Chương 75
Thanh Y Bàng Bàng
21/10/2020
Để tìm hiểu nguyên nhân Phổ Thông đi suốt đêm không về, chúng ta phải quay thời gian về buổi chiều hôm trước.
Phổ Thông đã bán xong đống phế liệu thu được, chẳng bị ai làm phiền nên y làm việc năng suất hẳn ra. Nhớ đến bạn trai đáng yêu và bát cơm nóng hổi đang đợi mình ở nhà, lòng Phổ Thông ngọt như uống mật, dưới chân bất giác tăng tốc.
Lúc đi ngang qua một ngã tư, Phổ Thông thấy có một đám đông đang bu đen bu đỏ, vì hiếu kỳ nên y nán lại, nhón chân nhìn thử, hình như ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.
"Ê ê ê, đụng người ta đã rồi tính bỏ chạy hả?! Mày cán nát chân tao rồi này, đền tiền mau!" Một giọng nam hét chói tai, chẳng hiểu sao, vừa nghe xong chất giọng hung dữ đó, lòng Phổ Thông lại dấy lên một cảm giác quen thuộc.
"Ông vô lý vừa thôi!" Một giọng nam khác, nghe có vẻ trẻ hơn, tức tối biện giải. Do mọi người vây xem quá đông nên Phổ Thông không cách nào chen vào xem trực tiếp tình hình được.
"Anh Phổ Thông cũng đến hóng chuyện hả?"
Phổ Thông nghe bên cạnh có người gọi mình bèn nhìn sang, hóa ra là cậu nhân viên bán thời gian ở một cửa hàng Phổ Thông hay đến thu thùng các tông, vì hai người có nói chuyện vài lần nên cũng xem như là quen biết, "Triệu Lập à? Sao không trông tiệm đi, chạy ra đây làm gì?"
"Em giao hàng về thì gặp phải vụ này, thấy người ta bu đông quá nên em cũng vào góp vui ấy mà." Triệu Lập cười hì hì, kéo Phổ Thông lại tán gẫu. Đầu đuôi của vụ lùm xùm này, đại khái là một lão già bị xe ba bánh tông phải, lão ta nhân cơ hội vòi tiền, bảo là bồi thường viện phí, nhất quyết không cho người ta đi, chủ xe ba bánh thấy lão hét giá trên trời, vả lại lão chỉ trầy có chút xíu, nên không đồng ý, hai người cãi qua cãi lại, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.
Phổ Thông tặc lưỡi, cảm thấy xui xẻo thay cho anh chàng đạp xe ba bánh kia khi đụng phải một lão già mà không nên nết như vậy. Nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, để họ tự giải quyết, y phải mau mau về với Hồng Kỳ yêu dấu của y thôi.
Lúc Phổ Thông định đẩy xe bỏ đi, đám đông lại tách ra một khoảng trống, một lão già chừng năm mươi tuổi, râu mọc lởm chởm, mặc một cái áo bông bẩn thỉu vọt ra, tông trúng Phổ Thông. Phổ Thông không bị gì, nhưng lão kia thì suýt ngã chỏng vó. Lão xoa cái mũi ê ẩm, thầm nghĩ hôm nay thật mẹ nó xui xẻo!
Lão vốn định tìm một chiếc xe hơi, giả bộ bị đụng để vòi tiền. Nhưng xe nào xe nấy đều chạy như bay, lão lao ra được giữa chừng thì sợ quá nên lùi lại theo bản năng, đúng lúc đằng sau có một chiếc xe ba bánh trờ tới.
Xe ba bánh tất nhiên là không thể sánh được với xe hơi, nhưng lão mặc kệ, có tiền là được. Thế là lão lôi chủ xe ra, làm ầm ĩ một trận đòi anh ta bồi thường. Nhưng tiền bồi thường chưa thấy đâu thì cảnh sát giao thông đã đến rồi. May mà lão có cẩn thận quan sát xung quanh nên khi vừa nhác thấy bóng cảnh sát, lão đã nhanh chân lủi mất.
Người xung quanh đều biết lão là một kẻ vô lại và vô cùng khó chơi, nên đều tự động nhường đường cho lão. Cứ tưởng là đã trốn thoát thành công, ai ngờ lại đụng phải gã to con chẳng biết chui từ xó xỉnh nào ra.
"Mẹ mày! Mắt mũi để đâu..." Lão già càng nghĩ càng tức, nhịn không được buông một câu chửi tục. Lão ngẩng đầu nhìn người lão vừa đụng vào, bỗng dưng lão im bặt, hai mắt trừng to.
Phổ Thông nghe giọng nói quen thuộc trong ký ức nên bất giác nhìn lên. Đột nhiên con ngươi y co rút lại, bỏ xe đẩy, vắt giò lên cổ mà chạy. Lão già sực tỉnh, hai mắt lóe sáng như đèn pha, ba chân bốn cẳng đuổi theo Phổ Thông.
"Anh Phổ Thông, anh quên lấy xe rồi nè!" Chuyện vừa rồi nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Triệu Lập còn đang lớ ngớ thì cả Phổ Thông và lão già kia đã chạy mất dạng rồi.
Triệu Lập nhìn sang xe đẩy của Phổ Thông, thở dài, thôi thì giúp y trả xe về vậy.
Phổ Thông dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để chạy, y có dự cảm, chẳng mấy chốc lão già kia sẽ đuổi kịp y.
Hiện tại tuyệt đối không thể chạy về nhà! Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Phổ Thông đành đi bước nào tính bước đó. Y cố ý lủi vào những đám đông, dọc đường đã tông phải biết bao nhiêu người, nhưng y không có thời gian để dừng lại xin lỗi. Rẽ vào một góc khuất, y mới thoáng giảm tốc độ, quay đầu nhìn ra đằng sau, tạm thời vẫn chưa thấy lão già kia đâu. Phổ Thông sờ sờ túi áo, móc ra bọc tiền hôm nay kiếm được, cả thảy hơn sáu mươi đồng. Y cắn răng, hạ quyết tâm vứt hết xuống cống.
Vứt xong, y lại tiếp tục chạy. May mà đồ y đang mặc trông khá bẩn, lát nữa nếu bị bắt lại thì y còn có thể bịa chuyện được.
Bởi vì điều kiện công việc, một cái áo khoác Phổ Thông mặc rất lâu mới chịu thay, đến mức bạc hết cả màu. Hơn nữa chất vải cũng không được tốt, có lẽ chỉ nhỉnh hơn quần áo của một gã ăn xin.
Phổ Thông đang vừa chạy vừa cảm thán, chợt phía trước xuất hiện một bóng người. Y phanh gấp theo phản xạ, xém nữa là té lộn cổ vì lực quán tính.
"Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi tao à? Tao có ăn thịt mày đâu, chạy cái rắm!" Lão già hung dữ bắt lấy cổ tay Phổ Thông.
"... Cha", Phổ Thông cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, đành nén giận gọi một tiếng. Y không ngờ người đàn ông này lại được phóng thích sớm như vậy, càng không ngờ cha con hai người lại gặp nhau, mặc dù y đã cố ý trốn tránh, thậm chí chuyển đi nơi khác rồi. Chẳng lẽ đây là ý trời hay sao?
"Tao đây." Lão già thở dài, đoạn thuần thục chìa tay ra, "Mau lên, tao không rảnh đứng đây ôn chuyện với mày đâu!"
"Không có!" Phổ Thông nghiến răng nghiến lợi, y thừa biết lão già mất nết này muốn gì nên lúc nãy y đã ném đi rồi.
"Bớt giỡn đi." Lão già tự mình soát người Phổ Thông, mò hết các túi áo túi quần của y, đúng là chẳng có đồng nào!
Lão già thẹn quá hóa giận, "Đ* má, tiền cũng không biết kiếm, mày đi chết được rồi đấy!" Nói xong lão liền vung tay định đánh Phổ Thông, nhưng bị y nhanh tay lẹ mắt ngăn được, giữ chặt lấy cánh tay lão.
Cánh tay Phổ Xuất Phát đau nhói, lão không ngờ thằng con mình lại mạnh như thế. Cũng phải thôi, sáu, bảy năm trôi qua rồi, Phổ Thông đã sớm không còn là thằng nhóc gầy còm ốm yếu như hồi trước nữa.
"Tôi thật sự không có tiền." Phổ Thông lạnh lùng nói.
Ánh mắt Phổ Xuất Phát lóe lên một tia tàn nhẫn. Được được được, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên định phản kháng lại cha mình đấy phỏng?
"Câm mẹ mày đi!" Lão già tuyệt đối không cho phép Phổ Thông trèo lên đầu lên cổ mình ngồi.
"Mẹ tôi chết lâu rồi." Phổ Thông nhìn chằm chằm Phổ Xuất Phát, bị giam ngần ấy năm mà lão già này vẫn chưa khôn ra, vẫn hung hăng, coi trời bằng vung như ngày nào.
Phổ Thông đã bán xong đống phế liệu thu được, chẳng bị ai làm phiền nên y làm việc năng suất hẳn ra. Nhớ đến bạn trai đáng yêu và bát cơm nóng hổi đang đợi mình ở nhà, lòng Phổ Thông ngọt như uống mật, dưới chân bất giác tăng tốc.
Lúc đi ngang qua một ngã tư, Phổ Thông thấy có một đám đông đang bu đen bu đỏ, vì hiếu kỳ nên y nán lại, nhón chân nhìn thử, hình như ở đây vừa xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.
"Ê ê ê, đụng người ta đã rồi tính bỏ chạy hả?! Mày cán nát chân tao rồi này, đền tiền mau!" Một giọng nam hét chói tai, chẳng hiểu sao, vừa nghe xong chất giọng hung dữ đó, lòng Phổ Thông lại dấy lên một cảm giác quen thuộc.
"Ông vô lý vừa thôi!" Một giọng nam khác, nghe có vẻ trẻ hơn, tức tối biện giải. Do mọi người vây xem quá đông nên Phổ Thông không cách nào chen vào xem trực tiếp tình hình được.
"Anh Phổ Thông cũng đến hóng chuyện hả?"
Phổ Thông nghe bên cạnh có người gọi mình bèn nhìn sang, hóa ra là cậu nhân viên bán thời gian ở một cửa hàng Phổ Thông hay đến thu thùng các tông, vì hai người có nói chuyện vài lần nên cũng xem như là quen biết, "Triệu Lập à? Sao không trông tiệm đi, chạy ra đây làm gì?"
"Em giao hàng về thì gặp phải vụ này, thấy người ta bu đông quá nên em cũng vào góp vui ấy mà." Triệu Lập cười hì hì, kéo Phổ Thông lại tán gẫu. Đầu đuôi của vụ lùm xùm này, đại khái là một lão già bị xe ba bánh tông phải, lão ta nhân cơ hội vòi tiền, bảo là bồi thường viện phí, nhất quyết không cho người ta đi, chủ xe ba bánh thấy lão hét giá trên trời, vả lại lão chỉ trầy có chút xíu, nên không đồng ý, hai người cãi qua cãi lại, đến giờ vẫn chưa giải quyết xong.
Phổ Thông tặc lưỡi, cảm thấy xui xẻo thay cho anh chàng đạp xe ba bánh kia khi đụng phải một lão già mà không nên nết như vậy. Nhưng dù sao cũng là chuyện của người ta, để họ tự giải quyết, y phải mau mau về với Hồng Kỳ yêu dấu của y thôi.
Lúc Phổ Thông định đẩy xe bỏ đi, đám đông lại tách ra một khoảng trống, một lão già chừng năm mươi tuổi, râu mọc lởm chởm, mặc một cái áo bông bẩn thỉu vọt ra, tông trúng Phổ Thông. Phổ Thông không bị gì, nhưng lão kia thì suýt ngã chỏng vó. Lão xoa cái mũi ê ẩm, thầm nghĩ hôm nay thật mẹ nó xui xẻo!
Lão vốn định tìm một chiếc xe hơi, giả bộ bị đụng để vòi tiền. Nhưng xe nào xe nấy đều chạy như bay, lão lao ra được giữa chừng thì sợ quá nên lùi lại theo bản năng, đúng lúc đằng sau có một chiếc xe ba bánh trờ tới.
Xe ba bánh tất nhiên là không thể sánh được với xe hơi, nhưng lão mặc kệ, có tiền là được. Thế là lão lôi chủ xe ra, làm ầm ĩ một trận đòi anh ta bồi thường. Nhưng tiền bồi thường chưa thấy đâu thì cảnh sát giao thông đã đến rồi. May mà lão có cẩn thận quan sát xung quanh nên khi vừa nhác thấy bóng cảnh sát, lão đã nhanh chân lủi mất.
Người xung quanh đều biết lão là một kẻ vô lại và vô cùng khó chơi, nên đều tự động nhường đường cho lão. Cứ tưởng là đã trốn thoát thành công, ai ngờ lại đụng phải gã to con chẳng biết chui từ xó xỉnh nào ra.
"Mẹ mày! Mắt mũi để đâu..." Lão già càng nghĩ càng tức, nhịn không được buông một câu chửi tục. Lão ngẩng đầu nhìn người lão vừa đụng vào, bỗng dưng lão im bặt, hai mắt trừng to.
Phổ Thông nghe giọng nói quen thuộc trong ký ức nên bất giác nhìn lên. Đột nhiên con ngươi y co rút lại, bỏ xe đẩy, vắt giò lên cổ mà chạy. Lão già sực tỉnh, hai mắt lóe sáng như đèn pha, ba chân bốn cẳng đuổi theo Phổ Thông.
"Anh Phổ Thông, anh quên lấy xe rồi nè!" Chuyện vừa rồi nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Triệu Lập còn đang lớ ngớ thì cả Phổ Thông và lão già kia đã chạy mất dạng rồi.
Triệu Lập nhìn sang xe đẩy của Phổ Thông, thở dài, thôi thì giúp y trả xe về vậy.
Phổ Thông dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ để chạy, y có dự cảm, chẳng mấy chốc lão già kia sẽ đuổi kịp y.
Hiện tại tuyệt đối không thể chạy về nhà! Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Phổ Thông đành đi bước nào tính bước đó. Y cố ý lủi vào những đám đông, dọc đường đã tông phải biết bao nhiêu người, nhưng y không có thời gian để dừng lại xin lỗi. Rẽ vào một góc khuất, y mới thoáng giảm tốc độ, quay đầu nhìn ra đằng sau, tạm thời vẫn chưa thấy lão già kia đâu. Phổ Thông sờ sờ túi áo, móc ra bọc tiền hôm nay kiếm được, cả thảy hơn sáu mươi đồng. Y cắn răng, hạ quyết tâm vứt hết xuống cống.
Vứt xong, y lại tiếp tục chạy. May mà đồ y đang mặc trông khá bẩn, lát nữa nếu bị bắt lại thì y còn có thể bịa chuyện được.
Bởi vì điều kiện công việc, một cái áo khoác Phổ Thông mặc rất lâu mới chịu thay, đến mức bạc hết cả màu. Hơn nữa chất vải cũng không được tốt, có lẽ chỉ nhỉnh hơn quần áo của một gã ăn xin.
Phổ Thông đang vừa chạy vừa cảm thán, chợt phía trước xuất hiện một bóng người. Y phanh gấp theo phản xạ, xém nữa là té lộn cổ vì lực quán tính.
"Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi tao à? Tao có ăn thịt mày đâu, chạy cái rắm!" Lão già hung dữ bắt lấy cổ tay Phổ Thông.
"... Cha", Phổ Thông cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, đành nén giận gọi một tiếng. Y không ngờ người đàn ông này lại được phóng thích sớm như vậy, càng không ngờ cha con hai người lại gặp nhau, mặc dù y đã cố ý trốn tránh, thậm chí chuyển đi nơi khác rồi. Chẳng lẽ đây là ý trời hay sao?
"Tao đây." Lão già thở dài, đoạn thuần thục chìa tay ra, "Mau lên, tao không rảnh đứng đây ôn chuyện với mày đâu!"
"Không có!" Phổ Thông nghiến răng nghiến lợi, y thừa biết lão già mất nết này muốn gì nên lúc nãy y đã ném đi rồi.
"Bớt giỡn đi." Lão già tự mình soát người Phổ Thông, mò hết các túi áo túi quần của y, đúng là chẳng có đồng nào!
Lão già thẹn quá hóa giận, "Đ* má, tiền cũng không biết kiếm, mày đi chết được rồi đấy!" Nói xong lão liền vung tay định đánh Phổ Thông, nhưng bị y nhanh tay lẹ mắt ngăn được, giữ chặt lấy cánh tay lão.
Cánh tay Phổ Xuất Phát đau nhói, lão không ngờ thằng con mình lại mạnh như thế. Cũng phải thôi, sáu, bảy năm trôi qua rồi, Phổ Thông đã sớm không còn là thằng nhóc gầy còm ốm yếu như hồi trước nữa.
"Tôi thật sự không có tiền." Phổ Thông lạnh lùng nói.
Ánh mắt Phổ Xuất Phát lóe lên một tia tàn nhẫn. Được được được, giờ đủ lông đủ cánh rồi nên định phản kháng lại cha mình đấy phỏng?
"Câm mẹ mày đi!" Lão già tuyệt đối không cho phép Phổ Thông trèo lên đầu lên cổ mình ngồi.
"Mẹ tôi chết lâu rồi." Phổ Thông nhìn chằm chằm Phổ Xuất Phát, bị giam ngần ấy năm mà lão già này vẫn chưa khôn ra, vẫn hung hăng, coi trời bằng vung như ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.