Chương 3: Thứ 25 lễ: Xà Lang Quân (25-34)
Lê Tinh
12/06/2014
Chi Lan chỉ khẽ lắc đầu, nhưng không nói lời nào.
Hiền Văn than nhẹ một tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, lại vô tình tiến thêm một bước thân cận.
Chi Lan đầu đẹp nhẹ nhàng tựa tại trên vai của hắn, bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng từ lúc gặp lại bắt đầu liền liên tiếp lên đường, cộng thêm thân thể của Chi Lan vẫn chưa được tốt, tuy là cùng giường chung gối, nhưng vẫn không làm chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Đêm qua, thân thể của Chi Lan đã tốt lên nhiều, sau khi Hạc Nhi ngủ đã ngủ say, Hiền Văn hôn, vuốt ve Chi Lan, Chi Lan tuy thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng không cự tuyệt Hiền Văn thân cận, giống như triển khai thân thể… Sau, Chi Lan thở hồng hộc, hai gò má ửng hồng, làm người ta càng thêm thèm thuồng.
Hiền Văn hiển nhiên cũng không phải là người giỏi chịu đựng, nhưng ngại thân thể Chi Lan vẫn chưa được tốt lắm, nên đành phải tạm thời ngừng lại, hai người ôm nhau mà ngủ.
“Chi Lan.” Hiền Văn nhẹ giọng nói “Sáng nay lúc nàng tỉnh dậy, giống như có tâm sự gì đó, ta và nàng vốn là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với ta sao?”
Đợi đã lâu, Chi Lan mới từ từ ngẩng đầu, sâu kín thở dài “Hiền Văn…” Muốn nói lại thôi.
“Không thể nói được sao?”
Chi Lan lắc đầu, cuối cùng phảng phất như là đã quyết định “Hiền Văn, ước chừng là hai tháng trước, có một vị đạo sĩ trẻ tuổi tên là Du Phương tới thôn của chúng ta, hắn nói với ta chàng sẽ trở lại và dẫn chúng ta rời đi, nhưng là khi đó ta nghĩ đến chàng đã… Cho nên ta không có đem lời của hắn để ở trong lòng.”
“Đạo sĩ?” Hiền Văn mày kiếm chau lên, trầm giọng hỏi: “Hắn đã nói gì với nàng?”
“Hắn nói bên cạnh ta sẽ xuất hiện yêu quái, Hạc Nhi sẽ gặp nguy hiểm, còn nói ta không được quá thân cận với chàng, nếu không sau giấc mộng tỉnh lại sẽ hối hận cả đời. Ta mới đầu cũng không tin lời của hắn, cho nên cũng không hỏi nhiều gì hắn, nhưng là bây giờ nhiều người chết không giải thích được nguyên nhân, tối hôm qua chúng ta…” mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, tiếp theo ngẩng đầu lên “Ta mới nghe được khách nhân nói, trấn trên chết rất nhiều người, còn có quán trọ ở trên núi mà chúng ta đã ở qua, đêm đó tiếng kêu thật kinh khủng, ta sợ… Ta sợ Hạc Nhi sẽ gặp nguy hiểm… Hiền Văn, chàng…..” Chi Lan kinh ngạc nhìn Triệu Hiền Văn trong lúc bất chợt tản mát ra băng hàn bức người, thân thể không ý thức được lui về phía sau vài bước.
Triệu Hiền Văn giật mình tỉnh lại, thu hồi hàn quang trong con ngươi, đem Chi Lan đang rời xa ôm vào trong ngực, thong dong cười một tiếng, nói: “Ta không sao, chẳng qua là tức giận vị đạo sĩ này ăn nói bậy bạ, nàng cũng không cần phải để ở trong lòng làm gì, đạo sĩ kia chẳng qua là giả danh để đi lừa bịp mà thôi.”
“Nhưng là đạo sĩ kia kiên quyết thề thốt là chàng còn sống, kết quả là chàng đã thật sự quay lại, ta thật là cao hứng, nhưng chuyện về sau theo lời hắn đã tiên đoán thật đáng sợ, hơn nữa lão nhân trong thôn nói, hai mươi năm trước đã gặp vị đạo sĩ đó, tướng mạo một chút cũng không thay đổi như lần đầu gặp mặt. Chàng thử nghĩ xem, nếu không phải hắn đạo hạnh cao thâm, như thế nào lại có thể trường sinh bất lão được?” Chi Lan có chút không đồng tình nói “Hiền Văn, ta vốn là không muốn nói ra, đạo sĩ kia nói ta nếu làm theo năm không: không quan tâm, không nhìn, không nghe thấy, không hỏi, không nói, thì có lẽ ta có thể tránh được kiếp này, nhưng là nếu như không nói với chàng….. Ta sợ, ta lo lắng…” càng nói về sau, Chi Lan có chút nói không được rành mạch cho lắm
**********
Thứ 26 lễ: Xà Lang Quân (26)
“Không có chuyện gì, đã có ta ở đây.” Triệu Hiền Văn ôn nhu an ủi nói “Làm gì có yêu quái gì chứ, đạo sĩ kia chỉ nói chuyện giật gân mà thôi, còn nữa ngày mai chúng ta không phải là đã rời khỏi nơi này rồi hay sao! Nàng cũng là bởi vì chuyện này mới ngã bệnh có phải hay không? Sau này có chuyện gì cũng nên nói với ta, không nên giấu ở trong lòng, giao cho ta là tốt rồi.”
Chi Lan gật đầu “Hiền Văn, chúng ta bây giờ rời đi có được hay không?”
“Bây giờ cũng đã qua giờ thân rồi, ngày mai…”
(*giờ thân: 15~17h)
“Nhưng là tim của ta đập rất loạn, ta cảm giác….cảm thấy buổi tối sẽ có…”
“Được rồi, chúng ta rời đi.” Triệu Hiền Văn dứt khoát nói “Nàng thu thập đồ đạc đi, ta đi tìm Hạc Nhi, thuận tiện thanh toán tiền phòng.” Hắn nói xong để lại Chi Lan ở trong gian phòng thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng khách, trong nháy mắt cửa phòng khép lại, mâu quang vốn là ôn nhuận như ngọc, tức khắc tràn ra một tia âm trầm đầy sát khí. Đạo sĩ! Hai tay từ từ nắm chặt thành quyền, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh lùng đầy tà khí, thấp hừ một tiếng “Bản thân ta rất muốn nhìn xem là người nào có đạo hành cao thâm? Hừ!”
Trời đã xế chiều, Triệu Hiền Văn một nhà ba người ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành trấn này
“Hiền Văn, chàng có trách ta tùy hứng hay không?” Chi Lan do dự nửa khắc, nhìn bầu trời bao la đang dần dần tối, lôi kéo ống tay áo của Triệu Hiền Văn đang đánh xe, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Hiền Văn chẳng qua là an ủi nàng, đối với nàng cười một chút “Yên tâm, đi một canh giờ nữa, hẳn là sẽ có một ngôi miếu bị bỏ hoang, chúng ta có thể ở đó nghỉ ngơi cả đêm.”
Chi Lan nhẹ gật đầu một cái, xoay người lại thấy Hạc Nhi đầu đang dựa vào trên vách xe, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.
Ôn nhu hỏi: “Hạc Nhi, con làm sao vậy?”
Hạc Nhi từ từ ngẩng đầu “Mẹ, con có còn được gặp lại Tiểu Trinh nữa hay không?”
“Tiểu Trinh? ồ…” lúc rời khỏi quán trọ, nàng có nhìn qua tiểu cô nương tên là Tiểu Trinh kia một cái, đó là một đứa bé trắng trẻo, hai mắt vì khóc mà đỏ mọng, cùng Hạc Nhi lưu luyến chia tay. Chi Lan ôm Hạc Nhi ngồi ở trong lòng của mình, ôn nhu cười một tiếng “Nếu như Hạc Nhi hy vọng gặp mặt, nhất định sẽ được gặp lại’
“Có thật không? Vậy thì tốt quá.” Hạc Nhi chỉ vì một câu nói của mẫu thân liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười “Tiểu Trinh nói nàng sẽ được một người bà con ở nước Ngô nhận nuôi, chờ con sau này trưởng thành nhất định sẽ đến đó tìm nàng.”
“Được.” Chi Lan gật đầu cười, cũng không để ở trong lòng, một đứa trẻ mới năm tuổi làm sao có thể nhớ kỹ được chuyện gì, chỉ cần hai ngày nữa nữa liền đem chuyện quên luôn không còn nhớ một chút gì. Chỉ cần Hạc Nhi bây giờ cao hứng là tốt rồi, Chi Lan cũng có lúc phải tự thừa nhận rằng, nàng thật sự là rất cưng chiều, yêu thương con. Hiền Văn hơi đối với Hạc Nhi nghiêm nghị một chút, nàng liền nhìn không được. May là Hạc Nhi từ nhỏ đã biết điều và hiểu chuyện, cho nên không có vì nàng nuông chiều mà hư hỏng
**********
Thứ 27 lễ: Xà Lang Quân (27)
Câu được câu không dụ dỗ Hạc Nhi ngừng nói chuyện, ngày cũng đã chuyển sang đêm, Chi Lan đốt một ngọn đèn treo lên trên đầu xe ngựa. Lại từ trong bao quần áo lấy ra một bộ y phục đưa cho Triệu Hiền Văn, nói với Hiền Văn đang cảm thấy khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng: “Buổi tối sương đêm lạnh, chàng đừng để bị cảm lạnh”
Hiền Văn nắm chặt bàn tay của Chi Lan “Không có chuyện gì, thân thể của ta rất cường tráng.” ở dưới ánh mắt ôn nhu của Chi Lan, đành phải cầm quần áo phủ thêm lên trên người.
Chi Lan cười cười, dưới ánh đèn chập chờn đung đưa, nàng đột nhiên cảm giác mâu quang của Hiền Văn nóng rực lên, nhớ tới tối hôm qua, thân thể của mình bỗng nhiên cũng nóng lên, nghĩ lui về trong xe ngựa, tay lại bị Hiền Văn nắm chắc lấy.
Chi Lan đỏ bừng mặt, trong lòng may mắn bây giờ là ban đêm, Hiền Văn không thấy được mình thất thố, thấp giọng nói: “Buông ra.”
Hiền Văn cười khẽ cũng không buông tay ra, bỗng dưng đem gương mặt hướng tới trước mặt Chi Lan, mục đích là gì không cần nói ra cũng hiểu, Chi Lan mặc dù xấu hổ, nhưng giữa phu thê loại chuyện thân mật này là lẽ đương nhiên. Huống chi bọn họ tuổi vẫn còn trẻ, nàng khẽ nghiêng người thừa dịp thời điểm Hạc Nhi không chú ý, đang muốn hôn nhẹ lên gương mặt của Hiền Văn, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, thay đổi sắc mặt. Hất bàn tay to ấm áp của Hiền Văn ra, lui vào trong xe ngựa, cũng hạ rèm che xuống.
Lại chưa từng nghĩ đến, bởi vì nàng đột ngột cử động, Triệu Hiền Văn tròng mắt đang tràn đầy ý cười, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ánh mắt càng phát ra những tia quỷ dị
Xe ngựa vừa chạy được một lát, bỗng dưng ngừng lại. Chi Lan vén rèm xe lên “Tại sao lại dừng lại? Đã tới chưa?”
Hiền Văn chau lên hai hàng lông mày “Có điều gì đó rất kỳ quái?”
“Tại sao?”
“Ta mới vừa đi qua nơi này… Chúng ta thật giống như bị lạc đường.”
Chi Lan trong lòng cả kinh, hướng xe ngựa nhìn xung quanh, một mảnh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, trước mặt là một mảng mờ mịt “Hiền Văn, con đường này chúng ta vừa mới đi qua thật sao?”
Hiền Văn gật đầu một cái “Con đường này giao với ba chỗ chúng ta đã đi qua, xe ngựa đi tới chỗ này cho dù có bị điên, ta cũng sẽ không nhớ sai.”
Chi Lan cắn chặt môi dưới, chẳng lẽ dự cảm của nàng là sự thật, chẳng lẽ rời khỏi thành trấn cũng không tránh thoát được hay sao? Nghĩ đến đây, đem Hạc Nhi ôm thật chặt vào trong lòng, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Hạc Nhi gặp chuyện không may a!
Triệu Hiền Văn nhảy xuống xe ngựa, nhìn chung quanh một lần, nói: “Không bằng chúng ta ở lại ven đường này nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng sẽ lên đường.”
“Có thể có sói hoang hay không?” nơi này vừa hoang vu lại sát ngay vùng núi, chính là nơi mà sói hoang thường hay lui tới.
“Không còn cách nào khác.” Hiền Văn nói “Chỉ cần đốt một đống lửa là được.” Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút “Tối nay mặc dù không có trăng sáng, nhưng nhìn sao có thể đoán là trời sẽ không mưa”
*******************
Thứ 28 lễ: Xà Lang Quân (28)
Chi Lan vừa nghe nói lạc đường, trong lòng liền luống cuống, chỉ lo lắng lời tiên đoán của đạo sĩ kia trở thành sự thật, Hạc Nhi sẽ gặp phải nguy hiểm. Bây giờ hối hận không ngừng, ban đầu cứ nghĩ là hắn nói đùa, cho nên cũng không nghĩ hỏi thăm thêm, cộng thêm đạo sĩ kia nói rất hàm hồ.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Hạc Nhi bị Chi Lan ôm chặt, có chút đau, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn mẫu thân một chút.
“A, không có chuyện gì. Hạc Nhi, không phải sợ.”
“Mẹ, con không sợ a~.” Hạc Nhi còn nhỏ nên hồ đồ không hiểu gì
Lúc này, Hiền Văn nhặt được một chút củi ở gần đây đang đốt lên đống lửa, nói với Chi Lan đang ngồi ở trong xe ngựa: “Hai mẹ con mau xuống xe, ngồi cạnh đống lửa cho ấm.”
Một nhà ba người ngồi ở bên cạnh đống lửa, Chi Lan vẫn ôm chặt lấy Hạc Nhi vào trong lòng
Hiền Văn đem một miếng thịt bò, xé thành mảnh nhỏ đưa cho Chi Lan cùng Hạc Nhi “Cũng may chúng ta có chuẩn bị lương khô đầy đủ, nếu không lại phải đi tìm thức ăn.”
“Không nên đi.” Chi Lan một phát bắt được ống tay áo của Hiền Văn, thật giống như sợ hắn lập tức sẽ rời đi.
Hiền Văn cầm lấy tay Chi Lan, mâu quang lóe lên một cái, giọng ấm áp nói: “Nàng đừng khẩn trương, ta chỉ nói nếu thôi mà, huống chi nàng bây giờ cho dù có đuổi ta đi, ta cũng sẽ không rời khỏi hai mẹ con nàng nửa bước… Hạc Nhi, mẹ con thân thể không được tốt, không nên ngồi ở trong lòng mẹ.”
Hạc Nhi vừa muốn đứng dậy, “Đừng…” Chi Lan cố chấp kéo Hạc Nhi vào trong lòng mình “Ta không mệt… Hạc Nhi, còn muốn ăn cái gì, mẹ giúp con chuẩn bị.” Nàng bây giờ nhưng là một khắc cũng không dám cùng con tách ra.
Nhìn Chi Lan ôm thật chặt con vào trong lòng, một bộ dáng hận không thể giấu con thật kỹ, Hiền Văn chỉ hơi hơi nhíu mày, cũng không có nói cái gì nữa.
Hạc Nhi sau khi ăn no liền lăn ra ngủ, trong thời gian hai người nói chuyện liền cuộn tròn ở trong lòng Chi Lan ngủ thiếp đi. Hiền Văn đem cái chăn đơn đã chuẩn bị sẵn, trải ra ở trên xe ngựa, Chi Lan tim đập rất nhanh đem Hạc Nhi đang ngủ say đặt lên trên đệm.
Hạc Nhi cái miệng nhỏ nhắn khả ái “Chẹp” hai cái, trong mơ mơ màng màng ngây thơ gọi một tiếng mẹ, sau đó xoay người, chìm vào trong giấc ngủ. Chi Lan nhìn con yêu thương sờ sờ cái trán của Hạc Nhi, quay người lại, lại thấy Hiền Văn sắc mặt âm trầm, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào Hạc Nhi, trong lòng cả kinh “Hiền Văn, chàng…”
“A, không có gì, chỉ là ta đang nhớ tới một chuyện mà thôi.” Hiền Văn mâu quang khôi phục lại vẻ ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng mà cười một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại vươn ra hai tay, nói với Chi Lan: “Mau xuống đây, ăn thêm một chút, nàng vừa rồi chỉ lo chiếu cố cho con.”
“Nhưng là Hạc Nhi…” Nàng xoay người lại không yên lòng nhìn con.
***********
Thứ 29 lễ: Xà Lang Quân (29)
“Không có chuyện gì, ở bên cạnh xe ngựa có đống lửa sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vừa nói vừa bá đạo đem Chi Lan ôm xuống xe ngựa.
Chi Lan cắn một miếng thịt bò, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn về xe ngựa phía sau “Hiền Văn, vẻ mặt vừa rồi của chàng rất dọa người, chàng đang nhớ tới chuyện gì?”
“Chuyện ở trên chiến trường, ta đã làm cho nàng sợ rồi sao?”
“Không có gì, không trách được tại sao Hạc Nhi lại sợ chàng đến vậy, nét mặt của chàng thật là kinh người, kỳ quái, trước kia lúc chàng tức giận với ta, ta cũng không sợ, tại sao bây giờ khuôn mặt mới biến đổi một chút, ta lại cảm thấy đáng sợ như vậy a~.”
Hiền Văn ha hả cười một chút “Ta cũng không hy vọng nàng sợ ta.”
Chi Lan hờn dỗi cười một tiếng, nói: “Người nào sợ chàng a~.”
Đem một miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào trong miệng, đang muốn lau tay, Hiền Văn lại đột nhiên nói: “Để ta.” Vừa nói liền đem ngón tay dính đầy dầu mỡ của Chi Lan ngậm vào trong miệng.
Chi Lan sợ run lên, tiếp theo mặt đỏ lên một chút, muốn rút ngón tay về, bất đắc dĩ tay lại bị Hiền Văn cầm chặt, không thể rút về được. Nhìn Hiền Văn vẻ mặt cười như không cười, dường như hàm chứa sự trêu chọc ngón tay của nàng, cả thân thể cũng nóng lên “Hiền Văn, chàng… Buông tay… Buông tay a…” Hiền Văn làm sao trở nên khinh bạc như vậy a? Làm cho nàng…
Khi nàng lần nữa hoảng lên, đã là thở hồng hộc nằm ở trong lòng Hiền Văn, ánh mắt như say, lờ đờ mông lung, đôi môi sưng đỏ, mắt thấy Hiền Văn cúi người lại muốn áp tới đây, bỗng dưng vang lên một tiếng quạ kêu quái dị, Chi Lan cả kinh, cả người lạnh run, đẩy Triệu Hiền Văn ra “Ta… Ta đi xem Hạc Nhi một chút.”
Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, cũng không ngăn cản nàng.
Chi Lan đi tới trước xe ngựa, vén rèm xe lên, bỗng dưng thét to một tiếng “Hạc Nhi…” Quay người lại, sắc mặt tái nhợt nói “Hiền Văn, không có Hạc Nhi.” một câu cuối cùng là khóc nức nở.
“Sao lại không có?” Triệu Hiền Văn thân ảnh lập tức nhảy tới đây, quả nhiên, trong xe ngựa không có một bóng người, không còn bóng dáng của Hạc Nhi
Chi Lan gấp gáp bắt được vạt áo của Triệu Hiền Văn “Hiền Văn, Hạc Nhi đi đâu rồi? Tại sao Hạc Nhi không có ở trên xe? Cũng không có thấy nó xuống xe ngựa a! Nó chạy đi nơi nào rồi? Có thể hay không đã gặp chuyện không may a… Hạc Nhi, Hạc Nhi, con ở đâu a? Hạc Nhi…” Chi Lan hướng bốn phía tối đen như mực hô to.
“Đừng nóng vội, Hạc Nhi sẽ không có việc gì đâu.”
“Ta tại sao có thể không vội được đây? Hạc Nhi luôn luôn thật biết điều, cũng không có chạy lung tung, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, ta cũng biết, ta vốn là có dự cảm… Nếu như Hạc Nhi có việc bất trắc gì, ta… Ta cũng không thiết sống nữa.”
****************
Thứ 30 lễ: Xà Lang Quân (30)
Triệu Hiền Văn ngơ ngác một chút, mang chút ít nghi ngờ, nhẹ nhàng mà nói: “Nàng… Không có Hạc Nhi, không phải là còn có ta hay sao?”
Chẳng qua là Chi Lan lúc này trong đầu chỉ vì mất đi Hạc Nhi mà lo lắng, căn bản không nghe thấy Triệu Hiền Văn nói cái gì. Vọt tới bên cạnh đống lửa, cầm lấy một thanh củi đang cháy dở, nhấc làn váy lên, hướng phía trước tối đen như mực chạy đi “Hạc Nhi, Hạc Nhi…”
Triệu Hiền Văn trong mắt phát ra lệ quang “Chi Lan, nàng trở lại.”
“Hạc Nhi… Aiz…” Chi Lan chân bị vướng vào một vật gì đó, ngã nhào trên mặt đất, cây đuốc bị ném xuống đất. Bỗng dưng, Chi Lan nghe được bên cạnh tiếng phừng phừng của lửa lan tràn rộng, ngay sau đó oanh một tiếng “A!” Chi Lan kinh hãi kêu một tiếng, chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, bốn phía thế nhưng dấy lên như rồng lửa, vốn là cánh đồng bát ngát đang tối đen như mực, tức khắc sáng như ban ngày.
Chi Lan hoảng sợ nhìn bốn phía, đợi sau khi nhìn thấy rõ chung quanh, tim lại đập mạnh hơn, đây là bãi tha ma, nơi này dĩ nhiên lại là bãi tha ma! Tại sao lại có thể như vậy? Cúi đầu xuống, vật làm nàng bị trật chân vấp té lại chính là một thi thể đang mục rữa, Chi Lan không còn kiềm chế được sợ hãi trong lòng, la hoảng lên “A, a…”
Triệu Hiền Văn trong nháy mắt đem nàng ôm lấy, thân hình nhẹ nhàng tung lên một cái, nhảy về bên cạnh xe ngựa. Lúc này nhìn lại, thì ra đây là một bãi tham ma lớn như vậy, chỉ có chung quanh xe ngựa là sạch sẽ.
Chi Lan vùi đầu ở trong lòng Triệu Hiền Văn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, ở chóp mũi vẫn truyền đến mùi vị thối rữa của xác chết, nàng không rõ, vì sao mới vừa rồi nàng không ngửi thấy được mùi gì, bây giờ lại ngửi thấy rõ ràng đến như vậy, làm cho nàng khó có thể thở nổi, nhớ tới mới vừa rồi nàng thế nhưng bình yên ăn thịt bò, thịt bò? “Uạ….” Chi Lan trong nháy mắt liền nôn hết thức ăn ra ngoài.
“Chi Lan…” Triệu Hiền Văn vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng “Có khá hơn chút nào không?”
Chi Lan đã nôn hết những thứ có ở trong dạ dày ra, nhưng mà lại giống như vẫn chưa đủ, vẫn là nôn khan không ngừng. Triệu Hiền Văn nhướng mày, thấp giọng lẩm bẩm niệm một câu thần chú, một lát sau, Chi Lan rốt cục không còn nôn khan nữa, cả người bủn rủn dựa vào trong ngực Triệu Hiền Văn “Hạc Nhi…”
“Đừng lo lắng.”
Chi Lan giãy giụa muốn đứng lên “Hạc Nhi, Hạc Nhi nhất định đã xảy ra chuyện, Hiền Văn, đây rốt cuộc là nơi nào a? Chàng mau cứu Hạc Nhi, cứu Hạc Nhi a!” Sợ hãi nhìn bốn phía cảnh tượng quỷ dị, thanh âm thê lương vang vọng bốn phía, “Hạc Nhi, Hạc Nhi, con ở đâu? Đừng dọa mẹ, nhanh lên một chút đi ra ngoài a!”
Bỗng dưng, đất bằng phẳng nổi lên một trận gió mạnh quái dị, gió thổi càng lúc càng lớn, Chi Lan bị gió thổi, làm mắt không mở ra được, đột nhiên thấy trong gió có một vật “A…” Chi Lan cao giọng thét chói tai, thân thể dựa hẳn vào trong lòng Triệu Hiền Văn, mâu quang sợ hãi nhìn vật đen sì sì bị gió thổi cuồn cuộn nổi lên. “Có… vật, người….người… Thi thể…”
5-2.gif
Thứ 31 lễ: Xà Lang Quân (31)
Triệu Hiền Văn một tay ôm lấy Chi Lan đang kinh sợ vào trong lòng, đem mặt nàng áp vào trước ngực của mình, khẽ cau mày, bốn phía gió thổi tuy đã nhỏ đi, không còn mạnh như ban đầu, nhưng vật thể đen xì càng ngày càng được đưa lên càng nhiều, tạo thành vòng xoáy tròn đen ngòm bao quanh, vây lấy bọn họ ở giữa.
Lúc này Triệu Hiền Văn lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, Chi Lan vẫn đang run rẩy không ngừng ở trong lòng hắn, bỗng dưng chỉ trong nháy mắt liền bị hôn mê. Chặn ngang đem Chi Lan ôm lấy, đưa vào trong xe ngựa. Bỗng dưng, một tiếng thét dài vang vọng khắp đất trời, con hắc mã kéo xe nhất thời hóa thành một con mãng xà màu đen cực lớn, dài mấy thước, cuốn lấy buồng xe, nửa đỉnh đầu khổng lồ dữ tợn màu đen treo trên không trung, cái miệng há to thỉnh thoảng khè khè cái lưỡi đỏ ra. Như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào hai đốm sáng màu xanh, đang lóe ra hàn quang ở bên trong vòng xoáy đen ngòm kia.
Đột nhiên, bên trong vòng xoáy đen ngòm vang lên một trận khàn giọng thê lương, cùng tiếng cười quái dị “Hắc hắc, còn tưởng rằng là người tu đạo linh khí tương đối cao, lại không nghĩ được rằng chỉ là một con Hắc Mãng* chuyển thế, ha ha, lão phu hôm nay thực may mắn, có được yêu đan lần này nhưng tăng thêm công lực bằng năm trăm năm tu luyện, thật là một chuyện mừng lớn a!”
* Hắc Mãng : mãng xà màu đen
Triệu Hiền Văn cười lạnh một tiếng, cất giọng nói: “Chớ có vui mừng quá sớm, hôm nay ai chết dưới tay ai còn chưa biết đâu, chỉ có vài ngày ngắn ngủn, ngươi nhưng ở trấn trên hại chết không dưới trăm người, nói vậy công lực của ngươi hẳn cũng tăng không ít, chẳng qua là ngươi thật cho là ngươi có thể khống chế được những xác chết kia sao?”
“Ha ha, việc này cũng không cần phải nhọc công một con mãng xà như ngươi nghĩ hộ ta, lão phu hôm nay vừa bắt được một Linh Nhi, thật là trời cũng giúp ta, ha ha…”
Triệu Hiền Văn hai tròng mắt khẽ nheo lại, tầm mắt nhưng xuyên thấu qua vòng xoáy đen ngòm, nhìn thấy một cương thi khô gầy khổng lồ, trên thân thể thịt vẫn đang thối rữa, trên tay đang ôm một đứa trẻ toàn thân trơn bóng đang hôn mê bất tỉnh, chính là Hạc Nhi vừa rồi bị mất tích.
Triệu Hiền Văn cười lạnh một tiếng “Ngu xuẩn.” Tiếp theo hai tay vung lên, trong khoảnh khắc, ở giữa thân hình thon dài của con Hắc Mãng nhưng lại lóe ra kim quang, thì ra là do hai tròng mắt thâm thúy trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại bắn ra kim quang tán loạn, bắn thẳng về phía vòng xoáy đen ngòm trong sương mù. Vòng xoáy đen ngòm trong nháy mắt bị kim quang tách ra.
“A!” Một tiếng gào thét rùng rợn của cương thi từ bên trong vòng xoáy đen ngòm, đang bị bắn ra bốn phía truyền đến, tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Ngươi, ngươi là…”
“Hừ, ngươi biết được cũng đã quá muộn rồi.” Tiếp theo trong miệng Triệu Hiền Văn thấp giọng niệm một câu thần chú, cuối cùng hét lớn một tiếng “Phá!”
“A!” Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng khắp đất trời, vật thể đen ngòm tan hết, một cương thi già nua, cả người khô héo hai đầu gối quỳ xuống đất, thân thể lạnh run, bò lổm ngổm đến trước xe ngựa, dập đầu cầu khẩn nói: “Linh Vương tha mạng, Linh Vương tha mạng, tiểu lão nhi có mắt như mù, Linh Vương bỏ qua cho tiểu nhân lần này, tiểu lão nhi nhất định đi theo làm tùy tùng báo đáp Linh Vương khai ân tha mạng.”
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười “Được, ta liền trước bỏ qua cho ngươi một lần, đứng lên đi.”
***********
Thứ 32 lễ: Xà Lang Quân (32)
Lão cương thi mới vừa lộ sắc mặt vui mừng đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hiền Văn, bỗng dưng mắt lộ hoảng sợ “Ngươi…”
Triệu Hiền Văn trong nháy mắt đã hóa thân thành Mãng Xà cực lớn màu vàng, đầu còn lớn hơn gấp đôi so với đầu của mãng Xà cực lớn màu đen kia. Trên thân thể màu vàng, vảy lòe lòe sáng lên, đột nhiên mở cái miệng khổng lồ ra, đem cương thi một ngụm nuốt vào, một lát sau, miệng nhả ra một cương thi chỉ còn da bốc khói đen ngòm
Lúc này Hắc Mãng lại hóa thân thành hình người, dĩ nhiên là một vị thiếu niên tuổi chừng hai mươi, tướng mạo thanh tú, đột nhiên cười mở miệng nói chuyện “Chúc mừng công tử, công lực lại tăng thêm một bậc, có trách thì trách lão cương thi này to gan, dám khiêu khích công tử, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Kim Mãng (*) cũng hóa thân thành hình người, khôi phục thành bộ dáng của Triệu Hiền Văn, mâu quang trong trẻo lạnh lùng mang theo một tầng ngoan độc, tuyệt tình, nhàn nhạt nói “Hừ, làm việc thật ngu xuẩn.” Tiếp theo quay người lại, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, hướng về phía một đám vật thể đen ngòm kia nói: “Sợ cái gì? Ta nếu muốn ăn các ngươi, thì vừa rồi đã không bỏ qua các ngươi, các ngươi cũng là oan hồn do cương thi kia hại chết, hồn phách còn có ý thức, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, đi âm phủ chuyển thế đầu thai đi.”
(* Kim Mãng : mãng xà màu vàng)
Trong đám vật thể đen ngòm vang lên tiếng xôn xao.
Triệu Hiền Văn cười hai tiếng “Cũng được, lần này ta đã làm người tốt thì làm cho trót, đưa các ngươi một đoạn đường.” Nói xong, hai tay vung lên, trong miệng lặng yên đọc câu thần chú, cho đến khi đám vật thể đen ngòm kia kia tan hết, mới thu tay lại. Quay đầu liền nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đang mang vẻ mặt xem thường, không khỏi cười nói “Làm sao vậy? Ngươi mất hứng sao.”
Thiếu niên thanh tú kia quả nhiên bĩu môi một cái “Công tử, cho dù công tử không thèm để mắt đến đám hồn phách kia, thì thưởng cho ta cũng được a~. Làm như vậy thật là lãng phí, thật là đáng tiếc a!”
Triệu Hiền Văn sau khi nghe hắn nói xong, ha ha một cười nói: “Đám hồn phách kia đối với cương thi có lẽ là thánh dược để tu luyện, nhưng đối với ngươi mà nói bọn chúng chỉ giống như phế vật, ngươi muốn bọn họ là có dụng ý gì? Ngươi tới đây…”
“Công tử…”
Triệu Hiền Văn từ trong miệng nhả ra một hạt châu đen bóng đưa cho thiếu niên.
“Công tử, người…” Thiếu niên kinh ngạc nhìn Triệu Hiền Văn.
Triệu Hiền Văn cười nói: “Đây là nguyên đan của lão cương thi kia, đã ở bên trong thân thể của ta vận hành thêm một tầng công lực, sau khi ngươi ăn vào, không cần phí sức tu luyện cũng thông hiểu được đạo lý, gia tăng đạo hành tu vi ba trăm năm.”
“Công tử, chuyện này làm sao có thể, ta… ta…” Vừa nói liền muốn đem hạt châu trả lại cho Triệu Hiền Văn.
“Khi thiên kiếp buông xuống trên người ta, tu vi càng cao, sẽ gặp kiếp nạn càng lớn, Nguyên Đan này đối với ta mà nói, chỉ có thể coi là năm mươi năm tu vi mà thôi, đối với ngươi nhưng lại là có ích rất lớn. Nhận lấy đi”
“Tạ công tử thành toàn.” Thiếu niên cảm động đến mức cúi người vái lạy hắn.
***********
Thứ 33 lễ: Xà Lang Quân (33)
“Còn Hạc Nhi của ta …” Một thanh âm mềm nhẹ như gió thổi qua bỗng dưng vang lên.
Triệu Hiền Văn cùng thiếu niên đồng thời cả kinh, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Chi Lan đang đứng thẳng tắp ở trên xe ngựa, gió đêm thổi tung bay áo váy của nàng, trên mặt lạnh lùng mang theo sự kiên định, đột nhiên trong ánh mắt toát ra ngây dại mang theo sự cố chấp “Còn Hạc Nhi của ta, Hạc Nhi là của ta, yêu quái, còn Hạc Nhi của ta…”
Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, nàng làm sao tỉnh? Hắn rõ ràng niệm thần chú bảy đêm cho nàng, trừ phi mình không niệm chú hóa giải, thì không ai có thể hóa giải được! Khẽ cười khổ một tiếng, chẳng lẽ là thiên ý, chẳng qua là không biết được nàng đã thấy được bao nhiêu?
Bỗng nhiên hắn nói: “Chi Lan, nàng đã tỉnh.” Khi nói chuyện đồng thời thân hình nhảy đến trước mặt Chi Lan, mỉm cười vươn tay ra ” Xuống đây.”
“Đừng đụng đến ta, yêu quái, ta muốn Hạc Nhi, đem Hạc Nhi trả lại cho ta, Hạc Nhi của ta, ta muốn Hạc Nhi, ta muốn Hạc Nhi…” Chi Lan không có một chút sợ hãi nào cúi mắt nhìn Triệu Hiền Văn, ngây ngốc vẫn tiếp tục lặp lại những lời này.
Triệu Hiền Văn khẽ than nhẹ, đưa tay đem nàng ôm xuống xe ngựa.
Chi Lan cũng không phản kháng, chẳng qua là trong miệng vẫn nói “Ta muốn Hạc Nhi, ta muốn Hạc Nhi…”
Thiếu niên đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng “Công tử, này…”
Triệu Hiền Văn lắc đầu “Vô phương.” Tiếp theo tại trước mặt Chi Lan trước đưa bàn tay lên mở ra, trong lòng bàn tay là những vòng xoáy sáng rực, nhìn kỹ, trong vòng sáng lại có một thân hình con nít nhỏ bằng ngón cái, theo vòng sáng tăng dần, thân hình con nít cũng càng lớn dần, sau khi vòng sáng biến mất, trong ngực Triệu Hiền Văn đã ôm một đứa bé nam trần truồng đang ngủ say, chính là Hạc Nhi.
Chi Lan ánh mắt dại ra, bỗng dưng trợn to “Hạc Nhi!” thét to một tiếng, liền tiến lên đoạt lấy Hạc Nhi trong tay Triệu Hiền Văn, lại bị Triệu Hiền Văn nghiêng người tránh thoát.
“Trả Hạc Nhi lại cho ta.” Chi Lan giọng nói bén nhọn hô to.
Triệu Hiền Văn nhưng chỉ là khẽ lắc đầu. Chi Lan vừa xông lên muốn đoạt lấy Hạc Nhi, lại bị hắn dễ dàng tránh thoát. Chi Lan giống như bị điên, đánh tới tấp lên người Triệu Hiền Văn. “Yêu quái, trả Hạc Nhi lại cho ta.” Bỗng dưng, chân vấp phải làn váy, thân hình lảo đảo một chút, Triệu Hiền Văn theo bản năng đưa tay ra, đột nhiên ý thức được cái gì, lại đem tay thu hồi lại, cau lại lông mày, trơ mắt nhìn Chi Lan ngã nhào ở trước mặt mình, mắt lộ ra mê mang cùng nghi ngờ ngay cả chính mình cũng không có phát hiện ra.
“Ta tự nhiên sẽ trả Hạc Nhi lại cho nàng, chẳng qua là…”
“Ngươi muốn như thế nào mới trả Hạc Nhi lại cho ta?” Chi Lan ngã nhào trên mặt đất, bỗng dưng ngẩng đầu lên, mắt lộ ra quang mang, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ, tình thương mãnh liệt của người mẹ đã chiến thắng được nỗi sợ hãi đối với yêu quái trong tâm tư của nàng.
****************
Thứ 34 lễ: Xà Lang Quân (34)
Triệu Hiền Văn đem Hạc Nhi đưa cho thiếu niên đang đứng ở một bên, khom người đỡ Chi Lan dậy, giọng ấm áp nói: “Đều do Thiên ý, nàng đã biết thân phận của ta, ta cũng không muốn giấu diếm nữa.” Chi Lan chỉ lạnh lùng trừng hắn một cái, mâu quang lần nữa chuyển hướng nhìn Hạc Nhi trong lòng thiếu niên.
Biết Chi Lan vẫn nghe hắn nói, Triệu Hiền Văn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Thực không dám giấu diếm, ta là Kim Linh Mãng tu luyện ngàn năm, cũng không có ý hại người, chẳng qua là cứ năm trăm năm lại gặp phải thiên kiếp rơi xuống, ta đã tính toán, chỉ có phu quân của nàng mới có thể giúp ta tránh khỏi thiên kiếp này, vì vậy liền mượn tạm thân thể của phu quân nàng mấy ngày, đợi sau khi thiên kiếp qua đi, thì sẽ cùng…”
Chi Lan dời sự chú ý ở trên người Hạc Nhi đến trên người của Triệu Hiền Văn “Ta… tướng công của ta…’’
“Phu nhân yên tâm, tướng công của nàng vẫn bình an vô sự, ta chỉ núp trong cơ thể của hắn mà thôi, nếu không phải vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta cũng sẽ không hiện thân.”
“Đây là tướng công của ta… Ngươi…”
Còn chưa chờ Chi Lan đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, Triệu Hiền Văn liền đã đoán ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng, khẽ mỉm cười, nói “Tướng công của nàng tự nhiên là biết chuyện này, cũng đáp ứng để cho ta ở trong cơ thể hắn tạm lánh.” Triệu Hiền Văn nói xong thấy ánh mắt Chi Lan nhìn hắn vẫn hàm chứa đề phòng cùng hận ý, chỉ có thể cười nói “Phu nhân nếu không tin, liền để cho tướng công của nàng đi ra ngoài nói cho nàng hiểu.” Dứt lời, nhắm mắt lại, lui về phía sau nửa bước, chỉ một khắc sau ánh mắt lần nữa mở ra, đã biến thành lo lắng cùng lo âu.
“Chi Lan, nàng không sao chứ?” chạy lại muốn ôm lấy Chi Lan, lại bị nàng đề phòng né tránh.
“Ngươi, ngươi là…” Chi Lan nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới “Ngươi đừng tới đây.” Bỗng nhiên kêu lên “Đem Hạc Nhi trả lại cho ta.”
“Được thôi.” Triệu Hiền Văn lập tức tùy ý ôm lấy Hạc Nhi đang ngủ say trong ngực thiếu niên, ôm qua đặt vào trong lòng Chi Lan.
Chi Lan rốt cục chiếm được Hạc Nhi, vành mắt đỏ lên, cách nhìn hung ác, thê lương lúc trước đều đã không còn nữa, ôm thật chặc hài tử vào trong lòng “Hạc Nhi, Hạc Nhi của ta. Ô ô… Mẹ cứ nghĩ là đã mất đi con, Hạc Nhi…”
Hạc Nhi ưm một tiếng, từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy, không thể biết được rằng mình vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, u mê nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại khóc?”
“Hạc Nhi, con đã tỉnh… Mẹ không có, mẹ không khóc… Con đã tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…”
“Mẹ…” Hạc Nhi mới vừa thức tỉnh có chút ngây ngốc không hiểu gì nhìn mẫu thân vừa cười vừa khóc, quay đầu lại, thấy Triệu Hiền Văn đứng ở đàng xa, trong đôi mắt thật to lóe ra khốn hoặc, cùng lo lắng không hợp với độ tuổi của mình, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng “Cha…”
Hiền Văn than nhẹ một tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ vỗ về phía sau lưng của nàng, lại vô tình tiến thêm một bước thân cận.
Chi Lan đầu đẹp nhẹ nhàng tựa tại trên vai của hắn, bọn họ mặc dù là vợ chồng, nhưng từ lúc gặp lại bắt đầu liền liên tiếp lên đường, cộng thêm thân thể của Chi Lan vẫn chưa được tốt, tuy là cùng giường chung gối, nhưng vẫn không làm chuyện sinh hoạt vợ chồng.
Đêm qua, thân thể của Chi Lan đã tốt lên nhiều, sau khi Hạc Nhi ngủ đã ngủ say, Hiền Văn hôn, vuốt ve Chi Lan, Chi Lan tuy thẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng không cự tuyệt Hiền Văn thân cận, giống như triển khai thân thể… Sau, Chi Lan thở hồng hộc, hai gò má ửng hồng, làm người ta càng thêm thèm thuồng.
Hiền Văn hiển nhiên cũng không phải là người giỏi chịu đựng, nhưng ngại thân thể Chi Lan vẫn chưa được tốt lắm, nên đành phải tạm thời ngừng lại, hai người ôm nhau mà ngủ.
“Chi Lan.” Hiền Văn nhẹ giọng nói “Sáng nay lúc nàng tỉnh dậy, giống như có tâm sự gì đó, ta và nàng vốn là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với ta sao?”
Đợi đã lâu, Chi Lan mới từ từ ngẩng đầu, sâu kín thở dài “Hiền Văn…” Muốn nói lại thôi.
“Không thể nói được sao?”
Chi Lan lắc đầu, cuối cùng phảng phất như là đã quyết định “Hiền Văn, ước chừng là hai tháng trước, có một vị đạo sĩ trẻ tuổi tên là Du Phương tới thôn của chúng ta, hắn nói với ta chàng sẽ trở lại và dẫn chúng ta rời đi, nhưng là khi đó ta nghĩ đến chàng đã… Cho nên ta không có đem lời của hắn để ở trong lòng.”
“Đạo sĩ?” Hiền Văn mày kiếm chau lên, trầm giọng hỏi: “Hắn đã nói gì với nàng?”
“Hắn nói bên cạnh ta sẽ xuất hiện yêu quái, Hạc Nhi sẽ gặp nguy hiểm, còn nói ta không được quá thân cận với chàng, nếu không sau giấc mộng tỉnh lại sẽ hối hận cả đời. Ta mới đầu cũng không tin lời của hắn, cho nên cũng không hỏi nhiều gì hắn, nhưng là bây giờ nhiều người chết không giải thích được nguyên nhân, tối hôm qua chúng ta…” mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, tiếp theo ngẩng đầu lên “Ta mới nghe được khách nhân nói, trấn trên chết rất nhiều người, còn có quán trọ ở trên núi mà chúng ta đã ở qua, đêm đó tiếng kêu thật kinh khủng, ta sợ… Ta sợ Hạc Nhi sẽ gặp nguy hiểm… Hiền Văn, chàng…..” Chi Lan kinh ngạc nhìn Triệu Hiền Văn trong lúc bất chợt tản mát ra băng hàn bức người, thân thể không ý thức được lui về phía sau vài bước.
Triệu Hiền Văn giật mình tỉnh lại, thu hồi hàn quang trong con ngươi, đem Chi Lan đang rời xa ôm vào trong ngực, thong dong cười một tiếng, nói: “Ta không sao, chẳng qua là tức giận vị đạo sĩ này ăn nói bậy bạ, nàng cũng không cần phải để ở trong lòng làm gì, đạo sĩ kia chẳng qua là giả danh để đi lừa bịp mà thôi.”
“Nhưng là đạo sĩ kia kiên quyết thề thốt là chàng còn sống, kết quả là chàng đã thật sự quay lại, ta thật là cao hứng, nhưng chuyện về sau theo lời hắn đã tiên đoán thật đáng sợ, hơn nữa lão nhân trong thôn nói, hai mươi năm trước đã gặp vị đạo sĩ đó, tướng mạo một chút cũng không thay đổi như lần đầu gặp mặt. Chàng thử nghĩ xem, nếu không phải hắn đạo hạnh cao thâm, như thế nào lại có thể trường sinh bất lão được?” Chi Lan có chút không đồng tình nói “Hiền Văn, ta vốn là không muốn nói ra, đạo sĩ kia nói ta nếu làm theo năm không: không quan tâm, không nhìn, không nghe thấy, không hỏi, không nói, thì có lẽ ta có thể tránh được kiếp này, nhưng là nếu như không nói với chàng….. Ta sợ, ta lo lắng…” càng nói về sau, Chi Lan có chút nói không được rành mạch cho lắm
**********
Thứ 26 lễ: Xà Lang Quân (26)
“Không có chuyện gì, đã có ta ở đây.” Triệu Hiền Văn ôn nhu an ủi nói “Làm gì có yêu quái gì chứ, đạo sĩ kia chỉ nói chuyện giật gân mà thôi, còn nữa ngày mai chúng ta không phải là đã rời khỏi nơi này rồi hay sao! Nàng cũng là bởi vì chuyện này mới ngã bệnh có phải hay không? Sau này có chuyện gì cũng nên nói với ta, không nên giấu ở trong lòng, giao cho ta là tốt rồi.”
Chi Lan gật đầu “Hiền Văn, chúng ta bây giờ rời đi có được hay không?”
“Bây giờ cũng đã qua giờ thân rồi, ngày mai…”
(*giờ thân: 15~17h)
“Nhưng là tim của ta đập rất loạn, ta cảm giác….cảm thấy buổi tối sẽ có…”
“Được rồi, chúng ta rời đi.” Triệu Hiền Văn dứt khoát nói “Nàng thu thập đồ đạc đi, ta đi tìm Hạc Nhi, thuận tiện thanh toán tiền phòng.” Hắn nói xong để lại Chi Lan ở trong gian phòng thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng khách, trong nháy mắt cửa phòng khép lại, mâu quang vốn là ôn nhuận như ngọc, tức khắc tràn ra một tia âm trầm đầy sát khí. Đạo sĩ! Hai tay từ từ nắm chặt thành quyền, khóe miệng nhếch lên vẻ cười lạnh lùng đầy tà khí, thấp hừ một tiếng “Bản thân ta rất muốn nhìn xem là người nào có đạo hành cao thâm? Hừ!”
Trời đã xế chiều, Triệu Hiền Văn một nhà ba người ngồi trên xe ngựa rời khỏi thành trấn này
“Hiền Văn, chàng có trách ta tùy hứng hay không?” Chi Lan do dự nửa khắc, nhìn bầu trời bao la đang dần dần tối, lôi kéo ống tay áo của Triệu Hiền Văn đang đánh xe, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Hiền Văn chẳng qua là an ủi nàng, đối với nàng cười một chút “Yên tâm, đi một canh giờ nữa, hẳn là sẽ có một ngôi miếu bị bỏ hoang, chúng ta có thể ở đó nghỉ ngơi cả đêm.”
Chi Lan nhẹ gật đầu một cái, xoay người lại thấy Hạc Nhi đầu đang dựa vào trên vách xe, vẻ mặt nhăn nhó khổ sở.
Ôn nhu hỏi: “Hạc Nhi, con làm sao vậy?”
Hạc Nhi từ từ ngẩng đầu “Mẹ, con có còn được gặp lại Tiểu Trinh nữa hay không?”
“Tiểu Trinh? ồ…” lúc rời khỏi quán trọ, nàng có nhìn qua tiểu cô nương tên là Tiểu Trinh kia một cái, đó là một đứa bé trắng trẻo, hai mắt vì khóc mà đỏ mọng, cùng Hạc Nhi lưu luyến chia tay. Chi Lan ôm Hạc Nhi ngồi ở trong lòng của mình, ôn nhu cười một tiếng “Nếu như Hạc Nhi hy vọng gặp mặt, nhất định sẽ được gặp lại’
“Có thật không? Vậy thì tốt quá.” Hạc Nhi chỉ vì một câu nói của mẫu thân liền khôi phục lại khuôn mặt tươi cười “Tiểu Trinh nói nàng sẽ được một người bà con ở nước Ngô nhận nuôi, chờ con sau này trưởng thành nhất định sẽ đến đó tìm nàng.”
“Được.” Chi Lan gật đầu cười, cũng không để ở trong lòng, một đứa trẻ mới năm tuổi làm sao có thể nhớ kỹ được chuyện gì, chỉ cần hai ngày nữa nữa liền đem chuyện quên luôn không còn nhớ một chút gì. Chỉ cần Hạc Nhi bây giờ cao hứng là tốt rồi, Chi Lan cũng có lúc phải tự thừa nhận rằng, nàng thật sự là rất cưng chiều, yêu thương con. Hiền Văn hơi đối với Hạc Nhi nghiêm nghị một chút, nàng liền nhìn không được. May là Hạc Nhi từ nhỏ đã biết điều và hiểu chuyện, cho nên không có vì nàng nuông chiều mà hư hỏng
**********
Thứ 27 lễ: Xà Lang Quân (27)
Câu được câu không dụ dỗ Hạc Nhi ngừng nói chuyện, ngày cũng đã chuyển sang đêm, Chi Lan đốt một ngọn đèn treo lên trên đầu xe ngựa. Lại từ trong bao quần áo lấy ra một bộ y phục đưa cho Triệu Hiền Văn, nói với Hiền Văn đang cảm thấy khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng: “Buổi tối sương đêm lạnh, chàng đừng để bị cảm lạnh”
Hiền Văn nắm chặt bàn tay của Chi Lan “Không có chuyện gì, thân thể của ta rất cường tráng.” ở dưới ánh mắt ôn nhu của Chi Lan, đành phải cầm quần áo phủ thêm lên trên người.
Chi Lan cười cười, dưới ánh đèn chập chờn đung đưa, nàng đột nhiên cảm giác mâu quang của Hiền Văn nóng rực lên, nhớ tới tối hôm qua, thân thể của mình bỗng nhiên cũng nóng lên, nghĩ lui về trong xe ngựa, tay lại bị Hiền Văn nắm chắc lấy.
Chi Lan đỏ bừng mặt, trong lòng may mắn bây giờ là ban đêm, Hiền Văn không thấy được mình thất thố, thấp giọng nói: “Buông ra.”
Hiền Văn cười khẽ cũng không buông tay ra, bỗng dưng đem gương mặt hướng tới trước mặt Chi Lan, mục đích là gì không cần nói ra cũng hiểu, Chi Lan mặc dù xấu hổ, nhưng giữa phu thê loại chuyện thân mật này là lẽ đương nhiên. Huống chi bọn họ tuổi vẫn còn trẻ, nàng khẽ nghiêng người thừa dịp thời điểm Hạc Nhi không chú ý, đang muốn hôn nhẹ lên gương mặt của Hiền Văn, lại đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, thay đổi sắc mặt. Hất bàn tay to ấm áp của Hiền Văn ra, lui vào trong xe ngựa, cũng hạ rèm che xuống.
Lại chưa từng nghĩ đến, bởi vì nàng đột ngột cử động, Triệu Hiền Văn tròng mắt đang tràn đầy ý cười, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, ánh mắt càng phát ra những tia quỷ dị
Xe ngựa vừa chạy được một lát, bỗng dưng ngừng lại. Chi Lan vén rèm xe lên “Tại sao lại dừng lại? Đã tới chưa?”
Hiền Văn chau lên hai hàng lông mày “Có điều gì đó rất kỳ quái?”
“Tại sao?”
“Ta mới vừa đi qua nơi này… Chúng ta thật giống như bị lạc đường.”
Chi Lan trong lòng cả kinh, hướng xe ngựa nhìn xung quanh, một mảnh tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy rõ, trước mặt là một mảng mờ mịt “Hiền Văn, con đường này chúng ta vừa mới đi qua thật sao?”
Hiền Văn gật đầu một cái “Con đường này giao với ba chỗ chúng ta đã đi qua, xe ngựa đi tới chỗ này cho dù có bị điên, ta cũng sẽ không nhớ sai.”
Chi Lan cắn chặt môi dưới, chẳng lẽ dự cảm của nàng là sự thật, chẳng lẽ rời khỏi thành trấn cũng không tránh thoát được hay sao? Nghĩ đến đây, đem Hạc Nhi ôm thật chặt vào trong lòng, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Hạc Nhi gặp chuyện không may a!
Triệu Hiền Văn nhảy xuống xe ngựa, nhìn chung quanh một lần, nói: “Không bằng chúng ta ở lại ven đường này nghỉ ngơi một đêm, chờ trời sáng sẽ lên đường.”
“Có thể có sói hoang hay không?” nơi này vừa hoang vu lại sát ngay vùng núi, chính là nơi mà sói hoang thường hay lui tới.
“Không còn cách nào khác.” Hiền Văn nói “Chỉ cần đốt một đống lửa là được.” Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút “Tối nay mặc dù không có trăng sáng, nhưng nhìn sao có thể đoán là trời sẽ không mưa”
*******************
Thứ 28 lễ: Xà Lang Quân (28)
Chi Lan vừa nghe nói lạc đường, trong lòng liền luống cuống, chỉ lo lắng lời tiên đoán của đạo sĩ kia trở thành sự thật, Hạc Nhi sẽ gặp phải nguy hiểm. Bây giờ hối hận không ngừng, ban đầu cứ nghĩ là hắn nói đùa, cho nên cũng không nghĩ hỏi thăm thêm, cộng thêm đạo sĩ kia nói rất hàm hồ.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Hạc Nhi bị Chi Lan ôm chặt, có chút đau, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn mẫu thân một chút.
“A, không có chuyện gì. Hạc Nhi, không phải sợ.”
“Mẹ, con không sợ a~.” Hạc Nhi còn nhỏ nên hồ đồ không hiểu gì
Lúc này, Hiền Văn nhặt được một chút củi ở gần đây đang đốt lên đống lửa, nói với Chi Lan đang ngồi ở trong xe ngựa: “Hai mẹ con mau xuống xe, ngồi cạnh đống lửa cho ấm.”
Một nhà ba người ngồi ở bên cạnh đống lửa, Chi Lan vẫn ôm chặt lấy Hạc Nhi vào trong lòng
Hiền Văn đem một miếng thịt bò, xé thành mảnh nhỏ đưa cho Chi Lan cùng Hạc Nhi “Cũng may chúng ta có chuẩn bị lương khô đầy đủ, nếu không lại phải đi tìm thức ăn.”
“Không nên đi.” Chi Lan một phát bắt được ống tay áo của Hiền Văn, thật giống như sợ hắn lập tức sẽ rời đi.
Hiền Văn cầm lấy tay Chi Lan, mâu quang lóe lên một cái, giọng ấm áp nói: “Nàng đừng khẩn trương, ta chỉ nói nếu thôi mà, huống chi nàng bây giờ cho dù có đuổi ta đi, ta cũng sẽ không rời khỏi hai mẹ con nàng nửa bước… Hạc Nhi, mẹ con thân thể không được tốt, không nên ngồi ở trong lòng mẹ.”
Hạc Nhi vừa muốn đứng dậy, “Đừng…” Chi Lan cố chấp kéo Hạc Nhi vào trong lòng mình “Ta không mệt… Hạc Nhi, còn muốn ăn cái gì, mẹ giúp con chuẩn bị.” Nàng bây giờ nhưng là một khắc cũng không dám cùng con tách ra.
Nhìn Chi Lan ôm thật chặt con vào trong lòng, một bộ dáng hận không thể giấu con thật kỹ, Hiền Văn chỉ hơi hơi nhíu mày, cũng không có nói cái gì nữa.
Hạc Nhi sau khi ăn no liền lăn ra ngủ, trong thời gian hai người nói chuyện liền cuộn tròn ở trong lòng Chi Lan ngủ thiếp đi. Hiền Văn đem cái chăn đơn đã chuẩn bị sẵn, trải ra ở trên xe ngựa, Chi Lan tim đập rất nhanh đem Hạc Nhi đang ngủ say đặt lên trên đệm.
Hạc Nhi cái miệng nhỏ nhắn khả ái “Chẹp” hai cái, trong mơ mơ màng màng ngây thơ gọi một tiếng mẹ, sau đó xoay người, chìm vào trong giấc ngủ. Chi Lan nhìn con yêu thương sờ sờ cái trán của Hạc Nhi, quay người lại, lại thấy Hiền Văn sắc mặt âm trầm, vẻ mặt phức tạp nhìn chăm chú vào Hạc Nhi, trong lòng cả kinh “Hiền Văn, chàng…”
“A, không có gì, chỉ là ta đang nhớ tới một chuyện mà thôi.” Hiền Văn mâu quang khôi phục lại vẻ ôn nhuận như ngọc, nhẹ nhàng mà cười một tiếng, nhảy xuống xe ngựa, xoay người lại vươn ra hai tay, nói với Chi Lan: “Mau xuống đây, ăn thêm một chút, nàng vừa rồi chỉ lo chiếu cố cho con.”
“Nhưng là Hạc Nhi…” Nàng xoay người lại không yên lòng nhìn con.
***********
Thứ 29 lễ: Xà Lang Quân (29)
“Không có chuyện gì, ở bên cạnh xe ngựa có đống lửa sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Vừa nói vừa bá đạo đem Chi Lan ôm xuống xe ngựa.
Chi Lan cắn một miếng thịt bò, thỉnh thoảng xoay người lại nhìn về xe ngựa phía sau “Hiền Văn, vẻ mặt vừa rồi của chàng rất dọa người, chàng đang nhớ tới chuyện gì?”
“Chuyện ở trên chiến trường, ta đã làm cho nàng sợ rồi sao?”
“Không có gì, không trách được tại sao Hạc Nhi lại sợ chàng đến vậy, nét mặt của chàng thật là kinh người, kỳ quái, trước kia lúc chàng tức giận với ta, ta cũng không sợ, tại sao bây giờ khuôn mặt mới biến đổi một chút, ta lại cảm thấy đáng sợ như vậy a~.”
Hiền Văn ha hả cười một chút “Ta cũng không hy vọng nàng sợ ta.”
Chi Lan hờn dỗi cười một tiếng, nói: “Người nào sợ chàng a~.”
Đem một miếng thịt bò cuối cùng bỏ vào trong miệng, đang muốn lau tay, Hiền Văn lại đột nhiên nói: “Để ta.” Vừa nói liền đem ngón tay dính đầy dầu mỡ của Chi Lan ngậm vào trong miệng.
Chi Lan sợ run lên, tiếp theo mặt đỏ lên một chút, muốn rút ngón tay về, bất đắc dĩ tay lại bị Hiền Văn cầm chặt, không thể rút về được. Nhìn Hiền Văn vẻ mặt cười như không cười, dường như hàm chứa sự trêu chọc ngón tay của nàng, cả thân thể cũng nóng lên “Hiền Văn, chàng… Buông tay… Buông tay a…” Hiền Văn làm sao trở nên khinh bạc như vậy a? Làm cho nàng…
Khi nàng lần nữa hoảng lên, đã là thở hồng hộc nằm ở trong lòng Hiền Văn, ánh mắt như say, lờ đờ mông lung, đôi môi sưng đỏ, mắt thấy Hiền Văn cúi người lại muốn áp tới đây, bỗng dưng vang lên một tiếng quạ kêu quái dị, Chi Lan cả kinh, cả người lạnh run, đẩy Triệu Hiền Văn ra “Ta… Ta đi xem Hạc Nhi một chút.”
Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, cũng không ngăn cản nàng.
Chi Lan đi tới trước xe ngựa, vén rèm xe lên, bỗng dưng thét to một tiếng “Hạc Nhi…” Quay người lại, sắc mặt tái nhợt nói “Hiền Văn, không có Hạc Nhi.” một câu cuối cùng là khóc nức nở.
“Sao lại không có?” Triệu Hiền Văn thân ảnh lập tức nhảy tới đây, quả nhiên, trong xe ngựa không có một bóng người, không còn bóng dáng của Hạc Nhi
Chi Lan gấp gáp bắt được vạt áo của Triệu Hiền Văn “Hiền Văn, Hạc Nhi đi đâu rồi? Tại sao Hạc Nhi không có ở trên xe? Cũng không có thấy nó xuống xe ngựa a! Nó chạy đi nơi nào rồi? Có thể hay không đã gặp chuyện không may a… Hạc Nhi, Hạc Nhi, con ở đâu a? Hạc Nhi…” Chi Lan hướng bốn phía tối đen như mực hô to.
“Đừng nóng vội, Hạc Nhi sẽ không có việc gì đâu.”
“Ta tại sao có thể không vội được đây? Hạc Nhi luôn luôn thật biết điều, cũng không có chạy lung tung, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, ta cũng biết, ta vốn là có dự cảm… Nếu như Hạc Nhi có việc bất trắc gì, ta… Ta cũng không thiết sống nữa.”
****************
Thứ 30 lễ: Xà Lang Quân (30)
Triệu Hiền Văn ngơ ngác một chút, mang chút ít nghi ngờ, nhẹ nhàng mà nói: “Nàng… Không có Hạc Nhi, không phải là còn có ta hay sao?”
Chẳng qua là Chi Lan lúc này trong đầu chỉ vì mất đi Hạc Nhi mà lo lắng, căn bản không nghe thấy Triệu Hiền Văn nói cái gì. Vọt tới bên cạnh đống lửa, cầm lấy một thanh củi đang cháy dở, nhấc làn váy lên, hướng phía trước tối đen như mực chạy đi “Hạc Nhi, Hạc Nhi…”
Triệu Hiền Văn trong mắt phát ra lệ quang “Chi Lan, nàng trở lại.”
“Hạc Nhi… Aiz…” Chi Lan chân bị vướng vào một vật gì đó, ngã nhào trên mặt đất, cây đuốc bị ném xuống đất. Bỗng dưng, Chi Lan nghe được bên cạnh tiếng phừng phừng của lửa lan tràn rộng, ngay sau đó oanh một tiếng “A!” Chi Lan kinh hãi kêu một tiếng, chẳng qua là chỉ trong nháy mắt, bốn phía thế nhưng dấy lên như rồng lửa, vốn là cánh đồng bát ngát đang tối đen như mực, tức khắc sáng như ban ngày.
Chi Lan hoảng sợ nhìn bốn phía, đợi sau khi nhìn thấy rõ chung quanh, tim lại đập mạnh hơn, đây là bãi tha ma, nơi này dĩ nhiên lại là bãi tha ma! Tại sao lại có thể như vậy? Cúi đầu xuống, vật làm nàng bị trật chân vấp té lại chính là một thi thể đang mục rữa, Chi Lan không còn kiềm chế được sợ hãi trong lòng, la hoảng lên “A, a…”
Triệu Hiền Văn trong nháy mắt đem nàng ôm lấy, thân hình nhẹ nhàng tung lên một cái, nhảy về bên cạnh xe ngựa. Lúc này nhìn lại, thì ra đây là một bãi tham ma lớn như vậy, chỉ có chung quanh xe ngựa là sạch sẽ.
Chi Lan vùi đầu ở trong lòng Triệu Hiền Văn, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, ở chóp mũi vẫn truyền đến mùi vị thối rữa của xác chết, nàng không rõ, vì sao mới vừa rồi nàng không ngửi thấy được mùi gì, bây giờ lại ngửi thấy rõ ràng đến như vậy, làm cho nàng khó có thể thở nổi, nhớ tới mới vừa rồi nàng thế nhưng bình yên ăn thịt bò, thịt bò? “Uạ….” Chi Lan trong nháy mắt liền nôn hết thức ăn ra ngoài.
“Chi Lan…” Triệu Hiền Văn vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng “Có khá hơn chút nào không?”
Chi Lan đã nôn hết những thứ có ở trong dạ dày ra, nhưng mà lại giống như vẫn chưa đủ, vẫn là nôn khan không ngừng. Triệu Hiền Văn nhướng mày, thấp giọng lẩm bẩm niệm một câu thần chú, một lát sau, Chi Lan rốt cục không còn nôn khan nữa, cả người bủn rủn dựa vào trong ngực Triệu Hiền Văn “Hạc Nhi…”
“Đừng lo lắng.”
Chi Lan giãy giụa muốn đứng lên “Hạc Nhi, Hạc Nhi nhất định đã xảy ra chuyện, Hiền Văn, đây rốt cuộc là nơi nào a? Chàng mau cứu Hạc Nhi, cứu Hạc Nhi a!” Sợ hãi nhìn bốn phía cảnh tượng quỷ dị, thanh âm thê lương vang vọng bốn phía, “Hạc Nhi, Hạc Nhi, con ở đâu? Đừng dọa mẹ, nhanh lên một chút đi ra ngoài a!”
Bỗng dưng, đất bằng phẳng nổi lên một trận gió mạnh quái dị, gió thổi càng lúc càng lớn, Chi Lan bị gió thổi, làm mắt không mở ra được, đột nhiên thấy trong gió có một vật “A…” Chi Lan cao giọng thét chói tai, thân thể dựa hẳn vào trong lòng Triệu Hiền Văn, mâu quang sợ hãi nhìn vật đen sì sì bị gió thổi cuồn cuộn nổi lên. “Có… vật, người….người… Thi thể…”
5-2.gif
Thứ 31 lễ: Xà Lang Quân (31)
Triệu Hiền Văn một tay ôm lấy Chi Lan đang kinh sợ vào trong lòng, đem mặt nàng áp vào trước ngực của mình, khẽ cau mày, bốn phía gió thổi tuy đã nhỏ đi, không còn mạnh như ban đầu, nhưng vật thể đen xì càng ngày càng được đưa lên càng nhiều, tạo thành vòng xoáy tròn đen ngòm bao quanh, vây lấy bọn họ ở giữa.
Lúc này Triệu Hiền Văn lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, Chi Lan vẫn đang run rẩy không ngừng ở trong lòng hắn, bỗng dưng chỉ trong nháy mắt liền bị hôn mê. Chặn ngang đem Chi Lan ôm lấy, đưa vào trong xe ngựa. Bỗng dưng, một tiếng thét dài vang vọng khắp đất trời, con hắc mã kéo xe nhất thời hóa thành một con mãng xà màu đen cực lớn, dài mấy thước, cuốn lấy buồng xe, nửa đỉnh đầu khổng lồ dữ tợn màu đen treo trên không trung, cái miệng há to thỉnh thoảng khè khè cái lưỡi đỏ ra. Như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào hai đốm sáng màu xanh, đang lóe ra hàn quang ở bên trong vòng xoáy đen ngòm kia.
Đột nhiên, bên trong vòng xoáy đen ngòm vang lên một trận khàn giọng thê lương, cùng tiếng cười quái dị “Hắc hắc, còn tưởng rằng là người tu đạo linh khí tương đối cao, lại không nghĩ được rằng chỉ là một con Hắc Mãng* chuyển thế, ha ha, lão phu hôm nay thực may mắn, có được yêu đan lần này nhưng tăng thêm công lực bằng năm trăm năm tu luyện, thật là một chuyện mừng lớn a!”
* Hắc Mãng : mãng xà màu đen
Triệu Hiền Văn cười lạnh một tiếng, cất giọng nói: “Chớ có vui mừng quá sớm, hôm nay ai chết dưới tay ai còn chưa biết đâu, chỉ có vài ngày ngắn ngủn, ngươi nhưng ở trấn trên hại chết không dưới trăm người, nói vậy công lực của ngươi hẳn cũng tăng không ít, chẳng qua là ngươi thật cho là ngươi có thể khống chế được những xác chết kia sao?”
“Ha ha, việc này cũng không cần phải nhọc công một con mãng xà như ngươi nghĩ hộ ta, lão phu hôm nay vừa bắt được một Linh Nhi, thật là trời cũng giúp ta, ha ha…”
Triệu Hiền Văn hai tròng mắt khẽ nheo lại, tầm mắt nhưng xuyên thấu qua vòng xoáy đen ngòm, nhìn thấy một cương thi khô gầy khổng lồ, trên thân thể thịt vẫn đang thối rữa, trên tay đang ôm một đứa trẻ toàn thân trơn bóng đang hôn mê bất tỉnh, chính là Hạc Nhi vừa rồi bị mất tích.
Triệu Hiền Văn cười lạnh một tiếng “Ngu xuẩn.” Tiếp theo hai tay vung lên, trong khoảnh khắc, ở giữa thân hình thon dài của con Hắc Mãng nhưng lại lóe ra kim quang, thì ra là do hai tròng mắt thâm thúy trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại bắn ra kim quang tán loạn, bắn thẳng về phía vòng xoáy đen ngòm trong sương mù. Vòng xoáy đen ngòm trong nháy mắt bị kim quang tách ra.
“A!” Một tiếng gào thét rùng rợn của cương thi từ bên trong vòng xoáy đen ngòm, đang bị bắn ra bốn phía truyền đến, tiếng kêu sợ hãi vang lên: “Ngươi, ngươi là…”
“Hừ, ngươi biết được cũng đã quá muộn rồi.” Tiếp theo trong miệng Triệu Hiền Văn thấp giọng niệm một câu thần chú, cuối cùng hét lớn một tiếng “Phá!”
“A!” Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết vang vọng khắp đất trời, vật thể đen ngòm tan hết, một cương thi già nua, cả người khô héo hai đầu gối quỳ xuống đất, thân thể lạnh run, bò lổm ngổm đến trước xe ngựa, dập đầu cầu khẩn nói: “Linh Vương tha mạng, Linh Vương tha mạng, tiểu lão nhi có mắt như mù, Linh Vương bỏ qua cho tiểu nhân lần này, tiểu lão nhi nhất định đi theo làm tùy tùng báo đáp Linh Vương khai ân tha mạng.”
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười “Được, ta liền trước bỏ qua cho ngươi một lần, đứng lên đi.”
***********
Thứ 32 lễ: Xà Lang Quân (32)
Lão cương thi mới vừa lộ sắc mặt vui mừng đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hiền Văn, bỗng dưng mắt lộ hoảng sợ “Ngươi…”
Triệu Hiền Văn trong nháy mắt đã hóa thân thành Mãng Xà cực lớn màu vàng, đầu còn lớn hơn gấp đôi so với đầu của mãng Xà cực lớn màu đen kia. Trên thân thể màu vàng, vảy lòe lòe sáng lên, đột nhiên mở cái miệng khổng lồ ra, đem cương thi một ngụm nuốt vào, một lát sau, miệng nhả ra một cương thi chỉ còn da bốc khói đen ngòm
Lúc này Hắc Mãng lại hóa thân thành hình người, dĩ nhiên là một vị thiếu niên tuổi chừng hai mươi, tướng mạo thanh tú, đột nhiên cười mở miệng nói chuyện “Chúc mừng công tử, công lực lại tăng thêm một bậc, có trách thì trách lão cương thi này to gan, dám khiêu khích công tử, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Kim Mãng (*) cũng hóa thân thành hình người, khôi phục thành bộ dáng của Triệu Hiền Văn, mâu quang trong trẻo lạnh lùng mang theo một tầng ngoan độc, tuyệt tình, nhàn nhạt nói “Hừ, làm việc thật ngu xuẩn.” Tiếp theo quay người lại, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh, hướng về phía một đám vật thể đen ngòm kia nói: “Sợ cái gì? Ta nếu muốn ăn các ngươi, thì vừa rồi đã không bỏ qua các ngươi, các ngươi cũng là oan hồn do cương thi kia hại chết, hồn phách còn có ý thức, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, đi âm phủ chuyển thế đầu thai đi.”
(* Kim Mãng : mãng xà màu vàng)
Trong đám vật thể đen ngòm vang lên tiếng xôn xao.
Triệu Hiền Văn cười hai tiếng “Cũng được, lần này ta đã làm người tốt thì làm cho trót, đưa các ngươi một đoạn đường.” Nói xong, hai tay vung lên, trong miệng lặng yên đọc câu thần chú, cho đến khi đám vật thể đen ngòm kia kia tan hết, mới thu tay lại. Quay đầu liền nhìn thấy thiếu niên bên cạnh đang mang vẻ mặt xem thường, không khỏi cười nói “Làm sao vậy? Ngươi mất hứng sao.”
Thiếu niên thanh tú kia quả nhiên bĩu môi một cái “Công tử, cho dù công tử không thèm để mắt đến đám hồn phách kia, thì thưởng cho ta cũng được a~. Làm như vậy thật là lãng phí, thật là đáng tiếc a!”
Triệu Hiền Văn sau khi nghe hắn nói xong, ha ha một cười nói: “Đám hồn phách kia đối với cương thi có lẽ là thánh dược để tu luyện, nhưng đối với ngươi mà nói bọn chúng chỉ giống như phế vật, ngươi muốn bọn họ là có dụng ý gì? Ngươi tới đây…”
“Công tử…”
Triệu Hiền Văn từ trong miệng nhả ra một hạt châu đen bóng đưa cho thiếu niên.
“Công tử, người…” Thiếu niên kinh ngạc nhìn Triệu Hiền Văn.
Triệu Hiền Văn cười nói: “Đây là nguyên đan của lão cương thi kia, đã ở bên trong thân thể của ta vận hành thêm một tầng công lực, sau khi ngươi ăn vào, không cần phí sức tu luyện cũng thông hiểu được đạo lý, gia tăng đạo hành tu vi ba trăm năm.”
“Công tử, chuyện này làm sao có thể, ta… ta…” Vừa nói liền muốn đem hạt châu trả lại cho Triệu Hiền Văn.
“Khi thiên kiếp buông xuống trên người ta, tu vi càng cao, sẽ gặp kiếp nạn càng lớn, Nguyên Đan này đối với ta mà nói, chỉ có thể coi là năm mươi năm tu vi mà thôi, đối với ngươi nhưng lại là có ích rất lớn. Nhận lấy đi”
“Tạ công tử thành toàn.” Thiếu niên cảm động đến mức cúi người vái lạy hắn.
***********
Thứ 33 lễ: Xà Lang Quân (33)
“Còn Hạc Nhi của ta …” Một thanh âm mềm nhẹ như gió thổi qua bỗng dưng vang lên.
Triệu Hiền Văn cùng thiếu niên đồng thời cả kinh, quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Chi Lan đang đứng thẳng tắp ở trên xe ngựa, gió đêm thổi tung bay áo váy của nàng, trên mặt lạnh lùng mang theo sự kiên định, đột nhiên trong ánh mắt toát ra ngây dại mang theo sự cố chấp “Còn Hạc Nhi của ta, Hạc Nhi là của ta, yêu quái, còn Hạc Nhi của ta…”
Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, nàng làm sao tỉnh? Hắn rõ ràng niệm thần chú bảy đêm cho nàng, trừ phi mình không niệm chú hóa giải, thì không ai có thể hóa giải được! Khẽ cười khổ một tiếng, chẳng lẽ là thiên ý, chẳng qua là không biết được nàng đã thấy được bao nhiêu?
Bỗng nhiên hắn nói: “Chi Lan, nàng đã tỉnh.” Khi nói chuyện đồng thời thân hình nhảy đến trước mặt Chi Lan, mỉm cười vươn tay ra ” Xuống đây.”
“Đừng đụng đến ta, yêu quái, ta muốn Hạc Nhi, đem Hạc Nhi trả lại cho ta, Hạc Nhi của ta, ta muốn Hạc Nhi, ta muốn Hạc Nhi…” Chi Lan không có một chút sợ hãi nào cúi mắt nhìn Triệu Hiền Văn, ngây ngốc vẫn tiếp tục lặp lại những lời này.
Triệu Hiền Văn khẽ than nhẹ, đưa tay đem nàng ôm xuống xe ngựa.
Chi Lan cũng không phản kháng, chẳng qua là trong miệng vẫn nói “Ta muốn Hạc Nhi, ta muốn Hạc Nhi…”
Thiếu niên đi tới, mặt lộ vẻ lo lắng “Công tử, này…”
Triệu Hiền Văn lắc đầu “Vô phương.” Tiếp theo tại trước mặt Chi Lan trước đưa bàn tay lên mở ra, trong lòng bàn tay là những vòng xoáy sáng rực, nhìn kỹ, trong vòng sáng lại có một thân hình con nít nhỏ bằng ngón cái, theo vòng sáng tăng dần, thân hình con nít cũng càng lớn dần, sau khi vòng sáng biến mất, trong ngực Triệu Hiền Văn đã ôm một đứa bé nam trần truồng đang ngủ say, chính là Hạc Nhi.
Chi Lan ánh mắt dại ra, bỗng dưng trợn to “Hạc Nhi!” thét to một tiếng, liền tiến lên đoạt lấy Hạc Nhi trong tay Triệu Hiền Văn, lại bị Triệu Hiền Văn nghiêng người tránh thoát.
“Trả Hạc Nhi lại cho ta.” Chi Lan giọng nói bén nhọn hô to.
Triệu Hiền Văn nhưng chỉ là khẽ lắc đầu. Chi Lan vừa xông lên muốn đoạt lấy Hạc Nhi, lại bị hắn dễ dàng tránh thoát. Chi Lan giống như bị điên, đánh tới tấp lên người Triệu Hiền Văn. “Yêu quái, trả Hạc Nhi lại cho ta.” Bỗng dưng, chân vấp phải làn váy, thân hình lảo đảo một chút, Triệu Hiền Văn theo bản năng đưa tay ra, đột nhiên ý thức được cái gì, lại đem tay thu hồi lại, cau lại lông mày, trơ mắt nhìn Chi Lan ngã nhào ở trước mặt mình, mắt lộ ra mê mang cùng nghi ngờ ngay cả chính mình cũng không có phát hiện ra.
“Ta tự nhiên sẽ trả Hạc Nhi lại cho nàng, chẳng qua là…”
“Ngươi muốn như thế nào mới trả Hạc Nhi lại cho ta?” Chi Lan ngã nhào trên mặt đất, bỗng dưng ngẩng đầu lên, mắt lộ ra quang mang, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh nhỏ, tình thương mãnh liệt của người mẹ đã chiến thắng được nỗi sợ hãi đối với yêu quái trong tâm tư của nàng.
****************
Thứ 34 lễ: Xà Lang Quân (34)
Triệu Hiền Văn đem Hạc Nhi đưa cho thiếu niên đang đứng ở một bên, khom người đỡ Chi Lan dậy, giọng ấm áp nói: “Đều do Thiên ý, nàng đã biết thân phận của ta, ta cũng không muốn giấu diếm nữa.” Chi Lan chỉ lạnh lùng trừng hắn một cái, mâu quang lần nữa chuyển hướng nhìn Hạc Nhi trong lòng thiếu niên.
Biết Chi Lan vẫn nghe hắn nói, Triệu Hiền Văn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Thực không dám giấu diếm, ta là Kim Linh Mãng tu luyện ngàn năm, cũng không có ý hại người, chẳng qua là cứ năm trăm năm lại gặp phải thiên kiếp rơi xuống, ta đã tính toán, chỉ có phu quân của nàng mới có thể giúp ta tránh khỏi thiên kiếp này, vì vậy liền mượn tạm thân thể của phu quân nàng mấy ngày, đợi sau khi thiên kiếp qua đi, thì sẽ cùng…”
Chi Lan dời sự chú ý ở trên người Hạc Nhi đến trên người của Triệu Hiền Văn “Ta… tướng công của ta…’’
“Phu nhân yên tâm, tướng công của nàng vẫn bình an vô sự, ta chỉ núp trong cơ thể của hắn mà thôi, nếu không phải vừa rồi tình huống khẩn cấp, ta cũng sẽ không hiện thân.”
“Đây là tướng công của ta… Ngươi…”
Còn chưa chờ Chi Lan đem nghi vấn nói ra khỏi miệng, Triệu Hiền Văn liền đã đoán ra suy nghĩ trong nội tâm của nàng, khẽ mỉm cười, nói “Tướng công của nàng tự nhiên là biết chuyện này, cũng đáp ứng để cho ta ở trong cơ thể hắn tạm lánh.” Triệu Hiền Văn nói xong thấy ánh mắt Chi Lan nhìn hắn vẫn hàm chứa đề phòng cùng hận ý, chỉ có thể cười nói “Phu nhân nếu không tin, liền để cho tướng công của nàng đi ra ngoài nói cho nàng hiểu.” Dứt lời, nhắm mắt lại, lui về phía sau nửa bước, chỉ một khắc sau ánh mắt lần nữa mở ra, đã biến thành lo lắng cùng lo âu.
“Chi Lan, nàng không sao chứ?” chạy lại muốn ôm lấy Chi Lan, lại bị nàng đề phòng né tránh.
“Ngươi, ngươi là…” Chi Lan nghi ngờ đánh giá hắn từ trên xuống dưới “Ngươi đừng tới đây.” Bỗng nhiên kêu lên “Đem Hạc Nhi trả lại cho ta.”
“Được thôi.” Triệu Hiền Văn lập tức tùy ý ôm lấy Hạc Nhi đang ngủ say trong ngực thiếu niên, ôm qua đặt vào trong lòng Chi Lan.
Chi Lan rốt cục chiếm được Hạc Nhi, vành mắt đỏ lên, cách nhìn hung ác, thê lương lúc trước đều đã không còn nữa, ôm thật chặc hài tử vào trong lòng “Hạc Nhi, Hạc Nhi của ta. Ô ô… Mẹ cứ nghĩ là đã mất đi con, Hạc Nhi…”
Hạc Nhi ưm một tiếng, từ trong giấc ngủ bừng tỉnh dậy, không thể biết được rằng mình vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, u mê nói: “Mẹ, vì sao mẹ lại khóc?”
“Hạc Nhi, con đã tỉnh… Mẹ không có, mẹ không khóc… Con đã tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…”
“Mẹ…” Hạc Nhi mới vừa thức tỉnh có chút ngây ngốc không hiểu gì nhìn mẫu thân vừa cười vừa khóc, quay đầu lại, thấy Triệu Hiền Văn đứng ở đàng xa, trong đôi mắt thật to lóe ra khốn hoặc, cùng lo lắng không hợp với độ tuổi của mình, nhẹ nhàng mà gọi một tiếng “Cha…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.