Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Chương 1: Một người 30 tuổi, ngoài chó ra thì chẳng có thứ gì

Thất Lãng

10/10/2022

Lễ Giáng Sinh năm 2018, ngoài cửa sổ, bóng đêm mông lung, đèn neon lóng lánh, toàn bộ Bắc Kinh đều trở nên tươi vui rờ rỡ bởi ngày hội này. Mọi người vui sướng như thể không cần phải đi làm, không cần trả tiền thuê nhà. Người lên Thiên Thông Uyển ở mặt Bắc, kẻ đến chốn Thường Doanh ở phía Đông. Đám đông ùn ùn không ngớt, chen lấn trên những con phố phồn hoa.

(Thiên Thông Uyển ở phía Bắc Bắc Kinh, là tụ điểm ăn chơi, có nhiều tòa nhà, TTTM. Thường Doanh ở phía Đông Bắc Kinh, là khu phố tham quan kiểu cổ)

Niềm vui thuộc về cả thế giới, nhưng lại chỉ chừa mình Khang Nam – cô gái mặt mày trắng bệch đang ngồi rầu rĩ một mình trong giờ phút này.

Khang Nam tự tắt di động, nằm sõng soài trên sofa, đói đến độ ngực dán vào lưng. Vào giờ khắc này, cô buồn đến mức mất hồn mất vía, như thể bị ngăn cách với thế giới bên ngoài. Thứ duy nhất nhắc nhở cô rằng mình còn liên hệ với thế giới này chính là em chó hoang vừa được nhặt về nhà, đang ngủ ngáy khò khò sau khi ăn uống no say trước mắt cô. Vẻ mặt của em chó tràn trề thỏa mãn, hoàn toàn không có ý gì là muốn an ủi chủ nhân.

Khang Nam không tài nào nghĩ thông được tại sao mình của năm 30 tuổi lại lưu lạc đến bước đường này.

Từ tuổi 29 đến tuổi 30 là một quá trình vừa lâu la lại vừa thấp thỏm.

Trước tuổi 29, Khang Nam chưa từng sợ hãi bao giờ. Bất kể là sự nghiệp hay tình yêu, giặc tới thì cô đánh, nước lên cô nâng nền, cô đã sống như một chiến sĩ anh dũng quả cảm. Nhưng tới lúc 29 tuổi, chẳng hiểu sao Khang Nam lại cảm thấy những nỗi lo ập đến như vũ bão. Sự nghiệp nửa vời, tình yêu không thu hoạch được gì. Cô không muốn trở thành “Gái quá lứa lỡ thì” mà mọi người hay nói, cũng không muốn trở thành “kẻ yếm thế” như ở phim thần tượng Đài Loan. Nỗi sợ hãi này khiến cô đứng ngồi không yên, tựa như cô đang đi giữa đám đông, trên đầu lại treo một chiếc đồng hồ đếm ngược, nó thông báo từng phút từng giây cho mọi người là cô sắp tới tuổi 30, vậy nên cô phải che mặt mà chạy.

(kẻ yếm thế: Nhắc tới bộ phim Nữ Hoàng Bại Khuyển, tên tiếng Anh là Queen of No Marriage – Nữ Hoàng Ế của Đài Loan năm 2009.)

Cô chưa bao giờ suy nghĩ thấu đáo về vấn đề triết lý nhân sinh “Sau 30 biết sống sao đây”, nhưng hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong tháng vừa rồi, cô thực sự tổn thương khổ sở suy sụp mất một thời gian.

Hồi đầu tháng, tiếng chuông di động vang lên lảnh lót, cô nhận được giấy mời tham dự hôn lễ của anh bạn trai tình đầu Tôn Siêu Dương. Cô sợ quá suýt làm rớt di động vào bồn cầu. Cô click vào ảnh thật cẩn thận, trên tấm ảnh, Tôn Siêu Dương đang ôm một cô gái kiều diễm xinh tươi. Cô gái này nét nào ra nét đấy, khóe môi không giấu được niềm vui, dáng người tha thướt, dựa vào người đàn ông bên cạnh như chim nhỏ khép nép. Lật ba tấm ảnh liên tiếp, tim Khang Nam đập nhanh hơn. Cô thầm nhắc nhở bản thân trong lòng, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, photoshop ảo tung chảo, ảnh cưới của ai mà chả đẹp, đẹp chẳng kém minh tinh là bao ấy chứ. Sau khi hít sâu một hơi, cô thận trọng mở dòng thời gian của Tôn Siêu Dương ra.

Ngày xưa lúc hai người chia tay, họ còn chưa có thứ gọi là WeChat. Năm ngoái họ mới add friend nhau trên WeChat qua group chat bạn đại học. Tôn Siêu Dương chủ động add cô. Không đồng ý thì có vẻ keo kiệt quá, như thể còn vướng bận “dùng dằng chưa dứt”, vì thế Khang Nam miễn cưỡng đồng ý lời mời kết bạn. Chuyện đầu tiên cô làm là thiết lập không cho đối phương xem dòng thời gian của mình. Khang Nam không muốn bị tình cũ “giám sát” cuộc sống hiện tại, cũng không cần like lủng gì luôn, như vậy là thanh tịnh nhất. Khác với Khang Nam, tin tức trên wall của Tôn Siêu Dương cô vẫn xem được hết, anh ta hoàn toàn không có ý kiêng dè cô.

Khang Nam cao ngạo cụp mắt nhìn xuống màn hình di động, quẹt ngón cái vài lần, rốt cuộc cũng thấy ảnh ngày thường của Tôn Siêu Dương và cô vợ mới cưới. Cô ngồi thẳng người, click mở ảnh ra, zoom lên. Trong mười giây, lòng Khang Nam lạnh đi một nửa —— cô gái này đẹp thật.

Cô lại lật qua tấm khác, cô gái trên hình vẫn xinh tươi như cũ, hơn nữa chắc chắn là đẹp hơn cô.

Khang Nam ngồi thẫn thờ trên bồn cầu, thở hắt ra một hơi. Cô thừa nhận, mối tình đầu này quả thật làm lòng cô dậy sóng.

Tôn Siêu Dương là bạn cấp 3 của Khang Nam, tất cả những từ ngữ tốt đẹp về thời niên thiếu của Khang Nam đều có thể dành cho Tôn Siêu Dương. Nơi mà hai người học cấp 3 có tiếng là “Quản lý chặt chẽ như quân đội”. Chỗ nào trong trường cũng có người theo dõi, nam sinh nữ sinh nói với nhau một câu trên hành lang cũng bị giáo viên gọi cho phụ huynh. Ở đâu có trấn áp ở đó có phản kháng, thời thế càng loạn lạc thì càng dễ nảy sinh tình yêu thuần túy. Khang Nam và Tôn Siêu Dương đã thành công “yêu sớm” ngay dưới mí mắt của nhà trường và các thầy cô. Hai người lựa chọn thi đại học ở cùng một thành phố. Tuy rằng không học chung một trường, nhưng một tuyến xe buýt 111 đã đủ để buộc chặt hai người với nhau.

Nguyên nhân sau này hai người chia tay cũng rất đơn giản, Tôn Siêu Dương muốn ra nước ngoài du học, Khang Nam muốn đi Bắc Kinh phát triển, hai người đều cao ngạo tự kiêu không chịu nhượng bộ nhau, đều giận dỗi cho rằng đối phương không đủ yêu mình. Nhưng tốt nghiệp rồi, hiện thực cho họ quá ít thời gian để ở bên nhau, không bao lâu sau, hai người cùng quyết định chia tay.

Hôm chia tay, trời đổ cơn mưa rất hợp với tình cảnh, Khang Nam đi lên xe đầu không ngoảnh lại. Khi xe lăn bánh, cô cố gắng tột cùng để ngăn dòng lệ, không để nước mắt rơi xuống.

Nhưng chỉ mình cô hiểu được nỗi buồn khổ trong lòng mình. Khang Nam bị ám ảnh bởi mối tình này trong một khoảng thời gian rất dài, cô cảm thấy nơi nơi đều có bóng dáng của Tôn Siêu Dương. Lúc buồn bã nhất, cô đã viết lên blog: “Đàn ông đều là máy giặt, lúc gặp được bạn thì ướt át, quấn quít. Vần vò chán rồi, hết đát là quăng quật bạn, ép khô bạn, sau đó quẳng bạn qua một bên.” Tâm trạng của Khang Nam rớt xuống đáy vực, cuối cùng cũng có một hôm chạm đáy bật ngược lên. Cô quyết định nỗ lực vươn lên, dốc lòng “Mình phải sống tốt hơn anh ta”, không chỉ sự nghiệp, cuộc sống, mà còn phải đặt cả ngoại hình và vóc dáng vào hạng mục thi đấu. Bao giờ tình cũ trung niên, bụng phệ, tóc thưa, đầu hói, mình vẫn phải có vóc dáng thon thả, làn da bóng loáng, yểu điệu thướt tha. Sự hiếu thắng không giải thích nổi này đã theo Khang Nam gần ba năm rồi mới chậm rãi lắng lại.

Rồi mấy năm nữa trôi qua, Khang Nam gần như quên mất những kí ức khắc cốt ghi tâm ngày xưa. Thái độ của cô với tình cũ đã hoàn toàn bình thản, không quấy rầy, không ghen ghét, không liên hệ.

Bây giờ, điều khiến Khang Nam không thể ngờ chính là, Tôn Siêu Dương chẳng những không tàn phai nhan sắc, mà còn tìm được một cô gái xinh đẹp hơn mình. Chuyện này khiến lòng Khang Nam trào dâng một nỗi buồn man mác không nói nên lời.

Khang Nam ngẫm nghĩ một lát, nhờ một đứa bạn học khá thân thiết gửi giùm mình một bao lì xì cùng số tiền lúc nó đi ăn cưới. Không mừng tiền thì có vẻ keo kiệt, mừng nhiều lại gây chú ý. Đến ăn cưới thì chắc chắn là không thể rồi, Khang Nam không muốn chủ động xuất hiện để thành tư liệu cho bọn bạn hóng hớt bàn tán.

Chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Chẳng mấy ngày sau khi mối tình đầu kết hôn, công việc của Khang Nam lại gặp chuyện xấu.

Hôm nay Khang Nam vừa đến công ty, còn chưa kịp bật máy tính thì đã nhận được tin cậu đồng nghiệp Lâm Tiêu đứng đầu doanh số quý vừa rồi.

Người trong công ty Quảng Cáo không giữ được bí mật, tin tức vừa mới công bố, các đồng nghiệp đã bắt đầu mồm năm miệng mười. Người chúc mừng, kẻ thì thầm bàn tán, thi thoảng họ còn liếc trộm Khang Nam.

Khang Nam không hề ngỡ ngàng trước tin tức này, bởi đơn hàng cá nhân lớn nhất trong tháng trước của Lâm Tiêu là do cô cố ý vô tình nhường cho Lâm Tiêu.

Phải miêu tả Lâm Tiêu thế nào đây? Cậu ta chính là crush trong kiếp kiếm cơm hỗn loạn cào cào của Khang Nam.

Năm ấy, Lâm Tiêu vẫn là một cậu nhóc từ tỉnh lẻ xa xôi lên Bắc Kinh dốc lòng làm ăn, vẻ mặt chất phác, sạch sẽ chín chắn. Cậu ta vào công ty sau Khang Nam hai năm, khi đó Khang Nam đã lên tới chức trưởng nhóm, rất nhiều đầu việc của Lâm Tiêu là do Nam Khang dìu dắt cậu ta cùng hoàn thành. Cô còn nhớ hồi Lâm Tiêu vừa tới công ty, cậu ta cao ráo đĩnh đạc, khiến các đồng nghiệp nữ xôn xao. Có cô khen cậu ta giống Bành Vu Yến, có cô bảo nhìn giống Hồ Ca. Khang Nam không chỉ không tham dự vào đề tài mà các chị em thích thảo luận nhất, mà ngược lại, cô còn chẳng chấp nhận lời mời kết bạn của Lâm Tiêu trên QQ. Cô âm thầm tự phân rõ giới hạn với chàng trai này. Công việc quan trọng nhất, đừng chuốc phiền toái làm gì.

xin-hay-cho-toi-mot-anh-ban-trai-co-the-dat-cho-di-dao-1-0

xin-hay-cho-toi-mot-anh-ban-trai-co-the-dat-cho-di-dao-1-1

(Trái: Bành Vu Yến, phải: Hồ Ca. Cả 2 đều là diễn viên.)

(QQ: Mạng chat của Tàu, tương tự Skype hay Yahoo Messenger.)

Lâm Tiêu vô cùng cố gắng phấn đấu trong công việc, cậu ta đã lập được không ít công trạng khi đi theo Khang Nam. Mà hai năm gần đây, “ranh giới trong lòng” của Khang Nam cũng ngày một mờ nhạt đi, bởi vì Lâm Tiêu thật sự rất khôn khéo. Khang Nam đi làm quá xa không kịp ăn bữa sáng, ngày nào Lâm Tiêu cũng đặt bữa sáng lên bàn cô; Khang Nam tăng ca, Lâm Tiêu bèn ở rịt cạnh cô trên công ty, tan làm cậu ta cũng nằng nặc đòi đưa Khang Nam về trước rồi mới về nhà mình, không có tàu điện ngầm thì cậu ta đi xe điện đưa Khang Nam về. Sau này Khang Nam mới biết nhà Lâm Tiêu ở Tây Nhị Kỳ, cách tòa nhà China World Trade Center xa tít tắp, Khang Nam vừa cảm động lại vừa áy náy. Đương nhiên Khang Nam cũng không phải là loại người xinh xinh hiền ngu, kiểu mật ngọt chết ruồi bình thường không làm gì được cô. Nhưng sự hy sinh bền bỉ gió mặc gió, mưa mặc mưa kia luôn khiến Khang Nam mỏi mệt cả thể xác lẫn tinh thần vì công việc tìm thấy niềm an ủi và cảm giác an toàn hiếm khi gặp được. Thi thoảng ngẩn ngơ, Khang Nam nhớ tới vẻ mặt Lâm Tiêu mỗi lúc cười. Cậu ta híp mắt, để lộ một chiếc răng nanh, trước đó đời còn giông tố đan xen, nay đã có ngọn gió Xuân quất vào mặt.

xin-hay-cho-toi-mot-anh-ban-trai-co-the-dat-cho-di-dao-1-2

(Tòa China World Trade Center tại Bắc Kinh.)

Hai năm sau đấy đúng là lúc công ty điều chỉnh lại nghiệp vụ, Khang Nam được điều đến Thượng Hải khai thác thị trường. Lâm Tiêu chủ động xin ra trận gánh vác trọng trách công việc, bởi vậy nên được lãnh đạo đánh giá cao. Khi Khang Nam quay về, Lâm Tiêu đã hoàn toàn đảm đương được một nhóm. Khang Nam lập riêng nhóm mới, lại chiêu binh mãi mã lần nữa. Khang Nam đánh giá cao tài hoa của Lâm Tiêu, cũng bội phục sự cố gắng của cậu ta. Hơn nữa Khang Nam cũng không muốn tham dự vào chuyện đấu đá văn phòng, nên cô càng không chủ động đối địch với Lâm Tiêu trong công việc. Ngược lại, vì từng rơi đầu chảy máu chung một nhóm, lại có kinh nghiệm tương tự, nên Khang Nam và Lâm Tiêu lại càng tôn trọng nhau hơn. Hai người thường xuyên bị các đồng nghiệp ghép đôi với nhau. Cứ đến lúc ấy, Khang Nam lại không kìm được mình mà nhìn Lâm Tiêu đang trò chuyện vui vẻ trước mặt cô, suy nghĩ miên man là: hai người độc thân cũng có khả năng thành đôi đấy chứ. Ngẫm đến đây, Khang Nam lập tức gõ đầu mình, nhắc nhở bản thân là phải rụt rè, ý tứ. Đấy là “Crush” của mình, chỉ được đứng ngắm từ xa, giữ lại những gì tốt đẹp cho nhau đi. Huống chi Lâm Tiêu cũng chưa chủ động bao giờ.

Mãi đến tháng trước, Khang Nam tăng ca tới tận lúc trời đất tối tăm, vất vả lắm mới hoàn thành hết tư liệu để chuẩn bị giao cho khách hàng vào ngày mai. Trước khi về, cô đi ngang qua khu làm việc của Lâm Tiêu. Lâm Tiêu đang ngồi trong góc, tựa bàn ngủ gật. Khang Nam nhìn điều hòa tổng còn chưa tắt trong tòa nhà cao tầng một lát, thuận tay cầm áo khoác của Lâm Tiêu, nhẹ nhàng khoác thêm cho cậu ta, bất cẩn đánh thức Lâm Tiêu.

“Chị Nam còn chưa về à, em lỡ ngủ quên mất.” Lâm Tiêu vò đầu, híp mắt nói.

“Về nhà sớm chút đi, việc lúc nào chẳng có.” Khang Nam giữ vững thái độ nói chuyện hiền hòa chín chắn nhất quán trên công ty.

“Chưa được chị ạ. Gần đây em mất hai đơn, nếu vuột mất đơn này, chắc em phải ra đê mà ở quá.” Lâm Tiêu cười và lắc đầu đầy bất đắc dĩ, sau đó nắm con chuột.

Khang Nam thấy phần PPT trên máy tính của Lâm Tiêu, khách hàng là một công ty mỹ phẩm. Trùng hợp thay, cô có quan hệ rất tốt với trưởng bộ phận PR của khách hàng này. Chiều nay cô vừa gọi điện với bên ấy, hay tin quảng cáo bên ấy đã để mối cho nhà khác rồi, bây giờ đơn này của Lâm Tiêu chắc chắn sẽ đi tong. Khang Nam không đành lòng nói với cậu ta, cô bảo một câu “Hẹn gặp lại“ rồi ra khỏi công ty. Trên đường, cô nhớ tới khách hàng nhãn hiệu thể thao đang pending mà mình và Lâm Tiêu đều đang liên hệ. Ngẫm tới việc Lâm Tiêu vừa dồn tiền mua nhà, mới trả tiền đợt đầu, trước đấy bố cậu ta ở quê còn bị ốm một trận, Khang Nam lại càng mềm lòng. Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sau khi xe đi qua hai giao lộ, Khang Nam gọi điện cho vị khách ở nhãn hiệu thể thao, nói cô và Lâm Tiêu cùng một công ty, vốn không có quan hệ cạnh tranh. Cô đề nghị khách hàng tiếp tục đàm phán với Lâm Tiêu.

Vốn dĩ Khang Nam cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, cô cảm thấy đơn này thành công vẫn nhờ bản lĩnh có sẵn của Lâm Tiêu. Sau khi chốt được đơn từ nhãn hàng thể thao, về sau cậu ta ngày một thuận lợi, tích tiểu thành đại. Lâm Tiêu nhảy lên làm người dẫn đầu doanh số quý vừa rồi.

Khang Nam còn đang ngồi đây nghĩ ngợi lung tung, Lâm Tiêu đột nhiên đi tới vỗ vỗ bả vai cô. Khang Nam ngẩng đầu, Lâm Tiêu cười tủm tỉm nhìn cô. Cậu ta vừa mới cạo râu, mặt mày sạch sẽ, môi thắm sắc hồng, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười chuẩn chỉnh như mọi khi.



“Cảm ơn chị Nam, em biết chị lại giúp em một việc lớn rồi.” Giọng nói trong trẻo của Lâm Tiêu mang theo ma lực khiến người ta rung rinh.

“Nào có, tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi, nhờ cậu chuyên nghiệp giỏi giang cả đấy.” Khang Nam cười đáp.

“Dù sao chăng nữa em vẫn phải cảm ơn chị!” Lâm Tiêu nói xong thì đưa một chiếc túi giấy xinh xẻo qua, “Em tặng chị, áo choàng đấy, bao giờ lạnh chị mặc nhé.” Không đợi Khang Nam phản ứng, Lâm Tiêu đã đặt túi giấy lên bàn rồi bỏ đi, không cho cô cả cơ hội từ chối.

Lâm Tiêu vừa đi, Tiểu Vi ngồi ở bàn kế bên đã thò qua, nói thầm bên tai Khang Nam, “Chị Nam của em đúng là tốt tính, lại hời cho hắn rồi.”

“Xí, nói bừa gì đấy!” Khang Nam đã nhờn với kiểu đùa cợt này của Tiểu Vi.

“Người có công lớn nhất vốn nên là chị, nếu chị không cho hắn đơn, dù hắn liều chết cũng chả chốt được đơn đó đâu! Cho nên rốt cuộc ý chị sao đây, thích thì cưa đi.” Tiểu Vi lại bổn cũ soạn lại.

“Mày nói vớ nói vẩn gì đấy, về sau quẩy bar in ít thôi, nhảy hỏng cả đầu.”

“Chị cứ vờ vịt đi, chị còn làm giá nữa thì kiểu gì Lâm Tiêu cũng về chung một nhà với mấy cô cùng nhóm.” Tiểu Vi chỉ về phía vị trí làm việc của Lâm Tiêu. Bấy giờ, mấy cô gái đang vây quanh Lâm Tiêu chúc mừng cậu ta.

“Mày tưởng Lâm Tiêu là xe đạp à mà còn quét mã dùng chung được.” Khang Nam quả cũng thấy phản cảm với cảnh tượng này, nói một câu mang ý chỉ cây dâu mắng cây hòe.

(Ở nhiều nước có dịch vụ cho thuê xe đạp công cộng, quét mã lấy xe ở một địa điểm, đạp đến địa điểm của mình thì trả xe tại chỗ cố định.)

“Ngứa mắt rồi chứ gì? Nhưng chị không thích nghe thì em vẫn phải nói, đàn ông ấy à, đối xử tốt với một mình chị thì là chàng trai ấm áp, đối xử tốt với mọi người thì là điều hoà công cộng. Vả lại cái lão Lâm Tiêu này á, cùng lắm chỉ là chậu than thôi.”

“Không được kỳ thị giới tính! Không được coi đàn ông như đồ vật! Điều hòa với chả chậu than nỗi gì!”

“Tại em nhìn mà sốt ruột chứ sao nữa! Chị, chị thích người ta thật thì đừng có rầy rà nữa, dao sắc chặt đay rối. Tối nay sếp mình mời mọi người ăn cơm, vào bữa chị chủ động một chút nhé.” Nói xong Tiểu Vi chạy thoắt đi ngay.

Tiểu Vi vừa đi, Khang Nam hắt xì liền hai cái. Mấy tiếng sau lòng cô luôn cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

Quả nhiên, chuyện không ngờ tới đã xảy ra ở bữa tiệc của sếp.

Buổi tối mọi người ngồi chung với nhau ngay hàng thẳng lối, chờ ông chủ lên tiếng. Sếp lớn Lão Triệu là một ông sếp trọng thể diện, tóc thì thưa rồi, nhưng ngày ngày ông vẫn kiên trì chỉnh trang râu tóc không cẩu thả tẹo nào. Ông híp mắt tuần tra mọi người, lưu loát khen ngợi thành tích của cả công ty, sau đó chúc mừng riêng Lâm Tiêu. Ông cổ vũ xong lại tỏ ý chờ mong sự cố gắng của cậu ta trong mấy tháng cuối năm, sau đấy thì tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu. Mọi người ăn một lát, bắt đầu có kẻ nói đùa, rồi có người kính rượu, kính xong ông chủ lại kính Lâm Tiêu. Trong lúc ấy, Lâm Tiêu nâng chén cảm ơn mọi người, làm đủ thủ tục hết một vòng thì rượu đã quá ba tuần.

Dưới tác dụng của cồn, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Bấy giờ Lâm Tiêu đột nhiên húng hắng giọng, mọi người quay đầu nhìn cậu ta. Mặt cậu ta đỏ phây phây. Cậu ta đứng lên, nói: “Hôm nay, ngoài việc cảm ơn mọi người luôn ủng hộ tôi trong công việc, tôi còn có việc muốn nói với cả nhà,” Lâm Tiêu hơi thẹn thùng nhìn quanh bốn phía, sau đấy trịnh trọng nói: “Tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt tới một người luôn lặng lẽ cổ vũ tôi. Tôi không muốn che giấu tình cảm văn phòng, như vậy thì không công bằng, tôi quyết định chia sẻ tin tức này với mọi người.”

Chỉ một câu mà đã khiến nơi này gần như sôi trào. Ngày thường mọi người đã rất bà tám, bây giờ người trong cuộc lại thẳng thắn như vậy, nào còn drama nào hot hơn drama này nữa?

“Ai thế?”

“Trời ơi, thật đấy hả?”

“Không phải người đó đang ngồi ngay đây đấy chứ?”

Mọi người mồm năm miệng mười suy đoán, Lâm Tiêu mỉm cười nhìn đám đông. Đôi mắt cậu ta đảo qua Khang Nam, Khang Nam lập tức cảm thấy máu nóng vọt từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, chén rượu đang cầm cũng run bần bật vì tiếng tim đập. Cậu Lâm Tiêu này bình thường trông thật thà, hóa ra không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là động trời.

Lòng Khang Nam rất rối bời, cô ngẩng đầu thì phát hiện bấy giờ Lâm Tiêu đã xoay người đi về phía mình. Khang Nam không dám thở mạnh, gần như sắp nhắm mắt lại. Cô nỗ lực giữ lý trí cho bản thân, gạt hết tiếng ồn ào xung quanh, lặng lẽ lắng nghe. Dường như cô đang ở lễ trao giải, là người lọt vào danh sách đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất, chuẩn bị nghe công bố người chiến thắng.

Lâm Tiêu ngừng lời một lúc, sau đó cười nói: “Cả nhà đừng đoán nữa, tôi vốn cũng không muốn gạt cả nhà. Người mà tôi muốn cảm ơn chính là Phương Đình Đình, chúng tôi đang hẹn hò với nhau.”

Lâm Tiêu chỉ điểm Phương Đình Đình ngồi cạnh Khang Nam. Cô bé ở bộ phận tài vụ vừa vào công ty chưa tới nửa năm này thẹn thùng đứng lên, nghênh đón những tiếng hoan hô ồn ào của mọi người.

Cùng lúc đó, Khang Nam cảm thấy tai mình ong ong, Tiểu Vi phải đạp Khang Nam một cái dưới bàn, Khang Nam mới hoàn hồn. Cô máy móc vỗ tay, sau đó chậm rãi nở nụ cười gượng gạo, vô cùng khó coi.

Đầu tiên, Khang Nam nhận được thiệp mời kết hôn của mối tình đầu, sau đấy thì “Crush” của mình công khai người yêu trước mặt mọi người nhưng nữ chính lại không phải là mình, thêm nữa, mình còn tự quẳng một thành tích quan trọng trong công việc đi. Ba tia sét to quật mình giữa trời quang, gộp ba món này lại thì đời còn gì buồn hơn thế?

Một giọng nói đang kêu gào ở đáy lòng Khang Nam: Khang Nam ơi là Khang Nam! Sao mày lại lỡ dở cả đường duyên lẫn đường việc thế này!

Vào lúc này, Khang Nam rất đáng được đi quẩy bar mượn rượu giải sầu với Tiểu Vi.

Trong quán bar, Tiểu Vi nắm chặt tay Khang Nam, tay kia thì giữ rịt cốc rượu, gào to trong tiếng nhạc, “Lâm Tiêu đúng là thằng cặn bã! Súc sinh! Hắn nên offline từ sớm mới phải!”

Khang Nam đẩy ngã bốn năm chai rỗng, rút cái tay bị Tiểu Vi nắm ra, vỗ bừa phứa lên đầu Tiểu Vi, “Cưng nói thử coi hắn có ý gì, sao đột nhiên lại yêu con bé Phương Đình Đình bên tài vụ? Coi chị là người chết rồi hay sao?”

Tiểu Vi chỉnh lại cái bờm tóc bị Khang Nam làm vẹo, khẳng khái sôi nổi phát biểu ý kiến, “Chị, có phải mấy năm qua hắn đã thể hiện sự vui tính, thẳng thắn thành khẩn, chu đáo, đặc biệt và đáng tin cậy của hắn với chị đúng không? Còn chị thì sao, chị thì luôn bị che mắt bởi bong bóng mà hắn tạo ra. Nhưng bây giờ hiện thực mà chị nhìn thấy qua bong bóng này khiến chị càng thêm bất an, lo âu, bị động, thậm chí còn hoài nghi chính mình. Chị không trở nên tốt đẹp hơn, chị nên ra khỏi bong bóng này và chọc vỡ nó thôi. Rời khỏi tên ‘trai tồi bom nổ chậm’ Lâm Tiêu này đi chị nhé?”

“Đoạn trước cưng nói hay đấy, đoạn sau có nghĩa là gì?”

“Trai tồi bom nổ chậm, chính là kiểu quay xung quanh chị ra vẻ ấm áp lắm, nhưng đã bấm sẵn giờ để chơi chó rồi. Hắn sẽ phát nổ mà không báo trước, ngày xưa thì bám rịt lấy chị, qua hôm sau đã quay ngoắt bảo chị là xin lỗi cô, tấm vé có con số tình yêu của cô đã qua số rồi, chúng tôi tan ca đây. Loại người này đáng ghét kinh lên được!”

(Tấm vé có con số tình yêu: nhắc tới câu hát “Em xếp hàng nắm chặt tấm vé mang con số của tình yêu” từ bài hát “Gặp gỡ” của Tôn Yến Tư. Link vietsub.)

Khang Nam học được từ mới thì rất kích động, “Cưng ạ, gái nói đúng! Đứa nào khùng mới thích cái loại ‘trai tồi bom nổ chậm’ này! Chị nhổ vào!”

“Không sai! Với lại Phương Đình Đình có cái quái gì hơn chị! Mặt dài thuôn thuỗn như cái bơm! Cứ để Lâm Tiêu cầm bơm mà chơi!”

“Đừng nói thế chứ! Khách quan mà nói, Phương Đình Đình cao hơn chị, gầy hơn chị, xinh hơn chị, trẻ hơn chị, bằng cấp nhiều hơn chị! Chị không giỏi bằng người ta! Chị chẳng hơn người ta cái gì! Chị tâm phục khẩu phục!”

“Chị nói gì vậy? Tuy rằng chị không cao, không gầy, không đẹp, không trẻ, không nhiều bằng cấp bằng cô ta, nhưng chị có thể cho Lâm Tiêu đơn hàng to như thế cơ mà! Phương Đình Đình có làm được không?”

Nghe được hai chữ “đơn hàng”, tất cả máu trên người Khang Nam đều rót vào đầu. Cô suýt lăn ra ngất, chút kính trọng mới tích cóp được với Tiểu Vi lập tức xìu hết ngay. Cô phát thật mạnh vào đầu Tiểu Vi, “Mày có học có hành không đấy? Thế này mà gọi là an ủi người khác hả?”

“Em sai rồi, em sai rồi, chị à, cứ coi như vừa nãy em chưa nói gì nhé. Uống rượu vẫn hơn chị ạ, dzô!”



Khang Nam và Tiểu Vi tu rượu như tu nước, nhanh chóng giải quyết tất cả số rượu trước mặt. Điều kỳ quái là Khang Nam càng uống càng phấn khởi. Cô thấy Tiểu Vi đi vào sàn nhảy, ra hiệu với DJ một cái là nhạc đổi liền. Tiểu Vi bắt đầu nhảy mẫu, mọi người vặn vẹo bắt chước động tác nhảy của Tiểu Vi. Tiểu Vi không hổ là sinh viên của chuyên ngành quẩy bar, cô nàng nhảy động tác như mèo con liếm vuốt, mang vẻ gợi cảm và đáng yêu của men say. Sau khi nhẹ nhàng khống chế được cục diện, Tiểu Vi đi về phía Khang Nam, kéo Khang Nam vào giữa sàn nhảy. Lúc ngồi thì không sao, đột nhiên đứng dậy, Khang Nam bỗng thấy đầu óc choáng váng, thân thể không nghe theo chỉ huy, cô vung tay lên đánh lui 3-4 cậu tới gần tính nhảy cùng cô. Mọi người sôi nổi nhường đủ chỗ cho Khang Nam thi triển vũ đạo của mình. Tiểu Vi thật sự không nhìn nổi, bèn mạo hiểm tính mạng ngăn Khang Nam lại, “Chị à, có chuyện gì mình từ từ nói với nhau, đừng động thủ. Uống rượu vẫn hơn chị ơi!”

Khang Nam ngồi sõng soài trên sofa, tại sao vừa lên 30 mà đã yếu đi ngay thế nhỉ? Cô quay đầu nhìn Tiểu Vi một lát, cô nàng uống cả lố rượu mà vẫn tràn trề sức sống như thế, chả bù cho mình, vặn vẹo mấy cái đã hết hơi. Nghĩ vậy, người cô càng thêm uể oải, cô lại gọi hai lốc bia.

Lúc ra khỏi quán thì đêm đã muộn, Tiểu Vi muốn đưa Khang Nam về nhà, Khang Nam uyển chuyển từ chối. Lòng tự trọng của người thuộc chòm sao Sư Tử như cô rất mạnh, bây giờ đã mất mặt quá rồi, cô không muốn nghe Tiểu Vi khuyên bảo nữa. Nhỡ đâu Tiểu Vi lại nói câu gì đâm chọc thì chẳng hoá càng khuyên càng tức à. Vẻ mặt Khang Nam lặng đi, mặt cô viết bốn chữ to “Không cần an ủi”, nhưng cô lại nghĩ thầm trong lòng, có khóc cũng phải về nhà khóc một mình. Ngoài mặt là Lỗ Trí Thâm, trong lòng là Lâm Đại Ngọc, câu này mô tả chính cô.

(Lỗ Trí Thâm là 1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử. Người rất mạnh mẽ, rắn rỏi. Lâm Đại Ngọc là nữ chính trong Hồng Lâu Mộng, tính tình yếu đuối, đa sầu đa cảm, hay khóc hay buồn.)

Gió lạnh lồng lộng, nhưng người Khang Nam lại nóng hôi hổi vì đi bộ, được cái cũng tan mùi rượu. Cô nhớ lại chuyện từ tháng rồi tới năm ngoái, rồi chuyện từ năm ngoái đến ba năm trước, ba năm trước tới mười năm trước. Những hình ảnh trong đầu trôi ào ào như từng thước phim.

Cô cảm thấy mình là một người rất không thành công, từng này tuổi đầu mà còn khốn khổ vì tình yêu.

Cô ý thức được vấn đề lớn nhất của mình là bị động, thiếu kinh nghiệm thực tiễn trong phương diện tình cảm, rồi còn bị mấy lời khuyên self-help rởm đời đầu độc, tin tưởng rằng tất cả đều là điều tốt nhất mà định mệnh sắp đặt, cho dù bây giờ cô đơn, nhưng rồi cô sẽ gặp được hoàng tử bạch mã cầm tấm vé mang con số tình yêu giữa biển người đông đúc. Năm đó Tôn Siêu Dương muốn ra nước ngoài là cô thả anh đi ngay, vài năm sau gặp được Lâm Tiêu, dù hơi thích thật nhưng cô vẫn không dám tiến tới, chỉ yên lặng chờ đợi cậu ta chủ động tới gần. Vậy là, Khang Nam không cố tình xa cách người ta, nhưng lại hữu ý khiến người ta không thể lại gần. Hình như mình chưa bao giờ thấy tim run thình thịch, cũng chưa từng yêu nhiệt tình như lửa. Hiện thực thua kém quá nhiều so với sự oanh liệt mà ngày xưa cô chờ mong, cô nhất định đã đánh giá bản thân quá cao, đã trông chờ vào tương lai một cách mù quáng.

Nghĩ đến đây, sống mũi Khang Nam cay cay, cô hắt xì rõ to. Sau đấy, một tiếng chó sủa giòn tan vang lên, tựa như đáp lời cô vậy, dọa Khang Nam nhảy dựng.

Cô dừng bước chân, kinh ngạc nhìn về phía tiếng động kia, lại nghe thấy một tiếng chó sủa nữa. Tiếng sủa này vọng lại từ mặt cỏ ven đường. Khang Nam đi qua, phát hiện một con cún ngồi xổm dưới gốc cây trên bãi cỏ. Người nó hơi bẩn, hai tai cụp xuống, đôi mắt tròn tròn, cực kỳ lanh lợi, có vẻ cảnh giác.

Nó là một con chó hoang.

Khang Nam nương nhờ men say, bạo gan ngồi xổm xuống. Cô vươn tay, thử nựng em chó trắng nhỏ này. Cún con cũng không sợ người lạ, nó hửi hửi một lúc, vui vẻ sán đầu lại gần, cẩn thận ngửi tay Khang Nam. Khang Nam nhớ ra trong túi mình còn một chiếc sandwich sáng nay chưa kịp ăn, cô lấy nó ra khỏi túi xách, xé bao bì, bẻ một miếng đưa cho cún con. Em chó ngửi một lúc rồi ăn ngấu nghiến hết sạch. Khang Nam lại bẻ một miếng, cún con lại nhanh chóng ăn hết. Khang Nam muốn lấy cả nước ra khỏi túi, ai ngờ cún con bỗng đặt mông ngồi xuống, vươn một chân ra, muốn bắt tay với Khang Nam. Khang Nam bị sự nhiệt tình bất thình lình của em chó làm bật cười, cô đút cho nó ăn hết chiếc sandwich, còn tiện thể cho nó uống nước.

xin-hay-cho-toi-mot-anh-ban-trai-co-the-dat-cho-di-dao-1-3

Khang Nam sờ sờ đầu cún con, lông nó xù xù. Lúc được xoa đầu, cún con híp mắt, có vẻ rất sung sướng, sau đó nó nằm thẳng lên một bên giày của Khang Nam, khoe bụng với Khang Nam. Khang Nam nhìn cái bụng chó hơi bẩn, nhưng cô thật sự không đành lòng từ chối lời mời của cún con, bèn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nó bằng tay. Bụng em chó tròn tròn vì vừa ăn xong, sờ cũng thích ra phết.

Khang Nam sờ soạng một lát, đứng lên, bắt đầu thấy bối rối. Cô phải về nhà, nhưng biết làm gì với em chó này đây? Cô ngẫm nghĩ, đoạn cầm di động chụp một tấm ảnh của nó, định hỏi mọi người xem có trạm cứu trợ không. Đúng lúc này cô phát hiện bạn chó này cứ ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt vô tội. Khang Nam không chịu nổi ánh mắt ngây thơ này, ánh nhìn của nó tựa như một thỏi sô-cô-la hòa tan trái tim cô. Cô buông di động, suy xét một lát rồi lấy hết can đảm, thử nói với bạn chó: “Nếu em đi theo chị, chị sẽ đưa em về nhà.”

Khang Nam cũng không chắc em chó này có thể đi theo mình thật không, nhưng cô tin vào duyên phận. Cô không chủ động mang nó đi, nhưng nếu nó đi theo mình, thì đấy chính là duyên phận, cô nhất định sẽ làm theo sự sắp đặt của ông trời.

Khang Nam nói xong thì đi mấy bước, em chó theo sát sau cô.

Khang Nam thầm cảm thấy hơi ngỡ ngàng, nhưng cô vẫn chưa tin lắm, bèn nện bước nhanh hơn.

Em chó chạy chậm theo cô.

Khang Nam chạy nhanh vài bước, lướt mắt về sau không thấy em chó kia, cô tưởng nó không theo mình nữa. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cô thấy em chó chạy đuổi theo cô, tai phần phật trong gió, y như đang bay vậy.

Cứ thế, Khang Nam hết chạy lại dừng suốt quãng đường, em cún nhảy nhót theo sau cả đường đi, theo tới tận cửa khu nhà Khang Nam ở.

Khang Nam nhìn cún con trước mặt cô, tuy rằng cô chưa từng nuôi thú cưng bao giờ ngoài con ốc sên cô bắt trên cây trong công viên hồi nhỏ, nhưng cô vẫn quyết định cứ mang em chó này về nhà rồi tính tiếp. Cô tính bế em cún lên, nhưng nhìn lớp lông bẩn thỉu của nó, cô lại không biết phải đặt tay vào đâu. Cô do dự một chút, nhớ ra mình còn cầm chiếc áo choàng mà Lâm Tiêu tặng hồi sáng, cô bèn mở túi bọc ra. Mẫu mới nhất của Burberry. Cô cười khẩy, sau đó nhanh chóng tắt nụ cười, bao bé con này lại bằng áo choàng, bế nó lên, vòng nó bằng hai tay trước ngực mình. Bé con thò cái đầu nhỏ ra ngoài, tò mò nhìn cảnh vật xung quanh.

Sau khi về đến nhà, Khang Nam tắm rửa cho bé cún, phí rất nhiều công sấy khô cho nó, làm ổ bằng quần áo cũ. Xong xuôi tất cả thì đã 12 giờ đêm, Khang Nam ngả đầu lên gối là ngủ ngay.

Ngày hôm sau là cuối tuần, sáng sớm ngày ra cô đã thức giấc vì bị cún con liếm. Cô nhìn em chó, bỗng nhớ ra mình còn chưa đặt tên cho nó. Cô nghĩ bụng dạo này mình xui xẻo quá mức, nếu ông trời đã sắp đặt cho họ gặp nhau, thì nhất định là trời hi vọng số cô sẽ khá khẩm lên, vì thế cô đặt cho nó cái tên Lucky. Sau đó cô lên mạng tra xem nuôi chó như thế nào, chuyện đầu tiên phải làm là tiêm vắc-xin phòng bệnh. Khang Nam vội rửa mặt đánh răng nhanh gọn rồi vui vẻ mang Lucky ra ngoài, đến bệnh viện thú cưng chích ngừa cho nó.

Bệnh viện thú y gần nhà Khang Nam nhất cũng phải 3km, đi bộ thì lâu, cô không có dây dắt chó, sợ Lucky đi lạc. Bế chó lâu thì hơi nặng, gọi taxi người ta lại không cho chó lên. Vì thế Khang Nam leo lên một chiếc xe ba bánh đỗ ven đường.

Xe ba bánh xóc nảy đi thẳng tới cửa bệnh viện thú cưng, chân Khang Nam nhũn hết ra, cô lảo đảo bế chó xuống xe. Quãng đường xóc nảy này làm đầu óc cô choáng váng. Thấy biển hiệu của cửa hàng thú cưng, cô đi qua, vô thức sờ vào túi mình. Nhưng cô lại phát hiện túi mình trống trơn. Cô lại sờ túi bên kia, cũng chẳng có gì. Cô đột nhiên nhận ra, mới nãy lúc lên xe cô cầm di động và ví tiền trong tay, khi lên xe còn phải trấn an Lucky hơi ngọ nguậy nên cô đã bỏ điện thoại và ví tiền lên yên xe theo bản năng. Lòng cô thắt lại, cô quay đầu tìm xe. Mắt thấy chiếc xe ba bánh kia đã chạy được 5-6m, cô liều mạng kêu xe dừng lại, nhưng giọng cô bị nuốt chửng giữa đường phố ồn ào. Cô đuổi theo, thấy chiếc xe ba bánh càng lúc càng xa, cuối cùng khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Khang Nam bế Lucky đứng giữa giao lộ, khóc không ra nước mắt. Giờ phút này cô không xu dính túi, không có bất cứ phương thức gì để liên lạc với người quen.

Bạn trai cũ kết hôn, tình đơn phương của mình lại thoát ế, chắp tay nhường thành tích trên công ty cho người khác, tất cả những thứ này đều không thể làm cô suy sụp. Hết người này còn tìm người khác được, nhưng mất tiền và di động thì đau lòng thật đó! Đau như cắt vào da thịt!

Khang Nam chưa bao giờ cảm thấy bất lực như trong thời khắc này. Giữa ngã tư đường chen chúc, một cô gái ôm một con chó hoang, không biết nên đi đường nào, không tìm được phương hướng. Bây giờ cô gần như y hệt một cô chó hoang hoảng sợ giữa đường cái.

Khang Nam nhớ tới bài viết mà cô hay thấy trên mạng, có người khóc thét vì không tìm được cửa ra của tàu điện ngầm, có người bật khóc vì đang nhào tới chỗ làm để tăng ca thì bị cảnh sát giao thông bắn tốc độ. Người lớn sẽ không suy sụp vì những việc lớn, nhưng lại rơi nước mắt vì những chuyện cỏn con. Giờ phút này Khang Nam chỉ muốn bế chó khóc lớn một trận ở giữa đường.

“Lucky ơi Lucky à, con có chắc con thực sự Lucky không? Ngày đầu tiên nuôi con, mẹ đã mất cả điện thoại lẫn ví tiền rồi!” Khang Nam nhìn em chó trong lòng mình, không khỏi chất vấn. Hình như Lucky nức nở một tiếng, sau đó nó ngoan ngoãn tựa vào lòng cô, như thể đang nói: “Chẳng liên quan gì đến con hết!“

Khang Nam dùng một tay quệt mạnh mặt mình, tay kia thì xốc cún con lên. Cô đi vào cửa hàng thú cưng, trình bày hoàn cảnh của mình với chủ tiệm, mượn điện thoại. Cầm điện thoại rồi cô lại phát hiện mình chẳng nhớ nổi số của ai trừ số bố mẹ, cô càng muốn khóc. Chủ tiệm nhận thấy sự khó xử của cô, bèn nói có thể tắm rửa và chăm sóc chó trước cho cô, để cô đi xử lý chuyện mất di động, bao giờ xong xuôi thì quay lại đón chó về. Khang Nam vô cùng biết ơn chủ tiệm.

Cô mượn điện thoại gọi cho ngân hàng, gọi cho đồn công an, làm lại thẻ ngân hàng, lấy tiền, làm lại sim điện thoại, mua di động. Sau khi làm xong xuôi một loạt đầu việc thì đã xế chiều, lúc ấy Khang Nam mới ý thức được mình đã không ăn gì cả ngày, Lucky vẫn còn ở cửa hàng thú cưng. Đón chó về nhà xong, cô nấu cho bản thân một bát mì ăn liền, bác một quả trứng, cắt nửa miếng giăm bông, nửa còn lại thì để cho Lucky đang ngồi xổm bên cạnh không ngừng chìa tay với mình.

Ăn xong, cô nằm trên sofa, Lucky đã ngủ sau khi ăn hết thức ăn cho chó. Khang Nam vẫn cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, cô lướt news feed theo thói quen thì mới phát hiện bữa nay là đêm Giáng Sinh, bầu không khí lễ hội quây quần ngoài kia quả thật không hợp với tâm trạng của mình.

Khang Nam soi đi soi lại bản thân trong gương, đây là chuyện mà dạo này cô rất hay làm. Mỗi khi thấy khổ sở trong lòng, cô lại bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, đau xót mắng mình trong dạ, “Mày xem mày đi, điều kiện bản thân thì tầm thường, đầu óc lại không đủ thông minh, số má thì đen thùi lùi. Đến tuổi băm rồi, đời bắt đầu lần nữa. Nào còn anh nào sang giàu mà vẫn sống vì tình yêu, hoàng tử bạch mã đã đi tìm công chúa khác từ lâu rồi, mình thì ai oán như mụ phù thủy già. Chấp nhận hiện thực đi, đã mất quá nhiều rồi, chẳng sợ mất mát thêm.”

Lúc này Tiểu Vi gửi hình selfie đang quẩy bar sang, hỏi: “Chị Nam, đón năm mới với ai đấy? Ra ngoài chơi không?”

Khang Nam nhìn Lucky đang say ngủ, nhanh chóng nhắn lại hai chữ: “Với chó”.

Tiểu Vi nhận được tin này nhất định sẽ đần mặt ra cho xem, Khang Nam không rảnh để ý tới cô nàng, cô tắt di động đi luôn.

Hồi bé ai cũng tưởng lớn rồi sẽ được sống như những gì mình mong muốn, nhưng khi trưởng thành rồi, chúng ta mới phát hiện chúng ta còn lâu mới đạt được những điều hằng mong.

Không chờ được hạnh phúc gõ cửa, đã gặp phải gông xiềng bất ngờ, nghĩ đến đây, lòng cô càng khổ sở hơn.

“Gông xiềng nhỏ” trước mặt cô trở mình, đổi sang tư thế ngủ mới, thi thoảng lại kêu ức ức. Lúc này trái tim vỡ nát của Khang Nam mới bình phục một tí xíu.

Thôi được rồi, chuyện đã đến nước này, còn làm sao được nữa? Hy vọng con sẽ là may mắn nhỏ của mẹ, chứ không phải là nỗi buồn.

[HẾT CHƯƠNG 1]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook