Chương 248: Bản nhạc
WDR | Queen
27/12/2023
Khi cảm xúc của mọi người được ổn định thì cũng là lúc các tiết mục văn
nghệ đã lên sàn, mỗi lớp sẽ tự do làm điều mà mình muốn. Các tiết mục
văn nghệ này lấy chủ đề là Ước Mơ.
Nói ngắn gọn ước mơ được chia thành nhiều nghĩ khác nhau, điều đó phụ thuộc vào mong muốn và khao khát muốn đạt được điều gì đó ở mỗi người. Giả sử như một đứa bé khi còn nhỏ nó luôn ước mơ sau này lớn thật nhanh, hay một đứa trẻ khác lại muốn theo đuổi con đường trở thành một vị bác sĩ… Người lớn thì lại ước mơ bản thân sẽ trở thành sếp lớn…
Ước mơ không có khái niệm hẹp mà nó là một không gian rộng, bao quát lại theo nhiều hình thái khác nhau, ở những dạng khác nhau nhưng đều luôn hướng về một mục đích của cá nhân người tạo ra ước mơ đó. Vì thế đây là một chủ đề hay để được lựa chọn làm tiêu chí cho các tiết mục của học sinh.
Không chỉ khích thích tài năng của các em, mà còn muốn các em vững tin vào ước mơ, vào những nổ lực đã bỏ ra của mình từ đó mở ra một con đường tiến gần hơn tới ước mơ đó. Thầy cô luôn lo nghĩ cho những đứa trẻ của mình, lại luôn vô cùng sâu sắc và ấm áp đến vậy.
Các tiết mục lần lượt qua đi cùng với đó là những tràn vỗ tay, những giọt nước mắt rơi trên gò má mỗi người. Cấp 1, cấp 2 tuy chúng ta đều có cảm xúc lắng động đầy cảm động khi chia xa. Những trận khóc ầm ĩ đó đã qua từ rất lâu rồi và khi chỉ là những đứa trẻ sống dựa theo cảm xúc đơn thuần lúc đó sẽ sớm quên đi thôi những kỷ niệm thuở nào.
Nhưng giờ đây chúng ta đều chín chắn cả rồi, đã trưởng thành hơn thời xưa cũ vì thế mà mỗi giây phút lúc bấy giờ không chỉ riêng là cái được gọi là cảm xúc nữa rồi. Mà đây chính là những cuốn băng hồi ức chạy dọc mãi theo ta trong trí nhớ này. Một đoạn xuân thì khó phai nhất của đời học sinh, là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của mỗi con người. Từ trẻ em bước ra đời để tự lập, và tự mình trở thành một người lớn có ích cho xã hội.
Trở thành một người vì cơm, áo, gạo, tiền mà bôn ba khắp nơi. Vì một gia đình hạnh phúc của riêng mình mfa đánh đổi, đi đúng hướng bạn sẽ trở thành người tốt. Đi sai hướng có thể sửa, nhưng cố chấp bước sâu vào cái sai thì hết cứu.
“Đù má run quá”-Lê Khiết run nhẹ mà nói nhỏ với Bối Nguyệt. Thấy vậy Bối Nguyệt cũng rời tay khỏi cây guitar mà nắm nhẹ lấy tay Khiết mà an ủi. Giọng nói ân cần và nhẹ nhàng vô cùng, cả ánh mắt thâm tình kia nữa thật khiến người khác ghen tỵ.
“Không sao đâu, sẽ ổn thôi. Bọn mình đã tâoj rất nhiều nên đừng lo nữa nhé”
…Mang theo hạnh phúc từ tuổi ấu thơ…
…Cuộc đời ai chẳng có ước mơ cho mình,…
…Một ước mơ nhỏ bé đến thế…
…Và đây khi tôi đứng ở nơi này,…
…Từng khoảnh khắc sáng chói nhất cuộc đời…
…Bạn và tôi cùng chung con đường,…
…Và dẫu mai sau khi chúng ta chia xa…
…Bạn và tôi vẫn hướng về nhau,…
…Ước mơ, ước mơ…
…Chấp cánh bay đi thật xa,…
…Ước mơ, thật đẹp khi có các bạn ở trong đó…
…Và rồi tôi đã nhận ra rằng:…
…Điều tuyệt vời nhất của ước mơ mình,…
…Là luôn có các bạn ở đó…
…Và tôi luôn muốn nhắn nhủ đến các bạn,…
…Từ tình cảm trân thật của chính tôi…
…Rằng tôi rất tự hào, vì có tất cả các bạn ở bên…
…Yêu lắm người cha luôn bao dung mình,…
…Yêu lắm gia đình nhỏ 12F này…
…Đến đây chúng ta sẽ không nói lời từ biệt,…
…Mà chúng ta sẽ luôn nói những lời yêu thương."…
Nói ngắn gọn ước mơ được chia thành nhiều nghĩ khác nhau, điều đó phụ thuộc vào mong muốn và khao khát muốn đạt được điều gì đó ở mỗi người. Giả sử như một đứa bé khi còn nhỏ nó luôn ước mơ sau này lớn thật nhanh, hay một đứa trẻ khác lại muốn theo đuổi con đường trở thành một vị bác sĩ… Người lớn thì lại ước mơ bản thân sẽ trở thành sếp lớn…
Ước mơ không có khái niệm hẹp mà nó là một không gian rộng, bao quát lại theo nhiều hình thái khác nhau, ở những dạng khác nhau nhưng đều luôn hướng về một mục đích của cá nhân người tạo ra ước mơ đó. Vì thế đây là một chủ đề hay để được lựa chọn làm tiêu chí cho các tiết mục của học sinh.
Không chỉ khích thích tài năng của các em, mà còn muốn các em vững tin vào ước mơ, vào những nổ lực đã bỏ ra của mình từ đó mở ra một con đường tiến gần hơn tới ước mơ đó. Thầy cô luôn lo nghĩ cho những đứa trẻ của mình, lại luôn vô cùng sâu sắc và ấm áp đến vậy.
Các tiết mục lần lượt qua đi cùng với đó là những tràn vỗ tay, những giọt nước mắt rơi trên gò má mỗi người. Cấp 1, cấp 2 tuy chúng ta đều có cảm xúc lắng động đầy cảm động khi chia xa. Những trận khóc ầm ĩ đó đã qua từ rất lâu rồi và khi chỉ là những đứa trẻ sống dựa theo cảm xúc đơn thuần lúc đó sẽ sớm quên đi thôi những kỷ niệm thuở nào.
Nhưng giờ đây chúng ta đều chín chắn cả rồi, đã trưởng thành hơn thời xưa cũ vì thế mà mỗi giây phút lúc bấy giờ không chỉ riêng là cái được gọi là cảm xúc nữa rồi. Mà đây chính là những cuốn băng hồi ức chạy dọc mãi theo ta trong trí nhớ này. Một đoạn xuân thì khó phai nhất của đời học sinh, là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành của mỗi con người. Từ trẻ em bước ra đời để tự lập, và tự mình trở thành một người lớn có ích cho xã hội.
Trở thành một người vì cơm, áo, gạo, tiền mà bôn ba khắp nơi. Vì một gia đình hạnh phúc của riêng mình mfa đánh đổi, đi đúng hướng bạn sẽ trở thành người tốt. Đi sai hướng có thể sửa, nhưng cố chấp bước sâu vào cái sai thì hết cứu.
“Đù má run quá”-Lê Khiết run nhẹ mà nói nhỏ với Bối Nguyệt. Thấy vậy Bối Nguyệt cũng rời tay khỏi cây guitar mà nắm nhẹ lấy tay Khiết mà an ủi. Giọng nói ân cần và nhẹ nhàng vô cùng, cả ánh mắt thâm tình kia nữa thật khiến người khác ghen tỵ.
“Không sao đâu, sẽ ổn thôi. Bọn mình đã tâoj rất nhiều nên đừng lo nữa nhé”
Nghe được những lời
đó Lê Khiết cũng dần ổn định hơn hẳn, tấm màn sân khấu nhanh chóng được
thu lại. Những ánh đèn sáng chói ở phía trên chiếu xuống, Hàn Phong bắt
đầu đệm từng nốt piano uyển chuyển. Tiếp sau hoà vào tiếng piano là
tiếng kéo đàn violin da diết cất lên của Bối Nguyệt và Khiết Băng. Tiếp
đó khi đến lượt Lê Khiết và Danh Quỳnh cũng nhanh chóng đánh đàn hoà tấu vào tạo thành âm điệu khó quên, Hàn Vũ, Chúc Thành thổi sáo tiếp sức
theo nghe rất du dương và nhẹ nhàng. Còn Trương Nguyên và Thư Khoa thì
một người đánh đàn tranh, một người kéo đàn cò. Tuy những nhạc cụ mang
những âm điệu không hề giống nhau tường trừng như chẳng bao giờ hoà tấu
được thì nay lại tạo thành một bản giao hưởng hay đến hút hồn người xem. Và tiếng hát trong trẻo đầy cảm xúc của Mộc Hạ được cất lên, cả khán
phòng không lấy một tiếng động chỉ còn lại tiếng nhạc.
…: "Cuộc đời ai chẳng có những thăng trầm,……Mang theo hạnh phúc từ tuổi ấu thơ…
…Cuộc đời ai chẳng có ước mơ cho mình,…
…Một ước mơ nhỏ bé đến thế…
…Và đây khi tôi đứng ở nơi này,…
…Từng khoảnh khắc sáng chói nhất cuộc đời…
…Bạn và tôi cùng chung con đường,…
…Và dẫu mai sau khi chúng ta chia xa…
…Bạn và tôi vẫn hướng về nhau,…
…Ước mơ, ước mơ…
…Chấp cánh bay đi thật xa,…
…Ước mơ, thật đẹp khi có các bạn ở trong đó…
…Và rồi tôi đã nhận ra rằng:…
…Điều tuyệt vời nhất của ước mơ mình,…
…Là luôn có các bạn ở đó…
…Và tôi luôn muốn nhắn nhủ đến các bạn,…
…Từ tình cảm trân thật của chính tôi…
…Rằng tôi rất tự hào, vì có tất cả các bạn ở bên…
…Yêu lắm người cha luôn bao dung mình,…
…Yêu lắm gia đình nhỏ 12F này…
…Đến đây chúng ta sẽ không nói lời từ biệt,…
…Mà chúng ta sẽ luôn nói những lời yêu thương."…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.