Chương 161: Võ lâm đại hội (6)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Vân Triệu vừa nghe thấy, nhất thời trợn trừng mắt, nhìn Lưu Nguyệt như nhìn quái vật.
Nửa ngày sau, khoé miệng mới giựt giựt nói: “Không phải chứ, Lưu huynh, huynh không có đặt chỗ ngồi trước, định chen chúc cùng ngoại nhân ngoài đấu tràng? Lần này có nhiều người như vậy, ở ngoài căn bản nhìn không thấy cái gì đâu.”
Nói xong dừng một chút, đột nhiên lại cười, vỗ bả vai Lưu Nguyệt, hào phóng nói: “Bất quá, không vấn đề gì, ta có đặt chỗ, huynh theo ngồi chung với ta là được, khó tìm được người hợp ý, chúng ta cùng ngồi nói chuyện, coi như ta báo đáp ân tình cho trọ chung của Lưu huynh.”
“Hảo.” Vân Triệu vừa nói xong, Lưu Nguyệt trực tiếp rõ ràng đáp ứng, đi ra ngoài.
Vân Triệu vỗ vỗ quạt vào lòng bàn tay nói: “Sảng khoái, ta cũng thích con người của Lưu huynh như vậy.” Vừa nói, mặt lại cười sáng lạn như cảnh xuân, bước cùng Lưu Nguyệt ra ngoài.
Người người tấp nập, Nghi Thuỷ thành đã sớm dọn xong lôi đài, xung quanh người người vây chặt như nêm.
(lôi đài: võ đài, coi phim kiếm hiệp nhiều thường thấy mỗi lần đại hội võ lâm, ở giữa sẽ dựng một võ đài bằng đất đá, cao hơn mặt đất chừng 1 mét, xung quanh xếp chỗ ngồi cho những người quan trọng, xa xa là người đứng lố nhố ^^)
Lôi đài hình tròn sừng sững dựng chính giữa quảng trường to nhất thành, nhiều cột đá, nệm lót xung quanh, xa xa là nhiều thính phòng dựng cao lên, quay về phía lôi đài.
(thính phòng: phòng kín, thường cho những nhân vật quyền cao chức trọng, hay những người không muốn bị ai thấy mặt dùng)
Quanh lôi đài dựng mấy chục cái bàn tiệc nhỏ, xếp nhiều ghế quý nhân bên cạnh.
(ghế quý nhân: ghế VIP)
Rồi xa xa sau đó mới là quần chúng tấp nập.
Phóng mắt nhìn qua, sợ không ít hơn ngàn vạn người, ngay cả không khí thở ra cũng nhuộm đẫm hơi nhiệt.
Đi theo Vân Triệu đến ghế hắn đặt trước, ghế hàng thứ nhất phía tây, đây không thể không xem là một vị trí tuyệt đối tốt, chị sợ có tiền cũng không mua được.
Bất quá Lưu Nguyệt cũng không nói gì, tự nhiên ngồi xuống, tự nhiên uống trà, giống như nàng vốn là chủ nhân của nơi này vậy.
Trong mắt người ngoài, đây là hành động không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nên hơi sợ hãi.
“Lưu huynh, huynh xem, Phong Thành từ Trần quốc, một tay năm ngón dùng đao, cực kỳ nhuần nhuyễn, sinh động tự nhiên như nước chảy mây trôi, nghe nói chưa từng thất bại……”
“A, Lưu huynh, huynh xem huynh xem, kia là Trầm Mộc của Tuyết Thánh quốc, là đệ nhất cao thủ Tuyết Thánh, lần này đứng thứ nhất khẳng định là hắn đó……”
“A, mau nhìn, Lưu huynh……”
Nửa ngày sau, khoé miệng mới giựt giựt nói: “Không phải chứ, Lưu huynh, huynh không có đặt chỗ ngồi trước, định chen chúc cùng ngoại nhân ngoài đấu tràng? Lần này có nhiều người như vậy, ở ngoài căn bản nhìn không thấy cái gì đâu.”
Nói xong dừng một chút, đột nhiên lại cười, vỗ bả vai Lưu Nguyệt, hào phóng nói: “Bất quá, không vấn đề gì, ta có đặt chỗ, huynh theo ngồi chung với ta là được, khó tìm được người hợp ý, chúng ta cùng ngồi nói chuyện, coi như ta báo đáp ân tình cho trọ chung của Lưu huynh.”
“Hảo.” Vân Triệu vừa nói xong, Lưu Nguyệt trực tiếp rõ ràng đáp ứng, đi ra ngoài.
Vân Triệu vỗ vỗ quạt vào lòng bàn tay nói: “Sảng khoái, ta cũng thích con người của Lưu huynh như vậy.” Vừa nói, mặt lại cười sáng lạn như cảnh xuân, bước cùng Lưu Nguyệt ra ngoài.
Người người tấp nập, Nghi Thuỷ thành đã sớm dọn xong lôi đài, xung quanh người người vây chặt như nêm.
(lôi đài: võ đài, coi phim kiếm hiệp nhiều thường thấy mỗi lần đại hội võ lâm, ở giữa sẽ dựng một võ đài bằng đất đá, cao hơn mặt đất chừng 1 mét, xung quanh xếp chỗ ngồi cho những người quan trọng, xa xa là người đứng lố nhố ^^)
Lôi đài hình tròn sừng sững dựng chính giữa quảng trường to nhất thành, nhiều cột đá, nệm lót xung quanh, xa xa là nhiều thính phòng dựng cao lên, quay về phía lôi đài.
(thính phòng: phòng kín, thường cho những nhân vật quyền cao chức trọng, hay những người không muốn bị ai thấy mặt dùng)
Quanh lôi đài dựng mấy chục cái bàn tiệc nhỏ, xếp nhiều ghế quý nhân bên cạnh.
(ghế quý nhân: ghế VIP)
Rồi xa xa sau đó mới là quần chúng tấp nập.
Phóng mắt nhìn qua, sợ không ít hơn ngàn vạn người, ngay cả không khí thở ra cũng nhuộm đẫm hơi nhiệt.
Đi theo Vân Triệu đến ghế hắn đặt trước, ghế hàng thứ nhất phía tây, đây không thể không xem là một vị trí tuyệt đối tốt, chị sợ có tiền cũng không mua được.
Bất quá Lưu Nguyệt cũng không nói gì, tự nhiên ngồi xuống, tự nhiên uống trà, giống như nàng vốn là chủ nhân của nơi này vậy.
Trong mắt người ngoài, đây là hành động không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nên hơi sợ hãi.
“Lưu huynh, huynh xem, Phong Thành từ Trần quốc, một tay năm ngón dùng đao, cực kỳ nhuần nhuyễn, sinh động tự nhiên như nước chảy mây trôi, nghe nói chưa từng thất bại……”
“A, Lưu huynh, huynh xem huynh xem, kia là Trầm Mộc của Tuyết Thánh quốc, là đệ nhất cao thủ Tuyết Thánh, lần này đứng thứ nhất khẳng định là hắn đó……”
“A, mau nhìn, Lưu huynh……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.