Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Kiều Tiếu Vả Mặt Cực Đỉnh
Chương 32:
Hạ Đoan
20/11/2024
Sáng hôm đó, trưởng ban thông tin Trần Kim Quang thấy phó doanh trưởng luôn đúng giờ bỗng đến trễ liền chạy đến chỗ anh ở.
“Phó doanh trưởng! Cấp trên sắp tới rồi!”
La Nghị đã mặc xong quân phục. Gương mặt anh đỏ bừng, giống như vừa trải qua một cơn sốt cao. Anh mở cửa, giọng trầm ổn:
“Đi thôi.”
Trần Kim Quang sững sờ khi nhìn thấy sắc mặt của La Nghị.
“Phó doanh trưởng, anh sốt rồi à?” Hắn ta thắc mắc vì chưa từng thấy cấp trên đổ bệnh nghiêm trọng như vậy.
“Không sao đâu. Không cần đi bác sĩ.”
“Nhưng anh còn chưa ăn sáng!”
“Một bữa không ăn cũng chẳng chết được. Đừng lắm lời nữa, đi thôi.” La Nghị lườm hắn ta một cái.
Trần Kim Quang lập tức đứng nghiêm, dõng dạc đáp: “Rõ!”
Tô Mộc Tuyết trằn trọc cả đêm, lòng như có lửa đốt. Đến khi ngủ thiếp đi, cô lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ngâm mình trong suối linh. Nhưng khi từ trong nước bước ra, người xuất hiện không phải là anh lính có cơ bụng săn chắc như lần trước mà lại là một con mãng xà đỏ rực, há miệng lớn như muốn nuốt chửng cô.
Cô sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, sau đó giật mình tỉnh giấc. Cảm giác hoảng hốt vẫn còn, trái tim đập liên hồi không sao yên được. Cô ngồi thẫn thờ một lúc, nghĩ đến quân nhân cứng cỏi như La Nghị, liệu anh có đang cố chịu đựng đau đớn vì không muốn làm hại cô không?
Lỡ như anh thực sự gặp chuyện không may, vậy chẳng phải cô đã gây ra một cái nghiệp nặng nề hay sao? Càng nghĩ, lòng cô càng bất an. Cuối cùng, ngay sáng hôm đó, Tô Mộc Tuyết quyết định chạy đến xin nghỉ phép.
“Chủ nhiệm, cho em xin nghỉ một ngày.”
Chủ nhiệm ngước nhìn cô, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Sao thế, lại mệt à?”
“Không ạ, em muốn đến doanh trại của La Nghị. Anh ấy từng nói nếu cần gì thì có thể đến tìm.”
Chủ nhiệm nghe vậy không hỏi thêm, ký đơn rồi còn tốt bụng lấy một chiếc xe đạp cho cô mượn, sau đó còn giúp cô vẽ bản đồ hướng dẫn đến doanh trại.
“Này, cố gắng mà giữ quan hệ tốt nhé. Cậu ta là quân nhân, tiền đồ sáng lắm đấy!” Chủ nhiệm cười tủm tỉm, nửa đùa nửa thật.
Tô Mộc Tuyết cười nhạt, trong lòng nghĩ nếu mọi chuyện đơn giản như lời chủ nhiệm thì tốt biết mấy.
Từ nông trường đến doanh trại của La Nghị khoảng 10 cây số. Đạp xe hơn một tiếng, cuối cùng Tô Mộc Tuyết cũng đến nơi. Đứng trước cổng doanh trại, cô thở hắt ra, cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng.
Tô Mộc Tuyết lễ phép nói: "Chào anh, tôi muốn tìm phó doanh trưởng La Nghị."
Anh lính gác nhìn cô từ trên xuống dưới, nghiêm túc hỏi: "Cô ở đơn vị nào? Là người quen của phó doanh trưởng à? Có giấy tờ chứng minh không?"
“Phó doanh trưởng! Cấp trên sắp tới rồi!”
La Nghị đã mặc xong quân phục. Gương mặt anh đỏ bừng, giống như vừa trải qua một cơn sốt cao. Anh mở cửa, giọng trầm ổn:
“Đi thôi.”
Trần Kim Quang sững sờ khi nhìn thấy sắc mặt của La Nghị.
“Phó doanh trưởng, anh sốt rồi à?” Hắn ta thắc mắc vì chưa từng thấy cấp trên đổ bệnh nghiêm trọng như vậy.
“Không sao đâu. Không cần đi bác sĩ.”
“Nhưng anh còn chưa ăn sáng!”
“Một bữa không ăn cũng chẳng chết được. Đừng lắm lời nữa, đi thôi.” La Nghị lườm hắn ta một cái.
Trần Kim Quang lập tức đứng nghiêm, dõng dạc đáp: “Rõ!”
Tô Mộc Tuyết trằn trọc cả đêm, lòng như có lửa đốt. Đến khi ngủ thiếp đi, cô lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ. Trong giấc mơ, cô thấy mình đang ngâm mình trong suối linh. Nhưng khi từ trong nước bước ra, người xuất hiện không phải là anh lính có cơ bụng săn chắc như lần trước mà lại là một con mãng xà đỏ rực, há miệng lớn như muốn nuốt chửng cô.
Cô sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, sau đó giật mình tỉnh giấc. Cảm giác hoảng hốt vẫn còn, trái tim đập liên hồi không sao yên được. Cô ngồi thẫn thờ một lúc, nghĩ đến quân nhân cứng cỏi như La Nghị, liệu anh có đang cố chịu đựng đau đớn vì không muốn làm hại cô không?
Lỡ như anh thực sự gặp chuyện không may, vậy chẳng phải cô đã gây ra một cái nghiệp nặng nề hay sao? Càng nghĩ, lòng cô càng bất an. Cuối cùng, ngay sáng hôm đó, Tô Mộc Tuyết quyết định chạy đến xin nghỉ phép.
“Chủ nhiệm, cho em xin nghỉ một ngày.”
Chủ nhiệm ngước nhìn cô, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Sao thế, lại mệt à?”
“Không ạ, em muốn đến doanh trại của La Nghị. Anh ấy từng nói nếu cần gì thì có thể đến tìm.”
Chủ nhiệm nghe vậy không hỏi thêm, ký đơn rồi còn tốt bụng lấy một chiếc xe đạp cho cô mượn, sau đó còn giúp cô vẽ bản đồ hướng dẫn đến doanh trại.
“Này, cố gắng mà giữ quan hệ tốt nhé. Cậu ta là quân nhân, tiền đồ sáng lắm đấy!” Chủ nhiệm cười tủm tỉm, nửa đùa nửa thật.
Tô Mộc Tuyết cười nhạt, trong lòng nghĩ nếu mọi chuyện đơn giản như lời chủ nhiệm thì tốt biết mấy.
Từ nông trường đến doanh trại của La Nghị khoảng 10 cây số. Đạp xe hơn một tiếng, cuối cùng Tô Mộc Tuyết cũng đến nơi. Đứng trước cổng doanh trại, cô thở hắt ra, cảm giác lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng.
Tô Mộc Tuyết lễ phép nói: "Chào anh, tôi muốn tìm phó doanh trưởng La Nghị."
Anh lính gác nhìn cô từ trên xuống dưới, nghiêm túc hỏi: "Cô ở đơn vị nào? Là người quen của phó doanh trưởng à? Có giấy tờ chứng minh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.