Quyển 1 - Chương 106
Nhược Thiếu
08/04/2014
Lúc đầu Mộc Trữ nghi hoặc mà nhìn, sau đó vẻ mặt lộ rõ
sự không thể tin được, hắn đi xuống, thanh âm có chút run rẩy:
- Tiểu Văn?
Mục Tiểu Văn nghẹn ngào, gật đầu một cái, nước mắt nhanh chóng ực đầy hai mắt.
Mộc Trữ kinh hỉ đánh giá Mục Tiểu Văn một trận rồi đem nàng ôm vào ngực sau đó lại buông ra đánh giá. Hai người nhìn nhau cười khúc khích, cứ đứng ngây đó nửa ngày, mãi tới khi binh lính lên tiếng nhắc nhở mới ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Đã ba năm Mộc Trữ chưa có về nhà, thư từ cũng khá chậm nên hắn chỉ biết muội muội sau khi nhảy xuống vực núi được cứu lên thì bị mất trí nhớ, trong triều thì có biến cố, phụ thân cáo quan quy ẩn. Mộc Liêu (Mộc tể tướng á) và Vương Uyển Ngữ gử hắn một phong thư báo bình an sau đó mới đem chuyện Mục Tiểu Văn từng nhảy núi rồi mất tích nói ra, họ còn nói thêm rằng chỉ là vô tình bị ngã xuống vực núi mà thôi. Mặc dù hắn biết không có chuyện gì nhưng vẫn không nén nổi lo sợ. Mục Tiểu Văn dù có quay về thăm Mộc Liêu và Vương Uyển Ngữ nhưng không nói cho họ biết chuyện ở thành Thiên Lạc cho nên Một Trữ cố gắng tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả gì.
Bây giờ nhìn thấy Mục Tiểu Văn, hắn cảm thấy vui mừng vô cùng. Khoé miệng nhếch lên một nụ cười an tâm, Mộc Trữ nhìn Mục Tiểu Văn, trên khuôn mặt thanh tú ôn hoà đều là sủng nịnh.
Mục Tiểu Văn từ khi bị Dực nhi phát hiện ra thân phận thật sự nên cũng muốn nói rõ chân tướng mọi chuyện, sau đó vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên không thể thực hiện được. Tận đáy lòng nàng vẫn muốn rời khỏi gia đình này nhưng giờ thấy Mộc Trữ nói tới chuyện này, thâm tâm vừa kinh ngạc vừa chấn động. Có lẽ nàng đáng được ở lại? Nhìn khuôn mặt na ná giống mình, phảng phất sự ấm áp trìu mến kia, sao có thể cự tuyệt được đây?
Mục Tiểu Văn sợ Mộc Trữ lo lắng, hơn nữa có rất nhiều chuyện không cần phải nói ra làm ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn nên nàng chỉ nói ra một vài việc. Nàng giới thiệu một chút về Khởi Chi Điêu sau đó đem chuyện tìm kiếm Phương Mặc báo cho hắn biết.
Mộc Trữ gật đầu tán thành:
- Không còn mê luyến hoàng thượng, có người thương khác trong lòng cũng rất tốt!
Ngay cả ca ca cũng nói như vậy thì có gì không đúng nữa? Không nghĩ ca ca sẽ nói như vậy, Mục Tiểu Văn có chút hoảng hốt.
Lo lắng cho an nguy của Thiên Hương và mọi người, nàng nói rằng có mấy người bạn ở thành Thiên Lạc không biết bây giờ như thế nào, Mộc Trữ liền phái người đi hỏi thăm tin tức.
Mộc Trữ cho Mục Tiểu Văn thay quần áo binh lính rồi đẩy đi trước, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nhờ bằng hữu mang nàng đi Thương quc.
Hôm nay là mùng ba tết, cho dù binh sĩ có kỷ luật nghiêm minh như thế nào thì cũng được thoải mái mừng năm mới, bên ngoài doanh trại đốt một đống lửa lớn, rượu thịt bày khắp, hào khí tận trời; trong trời đông giá rét thở ra cả khói, xa xa tuyết trắng bao phủ một mảng.>Mục Tiểu Văn ngồi trong doanh trại cùng với ca ca và nhiều người khác uống rượu, đối ẩm một hồi; nhận thấy ánh mắt kinh dị của bọn họ, nàng lững thững rời đi tới xem tình hình Khởi Chi Điêu thế nào.
Trên đường chạm không ít ánh mắt ngạc nhiên, nàng liền mở lời giới thiệu mình là bào đệ của Mộc tướng quân cho nên mới nhìn giống nhau đến vậy. Kiên nhẫn đứng giải thích một hồi, khoé miệng càng ngày càng cong lớn, hình như làm như vậy mới có thể xác định hắn chính là ca ca của nàng. Nhiều người theo phản xạ tự nhiên liền quay lại chào nàng là “Tướng quân!”, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ.
Nàng nảy lên một điểm lo lắng nên chạy về hỏi Mộc Trữ, nếu chẳng may bị phát hiện là nàng giả nam giấu trong quân doanh thì có thể bị khép vào tội khi quân hay không? Mộc Trữ cùng với binh lính cười ha ha, hắn mãi không chịu ngừng cười, ngón tay chỉ chỉ lên cao, mắt chớp nháy nghịch ngợm:
- Trời trên cao, hoàng đế ở xa!
Ca ca này nói chuyện khá hài hước, Mục Tiểu Văn nhìn hắn một hồi rồi chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ.
Mộc tướng quân cùng mọi người quây quần bên nhau được người ta yêu quý, nàng dĩ nhiên không thể làm cho hắn mất thể diện. Có binh sĩ muốn kính rượu, nàng rất muốn uống một hơi cạn sạch nhưng trong tình cảnh hỗn loạn, người nào cũng say khướt nên chén rượu nhanh chóng bị đoạt đi, mấy lần sau cũng như vậy nên nàng cũng không làm gì khác được. Có người đề nghị chơi trò lùa bắt, sau mấy lần bị đạp ngã như người bù nhìn thì không còn ai đồng ý chơi với nàng nữa. Lại có người muốn thi xem ai đem tuyết thổi thành nhiều nước nhất, cuối cùng nàng cũng tìm được một trò để gia nhập, vui vẻ cùng mọi người vác thùng gỗ đi lấy tuyết.
Đang bốc tuyết thổi vào trong thùng gỗ, thoáng thấy xa xa một thân ảnh màu xanh, Mục Tiểu Văn sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.
Thanh Y, sao Thanh Y cứ như một âm hồn không tiêu tan vậy chứ?
Cho hắn có là bằng hữu tốt của ca ca thì cũng là người của ngoại bang, không thể nào tự nhiên qua lại như vậy chứ?
Mục Tiêu Văn có trấn an mình tiếp tục bốc tuyết, Thanh Y cau mày một lúc rồi đi tới phía nàng.>- Tướng quân? Ngữ khí của hắn như thử thăm dò.
Mục Tiểu Văn làm mặt cười chỉ chỉ vào thùng gỗ đựng tuyết, giả bộ làm như người say vỗ vỗ đầu, sau đó lắc lắc kiểm tra thùng gỗ rồi chạy đi.
Sau lưng lại vang một thanh âm dò xét:
- Văn nương nương?
Mục Tiểu Văn giật nảy mình rồi lập tức ném chiếc thùng gỗ đi, cố giữ lấy chiếc mũ che đầu rồi nhanh chân bỏ chạy.
Trở lại trong quân doanh, nàng kéo ca ca đang say mèm nói cho hắn biết mình và Thanh Y có chút mâu thuẫn nên tuyệt đối không được đem chuyện của nàng kể cho hắn nghe. Mộc Trữ ngạc nhiên vỗ vỗ đầu nàng sau đó cười cười ý bảo nhớ rõ rồi.
Nàng đứng ngồi không yên suốt hai ngày, tới khi không nhìn thấy Thanh Y tới nữa thì mới an tâm chút chút. Chỉ cần bạn của ca ca đến thì nàng có thể rời khỏi nơi này không cần lo lắng đối mặt Thanh Y nữa.
Khởi Chi Điêu đã tỉnh lại, hắn chỉ nghi hoặc vài giây rồi như hiểu rõ mọi chuyện, điều này có thể biết là hắn khá am hiểu về nàng. Còn nhỏ mà có năng lực như vậy, xem ra chuyện về Phương Mặc không còn quá xa vời nữa rồi. Lúc đầu chỉ là một tiểu khất cái rồi lại là một tiểu công tử, bây giờ coi như là sự nghiệp của hắn đã thành rồi đi.
Thúc giục Khởi Chi Điêu hỏi thăm tin tức về Phương Mặc, Khởi Chi Điêu đi ra ngoài cả ngày, lúc trở về thì hắn nói là ngày mai nhất định sẽ có kết quả. Trùng hợp người bạn của ca ca cũng vừa tới, vậy là ngày mai có thể lên đường rồi.
Lòng Mục Tiểu Văn nóng như có lửa đốt ngồi trong trướng chờ người bạn của Mộc Trữ. Khi một người vén rèm đi vào, Mục Tiểu Văn nhìn muốn trơ mắt.
Là…là Thanh Y!
Nàng cắn răng tự nhủ trong lòng: sau này ngàn vạn lần không thể nói chuyện với Mộc Trữ lúc hắn say rượu được! Thật không hiểu sao hắn có thể làm một tướng quân chứ.
Thanh Y tự nhiên như ở nhà mình mà ngồi xuống, mặt không chút thay đổi rồi nhẹ nhàng ôm quyền
- Mộc tướng quân, Văn nương nương!
Càng trốn tránh thì càng chật vật khó coi, cuối cùng Mục Tiểu Văn khẽ cười đáp:
-Thanh Y đại nhân, lâu rồi không gặp!
- Hai người biết nhau? - Mộc Trữ ngạc nhiên.
- Khi đi cùng hoàng thượng tới quý quốc ta từng có duyên gặp Văn nương nương vài lần. - Thanh y đáp.
Thì ra như vậy, nếu thế thì chuyện của tiểu muội ta đành nhờ vả Thanh Y ngươi rồi! Mộc Trữ cười, lúc này bên ngoài có binh lính tới bẩm báo gì đó, hắn liền đi ra ngoài. Nhất thời trong doanh trướng im lặng.
Sau một hồi hâu, Mục Tiểu Văn đành đem mọi chuyện kể lại một lần. Có thể Thanh Y đã biết nhưng kể lại chi tiết một chút cũng không sao; Thanh Y chỉ toàn “Ừm”, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, nói xong không gian lại trở về yên ắng.
Mục Tiểu Văn không nghĩ tới lần này gặp lại lại xấu hổ như vậy nên mở miệng nói tiếp:
- Chi Điêu đã biết được tám chín mươi phần, chỉ nghe nói Hướng Mị rất khó đối phó, chúng ta lại không quen thuộc địa hình Thương Quốc nên Mộc tướng quân mới nhờ Thanh Y đại nhân giúp đỡ. Tiểu Văn có lời tạ hơn trước!
- Văn nương nương quá khiêm nhượng rồi!
- Thanh Y đại nhân không nên gọi ta là Văn nương nương, gọi là Mục huynh hay Tiểu Văn cũng được.
- Tiểu…Tiểu Văn. - Trên mặt Thanh Y có vài phần đỏ ửng.
Vốn là một cách xưng hô rất bình thường như vì Thanh Y đỏ mặt khiến cho Mục Tiểu Văn cũng cảm thấy cách xưng hô này hình như rất thân mật.
- Ta cũng nên đi gọi Khởi Chi Điêu một tiếng, người biết chi tiết chỉ có hắn thôi. - Mục Tiểu Văn đứng lên muốn đi ra ngoài.
- Văn nương nương! - Thanh Y lên tiếng gọi nàng lại.
Mục Tiểu Văn quay đầu.
- Mục huynh, lần đó ta muốn cứu ngươi! - Thanh Y lộ ra một khuôn mặt áy náy nhưng vì chuyển cách xưng hô quá gấp khiến hắn không được tự nhiên cho lắm.
- Lần nào?
- Vách đá.
Ồ, thì ra hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này. Trong lòng Mục Tiểu Văn có chút ấm áp. Chuyện kia không có liên quan tới hắn như hắn lại thấy áy náy vì không thể cứu được nàng. Nhớ tới những chuyện trước kia, cũng không phải đều là đau đớn. Một Thanh Y trước kia mỗi lần bị nàng chọc ghẹo thì đỏ ửng mặt chưa hề biến mất.
Bất giác, Mục Tiểu Văn khẽ cười:
- Ta biết ngươi vẫn xem ta là bằng hữu!
Thanh Y im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị thoả đáng chỉ chờ tới ngày lên đường. Ngày hôm sau, mọi người vội vã xuất phát. Nhưng mà lần ly biệt này sẽ không lâu lắm, tìm được Phương Mặc, tiêu dao thiên hạ, muốn gặp ca ca bao lâu cũng được. Thậm chí có ở lại nơi này cũng không phải là không thể.
Hôm nay Thanh Ỳ dù có thân phận là đại nhân nhưng vì cãi lời hoàng thượng không chịu về kinh khiến cho mặt rồng giận dữ nhưng cũng không tác động tới hắn, vì vậy có ba người đồng hành.
Mỗi người một ngựa, ai nhanh hơn thì đi trước. Mục Tiểu Văn vốn định đuổi theo nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa không giỏi, tâm quýnh lên ngược lại làm cho ngựa đảo quanh không chịu chạy, cuối cùng đành lẹt đẹt đi phía sau. Quả nhiên Thanh Y vẫn không chịu thay đổi tư tưởng, nàng muốn ngồi cùng với hắn trên một con ngựa để đỡ tốn thời gian như hắn lại viện lý do “nam nữ thụ thụ bất thân”, chết cũng không gần nàng. Nàng chuyển qua Khởi Chi Điêu, ngựa của Khởi Chi Điêu mặc dù không khoẻ như hắn kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất giỏi, hai người cũng không phải chưa ngồi chung với nhau nhưng Thanh Y nhất quyết vẫn không cho.
Với cái tốc độ này thì lúc nào mới tới được kinh thành?
Vừa không cam tâm vừa không có cách nào thay đổi được hắn, nàng đành phải tìm cách mà trút giận. Nhìn thấy đôi uyên ương trong hồ, cặp chim chuyền trên cây, nàng làm bộ kinh ngạc mà thốt lên: “Ai cha, nam nữ thụ thụ bất thân!” Nhưng sau mấy lần Thanh Y vẫn không có phản ứng gì; vẻ mặt Khởi Chi Điêu cũng chững chạc mà đáp lại hành động ngây thơ của nàng, cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn ngoài dừng lại và im lặng.
Nghĩ thầm sắp tới thị trấn có thể đổi sang xe ngựa, trong lòng nàng lại tự nhủ nhiều điều.
Người nàng như sắp phát điên trên lưng ngựa, cây cối hai bên đường khô héo bị tuyết phủ trắng đột nhiên rung lên một trận rụng sạch sành sanh. Ba người lập tức cảnh giác, bất ngờ hơn mười tên hắc y nhân nhảy ra không nói một lời tấn công ngựa Mục Tiểu Văn. Thanh Y cùng Khởi Chi Điêu vung kiếm, người bên trái người bên phải phản công lại. Nháy mắt, tiếng đao kiếm va vào nhau inh ỏi không ngừng bên tai.
- Tiểu Văn?
Mục Tiểu Văn nghẹn ngào, gật đầu một cái, nước mắt nhanh chóng ực đầy hai mắt.
Mộc Trữ kinh hỉ đánh giá Mục Tiểu Văn một trận rồi đem nàng ôm vào ngực sau đó lại buông ra đánh giá. Hai người nhìn nhau cười khúc khích, cứ đứng ngây đó nửa ngày, mãi tới khi binh lính lên tiếng nhắc nhở mới ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Đã ba năm Mộc Trữ chưa có về nhà, thư từ cũng khá chậm nên hắn chỉ biết muội muội sau khi nhảy xuống vực núi được cứu lên thì bị mất trí nhớ, trong triều thì có biến cố, phụ thân cáo quan quy ẩn. Mộc Liêu (Mộc tể tướng á) và Vương Uyển Ngữ gử hắn một phong thư báo bình an sau đó mới đem chuyện Mục Tiểu Văn từng nhảy núi rồi mất tích nói ra, họ còn nói thêm rằng chỉ là vô tình bị ngã xuống vực núi mà thôi. Mặc dù hắn biết không có chuyện gì nhưng vẫn không nén nổi lo sợ. Mục Tiểu Văn dù có quay về thăm Mộc Liêu và Vương Uyển Ngữ nhưng không nói cho họ biết chuyện ở thành Thiên Lạc cho nên Một Trữ cố gắng tìm kiếm nhiều lần nhưng vẫn không có kết quả gì.
Bây giờ nhìn thấy Mục Tiểu Văn, hắn cảm thấy vui mừng vô cùng. Khoé miệng nhếch lên một nụ cười an tâm, Mộc Trữ nhìn Mục Tiểu Văn, trên khuôn mặt thanh tú ôn hoà đều là sủng nịnh.
Mục Tiểu Văn từ khi bị Dực nhi phát hiện ra thân phận thật sự nên cũng muốn nói rõ chân tướng mọi chuyện, sau đó vì có quá nhiều chuyện xảy ra nên không thể thực hiện được. Tận đáy lòng nàng vẫn muốn rời khỏi gia đình này nhưng giờ thấy Mộc Trữ nói tới chuyện này, thâm tâm vừa kinh ngạc vừa chấn động. Có lẽ nàng đáng được ở lại? Nhìn khuôn mặt na ná giống mình, phảng phất sự ấm áp trìu mến kia, sao có thể cự tuyệt được đây?
Mục Tiểu Văn sợ Mộc Trữ lo lắng, hơn nữa có rất nhiều chuyện không cần phải nói ra làm ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn nên nàng chỉ nói ra một vài việc. Nàng giới thiệu một chút về Khởi Chi Điêu sau đó đem chuyện tìm kiếm Phương Mặc báo cho hắn biết.
Mộc Trữ gật đầu tán thành:
- Không còn mê luyến hoàng thượng, có người thương khác trong lòng cũng rất tốt!
Ngay cả ca ca cũng nói như vậy thì có gì không đúng nữa? Không nghĩ ca ca sẽ nói như vậy, Mục Tiểu Văn có chút hoảng hốt.
Lo lắng cho an nguy của Thiên Hương và mọi người, nàng nói rằng có mấy người bạn ở thành Thiên Lạc không biết bây giờ như thế nào, Mộc Trữ liền phái người đi hỏi thăm tin tức.
Mộc Trữ cho Mục Tiểu Văn thay quần áo binh lính rồi đẩy đi trước, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nhờ bằng hữu mang nàng đi Thương quc.
Hôm nay là mùng ba tết, cho dù binh sĩ có kỷ luật nghiêm minh như thế nào thì cũng được thoải mái mừng năm mới, bên ngoài doanh trại đốt một đống lửa lớn, rượu thịt bày khắp, hào khí tận trời; trong trời đông giá rét thở ra cả khói, xa xa tuyết trắng bao phủ một mảng.>Mục Tiểu Văn ngồi trong doanh trại cùng với ca ca và nhiều người khác uống rượu, đối ẩm một hồi; nhận thấy ánh mắt kinh dị của bọn họ, nàng lững thững rời đi tới xem tình hình Khởi Chi Điêu thế nào.
Trên đường chạm không ít ánh mắt ngạc nhiên, nàng liền mở lời giới thiệu mình là bào đệ của Mộc tướng quân cho nên mới nhìn giống nhau đến vậy. Kiên nhẫn đứng giải thích một hồi, khoé miệng càng ngày càng cong lớn, hình như làm như vậy mới có thể xác định hắn chính là ca ca của nàng. Nhiều người theo phản xạ tự nhiên liền quay lại chào nàng là “Tướng quân!”, trong lòng bất giác cảm thấy vui vẻ.
Nàng nảy lên một điểm lo lắng nên chạy về hỏi Mộc Trữ, nếu chẳng may bị phát hiện là nàng giả nam giấu trong quân doanh thì có thể bị khép vào tội khi quân hay không? Mộc Trữ cùng với binh lính cười ha ha, hắn mãi không chịu ngừng cười, ngón tay chỉ chỉ lên cao, mắt chớp nháy nghịch ngợm:
- Trời trên cao, hoàng đế ở xa!
Ca ca này nói chuyện khá hài hước, Mục Tiểu Văn nhìn hắn một hồi rồi chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ.
Mộc tướng quân cùng mọi người quây quần bên nhau được người ta yêu quý, nàng dĩ nhiên không thể làm cho hắn mất thể diện. Có binh sĩ muốn kính rượu, nàng rất muốn uống một hơi cạn sạch nhưng trong tình cảnh hỗn loạn, người nào cũng say khướt nên chén rượu nhanh chóng bị đoạt đi, mấy lần sau cũng như vậy nên nàng cũng không làm gì khác được. Có người đề nghị chơi trò lùa bắt, sau mấy lần bị đạp ngã như người bù nhìn thì không còn ai đồng ý chơi với nàng nữa. Lại có người muốn thi xem ai đem tuyết thổi thành nhiều nước nhất, cuối cùng nàng cũng tìm được một trò để gia nhập, vui vẻ cùng mọi người vác thùng gỗ đi lấy tuyết.
Đang bốc tuyết thổi vào trong thùng gỗ, thoáng thấy xa xa một thân ảnh màu xanh, Mục Tiểu Văn sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.
Thanh Y, sao Thanh Y cứ như một âm hồn không tiêu tan vậy chứ?
Cho hắn có là bằng hữu tốt của ca ca thì cũng là người của ngoại bang, không thể nào tự nhiên qua lại như vậy chứ?
Mục Tiêu Văn có trấn an mình tiếp tục bốc tuyết, Thanh Y cau mày một lúc rồi đi tới phía nàng.>- Tướng quân? Ngữ khí của hắn như thử thăm dò.
Mục Tiểu Văn làm mặt cười chỉ chỉ vào thùng gỗ đựng tuyết, giả bộ làm như người say vỗ vỗ đầu, sau đó lắc lắc kiểm tra thùng gỗ rồi chạy đi.
Sau lưng lại vang một thanh âm dò xét:
- Văn nương nương?
Mục Tiểu Văn giật nảy mình rồi lập tức ném chiếc thùng gỗ đi, cố giữ lấy chiếc mũ che đầu rồi nhanh chân bỏ chạy.
Trở lại trong quân doanh, nàng kéo ca ca đang say mèm nói cho hắn biết mình và Thanh Y có chút mâu thuẫn nên tuyệt đối không được đem chuyện của nàng kể cho hắn nghe. Mộc Trữ ngạc nhiên vỗ vỗ đầu nàng sau đó cười cười ý bảo nhớ rõ rồi.
Nàng đứng ngồi không yên suốt hai ngày, tới khi không nhìn thấy Thanh Y tới nữa thì mới an tâm chút chút. Chỉ cần bạn của ca ca đến thì nàng có thể rời khỏi nơi này không cần lo lắng đối mặt Thanh Y nữa.
Khởi Chi Điêu đã tỉnh lại, hắn chỉ nghi hoặc vài giây rồi như hiểu rõ mọi chuyện, điều này có thể biết là hắn khá am hiểu về nàng. Còn nhỏ mà có năng lực như vậy, xem ra chuyện về Phương Mặc không còn quá xa vời nữa rồi. Lúc đầu chỉ là một tiểu khất cái rồi lại là một tiểu công tử, bây giờ coi như là sự nghiệp của hắn đã thành rồi đi.
Thúc giục Khởi Chi Điêu hỏi thăm tin tức về Phương Mặc, Khởi Chi Điêu đi ra ngoài cả ngày, lúc trở về thì hắn nói là ngày mai nhất định sẽ có kết quả. Trùng hợp người bạn của ca ca cũng vừa tới, vậy là ngày mai có thể lên đường rồi.
Lòng Mục Tiểu Văn nóng như có lửa đốt ngồi trong trướng chờ người bạn của Mộc Trữ. Khi một người vén rèm đi vào, Mục Tiểu Văn nhìn muốn trơ mắt.
Là…là Thanh Y!
Nàng cắn răng tự nhủ trong lòng: sau này ngàn vạn lần không thể nói chuyện với Mộc Trữ lúc hắn say rượu được! Thật không hiểu sao hắn có thể làm một tướng quân chứ.
Thanh Y tự nhiên như ở nhà mình mà ngồi xuống, mặt không chút thay đổi rồi nhẹ nhàng ôm quyền
- Mộc tướng quân, Văn nương nương!
Càng trốn tránh thì càng chật vật khó coi, cuối cùng Mục Tiểu Văn khẽ cười đáp:
-Thanh Y đại nhân, lâu rồi không gặp!
- Hai người biết nhau? - Mộc Trữ ngạc nhiên.
- Khi đi cùng hoàng thượng tới quý quốc ta từng có duyên gặp Văn nương nương vài lần. - Thanh y đáp.
Thì ra như vậy, nếu thế thì chuyện của tiểu muội ta đành nhờ vả Thanh Y ngươi rồi! Mộc Trữ cười, lúc này bên ngoài có binh lính tới bẩm báo gì đó, hắn liền đi ra ngoài. Nhất thời trong doanh trướng im lặng.
Sau một hồi hâu, Mục Tiểu Văn đành đem mọi chuyện kể lại một lần. Có thể Thanh Y đã biết nhưng kể lại chi tiết một chút cũng không sao; Thanh Y chỉ toàn “Ừm”, thỉnh thoảng xen vào một hai câu, nói xong không gian lại trở về yên ắng.
Mục Tiểu Văn không nghĩ tới lần này gặp lại lại xấu hổ như vậy nên mở miệng nói tiếp:
- Chi Điêu đã biết được tám chín mươi phần, chỉ nghe nói Hướng Mị rất khó đối phó, chúng ta lại không quen thuộc địa hình Thương Quốc nên Mộc tướng quân mới nhờ Thanh Y đại nhân giúp đỡ. Tiểu Văn có lời tạ hơn trước!
- Văn nương nương quá khiêm nhượng rồi!
- Thanh Y đại nhân không nên gọi ta là Văn nương nương, gọi là Mục huynh hay Tiểu Văn cũng được.
- Tiểu…Tiểu Văn. - Trên mặt Thanh Y có vài phần đỏ ửng.
Vốn là một cách xưng hô rất bình thường như vì Thanh Y đỏ mặt khiến cho Mục Tiểu Văn cũng cảm thấy cách xưng hô này hình như rất thân mật.
- Ta cũng nên đi gọi Khởi Chi Điêu một tiếng, người biết chi tiết chỉ có hắn thôi. - Mục Tiểu Văn đứng lên muốn đi ra ngoài.
- Văn nương nương! - Thanh Y lên tiếng gọi nàng lại.
Mục Tiểu Văn quay đầu.
- Mục huynh, lần đó ta muốn cứu ngươi! - Thanh Y lộ ra một khuôn mặt áy náy nhưng vì chuyển cách xưng hô quá gấp khiến hắn không được tự nhiên cho lắm.
- Lần nào?
- Vách đá.
Ồ, thì ra hắn vẫn nhớ kỹ chuyện này. Trong lòng Mục Tiểu Văn có chút ấm áp. Chuyện kia không có liên quan tới hắn như hắn lại thấy áy náy vì không thể cứu được nàng. Nhớ tới những chuyện trước kia, cũng không phải đều là đau đớn. Một Thanh Y trước kia mỗi lần bị nàng chọc ghẹo thì đỏ ửng mặt chưa hề biến mất.
Bất giác, Mục Tiểu Văn khẽ cười:
- Ta biết ngươi vẫn xem ta là bằng hữu!
Thanh Y im lặng một lúc rồi gật đầu.
Tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị thoả đáng chỉ chờ tới ngày lên đường. Ngày hôm sau, mọi người vội vã xuất phát. Nhưng mà lần ly biệt này sẽ không lâu lắm, tìm được Phương Mặc, tiêu dao thiên hạ, muốn gặp ca ca bao lâu cũng được. Thậm chí có ở lại nơi này cũng không phải là không thể.
Hôm nay Thanh Ỳ dù có thân phận là đại nhân nhưng vì cãi lời hoàng thượng không chịu về kinh khiến cho mặt rồng giận dữ nhưng cũng không tác động tới hắn, vì vậy có ba người đồng hành.
Mỗi người một ngựa, ai nhanh hơn thì đi trước. Mục Tiểu Văn vốn định đuổi theo nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa không giỏi, tâm quýnh lên ngược lại làm cho ngựa đảo quanh không chịu chạy, cuối cùng đành lẹt đẹt đi phía sau. Quả nhiên Thanh Y vẫn không chịu thay đổi tư tưởng, nàng muốn ngồi cùng với hắn trên một con ngựa để đỡ tốn thời gian như hắn lại viện lý do “nam nữ thụ thụ bất thân”, chết cũng không gần nàng. Nàng chuyển qua Khởi Chi Điêu, ngựa của Khởi Chi Điêu mặc dù không khoẻ như hắn kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất giỏi, hai người cũng không phải chưa ngồi chung với nhau nhưng Thanh Y nhất quyết vẫn không cho.
Với cái tốc độ này thì lúc nào mới tới được kinh thành?
Vừa không cam tâm vừa không có cách nào thay đổi được hắn, nàng đành phải tìm cách mà trút giận. Nhìn thấy đôi uyên ương trong hồ, cặp chim chuyền trên cây, nàng làm bộ kinh ngạc mà thốt lên: “Ai cha, nam nữ thụ thụ bất thân!” Nhưng sau mấy lần Thanh Y vẫn không có phản ứng gì; vẻ mặt Khởi Chi Điêu cũng chững chạc mà đáp lại hành động ngây thơ của nàng, cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn ngoài dừng lại và im lặng.
Nghĩ thầm sắp tới thị trấn có thể đổi sang xe ngựa, trong lòng nàng lại tự nhủ nhiều điều.
Người nàng như sắp phát điên trên lưng ngựa, cây cối hai bên đường khô héo bị tuyết phủ trắng đột nhiên rung lên một trận rụng sạch sành sanh. Ba người lập tức cảnh giác, bất ngờ hơn mười tên hắc y nhân nhảy ra không nói một lời tấn công ngựa Mục Tiểu Văn. Thanh Y cùng Khởi Chi Điêu vung kiếm, người bên trái người bên phải phản công lại. Nháy mắt, tiếng đao kiếm va vào nhau inh ỏi không ngừng bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.