Chương 36: Tình Kêu Gọi
Ám Dạ Lưu Tinh
19/10/2013
Hai tiếng đồng hồ sau, cha con ông Tu đã đến sân bay Bạch Vân thành phố X, từ sân bay đến bệnh viện quân y địa phương còn phải đổi xe mấy lượt. Nghĩ đến chuyện tốn công sức đổi xe, chân mày ông Tu cứ nhăn tít lại, chỉ vì nhìn thấy Tu Dĩnh lo lắng nên ông mới không nói ra bất mãn trong lòng mà thôi.
Đến bệnh viện, mọi người đều sửng sốt. Không ai ngờ Tu Dĩnh đến thật, đặc biệt là khi nhìn thấy chân cô bị thương lại càng cảm động. Lúc đó ở bệnh viện, ngoài vợ chồng đại đội trưởng Tiếu còn có hai chiến sĩ, là đồng đội của Tiểu Hùng, thấy Tu Dĩnh đều kinh ngạc không để đâu cho hết.
“Tiểu Tu, chân em?” Mai Nhạc đau lòng nói, chị không ngờ Tu Dĩnh cũng bị thương.
“Không sao ạ, chỉ phỏng một chút thôi.” Tu Dĩnh cười lấy lệ.
Mai Nhạc thấy nụ cười gắng gượng của Tu Dĩnh càng thêm đau lòng, cô bé quật cường như thế, làm sao người ta không cảm động được?
Lúc đó Tu Dĩnh được ông Tu bồng vào. Do cô không chịu nổi việc đi đường dài, từ sân bay tới bệnh viện mặc dù dọc đường đều ngồi taxi, chân cô vẫn đau nhức. Nhìn Tiểu Hùng nằm trên giường, mặt mũi sưng phù nhìn không ra dáng dấp ban đầu, nước mắt Tu Dĩnh rốt cuộc không nén được nữa, tuôn chảy, trong lòng đau đớn ngập tràn tựa như hồng thủy chiếm cứ hết cả tâm can, đè ép cô không thở được. Đại đội trưởng nói với cô, nọc rắn trong người Tiểu Hùng đã thanh lọc quá nửa, nhưng do nọc rắn lan quá nhanh nên vẫn gây ra sưng phù toàn thân. Cái đó không quan trọng lắm, nguyên nhân khiến anh hôn mê bất tỉnh là do vết thương nhiễm trùng dẫn tới sốt cao, chức năng cơ thể lại giảm xuống, kháng thể cũng giảm khiến anh không chống lại được tác dụng phụ do sốt cao gây ra.
“Vì sao lại ra nông nỗi này? Không phải chỉ là một cuộc khảo nghiệm nho nhỏ thôi sao? Tiểu Hùng đã nói, lúc trước có vô số lần dã ngoại sinh tồn rồi, chưa có lần nào gặp nguy hiểm hết, sao lần này lại?” Tu Dĩnh cố gắng bịt miệng không để mình khóc thành tiếng nhưng vẫn không khống chế được những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ông Tu bước qua ôm lấy con gái đang khóc lóc, nhìn Tiểu Hùng nằm trên giường nghĩ bụng: đây là thằng ranh đã bắt mất hồn con gái ông? Ông nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thằng nhóc này có chỗ nào hơn người ta, thấy con đau lòng vì nó, trong lòng có chút tức tối.
Tu Dĩnh ngồi cạnh giường nhìn Tiểu Hùng, mới đầu chỉ khe khẽ gọi, từng tiếng từng tiếng một song không có tác dụng. Tiểu Hùng vẫn nằm trên giường như thế, dường như ngủ rất say. Bác sĩ nói, Tiểu Hùng bị nhiễm trùng vết thương mới sốt cao, thật ra bệnh không nghiêm trọng lắm. Nếu không nghiêm trọng, tại sao mãi không tỉnh chứ? Bác sĩ chỉ nói với cô: “Bởi vì trong bảy ngày đó, bệnh nhân chịu áp lực mà người thường không thể chịu đựng được, chức năng cơ thể nhanh chóng giảm thấp, lại phải chống cự kẻ thù tấn công, tinh thần càng tập trung cao độ. Bị rắn độc cắn làm cơ thể càng nhanh chóng suy yếu, cộng thêm sốt cao mới hôn mê. Nói là hôn mê, chi bằng nói là ngủ mê mệt.”
Bác sĩ nói rất chuyên nghiệp, Tu Dĩnh chẳng hiểu gì, tronng đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Tiểu Hùng không thể tiếp tục hôn mê như vậy được, anh cần phải tỉnh. Cô ở bên tai anh thỏ thẻ rất nhiều lời tâm tình, muốn gọi anh dậy.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lần đầu tiên gặp anh ở sân bay, anh kích động ôm cô vào lòng. Nhớ lần đầu tiên bị anh hôn, lần đầu tiên xung động, khoảnh khắc ấy đẹp biết bao. Anh từng nói với cô: “Cục cưng, anh không nỡ để em bôn ba vì anh, lần sau để anh xin nghỉ phép đi thăm em nhé?”
Nhớ rõ từng xấp thư tình anh viết cho cô, thư viết: cục cưng, anh mà thông qua kiểm tra liền xin nghỉ đi thăm em, em nhớ chờ anh đó! Kết quả thì sao? Anh vượt qua khảo nghiệm nhưng lại bị thương.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức, cô đột nhiên khóc thành tiếng, mắng anh: “Anh nói lần này không để cho em tới nữa, nói sẽ cố hết sức xin nghỉ đi thăm em, nhưng anh làm được cái gì? Anh là cái đồ không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo. Không tới cũng được đi, anh còn giả vờ hôn mê, bộ dạng này của anh là sao? Chơi xỏ lá hả? Người ta có chơi xấu cũng không chơi như anh, em hận cái trò này của anh!…”
Tu Dĩnh mắng làm đại đội trưởng Tiếu giật mình mở to mắt, ông bất mãn nói: “Tu Dĩnh, sao em có thể chửi mắng như thế chứ? Tiểu Hùng cũng đâu có muốn bị thương, em…”
Định nói tiếp lại bị bà xã Mai Nhạc cản lại “Ông Tiếu, đừng nói nữa, Tiểu Tu đang kích thích Tiểu Hùng đó, có lẽ có thể kích động cậu ấy tỉnh lại.”
Đầu tiên đại đội trưởng chưa hiểu, kế đó hình như hiểu được ý vợ, không ngừng gật đầu.
Ông Tu không hề lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn con gái nằm sấp bên cạnh giường thì thầm với Tiểu Hùng, trong lòng không biết là tư vị gì.
“Chúng ta ra ngoài đi, để Tiểu Tu từ từ gọi Tiểu Hùng dậy.” Mai Nhạc kéo tay chồng ra hiệu.
Đại đội trưởng đang nhìn hăng say, sao nghe lời vợ được, gạt tay chị ra, chẳng mấy khi được xem một vở kịch tình cảm nồng thắm thế này.
Trong giấc ngủ mê mệt Hùng Khải chỉ cảm thấy rất đuối sức, lâu lắm không được ngủ một giấc ngon lành dễ chịu thế này. Từ sau khi nhập ngũ, anh luôn ngủ rất tỉnh bởi vì không biết lúc nào sẽ tập hợp khẩn cấp, đồ trang bị đều cảnh giác đặt kế gối đầu. Nhưng mới ngủ được đã đời một chút lại có người cứ nhè bên tai mà mắng anh thất hứa, mắng anh vô lại. Trong lòng thật nổi điên, anh làm lính mấy năm nay chưa có ai mắng anh như thế, anh rất muốn chửi một tiếng “Câm miệng!” nhưng miệng cứ như bị dán keo, không mở lời nổi.
Đang nghĩ, được rồi, không để ý đến cái người đó nữa thì người kia lại mắng tiếp: “Có tên lính nào như anh không, đào ngũ? Kẻ đào ngũ tình yêu! Anh mà không chịu dậy, em lập tức bỏ đi, từ nay về sau không gặp tên đào ngũ nhà anh nữa!…”
Hai chữ đào ngũ chọc vào tai anh làm lòng anh thắt lại. Ai? Nói năng lung tung như thế, mắng anh gì không được lại mắng đào ngũ. Trước đó thì nói gì mà không giữ lời, gì mà không chịu trách nhiệm, cái này cũng được đi, hai chữ vô lại kia anh cũng nhịn nhưng nói anh đào ngũ anh tuyệt đối không chấp nhận. Trong đời, hận nhất là bị người ta nói đào ngũ, đó là vinh nhục của người lính, thân là chiến sĩ giải phóng quân sao có thể để người ta mắng mình đào ngũ được? Chỉ là vì sao giọng nói người này quen tai thế, giống như… Tu Dĩnh?
Gào thật lâu, mắng thật lâu nhưng Tiểu Hùng vẫn ngủ say như thế. Tu Dĩnh vừa tức vừa sốt ruột. Bất chấp mọi người có mặt trong phòng, cô đứng bật dậy nói với Tiểu Hùng.
“Tiểu Hùng, anh là đồ hèn nhát, đào ngũ! Anh cho rằng em sẽ không lấy ai được vì anh à, không có anh thì không lấy ai khác sao? Nói cho anh biết, người thích em xếp hàng thành cả đại đội đấy! Có một người tên Phương Thành là tiểu đoàn phó, chính miệng anh ta nói muốn cưới em, anh đã nhẫn tâm bỏ rơi em thì em đồng ý với anh ta cho rồi, giờ em đi!”
Nói xong, Tu Dĩnh đứng dậy thật, tuy chân rất đau nhưng cô vẫn dợm bước đi ra cửa.
Hành động này của cô làm mọi người đều đờ ra. Đại đội trưởng kinh hãi hấp tấp gọi: “Tiểu Tu, em không thể đi được!” Lại quay sang quát Hùng Khải “Thằng ranh, vợ mày cũng chạy rồi, mày còn không đuổi theo!”
Ông Tu lại không rục rịch, chẳng cản cũng không tán thành, chỉ là hai hàng chân mày càng nhăn tít.
Mới đầu Mai Nhạc cũng hoảng hốt, sau nghĩ ra điều gì liền mỉm cười, chỉ có đại đội trưởng còn sốt ruột gào ầm lên.
Trong giấc ngủ, Hùng Khải nghe được tiếng Tu Dĩnh, nghe thấy cô nói muốn kết hôn với người khác, anh nôn nóng hết sức, lại nghe đại đội trưởng quát tháo càng thêm bất an, khóe môi động đậy, đột nhiên hét lên “Em dám!”
Tu Dĩnh chậm chạp nhích dần ra cửa, đi một bước, lòng lại đau như xát muối, còn bị cảm giác thấp thỏm cắn xé. Càng gần cửa cô càng đau lòng, cuối cùng gần như muốn quay trở về lại nghe một tiếng rống giận khiến cô mừng rỡ khôn xiết song mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, chân không vì thế mà dừng lại, tay cũng vươn tới nắm cửa.
“Đứng lại!” Nhìn thấy bóng hình nhung nhớ đã lâu, anh vui sướng cỡ nào, tuy mới không gặp một tháng nhưng dài như cách ba thu. Thế mà cô lại muốn bỏ anh, nói là muốn gả cho người đàn ông khác, làm sao anh đồng ý cho được.
Cũng không biết là sức lực từ đâu ra, anh bứt kim tiêm trên tay, nhào người tới, ba bước cũng biến thành hai, thoáng cái đã xông đến từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
Cái ôm của Hùng Khải làm ông Tu nhảy dựng lên, buột miệng: “Thằng nhóc này…”
Nói chưa xong đã bị đại đội trưởng Tiếu kéo ra ngoài “Chú Tu à, chuyện giữa thanh niên bọn chúng ấy mà. Tiểu Hùng đã tỉnh rồi, chúng ta đừng trách móc nhiều nữa, để không gian lại cho cặp tình nhân này đi.” Có tiếng ông Tu lầm bầm gì đó, nhưng dần dần đi xa phòng bệnh nên cũng không nghe rõ nữa.
Mai Nhạc cũng lặng lẽ lui ra khỏi phòng, còn tử tế đóng cửa giùm hai người, trả lại cho đôi tình nhân không khí yên tĩnh.
Hùng Khải xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh, nhìn vào mắt cô hỏi: “Vì sao muốn bỏ anh?”
Nhìn khuôn mặt sưng phù không còn bộ dạng ban đầu của Tiểu Hùng, vì tức giận mà ánh mắt bốc lửa, dáng vẻ khôi hài này khiến Tu Dĩnh muốn cười mà không dám, cố làm bộ lạnh nhạt: “Tại anh không cần em.”
“Anh không cần em? Anh không cần em lúc nào? Anh vừa tỉnh thì nghe em nói muốn bỏ anh, em không có lỗi với anh chắc?” Tiểu Hùng hỏi liền một mạch, ý tứ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng đó.
Nhìn bộ dạng tức giận sốt ruột của anh, rốt cuộc Tu Dĩnh không nhịn được phì cười thành tiếng.
“Em cười cái gì? Có gì mà buồn cười hả?” Hùng Khải cau mày nhưng mặt sưng lên nên mỗi động tác này thôi cũng đã rất khó khăn.
Tu Dĩnh đau xót cũng không nỡ chọc anh nữa, nhào vào lòng anh thì thầm: “Ngốc quá, nếu em không làm vậy anh sẽ tỉnh dậy ư? Anh có biết không, nhìn anh mê man như thế em nóng ruột cỡ nào. Thế mà em gọi hoài anh vẫn không tỉnh nên mới nghĩ nếu làm anh ghen, biết đâu anh sẽ tỉnh lại.”
“Vậy em muốn bỏ anh là giả? Em cố ý chọc tức anh?” Hùng Khải còn không dám chắc.
Tu Dĩnh tức điên, đấm vào ngực anh: “Đáng ghét, nếu em không cần anh thật còn ngàn dặm xa xôi đáp máy bay qua đây chỉ để nói một tiếng bỏ anh sao?”
“Ui da, em mưu sát chồng à.” Cô đấm làm mặt Hùng Khải biến sắc, đau đớn rên lên.
Tu Dĩnh hoảng hồn, cô biết bây giờ anh cực kỳ yếu. Tuy vừa rồi chỉ đấm nhẹ một cái nhưng nhìn bộ dạng anh đau đớn như thế, nhất định đã làm anh bị thương vội vàng ôm anh nôn nóng hỏi: “Đau thật ư? Mau, mau lên giường nằm, em đi gọi bác sĩ.”
Cô dìu anh định đi về giường, lại tinh mắt phát hiện khóe môi anh nhếch lên, lúc này mới biết mình bị lừa, lại đấm vào ngực anh nhưng không dám đánh thật, miệng mắng: “Đáng ghét, anh gạt em.”
“Cục cưng của anh đáng yêu quá.” Cô vừa định giãy ra, anh đã dùng sức ôm cô, môi thừa cơ lấn tới.
Thật ngọt, thật thơm! Lâu lắm không được hôn cục cưng của anh như thế, nụ hôn này có cảm giác như đất hạn lâu ngày đột nhiên có trận mưa rào tưới tắm.
Hôn, là chất xúc tác tình cảm, mặc kệ hai người mâu thuẫn cãi cọ nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần một nụ hôn có thể xóa tan mọi oán hận trong lòng, huống chi là giữa hai người yêu nhau, trong lòng chỉ có yêu.
Hôn môi, có thể bức ra tất cả tình cảm, có thể khiến tình cảm của hai người yêu nhau phát triển thêm một cung bậc, nhảy vọt lên một nấc mới.
Hùng Khải nhẹ nhàng hôn Tu Dĩnh, giống như đang hôn một báu vật, sợ làm vỡ nó.
Đầu lưỡi, dịu dàng trêu chọc mọi giác quan nhạy cảm trong miệng Tu Dĩnh, chọc ghẹo từng dây thần kinh trong miệng cô, khiến cô khẽ rên lên một tiếng thoải mái.
“Tiểu Hùng…” Tu Dĩnh nỉ non.
Hùng Khải ôm càng chặt hơn, hận không thể vùi cô vào trong thân thể mình. Cô gái xinh đẹp trí tuệ này, là bảo bối anh yêu nhất đời, mãi mãi, mãi mãi yêu cô không thấy đủ.
“Ưm…” Tu Dĩnh buồn bực khẽ rên.
Hùng Khải lại không phát hiện, vẫn hôn cô từng chút một, một cánh tay dùng sức kéo cô dán vào người anh, tay còn lại đỡ lấy gáy cô, hôn thật sâu, lưỡi và lưỡi chơi đùa, ép ra tất cả ham muốn của cô.
“Ôi…” Tiếng rên của Tu Dĩnh lớn dần.
Đang chuẩn bị buông tha môi cô, di dời trận địa, Hùng Khải phát hiện thanh âm của cô có gì đó không ổn. Không phải tiếng rên do vui sướng mà là đau đớn, lật đật buông cô ra lại thấy Tu Dĩnh nhăn mày nhăn mặt ráng nhịn đau, anh hoảng hồn hỏi cô: “Cục cưng, sao vậy?”
“Chân…” Thật tình Tu Dĩnh cũng chẳng muốn phá ngang thời điểm nồng nàn thế này nhưng chân cô đau quá, lúc cả người cô áp sát vào anh không biết đã đụng cái gì, chân cô đau muốn nứt ra.
Lúc này Hùng Khải mới nhìn thấy bàn chân sưng tấy đỏ bừng của cô, còn có máu thấm ra bên ngoài lớp băng, làm gì không hoảng, anh lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao chân em lại sưng như thế?”
Tu Dĩnh đau quá đã không nói thành tiếng được rồi, chỉ biết lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.
Đến bệnh viện, mọi người đều sửng sốt. Không ai ngờ Tu Dĩnh đến thật, đặc biệt là khi nhìn thấy chân cô bị thương lại càng cảm động. Lúc đó ở bệnh viện, ngoài vợ chồng đại đội trưởng Tiếu còn có hai chiến sĩ, là đồng đội của Tiểu Hùng, thấy Tu Dĩnh đều kinh ngạc không để đâu cho hết.
“Tiểu Tu, chân em?” Mai Nhạc đau lòng nói, chị không ngờ Tu Dĩnh cũng bị thương.
“Không sao ạ, chỉ phỏng một chút thôi.” Tu Dĩnh cười lấy lệ.
Mai Nhạc thấy nụ cười gắng gượng của Tu Dĩnh càng thêm đau lòng, cô bé quật cường như thế, làm sao người ta không cảm động được?
Lúc đó Tu Dĩnh được ông Tu bồng vào. Do cô không chịu nổi việc đi đường dài, từ sân bay tới bệnh viện mặc dù dọc đường đều ngồi taxi, chân cô vẫn đau nhức. Nhìn Tiểu Hùng nằm trên giường, mặt mũi sưng phù nhìn không ra dáng dấp ban đầu, nước mắt Tu Dĩnh rốt cuộc không nén được nữa, tuôn chảy, trong lòng đau đớn ngập tràn tựa như hồng thủy chiếm cứ hết cả tâm can, đè ép cô không thở được. Đại đội trưởng nói với cô, nọc rắn trong người Tiểu Hùng đã thanh lọc quá nửa, nhưng do nọc rắn lan quá nhanh nên vẫn gây ra sưng phù toàn thân. Cái đó không quan trọng lắm, nguyên nhân khiến anh hôn mê bất tỉnh là do vết thương nhiễm trùng dẫn tới sốt cao, chức năng cơ thể lại giảm xuống, kháng thể cũng giảm khiến anh không chống lại được tác dụng phụ do sốt cao gây ra.
“Vì sao lại ra nông nỗi này? Không phải chỉ là một cuộc khảo nghiệm nho nhỏ thôi sao? Tiểu Hùng đã nói, lúc trước có vô số lần dã ngoại sinh tồn rồi, chưa có lần nào gặp nguy hiểm hết, sao lần này lại?” Tu Dĩnh cố gắng bịt miệng không để mình khóc thành tiếng nhưng vẫn không khống chế được những tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ông Tu bước qua ôm lấy con gái đang khóc lóc, nhìn Tiểu Hùng nằm trên giường nghĩ bụng: đây là thằng ranh đã bắt mất hồn con gái ông? Ông nhìn trái nhìn phải cũng không thấy thằng nhóc này có chỗ nào hơn người ta, thấy con đau lòng vì nó, trong lòng có chút tức tối.
Tu Dĩnh ngồi cạnh giường nhìn Tiểu Hùng, mới đầu chỉ khe khẽ gọi, từng tiếng từng tiếng một song không có tác dụng. Tiểu Hùng vẫn nằm trên giường như thế, dường như ngủ rất say. Bác sĩ nói, Tiểu Hùng bị nhiễm trùng vết thương mới sốt cao, thật ra bệnh không nghiêm trọng lắm. Nếu không nghiêm trọng, tại sao mãi không tỉnh chứ? Bác sĩ chỉ nói với cô: “Bởi vì trong bảy ngày đó, bệnh nhân chịu áp lực mà người thường không thể chịu đựng được, chức năng cơ thể nhanh chóng giảm thấp, lại phải chống cự kẻ thù tấn công, tinh thần càng tập trung cao độ. Bị rắn độc cắn làm cơ thể càng nhanh chóng suy yếu, cộng thêm sốt cao mới hôn mê. Nói là hôn mê, chi bằng nói là ngủ mê mệt.”
Bác sĩ nói rất chuyên nghiệp, Tu Dĩnh chẳng hiểu gì, tronng đầu cô chỉ có một ý nghĩ, Tiểu Hùng không thể tiếp tục hôn mê như vậy được, anh cần phải tỉnh. Cô ở bên tai anh thỏ thẻ rất nhiều lời tâm tình, muốn gọi anh dậy.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện. Nhớ lần đầu tiên gặp anh ở sân bay, anh kích động ôm cô vào lòng. Nhớ lần đầu tiên bị anh hôn, lần đầu tiên xung động, khoảnh khắc ấy đẹp biết bao. Anh từng nói với cô: “Cục cưng, anh không nỡ để em bôn ba vì anh, lần sau để anh xin nghỉ phép đi thăm em nhé?”
Nhớ rõ từng xấp thư tình anh viết cho cô, thư viết: cục cưng, anh mà thông qua kiểm tra liền xin nghỉ đi thăm em, em nhớ chờ anh đó! Kết quả thì sao? Anh vượt qua khảo nghiệm nhưng lại bị thương.
Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng ấm ức, cô đột nhiên khóc thành tiếng, mắng anh: “Anh nói lần này không để cho em tới nữa, nói sẽ cố hết sức xin nghỉ đi thăm em, nhưng anh làm được cái gì? Anh là cái đồ không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo. Không tới cũng được đi, anh còn giả vờ hôn mê, bộ dạng này của anh là sao? Chơi xỏ lá hả? Người ta có chơi xấu cũng không chơi như anh, em hận cái trò này của anh!…”
Tu Dĩnh mắng làm đại đội trưởng Tiếu giật mình mở to mắt, ông bất mãn nói: “Tu Dĩnh, sao em có thể chửi mắng như thế chứ? Tiểu Hùng cũng đâu có muốn bị thương, em…”
Định nói tiếp lại bị bà xã Mai Nhạc cản lại “Ông Tiếu, đừng nói nữa, Tiểu Tu đang kích thích Tiểu Hùng đó, có lẽ có thể kích động cậu ấy tỉnh lại.”
Đầu tiên đại đội trưởng chưa hiểu, kế đó hình như hiểu được ý vợ, không ngừng gật đầu.
Ông Tu không hề lên tiếng, chỉ nhíu mày nhìn con gái nằm sấp bên cạnh giường thì thầm với Tiểu Hùng, trong lòng không biết là tư vị gì.
“Chúng ta ra ngoài đi, để Tiểu Tu từ từ gọi Tiểu Hùng dậy.” Mai Nhạc kéo tay chồng ra hiệu.
Đại đội trưởng đang nhìn hăng say, sao nghe lời vợ được, gạt tay chị ra, chẳng mấy khi được xem một vở kịch tình cảm nồng thắm thế này.
Trong giấc ngủ mê mệt Hùng Khải chỉ cảm thấy rất đuối sức, lâu lắm không được ngủ một giấc ngon lành dễ chịu thế này. Từ sau khi nhập ngũ, anh luôn ngủ rất tỉnh bởi vì không biết lúc nào sẽ tập hợp khẩn cấp, đồ trang bị đều cảnh giác đặt kế gối đầu. Nhưng mới ngủ được đã đời một chút lại có người cứ nhè bên tai mà mắng anh thất hứa, mắng anh vô lại. Trong lòng thật nổi điên, anh làm lính mấy năm nay chưa có ai mắng anh như thế, anh rất muốn chửi một tiếng “Câm miệng!” nhưng miệng cứ như bị dán keo, không mở lời nổi.
Đang nghĩ, được rồi, không để ý đến cái người đó nữa thì người kia lại mắng tiếp: “Có tên lính nào như anh không, đào ngũ? Kẻ đào ngũ tình yêu! Anh mà không chịu dậy, em lập tức bỏ đi, từ nay về sau không gặp tên đào ngũ nhà anh nữa!…”
Hai chữ đào ngũ chọc vào tai anh làm lòng anh thắt lại. Ai? Nói năng lung tung như thế, mắng anh gì không được lại mắng đào ngũ. Trước đó thì nói gì mà không giữ lời, gì mà không chịu trách nhiệm, cái này cũng được đi, hai chữ vô lại kia anh cũng nhịn nhưng nói anh đào ngũ anh tuyệt đối không chấp nhận. Trong đời, hận nhất là bị người ta nói đào ngũ, đó là vinh nhục của người lính, thân là chiến sĩ giải phóng quân sao có thể để người ta mắng mình đào ngũ được? Chỉ là vì sao giọng nói người này quen tai thế, giống như… Tu Dĩnh?
Gào thật lâu, mắng thật lâu nhưng Tiểu Hùng vẫn ngủ say như thế. Tu Dĩnh vừa tức vừa sốt ruột. Bất chấp mọi người có mặt trong phòng, cô đứng bật dậy nói với Tiểu Hùng.
“Tiểu Hùng, anh là đồ hèn nhát, đào ngũ! Anh cho rằng em sẽ không lấy ai được vì anh à, không có anh thì không lấy ai khác sao? Nói cho anh biết, người thích em xếp hàng thành cả đại đội đấy! Có một người tên Phương Thành là tiểu đoàn phó, chính miệng anh ta nói muốn cưới em, anh đã nhẫn tâm bỏ rơi em thì em đồng ý với anh ta cho rồi, giờ em đi!”
Nói xong, Tu Dĩnh đứng dậy thật, tuy chân rất đau nhưng cô vẫn dợm bước đi ra cửa.
Hành động này của cô làm mọi người đều đờ ra. Đại đội trưởng kinh hãi hấp tấp gọi: “Tiểu Tu, em không thể đi được!” Lại quay sang quát Hùng Khải “Thằng ranh, vợ mày cũng chạy rồi, mày còn không đuổi theo!”
Ông Tu lại không rục rịch, chẳng cản cũng không tán thành, chỉ là hai hàng chân mày càng nhăn tít.
Mới đầu Mai Nhạc cũng hoảng hốt, sau nghĩ ra điều gì liền mỉm cười, chỉ có đại đội trưởng còn sốt ruột gào ầm lên.
Trong giấc ngủ, Hùng Khải nghe được tiếng Tu Dĩnh, nghe thấy cô nói muốn kết hôn với người khác, anh nôn nóng hết sức, lại nghe đại đội trưởng quát tháo càng thêm bất an, khóe môi động đậy, đột nhiên hét lên “Em dám!”
Tu Dĩnh chậm chạp nhích dần ra cửa, đi một bước, lòng lại đau như xát muối, còn bị cảm giác thấp thỏm cắn xé. Càng gần cửa cô càng đau lòng, cuối cùng gần như muốn quay trở về lại nghe một tiếng rống giận khiến cô mừng rỡ khôn xiết song mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, chân không vì thế mà dừng lại, tay cũng vươn tới nắm cửa.
“Đứng lại!” Nhìn thấy bóng hình nhung nhớ đã lâu, anh vui sướng cỡ nào, tuy mới không gặp một tháng nhưng dài như cách ba thu. Thế mà cô lại muốn bỏ anh, nói là muốn gả cho người đàn ông khác, làm sao anh đồng ý cho được.
Cũng không biết là sức lực từ đâu ra, anh bứt kim tiêm trên tay, nhào người tới, ba bước cũng biến thành hai, thoáng cái đã xông đến từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
Cái ôm của Hùng Khải làm ông Tu nhảy dựng lên, buột miệng: “Thằng nhóc này…”
Nói chưa xong đã bị đại đội trưởng Tiếu kéo ra ngoài “Chú Tu à, chuyện giữa thanh niên bọn chúng ấy mà. Tiểu Hùng đã tỉnh rồi, chúng ta đừng trách móc nhiều nữa, để không gian lại cho cặp tình nhân này đi.” Có tiếng ông Tu lầm bầm gì đó, nhưng dần dần đi xa phòng bệnh nên cũng không nghe rõ nữa.
Mai Nhạc cũng lặng lẽ lui ra khỏi phòng, còn tử tế đóng cửa giùm hai người, trả lại cho đôi tình nhân không khí yên tĩnh.
Hùng Khải xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh, nhìn vào mắt cô hỏi: “Vì sao muốn bỏ anh?”
Nhìn khuôn mặt sưng phù không còn bộ dạng ban đầu của Tiểu Hùng, vì tức giận mà ánh mắt bốc lửa, dáng vẻ khôi hài này khiến Tu Dĩnh muốn cười mà không dám, cố làm bộ lạnh nhạt: “Tại anh không cần em.”
“Anh không cần em? Anh không cần em lúc nào? Anh vừa tỉnh thì nghe em nói muốn bỏ anh, em không có lỗi với anh chắc?” Tiểu Hùng hỏi liền một mạch, ý tứ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chừng đó.
Nhìn bộ dạng tức giận sốt ruột của anh, rốt cuộc Tu Dĩnh không nhịn được phì cười thành tiếng.
“Em cười cái gì? Có gì mà buồn cười hả?” Hùng Khải cau mày nhưng mặt sưng lên nên mỗi động tác này thôi cũng đã rất khó khăn.
Tu Dĩnh đau xót cũng không nỡ chọc anh nữa, nhào vào lòng anh thì thầm: “Ngốc quá, nếu em không làm vậy anh sẽ tỉnh dậy ư? Anh có biết không, nhìn anh mê man như thế em nóng ruột cỡ nào. Thế mà em gọi hoài anh vẫn không tỉnh nên mới nghĩ nếu làm anh ghen, biết đâu anh sẽ tỉnh lại.”
“Vậy em muốn bỏ anh là giả? Em cố ý chọc tức anh?” Hùng Khải còn không dám chắc.
Tu Dĩnh tức điên, đấm vào ngực anh: “Đáng ghét, nếu em không cần anh thật còn ngàn dặm xa xôi đáp máy bay qua đây chỉ để nói một tiếng bỏ anh sao?”
“Ui da, em mưu sát chồng à.” Cô đấm làm mặt Hùng Khải biến sắc, đau đớn rên lên.
Tu Dĩnh hoảng hồn, cô biết bây giờ anh cực kỳ yếu. Tuy vừa rồi chỉ đấm nhẹ một cái nhưng nhìn bộ dạng anh đau đớn như thế, nhất định đã làm anh bị thương vội vàng ôm anh nôn nóng hỏi: “Đau thật ư? Mau, mau lên giường nằm, em đi gọi bác sĩ.”
Cô dìu anh định đi về giường, lại tinh mắt phát hiện khóe môi anh nhếch lên, lúc này mới biết mình bị lừa, lại đấm vào ngực anh nhưng không dám đánh thật, miệng mắng: “Đáng ghét, anh gạt em.”
“Cục cưng của anh đáng yêu quá.” Cô vừa định giãy ra, anh đã dùng sức ôm cô, môi thừa cơ lấn tới.
Thật ngọt, thật thơm! Lâu lắm không được hôn cục cưng của anh như thế, nụ hôn này có cảm giác như đất hạn lâu ngày đột nhiên có trận mưa rào tưới tắm.
Hôn, là chất xúc tác tình cảm, mặc kệ hai người mâu thuẫn cãi cọ nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần một nụ hôn có thể xóa tan mọi oán hận trong lòng, huống chi là giữa hai người yêu nhau, trong lòng chỉ có yêu.
Hôn môi, có thể bức ra tất cả tình cảm, có thể khiến tình cảm của hai người yêu nhau phát triển thêm một cung bậc, nhảy vọt lên một nấc mới.
Hùng Khải nhẹ nhàng hôn Tu Dĩnh, giống như đang hôn một báu vật, sợ làm vỡ nó.
Đầu lưỡi, dịu dàng trêu chọc mọi giác quan nhạy cảm trong miệng Tu Dĩnh, chọc ghẹo từng dây thần kinh trong miệng cô, khiến cô khẽ rên lên một tiếng thoải mái.
“Tiểu Hùng…” Tu Dĩnh nỉ non.
Hùng Khải ôm càng chặt hơn, hận không thể vùi cô vào trong thân thể mình. Cô gái xinh đẹp trí tuệ này, là bảo bối anh yêu nhất đời, mãi mãi, mãi mãi yêu cô không thấy đủ.
“Ưm…” Tu Dĩnh buồn bực khẽ rên.
Hùng Khải lại không phát hiện, vẫn hôn cô từng chút một, một cánh tay dùng sức kéo cô dán vào người anh, tay còn lại đỡ lấy gáy cô, hôn thật sâu, lưỡi và lưỡi chơi đùa, ép ra tất cả ham muốn của cô.
“Ôi…” Tiếng rên của Tu Dĩnh lớn dần.
Đang chuẩn bị buông tha môi cô, di dời trận địa, Hùng Khải phát hiện thanh âm của cô có gì đó không ổn. Không phải tiếng rên do vui sướng mà là đau đớn, lật đật buông cô ra lại thấy Tu Dĩnh nhăn mày nhăn mặt ráng nhịn đau, anh hoảng hồn hỏi cô: “Cục cưng, sao vậy?”
“Chân…” Thật tình Tu Dĩnh cũng chẳng muốn phá ngang thời điểm nồng nàn thế này nhưng chân cô đau quá, lúc cả người cô áp sát vào anh không biết đã đụng cái gì, chân cô đau muốn nứt ra.
Lúc này Hùng Khải mới nhìn thấy bàn chân sưng tấy đỏ bừng của cô, còn có máu thấm ra bên ngoài lớp băng, làm gì không hoảng, anh lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao chân em lại sưng như thế?”
Tu Dĩnh đau quá đã không nói thành tiếng được rồi, chỉ biết lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.