưa?
- Có rồi, chỉ là họ còn nói nàng ấy nhìn không ra. Vẫn luôn lao vào những điểu khiến ta chẳng thể đuổi theo được.
Hắn vừa nói, ánh mắt liền cụp xuống, nàng có chút thương cảm cho hắn, nhấp một ngụm cháo nàng nhìn qua bên ngoài.
- Vậy ngươi từ bỏ nàng sao?
- Không, ta không từ bỏ nàng. Ta muốn dùng một cách khác để tiến tới cạnh nàng ấy. Từ từ ở bên nàng ấy. Vậy còn cô nương? Ta thấy cô nương không giống một người đã từng yêu.
- Có thể nói như vậy, không phải ta chưa từng yêu. Chỉ là ái tình kia đối với ta quá mệt mỏi. Không giấu gì huynh, ta đã tùng động lòng, một lần. À, là hai lần. Lần đầu giống như tiếng sét ái tình, ta phải lòng một sơn tặc. Hắn và ta ở cạnh nhau khá vui vẻ và hòa hợp, chỉ là khi đó ta lựa chọn rời đi. Ta khi đó chỉ nghĩ rằng hắn không có cảm tình với ta, thân phận ta cũng không phù hợp. Chờ tới khi ta đủ phù hợp, ta sẽ xuất hiện trước hắn, cho hắn biết tâm ý của mình. Đáng tiếc không như mơ, ta phải lòng phu quân đầu tiên của ta. Có lẽ là lâu ngày sinh tình, cũng có thể là khi đó ta chẳng còn ai để dựa dẫm. Yêu hắn, ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu cho ta quay lại với hắn thì ta thà chọn một kiếp sống khác. Ta có hai người phu quân, nhưng đối với người phu quân thứ hai kia của ta, ta không muốn nợ tình cảm hắn mà thôi. Cuối cùng hắn lại có ý xấu, muốn cho ta tan cửa nát nhà, may mắn. Ta mới phục thù xong, cho hắn không còn nhà để về.
Nam nhân kia nghe nàng kể, ánh mắt nhìn ra xa xăm.
- Nếu nam nhân đầu tiên kia, ngày đó khi cô nương rời đi mạnh mẽ giữ cô nương ở lại. Cô nương có nguyện ý hay không?
Nhã Tịnh khẽ cười, lúc đó sẽ chẳng ai để ý tới một con tốt như nàng, đó là cái tên giả nàng nhớ nhất, cái tên cho nàng gặp hắn Hào Kiện. Cũng là khoảng thời gian yên bình nhất nàng có.
- Nếu là ta lúc đó, ta sẽ không ở lại. Vẫn sẽ lựa chọn rời đi.
Rời đi để lập nghiệp lớn của riêng ta, khi đó ta sẽ thành trại chủ của một băng sơn tặc khác để xuất hiện trước hắn. Nhưng nàng chưa từng nói điều này cho ai biết, cũng không bao giờ để ai biết.
Nhưng mọi thứ chưa từng theo ý nàng muốn, dù là khi đó hay bây giờ.
- Có lẽ việc ngươi nấu ăn cho ta cả đời cũng không nói ra được, nếu không sẽ hủy hoại danh si tình của ngươi mất.
Không sao, ta không ngại. Dù sao ta cũng nghe được đáp án ta muốn rồi, ta sẽ không quan tâm mấy nữa.
Nhã Tịnh chẹp môi, nàng đã ăn xong liền nhìn qua hắn.
- Vết thương của ngươi đã đỡ, ta cũng có việc của riêng ta. Một tuần nữa ta sẽ rời khỏi nơi này, ngươi có tính như nào chưa?
Nàng vừa ăn xong hắn liền đứng dậy dọn bát khá thuần thục, nàng khẽ cười.
- Ta tinh đi theo cô nương, dù sao cô nương cũng có ơn đối với ta, hiện ta cũng không còn chỗ nào để đi và ở.
Nhã Tịnh nhìn qua hắn, đây chính là điều nàng e ngại.
- Nhưng ta không hứng thú nam nhân, ta thích nữ nhân nha!
Như vậy, chắc đủ sốc rồi nhỉ?
- Nói thật thì, ta đang cải nam trang thôi, thật ra ta cũng là nữ nhân, cũng thích nữ nhân nha.
Không ngờ tới đúng không? Có mà chạy đằng trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.