Chương 291: Băng Long Thánh Địa
Vệ Long
08/08/2024
Bắc Vực - Huyền Linh Giới
Tại một nơi xa xôi, cầm hạt trắng xóa lượn lờ trên đỉnh tuyết sơn - Băng Long Thánh Địa, nơi đỉnh núi có một thanh niên khoảng mười tám tuổi đang ở trần đứng trước giá lạnh mà múa đao, xen lẫn với nhau hình ảnh bảy năm trước tại một nơi khác hoang vu, một cái cởi trần thiếu niên chính là đang cùng dã thú đối luyện, tay cầm đao không ngừng cuống múa, hai hình ảnh này điệp gia lên nhau, khoảng cách thời gian giữa xưa và nay, trước đó Bá Đạo là hướng đến Nam Thiên Học Phủ, nhưng là số phận đẩy đưa vào nghịch cảnh, mà hắn vô tình được cứu mạng trong tuyệt địa, từ đó hữu duyên đến với Băng Long Thánh Địa tu hành, hơn nữa còn là một ưu tú đệ tử
“Bá Long Đao Pháp, trảm”
“Rống” một đầu băng long theo thân của Ngân Long Đao xuất thế, tiếng gầm chấn bay tuyết trắng xung quanh, tiếp đến là Băng Long thoát đao, một tia sáng từ đao pháp xuất ra mạnh mẽ
“Đùng” mặt băng cứng cáp bị trôn vùi bởi tuyết trắng lúc này bị trảm thành một hố sâu năm trượng, đường dài hàng ngàn trượng
Đột nhiên có tiếng nói già nua không báo động vang lên: “Đao nhi, Bá Long Đao Pháp này của ngươi tự nghĩ ra, sức mạnh đã có thể sánh ngang Địa cấp công pháp rồi, sư tôn yên tâm để ngươi xuống núi đi”
“Sư tôn, Đao nhi thật có thể xuống núi sao?” Bá Đao vội vàng thu đao, vui mừng chạy đến quỳ trước mặt hắn sư tôn, hoàn toàn không để ý một đao vừa rồi thành quả, bởi trước mặt vị sư tôn này, tất cả chỉ là hạt tuyết trong biển người
“Ùm, có thể” người sư tôn thần bí này gật đầu nói
“Sư tôn, ta muốn đến Nam vực, ngài có thể giúp ta sao?” Bá Đạo nói“Ồ, Nam Vực người nơi đó xảo trá, năm đó ngươi sắp nữa là táng thân nơi ấy, làm sao ngươi còn muốn trở về đó?” người sư tôn khó hiểu nhìn đồ nhi
“Sư tôn, chẳng phải Nam Vực thánh địa người rất kiêu ngạo sao, ta muốn đến đó hạ bọn hắn uy phong, cho bọn họ biết chúng ta Băng Long Thánh Địa người không phải kẻ yếu” Bá Đạo kiên định ánh mắt nói
Nhưng giây sau hắn lại rưng rưng nước mắt: “Kính xinh sư tôn tha tội ta lời nói dối, thật ra trong lòng ta muốn quay về cố hương, một là thắp một nén hương với người đã khuất là Hồ Phong thúc đã vì ta mà chết, hai này vì Bá gia trên dưới ba trăm lẻ bảy nhân mạng, ba là vì... là vì tảo mộ cho phụ thân của ta!”
Bàn tay thần bí sờ sờ đầu Bá Đạo
“Được rồi, dù sao ngươi cũng là đi theo con đường bá đạo đao pháp, giữ ngươi lại càng khiến ngươi ngược lại không thể buông ra quá khứ, khó mà có thể phát triển, Băng Huyền ngươi đến đây” tiếng nói lão sư phụ vừa vang lên, hư không liền đi đến một người trung niên
“Thánh Tôn, ngài tìm ta!” Băng Huyền vội quỳ xuống nói
“Đúng, ngươi theo đồ nhi ta hộ pháp đi, nơi đây canh giữ ngàn năm hẳn là khiến ngươi buồn chán rồi a” lão sư tôn nói xong liền biến mất
“Vâng, Băng Huyền nhất định bảo vệ tốt thiếu chủ” Băng Huyền cúi đầu lĩnh mênh
Tướng mạo người này tuy là trung niên, nhưng rất tuấn tú, chân mày cùng đôi mắt sắc bén phối hợp với hắn hắc y trang phục càng tô đậm hắn là kẻ sát phạt
“Băng Huyền thúc, làm phiền thúc rồi” Bá Đao đi đến nói
“Nghe nói thiếu chủ muốn đến Nam Vực là vì... à, là đi đến đó giao lưu, hẳn là thiếu chủ đã nhận được tin tức tại đó vừa xuất hiện một tên Vương Tôn Chiến Thần, xếp hạng mười ba Thiên Ngân Bảng” Băng Huyền khéo léo chuyển hướng nói
Bá Đạo run run, vẻ mặt cũng nhanh trở về bình tĩnh, hắn khẽ lau nước mắt rồi cười rồi nói: “Vẫn là không thể qua mặt được Băng Huyền thúc, bá đạo pháp của ta trưởng thành chính là cần chiến đấu, hiếm khi xuất hiện một tên mới, lần này đi, ta là muốn nhờ hắn làm đá mài đao đi”
Băng Huyền tò mò hỏi: “Thiếu chủ, ngoài tên hạng 13 này ra ở Thiên Ngân Bảng, thiếu chủ chẳng lẽ quên những tên khác, như Kiếm Thánh hạng 12, Mộc Uyển Thanh hạng mười 13, giờ là 14 đi, còn có hạng thay đổi 15 Thanh Nguyệt Hà, hạng mười 16 Lâm Tuệ, những người này điều là thiên tài hiếm gặp”
“Mộc Uyển Thanh là thân phận Thánh Nữ Bách Hoa Thánh Địa, ta toàn lực xuất thủ không được, đến gặp chỉ tốn thời gian đánh nhau
Còn tên Diệp Trần hiệu Kiếm Thánh kia người hộ đạo không yếu hơn Băng Huyền thúc ngươi, nếu ta gây hắn thương tổn nhất định sẽ bị ngăn cản, lại là bực bội hạ đao, không muốn đi, huống chi hai người kia thực lực yếu kém, ta trước đây cũng không phải không cùng họ tranh phong, thực không chịu được một đao” Bá Đạo lời nói trở nên bá đạo
Băng Huyền lúc này chỉ biết cười khổ lắc đầu không thôi
Tại một nơi xa xôi, cầm hạt trắng xóa lượn lờ trên đỉnh tuyết sơn - Băng Long Thánh Địa, nơi đỉnh núi có một thanh niên khoảng mười tám tuổi đang ở trần đứng trước giá lạnh mà múa đao, xen lẫn với nhau hình ảnh bảy năm trước tại một nơi khác hoang vu, một cái cởi trần thiếu niên chính là đang cùng dã thú đối luyện, tay cầm đao không ngừng cuống múa, hai hình ảnh này điệp gia lên nhau, khoảng cách thời gian giữa xưa và nay, trước đó Bá Đạo là hướng đến Nam Thiên Học Phủ, nhưng là số phận đẩy đưa vào nghịch cảnh, mà hắn vô tình được cứu mạng trong tuyệt địa, từ đó hữu duyên đến với Băng Long Thánh Địa tu hành, hơn nữa còn là một ưu tú đệ tử
“Bá Long Đao Pháp, trảm”
“Rống” một đầu băng long theo thân của Ngân Long Đao xuất thế, tiếng gầm chấn bay tuyết trắng xung quanh, tiếp đến là Băng Long thoát đao, một tia sáng từ đao pháp xuất ra mạnh mẽ
“Đùng” mặt băng cứng cáp bị trôn vùi bởi tuyết trắng lúc này bị trảm thành một hố sâu năm trượng, đường dài hàng ngàn trượng
Đột nhiên có tiếng nói già nua không báo động vang lên: “Đao nhi, Bá Long Đao Pháp này của ngươi tự nghĩ ra, sức mạnh đã có thể sánh ngang Địa cấp công pháp rồi, sư tôn yên tâm để ngươi xuống núi đi”
“Sư tôn, Đao nhi thật có thể xuống núi sao?” Bá Đao vội vàng thu đao, vui mừng chạy đến quỳ trước mặt hắn sư tôn, hoàn toàn không để ý một đao vừa rồi thành quả, bởi trước mặt vị sư tôn này, tất cả chỉ là hạt tuyết trong biển người
“Ùm, có thể” người sư tôn thần bí này gật đầu nói
“Sư tôn, ta muốn đến Nam vực, ngài có thể giúp ta sao?” Bá Đạo nói“Ồ, Nam Vực người nơi đó xảo trá, năm đó ngươi sắp nữa là táng thân nơi ấy, làm sao ngươi còn muốn trở về đó?” người sư tôn khó hiểu nhìn đồ nhi
“Sư tôn, chẳng phải Nam Vực thánh địa người rất kiêu ngạo sao, ta muốn đến đó hạ bọn hắn uy phong, cho bọn họ biết chúng ta Băng Long Thánh Địa người không phải kẻ yếu” Bá Đạo kiên định ánh mắt nói
Nhưng giây sau hắn lại rưng rưng nước mắt: “Kính xinh sư tôn tha tội ta lời nói dối, thật ra trong lòng ta muốn quay về cố hương, một là thắp một nén hương với người đã khuất là Hồ Phong thúc đã vì ta mà chết, hai này vì Bá gia trên dưới ba trăm lẻ bảy nhân mạng, ba là vì... là vì tảo mộ cho phụ thân của ta!”
Bàn tay thần bí sờ sờ đầu Bá Đạo
“Được rồi, dù sao ngươi cũng là đi theo con đường bá đạo đao pháp, giữ ngươi lại càng khiến ngươi ngược lại không thể buông ra quá khứ, khó mà có thể phát triển, Băng Huyền ngươi đến đây” tiếng nói lão sư phụ vừa vang lên, hư không liền đi đến một người trung niên
“Thánh Tôn, ngài tìm ta!” Băng Huyền vội quỳ xuống nói
“Đúng, ngươi theo đồ nhi ta hộ pháp đi, nơi đây canh giữ ngàn năm hẳn là khiến ngươi buồn chán rồi a” lão sư tôn nói xong liền biến mất
“Vâng, Băng Huyền nhất định bảo vệ tốt thiếu chủ” Băng Huyền cúi đầu lĩnh mênh
Tướng mạo người này tuy là trung niên, nhưng rất tuấn tú, chân mày cùng đôi mắt sắc bén phối hợp với hắn hắc y trang phục càng tô đậm hắn là kẻ sát phạt
“Băng Huyền thúc, làm phiền thúc rồi” Bá Đao đi đến nói
“Nghe nói thiếu chủ muốn đến Nam Vực là vì... à, là đi đến đó giao lưu, hẳn là thiếu chủ đã nhận được tin tức tại đó vừa xuất hiện một tên Vương Tôn Chiến Thần, xếp hạng mười ba Thiên Ngân Bảng” Băng Huyền khéo léo chuyển hướng nói
Bá Đạo run run, vẻ mặt cũng nhanh trở về bình tĩnh, hắn khẽ lau nước mắt rồi cười rồi nói: “Vẫn là không thể qua mặt được Băng Huyền thúc, bá đạo pháp của ta trưởng thành chính là cần chiến đấu, hiếm khi xuất hiện một tên mới, lần này đi, ta là muốn nhờ hắn làm đá mài đao đi”
Băng Huyền tò mò hỏi: “Thiếu chủ, ngoài tên hạng 13 này ra ở Thiên Ngân Bảng, thiếu chủ chẳng lẽ quên những tên khác, như Kiếm Thánh hạng 12, Mộc Uyển Thanh hạng mười 13, giờ là 14 đi, còn có hạng thay đổi 15 Thanh Nguyệt Hà, hạng mười 16 Lâm Tuệ, những người này điều là thiên tài hiếm gặp”
“Mộc Uyển Thanh là thân phận Thánh Nữ Bách Hoa Thánh Địa, ta toàn lực xuất thủ không được, đến gặp chỉ tốn thời gian đánh nhau
Còn tên Diệp Trần hiệu Kiếm Thánh kia người hộ đạo không yếu hơn Băng Huyền thúc ngươi, nếu ta gây hắn thương tổn nhất định sẽ bị ngăn cản, lại là bực bội hạ đao, không muốn đi, huống chi hai người kia thực lực yếu kém, ta trước đây cũng không phải không cùng họ tranh phong, thực không chịu được một đao” Bá Đạo lời nói trở nên bá đạo
Băng Huyền lúc này chỉ biết cười khổ lắc đầu không thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.