Chương 275: Tiết học của Mỹ Hiên
WDR | Queen
12/02/2024
:"Alo, Boss. Hiện tại cậu Hạ không muốn cùng tôi lên xe, tôi phải làm gì đây ạ?
:“Trước mắt đừng sử dụng bạo lực, tôi sợ tốn tiền cho cậu đi làm lại nguyên bộ đàm. Mọi chuyện cứ để đó, tôi tự giải quyết”
Nói xong Hàn Phong dập máy, hắn vào phần chat đã lâu không sử dụng nhắn cho Mộc Hạ một tin. Cỡ này mà có dịp gặp cậu chắc hắn no đòn vì cái tội dám seen mà không rep mất. Thôi ngu thì chết chơ ngồi đây khóc lóc cũng có được cái vẹo gì đâu mà than.
:“Hạ Hạ, tôi nhờ người của bạn tôi tới đón em. Em mau lên xe rồi về nhà đi, khuya rồi. Em đẹp như vậy tôi không muốn có kẻ nào đến gần em đâu. Ngoan, nghe lời tôi nhé. Đợi sau khi xong việc tôi lập tức tới gặp em”
:“Cái tên Hàn Phong đáng ghét, tôi nể mặt cậu lần này. Đợi cậu vác xác tới tìm tôi đi, tôi đấm vỡ alo cậu. Cái đồ lạnh nhạt”
Chết chết gây ra hiểu lầm lớn thế này, lại còn để cho người thân tủi thân rồi dỗi mất tiêu. Chuyến này hoàn thành xong dự án mà đến gặp Mộc Hạ thì hắn phải giở đủ chiêu trò, trăm phương ngàn kế mà dỗ ngọt cậu để cậu tha lỗi cho hắn mới được.
Tuy là giận vậy thôi, chơ người ta lo cho mình, còn nhờ cả người ta tới đón bản thân ai lại chẳng mềm lòng cho được. Sau khi xác định rõ danh tính của người trước mặt thì cuối cùng Mộc Hạ cũng lên xe và cậu đã về nhà an toàn.
:“Em về đến nhà chưa?”
:“Tôi về rồi”
:“Em nhớ ăn cơm đấy, không thì tôi đặt ship tới cho em. Dạo giờ nhìn em gầy đi hẳn, chuyện kia của em tôi biết rồi. Không phải lỗi của em, không phải sợ. Có tôi ở đây, tôi làm tấm khiên bảo vệ em”
:“Tào lao quá đấy, sau này còn nhiều chuyện thú vị xảy ra lắm. Mà nếu tôi bước chân vào giới giải trí thì cậu không cần tốn tiền mua tài nguyên cho tôi hay gì đâu. Chỉ cần cậu trở thành fan cứng trung thành luôn luôn ủng hộ tôi là được rồi”
:“Tôi rất sẵn lòng thưa đức vua đáng kính của tôi. Dù em không có nói thì tôi vẫn sẽ làm điều đó, vì em tôi có thể hy sinh mọi thứ.”
:“Điên quá, tôi đi ăn cơm. Cậu cũng lo ăn uống cho đầy đủ đi đấy, cậu mà vát xác về đây đi. Người mà thiếu miếng thịt nào thì coi chừng tôi đấy, đã biết chưa”
:“Rõ, tuân lệnh vợ yêu”
:“Sến súa”
Lạnh nhạt vậy thôi, chơ Mộc Hạ cũng rất vui đấy. Cậu cứ nằm ôm điện thoại cười mãi thôi, còn lăn qua lăn lại nữa chứ. Qua màn hình nhỏ dám sát, Hàn Phong thấy được dáng vẻ mày của cậu cũng phì cười. Một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào chỉ dành cho duy nhất của người.
Sáng hôm sau, Mộc Hạ lại lên lớp như bao ngày với Dương Hồng. Hôm nay ông thầy đáng ghét kia bận việc gia đình nên bên Viện Quốc Gia đã cử người khác xuống để dạy thay một tiết ngày hôm nay.
“Xin chào các bạn, tôi là Mỹ Hiên. Giáo viên dạy thay buổi hôm nay của các bạn, bây giờ chúng ta sẽ khởi động bằng một số bài toán nhé”
Mỹ Hiên nở nụ cười tươi, đôi mắt to tròn nhìn một lượt về phía giảng đường phía trên. Bỗng nét mặt cô cứng đờ lại, khuôn mặt từ kinh ngạc, chuyển sang hoảng hốt. Rồi cuối cùng cũng trở về trạng thái ban đầu.
*Cái tình huống gì đây hả thần linh ơi, Hạ Hạ lão sư sao lại ở đây. Mình tưởng hôm đó là do bản thân nhìn lầm ai ngờ vậy mà lại được gặp thần tượng, lão sư đi biệt tích gần 3 năm trời. Nay người trở về rồi, nhưng tại sao sư phục Hạ lại ở lớp này vậy. Không lẽ là đến dự giờ*<code> Những thắc mắc không ngừng bủa vây lấy tâm trí của Mỹ Hiên, nhưng sau cũng cô cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đã được phân phó nên bèn nhanh chóng bắt đầu bài giảng của mình.</code>
:“Trước mắt đừng sử dụng bạo lực, tôi sợ tốn tiền cho cậu đi làm lại nguyên bộ đàm. Mọi chuyện cứ để đó, tôi tự giải quyết”
Nói xong Hàn Phong dập máy, hắn vào phần chat đã lâu không sử dụng nhắn cho Mộc Hạ một tin. Cỡ này mà có dịp gặp cậu chắc hắn no đòn vì cái tội dám seen mà không rep mất. Thôi ngu thì chết chơ ngồi đây khóc lóc cũng có được cái vẹo gì đâu mà than.
:“Hạ Hạ, tôi nhờ người của bạn tôi tới đón em. Em mau lên xe rồi về nhà đi, khuya rồi. Em đẹp như vậy tôi không muốn có kẻ nào đến gần em đâu. Ngoan, nghe lời tôi nhé. Đợi sau khi xong việc tôi lập tức tới gặp em”
:“Cái tên Hàn Phong đáng ghét, tôi nể mặt cậu lần này. Đợi cậu vác xác tới tìm tôi đi, tôi đấm vỡ alo cậu. Cái đồ lạnh nhạt”
Chết chết gây ra hiểu lầm lớn thế này, lại còn để cho người thân tủi thân rồi dỗi mất tiêu. Chuyến này hoàn thành xong dự án mà đến gặp Mộc Hạ thì hắn phải giở đủ chiêu trò, trăm phương ngàn kế mà dỗ ngọt cậu để cậu tha lỗi cho hắn mới được.
Tuy là giận vậy thôi, chơ người ta lo cho mình, còn nhờ cả người ta tới đón bản thân ai lại chẳng mềm lòng cho được. Sau khi xác định rõ danh tính của người trước mặt thì cuối cùng Mộc Hạ cũng lên xe và cậu đã về nhà an toàn.
:“Em về đến nhà chưa?”
:“Tôi về rồi”
:“Em nhớ ăn cơm đấy, không thì tôi đặt ship tới cho em. Dạo giờ nhìn em gầy đi hẳn, chuyện kia của em tôi biết rồi. Không phải lỗi của em, không phải sợ. Có tôi ở đây, tôi làm tấm khiên bảo vệ em”
:“Tào lao quá đấy, sau này còn nhiều chuyện thú vị xảy ra lắm. Mà nếu tôi bước chân vào giới giải trí thì cậu không cần tốn tiền mua tài nguyên cho tôi hay gì đâu. Chỉ cần cậu trở thành fan cứng trung thành luôn luôn ủng hộ tôi là được rồi”
:“Tôi rất sẵn lòng thưa đức vua đáng kính của tôi. Dù em không có nói thì tôi vẫn sẽ làm điều đó, vì em tôi có thể hy sinh mọi thứ.”
:“Điên quá, tôi đi ăn cơm. Cậu cũng lo ăn uống cho đầy đủ đi đấy, cậu mà vát xác về đây đi. Người mà thiếu miếng thịt nào thì coi chừng tôi đấy, đã biết chưa”
:“Rõ, tuân lệnh vợ yêu”
:“Sến súa”
Lạnh nhạt vậy thôi, chơ Mộc Hạ cũng rất vui đấy. Cậu cứ nằm ôm điện thoại cười mãi thôi, còn lăn qua lăn lại nữa chứ. Qua màn hình nhỏ dám sát, Hàn Phong thấy được dáng vẻ mày của cậu cũng phì cười. Một nụ cười dịu dàng và ngọt ngào chỉ dành cho duy nhất của người.
Sáng hôm sau, Mộc Hạ lại lên lớp như bao ngày với Dương Hồng. Hôm nay ông thầy đáng ghét kia bận việc gia đình nên bên Viện Quốc Gia đã cử người khác xuống để dạy thay một tiết ngày hôm nay.
“Xin chào các bạn, tôi là Mỹ Hiên. Giáo viên dạy thay buổi hôm nay của các bạn, bây giờ chúng ta sẽ khởi động bằng một số bài toán nhé”
Mỹ Hiên nở nụ cười tươi, đôi mắt to tròn nhìn một lượt về phía giảng đường phía trên. Bỗng nét mặt cô cứng đờ lại, khuôn mặt từ kinh ngạc, chuyển sang hoảng hốt. Rồi cuối cùng cũng trở về trạng thái ban đầu.
*Cái tình huống gì đây hả thần linh ơi, Hạ Hạ lão sư sao lại ở đây. Mình tưởng hôm đó là do bản thân nhìn lầm ai ngờ vậy mà lại được gặp thần tượng, lão sư đi biệt tích gần 3 năm trời. Nay người trở về rồi, nhưng tại sao sư phục Hạ lại ở lớp này vậy. Không lẽ là đến dự giờ*<code> Những thắc mắc không ngừng bủa vây lấy tâm trí của Mỹ Hiên, nhưng sau cũng cô cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đã được phân phó nên bèn nhanh chóng bắt đầu bài giảng của mình.</code>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.