Chương 682
Ninh Ninh
30/07/2023
Tống Thu ngây người.
Kiều trưởng lão cũng quá lợi hại đi, hừ một tiếng, liền làm môn chủ Vu Thần Môn chấn thương.
“Huyễn Thần cổ bị phá rồi.” Một bên, thanh âm Mạc Vô Ưu kích động, cô thậm chí hoàn toàn không có đi chú ý chiến đấu của Kiều Thương Sinh cùng môn chủ Vu Thần Môn.
Một ngụm máu tươi này của môn chủ Vu Thần Môn là sự cắn trả mà Sở Trần mang đến cho môn chủ Vu Thần Môn sau khi đánh vỡ Huyễn Thần cổ.
“Tiểu Vô Ưu, mang dao tới.” Sở Trần trầm giọng mở miệng.
Mạc Vô Ưu sớm đã chuẩn bị xong một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, đưa cho Sở Trần.
chân đi lên.
“Ngươi dám hủy Huyễn Thần Cổ?” Lúc này, môn chủ Vu Thần Môn rống to, phẫn nộ vô cùng: “Huyễn Thần cổ là Vu Thần Chi Cổ, nếu ngươi hủy nó, nhất định sẽ bị Vu Thần nguyền rùa, đời này kiếp này, không được an bình.”
Khuôn mặt Tống Nhan biến đổi, thanh âm môn chủ Vu Thần Môn làm cho cô có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Sờ Trần nhắc tới đi lên: “Vu Thần dám nguyền rủa tôi, Sở Trần tôi ngay ca Vu Thần cũng chém đứt.”
Giơ tay chém xuống.
Huyễn Thần Cổ.chia ra làm hai.
Tiếng kệu thê lương chói tai trong nháy mắt vang vọng nội viện Tinh La, cũng lập tức dừng lại.
Kèm theo là một ngụm máu tươi của môn chủ Vu Thần Môn.
Huyễn Thần cổ bị phá.
Ánh mắt môn chủ Vu Thần Môn mang theo oán hận cùng với không thể tin nhìn chằm chằm Sở Trần.
Hắn vẫn như cũ không tin Sở Trần có thể dễ dàng phá vỡ trấn môn chi bảo của Vu Thần Môn như vậy.
Đó chính là Huyễn Thần cổ.
Môn chủ Vu Thần Môn chú ý tới, chủy thủ của Sở Trần cuối cùng chém Huyễn Thần cổ, trên chùy thủ cũng dán bùa.
Một đao phá cổ.
Nhìn qua phảng phất không cần tốn nhiều sức, nhưng môn chủ Vu Thần Môn tin, trong kỳ môn, không có bao nhiêu người có thể làm được.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm môn chủ Vu Thần Môn gầm nhẹ, ánh mắt mang theo oán hận: “Vu Thần sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sở Trần cười tủm tỉm nhìn môn chủ Vu Thần Môn: “Không biết ông có may mắn nhìn thấy Vu Thần tìm tôi hay không.” .
||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) |||||
Môn chủ Vu Thần Môn trong khoảnh khắc cảm giác được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ trong lòng.
Xèo!
Con dao găm sắc bén phá không đâm tới.
Ninh Tử Mặc!
Đồng tử môn chủ Vu Thần Môn co rụt lại, ánh mắt thoáng nhìn về một phương hướng, Vu Thanh trưởng lão đã nhiễm máu ngã trên mặt đất, tiểu tử cáo mượn oai hùm lúc trước một tay cầm dưa hấu, một cước giẫm lên người Vu Thanh trưởng lão, một bộ thần thái ‘ông không nên đến.
Hiển nhiên, Vu Thanh trưởng lão đã bị con người trước mắt này đánh bại, mất đi lực phản kháng.
Rút lui!
Kiều trưởng lão cũng quá lợi hại đi, hừ một tiếng, liền làm môn chủ Vu Thần Môn chấn thương.
“Huyễn Thần cổ bị phá rồi.” Một bên, thanh âm Mạc Vô Ưu kích động, cô thậm chí hoàn toàn không có đi chú ý chiến đấu của Kiều Thương Sinh cùng môn chủ Vu Thần Môn.
Một ngụm máu tươi này của môn chủ Vu Thần Môn là sự cắn trả mà Sở Trần mang đến cho môn chủ Vu Thần Môn sau khi đánh vỡ Huyễn Thần cổ.
“Tiểu Vô Ưu, mang dao tới.” Sở Trần trầm giọng mở miệng.
Mạc Vô Ưu sớm đã chuẩn bị xong một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, đưa cho Sở Trần.
chân đi lên.
“Ngươi dám hủy Huyễn Thần Cổ?” Lúc này, môn chủ Vu Thần Môn rống to, phẫn nộ vô cùng: “Huyễn Thần cổ là Vu Thần Chi Cổ, nếu ngươi hủy nó, nhất định sẽ bị Vu Thần nguyền rùa, đời này kiếp này, không được an bình.”
Khuôn mặt Tống Nhan biến đổi, thanh âm môn chủ Vu Thần Môn làm cho cô có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Sờ Trần nhắc tới đi lên: “Vu Thần dám nguyền rủa tôi, Sở Trần tôi ngay ca Vu Thần cũng chém đứt.”
Giơ tay chém xuống.
Huyễn Thần Cổ.chia ra làm hai.
Tiếng kệu thê lương chói tai trong nháy mắt vang vọng nội viện Tinh La, cũng lập tức dừng lại.
Kèm theo là một ngụm máu tươi của môn chủ Vu Thần Môn.
Huyễn Thần cổ bị phá.
Ánh mắt môn chủ Vu Thần Môn mang theo oán hận cùng với không thể tin nhìn chằm chằm Sở Trần.
Hắn vẫn như cũ không tin Sở Trần có thể dễ dàng phá vỡ trấn môn chi bảo của Vu Thần Môn như vậy.
Đó chính là Huyễn Thần cổ.
Môn chủ Vu Thần Môn chú ý tới, chủy thủ của Sở Trần cuối cùng chém Huyễn Thần cổ, trên chùy thủ cũng dán bùa.
Một đao phá cổ.
Nhìn qua phảng phất không cần tốn nhiều sức, nhưng môn chủ Vu Thần Môn tin, trong kỳ môn, không có bao nhiêu người có thể làm được.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thanh âm môn chủ Vu Thần Môn gầm nhẹ, ánh mắt mang theo oán hận: “Vu Thần sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sở Trần cười tủm tỉm nhìn môn chủ Vu Thần Môn: “Không biết ông có may mắn nhìn thấy Vu Thần tìm tôi hay không.” .
||||| Truyện đề cử: Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em) |||||
Môn chủ Vu Thần Môn trong khoảnh khắc cảm giác được một cỗ cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ trong lòng.
Xèo!
Con dao găm sắc bén phá không đâm tới.
Ninh Tử Mặc!
Đồng tử môn chủ Vu Thần Môn co rụt lại, ánh mắt thoáng nhìn về một phương hướng, Vu Thanh trưởng lão đã nhiễm máu ngã trên mặt đất, tiểu tử cáo mượn oai hùm lúc trước một tay cầm dưa hấu, một cước giẫm lên người Vu Thanh trưởng lão, một bộ thần thái ‘ông không nên đến.
Hiển nhiên, Vu Thanh trưởng lão đã bị con người trước mắt này đánh bại, mất đi lực phản kháng.
Rút lui!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.