Chương 25:
meo_meo_meo
04/01/2021
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 25 \)
Ở một đất nước khác, nam nhân nhan sắc mị hoặc ngồi trên cao, mỉm cười nhìn xuống thị vệ của mình.
\- " Chuyện ta bảo ngươi làm, thực hiện xong chưa?"
\- " Bẩm thái tử, thần đã tra được."
\- " Nói."
\- " Hạ Nhược Khê là con gái của thừa tướng nước Nam Dực, hiện tại đang là vương phi của Hách Vương gia."
Nam nhân ngồi trên cao kia là thái tử của nước Hạ Yên, Khải Lâm. Nổi danh là phong lưu đa tình, số con gái bị hắn mê hoặc không dưới một ngàn. Tuy mang danh vậy nhưng hắn vẫn chưa lập thái tử phi. Khải Lâm ngồi phe phẩy chiếc quạt trên tay, nụ cười trên môi ngày càng trở nên rực rỡ.
\-" Ah, ra đã là vương phi của người ta. Nhưng không sao, nàng sẽ sớm trở thành thái tử phi nằm gọn trong lòng ta thôi."
Nhược Khê không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình, thị nữ bên cạnh thấy cô run rẩy, lo sợ cô lạnh liền bước đến hỏi
\- " Vương phi, người lạnh sao?"
\- " Ah, ta không sao, chỉ đột nhiên rùng mình thôi."
Nói đến mới nhớ, cô ở đây cũng gần một tháng rồi, cả ngày chỉ ăn, chơi, ngủ, tuy đôi lúc bị Hách Phong hành cho ngất xỉu thì cũng không có gì khác biệt. Bây giờ cô mới cảm thấy, cuộc sống nữ nhân thật chán, không thể ra ngoài khi không có tướng công đi cùng. Cô cũng nhớ cha mẹ ở phủ thừa tướng rồi, nhớ đến liền bật dậy nói với Trúc Ngân.
\-" Trúc Ngân, chúng ta về thăm cha với nương đi, ta đi cũng một tháng rồi. Chắc hai người đang khóc sướt mướt vì nhớ đứa con gái bảo bối như ta."
\-" Ta đi cùng nàng."
Cô quay đầu lại thì thấy Hách Phong lại một thân áo lộ ngực, tiến đến khiến bao nhiêu thị nữ mặt đỏ tai hồng. Không hiểu sao cô lại rất khó chịu với ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào hắn, liền đứng dậy bước nhanh về phía hắn dùng tay khép hai vạt áo lại.
\- " Ngươi mà còn ăn mặc kiểu này ta liền đoạn tuyệt với ngươi. Thê tử đứng trước mặt, mặc kiểu này là muốn mê hoặc ai?"
\-" Hahaha, ta mặc không phải là để quyến rũ nàng sao? Sao vậy, thấy nữ nhân khác nhìn ta như vậy khó chịu à? Ghen sao?"
Nhược Khê như bị nói trúng tim đen, mặt thoáng chốc nóng bừng lên. Quay mặt đi chỗ khác cao giọng nói.
\-" Bà đây không thèm ghen, ngươi dù gì cũng là của ta, tại sao ta phải sợ có người cướp đi. Không nói chuyện với ngươi nữa, ta về méc nương ta."
Tuy đã nói lời đuổi hắn về nhưng hắn vẫn mặt dày leo lên xe ngựa đòi về theo cô. Về đến trước phủ thừa tướng hắn đỡ cô xuống liền thấy trước cổng xuất hiện ba bóng người, đó là mẹ con Lâm thị cùng với tên thái tử bị gay. Cô chỉ liếc qua nhưng liếc đến thái tử lại thấy mặt hắn có biểu hiện lạ:" Ôi cha mẹ ơi, mặt hắn đang đỏ, ah cái ánh mắt đó là về phía Hách Phong." Nhược Khê như được khai sáng, kéo Hách Phong xuống thì thầm bên tai hắn.
\-" Này này, Hách Phong, ta vừa biết một chuyện. Đệ đệ ngươi là đoạn tụ ah, hắn thích ngươi."
Hách Phong như nghe được chuyện khó tin, trợn mắt nhìn về phía thái tử, chỉ thấy tên kia, quay mặt đi nhưng vẫn có thể nhận ra vàng tai đỏ bừng. Khoé môi Hách Phong giật giật, Nhược Khê không nhịn được liền cười nghiêng ngả tựa vào người hắn.
Đúng lúc đó cha mẹ cùng lão thái thái của cô bước ra. Cô mặc kệ Hách Phong đứng tròn mắt ở đó, chạy lướt qua ba người đang đứng ở cổng nhào đến ôm cổ mẹ cô
\-" Ah , nương, Khê nhi nhớ người muốn chết."
Mẹ cô vui mừng đầy mặt, cha cô thì đứng kế bên dùng ống tay áo lau khoé mắt.
\-" Ôi cái thân già bất hạnh của ta, sinh ra đứa con chỉ biết đến nương nó, bỏ mặc người cha già này."
Nghe câu nói của ông, Nhược Khê vừa buồn cười vừa xúc động. Từ nhỏ đến lớn cô chưa được biết cảm giác có gia đình như thế nào, chỉ toàn đơn độc một mình. Bây giờ lại bỗng dưng xuất hiện khiến cô không kìm được mà khóc oà lên. Lão thái thái thấy đứa cháu gái bảo bối khóc lên tưởng nàng khó chịu chỗ nào liền bước lên dịu dàng hỏi.
\-" Khê nhi, con sao vậy? Khó chịu sao?
\-" Hức, con không sao, chỉ là nhớ mọi người nên không kìm được nước mắt."
Hách Phong đang từ bên ngoài bước vào, nghe tiếng khóc của cô tưởng cô có chuyện gì liền vội vàng chạy vào thì thấy như thế này.
\-" Hách Phong bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, lão thái thái."
\-" Tham kiến Hách Vương gia."
Bốn người nhìn nhau một hồi, lão thái thái cùng cha liền cười lên.
\-" Hahahaha, Khê nhi nhà ta thật có phúc mới có thể lấy được Hách Vương gia. Người con rể này, ta rất ưng ý."
Nhược Khê không nói gì, chỉ làm mặt quỷ với cha mình rồi quay sang nương.
\-" Nương, còn muốn ăn sủi cảo người làm."
\-" Khê nhi, con ở lại luôn đi, nương làm con ăn."
\-" Nương đừng lo, con sẽ ở với người hai ngày luôn."
Nhược Khê nói với nương mình xong rồi quay lại nhìn Hách Phong.
\-" Hách Phong, ta muốn ở lại đây hai ngày, nếu có việc bận thì chàng đi trước đi."
\-" Không sao, mấy ngày nay cũng không có việc gì, ta ở với nàng."
Năm người cùng cười cười nói nói bước vô phủ, để lại ba con người sống sờ sờ nhưng lại như những con bù nhìn đứng trước cổng hiu quạnh.
Tym Tym Tym \<3
Ở một đất nước khác, nam nhân nhan sắc mị hoặc ngồi trên cao, mỉm cười nhìn xuống thị vệ của mình.
\- " Chuyện ta bảo ngươi làm, thực hiện xong chưa?"
\- " Bẩm thái tử, thần đã tra được."
\- " Nói."
\- " Hạ Nhược Khê là con gái của thừa tướng nước Nam Dực, hiện tại đang là vương phi của Hách Vương gia."
Nam nhân ngồi trên cao kia là thái tử của nước Hạ Yên, Khải Lâm. Nổi danh là phong lưu đa tình, số con gái bị hắn mê hoặc không dưới một ngàn. Tuy mang danh vậy nhưng hắn vẫn chưa lập thái tử phi. Khải Lâm ngồi phe phẩy chiếc quạt trên tay, nụ cười trên môi ngày càng trở nên rực rỡ.
\-" Ah, ra đã là vương phi của người ta. Nhưng không sao, nàng sẽ sớm trở thành thái tử phi nằm gọn trong lòng ta thôi."
Nhược Khê không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình, thị nữ bên cạnh thấy cô run rẩy, lo sợ cô lạnh liền bước đến hỏi
\- " Vương phi, người lạnh sao?"
\- " Ah, ta không sao, chỉ đột nhiên rùng mình thôi."
Nói đến mới nhớ, cô ở đây cũng gần một tháng rồi, cả ngày chỉ ăn, chơi, ngủ, tuy đôi lúc bị Hách Phong hành cho ngất xỉu thì cũng không có gì khác biệt. Bây giờ cô mới cảm thấy, cuộc sống nữ nhân thật chán, không thể ra ngoài khi không có tướng công đi cùng. Cô cũng nhớ cha mẹ ở phủ thừa tướng rồi, nhớ đến liền bật dậy nói với Trúc Ngân.
\-" Trúc Ngân, chúng ta về thăm cha với nương đi, ta đi cũng một tháng rồi. Chắc hai người đang khóc sướt mướt vì nhớ đứa con gái bảo bối như ta."
\-" Ta đi cùng nàng."
Cô quay đầu lại thì thấy Hách Phong lại một thân áo lộ ngực, tiến đến khiến bao nhiêu thị nữ mặt đỏ tai hồng. Không hiểu sao cô lại rất khó chịu với ánh mắt ấy nhìn chằm chằm vào hắn, liền đứng dậy bước nhanh về phía hắn dùng tay khép hai vạt áo lại.
\- " Ngươi mà còn ăn mặc kiểu này ta liền đoạn tuyệt với ngươi. Thê tử đứng trước mặt, mặc kiểu này là muốn mê hoặc ai?"
\-" Hahaha, ta mặc không phải là để quyến rũ nàng sao? Sao vậy, thấy nữ nhân khác nhìn ta như vậy khó chịu à? Ghen sao?"
Nhược Khê như bị nói trúng tim đen, mặt thoáng chốc nóng bừng lên. Quay mặt đi chỗ khác cao giọng nói.
\-" Bà đây không thèm ghen, ngươi dù gì cũng là của ta, tại sao ta phải sợ có người cướp đi. Không nói chuyện với ngươi nữa, ta về méc nương ta."
Tuy đã nói lời đuổi hắn về nhưng hắn vẫn mặt dày leo lên xe ngựa đòi về theo cô. Về đến trước phủ thừa tướng hắn đỡ cô xuống liền thấy trước cổng xuất hiện ba bóng người, đó là mẹ con Lâm thị cùng với tên thái tử bị gay. Cô chỉ liếc qua nhưng liếc đến thái tử lại thấy mặt hắn có biểu hiện lạ:" Ôi cha mẹ ơi, mặt hắn đang đỏ, ah cái ánh mắt đó là về phía Hách Phong." Nhược Khê như được khai sáng, kéo Hách Phong xuống thì thầm bên tai hắn.
\-" Này này, Hách Phong, ta vừa biết một chuyện. Đệ đệ ngươi là đoạn tụ ah, hắn thích ngươi."
Hách Phong như nghe được chuyện khó tin, trợn mắt nhìn về phía thái tử, chỉ thấy tên kia, quay mặt đi nhưng vẫn có thể nhận ra vàng tai đỏ bừng. Khoé môi Hách Phong giật giật, Nhược Khê không nhịn được liền cười nghiêng ngả tựa vào người hắn.
Đúng lúc đó cha mẹ cùng lão thái thái của cô bước ra. Cô mặc kệ Hách Phong đứng tròn mắt ở đó, chạy lướt qua ba người đang đứng ở cổng nhào đến ôm cổ mẹ cô
\-" Ah , nương, Khê nhi nhớ người muốn chết."
Mẹ cô vui mừng đầy mặt, cha cô thì đứng kế bên dùng ống tay áo lau khoé mắt.
\-" Ôi cái thân già bất hạnh của ta, sinh ra đứa con chỉ biết đến nương nó, bỏ mặc người cha già này."
Nghe câu nói của ông, Nhược Khê vừa buồn cười vừa xúc động. Từ nhỏ đến lớn cô chưa được biết cảm giác có gia đình như thế nào, chỉ toàn đơn độc một mình. Bây giờ lại bỗng dưng xuất hiện khiến cô không kìm được mà khóc oà lên. Lão thái thái thấy đứa cháu gái bảo bối khóc lên tưởng nàng khó chịu chỗ nào liền bước lên dịu dàng hỏi.
\-" Khê nhi, con sao vậy? Khó chịu sao?
\-" Hức, con không sao, chỉ là nhớ mọi người nên không kìm được nước mắt."
Hách Phong đang từ bên ngoài bước vào, nghe tiếng khóc của cô tưởng cô có chuyện gì liền vội vàng chạy vào thì thấy như thế này.
\-" Hách Phong bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, lão thái thái."
\-" Tham kiến Hách Vương gia."
Bốn người nhìn nhau một hồi, lão thái thái cùng cha liền cười lên.
\-" Hahahaha, Khê nhi nhà ta thật có phúc mới có thể lấy được Hách Vương gia. Người con rể này, ta rất ưng ý."
Nhược Khê không nói gì, chỉ làm mặt quỷ với cha mình rồi quay sang nương.
\-" Nương, còn muốn ăn sủi cảo người làm."
\-" Khê nhi, con ở lại luôn đi, nương làm con ăn."
\-" Nương đừng lo, con sẽ ở với người hai ngày luôn."
Nhược Khê nói với nương mình xong rồi quay lại nhìn Hách Phong.
\-" Hách Phong, ta muốn ở lại đây hai ngày, nếu có việc bận thì chàng đi trước đi."
\-" Không sao, mấy ngày nay cũng không có việc gì, ta ở với nàng."
Năm người cùng cười cười nói nói bước vô phủ, để lại ba con người sống sờ sờ nhưng lại như những con bù nhìn đứng trước cổng hiu quạnh.
Tym Tym Tym \<3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.