Chương 516: Tà Long bị ép uống Mộng Lai Tửu
Vệ Long
15/09/2024
"Và đó chỉ là nếu như, nên trước mắt ba năm này ta cần phải nghiêm túc..." Lúc Vương Tôn đang suy nghĩ, vậy mà lúc này Tiểu Thiết đến trước mặt hắn kêu lên
"Nha nha, nha nha..." Tiểu Thiết chỉ móng vuốt ra sau lưng Vương Tôn mà nói không ngừng
Vương Tôn phiền muộn đẩy Tiểu Thiết ra xa tầm mắt: "Đừng làm phiền ta suy nghĩ."
Chỉ là lúc này Vương Tôn phát hiện có điều không đúng, hắn run rẩy quay đầu về phía sau liền không khỏi kinh sợ ngã lăn ra tuyết: "Ngươi... Ngươi..."
Vương Tôn thực sự muốn khóc rồi, đó là Hắc Huyết Tà Long đã đuổi đến, hơn nữa còn xuất hiện ngay sau lưng hắn từ bao giờ mà hắn không hề biết
"Ọt ọt!" âm thanh chiếc bụng nhỏ của Hắc Huyết Tà Long lúc này lại vang lên
Vương Tôn sắc mặt không khỏi đen lên, tầm mắt dần trở nên tối tăm, hắn lắp bắp nói: "Đi đi, ta... Ta và ngươi không quen biết, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn, ngươi tùy tiện ăn liền có thể, chỉ là đừng có đi theo ta!"
"Ngừ..." Hắc Huyết Tà Long nghe vậy liền há miệng lớn sắc bén muốn nuốt lấy Vương Tôn
"A... không, ngươi không thể ăn ta..." Vương Tôn kinh sợ lùi ra mới tránh được một kiếp
Tại nghe Vương Tôn nói, Hắc Huyết Tà Long theo đó mới chuyển ánh mắt đến Tiều Thiết mà nở nụ cười tà, lập tức doạ sợ Tiếu Thiết chạy vào lòng Vương Tôn, tại kêu nha nha không ngừng
Vương Tôn nhìn đến ngây thơ Hắc Huyết Tà Long thì không khỏi nhớ đến Ma Thần tại trước đó chính là cạo trọc đầu ôm lấy Vô Nhai không buông, lúc đó Vô Nhai dùng mọi cách điều không thể, nghĩ đến đây Vương Tôn liền vui mừng lấy ra một bình Mộng Lai Tứu
"Đến, uống rượu, uống cái này có thể giúp ngươi vui vẻ!" Vương Tôn hưng phấn bắt ép Hắc Huyết Tà Long uống rượu, tựa như lừa gạt đứa trẻ một dạng
Theo đó Hắc Huyết Tà Long há miệng liền uống cạn từng giọt Mộng Lai Tửu được Vương Tôn rót xuống
Rất nhanh Hắc Huyết Tà Long liền rơi vào mộng cảnh, lúc này khoé miệng của nó không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, tại đó trong mộng nó chính là được một thiếu niền tóc trắng cho ăn vô số thức ăn, rồi nó dần dần trưởng thành, sau đó là nó vui vẻ chở lấy thiếu niên du ngoạn tứ hải, cùng thiếu niên đó đánh phá tứ phương, khai hoang bờ cõi và chiếm đoạt vô số bảo vật, có quảng thời gian thì bị người truy sát cùng cùng trời cuối đất, bộ dạng thảm hại vô cùng, nhưng cả hai lại sinh tử có nhau, khoảng thời gian ấy như thể nào tươi đẹp, và cho đến một ngày thiếu niên đó bị vô số người vây công đánh đến chết, nó theo đó đau đớn liền tự bạo cùng thiếu niên, trước khi chết, hình ảnh thiếu niên ấy chính là khắc sâu vào tâm trí nó, đó chính là Vương Tôn, thiếu niên giải cứu nó thoát khỏi giam cầm, cho nó ăn khi lúc nó suy yếu cùng cực nhất, là thiếu niên đó dạy bảo từng li từng tí lúc nó non nớt, là thiếu niên ấy đứng ra bảo vệ lúc nó làm sai chuyện, là thiếu niên ấy dùng cả tính mạng mình để đứng ra chịu đựng sự tấn công của kẻ thù khi nguy nan hiểm cảnh, bảo vệ và chăm sóc từ ấu thơ đến trưởng thành
Và nó đã mỉm cười trước khi nổ tung, nó thấy mình đã trở về thảo nguyên, thấy được phụ mẫu yêu thương, thấy được phụ mẫu đưa ra vòng tay to lớn bảo vệ, nó đã mãn nguyện với:
Nhân sinh như mộng lai tửu
Thiên niên tình mộng lai kiếp
Và lúc này nó đã tỉnh lại trong bi thương, ánh mắt nó nhìn vào bóng đêm, và cách đó không xa chính là một ánh lửa nhỏ đang được thắp sáng, nơi đó ngồi lấy một thân ảnh thiếu niên tóc trắng quen thuộc, còn có một cái tiểu thú xa lạ, đó là Tiều Thiết
"Thế nào rồi, có muốn ăn một chút không!" Vương Tôn lúc này phát hiện Hắc Huyết Tà Long đã tỉnh lại, hắn liền quay lại nở nụ cười, trên tay cầm lấy một con cá nướng to lớn
"Ực..." Hắc Huyết Tà Long chảy nước bọt, sau đó nó phát hiện vừa rồi chỉ là mơ, lúc này nó hưng phấn đến điên cuồng, lập tức liền lao đến quật ngã Vương Tôn mà ôm ấp, há miệng ra liền liểm lấy Vương Tôn khuôn mặt
"Ấy ấy, đừng ăn ta, đừng ăn ta... ha ha.." Vương Tôn hoảng sợ cố gắng đẩy ra Hắc Huyết Tà Long, nhưng thể nào cũng không thể chạy thoát, và ngay khi hắn tưởng mình xong đời thì cảm nhận được Hắc Huyết Tà Long chỉ đang đùa với hẳn, lúc này hẳn không khỏi hưng phấn vì được thoát chết
Tiều Thiết lúc này bỏ chạy thật nhanh, ngay khi nghe tiếng cười của Vương Tôn nó liền há miệng ra mà cười một cái, lập tức liền đuổi về cướp đoạt trên tay Vương Tôn cá nướng, lập tức liền ăn điên cuồng
"Không, cá của ta!" Vương Tôn lập tức muốn đoạt lại thì Tiểu Thiết há miệng một cái liền nuốt mất con cá
Hắc Huyết Tà Long lúc này cũng là ngây ngốc nhìn qua Tiểu Thiết
Tiểu Thiết hoảng sợ lập tức liền há miệng phun ra sặc sụa, chỉ là đồ vô bụng rồi thì sao có thể ói ra, và cũng điều này đây cũng không khỏi chọc cười Vương Tôn một trận
…
"Nha nha, nha nha..." Tiểu Thiết chỉ móng vuốt ra sau lưng Vương Tôn mà nói không ngừng
Vương Tôn phiền muộn đẩy Tiểu Thiết ra xa tầm mắt: "Đừng làm phiền ta suy nghĩ."
Chỉ là lúc này Vương Tôn phát hiện có điều không đúng, hắn run rẩy quay đầu về phía sau liền không khỏi kinh sợ ngã lăn ra tuyết: "Ngươi... Ngươi..."
Vương Tôn thực sự muốn khóc rồi, đó là Hắc Huyết Tà Long đã đuổi đến, hơn nữa còn xuất hiện ngay sau lưng hắn từ bao giờ mà hắn không hề biết
"Ọt ọt!" âm thanh chiếc bụng nhỏ của Hắc Huyết Tà Long lúc này lại vang lên
Vương Tôn sắc mặt không khỏi đen lên, tầm mắt dần trở nên tối tăm, hắn lắp bắp nói: "Đi đi, ta... Ta và ngươi không quen biết, bên ngoài có rất nhiều đồ ăn, ngươi tùy tiện ăn liền có thể, chỉ là đừng có đi theo ta!"
"Ngừ..." Hắc Huyết Tà Long nghe vậy liền há miệng lớn sắc bén muốn nuốt lấy Vương Tôn
"A... không, ngươi không thể ăn ta..." Vương Tôn kinh sợ lùi ra mới tránh được một kiếp
Tại nghe Vương Tôn nói, Hắc Huyết Tà Long theo đó mới chuyển ánh mắt đến Tiều Thiết mà nở nụ cười tà, lập tức doạ sợ Tiếu Thiết chạy vào lòng Vương Tôn, tại kêu nha nha không ngừng
Vương Tôn nhìn đến ngây thơ Hắc Huyết Tà Long thì không khỏi nhớ đến Ma Thần tại trước đó chính là cạo trọc đầu ôm lấy Vô Nhai không buông, lúc đó Vô Nhai dùng mọi cách điều không thể, nghĩ đến đây Vương Tôn liền vui mừng lấy ra một bình Mộng Lai Tứu
"Đến, uống rượu, uống cái này có thể giúp ngươi vui vẻ!" Vương Tôn hưng phấn bắt ép Hắc Huyết Tà Long uống rượu, tựa như lừa gạt đứa trẻ một dạng
Theo đó Hắc Huyết Tà Long há miệng liền uống cạn từng giọt Mộng Lai Tửu được Vương Tôn rót xuống
Rất nhanh Hắc Huyết Tà Long liền rơi vào mộng cảnh, lúc này khoé miệng của nó không khỏi nở nụ cười hạnh phúc, tại đó trong mộng nó chính là được một thiếu niền tóc trắng cho ăn vô số thức ăn, rồi nó dần dần trưởng thành, sau đó là nó vui vẻ chở lấy thiếu niên du ngoạn tứ hải, cùng thiếu niên đó đánh phá tứ phương, khai hoang bờ cõi và chiếm đoạt vô số bảo vật, có quảng thời gian thì bị người truy sát cùng cùng trời cuối đất, bộ dạng thảm hại vô cùng, nhưng cả hai lại sinh tử có nhau, khoảng thời gian ấy như thể nào tươi đẹp, và cho đến một ngày thiếu niên đó bị vô số người vây công đánh đến chết, nó theo đó đau đớn liền tự bạo cùng thiếu niên, trước khi chết, hình ảnh thiếu niên ấy chính là khắc sâu vào tâm trí nó, đó chính là Vương Tôn, thiếu niên giải cứu nó thoát khỏi giam cầm, cho nó ăn khi lúc nó suy yếu cùng cực nhất, là thiếu niên đó dạy bảo từng li từng tí lúc nó non nớt, là thiếu niên ấy đứng ra bảo vệ lúc nó làm sai chuyện, là thiếu niên ấy dùng cả tính mạng mình để đứng ra chịu đựng sự tấn công của kẻ thù khi nguy nan hiểm cảnh, bảo vệ và chăm sóc từ ấu thơ đến trưởng thành
Và nó đã mỉm cười trước khi nổ tung, nó thấy mình đã trở về thảo nguyên, thấy được phụ mẫu yêu thương, thấy được phụ mẫu đưa ra vòng tay to lớn bảo vệ, nó đã mãn nguyện với:
Nhân sinh như mộng lai tửu
Thiên niên tình mộng lai kiếp
Và lúc này nó đã tỉnh lại trong bi thương, ánh mắt nó nhìn vào bóng đêm, và cách đó không xa chính là một ánh lửa nhỏ đang được thắp sáng, nơi đó ngồi lấy một thân ảnh thiếu niên tóc trắng quen thuộc, còn có một cái tiểu thú xa lạ, đó là Tiều Thiết
"Thế nào rồi, có muốn ăn một chút không!" Vương Tôn lúc này phát hiện Hắc Huyết Tà Long đã tỉnh lại, hắn liền quay lại nở nụ cười, trên tay cầm lấy một con cá nướng to lớn
"Ực..." Hắc Huyết Tà Long chảy nước bọt, sau đó nó phát hiện vừa rồi chỉ là mơ, lúc này nó hưng phấn đến điên cuồng, lập tức liền lao đến quật ngã Vương Tôn mà ôm ấp, há miệng ra liền liểm lấy Vương Tôn khuôn mặt
"Ấy ấy, đừng ăn ta, đừng ăn ta... ha ha.." Vương Tôn hoảng sợ cố gắng đẩy ra Hắc Huyết Tà Long, nhưng thể nào cũng không thể chạy thoát, và ngay khi hắn tưởng mình xong đời thì cảm nhận được Hắc Huyết Tà Long chỉ đang đùa với hẳn, lúc này hẳn không khỏi hưng phấn vì được thoát chết
Tiều Thiết lúc này bỏ chạy thật nhanh, ngay khi nghe tiếng cười của Vương Tôn nó liền há miệng ra mà cười một cái, lập tức liền đuổi về cướp đoạt trên tay Vương Tôn cá nướng, lập tức liền ăn điên cuồng
"Không, cá của ta!" Vương Tôn lập tức muốn đoạt lại thì Tiểu Thiết há miệng một cái liền nuốt mất con cá
Hắc Huyết Tà Long lúc này cũng là ngây ngốc nhìn qua Tiểu Thiết
Tiểu Thiết hoảng sợ lập tức liền há miệng phun ra sặc sụa, chỉ là đồ vô bụng rồi thì sao có thể ói ra, và cũng điều này đây cũng không khỏi chọc cười Vương Tôn một trận
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.