Xin Hãy Cho Tôi Một Anh Bạn Trai Có Thể Dắt Chó Đi Dạo
Chương 22: Ngoại truyện: Tiếng lòng của các chú cún
Thất Lãng
10/10/2022
Tui là Gấu Bự, từ khi có ký ức tới nay tui đã ở trong khu đô thị này với bố của tui – Lão Vương. Các bạn sống với tui đều rời đi từng đứa một, hội chó của tui gần như chỉ còn mình tui. Tui những tưởng mình sẽ sống những ngày bình yên với bố, mỗi tối ra ngoài nhìn đám nhãi ranh chạy tới chạy lui, thi thoảng tui thấy chúng rất phiền, đôi khi tui lại hâm mộ chúng.
Chuyện vui nhất năm nay là gặp được Lucky, cô nàng nóng bỏng này xinh như tiên trên trời vậy, quả thực tui đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên y như trong phim truyền hình. Tui chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, tui nguyện chia sẻ tất cả giăm bông và khô bò của tui cho nàng. Tựa như một bài hát mà Lão Vương từng nghe, Gió Xuân đẹp mấy cũng thua nét cười của nàng, lúc ấy tui thấy mình hơi bị mê muội, y như ma làm. Cô nàng xinh gái cũng có hứng thú với tui, không chối từ lời thổ lộ của tui, càng làm bùng lên ngọn lửa đã tắt trong đáy lòng tui. Nhân ánh trăng, tui hôn môi nàng thật sâu. Tình nồng khó nén, lửa bốc đất trời.
Có lẽ vì tui là một anh chó chính trực, lòng mề thơm thảo, cảm động trời cao, nên không ngờ rằng, tui già vầy rồi mà còn có con. Ngày hay tin ấy, tui và Lão Vương đều rất vui vẻ, vậy là dù tui có rời đi, vẫn sẽ có một chú cún con lông xù ở bên bố, để bố không phải cô đơn, chỉ cần bố bằng lòng thôi. Cảm ơn ông trời, cảm ơn Lucky.
Lucky sắp sinh rồi, tui sẽ học cách làm một ông bố tốt.
~Lucky~
Mình là Lucky, tuy mình vừa đến ngôi nhà này không lâu, nhưng mình rất quý mẹ của mình. Cảm ơn mẹ đã mang mình về nhà lúc mình sắp chết đói.
Chuyện buồn lắm, mình bị chủ cũ vứt bỏ. Bữa đó bà chủ dậy sớm, cho mình ăn bánh bao mà mình thích nhất, sau đó dẫn mình đi rất xa, đi đến một công viên. Mình vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ, bắt tay với bà chủ, nằm xuống để bà chủ nựng bụng mình. Bà chủ lấy đồ chơi ngày thường mình hay chơi ra, mình hưng phấn nhảy lên, loáng thoáng thấy khóe mắt bà chủ ậng nước. Sau đó bà chủ ném bóng đi rất xa, mình lao đi nhặt. Lúc mình quay lại thì không thấy bà chủ đâu nữa. Mình không biết bà chủ đi đâu, tưởng bà chủ chơi trốn tìm với mình. Mình tìm một vòng xung quanh mà không thấy. Mình bắt đầu luống cuống, hay là mình chạy xa quá nên bà chủ không thấy nhỉ? Mình chỉ có thể ở lại tại chỗ chờ bà chủ. Mình chờ bà chủ mãi, chờ tới tận tối. Trong lúc ấy, có đứa trẻ con muốn chơi với mình, nhưng bị người lớn lôi đi. Về sau có đứa con nít ném đá vào mình, mình không kịp trốn, bị u một cục trên đầu. Lại có người lớn cầm gậy gộc đuổi mình, mình đành phải chạy. Vất vả lắm mình mới chạy đến một chỗ không có ai, nhưng lại chạy nhầm vào địa bàn của bọn chó khác, bị một đám chó hoang vây đánh. Người mình chồng chất vết thương, mình mệt mỏi chạy trốn.
Bây giờ mình vẫn tin rằng không phải bà chủ không thương mình, mà là mình với bà chủ phải xa nhau thôi.
Mình thật may mắn, người mẹ hiện tại đối xử với mình rất tốt, còn đưa mình đi gặp những người bạn mới. Ngày nào mình cũng vui lắm, mình thật sự rất thích ra ngoài chơi. Nhưng bây giờ mình không dám chạy xa, mình rất sợ mẹ không tìm thấy mình, mình sẽ phải lưu lạc lần nữa, nên mình sẽ học cách trở nên thật ngoan ngoãn.
Còn có một chuyện rất ngượng, đấy là chuyện của mình và Gấu Bự. Ban đầu mẹ rất không vui, mình sợ lắm. Nhưng về sau mẹ cũng chấp nhận Gấu Bự. Chú Vương cũng rất quan tâm chăm sóc mình. Nhà chú ấy cũng như ngôi nhà thứ hai của mình, mình hạnh phúc lắm.
Cảm ơn mẹ, cảm ơn Gấu Bự, cảm ơn chú Vương.
À, có lẽ phải gọi là bố Vương.
~Caesar~
Anh là Caesar, tục tưng bô giai nhất khu nhà này. Tuy rằng thân hình anh cao lớn cường tráng, nhưng nội tâm anh dịu dàng. Chẳng có thằng chó nào sâu sắc sang chảnh như anh, đây là nhờ công lao của bố anh – Tiểu Khâu. Anh may mắn hơn các bạn chó khác ở chỗ anh gần như không phải ở nhà một mình, ngày nào bố anh cũng ở nhà chăm anh và em gái, cho nên anh càng thêm tự tin, thấy an toàn hơn hẳn.
Đương nhiên điều khiến anh tự hào nhất chính là, anh có thể bảo vệ em gái. Tiểu Khâu trông thì cục súc, nhưng thật ra rất tháo vát, ổng chăm sóc cho anh và em gái cẩn thận tỉ mỉ lắm. Anh được mưa dầm thấm đất, cũng học theo ổng. Em gái mới sinh được bế về nhà, anh sẽ canh chừng cạnh ẻm, tối đến ẻm tỉnh là anh biết đầu tiên. Anh còn có thể lấy đồ chơi, bình sữa, tã lót cho em gái giúp Tiểu Khâu. Nhìn em gái lớn lên từng ngày, anh cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Em gái rất nghịch ngợm, thích véo tai anh, cắn mũi anh, nằm lên người anh như nằm gối, anh đều không ngại. Người lớn không biết ẻm muốn gì, nhưng anh biết cả, anh có thể nói chuyện với ẻm.
Nhưng điều làm anh lo lắng chính là, địa vị của Tiểu Khâu trong cái nhà này ngày một sa sút, ổng toàn bị vợ dạy dỗ. Chỉ cần ổng bị phạt là anh cũng lo lắng hãi hùng theo. Anh sợ anh với ổng cùng bị tống cổ khỏi nhà, đây đúng là chuyện nhớn duy nhất khiến chó ta đau đầu.
~Đậu Đen~
Tớ là Đậu Đen, là cục cưng của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng thích làm đẹp cho bản thân, cũng thích trang điểm cho tớ. Ngày nào mẹ cũng phải bện lông cho tớ. Dạo này đầu tròn đang mốt, mẹ cũng đưa tớ đi xén thử, quả nhiên đáng yêu hơn hẳn.
Tớ là anh trai của Cách Cách, lúc Tiểu Bạch mang Cách Cách về tớ cũng không ghen, bởi vì thằng bé cũng đẹp trai ra phết, tớ không đành lòng bắt nạt nó. Ngược lại, tớ còn che chở cho nó, đặc biệt là lúc chơi với các bạn ở bên ngoài. Anh em đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, chúng tớ cùng nhau lang bạt giang hồ, không đâu địch nổi.
Mâu thuẫn duy nhất giữa chúng tớ chính là, mỗi lần Cách Cách làm chuyện xấu, nó đều giá họa cho tớ. Chuyện này làm tớ không thể chịu nổi, nó hay làm nũng lắm, giỏi nhất là đổ thừa đổ vỏ. Mỗi lần nó giả bộ ấm ức, Tiểu Bạch Tiểu Hồng đều cảm thấy chuyện xấu không liên quan gì đến nó. May mà về sau nhà tớ lắp camera theo dõi nên tớ mới được trả lại sự trong sạch.
~Cách Cách~
Mị là một con Beagle, em iu của Tiểu Bạch. Mị là chàng cún đẹp trai nhất khu nhà, ai cũng là fan của mị, chẳng phân biệt giới tính tuổi tác, họ đều muốn có được sự chú ý của mị.
Mị biết Tiểu Bạch luôn thấy áy náy vì đã phẫu thuật triệt sản cho mị, nhưng thật ra mị cũng không thấy buồn, càng không trách cứ bố. Vì dù sao mị cũng ngứa mắt bọn chó cái khác, mị chỉ ưng mị thôi.
Tuy rằng Đậu Đen là anh mị, nhưng thật ra ổng hổng có thông minh bằng mị. Chỉ cần mị thi triển tí thủ đoạn nhỏ là có thể lập tức giành được sự chú ý của Tiểu Bạch và Tiểu Hồng. Mỗi lần ra ngoài chơi, Đậu Đen chỉ nghe lời mị thôi, mị chỉ đâu ổng đánh đó, rất là dễ sai bảo.
Dạo này mị phát hiện Tiểu Bạch và Tiểu Hồng hình như có khúc mắc gì đấy. Tiểu Hồng hơi bất mãn với Tiểu Bạch, mị tận mắt thấy Tiểu Hồng trộm lục lọi di động của Tiểu Bạch. Đương nhiên mị sẽ không mách riêng đâu, cũng không thể để Đậu Đen biết. Nếu Tiểu Bạch và Tiểu Hồng cãi nhau, đứa xui xẻo nhất chắc chắn là mị và Đậu Đen. Mị mà đã dự đoán được điều này, thì mị sẽ không để nó xảy ra.
À à, suýt thì mị quên nói, bảo Tiểu Bạch với Tiểu Hồng đừng mắng mỏ và đánh mị lúc ở bên ngoài đông người nha. Mị cũng phải có sĩ diện chớ.
~Bella~
Em là Bella, cũng có người gọi em là Shibe, em có hai người mẹ.
Hằng ngày, mỗi lúc chơi đùa với các bạn em đều băn khoăn, tại sao bọn chó lại dễ vui vẻ vậy nhỉ? Mãi mà em vẫn chưa có lời giải đáp cho câu hỏi này.
Nhưng em phát hiện ra một điều, thật ra chó cũng có chuỗi thức ăn, ngoài điều kiện của bản thân, chủ nhân mới là mấu chốt. Lucky đến sau, nhưng vì mẹ của cổ được mọi người yêu quý, nên cổ cũng được yêu quý. Trong khu nhà này cũng có những bạn chó khác muốn chơi với tụi em, nhưng chủ của bản không đồng ý, nên bản sẽ thấy tự ti hoặc phẫn nộ vì không được hòa nhập với tập thể, thậm chí còn có thể phát rồ. Ngược lại, nếu chủ thân thiện với nhau, thì bình thường tụi chó bọn em cũng chơi với nhau khá ổn. Đương nhiên cũng có một số bạn chó nhát gan, hoặc hiếu chiến vốn sẵn tính trời, hay kiêu căng làm giá, nhưng rồi họ cũng tìm được bạn thân cả.
Nếu sống cả đời mà không có bạn, thì đáng thương biết bao.
~ Ở một hành tinh khác ~
Bài hát chủ đề dành riêng cho cuốn sách này.
Viết lời, soạn nhạc, phối khí: 莫非定律MoreFeel.
Chờ tôi một chút
Xin đừng chạy mất hút
Ở cuối vũ trụ
Chờ trước cửa nhà người
Trên thế giời này liệu có ai
Gánh được nỗi cô đơn và niềm hạnh phúc của người
Chúng ta hãy nắm giữ khoảng thời gian hữu hạn có nhau
Dù ánh nến mong manh
Ôm tôi một cái đi
Vào thời khắc mất mát
Ai buông tay
Ai không đạt được điều mong muốn
Bao nhiêu mái hiên, chỉ có một nơi
Nơi sự ngây thơ yếu ớt của người trú ngụ
Cả thế giới của người là tôi
Nhưng người lại cho tôi tất cả
Ở một hành tinh khác
Tại lối ra của giấc mơ
Chờ thêm một lát
Nhưng vẫn chưa từng thấu hiểu
Tình yêu
Là một cuộc phiêu lưu
Ở một hành tinh khác.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN]
Chuyện vui nhất năm nay là gặp được Lucky, cô nàng nóng bỏng này xinh như tiên trên trời vậy, quả thực tui đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên y như trong phim truyền hình. Tui chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, tui nguyện chia sẻ tất cả giăm bông và khô bò của tui cho nàng. Tựa như một bài hát mà Lão Vương từng nghe, Gió Xuân đẹp mấy cũng thua nét cười của nàng, lúc ấy tui thấy mình hơi bị mê muội, y như ma làm. Cô nàng xinh gái cũng có hứng thú với tui, không chối từ lời thổ lộ của tui, càng làm bùng lên ngọn lửa đã tắt trong đáy lòng tui. Nhân ánh trăng, tui hôn môi nàng thật sâu. Tình nồng khó nén, lửa bốc đất trời.
Có lẽ vì tui là một anh chó chính trực, lòng mề thơm thảo, cảm động trời cao, nên không ngờ rằng, tui già vầy rồi mà còn có con. Ngày hay tin ấy, tui và Lão Vương đều rất vui vẻ, vậy là dù tui có rời đi, vẫn sẽ có một chú cún con lông xù ở bên bố, để bố không phải cô đơn, chỉ cần bố bằng lòng thôi. Cảm ơn ông trời, cảm ơn Lucky.
Lucky sắp sinh rồi, tui sẽ học cách làm một ông bố tốt.
~Lucky~
Mình là Lucky, tuy mình vừa đến ngôi nhà này không lâu, nhưng mình rất quý mẹ của mình. Cảm ơn mẹ đã mang mình về nhà lúc mình sắp chết đói.
Chuyện buồn lắm, mình bị chủ cũ vứt bỏ. Bữa đó bà chủ dậy sớm, cho mình ăn bánh bao mà mình thích nhất, sau đó dẫn mình đi rất xa, đi đến một công viên. Mình vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ, bắt tay với bà chủ, nằm xuống để bà chủ nựng bụng mình. Bà chủ lấy đồ chơi ngày thường mình hay chơi ra, mình hưng phấn nhảy lên, loáng thoáng thấy khóe mắt bà chủ ậng nước. Sau đó bà chủ ném bóng đi rất xa, mình lao đi nhặt. Lúc mình quay lại thì không thấy bà chủ đâu nữa. Mình không biết bà chủ đi đâu, tưởng bà chủ chơi trốn tìm với mình. Mình tìm một vòng xung quanh mà không thấy. Mình bắt đầu luống cuống, hay là mình chạy xa quá nên bà chủ không thấy nhỉ? Mình chỉ có thể ở lại tại chỗ chờ bà chủ. Mình chờ bà chủ mãi, chờ tới tận tối. Trong lúc ấy, có đứa trẻ con muốn chơi với mình, nhưng bị người lớn lôi đi. Về sau có đứa con nít ném đá vào mình, mình không kịp trốn, bị u một cục trên đầu. Lại có người lớn cầm gậy gộc đuổi mình, mình đành phải chạy. Vất vả lắm mình mới chạy đến một chỗ không có ai, nhưng lại chạy nhầm vào địa bàn của bọn chó khác, bị một đám chó hoang vây đánh. Người mình chồng chất vết thương, mình mệt mỏi chạy trốn.
Bây giờ mình vẫn tin rằng không phải bà chủ không thương mình, mà là mình với bà chủ phải xa nhau thôi.
Mình thật may mắn, người mẹ hiện tại đối xử với mình rất tốt, còn đưa mình đi gặp những người bạn mới. Ngày nào mình cũng vui lắm, mình thật sự rất thích ra ngoài chơi. Nhưng bây giờ mình không dám chạy xa, mình rất sợ mẹ không tìm thấy mình, mình sẽ phải lưu lạc lần nữa, nên mình sẽ học cách trở nên thật ngoan ngoãn.
Còn có một chuyện rất ngượng, đấy là chuyện của mình và Gấu Bự. Ban đầu mẹ rất không vui, mình sợ lắm. Nhưng về sau mẹ cũng chấp nhận Gấu Bự. Chú Vương cũng rất quan tâm chăm sóc mình. Nhà chú ấy cũng như ngôi nhà thứ hai của mình, mình hạnh phúc lắm.
Cảm ơn mẹ, cảm ơn Gấu Bự, cảm ơn chú Vương.
À, có lẽ phải gọi là bố Vương.
~Caesar~
Anh là Caesar, tục tưng bô giai nhất khu nhà này. Tuy rằng thân hình anh cao lớn cường tráng, nhưng nội tâm anh dịu dàng. Chẳng có thằng chó nào sâu sắc sang chảnh như anh, đây là nhờ công lao của bố anh – Tiểu Khâu. Anh may mắn hơn các bạn chó khác ở chỗ anh gần như không phải ở nhà một mình, ngày nào bố anh cũng ở nhà chăm anh và em gái, cho nên anh càng thêm tự tin, thấy an toàn hơn hẳn.
Đương nhiên điều khiến anh tự hào nhất chính là, anh có thể bảo vệ em gái. Tiểu Khâu trông thì cục súc, nhưng thật ra rất tháo vát, ổng chăm sóc cho anh và em gái cẩn thận tỉ mỉ lắm. Anh được mưa dầm thấm đất, cũng học theo ổng. Em gái mới sinh được bế về nhà, anh sẽ canh chừng cạnh ẻm, tối đến ẻm tỉnh là anh biết đầu tiên. Anh còn có thể lấy đồ chơi, bình sữa, tã lót cho em gái giúp Tiểu Khâu. Nhìn em gái lớn lên từng ngày, anh cũng cảm thấy rất mãn nguyện. Em gái rất nghịch ngợm, thích véo tai anh, cắn mũi anh, nằm lên người anh như nằm gối, anh đều không ngại. Người lớn không biết ẻm muốn gì, nhưng anh biết cả, anh có thể nói chuyện với ẻm.
Nhưng điều làm anh lo lắng chính là, địa vị của Tiểu Khâu trong cái nhà này ngày một sa sút, ổng toàn bị vợ dạy dỗ. Chỉ cần ổng bị phạt là anh cũng lo lắng hãi hùng theo. Anh sợ anh với ổng cùng bị tống cổ khỏi nhà, đây đúng là chuyện nhớn duy nhất khiến chó ta đau đầu.
~Đậu Đen~
Tớ là Đậu Đen, là cục cưng của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng thích làm đẹp cho bản thân, cũng thích trang điểm cho tớ. Ngày nào mẹ cũng phải bện lông cho tớ. Dạo này đầu tròn đang mốt, mẹ cũng đưa tớ đi xén thử, quả nhiên đáng yêu hơn hẳn.
Tớ là anh trai của Cách Cách, lúc Tiểu Bạch mang Cách Cách về tớ cũng không ghen, bởi vì thằng bé cũng đẹp trai ra phết, tớ không đành lòng bắt nạt nó. Ngược lại, tớ còn che chở cho nó, đặc biệt là lúc chơi với các bạn ở bên ngoài. Anh em đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn, chúng tớ cùng nhau lang bạt giang hồ, không đâu địch nổi.
Mâu thuẫn duy nhất giữa chúng tớ chính là, mỗi lần Cách Cách làm chuyện xấu, nó đều giá họa cho tớ. Chuyện này làm tớ không thể chịu nổi, nó hay làm nũng lắm, giỏi nhất là đổ thừa đổ vỏ. Mỗi lần nó giả bộ ấm ức, Tiểu Bạch Tiểu Hồng đều cảm thấy chuyện xấu không liên quan gì đến nó. May mà về sau nhà tớ lắp camera theo dõi nên tớ mới được trả lại sự trong sạch.
~Cách Cách~
Mị là một con Beagle, em iu của Tiểu Bạch. Mị là chàng cún đẹp trai nhất khu nhà, ai cũng là fan của mị, chẳng phân biệt giới tính tuổi tác, họ đều muốn có được sự chú ý của mị.
Mị biết Tiểu Bạch luôn thấy áy náy vì đã phẫu thuật triệt sản cho mị, nhưng thật ra mị cũng không thấy buồn, càng không trách cứ bố. Vì dù sao mị cũng ngứa mắt bọn chó cái khác, mị chỉ ưng mị thôi.
Tuy rằng Đậu Đen là anh mị, nhưng thật ra ổng hổng có thông minh bằng mị. Chỉ cần mị thi triển tí thủ đoạn nhỏ là có thể lập tức giành được sự chú ý của Tiểu Bạch và Tiểu Hồng. Mỗi lần ra ngoài chơi, Đậu Đen chỉ nghe lời mị thôi, mị chỉ đâu ổng đánh đó, rất là dễ sai bảo.
Dạo này mị phát hiện Tiểu Bạch và Tiểu Hồng hình như có khúc mắc gì đấy. Tiểu Hồng hơi bất mãn với Tiểu Bạch, mị tận mắt thấy Tiểu Hồng trộm lục lọi di động của Tiểu Bạch. Đương nhiên mị sẽ không mách riêng đâu, cũng không thể để Đậu Đen biết. Nếu Tiểu Bạch và Tiểu Hồng cãi nhau, đứa xui xẻo nhất chắc chắn là mị và Đậu Đen. Mị mà đã dự đoán được điều này, thì mị sẽ không để nó xảy ra.
À à, suýt thì mị quên nói, bảo Tiểu Bạch với Tiểu Hồng đừng mắng mỏ và đánh mị lúc ở bên ngoài đông người nha. Mị cũng phải có sĩ diện chớ.
~Bella~
Em là Bella, cũng có người gọi em là Shibe, em có hai người mẹ.
Hằng ngày, mỗi lúc chơi đùa với các bạn em đều băn khoăn, tại sao bọn chó lại dễ vui vẻ vậy nhỉ? Mãi mà em vẫn chưa có lời giải đáp cho câu hỏi này.
Nhưng em phát hiện ra một điều, thật ra chó cũng có chuỗi thức ăn, ngoài điều kiện của bản thân, chủ nhân mới là mấu chốt. Lucky đến sau, nhưng vì mẹ của cổ được mọi người yêu quý, nên cổ cũng được yêu quý. Trong khu nhà này cũng có những bạn chó khác muốn chơi với tụi em, nhưng chủ của bản không đồng ý, nên bản sẽ thấy tự ti hoặc phẫn nộ vì không được hòa nhập với tập thể, thậm chí còn có thể phát rồ. Ngược lại, nếu chủ thân thiện với nhau, thì bình thường tụi chó bọn em cũng chơi với nhau khá ổn. Đương nhiên cũng có một số bạn chó nhát gan, hoặc hiếu chiến vốn sẵn tính trời, hay kiêu căng làm giá, nhưng rồi họ cũng tìm được bạn thân cả.
Nếu sống cả đời mà không có bạn, thì đáng thương biết bao.
~ Ở một hành tinh khác ~
Bài hát chủ đề dành riêng cho cuốn sách này.
Viết lời, soạn nhạc, phối khí: 莫非定律MoreFeel.
Chờ tôi một chút
Xin đừng chạy mất hút
Ở cuối vũ trụ
Chờ trước cửa nhà người
Trên thế giời này liệu có ai
Gánh được nỗi cô đơn và niềm hạnh phúc của người
Chúng ta hãy nắm giữ khoảng thời gian hữu hạn có nhau
Dù ánh nến mong manh
Ôm tôi một cái đi
Vào thời khắc mất mát
Ai buông tay
Ai không đạt được điều mong muốn
Bao nhiêu mái hiên, chỉ có một nơi
Nơi sự ngây thơ yếu ớt của người trú ngụ
Cả thế giới của người là tôi
Nhưng người lại cho tôi tất cả
Ở một hành tinh khác
Tại lối ra của giấc mơ
Chờ thêm một lát
Nhưng vẫn chưa từng thấu hiểu
Tình yêu
Là một cuộc phiêu lưu
Ở một hành tinh khác.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.