Chương 19
Anan
21/09/2024
Hắn đưa cháo đến bên miệng ta, ta liền quay đầu sang một bên.
Hắn véo mặt ta, ép ta há miệng nuốt vào, ta liền móc họng nôn ra.
Hắn ngậm một miếng cháo, mạnh mẽ đưa vào miệng ta, lại bị ta cắn đến m.á.u chảy đầm đìa.
Tiêu Vân Khởi nổi giận, sai nha hoàn bà tử trói tay chân ta lại.
Cứ nửa canh giờ lại cho ta uống nước một lần, hai canh giờ thì cho ăn cháo một lần.
Cho ăn xong phải bịt miệng ta lại ngay, đề phòng ta nôn ra.
Chúng ta giống như hai con thú bị thương đang nổi điên, không ai chịu nhường ai.
"Tiêu Vân Khởi, có bản lĩnh thì cứ trói ta như vậy mãi đi, nhưng ngươi nên biết, người ta muốn tìm đến cái chết, đâu chỉ có cách c.h.ế.t đói, ngươi không thể ngăn cản ta mãi được."
Trán Tiêu Vân Khởi nổi gân xanh, ánh mắt ngập tràn lửa giận: "Tên Hạ Tây Châu kia tốt đến vậy sao? Đáng để nàng vì hắn mà chết?"
"Tương Tư, đừng làm những chuyện ngu ngốc nực cười này nữa, nàng trước kia thông minh hơn nhiều!"
Ta cười khẩy: "Tiêu Vân Khởi, đừng tự cho mình là đúng! Đừng tưởng mình hiểu ta lắm."
"Chốn phong trần, thật thật giả giả, chẳng qua chỉ là diễn kịch cùng ngươi một màn thôi, đừng nói với ta là ngươi đã tin thật."
Trong Thùy Hương Hiên tĩnh lặng, đám nha hoàn cúi đầu, không dám thở mạnh.
Tiêu Vân Khởi tức giận đến cực điểm, đá bay chiếc bàn nhỏ: "Tất cả cút ra ngoài cho ta!"
Nha hoàn cuối cùng ra khỏi cửa, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Tiêu Vân Khởi trừng mắt nhìn ta, ta cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.
Bỗng nhiên, hắn cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn:
"Tương Tư, nàng có biết ai là người đã g.i.ế.c Hạ Tây Châu không?"
"Là Thẩm Tĩnh Đàn sao?"
"Không, là ta."Ta chớp mắt chậm rãi, ý thức như rơi vào hỗn loạn.
Ta cố gắng ghép những lời Tiêu Vân Khởi nói lại với nhau, suy đi tính lại trong đầu, khóe môi cứng đờ nhếch lên:
"Ngươi nói dối, Thẩm Tĩnh Đàn đã nhận rồi."
"Ngươi chỉ muốn lừa ta sống thôi, ta không tin ngươi."
Tiêu Vân Khởi cười lạnh một tiếng, vén áo ngồi xuống mép giường, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao:
"Nàng cho rằng Thẩm Tĩnh Đàn biết tin Hạ Tây Châu muốn cưới kỹ nữ bằng cách nào?"
Ta nhìn hắn đầy khó tin.
Tiêu Vân Khởi đưa tay vuốt ve má ta, giọng điệu tàn nhẫn:
"Sau gáy Hạ Tây Châu có một vết thương, là do Thẩm Tĩnh Đàn đánh từ phía sau, khi hắn bị ném xuống sông, chỉ là bị ngất đi, chưa chết, bị nước sông lạnh lẽo kích thích, lại tỉnh lại, hắn vùng vẫy trong nước, ta giả vờ đi ngang qua, cứu hắn lên. Ta thật sự tò mò, tên thư sinh nghèo kia rốt cuộc có gì tốt, mà lại khiến nàng động lòng thật."
"Nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy có gì hơn người, nhà cửa trống trơn, trên người ngay cả công danh cũng không có, làm việc còn đặc biệt ngây thơ, không có chút mưu mô nào. Ta thuận miệng nói dối, hắn cũng tin, còn không biết sống c.h.ế.t mà mời ta đi uống rượu mừng của hắn."
"Hắn nói vị hôn thê chưa cưới của hắn nửa đời long đong, nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, tay chân cần cù, biết thương người già yếu, là một người con gái tốt hiếm có."
"Ta nghe mà muốn bật cười. Hắn nên nhìn xem bộ dạng nàng trước kia ăn miếng trả miếng, lòng dạ độc ác như thế nào. Mắt tên này mù đến mức nào, mới nhận La Sát quỷ không có tim gan trong Xuân Phong Lâu thành Bồ Tát? Ta, Tiêu Vân Khởi, trong lòng nàng vậy mà còn không bằng kẻ ngu ngốc này, thật nực cười!"
"Nụ cười trên mặt hắn thật chướng mắt, ta nhìn mà bực mình, liền ném hắn xuống sông lần nữa. Ta nói rõ thân phận của mình, cho hắn một cơ hội lựa chọn, chỉ cần hắn chịu đưa nàng về Xuân Phong Lâu, ta sẽ tha cho hắn một mạng. Đáng tiếc hắn không biết điều. Mỗi lần hắn cố bò lên bờ, ta lại dùng cành cây đẩy hắn xuống sông, chỉ bốn năm lần hắn đã hết sức. Để tránh hậu hoạn, ta tận mắt nhìn hắn chìm xuống, không nổi lên nữa. Ta và hắn không oán không thù, nhưng ta đã thấy ánh mắt nàng nhìn hắn ở quán hoành thánh. Lúc đó ta đã biết, có hắn, nàng sẽ không quay lại bên ta. Cho nên, hắn nhất định phải chết."
Ta bật khóc nức nở, bụng dạ cuồn cuộn, ở mép giường nôn khan.
Tiêu Vân Khởi nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cúi xuống bên tai ta, giọng nói như mèo vờn chuột:
"Tương Tư, Hạ Tây Châu là vì nàng, mới uổng mạng."
"Kẻ hại c.h.ế.t hắn, là nàng đấy."
"Nàng cả người tội lỗi, lấy tư cách gì mà đi gặp hắn?"
Hắn véo mặt ta, ép ta há miệng nuốt vào, ta liền móc họng nôn ra.
Hắn ngậm một miếng cháo, mạnh mẽ đưa vào miệng ta, lại bị ta cắn đến m.á.u chảy đầm đìa.
Tiêu Vân Khởi nổi giận, sai nha hoàn bà tử trói tay chân ta lại.
Cứ nửa canh giờ lại cho ta uống nước một lần, hai canh giờ thì cho ăn cháo một lần.
Cho ăn xong phải bịt miệng ta lại ngay, đề phòng ta nôn ra.
Chúng ta giống như hai con thú bị thương đang nổi điên, không ai chịu nhường ai.
"Tiêu Vân Khởi, có bản lĩnh thì cứ trói ta như vậy mãi đi, nhưng ngươi nên biết, người ta muốn tìm đến cái chết, đâu chỉ có cách c.h.ế.t đói, ngươi không thể ngăn cản ta mãi được."
Trán Tiêu Vân Khởi nổi gân xanh, ánh mắt ngập tràn lửa giận: "Tên Hạ Tây Châu kia tốt đến vậy sao? Đáng để nàng vì hắn mà chết?"
"Tương Tư, đừng làm những chuyện ngu ngốc nực cười này nữa, nàng trước kia thông minh hơn nhiều!"
Ta cười khẩy: "Tiêu Vân Khởi, đừng tự cho mình là đúng! Đừng tưởng mình hiểu ta lắm."
"Chốn phong trần, thật thật giả giả, chẳng qua chỉ là diễn kịch cùng ngươi một màn thôi, đừng nói với ta là ngươi đã tin thật."
Trong Thùy Hương Hiên tĩnh lặng, đám nha hoàn cúi đầu, không dám thở mạnh.
Tiêu Vân Khởi tức giận đến cực điểm, đá bay chiếc bàn nhỏ: "Tất cả cút ra ngoài cho ta!"
Nha hoàn cuối cùng ra khỏi cửa, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại ta và hắn.
Tiêu Vân Khởi trừng mắt nhìn ta, ta cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn lại.
Bỗng nhiên, hắn cười lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn:
"Tương Tư, nàng có biết ai là người đã g.i.ế.c Hạ Tây Châu không?"
"Là Thẩm Tĩnh Đàn sao?"
"Không, là ta."Ta chớp mắt chậm rãi, ý thức như rơi vào hỗn loạn.
Ta cố gắng ghép những lời Tiêu Vân Khởi nói lại với nhau, suy đi tính lại trong đầu, khóe môi cứng đờ nhếch lên:
"Ngươi nói dối, Thẩm Tĩnh Đàn đã nhận rồi."
"Ngươi chỉ muốn lừa ta sống thôi, ta không tin ngươi."
Tiêu Vân Khởi cười lạnh một tiếng, vén áo ngồi xuống mép giường, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao:
"Nàng cho rằng Thẩm Tĩnh Đàn biết tin Hạ Tây Châu muốn cưới kỹ nữ bằng cách nào?"
Ta nhìn hắn đầy khó tin.
Tiêu Vân Khởi đưa tay vuốt ve má ta, giọng điệu tàn nhẫn:
"Sau gáy Hạ Tây Châu có một vết thương, là do Thẩm Tĩnh Đàn đánh từ phía sau, khi hắn bị ném xuống sông, chỉ là bị ngất đi, chưa chết, bị nước sông lạnh lẽo kích thích, lại tỉnh lại, hắn vùng vẫy trong nước, ta giả vờ đi ngang qua, cứu hắn lên. Ta thật sự tò mò, tên thư sinh nghèo kia rốt cuộc có gì tốt, mà lại khiến nàng động lòng thật."
"Nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy có gì hơn người, nhà cửa trống trơn, trên người ngay cả công danh cũng không có, làm việc còn đặc biệt ngây thơ, không có chút mưu mô nào. Ta thuận miệng nói dối, hắn cũng tin, còn không biết sống c.h.ế.t mà mời ta đi uống rượu mừng của hắn."
"Hắn nói vị hôn thê chưa cưới của hắn nửa đời long đong, nhưng vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, tay chân cần cù, biết thương người già yếu, là một người con gái tốt hiếm có."
"Ta nghe mà muốn bật cười. Hắn nên nhìn xem bộ dạng nàng trước kia ăn miếng trả miếng, lòng dạ độc ác như thế nào. Mắt tên này mù đến mức nào, mới nhận La Sát quỷ không có tim gan trong Xuân Phong Lâu thành Bồ Tát? Ta, Tiêu Vân Khởi, trong lòng nàng vậy mà còn không bằng kẻ ngu ngốc này, thật nực cười!"
"Nụ cười trên mặt hắn thật chướng mắt, ta nhìn mà bực mình, liền ném hắn xuống sông lần nữa. Ta nói rõ thân phận của mình, cho hắn một cơ hội lựa chọn, chỉ cần hắn chịu đưa nàng về Xuân Phong Lâu, ta sẽ tha cho hắn một mạng. Đáng tiếc hắn không biết điều. Mỗi lần hắn cố bò lên bờ, ta lại dùng cành cây đẩy hắn xuống sông, chỉ bốn năm lần hắn đã hết sức. Để tránh hậu hoạn, ta tận mắt nhìn hắn chìm xuống, không nổi lên nữa. Ta và hắn không oán không thù, nhưng ta đã thấy ánh mắt nàng nhìn hắn ở quán hoành thánh. Lúc đó ta đã biết, có hắn, nàng sẽ không quay lại bên ta. Cho nên, hắn nhất định phải chết."
Ta bật khóc nức nở, bụng dạ cuồn cuộn, ở mép giường nôn khan.
Tiêu Vân Khởi nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cúi xuống bên tai ta, giọng nói như mèo vờn chuột:
"Tương Tư, Hạ Tây Châu là vì nàng, mới uổng mạng."
"Kẻ hại c.h.ế.t hắn, là nàng đấy."
"Nàng cả người tội lỗi, lấy tư cách gì mà đi gặp hắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.