Chương 26
Thanh Y Bàng Bàng
21/10/2020
Lon bia rỗng lăn lóc dưới sàn, dĩa thức ăn bị vét sạch, bình rượu đế đã cạn đáy. Hôm nay vui quá nên hai người uống hơi quá chén, tuy không tính là nhiều, nhưng tửu lượng của cả hai đều thấp như nhau, nên rượu vào một chút là ngã trái ngã phải liền.
"Tôi, tôi đi đóng cửa." Hồng Kỳ loạng chòa loạng choạng đứng dậy, hôm nay say quá rồi, chén bát cứ để đó, mai tính, giờ đi ngủ cái đã.
"Để, để tôi!" Phổ Thông lèm bèm, chân nam đá chân chiêu, đi được vài bước đã xém té lăn quay, lúc y đến Hồng Kỳ đã khóa cửa xong rồi.
Hồng Kỳ xoay người, tầm nhìn nhập nhèm vô tình chạm phải những xác hoa rơi trên bàn.
"Ủa, sao hoa rụng hết rồi? Không phải, hức, không phải cậu nói hoa này nở mãi không tàn sao?"
"Hả? Ừ nhỉ, sao lại rụng hết rồi?... À, đừng lo, hức, mai, hức, mai nó sẽ lại nở mà." Suy nghĩ của Phổ Thông bị nhiễu loạn bởi men rượu, vài giây sau mới ngộ ra vấn đề.
"Vậy, vậy sau này nó vẫn nở chứ?" Hồng Kỳ tựa cả người vào Phổ Thông, đầu gác lên vai y. Hắn say đến mức đứng không nổi nữa rồi.
"Cái gì cơ! Nở! Chắc chắn sẽ nở!" Phổ Thông ôm eo kéo Hồng Kỳ lại giường, lảo đảo ngã xuống.
Hồng Kỳ mơ màng cởi áo ngoài ra, nghiêng đầu, thấy Phổ Thông còn đang vật lộn với đống quần áo. Hắn bật cười vì cái điệu bộ ngốc ngốc của y, tốt bụng vươn tay giúp đỡ, "Để tôi giúp cho."
Phổ Thông nghe vậy liền ngoan ngoãn để Hồng Kỳ cởi áo cho mình. Cởi xong, Hồng Kỳ chẳng biết trời trăng gì nằm sấp trên người Phổ Thông luôn.
Suy nghĩ của Hồng Kỳ giờ đã nhão như bùn, hắn theo bản năng cọ cọ lên vào ngực Phổ Thông, sau đó liếm một cái, mặn chát, chẳng ngon gì sất.
Phổ Thông bị nhột vốn đang thiu thiu ngủ đột nhiên mở mắt ra, thấy là Hồng Kỳ đang tác oai tác quái, ánh mắt lại mơ màng trở lại, vụng vụng về về kéo Hồng Kỳ xuống.
"Làm cái gì vậy!" Hồng Kỳ chưa chơi đã, dễ gì buông tha cho y. Hắn nhích tới nhích lui tránh tay Phổ Thông, tóc hắn quét qua quét lại trên ngực Phổ Thông, vô tình cọ trúng hai điểm nhô lên của y, y lập tức khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Phổ Thông lật người đè Hồng Kỳ xuống dưới, dương dương tự đắc, có giỏi thì quậy nữa đi!
"Bỏ ra!" Hồng Kỳ cau mày, đá đạp lung tung, chẳng may giẫm phải thứ dưới khố Phổ Thông.
"A!" Phổ Thông sợ hãi vội bắt lấy cái chân bướng bỉnh kia, "Lấy, lấy chân ra! "
Thằng ngốc này, cậu giữ chân tôi thế kia thì tôi lấy chân ra kiểu gì?
"Ha ha..." Hồng Kỳ cảm thấy như mình đã nắn tiên cơ, cổ chân đang nằm trong tay Phổ Thông nên không động đậy được, nhưng hắn vẫn còn ngón chân mà. Ngón chân Hồng Kỳ nhúc nhích, chà xát người anh em đang hơi ngóc đầu dậy của Phổ Thông.
Phổ Thông vốn đã bị Hồng Kỳ nhóm lên một cỗ tà hỏa, nay lại thấy nụ cười chướng mắt của hắn, phía dưới lập tức cứng hơn. Đây đều là lỗi của hắn!
Phổ Thông muốn ngăn lại giọng cười chọc người khó chịu kia, bèn dùng cách nguyên thủy nhất, cúi người mạnh mẽ dùng môi lấp đầy môi hắn.
"A?" Hồng Kỳ ngơ ngác, đôi mắt không có tiêu cự mở to, đây là thứ gì?
Lúc đầu Phổ Thông chỉ định môi chạm môi rồi thôi, ai ngờ Hồng Kỳ lại vô thức hé miệng, nên y chớp thời cơ luồn lưỡi vào luôn, phát hiện bên trong không gian ấm nóng kia có một vật thể mềm mềm đang chạy tán loạn, y theo bản năng truy đuổi đến cùng.
Đầu lưỡi hai người dây dưa với nhau,Hồng Kỳ bị Phổ Thông đè suýt nghẹt thở.
Chân Hồng Kỳ bị bắp đùi rắn chắc của Phổ Thông cố định, bàn chân hắn vẫn giẫm lên thứ đang cương nào đó, vô tình mang đến khoái cảm cho Phổ Thông, tuy đôi lúc hắn vô tình đè mạnh làm y đau muốn chết, nhưng khoái cảm vẫn nhiều hơn.
Thân thể mềm nhũn của Hồng Kỳ bị Phổ Thông lật qua lật lại một hồi cũng bắt đầu có phản ứng. Phổ Thông còn chưa thấy đủ, vươn tay sờ soạng người dưới thân, bắt lấy hạt nhỏ trên ngực hắn nhào nặn, Hồng Kỳ sợ hết hồn.
"A a! Buông ra!" Cuối cùng Hồng Kỳ cũng thoát khỏi môi Phổ Thông, nhưng đẩy không nổi tay với chân y ra. Phổ Thông thấy hắn phản kháng, bóp cái viên bị y chơi đến vừa cứng vừa đỏ một cái coi như nhắc nhở. Rồi y phát hiện cái tay không yên phận của người kia coi bộ linh hoạt hơn chân, chắc chắn sẽ giúp y sướng hơn, bèn chộp lấy tay Hồng Kỳ, đặt lên phân thân của mình.
"Vuốt đi, mau!"
Chân Hồng Kỳ được thả ra, nhưng tay bị ép cầm lấy thứ kia của Phổ Thông. Thứ trong tay cứng ngắc, lại to nữa, không thoải mái chút nào!
Hồng Kỳ khó chịu định buông tay, Phổ Thông cảm nhận được, nhanh như cắt cúi đầu cắn lên đầu v* dựng thẳng của Hồng Kỳ. Dám không nghe lời? Xem tôi trừng phạt anh thế nào!
"A!" Hồng Kỳ kêu to, vành mắt đỏ hoe, tay vô thức bóp chặt thứ của Phổ Thông.
"Đau, nhẹ chút!" Phổ Thông kêu oai oái. Của y là da là thịt, chứ có phải sắt thép đâu, hắn bóp vậy thằng nào chịu nổi?
Hồng Kỳ thả tay ra, thấy tay mình dính chút chất lỏng kỳ quái, tò mò liếm thử. Ọe, dở ẹc!
Hình ảnh kích thích thị giác này bị Phổ Thông nhìn thấy, lửa dục trong người y càng cháy vượng, y vừa an ủi hạ thân vừa thưởng thức hai viên tròn mê người của Hồng Kỳ.
"Ân~" Mới bắt đầu Hồng Kỳ rất khó chịu, đây là lần đầu tiên có người nghịch đầu v* hắn, không quen là phải. Nhưng lát sau hắn bắt đầu thấy thích, theo bản năng nắm lấy tóc Phổ Thông, ưỡn người chủ động dâng hiến cho y, miệng vô thức bật ra vài tiếng rên rỉ.
"Tôi, tôi đi đóng cửa." Hồng Kỳ loạng chòa loạng choạng đứng dậy, hôm nay say quá rồi, chén bát cứ để đó, mai tính, giờ đi ngủ cái đã.
"Để, để tôi!" Phổ Thông lèm bèm, chân nam đá chân chiêu, đi được vài bước đã xém té lăn quay, lúc y đến Hồng Kỳ đã khóa cửa xong rồi.
Hồng Kỳ xoay người, tầm nhìn nhập nhèm vô tình chạm phải những xác hoa rơi trên bàn.
"Ủa, sao hoa rụng hết rồi? Không phải, hức, không phải cậu nói hoa này nở mãi không tàn sao?"
"Hả? Ừ nhỉ, sao lại rụng hết rồi?... À, đừng lo, hức, mai, hức, mai nó sẽ lại nở mà." Suy nghĩ của Phổ Thông bị nhiễu loạn bởi men rượu, vài giây sau mới ngộ ra vấn đề.
"Vậy, vậy sau này nó vẫn nở chứ?" Hồng Kỳ tựa cả người vào Phổ Thông, đầu gác lên vai y. Hắn say đến mức đứng không nổi nữa rồi.
"Cái gì cơ! Nở! Chắc chắn sẽ nở!" Phổ Thông ôm eo kéo Hồng Kỳ lại giường, lảo đảo ngã xuống.
Hồng Kỳ mơ màng cởi áo ngoài ra, nghiêng đầu, thấy Phổ Thông còn đang vật lộn với đống quần áo. Hắn bật cười vì cái điệu bộ ngốc ngốc của y, tốt bụng vươn tay giúp đỡ, "Để tôi giúp cho."
Phổ Thông nghe vậy liền ngoan ngoãn để Hồng Kỳ cởi áo cho mình. Cởi xong, Hồng Kỳ chẳng biết trời trăng gì nằm sấp trên người Phổ Thông luôn.
Suy nghĩ của Hồng Kỳ giờ đã nhão như bùn, hắn theo bản năng cọ cọ lên vào ngực Phổ Thông, sau đó liếm một cái, mặn chát, chẳng ngon gì sất.
Phổ Thông bị nhột vốn đang thiu thiu ngủ đột nhiên mở mắt ra, thấy là Hồng Kỳ đang tác oai tác quái, ánh mắt lại mơ màng trở lại, vụng vụng về về kéo Hồng Kỳ xuống.
"Làm cái gì vậy!" Hồng Kỳ chưa chơi đã, dễ gì buông tha cho y. Hắn nhích tới nhích lui tránh tay Phổ Thông, tóc hắn quét qua quét lại trên ngực Phổ Thông, vô tình cọ trúng hai điểm nhô lên của y, y lập tức khó chịu vặn vẹo cơ thể.
Phổ Thông lật người đè Hồng Kỳ xuống dưới, dương dương tự đắc, có giỏi thì quậy nữa đi!
"Bỏ ra!" Hồng Kỳ cau mày, đá đạp lung tung, chẳng may giẫm phải thứ dưới khố Phổ Thông.
"A!" Phổ Thông sợ hãi vội bắt lấy cái chân bướng bỉnh kia, "Lấy, lấy chân ra! "
Thằng ngốc này, cậu giữ chân tôi thế kia thì tôi lấy chân ra kiểu gì?
"Ha ha..." Hồng Kỳ cảm thấy như mình đã nắn tiên cơ, cổ chân đang nằm trong tay Phổ Thông nên không động đậy được, nhưng hắn vẫn còn ngón chân mà. Ngón chân Hồng Kỳ nhúc nhích, chà xát người anh em đang hơi ngóc đầu dậy của Phổ Thông.
Phổ Thông vốn đã bị Hồng Kỳ nhóm lên một cỗ tà hỏa, nay lại thấy nụ cười chướng mắt của hắn, phía dưới lập tức cứng hơn. Đây đều là lỗi của hắn!
Phổ Thông muốn ngăn lại giọng cười chọc người khó chịu kia, bèn dùng cách nguyên thủy nhất, cúi người mạnh mẽ dùng môi lấp đầy môi hắn.
"A?" Hồng Kỳ ngơ ngác, đôi mắt không có tiêu cự mở to, đây là thứ gì?
Lúc đầu Phổ Thông chỉ định môi chạm môi rồi thôi, ai ngờ Hồng Kỳ lại vô thức hé miệng, nên y chớp thời cơ luồn lưỡi vào luôn, phát hiện bên trong không gian ấm nóng kia có một vật thể mềm mềm đang chạy tán loạn, y theo bản năng truy đuổi đến cùng.
Đầu lưỡi hai người dây dưa với nhau,Hồng Kỳ bị Phổ Thông đè suýt nghẹt thở.
Chân Hồng Kỳ bị bắp đùi rắn chắc của Phổ Thông cố định, bàn chân hắn vẫn giẫm lên thứ đang cương nào đó, vô tình mang đến khoái cảm cho Phổ Thông, tuy đôi lúc hắn vô tình đè mạnh làm y đau muốn chết, nhưng khoái cảm vẫn nhiều hơn.
Thân thể mềm nhũn của Hồng Kỳ bị Phổ Thông lật qua lật lại một hồi cũng bắt đầu có phản ứng. Phổ Thông còn chưa thấy đủ, vươn tay sờ soạng người dưới thân, bắt lấy hạt nhỏ trên ngực hắn nhào nặn, Hồng Kỳ sợ hết hồn.
"A a! Buông ra!" Cuối cùng Hồng Kỳ cũng thoát khỏi môi Phổ Thông, nhưng đẩy không nổi tay với chân y ra. Phổ Thông thấy hắn phản kháng, bóp cái viên bị y chơi đến vừa cứng vừa đỏ một cái coi như nhắc nhở. Rồi y phát hiện cái tay không yên phận của người kia coi bộ linh hoạt hơn chân, chắc chắn sẽ giúp y sướng hơn, bèn chộp lấy tay Hồng Kỳ, đặt lên phân thân của mình.
"Vuốt đi, mau!"
Chân Hồng Kỳ được thả ra, nhưng tay bị ép cầm lấy thứ kia của Phổ Thông. Thứ trong tay cứng ngắc, lại to nữa, không thoải mái chút nào!
Hồng Kỳ khó chịu định buông tay, Phổ Thông cảm nhận được, nhanh như cắt cúi đầu cắn lên đầu v* dựng thẳng của Hồng Kỳ. Dám không nghe lời? Xem tôi trừng phạt anh thế nào!
"A!" Hồng Kỳ kêu to, vành mắt đỏ hoe, tay vô thức bóp chặt thứ của Phổ Thông.
"Đau, nhẹ chút!" Phổ Thông kêu oai oái. Của y là da là thịt, chứ có phải sắt thép đâu, hắn bóp vậy thằng nào chịu nổi?
Hồng Kỳ thả tay ra, thấy tay mình dính chút chất lỏng kỳ quái, tò mò liếm thử. Ọe, dở ẹc!
Hình ảnh kích thích thị giác này bị Phổ Thông nhìn thấy, lửa dục trong người y càng cháy vượng, y vừa an ủi hạ thân vừa thưởng thức hai viên tròn mê người của Hồng Kỳ.
"Ân~" Mới bắt đầu Hồng Kỳ rất khó chịu, đây là lần đầu tiên có người nghịch đầu v* hắn, không quen là phải. Nhưng lát sau hắn bắt đầu thấy thích, theo bản năng nắm lấy tóc Phổ Thông, ưỡn người chủ động dâng hiến cho y, miệng vô thức bật ra vài tiếng rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.