Chương 582
Ninh Ninh
30/07/2023
vởi Dương Tiểu cẩn trong bóng tối là một thế lực tên là Vu Thần Môn,Vu Thần Môn có một thủ đoạn rất độc ác, đó là khống chế độc vật, bọn họ không cần hiện thân nhưng có thể khống chế rắn
độc, côn trùng độc…lẻn vào
nhà… Dừng!”
Tiêu Lãng kinh hãi, cơ hồ nổi da gà, giọng nói run rẩy, “Anh… đừng loạn nói đùa.”
“Lời tôi nói chính là thật.”
Sở Trần nói, “Nhưng cô đừng sợ, khi cô mang theo gỏi này trên người, nếu độc vật xuất hiện, chúng sẽ không dám tới gần cô trong vòng hai mét.”
Tiêu Lãng vô thức siết chặt tay mình,trong đầu không khoi bổ não một chút, sắc mặt tái nhợt, “Cho dù bọn chúng không qua
được, nhưng nhìn thôi cũng sợ quá đi!”
Tiêu Lãng sắp khóc, từ nhỏ đén giờ cô sợ nhất là rắn rết.
Tiềm thức cũng nói cho Têu Lãng biết Sở Trần nhất định không phải đang nối đùa.
Giọng của Tiêu Lãng run lên,
“Vạn nhất chúng không sợ túi thơm này thì sao?”
Sở Trần trầm mặc một hồi.
Tiêu Lãng hai mắt trợn tròn! Thực sự sẽ có! Têu Lãng càng thêm hoảng sợ.
Điều mà Sở Trần đang nghĩ tới là nếu đối phương phá được Khu Linh Phù, thì độc vật sẽ không
còn sợ tủi thơm nữa.
“Trong năm phút tôi có thể tới đây.”
Sở Trần nói, “Nếu có độc vật, hãy gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Tiêu Lãng sắc mặt tái nhợt, “Nếu như anh ngủ say quá thì sao.”
Sở Trần, “…”
Tiêu Lãng đã não bổ ra vô số tình huống bất ngờ.
Cô không sợ bọn trộm lẻn vào, ngược lại nếu bọn họ xuất hiện thì còn có cơ hội tìm được Dương Tiểu cẩn.
Nhưng những con rắn độc và côn trùng mà Sờ Trần nhắc đến thực sự khiến Tiêu Lãng hoảng sợ.
“Sở Trần, đêm nay đừng rời đi.” Tiêu Lãng nói.
Sờ Trần sửng sốt một chút, nhìn về phía Tiêu Lãng, khuôn mặt xinh đẹp này đã không còn chút máu.
Có vẻ như hắn đã dọa cho cô phát sợ.
Sở Trầncảm thán, “Được rồi, tối nay tôi sẽ ở lại, có điều, ngày mai tôi có chuyện quan trọng, sợ rằng ngày mai cô phải ở đây một mình.”
“Ban ngày tôi không sợ.”
Tiêu Lãng buột miệng nói, “Ban đêm anh ở đây là được.”
Nói xong, mặt Tiêu Lãng không khỏi đỏ lên.
Sao đêm nay cô lại cử nói lung tung vậy?
Tiêu Lãng muốn thu hết dũng khí nói với Sở Trần, không có chuyện đâu, anh trở về đi, tôi không có vấn đề, thế nhưng là... cô thật sự hoảng! Hai người tới tầng hai, liền chia nhau hai căn phòng!
“Sở Trần, trong phòng… sẽ không có việc gì đi.”
Tiêu Lãng cảm giác dường như tất cả cỏ cây dều là tặc tử.
“Yên tâm.”
độc, côn trùng độc…lẻn vào
nhà… Dừng!”
Tiêu Lãng kinh hãi, cơ hồ nổi da gà, giọng nói run rẩy, “Anh… đừng loạn nói đùa.”
“Lời tôi nói chính là thật.”
Sở Trần nói, “Nhưng cô đừng sợ, khi cô mang theo gỏi này trên người, nếu độc vật xuất hiện, chúng sẽ không dám tới gần cô trong vòng hai mét.”
Tiêu Lãng vô thức siết chặt tay mình,trong đầu không khoi bổ não một chút, sắc mặt tái nhợt, “Cho dù bọn chúng không qua
được, nhưng nhìn thôi cũng sợ quá đi!”
Tiêu Lãng sắp khóc, từ nhỏ đén giờ cô sợ nhất là rắn rết.
Tiềm thức cũng nói cho Têu Lãng biết Sở Trần nhất định không phải đang nối đùa.
Giọng của Tiêu Lãng run lên,
“Vạn nhất chúng không sợ túi thơm này thì sao?”
Sở Trần trầm mặc một hồi.
Tiêu Lãng hai mắt trợn tròn! Thực sự sẽ có! Têu Lãng càng thêm hoảng sợ.
Điều mà Sở Trần đang nghĩ tới là nếu đối phương phá được Khu Linh Phù, thì độc vật sẽ không
còn sợ tủi thơm nữa.
“Trong năm phút tôi có thể tới đây.”
Sở Trần nói, “Nếu có độc vật, hãy gọi điện thoại cho tôi ngay lập tức.”
Tiêu Lãng sắc mặt tái nhợt, “Nếu như anh ngủ say quá thì sao.”
Sở Trần, “…”
Tiêu Lãng đã não bổ ra vô số tình huống bất ngờ.
Cô không sợ bọn trộm lẻn vào, ngược lại nếu bọn họ xuất hiện thì còn có cơ hội tìm được Dương Tiểu cẩn.
Nhưng những con rắn độc và côn trùng mà Sờ Trần nhắc đến thực sự khiến Tiêu Lãng hoảng sợ.
“Sở Trần, đêm nay đừng rời đi.” Tiêu Lãng nói.
Sờ Trần sửng sốt một chút, nhìn về phía Tiêu Lãng, khuôn mặt xinh đẹp này đã không còn chút máu.
Có vẻ như hắn đã dọa cho cô phát sợ.
Sở Trầncảm thán, “Được rồi, tối nay tôi sẽ ở lại, có điều, ngày mai tôi có chuyện quan trọng, sợ rằng ngày mai cô phải ở đây một mình.”
“Ban ngày tôi không sợ.”
Tiêu Lãng buột miệng nói, “Ban đêm anh ở đây là được.”
Nói xong, mặt Tiêu Lãng không khỏi đỏ lên.
Sao đêm nay cô lại cử nói lung tung vậy?
Tiêu Lãng muốn thu hết dũng khí nói với Sở Trần, không có chuyện đâu, anh trở về đi, tôi không có vấn đề, thế nhưng là... cô thật sự hoảng! Hai người tới tầng hai, liền chia nhau hai căn phòng!
“Sở Trần, trong phòng… sẽ không có việc gì đi.”
Tiêu Lãng cảm giác dường như tất cả cỏ cây dều là tặc tử.
“Yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.