Chương 300
Ninh Ninh
30/07/2023
Sờ Trần đứng lên.
Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.
Sở Trầnnhẹ nhàng phủi bụi trên người,thản nhiên bước vào phòng vệ sinh.
Mọi người,
Trong bệnh viện,người nhà Hoàng Gia đã đợi sẵn ở cửa phòng cấp cứu.
Tất cả cao tầng của bệnh viện này cũng đều đã tới, ở bên cạnh lão nhân gia cũng không dám hít thở mấy hơi.
Đứa cháu mà lão gia tử Hoàng
Gia yêu thích nhất đang cấp cứu ở bên trong, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ đương nhiên sự rằng lão gia tử sẽ trách cứ bọn họ.
“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Trần.”
Hoàng nhị gia Hoàng Vũ cũng đã vội vàng chạy tới bệnh viện, từ mệnh lệnh của lão gia tử, chính là hắn phụ trách việc trấn áphàng loạtsản nghiệp của Tống Gia.
Hoàng Vũ hai mắt tràn đầy tức giận, toàn thân giận tới phát run.
“Sở Trầnsống không được.”
Hoàng Dương nói, “Chú hai, đừng lo lắng, hôm nay Ngọc Hằng đã chịu nhiều ủy khuất, nhưng chân của thằng bé nhất định sẽ được chữa khỏi.”
Câu nói của Sở Trầnđó là khiến Hoàng Ngọc Hằng cả đời phải ngồi xe lăn khiến mọi người cảm thấy ghê sợ.
Dù sao, Sở Trần chỉ đơn giản là đấm vào chân Hoàng Ngọc Hằng vài lần.
Cho dù Sở Trần có cường đại cỡ
nào, cũng sẽ không thể nào khiến cho Hoàng Ngọc Hằnghai chân không thể chữa trị.
Mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Chú, Tống Gia có thể sống được bao lâu nữa?”
Giọng nói của Diệp Yên lạnh như băng.
Hoàng Vũ ánh mắt dữ tợn,
“Trong vòng ba ngày, Tống Gia nhất định sẽ biến mất khỏi Thiền Thành.”
“Được.”
Diệp Yên nói, “Con sẽ tìm biện phápđể đối phó Sở Trần, con muốn làm cho hắn đau khổ hơn Ngọc Hằng gấp trăm nghìn lần.”
Thân thể Diệp Yên tràn đầy sát khí.
Chuyện hôm nay, cô nhất định phải báo cáo với Thanh Dương Phái, đường đường là cổ Võ chính thống, tuyệt không cho phép đệ tử nhà mình bị bàng môn tà đạo nhục nhã.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mọi người trong Hoàng Gia đều chấn động, vội vàng nhìn sang, Hoàng Giang Hồng bước lên ngay lập tức.
“Tình hình của Ngọc Hằng thế nào?”
Hoàng Giang Hồng lo lắng hỏi.
“Người bị thương không nguy hiểm đến tính mạng.”
Câu nói đầu tiên của bác sĩ khiến nhiều người có mặt cảm thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên bác sĩ trầm giọng nói: “Tuy nhiên, tình trạng chân của người bị thương không
rõ ràng, chúng tôi đã thử nhiều phương pháp nhưng không cách nào nối được cái xương đã gãy.”
Mọi ánh mắt đều rơi vào Sở Trần.
Sở Trầnnhẹ nhàng phủi bụi trên người,thản nhiên bước vào phòng vệ sinh.
Mọi người,
Trong bệnh viện,người nhà Hoàng Gia đã đợi sẵn ở cửa phòng cấp cứu.
Tất cả cao tầng của bệnh viện này cũng đều đã tới, ở bên cạnh lão nhân gia cũng không dám hít thở mấy hơi.
Đứa cháu mà lão gia tử Hoàng
Gia yêu thích nhất đang cấp cứu ở bên trong, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ đương nhiên sự rằng lão gia tử sẽ trách cứ bọn họ.
“Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Trần.”
Hoàng nhị gia Hoàng Vũ cũng đã vội vàng chạy tới bệnh viện, từ mệnh lệnh của lão gia tử, chính là hắn phụ trách việc trấn áphàng loạtsản nghiệp của Tống Gia.
Hoàng Vũ hai mắt tràn đầy tức giận, toàn thân giận tới phát run.
“Sở Trầnsống không được.”
Hoàng Dương nói, “Chú hai, đừng lo lắng, hôm nay Ngọc Hằng đã chịu nhiều ủy khuất, nhưng chân của thằng bé nhất định sẽ được chữa khỏi.”
Câu nói của Sở Trầnđó là khiến Hoàng Ngọc Hằng cả đời phải ngồi xe lăn khiến mọi người cảm thấy ghê sợ.
Dù sao, Sở Trần chỉ đơn giản là đấm vào chân Hoàng Ngọc Hằng vài lần.
Cho dù Sở Trần có cường đại cỡ
nào, cũng sẽ không thể nào khiến cho Hoàng Ngọc Hằnghai chân không thể chữa trị.
Mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi.
“Chú, Tống Gia có thể sống được bao lâu nữa?”
Giọng nói của Diệp Yên lạnh như băng.
Hoàng Vũ ánh mắt dữ tợn,
“Trong vòng ba ngày, Tống Gia nhất định sẽ biến mất khỏi Thiền Thành.”
“Được.”
Diệp Yên nói, “Con sẽ tìm biện phápđể đối phó Sở Trần, con muốn làm cho hắn đau khổ hơn Ngọc Hằng gấp trăm nghìn lần.”
Thân thể Diệp Yên tràn đầy sát khí.
Chuyện hôm nay, cô nhất định phải báo cáo với Thanh Dương Phái, đường đường là cổ Võ chính thống, tuyệt không cho phép đệ tử nhà mình bị bàng môn tà đạo nhục nhã.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mọi người trong Hoàng Gia đều chấn động, vội vàng nhìn sang, Hoàng Giang Hồng bước lên ngay lập tức.
“Tình hình của Ngọc Hằng thế nào?”
Hoàng Giang Hồng lo lắng hỏi.
“Người bị thương không nguy hiểm đến tính mạng.”
Câu nói đầu tiên của bác sĩ khiến nhiều người có mặt cảm thấy nhẹ nhõm, tuy nhiên bác sĩ trầm giọng nói: “Tuy nhiên, tình trạng chân của người bị thương không
rõ ràng, chúng tôi đã thử nhiều phương pháp nhưng không cách nào nối được cái xương đã gãy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.