Chương 160: Võ lâm đại hội (5)
Nhất thế Phong Lưu
02/04/2014
“A, đa tạ huynh đệ, đa tạ huynh đệ.” Vân Triệu kia vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng, lập tức vui vẻ ra mặt, khẩu khí (cách ăn nói) thân cận, một khắc trước chỉ là bằng hữu, giờ đã thành huynh đệ.
Lưu Nguyệt cũng không quan tâm mấy, xoay người khép cửa sổ lại.
“Đi đi.” Nhìn thoáng qua Đỗ Nhất đang khom người, Lưu Nguyệt nhẹ giọng nói.
Đỗ Nhất gật đầu, cái gì cũng không nói, rất nhanh lui xuống.
Thưởng thức chén trà trên bàn, duệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt loé, xem ra người nên tới đã đến, kẻ không nên tới cũng đến rồi, Đại hội võ lâm xem ra còn muốn náo nhiệt hơn so với dự đoán của mình.
Gió xuân thoáng qua, thời tiết ngoài cửa sổ cực kỳ sáng sủa.
Ba ngày, chớp mắt trôi qua, đã đến ngày khai mạc Đại hội võ lâm.
Chen chúc, toàn bộ Nghi Thuỷ thành toàn người là người.
Lưu Nguyệt vẫn một thận nguyệt bạch trường bào, tóc đen buộc thành một bó, chậm rãi bước xuống lầu, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
“Huynh đệ cũng tới Đại hội võ lâm?” Còn chưa kịp xuống tới nơi, Vân Triệu từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt thấy Lưu Nguyệt, nhất thời cả mặt tươi cười cao giọng nói.
Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Triệu, không biểu tình gì, chỉ gật gật đầu.
Vân Triệu quả thực giữ đúng lời hứa, tuyệt đối không quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng, ba ngày ở tại đây, giống như không hề tồn tại, là một người thủ tín. (thủ tín: biết giữ chữ tín)
“Tốt quá, tốt quá, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, chúng ta trùng hợp cùng đường rồi.”Khuôn mặt vốn tràn đầy tươi cười của Vân Triệu, càng thêm sáng lạn.
Bước vài bước đến bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu phe phẩy cây quạt trong tay, cười tủm tỉm, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Xin mạo muội hỏi huynh đệ họ gì?”
“Lưu Nguyệt.” Lưu Nguyệt thản nhiên ném ra hai chữ, chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
“Lưu Nguyệt? Là công tử của Lưu gia?” Vân Triệu gãi gãi đầu.
“Không phải.” Lưu Nguyệt không nóng cũng không lạnh.
Vân Triệu nhíu mày, cũng không cảm thấy Lưu Nguyệt không phải là công tử Lưu gia có vấn đề gì, lập tức cười nói: “Lưu huynh, lần Đại hội võ lâm này cực kỳ náo nhiệt, Lưu huynh đã có ý định ngồi ở đâu xem chưa, nếu chúng ta ngồi cùng nhau thì thật tốt.” Miệng vừa nói thầm, chân vừa bước theo Lưu Nguyệt ra ngoài.
“Ta chưa có chỗ ngồi nào.” Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói.
Soái ca đã xuất hiện
thân phận của anh ý ta xin giữ bí mật cho đến khi truyện tiết lộ nhé
và hình của anh ý đây
Vân Triệu: sáng lạng, tuấn lãng, tiêu sái, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thân thiết
Lưu Nguyệt cũng không quan tâm mấy, xoay người khép cửa sổ lại.
“Đi đi.” Nhìn thoáng qua Đỗ Nhất đang khom người, Lưu Nguyệt nhẹ giọng nói.
Đỗ Nhất gật đầu, cái gì cũng không nói, rất nhanh lui xuống.
Thưởng thức chén trà trên bàn, duệ quang trong mắt Lưu Nguyệt chợt loé, xem ra người nên tới đã đến, kẻ không nên tới cũng đến rồi, Đại hội võ lâm xem ra còn muốn náo nhiệt hơn so với dự đoán của mình.
Gió xuân thoáng qua, thời tiết ngoài cửa sổ cực kỳ sáng sủa.
Ba ngày, chớp mắt trôi qua, đã đến ngày khai mạc Đại hội võ lâm.
Chen chúc, toàn bộ Nghi Thuỷ thành toàn người là người.
Lưu Nguyệt vẫn một thận nguyệt bạch trường bào, tóc đen buộc thành một bó, chậm rãi bước xuống lầu, thoạt nhìn cực kỳ nhàn nhã.
“Huynh đệ cũng tới Đại hội võ lâm?” Còn chưa kịp xuống tới nơi, Vân Triệu từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt thấy Lưu Nguyệt, nhất thời cả mặt tươi cười cao giọng nói.
Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Triệu, không biểu tình gì, chỉ gật gật đầu.
Vân Triệu quả thực giữ đúng lời hứa, tuyệt đối không quấy rầy sự thanh tĩnh của nàng, ba ngày ở tại đây, giống như không hề tồn tại, là một người thủ tín. (thủ tín: biết giữ chữ tín)
“Tốt quá, tốt quá, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, chúng ta trùng hợp cùng đường rồi.”Khuôn mặt vốn tràn đầy tươi cười của Vân Triệu, càng thêm sáng lạn.
Bước vài bước đến bên người Lưu Nguyệt, Vân Triệu phe phẩy cây quạt trong tay, cười tủm tỉm, nhìn Lưu Nguyệt nói: “Xin mạo muội hỏi huynh đệ họ gì?”
“Lưu Nguyệt.” Lưu Nguyệt thản nhiên ném ra hai chữ, chân vẫn không ngừng bước về phía trước.
“Lưu Nguyệt? Là công tử của Lưu gia?” Vân Triệu gãi gãi đầu.
“Không phải.” Lưu Nguyệt không nóng cũng không lạnh.
Vân Triệu nhíu mày, cũng không cảm thấy Lưu Nguyệt không phải là công tử Lưu gia có vấn đề gì, lập tức cười nói: “Lưu huynh, lần Đại hội võ lâm này cực kỳ náo nhiệt, Lưu huynh đã có ý định ngồi ở đâu xem chưa, nếu chúng ta ngồi cùng nhau thì thật tốt.” Miệng vừa nói thầm, chân vừa bước theo Lưu Nguyệt ra ngoài.
“Ta chưa có chỗ ngồi nào.” Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói.
Soái ca đã xuất hiện
thân phận của anh ý ta xin giữ bí mật cho đến khi truyện tiết lộ nhé
và hình của anh ý đây
Vân Triệu: sáng lạng, tuấn lãng, tiêu sái, khiến người ta cảm thấy thoải mái, thân thiết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.