Chương 213: Bị chặn đường
WDR | Queen
23/09/2023
Bắc Hải cười như không cười hướng đôi mắt sâu đến khó đoán ra được tâm tư
mà nhìn lão, cùng với giọng điệu bình thản, lời nói nhẹ tựa lông vũ kia. Điều này khiến lão càng sợ hơn, nhìn ông mà lão cứ ngỡ rằng, hình như
bản thân đã rơi xuống tầng thứ 18 của địa ngục khổ sai vậy.
Tuy đã run như cầy sấy sắp không đứng vững nữa rồi, lại còn nhờ tới thư ký đỡ lấy nhưng miệng lưỡi vẫn thích dạo chơi mất kiểm soát mà văng ra những lời tục tĩu vô cùng.
"Chỉ là một đứa con không ra hình dáng con người thôi mà, các người làm vậy là có ý gì hả. Cùng lắm bán nó cho tao đi, có khi tao lại huấn luyện nó thật tốt để nó không còn yếu đuối ngồi đó cần vỗ về như vậy nữa"
Mộc - ngồi không cũng trúng đạn - Hạ chợt sững người. Rõ ràng là lão ta tự nhiên ném cái ly vào đầu cậu một cách bất chợt cơ mà. Rốt cuộc tại sao đang bị thương lại trở thành kẻ yếu đuối rồi. Rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu của Mộc Hạ, khuôn mặt cậu vì thế mà đần ra trông vô cùng ngốc nghếch.
"Mày nói thế là thế nào hả?"-Bắc Hải cố kìm nén cơn giận mà nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn của các quý ông, nhưng thực chất trong lòng ông đang nghĩ ra 365 kế để khiến lão không thể yên thân khi dám mở miệng phỉ báng con trai cưng của ông.
"Ê thằng già kia, nhìn cách cư xử của lão cũng biết được chắc ở nhà lão cũng chẳng đối xử với gia đình mình ra một cái gì đâu nhỉ? Thật uổng công khi ông trời cho lão có một người vợ và đám con thơ đấy"-Thảo Anh cười khẩy mà nói, ánh mắt băng lãnh xoẹt ngang qua mắt lão. Khiến lão không tự chủ được mà khẽ lùi về sau vài bước chân.
"Em với ba cứ dài dòng với lão già này làm gì, giết lão luôn đi"-Trí Khanh lạnh lùng mà nhìn lão đang bất giác biến đổi sắc mặt của mình. Anh khẽ nở nụ cười nhếch mép đẹp đến mê hoặc lòng người.
Cứ như vậy không ít những cô gái ở đây đã tình nguyện đổ đứ đừ. Quay lại câu chuyện chính, Trí Khanh cũng không muốn đôi co nhiều đến lão già này nữa. Anh nhấc máy lên gọi sau đó đưa thẻ cho nhân viên quẹt rồi rời.
Lão vô cùng tức giận nhưng chẳng biết làm gì bèn hậm hực trút hết mọi cơn giận lên đầu thư ký rồi bố đời đi về. Quản lý nhà hàng ngán ngẩm mà nhìn lão với ánh mắt khinh thường vô cùng.
"Quản lý à, anh thu tiền của lão già khó ưa kia chưa vậy?"
"CMN, đứng lại. Lão già, quên trả tiền rồi"
Quản lý nhanh chóng đuổi theo và đã chụp lại được gã thư ký của lão và bắt người đó thanh toán tiền ăn và thiệt hại. Bên gia đình Lý vừa thanh toán tiền ăn vừa thanh toán thiệt hại do bọn họ gây ra rồi nên rất công bằng khi đồ ai phá hư người đó đền.
Thu được tiền về túi xong anh quản lý hớn hở nhảy chân sáo quay vào nhà hàng để phụ mọi người dọn dẹp. Trên chiếc xe cổ, cả nhà Mộc Hạ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ.
Ngoài trời đêm đen tĩnh mịch, ánh trăng bị che phủ. Chỉ thấy còn lại ánh sáng của hai bên đường, đi đến đường lớn có chút vắng xe thì có nhiều chiếc xe ôtô đen đuổi theo bọn họ ở phía sau. Trí Khanh quan sát kính chiếu hậu thấy vậy liền tăng tốc, còn không quên báo cho cả nhà một tiếng.
"Có người đuổi theo xe nhà ta, cả nhà bám chắc vào."
Cho dù Trí Khanh đã chạy thoát rất nhiều lần qua các ngã rẽ nhưng hình như đây là đám chuyên săn người chuyên nghiệp được huấn luyện rất bài bản nên rất máu chiến và tinh vi. Thấy chạy mãi không phải là cách nên Trí Khanh bèn xoay xe tránh né hai chiếc ôtô đang áp sát mà dừng lại ở một khúc đường ita người qua lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"-Hải Đường lo lắng nhìn những chiếc xe đang chặn đường bọn họ trước mắt kia.
"Không sao đâu, mấy đứa ra xem thử đi"-Bắc Hải vừa trấn an mẹ Đường vừa nói.
"Vâng "-Thảo Anh
"Em ngồi trong xe với ba mẹ đi Hạ Hạ, chuyện này cứ để anh chị giải quyết."-Trí Khanh
Tuy đã run như cầy sấy sắp không đứng vững nữa rồi, lại còn nhờ tới thư ký đỡ lấy nhưng miệng lưỡi vẫn thích dạo chơi mất kiểm soát mà văng ra những lời tục tĩu vô cùng.
"Chỉ là một đứa con không ra hình dáng con người thôi mà, các người làm vậy là có ý gì hả. Cùng lắm bán nó cho tao đi, có khi tao lại huấn luyện nó thật tốt để nó không còn yếu đuối ngồi đó cần vỗ về như vậy nữa"
Mộc - ngồi không cũng trúng đạn - Hạ chợt sững người. Rõ ràng là lão ta tự nhiên ném cái ly vào đầu cậu một cách bất chợt cơ mà. Rốt cuộc tại sao đang bị thương lại trở thành kẻ yếu đuối rồi. Rất nhiều dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu của Mộc Hạ, khuôn mặt cậu vì thế mà đần ra trông vô cùng ngốc nghếch.
"Mày nói thế là thế nào hả?"-Bắc Hải cố kìm nén cơn giận mà nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn của các quý ông, nhưng thực chất trong lòng ông đang nghĩ ra 365 kế để khiến lão không thể yên thân khi dám mở miệng phỉ báng con trai cưng của ông.
"Ê thằng già kia, nhìn cách cư xử của lão cũng biết được chắc ở nhà lão cũng chẳng đối xử với gia đình mình ra một cái gì đâu nhỉ? Thật uổng công khi ông trời cho lão có một người vợ và đám con thơ đấy"-Thảo Anh cười khẩy mà nói, ánh mắt băng lãnh xoẹt ngang qua mắt lão. Khiến lão không tự chủ được mà khẽ lùi về sau vài bước chân.
"Em với ba cứ dài dòng với lão già này làm gì, giết lão luôn đi"-Trí Khanh lạnh lùng mà nhìn lão đang bất giác biến đổi sắc mặt của mình. Anh khẽ nở nụ cười nhếch mép đẹp đến mê hoặc lòng người.
Cứ như vậy không ít những cô gái ở đây đã tình nguyện đổ đứ đừ. Quay lại câu chuyện chính, Trí Khanh cũng không muốn đôi co nhiều đến lão già này nữa. Anh nhấc máy lên gọi sau đó đưa thẻ cho nhân viên quẹt rồi rời.
Lão vô cùng tức giận nhưng chẳng biết làm gì bèn hậm hực trút hết mọi cơn giận lên đầu thư ký rồi bố đời đi về. Quản lý nhà hàng ngán ngẩm mà nhìn lão với ánh mắt khinh thường vô cùng.
"Quản lý à, anh thu tiền của lão già khó ưa kia chưa vậy?"
"CMN, đứng lại. Lão già, quên trả tiền rồi"
Quản lý nhanh chóng đuổi theo và đã chụp lại được gã thư ký của lão và bắt người đó thanh toán tiền ăn và thiệt hại. Bên gia đình Lý vừa thanh toán tiền ăn vừa thanh toán thiệt hại do bọn họ gây ra rồi nên rất công bằng khi đồ ai phá hư người đó đền.
Thu được tiền về túi xong anh quản lý hớn hở nhảy chân sáo quay vào nhà hàng để phụ mọi người dọn dẹp. Trên chiếc xe cổ, cả nhà Mộc Hạ đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ.
Ngoài trời đêm đen tĩnh mịch, ánh trăng bị che phủ. Chỉ thấy còn lại ánh sáng của hai bên đường, đi đến đường lớn có chút vắng xe thì có nhiều chiếc xe ôtô đen đuổi theo bọn họ ở phía sau. Trí Khanh quan sát kính chiếu hậu thấy vậy liền tăng tốc, còn không quên báo cho cả nhà một tiếng.
"Có người đuổi theo xe nhà ta, cả nhà bám chắc vào."
Cho dù Trí Khanh đã chạy thoát rất nhiều lần qua các ngã rẽ nhưng hình như đây là đám chuyên săn người chuyên nghiệp được huấn luyện rất bài bản nên rất máu chiến và tinh vi. Thấy chạy mãi không phải là cách nên Trí Khanh bèn xoay xe tránh né hai chiếc ôtô đang áp sát mà dừng lại ở một khúc đường ita người qua lại.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"-Hải Đường lo lắng nhìn những chiếc xe đang chặn đường bọn họ trước mắt kia.
"Không sao đâu, mấy đứa ra xem thử đi"-Bắc Hải vừa trấn an mẹ Đường vừa nói.
"Vâng "-Thảo Anh
"Em ngồi trong xe với ba mẹ đi Hạ Hạ, chuyện này cứ để anh chị giải quyết."-Trí Khanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.