[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Chương 1

Phong Lộng

21/03/2018

Tuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán.

(Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp)

Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.

Gió lạnh vù vù thổi, luồn vào cổ áo những người đi đường, không khí lọt vào phổi giống như kết thành từng tầng băng lạnh lẽo. Nhưng trời có lạnh hơn nữa cũng vậy, dù sao cũng là đêm ba mươi tết, những đứa trẻ ăn mặc như cái bánh trưng vui vẻ chạy trên đường, đâu đó vang lên tiếng pháo nổ ‘đùng đoàng’, có mấy người ngồi xổm trước cửa nhà đắp người tuyết, chờ bữa cơm đoàn viên cuối năm.

Khi đi qua một giao lộ, ba bốn người ăn mày như ong vỡ tổ chạy lại gần bắt lấy tay y.

“Tiên sinh, tiên sinh, năm mới đại cát đại lợi! Cho tôi chút tiền đi!”

“Thăng quan tiến chức! Tiên sinh! Cho tôi chút tiền đi! Thăng quan tiến chức!”

Tuyên Hoài Phong thấy bọn họ cùng chạy lại đây nên đã sớm bước nhanh hơn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, lấy một mao tiền trong người ra cho đứa trẻ thoạt nhìn vô cùng gầy yếu.

Mấy người ăn mày bỗng nhiên nhao nhao: “Còn tôi? Còn tôi?”

“Có người phát tiền!”

Những người dân chạy nạn vốn cuộn mình bên mái hiên, chịu đựng cơn đói cùng cái lạnh của mùa đông hành hạ, nhìn thấy có người bố thí, đôi mắt bọn họ đều sáng lên, ùa tới như măng mọc sau mưa.

Tuyên Hoài Phong hoảng sợ.

Trên người y không dư nhiều tiền để bố thí như vậy, vội ôm chặt cặp sách trong tay, gia tăng tốc độ chạy thật nhanh về phía trước.

Trở lại đồng nghiệp hội quán, trên người đã thấm đẫm mồ hôi. Tuyên Hoài Phong thở phào một hơi, sải bước qua cánh cửa cũ kỹ đã trũng xuống từ lâu, đem khăn quàng dài màu trắng trên cổ cởi xuống, sửa sang lại cổ áo mới chậm rãi bước vào.

Anh chàng phục vụ ở hội quán đang bưng nước ấm tới, thấy Tuyên Hoài Phong liền dừng lại, nhìn y cười nói: “Tuyên tiên sinh, là ngài sao? Đi như thế nào mà cả người toàn là mồ hôi như vậy?Tôi có chút nước ấm, để tôi vò khăn cho ngài rửa mặt.”

Lấy chiếc khăn mặt trắng bắt trên vai xuống, nhúng nhè nhẹ trong nước ấm: “Khăn mặt mới, sạch sẽ.”

Tuyên Hoài Phong nói một tiếng cảm ơn, tiếp nhận khăn mặt.

“Không phải đi, là chạy.” Y dùng khăn mặt nóng ấm nhẹ nhàng lau mặt, động tác tao nhã, đẹp không sao kể xiết, khuôn mặt trẻ trung bởi vì mới chạy một mạch nên thoáng ửng hồng, có chút ngượng ngùng giải thích: “Trên đường trở về có cho đứa bé ăn mày một mao tiền, kết quả bị một đám người vây quanh.”

Anh chàng phục vụ vừa nghe vậy liền nói: “Trời ạ, ngài không nên cho như vậy! Đầu năm nay, ăn mày đầy đường, cho một người sẽ có một trăm người khác chạy lại, có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ cho bọn họ đâu.”

“Có một đứa bé nhìn rất đáng thương.”

“Những người ngoài đó, ai lại không đáng thương?” Anh chàng phục vụ liếc mắt thầm đánh giá Tuyên Hoài Phong, thành thật nói: “Tuyên tiên sinh, tôi là người thô kệch nên không dám nói nhiều, nói sai ngài đừng trách. Ngài cái gì cũng tốt, chỉ là tuổi còn rất trẻ, quá tốt bụng, hôm nay ngài giúp học sinh này mua bút, ngày mai bố thí cho ăn mày, tôi nghĩ ngài vẫn nên quan tâm tới chính mình đi, có tiền thì cũng nên chăm lo cho việc ăn ở của mình…”

“À, đúng rồi.” Tuyên Hoài Phong đưa tay vào trong ngực áo: “Hôm nay trường cấp lương, đây là tiền nhà tháng này và tháng sau.”

“Không không! Không phải tôi đòi ngài tiền thuê nhà đâu!” Anh chàng phục vụ xấu hổ xua tay.

“Cậu muốn tự mình cầm lấy hay để tôi ép mới chịu?”

Tuyên Hoài Phong lấy phong tiền ra, bên trong là tiền lương trường học mới phát.

Y không phải giáo viên có thâm niên, lương bổng cũng không cao. Tiền lương một tháng cộng với việc dạy bù đêm ba mươi, còn thêm phí mừng năm mới ít ỏi chỉ có hai mươi ba đồng.

Nhưng được như vậy cũng đã là không tồi.

Hiện tại cả nước chìm trong loạn lạc, dường như tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự thay đổi mơ hồ, đến cả chính phủ cũng thay đổi xoành xoạch.

Mới lúc trước còn đề xướng phải học tập thành tựu khoa học của ngoại quốc, coi trọng giáo dục. Hiện tại, bộ trưởng bộ giáo dục mới lên chức thì toán học lại không được coi trọng, quốc học trở nên thịnh hành.

Mấy hôm trước, giáo vụ của trường lộ ý muốn cho vài vị giáo sư toán học thôi việc.

Tuyên Hoài Phong nghĩ tới việc đó liền trở nên buồn rầu, im lặng cắn chặt răng, không thèm nghĩ tới chuyện giảm biên chế năm sau, dùng biểu tình bình tĩnh lấy bốn đồng tiền trong phong thư ra: “Đây, tiền thuê nhà hai tháng.”

“Cám ơn nhiều, Tuyên tiên sinh.”

Tuyên Hoài Phong đưa tiền cho anh chàng phục vụ, xoay người đi về phòng. Anh chàng phục vụ lại đuổi theo phía sau: “Tuyên tiên sinh, ngài xem, tôi thật là đãng trí. Đúng rồi, tôi quên nói lại với ngài, xế chiều hôm nay ngài có điện thoại, là tôi nhấc máy.”

Tuyên Hoài Phong quay đầu lại: “Là chị của tôi có phải không?”

“Đúng đúng, là Niên phu nhân, ngài đoán thực chuẩn.”

Tuyên Hoài Phong mỉm cười.

Việc này cũng không cần đoán, y tới thủ đô chưa tới một năm, từ trước tới nay lại không thích kết giao bằng hữu, chẳng quen người nào ở đây, ngoại trừ chị ấy cũng sẽ không có ai gọi điện tới hội quán tìm y.

“Chị ấy có nói gì không?”

“Niên phu nhân nói, hôm nay là đêm ba mươi tết, nhất định phải tới chỗ phu nhân ăn bữa cơm đoàn viên.”

Đi tới chỗ chị ấy?

Tuyên Hoài Phong khó hiểu nhíu mày, ôn hòa nói: “Cám ơn cậu đã cho tôi biết, tôi sẽ gọi điện cho chị ấy.”

Vừa muốn đi, anh chàng phục phụ lại nói: “Tuyên tiên sinh, không cần gọi điện đâu. Niên phu nhân dặn đi dặn lại, ngài đừng nghĩ tới chuyện không tới, tìm cái cớ lấy lệ cũng không được. Phu nhân chỉ có mỗi một người em trai là ngài thôi, tuyệt đối không cho phép ngài trải qua đêm ba mươi tết ở bên ngoài.” Hắc hắc cười một chút: “Đây là những lời Niên phu nhân căn dặn tôi phải nói lại với ngài.”

“Uhm, tôi biết rồi.”

Lệnh chị ấy không thể trái lại, không có cách nào khác.

Tuyên Hoài Phong trở lại phòng, rửa mặt chải đầu một chút, vốn nghĩ cứ như vậy tới đó, cuối cùng vẫn quyết định quay lại mở tủ quần áo.



Chiếc tủ không lớn lắm, hắn chọn một bộ đồ. Đó là bộ tây trang được làm theo yêu cầu trước khi hắn tới Anh du học, chất liệu và thủ công đều là hạng nhất, rất xa xỉ, nhưng dù sao cũng đã qua mấy năm, không còn vẻ quý phái như hồi mới may, có điều vẫn sạch sẽ, phẳng phiu.

Tuyên Hoài Phong thay quần áo cẩn thận, trên đường đi mua hai túi hoa quả rồi mới tới nơi ở của chị gái.

Tới Niên gia, nhấn chuông cửa.

Lát sau, cửa chính hé mở, lộ ra gương mặt quen thuộc của vú Trương. Vừa nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đứng ở cửa, nhất thời cười đến nheo cả mắt, ân cần thốt lên: “Tiểu thiếu gia đã tới! Mau vào, bên ngoài gió lớn lắm. Tiểu thư đang chờ cậu ở bên trong.”

Vú Trương là người hầu bồi giá theo Tuyên Đại Vân tới Niên gia, bà đã chăm sóc hai chị em Tuyên gia từ khi họ còn nhỏ.

Mấy năm trước, khi Tuyên Đại Vân được gả cho Niên Lượng Phú, lúc đó chưa lưu hành hôn lễ kiểu mới, vẫn theo phong tục truyền thống trước kia. Tuyên Đại Vân đội khăn trùm đầu màu đỏ bước lên kiệu hoa, vú trương chính là lão nha hoàn bồi giá đi theo kiệu hoa.

Tuyên phu nhân mất sớm, vú Trương cả đời không lập gia đình, bà coi Tuyên Đại Vân và Tuyên Hoài Phong như con ruột, vừa nhìn thấy Tuyên Hoài Phong liền vui mừng hơn bất kể người nào, những nếp nhăn trên mặt đều xếp nếp, lôi tay áo y kéo vào trong nhà.

“Phu nhân!” Vú Trương vừa tới phòng phía đông đã cất giọng vui mừng: “Tiểu thiếu gia đã tới!”

“Hoài Phong tới rồi sao? Mau vào đây.”

“Chị, em không biết mua gì nên mang đến cho chị cùng anh rể một chút hoa quả.”

“Thật là, nói bao nhiêu lần rồi, đến chỗ chị không được mua đồ gì cả. Em là em trai của chị, đâu phải người ngoài.” Tuyên Đại Vân cũng chính là Niên phu nhân, nhẹ nhàng trách cứ một câu lại lập tức trở nên hớn hở vịn vai y: “Hoài Phong, đứng yên ở đây, đừng nhúc nhích. Vú Trương, đem bộ quần áo tôi mua cho Hoài Phong lại đây.” Quay đầu lại nói với vú Trương.

“Chị à, em đã tìm được việc rồi, quần áo có thể tự mình mua ……”

Tuyên Đại Vân ngắt lời y, liếc mắt nhìn em trai một cái: “Dựa vào lương bổng giáo viên của em thì làm được việc gì? Em lại được nuông chiều từ bé, tiêu tiền như nước. Aizzz, trước kia cha còn sống, tiền vào như nước dùng không hết. Nếu cha thấy bộ dạng của em lúc này, đến một bộ quần áo tử tế cũng không có, còn không trách chị….” Thanh âm nghẹn ngào một chút.

Vú Trương hai tay cầm quần áo tiến lại gần, nhịn không được liền lên tiếng, nửa khuyên nửa nén giận nói: “Tiểu thư, cuối năm rồi mà cô còn nói tới chuyện này làm gì? Hôm nay phải thật vui vẻ mới được.”

Tuyên Đại Vân vội vàng lau khóe mắt, thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Đúng vậy, vú Trương, bà xem đi, tôi vừa gặp Hoài Phong liền trở nên hồ đồ. Mau, thay quần áo ra đi.”

Vú Trương cũng đưa tay qua giúp Tuyên Hoài Phong cởi nút áo. Hai người phụ nữ ân cần như vậy khiến mặt y đỏ bừng, vội vàng từ chối: “Để em tự thay.”

Tuyên Đại Vân cười cười, rút tay về: “Vú Trương, Hoài Phong xấu hổ mà, để cho nó tự thay vậy. Hoài Phong, đến phía sau bình phong đi.”

Tuyên Hoài Phong ôm quần áo tới phía sau tấm bình phong, vú Trương vẫn tiếp tục lải nhải: “Tiểu thiếu gia thật là, còn thẹn thùng với cả tôi nữa sao? Không phải trước đây mỗi ngày tôi vẫn giúp cậu ấy thay quần áo hay sao?”

Tuyên Đại Vân nói: “Vú Trương, Hoài Phong không còn là trẻ con nữa, ba tháng tới nó đã hai mươi tuổi rồi.”

“Cho dù là một trăm lẻ hai thì cậu ấy vẫn là tiểu thiếu gia.”

Tuyên Hoài Phong từ đằng sau tấm bình phong bước ra, hai người còn đang cằn nhằn liên miên, vừa quay đầu nhìn thấy Tuyên Hoài Phong đứng ở trước mắt, bỗng nhiên lập tức yên tĩnh.

Tuyên Hoài Phong bị hai người nhìn chằm chằm không chớp mắt liền thấy không tự nhiên, cúi đầu xem xét chính mình: “Không thích hợp sao?”

Một hồi lâu, vú Trương mới thở dài một hơi, chắp tay hành lễ niệm phật: “Quả nhiên là kim ngọc đồng tử tái thế, có ngàn vạn người cũng không ai sánh được với tiểu thiếu gia. Ai nha nha, nhìn thân thể đĩnh đạc, bờ vai xinh đẹp này xem, bộ quần áo này mặc trên người cậu mới là thập toàn thập mỹ….” Đi qua giúp Tuyên Hoài Phong chỉnh lại cổ áo, tay áo, chậc chậc tán thưởng không ngừng, trong mắt bà đều là niềm tự hào nói không nên lời.

Tuyên Đại Vân bỗng nhiên nói: “Hoài Phong, sao chị lại thấy em gầy đi như thế này? Bộ quần áo này là lần trước em tới đo, rồi tìm Vân Nguyệt Trai sư phụ làm theo yêu cầu, sao bây giờ phần eo lại có vẻ rộng ra thế kia?”

“Rộng sao?” Vú Trương vừa nghe những lời này liền lui ra phía sau vài bước, híp mắt kiểm tra một lượt.

Vừa nãy, vú Trương luôn miệng khen bộ tây trang mới này là thập toàn thập mỹ, hiện tại lại cau mày phụ họa Tuyên Đại Vân: “Quả nhiên là vậy, sao có thể gầy đi?”

“Không có.”

“Chị đã nói ở hội quán ăn uống không đầy đủ, thức ăn đều bị bọn họ cắt xén mà.”

Vú Trương nhất thời đau lòng: “Nơi đó quả thực không thể sống được mà. Tiểu thiếu gia là do tôi nâng niu nuôi lớn, hiện tại lại bị người ta chà đạp tới mức này. Tiểu thiếu gia, tôi cầu xin cậu, cậu lại dọn về đây ở đi, chiều nào vú Trương cũng nấu đồ ăn ngon cho cậu.”

Tuyên Hoài Phong không chút nghĩ ngợi, lắc đầu: “Ở hội quán cũng tốt lắm, ăn uống cũng đầy đủ.”

“Dù cho có tốt cũng không so được với tay nghề của vú Trương, tiểu thiếu gia chính là ăn đồ ăn vú Trương nấu mà lớn lên.”

“Vú Trương….”

Tuyên Đại Vân kéo hắn xuống, hai chị em ngồi song song trên chiếc ghế cẩm bồ.

“Hoài Phong, chị muốn nói với em chuyện này. Dọn về đây đi.” Giọng nói Tuyên Đại Vân có chút trầm thấp, đây là di truyền từ mẹ, đôi mắt to tròn cực kỳ giống Tuyên Hoài Phong, cô nhìn em trai, cầm tay y nói: “Đừng để ý tới anh rể em, anh ấy chỉ có cái độc miệng thôi. Nói thế nào thì chị cũng là Niên phu nhân, năm đó chị được gả cho anh ấy, Tuyên gia chúng ta đưa tới không ít đồ cưới. Hiện giờ cha đã mất, làm anh rể cũng không thể nào đến em vợ cũng không giúp đỡ được. Hội quán bên ngoài vừa cũ lại vừa nát, là nơi dành cho những người nghèo kiết xác tới thuê. Chị nghe nói mấy tấm đệm trong hội quán còn có rận, ông trời của chị à, em có thể ở lại một nơi như vậy lâu dài ư?”

“Đồng nghiệp hội quán rất sạch sẽ, cũng không có rận.”

“Ai thèm tranh luận với em về mấy con rận đó!” Tuyên Đại Vân tức giận trừng mắt liếc em trai, vừa tức vừa không đành lòng: “Hoài Phong, người đang đứng dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Em cũng sắp hai mươi tuổi rồi, sao vẫn còn giữ tính tình trẻ con lúc trước? Hiện tại chị em ta chỉ có anh rể em là chỗ dựa thôi. Em thật là, anh rể chỉ nói vài câu khó nghe mà em đã không nói tiếng nào, lập tức dọn ra ngoài. Dọn ra ngoài mấy tháng, phát cáu đủ rồi, cũng nên dọn trở về thôi?”

“Chị à….”

“Nghe chị nói hết đã. Em là giáo viên toán học, hết năm nay liền từ chức đi. Lương bổng ít ỏi như vậy thực sự không đủ ăn, không đủ dùng. Chẳng lẽ em có thể dựa vào việc dạy học để kiếm sống cả đời hay sao?”

Tuyên Đại Vân khẽ đánh một cái lên bàn tay y, sau đó lại cười dịu dàng xen lẫn một chút giảo hoạt: “Mấy hôm trước, anh rể em nghe được một chút thông tin nội bộ, sau lễ mừng năm mới anh ấy sẽ được thăng chức thành phó trưởng phòng, mấy ngày nay lúc nào cũng vui vẻ. Nhân dịp này chị sẽ nói với anh ấy một chút, để anh ấy giúp em tìm một chức vụ trong cục.”

Tuyên Hoài Phong vừa nghe vậy, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại, vừa muốn nói chuyện lại bị Tuyên Đại Vân ngắt lời: “Chẳng qua hiện tại nhiều người rảnh rỗi, ít ghế trống, mỗi người đều chen chúc muốn được nhận vào trong cục, ai chẳng muốn tìm một chức vụ thanh nhàn lại có lương bổng ổn định cơ chứ? Tuy rằng anh rể em có thể được thăng làm phó trưởng phòng, nhưng phía trên còn có trưởng phòng nữa, việc này chỉ sợ cần phải có quan hệ qua lại, đưa một chút điểm lễ (quà hối lộ). Về phần tiền biếu em đừng lo lắng, chị có một chút tiền riêng, quần áo làm cho em cũng tốt lắm, đi ra ngoài làm việc cần phải gọn gàng.”

Vừa nói, cô vừa đưa tay giúp Tuyên Hoài Phong chỉnh sửa lại quần áo, ánh mắt không giấu được sự quan tâm cùng tự hào, nhẹ giọng nói: “Em của chị thực sự rất đẹp trai, chỉ cần biết ăn mặc một chút, giống như vú Trương nói, ngàn vạn người cũng không sánh được.”

Vú Trương ở bên cạnh sửa sang lại quần áo cho Tuyên hoài Phong cũng chen vào một câu: “Đương nhiên rồi.”

“Nghe lời chị, thừa dịp anh rể em chúc tết quan trên, em nên theo sau học hỏi, nhìn thấy quý nhân thì nịnh bợ một chút, biếu ít tiền, tìm một công việc tốt.”

Tuyên Hoài Phong có vẻ đau đầu, nhăn mày: “Chị à! Chị biết em không hề thích loại hành vi này mà.”

“Cái gì mà hành vi này? Đây là cơ hội đổi đời của em. Đi tới các bữa tiệc nhiều một chút, nói không chừng lại gặp vận may, chẳng những đạt được chức vụ như ý, lại còn kết bạn được với tiểu thư của cục trưởng.”

Tuyên Hoài Phong càng thêm xấu hổ: “Chị nói đi đâu vậy?”



“Chị cũng đâu có nói đùa.” Tuyên Đại Vân nghiêm nghị: “Em cũng sắp hai mươi, còn không chịu lo lắng tới hôn nhân đại sự? Dựa vào vẻ ngoài cùng tài năng của em, lại đã từng tới Anh quốc du học, chẳng lẽ không xứng với tiểu thư của cục trưởng? Lại nói tiếp, đều do cha nghĩ không chu toàn, đang êm đẹp lại đưa em tới Anh quốc làm gì cơ chứ? Nếu lúc đó cha quan tâm tới hôn sự của em một chút, không nói quá, danh môn thục nữ tùy em chọn. Hiện tại thì khác, vì tiền đồ sau này của em, phải chọn một người có gia cảnh tốt, có thể giúp em. Em cũng đừng nghĩ chị thô tục, xưa đâu bằng nay…….”

Đang muốn nói tiếp lại nghe một người hầu gái Niên gia hô to: “Phu nhân, lão gia về rồi.”

Tuyên Đại Vân lập tức đứng lên, nói vọng ra ngoài: “Biết rồi.”

Quay đầu lại, vội vàng kéo Tuyên Hoài Phong đang ngồi trên băng ghế: “Anh rể em về rồi, mặc kệ anh ấy nói gì, em nhất định không được giở tính bướng bỉnh.” Lấy một túi gấm thêu tơ vàng, nhét vào tay Tuyên Hoài Phong, nói nhỏ: “Em đem số tiền này cất kỹ, phải nói là lương do em kiếm được, đừng để anh rể biết là chị cho. Đã muốn đưa cho em sớm hơn, cũng tại em không chịu nghe lời, gọi điện kêu trở về vài lần, em đều tìm cớ.”

Tuyên Hoài Phong không chịu nhận: “Chị à, em không thiếu tiền.”

“Đừng cãi chị.” Tuyên Đại Vân nhéo tay hắn một cái, kiên quyết đem túi tiền nhét vào bộ tây trang, liếc mắt cảnh cáo hắn, vội vàng đi ra ngoài đón chồng.

Tuyên Hoài Phong cầm túi tiền, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Vú Trương nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nói nhỏ: “Tiểu thiếu gia, cô gia* sẽ tới phòng này, cậu vào phòng tôi ngồi tạm một lúc đi.”

(Cô gia: Cách nha hoàn, người hầu thời xưa dùng để gọi chồng của chủ nhân)

Tuyên Hoài Phong tuyệt đối không muốn cùng người anh rể này chạm trán, lập tức theo vú Trương đi tới cửa phòng, khi đi qua hoa viên nhỏ liền nghe thấy thanh âm ở đại sảnh vọng ra từ cửa sổ. Đó là giọng nam sang sảng khó nghe, đúng là anh rể Niên Lượng Phú của hắn đang lớn tiếng nói chuyện: “Nó còn dám vác mặt trở về hả. Chẳng phải lúc đi nó tỏ vẻ khí phách anh hùng hảo hán Lương Sơn Bạc lắm mà? Sao hiện tại biến thành “cẩu hùng” rồi?”

Hình như Tuyên Đại Vân thấp giọng nói câu gì đó, nghe không rõ ràng lắm.

Giọng Niên Lượng Phú càng lớn, hừ lạnh nói: “Tôi mới nói như vậy mà cô đã tưởng thật? Đúng là đàn bà! Hiện tại có thể dễ dàng kiếm được chức vụ tốt như vậy hay sao? Người ta còn tranh giành nhau sứt đầu mẻ trán ra kia kìa. Huống hồ công văn chính thức thăng tôi làm phó trưởng phòng còn chưa có, ở thời điểm mấu chốt như vậy, một chút sai lầm cũng không được mắc vào. Tôi còn đang lo lắng khắp nơi, cô thông minh nhỉ, còn mua chuyện cho tôi nữa!”

Tuyên Đại Vân nhịn không được, nói: “Anh nói nhỏ thôi, nó nghe thấy bây giờ.”

“Nghe thấy thì tốt!” Niên Lượng Phú không hề cố kị, thanh âm trong đại sảnh vọng ra, ai trong Niên gia cũng có thể nghe thấy.

“Đừng tưởng rằng mình thực sự là công tử trời sinh, vận may dùng hết từ lâu rồi, có cha làm tư lệnh thì giỏi lắm sao? Làm tư lệnh thì thắt lưng đeo khẩu súng, hai hàng lính theo sau, nói là quân phiệt chứ khác gì bọn cướp trên núi. Hôm nay kẻ này oai phong, ngày mai kẻ khác cầm quyền, thì sao nào? Chết đi rồi thì cây đổ khỉ chạy hết mà thôi.”

“Niên Lượng Phú!” Tuyên Đại Vân bỗng nhiên lớn tiếng: “Đêm ba mươi tết, anh ít nói về người cha đã khuất của tôi đi. Quân phiệt, quân phiệt thì đã làm sao? Cha của tôi làm tư lệnh ở Nghiễm Châu, khi ông ấy còn hô phong hoán vũ cũng cho anh không ít ưu đãi, đừng quên chức vụ trong cục của anh là do ai dùng tiền mua lấy. Không phải nhờ tiền của cha tôi thì Niên Lượng Phú anh có thể lên mặt ở Bắc Kinh cho tới bây giờ? Năm đó, khi lấy tôi, anh quỳ gối cầu xin trước mặt cha tôi như thế nào? Nếu không có cha của tôi……….”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên nghe thấy tiếng tát vang lên bên tai.

Tuyên Hoài Phong giật giật khóe mắt, sải bước tiến về phía đại sảnh.

Vú Trương đưa hai tay ôm chặt y từ phía sau, liều mạng lên tiếng khuyên nhủ: “Không thể đi! Tiểu thiếu gia, gia đình nào cũng phải trải qua những chuyện khó khăn như vậy, đây là chuyện của tiểu thư và cô gia, nếu cậu xen vào còn khiến nó lớn hơn nữa. Hiện tại chị em hai người đều không có nơi nương tựa, nếu trở mặt với cô gia, cậu nghĩ tiểu thư phải đi đâu? Tiểu thư chưa từng nếm qua khổ cực, không thể ở những nơi như hội quán đâu….”

Bên đại sảnh, tiếng khóc thê lương của Tuyên Đại Vân giống như mũi tên bắn lủng mái nhà, nghe thật sự thương tâm: “Anh đánh tôi? Niên Lượng Phú, đêm ba mươi tết anh lại cho tôi một cái tát, anh là đồ không có lương tâm! Anh đúng là đồ qua cầu rút ván! Anh đánh chết tôi đi, để cho cấp trên của anh nhìn rõ anh là đồ lấy oán trả ơn!”

Tuyên Hoài Phong nghe những lời này liền lo lắng, quay đầu nhìn vú Trương, cắn răng nói: “Vú Trương, bà buông tay ra! Tên súc sinh kia đánh chị của tôi, tôi nhất định không tha cho hắn!”

Tuy vú Trương đã có tuổi nhưng sức lực không nhỏ, Tuyên Hoài Phong không thể vung ra.

Bà sợ Tuyên Hoài Phong đi tìm Niên Lượng Phú tính sổ, hai tay ôm thật chắc sau lưng y, dùng sức kéo y tới căn phòng nhỏ của mình, vừa lôi kéo vừa khuyên nhủ: “Vợ chồng đánh chửi nhau là chuyện thường tình. Nói thế nào thì tiểu thư cũng là Niên phu nhân, có ăn, có mặc, có người hầu hạ. Tiểu thiếu gia, vú Trương cầu xin cậu, đừng gây thêm chuyện cho tiểu thư. Nếu cậu không nghe, tôi sẽ lập tức quỳ xuống.” Kiên quyết kéo Tuyên Hoài Phong tới căn phòng nhỏ, ấn hắn ngồi xuống.

Tuyên Hoài Phong ách một bụng lửa, khó chịu như bị người ta đâm mấy nhát vào phổi.

Ở trong phòng đứng ngồi không yên mất nửa giờ, nhiều lần muốn ra ngoài thăm chị đều bị vú Trương ngăn cản.

Không biết qua bao lâu, một người hầu gái chạy lại hỏi: “Hoài Phong thiếu gia ở đây phải không ạ?”

Vú Trương trả lời: “Đúng vậy, có phải đã tới lúc ăn cơm không?”

“Vâng, phu nhân kêu tôi tới nói một tiếng, mời Hoài Phong thiếu gia tới phòng ăn.”

Tuyên Hoài Phong tới phòng ăn đã thấy vợ chồng Niên gia ngồi sẵn bên bàn. Đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn, vì là bữa cơm tất niên nên các món thật sự rất phong phú.

Tuyên Hoài Phong nhìn thấy Niên Lượng Phú, gương mặt tuấn tú lập tức đen lại, đưa mắt liếc hắn một cái, đi tới bên cạnh Tuyên Đại Vân, nhỏ giọng hỏi: “Chị không sao chứ?”

“Có chuyện gì?” Tuyên Đại Vân làm như không có việc gì xảy ra, ngước mắt nhìn Tuyên Hoài Phong: “Mang thức ăn lên! Mau ngồi xuống đi.”

Tuyên Đại Vân đã trang điểm lại, một lớp son phấn thật dày khiến mùi hương xông lên mũi, cũng không biết có phải cô dùng phấn để che dấu tay trên mặt hay không.

Tuyên Hoài Phong vẫn muốn hỏi tiếp, Tuyên Đại Vân lại nhéo nhẹ lên eo y, bĩu môi nhìn về phía Niên Lượng Phú, quở trách tuyên Hoài Phong một câu: “Chậm hiểu thế, nhìn thấy anh rể mà không chào hỏi tiếng nào sao?”

Tuyên Hoài Phong đành phải cắn răng nói một câu: “Anh rể.”

Niên Lượng Phú ‘ừ’ một tiếng, gật đầu.

Hai người xem như có chào hỏi.

“Được rồi, ăn cơm đi, đêm này nhiều món, em phải ăn nhiều một chút.”

Tuyên Đại Vân kéo Tuyên Hoài Phong ngồi cạnh mình, trước tiên gắp đồ ăn cho ‘chồng yêu’ ngồi bên trái, sau đó quay sang gắp một con tôm bóc vỏ cho em trai, khuôn mặt tươi cười: “Hoài Phong, anh rể em đã đồng ý giúp em tìm một công việc trong cục rồi.”

Tuyên Hoài Phòng hoài nghi liếc Niên Lượng Phú một cái.

“Lượng Phú, anh nói đi.” Tuyên Đại Vân nháy mắt với chồng.

Niên Lượng Phú khụ một tiếng, chậm rãi nói: “Năm sau đi, anh rể sẽ cố gắng nói giúp cậu. Cậu còn trẻ, đừng quá kiêu ngạo. Lúc mới bắt đầu, có lẽ vị trí cũng chưa cao lắm, chẳng qua, nếu cậu có bản lĩnh, cần cù một chút, không bao lâu sẽ thăng chức. Nói thế nào chăng nữa thì anh cũng có chút ảnh hưởng trong cục.”

Trong nháy mắt, Tuyên Hoài Phong thực sự cảm thấy hồ đồ. Quan hệ vợ chồng giữa hai người họ thật khiến người ta khó có thể lý giải.

Mới vừa rồi còn khóc nháo, động tay chân, sao mới chớp mắt đã làm hòa rồi?

Bữa cơm tất niên này, Tuyên Hoài Phong cảm thấy thật khổ sở. Sau khi ăn xong, y lại từ chối yêu cầu dọn về đây của Tuyên Đại Vân, vội vàng quay trở lại đồng nghiệp hội quán.

Trước khi đi, y cầm túi tiền riêng bằng gấm mà Tuyên Đại Vân đưa cho mình, lặng lẽ đặt vào trong hộp trang điểm của cô. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 1 - Đoạt Ngọc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook