Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 42:
Thính Kim Khảm
09/03/2024
Trương Mậu Tài thống khổ hô lên hai chữ, liền nhìn thấy cung thủ dày đặc trên nóc nhà, trong nháy mắt kinh hãi, "Sao... sao có thể?"
Trương Mậu Tài không dám tin nhìn nóc nhà, người tới đều là quân sĩ, Diệp Hoan sao có thể điều động được bọn họ?
“Rầm!”
Khi Trương Mậu Tài còn đang sửng sốt, cửa lớn đã bị người ta phá vỡ.
Tôn Gia Dụ mang theo một đám quân sĩ vọt vào.
Mà những thuộc hạ của Trương Mậu Tài đều bị đánh gục, ngay cả một câu cũng không kịp bẩm báo.
Lúc Diệp Hoan xông vào phòng, thị vệ mai phục đã lẻn vào giúp Diệp Trường Minh cởi trói.
Diệp Trường Minh xông tới ôm lấy nàng, "Nương, con sợ quá, người xấu kia mắng con là tiểu tạp chủng, còn nói muốn cho chúng ta trả giá...... Hức hức.”
Tôn Gia Dụ đi vào, nghe được ba chữ "tiểu tạp chủng", ánh mắt híp lại hiện lên một tia sát khí.
Lão xoay người nhìn về phía Trương Mậu Tài bị trói chặt, lạnh lùng nói, "Lôi ra ngoài, đánh ba mươi quân côn!"
Trương Mậu Tài còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy binh sĩ hung hãn kéo ra ngoài.
Vì không muốn dọa mẫu tử Diệp Hoan trong phòng, còn bị kéo ra xa đánh.
"Ta... ta là mệnh quan triều đình, các ngươi... làm sao dám!" Trương Mậu Tài giãy dụa muốn đứng lên, lại bị một bàn tay to lớn hung hăng đập đầu hắn xuống đất.
Một binh lính nói, "Mặc kệ ngươi là ai, chỉ riêng chuyện ngươi làm hôm nay cũng đủ cho ngươi bị ngũ mã phanh thây.”
Trương Mậu Tài không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chờ ba mươi đại bản kết thúc, hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng, Diệp Hoan dỗ Diệp Trường Minh một hồi lâu, chờ nhi tử bình phục mới nhìn về phía Tôn Gia Dụ, "Tôn tiên sinh, Trường Minh vừa bị kinh hách, chúng ta trở về nói sau."
Tôn Gia Dụ gật đầu, mang theo bọn họ trở về Từ Châu.
Sau khi vào thành, mẫu tử Diệp Hoan quay về Thiên Thịnh tửu lâu trước.
Tôn Gia Dụ dẫn Trương Mậu Tài đi tới phủ nha, đồng thời phái người bao vây Trương phủ.
Trong thiên lao, một thùng nước lạnh giội tỉnh Trương Mậu Tài.
Hắn vừa bừng tỉnh liền cảm nhận được đau đớn thấu xương ở mông.
Sau khi tru lên vài tiếng, chờ thấy rõ nơi này là thiên lao, sau lưng đột nhiên phát lạnh, hỏi Tôn Gia Dụ, "Ngươi là ai? Ngươi dám động thủ với bản quan?”
Ánh nến trong thiên lao lờ mờ, Tôn Gia Dụ đứng trong ánh sáng, đi về phía trước hai bước, đen mặt nói, "Xem ra ngươi không nhận ra lão hủ.”
Trương Mậu Tài híp mắt đánh giá Tôn Gia Dụ, cảm giác rất quen mắt, lại nói không ra tên cụ thể, nhất định là từng thấy qua, nhưng chưa từng nói chuyện.
“Lão hủ họ Tôn, là Thái Phó đương triều." Tôn Gia Dụ thấy thủ hạ mang ghế tới, sau khi ngồi xuống tiếp tục nói, "Trương Mậu Tài, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?”
Trương Mậu Tài lắc đầu, nghe được người trước mắt là Thái Phó, tâm hắn liền lạnh đi một nửa, "Tôn... Tôn đại nhân, ngài nhất định hiểu lầm ta rồi!"
“Hiểu lầm?” Sắc mặt Tôn Gia Dụ vẫn rất khó coi, vốn chuyện này không do lão quản, nhưng bị lão bắt gặp, còn liên quan đến Đại hoàng tử, lão chỉ có thể ra mặt, "Lão hủ điều tra ngươi đã lâu, ngươi lén lút dựng sòng bạc, coi thường mạng người, từng chuyện đều có chứng cứ xác thực, không có hiểu lầm.”
Nói xong, người bên cạnh đi tới nói nhỏ vào tai Tôn Gia Dụ, nói Trương Hữu Tài đã bị mang đến.
“Nhốt người sang phòng giam bên cạnh, thẩm vấn cho Trương Mậu Tài nghe." Tôn Gia Dụ hạ lệnh.
Trương Mậu Tài nghe thấy đại ca bị bắt, tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh, tê dại ngồi dưới đất, nghe được sát vách truyền đến tiếng cầu xin thống khổ, Trương Mậu Tài biết hắn hoàn toàn xong rồi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, Diệp Hoan lại có thể đáp lên thuyền lớn Thái Phó đương triều này.
Chỉ chốc lát sau, Trương Hữu Tài khai ra toàn bộ.
Vì thế tội danh của Trương Mậu Tài đều được chứng thực.
“Tôn...... Tôn đại nhân, ngài tha cho ta lần này được không?" Trương Mậu Tài khẩn thiết nói, "Chỉ cần ngài buông tha ta, tất cả gia tài của ta đều có thể cho ngài.”
Trương Mậu Tài không dám tin nhìn nóc nhà, người tới đều là quân sĩ, Diệp Hoan sao có thể điều động được bọn họ?
“Rầm!”
Khi Trương Mậu Tài còn đang sửng sốt, cửa lớn đã bị người ta phá vỡ.
Tôn Gia Dụ mang theo một đám quân sĩ vọt vào.
Mà những thuộc hạ của Trương Mậu Tài đều bị đánh gục, ngay cả một câu cũng không kịp bẩm báo.
Lúc Diệp Hoan xông vào phòng, thị vệ mai phục đã lẻn vào giúp Diệp Trường Minh cởi trói.
Diệp Trường Minh xông tới ôm lấy nàng, "Nương, con sợ quá, người xấu kia mắng con là tiểu tạp chủng, còn nói muốn cho chúng ta trả giá...... Hức hức.”
Tôn Gia Dụ đi vào, nghe được ba chữ "tiểu tạp chủng", ánh mắt híp lại hiện lên một tia sát khí.
Lão xoay người nhìn về phía Trương Mậu Tài bị trói chặt, lạnh lùng nói, "Lôi ra ngoài, đánh ba mươi quân côn!"
Trương Mậu Tài còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy binh sĩ hung hãn kéo ra ngoài.
Vì không muốn dọa mẫu tử Diệp Hoan trong phòng, còn bị kéo ra xa đánh.
"Ta... ta là mệnh quan triều đình, các ngươi... làm sao dám!" Trương Mậu Tài giãy dụa muốn đứng lên, lại bị một bàn tay to lớn hung hăng đập đầu hắn xuống đất.
Một binh lính nói, "Mặc kệ ngươi là ai, chỉ riêng chuyện ngươi làm hôm nay cũng đủ cho ngươi bị ngũ mã phanh thây.”
Trương Mậu Tài không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Chờ ba mươi đại bản kết thúc, hắn đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trong phòng, Diệp Hoan dỗ Diệp Trường Minh một hồi lâu, chờ nhi tử bình phục mới nhìn về phía Tôn Gia Dụ, "Tôn tiên sinh, Trường Minh vừa bị kinh hách, chúng ta trở về nói sau."
Tôn Gia Dụ gật đầu, mang theo bọn họ trở về Từ Châu.
Sau khi vào thành, mẫu tử Diệp Hoan quay về Thiên Thịnh tửu lâu trước.
Tôn Gia Dụ dẫn Trương Mậu Tài đi tới phủ nha, đồng thời phái người bao vây Trương phủ.
Trong thiên lao, một thùng nước lạnh giội tỉnh Trương Mậu Tài.
Hắn vừa bừng tỉnh liền cảm nhận được đau đớn thấu xương ở mông.
Sau khi tru lên vài tiếng, chờ thấy rõ nơi này là thiên lao, sau lưng đột nhiên phát lạnh, hỏi Tôn Gia Dụ, "Ngươi là ai? Ngươi dám động thủ với bản quan?”
Ánh nến trong thiên lao lờ mờ, Tôn Gia Dụ đứng trong ánh sáng, đi về phía trước hai bước, đen mặt nói, "Xem ra ngươi không nhận ra lão hủ.”
Trương Mậu Tài híp mắt đánh giá Tôn Gia Dụ, cảm giác rất quen mắt, lại nói không ra tên cụ thể, nhất định là từng thấy qua, nhưng chưa từng nói chuyện.
“Lão hủ họ Tôn, là Thái Phó đương triều." Tôn Gia Dụ thấy thủ hạ mang ghế tới, sau khi ngồi xuống tiếp tục nói, "Trương Mậu Tài, ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?”
Trương Mậu Tài lắc đầu, nghe được người trước mắt là Thái Phó, tâm hắn liền lạnh đi một nửa, "Tôn... Tôn đại nhân, ngài nhất định hiểu lầm ta rồi!"
“Hiểu lầm?” Sắc mặt Tôn Gia Dụ vẫn rất khó coi, vốn chuyện này không do lão quản, nhưng bị lão bắt gặp, còn liên quan đến Đại hoàng tử, lão chỉ có thể ra mặt, "Lão hủ điều tra ngươi đã lâu, ngươi lén lút dựng sòng bạc, coi thường mạng người, từng chuyện đều có chứng cứ xác thực, không có hiểu lầm.”
Nói xong, người bên cạnh đi tới nói nhỏ vào tai Tôn Gia Dụ, nói Trương Hữu Tài đã bị mang đến.
“Nhốt người sang phòng giam bên cạnh, thẩm vấn cho Trương Mậu Tài nghe." Tôn Gia Dụ hạ lệnh.
Trương Mậu Tài nghe thấy đại ca bị bắt, tâm cũng hoàn toàn nguội lạnh, tê dại ngồi dưới đất, nghe được sát vách truyền đến tiếng cầu xin thống khổ, Trương Mậu Tài biết hắn hoàn toàn xong rồi. Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, Diệp Hoan lại có thể đáp lên thuyền lớn Thái Phó đương triều này.
Chỉ chốc lát sau, Trương Hữu Tài khai ra toàn bộ.
Vì thế tội danh của Trương Mậu Tài đều được chứng thực.
“Tôn...... Tôn đại nhân, ngài tha cho ta lần này được không?" Trương Mậu Tài khẩn thiết nói, "Chỉ cần ngài buông tha ta, tất cả gia tài của ta đều có thể cho ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.