Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 246: Xử lý Alpha (27)
Đông Thi Nương
15/09/2024
Wp: D301203
Tư Vũ họa mặt cho Thân Giác, lúc đang hóa trang, hắn rất nghiêm túc và chậm rãi, từng bút từng bút khắc họa gương mặt trong tay. Cho đến khi đã hóa trang xong, hắn lại lấy xuống một bộ tóc giả và tấm bọc tóc, đội tóc giả lên cho Thân Giác. Sau khi làm xong mọi thứ, hắn dùng tay chuyển mặt của cậu qua trước gương, "Đẹp không?"
Hai gương mặt kề sát lại nhau, so với lớp trang điểm đầy anh khí của Tư Vũ ngày hôm nay, lớp trang điểm của Thân Giác lại càng thêm nhu mỹ.
Đây chính là hóa trang của , tôi cảm thấy hẳn là em sẽ thích hợp với nó, cho nên liền hóa trang cho em." Tư Vũ nói xong thì xoay người đi đến giá áo bên cạnh, hắn lấy một bộ diễn phục đến, "Đến đây, thử mặc vào xem nào. Tất cả đều là trang phục cá nhân của tôi, em không cần phải sợ làm dơ nó."
Thân Giác mặc trang phục diễn của Tư Vũ, không thể không nói, còn cực kỳ vừa vặn. Trên trang phục diễn là hình hoa thêu tay, nút bọc được làm cực tinh xảo, mỗi nơi đều nói lên bộ diễn phục này quý giá đến nhường nào.
Tư Vũ dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa thêu trên trang phục, ngước mắt mỉm cười nhìn Thân Giác.
Một tiểu ni cô không màng thế sự bị dụ hoặc bởi thế nhân phàm trần đã bao giờ nở một nụ cười như vậy?
......
Sự tình cũng không được thuận lợi cho lắm, đặc biệt là ở một nơi rất dễ có người khác xông vào như thế này.
Chiếc bút mà Tư Vũ dùng để họa chính là một cây bút được đặc chế, trên toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, mặt trên của nó còn được khắc tên của Tư Vũ. Hắn rũ hàng mi dài, hạ bút vẽ một đường màu đỏ rực lên giấy vẽ tuyết trắng. Nét bút tự do vẽ lên hai sườn núi cao chót vót, vẽ lên một vách núi nông sâu.
Màu đỏ rực rỡ như những chiếc lá mùa thu, khiến cho trang giấy trắng tuyết có thêm một màu sắc khác.
Chỉ là giấy vẽ run rẩy đến lợi hại, hắn không thể không đỡ lấy trang giấy kia.
Đường bút của Tư Vũ đi đến thác nước nơi vực sâu, ở nơi đó, hắn vẽ xuống một đóa hoa tinh xảo mà hoa lệ. Sắc hoa yêu diễm, màu giấy lại thuần trắng, chúng lộn xộn mà quấn quýt bên nhau, một hồng một trắng, màu nào nhiều hơn, sợ là chỉ có người vẽ tranh là Tư Vũ mới có thể biết được.
Sau đó, Tư Vũ lại chuyển đường bút, hắn hạ bút lúc thì sâu lúc thì nông, nồng đậm rực rỡ, nhẹ nhàng bâng quơ, tất cả đều có.
......
Đột nhiên, Tư Vũ duỗi tay sờ lên gương mặt của Thân Giác, lúc ngón tay hắn chạm đến khóe mắt cậu, đối phương lập tức xoay mặt qua một bên. Hắn dừng một chút, sau lại lập tức mạnh mẽ lật người nọ lại. Dưới ánh đèn trong phòng hóa trang của nhà hát, cặp mắt được vẽ đầy nhu mĩ đã đong đầy nước mắt, hàm răng tuyết trắng của cậu gắt gao mà cắn lấy đôi môi đỏ, cũng không biết là đã nhịn bao lâu rồi.
Có lẽ do ánh đèn quá chói mắt, trong nháy mắt khi người nọ bị lật lại, một giọt nước mắt đã trượt xuống dọc theo gương mặt cậu.
Tư Vũ duỗi tay ra theo bản năng, vậy mà lại đúng lúc tiếp được giọt nước mắt dang chảy xuống kia.
Nước mắt tan ra trong lòng bàn tay hắn.
Người rơi lệ đã nhắm mắt mình lại, nhưng Tư Vũ vẫn đang nhìn về giọt nước mắt trong lòng bàn tay hắn. Đột nhiên, hắn cầm lấy diễn phục đã sớm bị vò đến nhăn nhó bên cạnh khoác lên người của đối phương, một lần nữa cất giấu xuân ý bên dưới sự lạnh nhạt trong lòng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tư Vũ kéo người vào trong lòng, ngữ khí lần đầu tiên không được bình tĩnh như bình thường. Lúc ôm chặt người, hắn mới phát hiện cơ thể của đối phương vẫn luôn run rẩy, chính là sự run rẩy khi cố nén lại cảm xúc, nhưng cũng cực kỳ ngượng ngùng.
Thân Giác cảm thấy chán ghét mà khóc thút thít, đặc biệt chán ghét bản thân mình mềm yếu mà khóc lên, nhưng hiện tại cậu có chút không nhịn được, giống như vì cảm xúc bị áp chế quá lâu, cuối cùng hôm nay có được cơ hội bùng nổ, liền tựa như cuồng phong vũ bão, vừa bùng lên liền không thể kìm lại.
Cậu cũng không biết chính mình đã khóc được bao lâu, người ôm lấy cậu vẫn luôn nhẹ nhàng mà vỗ về cậu, điều này khiến cậu cảm thấy có chút hoảng hốt, hoảng hốt cảm thấy cậu như đã được quay lại Thiên Đình.
Lúc cậu còn nhỏ, vì lúc tu tập không kết quả tốt, cậu đã vùi vào lòng của sư phụ mà khóc nấc lên. Lúc đó, sư phụ cũng dỗ cậu như thế này, còn cậu thì làm cho vạt áo của sư phụ ướt nhẹp, nhưng sư phụ chưa từng nói nặng cậu một câu nào, thậm chí còn khen cậu.
"Tuổi còn nhỏ nhưng đạo tâm đã thành kính đến nhường này, tựa như một bàn thạch vững chãi, thật sự rất khó có được." Nhân tiện còn mang sư huynh của cậu ra mắng một câu, "Không có vô tích sự như tên sư huynh kia của con, suốt ngày chỉ biết nghiên cứu mấy cái tình tình ái ái gì đó."
Đạo tâm của cậu thật sự thành kính sao?
Thân Giác cũng không biết nữa.
Cậu chỉ cảm thấy con đường này thật sự quá khó, cậu đã đi quá lâu rồi. Từ những bước chân chập chững lúc ban đầu, cho đến bây giờ, cậu chỉ cảm thấy bản thân đang dần trở nên ô uế. Cậu hận Thiên Đế, hận con út của Thiên Đế, hận từng người mà cậu đã gặp được trong từng kiếp, nhưng cậu lại càng hận chính bản thân mình.
Là cậu vô dụng, là cậu quá mềm yếu, cho nên cậu mới khóc.
Có cái gì hay mà khóc?
Chẳng lẽ khóc liền phá kiếp được hay sao?
Nhưng hiện tại, quả thực cậu không thể nhịn được nữa, thậm chí cậu cũng quên mất người đang ôm cậu lúc này là ai, cậu đang ở đâu lúc này. Cậu chỉ cảm thấy, cuối cùng thì bản thân cũng đã tìm được một ốc đảo giữa sa mạc, cậu chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, không cần phải nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa.
Cho đến khi mở mắt ra, nếu sự khổ sở mà cậu phải chịu đựng khi trải qua những kiếp luân hồi này chỉ là một giấc mộng thoảng qua thì tốt biết mấy. Cậu sẽ không theo ý sư phụ mà tham gia thịnh yến Bàn Đào nữa, vậy thì cũng không cần phải gặp con út của Thiên Đế nữa.
.....
Lúc Tư Vũ phát hiện người nằm trong lòng mình vậy mà lại ngủ mất thì có chút ngốc lăng, sau lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng đến khi nâng mặt của người trong lòng mình lên, ánh mắt hắn lại chậm rãi thay đổi.
Hắn bế người nọ lên, đặt người nằm trên ghế sô pha trong phòng hóa trang, lại thay quần áo cho cậu rồi ra ngoài lấy nước. Hắn ngồi xuống bên cạnh sô pha, tỉ mỉ tẩy trang cho cậu. Hắn cẩn thận từng chút mà tẩy, ngay cả khi hóa trang cho chính bản thân, hắn cũng chưa từng cẩn thận đến thế.
Khi vừa tẩy trang được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Động tác của Tư Vũ thoáng dừng lại, hắn ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, nửa ngày sau hắn mới đứng dậy đi mở cửa.
Thương Già Dư vừa thấy cửa mở liền muốn vọt vào trong, nhưng y lại bị Tư Vũ ngăn lại. Y tức giận, vừa định há miệng mắng chửi thì động tác của Tư Vũ lại càng nhanh hơn.
Tư Vũ trực tiếp bịt kín miệng Thương Già Dư, kéo người ra bên ngoài. Lúc kéo người ra ngoài, hắn còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn kéo người vào một căn phòng hóa trang khác, lúc đó mới buông tay với vẻ mặt đầy chán ghét.
Thương Già Dư nhìn về phía Tư Vũ đang đứng che ở cửa, hốc mắt thoáng đỏ lên, giọng nói thốt lên gần như là gằn ra từng tiếng, "Có phải anh ấy đang ở bên trong không?"
"Không có." Tư Vũ lạnh mặt, "Là ai đưa cậu lên đây?"
"Nhất định là anh ấy ở trong đó, anh đừng hòng gạt tôi." Ánh mắt Thương Già Dư quét xuống từ gương mặt của Tư Vũ, y bất chợt cười lạnh, "Các người vậy mà lại làm loại chuyện này ở đây, thật ghê tởm, không biết xấu hổ!"
Lời vừa dứt, cổ y liền bị bóp lấy.
Ánh mắt lúc Tư Vũ nhìn về phía Thương Già Dư chẳng khác gì đang nhìn một con chuột dưới cống, ngoại trừ chán ghét thì không còn một cảm xúc nào khác, "Tiểu tạp chủng, tốt nhất là cậu đừng có nói chuyện lung tung, nếu không thì tôi cũng không cam đoan là tôi sẽ không làm gì với cậu."
Thương Già Dư không cao bằng Tư Vũ, sức lực cũng không mạnh bằng đối phương. Y gần như là không thể thở được. Y dùng toàn bộ sức lực để đẩy bàn tay của đối phương ra, nhưng đẩy cả nửa ngày cũng không được, ngược lại càng bị đối phương siết đến chảy cả nước mắt sinh lý.
Lúc nước mắt chảy xuống, Tư Vũ mới buông lỏng tay ra. Hắn thoáng nhíu mày, đi đến bàn trang điểm bên cạnh, rút ra một tờ khăn giấy ướt lau cả hai bàn tay của bản thân.
Sau khi Tư Vũ buông tay ra, Thương Già Dư vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất. Y vuốt cổ, không ngừng ho khan. Chờ đến khi y có thể hòa hoãn lại được thì lại trực tiếp bị một bàn chân đạp giẫm lên mặt đất.
Tư Vũ vẫn đang mang đôi giày diễn đế mềm, một chân hắn giẫm lên bả vai của Thương Già Dư, trực tiếp đè người ngã trên đất, ánh mắt không chút độ ấm.
Thương Già Dư bị giẫm trên mặt đất cơ hồ là phát điên lên, nhưng y lại đánh không lại Tư Vũ, thậm chí còn bị đối phương đạp ngã trên mặt đất. Y nhìn vào gương mặt cơ hồ là giống mình như đúc ở bên trên, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đau.
Tại sao?
Tại sao y lại là người bị giẫm trên mặt đất?
"Tiểu tạp chủng, nếu lại tùy tiện mà xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy nữa đâu."
Lúc nói với Thương Già Dư, giọng nói của Tư Vũ như đang truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó. Cái gì y cũng nghe không ra, nhìn không thấy.
Trong mắt y chỉ có đôi giày đang đạp lên người mình.
Đường thêu của đôi giày hoa mỹ tinh xảo, lại khiến y không thể nào đứng lên, giống như xuất thân của y vậy.
Y có một người cha giàu có, một người mẹ mỹ lệ. Nhưng tất cả những điều đó mang đến cho y vinh quang hay là nhục nhã đây?
Cho đến khi cảnh cửa mở ra rồi lại đóng vào, Thương Già Dư vẫn còn đang nằm trên mặt đất, hai mắt y thất thần nhìn về phía trần nhà. Những sự vật trước mắt như trở nên vặn vẹo, y có chút không phân biệt được rõ ràng.
......
Lúc Thân Giác tỉnh lại thì có chút hoảng hốt, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Nơi này không phải là nhà cậu.
Cậu ngồi trên giường, suy nghĩ thật lâu. Đến khi ký ức chậm rãi hồi phục lại, cậu gần như là không nói nên lời, chỉ có bàn tay đặt bên người là vô lực cuộn tròn. Cậu vậy mà lại vùi vào lòng Tư Vũ khóc, còn khóc đến mức ngủ thiếp trong lòng người ta.
Hết thảy mọi chuyện thật sự quá hoang đường.
Thân Giác cắn chặt răng, tốn một chút thời gian mới miễn cưỡng ép xuống sự thẹn thùng trong lòng. Cậu đứng dậy, đi xuống giường, so với lần đầu thì lần này đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi cậu xuống giường mới phát hiện đồ ngủ trên người mình là của Tư Vũ. Vì trên ống tay áo có thêu tên của đối phương, có chút giống với nét chữ của Tư Vũ.
Thân Giác ra khỏi phòng mới phát hiện nơi này là khách sạn, cậu nhìn logo của gạt tàn thuốc trên bàn trà một lúc, sau mới đi về phía âm thanh đang truyền ra từ phòng bếp.
Phòng bếp theo hình thức bán mở, tuy có vách ngăn nhưng vách ngăn chỉ là một cửa kính.
Cậu đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn về phía thanh niên đang cúi đầu xắt rau.
Thanh niên không hề chú ý đến Thân Giác đang đứng bên ngoài, vẫn đang vội vàng nấu cơm. Trong chốc lát, nước sôi lên, thanh niên mở nắp nồi, bỏ thịt gà đã xử lý vào, lúc hắn xoay người qua rửa chén, hắn mới phát hiện người đang đứng ngoài cửa kính.
Vừa chạm mắt, Tư Vũ ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Hắn không nói gì, chỉ chỉ về phía nhà ăn bên kia.
Thân Giác theo ý của đối phương mà đi qua, lúc này mới phát hiện bữa sáng đã được dọn lên bàn từ lâu.
Tư Vũ họa mặt cho Thân Giác, lúc đang hóa trang, hắn rất nghiêm túc và chậm rãi, từng bút từng bút khắc họa gương mặt trong tay. Cho đến khi đã hóa trang xong, hắn lại lấy xuống một bộ tóc giả và tấm bọc tóc, đội tóc giả lên cho Thân Giác. Sau khi làm xong mọi thứ, hắn dùng tay chuyển mặt của cậu qua trước gương, "Đẹp không?"
Hai gương mặt kề sát lại nhau, so với lớp trang điểm đầy anh khí của Tư Vũ ngày hôm nay, lớp trang điểm của Thân Giác lại càng thêm nhu mỹ.
Đây chính là hóa trang của , tôi cảm thấy hẳn là em sẽ thích hợp với nó, cho nên liền hóa trang cho em." Tư Vũ nói xong thì xoay người đi đến giá áo bên cạnh, hắn lấy một bộ diễn phục đến, "Đến đây, thử mặc vào xem nào. Tất cả đều là trang phục cá nhân của tôi, em không cần phải sợ làm dơ nó."
Thân Giác mặc trang phục diễn của Tư Vũ, không thể không nói, còn cực kỳ vừa vặn. Trên trang phục diễn là hình hoa thêu tay, nút bọc được làm cực tinh xảo, mỗi nơi đều nói lên bộ diễn phục này quý giá đến nhường nào.
Tư Vũ dùng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa thêu trên trang phục, ngước mắt mỉm cười nhìn Thân Giác.
Một tiểu ni cô không màng thế sự bị dụ hoặc bởi thế nhân phàm trần đã bao giờ nở một nụ cười như vậy?
......
Sự tình cũng không được thuận lợi cho lắm, đặc biệt là ở một nơi rất dễ có người khác xông vào như thế này.
Chiếc bút mà Tư Vũ dùng để họa chính là một cây bút được đặc chế, trên toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, mặt trên của nó còn được khắc tên của Tư Vũ. Hắn rũ hàng mi dài, hạ bút vẽ một đường màu đỏ rực lên giấy vẽ tuyết trắng. Nét bút tự do vẽ lên hai sườn núi cao chót vót, vẽ lên một vách núi nông sâu.
Màu đỏ rực rỡ như những chiếc lá mùa thu, khiến cho trang giấy trắng tuyết có thêm một màu sắc khác.
Chỉ là giấy vẽ run rẩy đến lợi hại, hắn không thể không đỡ lấy trang giấy kia.
Đường bút của Tư Vũ đi đến thác nước nơi vực sâu, ở nơi đó, hắn vẽ xuống một đóa hoa tinh xảo mà hoa lệ. Sắc hoa yêu diễm, màu giấy lại thuần trắng, chúng lộn xộn mà quấn quýt bên nhau, một hồng một trắng, màu nào nhiều hơn, sợ là chỉ có người vẽ tranh là Tư Vũ mới có thể biết được.
Sau đó, Tư Vũ lại chuyển đường bút, hắn hạ bút lúc thì sâu lúc thì nông, nồng đậm rực rỡ, nhẹ nhàng bâng quơ, tất cả đều có.
......
Đột nhiên, Tư Vũ duỗi tay sờ lên gương mặt của Thân Giác, lúc ngón tay hắn chạm đến khóe mắt cậu, đối phương lập tức xoay mặt qua một bên. Hắn dừng một chút, sau lại lập tức mạnh mẽ lật người nọ lại. Dưới ánh đèn trong phòng hóa trang của nhà hát, cặp mắt được vẽ đầy nhu mĩ đã đong đầy nước mắt, hàm răng tuyết trắng của cậu gắt gao mà cắn lấy đôi môi đỏ, cũng không biết là đã nhịn bao lâu rồi.
Có lẽ do ánh đèn quá chói mắt, trong nháy mắt khi người nọ bị lật lại, một giọt nước mắt đã trượt xuống dọc theo gương mặt cậu.
Tư Vũ duỗi tay ra theo bản năng, vậy mà lại đúng lúc tiếp được giọt nước mắt dang chảy xuống kia.
Nước mắt tan ra trong lòng bàn tay hắn.
Người rơi lệ đã nhắm mắt mình lại, nhưng Tư Vũ vẫn đang nhìn về giọt nước mắt trong lòng bàn tay hắn. Đột nhiên, hắn cầm lấy diễn phục đã sớm bị vò đến nhăn nhó bên cạnh khoác lên người của đối phương, một lần nữa cất giấu xuân ý bên dưới sự lạnh nhạt trong lòng.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tư Vũ kéo người vào trong lòng, ngữ khí lần đầu tiên không được bình tĩnh như bình thường. Lúc ôm chặt người, hắn mới phát hiện cơ thể của đối phương vẫn luôn run rẩy, chính là sự run rẩy khi cố nén lại cảm xúc, nhưng cũng cực kỳ ngượng ngùng.
Thân Giác cảm thấy chán ghét mà khóc thút thít, đặc biệt chán ghét bản thân mình mềm yếu mà khóc lên, nhưng hiện tại cậu có chút không nhịn được, giống như vì cảm xúc bị áp chế quá lâu, cuối cùng hôm nay có được cơ hội bùng nổ, liền tựa như cuồng phong vũ bão, vừa bùng lên liền không thể kìm lại.
Cậu cũng không biết chính mình đã khóc được bao lâu, người ôm lấy cậu vẫn luôn nhẹ nhàng mà vỗ về cậu, điều này khiến cậu cảm thấy có chút hoảng hốt, hoảng hốt cảm thấy cậu như đã được quay lại Thiên Đình.
Lúc cậu còn nhỏ, vì lúc tu tập không kết quả tốt, cậu đã vùi vào lòng của sư phụ mà khóc nấc lên. Lúc đó, sư phụ cũng dỗ cậu như thế này, còn cậu thì làm cho vạt áo của sư phụ ướt nhẹp, nhưng sư phụ chưa từng nói nặng cậu một câu nào, thậm chí còn khen cậu.
"Tuổi còn nhỏ nhưng đạo tâm đã thành kính đến nhường này, tựa như một bàn thạch vững chãi, thật sự rất khó có được." Nhân tiện còn mang sư huynh của cậu ra mắng một câu, "Không có vô tích sự như tên sư huynh kia của con, suốt ngày chỉ biết nghiên cứu mấy cái tình tình ái ái gì đó."
Đạo tâm của cậu thật sự thành kính sao?
Thân Giác cũng không biết nữa.
Cậu chỉ cảm thấy con đường này thật sự quá khó, cậu đã đi quá lâu rồi. Từ những bước chân chập chững lúc ban đầu, cho đến bây giờ, cậu chỉ cảm thấy bản thân đang dần trở nên ô uế. Cậu hận Thiên Đế, hận con út của Thiên Đế, hận từng người mà cậu đã gặp được trong từng kiếp, nhưng cậu lại càng hận chính bản thân mình.
Là cậu vô dụng, là cậu quá mềm yếu, cho nên cậu mới khóc.
Có cái gì hay mà khóc?
Chẳng lẽ khóc liền phá kiếp được hay sao?
Nhưng hiện tại, quả thực cậu không thể nhịn được nữa, thậm chí cậu cũng quên mất người đang ôm cậu lúc này là ai, cậu đang ở đâu lúc này. Cậu chỉ cảm thấy, cuối cùng thì bản thân cũng đã tìm được một ốc đảo giữa sa mạc, cậu chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, không cần phải nghĩ đến bất kỳ điều gì nữa.
Cho đến khi mở mắt ra, nếu sự khổ sở mà cậu phải chịu đựng khi trải qua những kiếp luân hồi này chỉ là một giấc mộng thoảng qua thì tốt biết mấy. Cậu sẽ không theo ý sư phụ mà tham gia thịnh yến Bàn Đào nữa, vậy thì cũng không cần phải gặp con út của Thiên Đế nữa.
.....
Lúc Tư Vũ phát hiện người nằm trong lòng mình vậy mà lại ngủ mất thì có chút ngốc lăng, sau lại cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng đến khi nâng mặt của người trong lòng mình lên, ánh mắt hắn lại chậm rãi thay đổi.
Hắn bế người nọ lên, đặt người nằm trên ghế sô pha trong phòng hóa trang, lại thay quần áo cho cậu rồi ra ngoài lấy nước. Hắn ngồi xuống bên cạnh sô pha, tỉ mỉ tẩy trang cho cậu. Hắn cẩn thận từng chút mà tẩy, ngay cả khi hóa trang cho chính bản thân, hắn cũng chưa từng cẩn thận đến thế.
Khi vừa tẩy trang được một nửa, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.
Động tác của Tư Vũ thoáng dừng lại, hắn ngồi dậy nhìn về phía cửa phòng, nửa ngày sau hắn mới đứng dậy đi mở cửa.
Thương Già Dư vừa thấy cửa mở liền muốn vọt vào trong, nhưng y lại bị Tư Vũ ngăn lại. Y tức giận, vừa định há miệng mắng chửi thì động tác của Tư Vũ lại càng nhanh hơn.
Tư Vũ trực tiếp bịt kín miệng Thương Già Dư, kéo người ra bên ngoài. Lúc kéo người ra ngoài, hắn còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn kéo người vào một căn phòng hóa trang khác, lúc đó mới buông tay với vẻ mặt đầy chán ghét.
Thương Già Dư nhìn về phía Tư Vũ đang đứng che ở cửa, hốc mắt thoáng đỏ lên, giọng nói thốt lên gần như là gằn ra từng tiếng, "Có phải anh ấy đang ở bên trong không?"
"Không có." Tư Vũ lạnh mặt, "Là ai đưa cậu lên đây?"
"Nhất định là anh ấy ở trong đó, anh đừng hòng gạt tôi." Ánh mắt Thương Già Dư quét xuống từ gương mặt của Tư Vũ, y bất chợt cười lạnh, "Các người vậy mà lại làm loại chuyện này ở đây, thật ghê tởm, không biết xấu hổ!"
Lời vừa dứt, cổ y liền bị bóp lấy.
Ánh mắt lúc Tư Vũ nhìn về phía Thương Già Dư chẳng khác gì đang nhìn một con chuột dưới cống, ngoại trừ chán ghét thì không còn một cảm xúc nào khác, "Tiểu tạp chủng, tốt nhất là cậu đừng có nói chuyện lung tung, nếu không thì tôi cũng không cam đoan là tôi sẽ không làm gì với cậu."
Thương Già Dư không cao bằng Tư Vũ, sức lực cũng không mạnh bằng đối phương. Y gần như là không thể thở được. Y dùng toàn bộ sức lực để đẩy bàn tay của đối phương ra, nhưng đẩy cả nửa ngày cũng không được, ngược lại càng bị đối phương siết đến chảy cả nước mắt sinh lý.
Lúc nước mắt chảy xuống, Tư Vũ mới buông lỏng tay ra. Hắn thoáng nhíu mày, đi đến bàn trang điểm bên cạnh, rút ra một tờ khăn giấy ướt lau cả hai bàn tay của bản thân.
Sau khi Tư Vũ buông tay ra, Thương Già Dư vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất. Y vuốt cổ, không ngừng ho khan. Chờ đến khi y có thể hòa hoãn lại được thì lại trực tiếp bị một bàn chân đạp giẫm lên mặt đất.
Tư Vũ vẫn đang mang đôi giày diễn đế mềm, một chân hắn giẫm lên bả vai của Thương Già Dư, trực tiếp đè người ngã trên đất, ánh mắt không chút độ ấm.
Thương Già Dư bị giẫm trên mặt đất cơ hồ là phát điên lên, nhưng y lại đánh không lại Tư Vũ, thậm chí còn bị đối phương đạp ngã trên mặt đất. Y nhìn vào gương mặt cơ hồ là giống mình như đúc ở bên trên, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đau.
Tại sao?
Tại sao y lại là người bị giẫm trên mặt đất?
"Tiểu tạp chủng, nếu lại tùy tiện mà xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ không buông tha cho cậu dễ dàng như vậy nữa đâu."
Lúc nói với Thương Già Dư, giọng nói của Tư Vũ như đang truyền đến từ một nơi xa xôi nào đó. Cái gì y cũng nghe không ra, nhìn không thấy.
Trong mắt y chỉ có đôi giày đang đạp lên người mình.
Đường thêu của đôi giày hoa mỹ tinh xảo, lại khiến y không thể nào đứng lên, giống như xuất thân của y vậy.
Y có một người cha giàu có, một người mẹ mỹ lệ. Nhưng tất cả những điều đó mang đến cho y vinh quang hay là nhục nhã đây?
Cho đến khi cảnh cửa mở ra rồi lại đóng vào, Thương Già Dư vẫn còn đang nằm trên mặt đất, hai mắt y thất thần nhìn về phía trần nhà. Những sự vật trước mắt như trở nên vặn vẹo, y có chút không phân biệt được rõ ràng.
......
Lúc Thân Giác tỉnh lại thì có chút hoảng hốt, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi mới chậm rãi ngồi dậy.
Nơi này không phải là nhà cậu.
Cậu ngồi trên giường, suy nghĩ thật lâu. Đến khi ký ức chậm rãi hồi phục lại, cậu gần như là không nói nên lời, chỉ có bàn tay đặt bên người là vô lực cuộn tròn. Cậu vậy mà lại vùi vào lòng Tư Vũ khóc, còn khóc đến mức ngủ thiếp trong lòng người ta.
Hết thảy mọi chuyện thật sự quá hoang đường.
Thân Giác cắn chặt răng, tốn một chút thời gian mới miễn cưỡng ép xuống sự thẹn thùng trong lòng. Cậu đứng dậy, đi xuống giường, so với lần đầu thì lần này đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi cậu xuống giường mới phát hiện đồ ngủ trên người mình là của Tư Vũ. Vì trên ống tay áo có thêu tên của đối phương, có chút giống với nét chữ của Tư Vũ.
Thân Giác ra khỏi phòng mới phát hiện nơi này là khách sạn, cậu nhìn logo của gạt tàn thuốc trên bàn trà một lúc, sau mới đi về phía âm thanh đang truyền ra từ phòng bếp.
Phòng bếp theo hình thức bán mở, tuy có vách ngăn nhưng vách ngăn chỉ là một cửa kính.
Cậu đứng bên ngoài phòng bếp, nhìn về phía thanh niên đang cúi đầu xắt rau.
Thanh niên không hề chú ý đến Thân Giác đang đứng bên ngoài, vẫn đang vội vàng nấu cơm. Trong chốc lát, nước sôi lên, thanh niên mở nắp nồi, bỏ thịt gà đã xử lý vào, lúc hắn xoay người qua rửa chén, hắn mới phát hiện người đang đứng ngoài cửa kính.
Vừa chạm mắt, Tư Vũ ngay lập tức nở một nụ cười nhẹ.
Hắn không nói gì, chỉ chỉ về phía nhà ăn bên kia.
Thân Giác theo ý của đối phương mà đi qua, lúc này mới phát hiện bữa sáng đã được dọn lên bàn từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.